Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25: Cửu Long phố

Đối với Diệp Thư Hoa mà nói, vì mau chóng tu luyện thành công, ngủ là một thứ không cần thiết.

Nàng thản nhiên đi đến sô pha, chuẩn bị đả tọa cả đêm.

Nhưng Triệu Mỹ Nghiên không biết, phản ứng đầu tiên của cô là: Vị hôn thê của mình tình nguyện ngủ sô pha cũng không muốn cùng mình chung giường.

Quả thực càng nghĩ càng khổ sở.

Trong mắt Triệu Mỹ Nghiên cũng tràn ngập buồn bực, đường cong trên mặt cô vốn là sắc lạnh, nay sắc mặt trầm xuống liền càng có vẻ lạnh lùng, nhìn Diệp Thư Hoa đều thấy tim đau, ý cười cứng đờ trên mặt.

Cô trầm giọng nói: "Lên trên giường ngủ đi, nếu em không muốn cùng tôi nằm chung giường, tôi sẽ xuống đất ngủ."

Khi nói lời này, trái tim cô rầu rĩ khó chịu, hô hấp đều có chút cực khổ. Cho dù nàng ghét bỏ cô, cô cũng không muốn một cô gái trẻ như vậy phải ủy khuất nằm trên sô pha. Cô là hôn phu của nàng ấy, ngủ trên đảo hoang cũng không việc gì.

A, cô cho là mình ghét bỏ cô ? Diệp Thư Hoa nhìn sắc mặt khó coi của cô chợt bừng tỉnh, vốn đang muốn cự tuyệt nhưng bị con ngươi sắc bén của cô đảo qua, đầu quả tim run lên, lời nói đến bên miệng liền thay đổi ý tứ: "Tôi không phải không muốn cùng cô chung giường."

Đôi mắt Triệu Mỹ Nghiên hơi nâng lên, khóe miệng đang hạ xuống chợt hơi cong lên, cô nghiêng nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: "Vậy...... Vậy em đi lấy chăn đi."

"...... cũng được." Diệp Thư Hoa đứng dậy, chu chu miệng nhỏ. Cũng là nàng suy xét không chu toàn, người bình thường ai sẽ không cần ngủ chứ, lúc trước ở trước mặt bọn Liễu Y nàng cũng già vờ được khá tốt mà.

Chăn lấy tới, Triệu Mỹ Nghiên lại bắt đầu nai con chạy loạn.

Vì che dấu mình đang khẩn trương, cô chỉ có thể ép bản thân nhìn máy vi tính, trên màn hình là một chữ chi chít, Diệp Thư Hoa xem cũng không hiểu, khi đi ngang qua liếc mắt một cái, liền không để ý, đem chăn bày lên giường rồi nói: "Tôi có thói quen đả toạ trước khi ngủ, khi nào cô làm việc xong cứ tắt đèn đi nghỉ ngơi trước nha."

Triệu Mỹ Nghiên liếc mắt nhìn động tác của nàng, tự nhiên gật đầu.

Nếu đã nói rõ ràng, Diệp Thư Hoa cũng không hề nói gì nữa, khoanh chân, hai tròng mắt nhắm lại, đả tọa.

Triệu Mỹ Nghiên ngừng động tác che dấu trên tay, mím môi, đem máy tính đóng lại.


Thôi, cũng không nên vội nhất thời. Cô dẹp máy vi tính, hai tay chống thân thể nằm xuống. Sau đó nghiêng đầu, nhìn người ngồi ở trên giường, khóe miệng giương lên cười nhẹ. Có nàng ở bên cạnh, cô cảm giác thực an tâm thoải mái, không khí chung quanh cũng đều thơm ngọt.Vốn dĩ Triệu Mỹ Nghiên không mệt mỏi chút nào, từ từ cũng buồn ngủ, nhắm đôi mắt lại. Sau khi người ngủ say, Diệp Thư Hoa cũng mở con ngươi, liếc mắt, xuống giường đi ra ban công.Ở bên ngoài linh khí càng thêm sung túc. Đáng tiếc nàng quá ngu ngốc, trừ bỏ tu luyện thì cái gì cũng không học, chứ không giờ có thể vẽ một cái Tụ Linh Trận.

**********


Ngày hôm sau, sau khi thỏa mãn ngủ một đêm, Triệu Mỹ Nghiên liền có chút mơ mơ màng màng muốn tỉnh lại. Nếu là ngày thường, cô có thể sẽ nuông chiều mình tiếp tục ngủ. Nhưng tối hôm qua không giống, trước khi ngủ cô còn nhìn khuôn mặt Diệp Thư Hoa, tỉnh lại cô vẫn còn nhớ thương, bởi vậy khi có một chút ý thức, cô lập tức mở mắt. Nhưng mà trước mắt trống rỗng. Trong nháy mắt trong lòng tràn đầy mất mát, có cảm giác sau đêm tân hôn buổi sáng tỉnh lại không thấy chồng, à nhầm, không thấy vợ chứ.

"Ai!" Triệu Mỹ Nghiên thở dài một tiếng, tự nhiên thấy mình gần nhất thường xuyên thở dài, muốn già đi vài tuổi. Tiểu Lý đang ở phòng trên sô pha chơi di động, nghe thấy động tĩnh lập tức bước lại đây, thấy cô mặt mày nhăn nhó nhìn xung quanh, liền giải thích: "Triệu tiên sinh, Diệp tiểu thư đang ăn sáng."Nghe như vậy, mất mát trong lòng Triệu Mỹ Nghiên hơi giảm, buông câu hỏi: "Cô ấy rời giường khi nào?"

Tiểu Lý nghĩ nghĩ, nói: "Buổi sáng 7 giờ." Mẹ Triệu lớn tuổi, sinh hoạt rất theo quy luật, bởi vì ngủ sớm nên thức sớm, 6 giờ hơn liền thức, khoảng 7 giờ thì lén lút mở cửa ra. Tiểu Lý lúc ấy vừa đến, đang đi lên lầu nên gặp được, kết quả mở ra liền thấy Diệp Thư Hoa quần áo chỉnh tề từ bên trong đi ra, tinh thần phấn chấn, không chút khác thường nào. Lúc ấy trên khuôn mặt mũm mĩm của Cố Thanh đầy biểu hiện thất vọng làm hắn đều nhịn cười không được. Triệu Mỹ Nghiên mặt không cảm xúc gì gật đầu, trái tim hơi trầm xuống, lại bắt đầu hoài nghi, đây là biểu hiện của một cô gái rất thích cô sao ? Không phải nên muốn bên cạnh cô nhiều chừng nào tốt chừng nấy sao ? Cô cho rằng tối hôm qua đả tọa, chỉ là Diệp Thư Hoa thẹn thùng, không dám đối mặt cô mà thôi.

Triệu Mỹ Nghiên thấp giọng bảo Tiểu Lý đưa mình đến buồng vệ sinh rửa mặt, độ cao ghế ngồi trên xe lăn có thể điều chỉnh được, cô chỉnh lên mức cao là có thể tự mình rửa mặt. Sau bồn rửa mặt là một cái gương thật lớn, được lau dọn sạch sẽ nên không bị mờ vì hơi nước. Trong gương là ảnh dung nhan của cô. Mày kiếm mắt sáng, hình dáng góc cạnh rõ ràng, mũi cao, môi mỏng, hợp lại với nhau, gương mặt này không biết đã từng làm kinh diễm biết bao nhiêu người. Tuy rằng sau khi hôn mê, vì thiếu dưỡng chất cung cấp cho cơ thể nên bị gầy ốm đến mức chỉ còn lại da bọc xương một thời gian, nhưng hiện tại cũng đã hoàn toàn tốt lên, thậm chí cô còn cảm giác làn da trên gương mặt so với trước kia còn tốt hơn bao nhiêu lần, nhìn càng thêm đẹp. Chính là Triệu Mỹ Nghiên phát hiện bản thân mình hiện giờ trừ bỏ gương mặt này, cũng không còn gì khác có thể hấp dẫn Diệp Thư Hoa. Cho nên cảm tình của cô ấy đối với mình cũng chậm rãi biến mất, đúng không?...Từ buồng vệ sinh đi ra, Triệu Mỹ Nghiên đã hỏi ra câu ngày hôm qua không hỏi ra tới: "Nếu một cô gái không thích cậu, cậu sẽ buông tay sao ?"

Tinh thần Tiểu Lý rung lên, cất di động, gương mặt vui cười trở nên nghiêm nghị, hỏi lại những lời này: "Triệu tiên sinh nói là Diệp tiểu thư sao ?" Triệu Mỹ Nghiên mắt đen nặng nề nhìn hắn một cái, thấy có vẻ Tiểu Lý không dám nhiều chuyện, cô lại gật đầu, rất không cam lòng nghiến răng phun ra một chữ: "Ừ."Thấy chưa, ngay cả Tiểu Lý đều nhìn ra được, cô ấy không thích mình. Cô gục đầu, có chút không cam lòng. Nghĩ đến buông tay cô liền khó chịu. Lúc trước khi cô tỉnh lại sau lần thứ hai hôn mê, thấy nàng, nghe nàng nói xong mấy lời đó, mặc kệ nàng dùng tâm thái gì nói, nhưng cô ngay lúc đó liền hoàn toàn động tâm, hoàn toàn để ý nàng. Triệu Mỹ Nghiên không có che dấu cảm xúc, Tiểu Lý tự nhiên liếc mắt một cái nhìn ra được, mím môi, nói: "Sẽ không."

Triệu Mỹ Nghiên đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn, ẩn ẩn cảm giác gặp được người đồng cảm, hơi vui vẻ cùng thấp thỏm: "Vì cái gì?"

Tiểu Lý nói: "Nếu tôi là tiên sinh, tôi sẽ không buông tay. Bởi vì tình cảm là có thể bồi dưỡng, lại nói Diệp tiểu thư thích tiên sinh như vậy, căn bản sẽ không có khả năng như tiên sinh nói. Mà cho dù thực sự là không thích đi, nếu tiên sinh cho rằng chính mình có thể cho người ta hạnh phúc, vậy không cần buông tay, tranh thủ đem tình cảm bồi dưỡng một lần nữa là được." Triệu Mỹ Nghiên cười cười, lại có chút ủ rũ cúi đầu: "Cô ấy thật sự không thích tôi, tôi không buông tay chỉ khiến cô ấy khó chịu."

"Này chưa chắc đây, theo tôi quan sát, Diệp tiểu thư đối với tiên sinh vẫn là rất tốt. Lúc trước tiên sinh nói muốn Diệp tiểu thư giúp lau mình, người ta hiện tại mỗi ngày đến giờ liền tới đây, không chút cẩu thả, chưa từng quên. Chỉ nhìn mỗi điểm này, đã hiểu rõ rồi. Lại nói di động của Diệp tiểu thư rất ít khi vang, có điện thoại cho cô ấy cũng chỉ có ba người lần trước tham gia chương trình cùng, không có ai khác liên hệ. Vậy chứng tỏ là chưa có thích ai, nếu vào lúc này tiên sinh nghiêm túc theo đuổi, biểu đạt mình thích Diệp tiểu thư, tình huống nhất định sẽ chuyển biến tốt đẹp một lần nữa."

"Phải không?", Tiểu Lý khẳng định gật đầu: "Diệp tiểu thư trọng tình trọng nghĩa như thế, vì tiên sinh còn tự nguyện đi tham gia chương trình thực tế, khẳng định sẽ hồi tâm chuyển ý." Nói xong, Tiểu Lý bỗng nhiên phản ứng lại: "Triệu tiên sinh trước đây có phải đã làm gì đó để Diệp tiểu thư không thích ?"

"Không......" Triệu Mỹ Nghiên sửng sốt, phản ứng đầu tiên là phản bác. Nhưng chỉ mới vừa nói ra một chữ, lại chột dạ im miệng, ba giây đồng hồ sau, nhỏ giọng nói: "Lúc trước, khi tôi mới vừa cùng cô ấy quen biết, từng có điều kiện, tôi nói đối với cô ấy tôi không có tình cảm, ở bên nhau là vì mẹ tôi , bảo cô ấy không cần đối với tôi có chờ mong gì......", Tiểu Lý nghe, thần sắc kinh ngạc liền biến thành không thể tin tưởng, chờ Triệu Mỹ Nghiên nói xong, buột miệng thốt ra: "Tiên sinh đương nhiên nói được vậy thật không phải người"

Triệu Mỹ Nghiên: "......", cô banh mặt, nhấp môi: "Lúc ấy đúng thật là không có tình cảm mà."


Tiểu Lý định bật lại nhưng không dám, tốt xấu gì cũng chủ của mình, vì thế liền hỏi: "Vậy khi nào tiên sinh đối với Diệp tiểu thư có cảm tình ? sau khi xảy ra chuyện à ?"

Triệu Mỹ Nghiên trầm khuôn mặt gật đầu, cho dù trong lòng chột dạ như thế nào, cô đều cố gắng làm ngơ, không biểu hiện ra ngoài.

Tiểu Lý khóe miệng bạnh ra, nói: "Tôi thật muốn khuyên tiên sinh nên tự hỏi một chút, là thật sự thích Diệp tiểu thư hay là chỉ vì cô ấy đối với tiên sinh không rời không bỏ mà cảm kích, thích cùng cảm kích đừng lẫn lộn nha."

Nói xong, Tiểu Lý rời khỏi phòng, để lại cho cô thời gian tự hỏi bản thân. Khi đóng cửa, hắn âm thầm khinh bỉ trong lòng, cái ông chủ thật hố người ta quá mà, vô cùng đồng tình với Diệp tiểu thư.

Sau khi hắn rời khỏi đây, ở trong phòng, Triệu Mỹ Nghiên cúi đầu ngồi yên nửa ngày.

Bỗng nhiên bên ngoài ban công truyền đến tiếng động.

Cô theo bản năng liền lăn xe lăn qua.

Ngày hôm qua cô gọi điện thoại bảo cửa hàng hoa Thanh Hoà đưa hoa lại đây, trên chiếc xe kia còn có tên và câu slogan của cửa hàng. Cửa hàng hoa Thanh Hoà đi theo con đường hoa xa xỉ, bên trong xe toàn các loại hoa vô cùng quý báu. Mua liền một xe này tốn hơn một trăm vạn, bởi vậy hoa được đóng gói rất cẩn thận, chậu hoa cũng đẹp, trong đó hơn phân nửa đều là lan với đủ loại kiểu dáng.

Diệp Thư Hoa đang đứng đằng trước xe tải nhỏ, ôm một chậu cây dâm bụt nở thật diễm lệ, vẻ mặt kinh hỉ, hoàn toàn không có nhìn đến mấy loại hoa đặc biệt quý báu bên cạnh, phấn khởi khoe với Hứa Tĩnh đang đứng bên cạnh: "Dì ơi, hoa này đẹp quá!"

Tha thứ cho nàng, nàng đối với những cái hoa tố nhã, ưu nhã gì đó không có năng lực thưởng thức, ngược lại chỉ thấy cái cây dâm bụt này là làm cho bản thân mình sáng ngời mắt, kinh hỉ không thôi.

Cố Thanh cũng gật đầu theo, cười ha hả nói: "Ai nha, hoa này đỏ đẹp quá, để gần khuôn mặt nhỏ của con thật là đẹp mắt!"

Triệu Mỹ Nghiên ngồi trên ban công, nhìn theo vị trí bọn họ đứng kỳ thật cũng không cách xa lắm. Cô nhìn rõ ràng, Diệp Thư Hoa bị khen trắng trợn như vậy khuôn mặt liền đỏ ửng. Cô gật đầu theo, đẹp thật, người so với hoa còn kiều diễm hơn. Cô nhìn si mê nhưng đồng thời lại không nhịn được ngây ngô cười cười. Cô bé này quá ngốc, cây dâm bụt này giá cả rẻ rề, nhìn là biết đó là hàng khuyến mãi sau khi cửa hàng thu được một đống tiền rồi.

Nhưng mà chính là bộ dạng này của nàng lại làm Triệu Mỹ Nghiên thấy trong lòng đều tan chảy.

Ánh mắt Triệu Mỹ Nghiên quá mức rõ ràng, Diệp Thư Hoa lập tức cảm nhận được, nhìn qua, cười khanh khách phất tay với cô: "Chào buổi sáng."

Trái tim phanh một chút, như là muốn nổ tung, vui mừng cùng thoải mái tràn ngập lồng ngực cô, cô ngây ngốc gật đầu theo cười: "Chào buổi sáng."

Cố Thanh ở một bên nhìn rõ ràng, con nhãi ngốc nghếch, thật là càng ngày càng thấy nó càng ngốc, bà liền cùng sư phụ chăm hoa đang hỗ trợ khuân vác chậu cười nói: "Ông xem, đây là con dâu của tôi, đó là con gái tôi, tụi nó có phải quá xứng đôi không?"
Sư phụ lau trán đầy mồ hôi, vừa nhìn thấy đôi mắt tức khắc sáng ngời, gật đầu cất cao giọng nói: "Xứng đôi! Đều đẹp."

Diệp Thư Hoa cười, ôm cây dâm bụt tìm chỗ dễ thấy đặt.

Triệu Mỹ Nghiên cũng nhìn sư phụ hàm ý cười cười. Dẹp mẹ nó cảm kích đi, cô đây nếu không phải là thích, còn cái gì là thích ? Hơn nữa tưởng tượng đến Diệp Thư Hoa sẽ nhìn người khác cười đến tươi đẹp kiều diễm như vậy, trong lòng cô liền lên men. Nếu sau này khuôn mặt Diệp Thư Hoa không phải chỉ cho mỗi mình bẹo má, lại để người khác dắt tay, không được, nghĩ lại liền cảm thấy khó chịu, cho nên buông tay...... không có khả năng, có chết cũng không thể!

Cô đã nghĩ thông suốt.

Đơn giản giống như việc đã đói bụng thì sẽ muốn ăn cơm, cô lúc trước tự nhiên lăn lộn lâu như vậy, làm ra vẻ như vậy, ngẫm lại cũng là cô sai.

Cô thích Diệp Thư Hoa, muốn cùng nàng ở bên nhau, đặc biệt là hai người vẫn là quan hệ vị hôn phu hôn thê, Diệp Thư Hoa tính tình ôn hòa mềm mại, khi cô xảy ra chuyện đều có thể không rời không bỏ, chẳng lẽ chờ cô tốt lên lại liền sẽ vứt bỏ cô?

Cũng không có khả năng.

Nhiều nhất là nàng lãnh đạm một chút. Không chừng là thấy cô tỉnh lại, lại chuẩn bị ở cạnh cô theo kiểu lúc trước khi xảy ra tai nạn đã thoả thuận, cho nên cô hiện tại cần chính là tận lực cùng nàng bồi dưỡng tình cảm, chờ cô có thể đứng lên, liền mang nàng đi đăng ký kết hôn!

Cửa hàng hoa Thanh Hoà đưa tới đều là hoa tốt, Diệp Thư Hoa cố ý tra trên mạng từng loại một, tất cả đều là hoa vô cùng quý báu.

Chỉ là có một chút bất tiện, bên cạnh nàng hiện tại đều là người phàm, hoa lớn lên quá nhanh dễ dàng bị lộ, cho nên cần phải có một căn cứ bí mật để trồng hoa.

Cũng may lúc trước bán hoa đã kiếm lời không ít, lần này mua hoa cũng không tốn tiền nàng, tính toán một chút, Diệp Thư Hoa phát hiện trên tay mình có một hai trăm vạn, ở đây là thủ đô tấc đất tấc vàng, mua cái nhà ở thì không có khả năng, nhưng có thể thuê lâu dài một chỗ không tồi.

Đương nhiên những việc này nàng không nói với Triệu Mỹ Nghiên và Cố Thanh, nói ra khẳng định sẽ không đồng ý. Vì vậy nàng liền lấy cớ có việc, chính mình đi ra ngoài một lúc, đem mọi việc thu xếp cho xong.

Lúc sau, nàng một hơi đem hết đống hoa dọn đi, chỉ để lại cây dâm bụt, Cố Thanh cùng Triệu Mỹ Nghiên nhờ thế mới biết. Việc đã đến nước này cũng không thay đổi được nữa. Mà lúc sau dò hỏi, biết được nàng sẽ không dọn đi, liền không nói gì.

Ngày tháng bận rộn thời gian trôi qua nhanh, chờ Diệp Thư Hoa thu xếp hết tình trạng chỗ ở mới cho hoa cỏ, mang theo bồn hoa lan đầu tiên nuôi dưỡng trưởng thành bằng linh khí, từ chỗ nhà cho thuê đi ra tới, leo lên xe, liền nhìn thấy tin tức của Cố Thanh :【 giữa trưa trước mười hai giờ cố gắng trở về nhà 】

"Có chuyện rồi?" Diệp Thư Hoa lẩm bẩm một câu, vừa đang soạn tin trả lời, màn hình di động chuyển thành báo có cuộc gọi đến -- Mẹ.

Diệp Thư Hoa nhận điện thoại, nhưng bất ngờ là không nghe cái giọng chanh chua quở trách như bình thường mà là một giọng vô cùng ôn hòa nói: "Tiểu Diệp, con đi xa nhà cũng lâu rồi, cũng đến lúc nên trở về rồi. Anh trai con đang chuẩn bị kết hôn, con là em gái cũng nên tới giúp một chút đi"

Diệp Thư Hoa vẫn cự tuyệt, có ký ức của nguyên chủ cùng với những gì trong sách nói qua, nàng không có cách nào xem những người này là người nhà cả. Ơn sinh dưỡng nàng dùng tiền báo đáp là đủ rồi, bởi vậy nói: "Tôi không đi, lúc trước đã nói xong rồi, tôi cho mọi người tiền, chuyện khác đừng tìm tôi."

"Cái con nhỏ này, mày dám ăn nói như vậy" Trương Vân Phương đang cố gắng ôn tồn, nhưng mà mới được một câu đã bị tức đến đứng lên, giận đỏ mặt mắng: "Mày là con gái của tao, tao muốn mày đến đây còn không được ? Mày đừng tưởng mày làm minh tinh rồi thì ngon lắm ? Cái kiểu xấc xược này của mày mà bị tuôn ra ngoài còn không biết bị thiên hạ chửi mắng tới mức nào đâu!"

Diệp Thư Hoa thanh âm lại bình tĩnh như cũ: "Tôi không phải minh tinh, chỉ là lấy thân phận minh tinh bình hoa đi tham gia một chương trình thực tế thôi. Giờ chương trình thu xong rồi, tiền tôi cũng đã nhận được, giờ đâu có gì ảnh hưởng đến tôi."

Trương Vân Phương cười lạnh: "Được nha, bây giờ mày cánh cũng cứng rồi, tự bay rồi chứ gì!"

"Uy hiếp tôi đối với các người không có chỗ nào tốt đâu, nếu làm um sùm phiền hà lên, tôi có thể đảm bảo Diệp Vũ Tuấn sẽ bị công ty sa thải."

Ở trong trí nhớ của nguyên chủ , lúc trước để Diệp Vũ Tuấn được đến công ty hiện tại làm ở nhà đã tốn không ít tiền đút lót. Tiền lương hiện tại còn là hơi nhiều so với năng lực của hắn, là hắn được lợi rồi. Nếu mất đi công việc này, hắn sau này khó có khả năng tìm được việc nhàn lương cao như vậy lắm.
"Mày......"

Hình như bà mở loa ngoài, nên nghe xong mấy lời của Diệp Thư Hoa, Trương Vân Phương vừa muốn mắng lại thì di động đã truyền đến một loạt âm thanh ồn ào, ngay sau đó thay đổi người nói chuyện, Diệp Vũ Tuấn trầm giọng cắn răng nói: "Mày nói lời này là có ý gì?"

Diệp Thư Hoa rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Ý trên mặt chữ đấy. Là uy hiếp anh, để cả nhà các người không gây thêm phiền phức cho tôi. Nếu muốn tiền thì tôi cho, còn mấy cái khác cho xin đi. Các người từ khi sinh tôi ra đến nay đảm bảo tiền tiêu cho tôi không đến 50 vạn, không chừng nhiều nhất cũng chỉ tầm 10 vạn. Nói đến tình thân, trong trí nhớ của tôi hoàn toàn chưa bao giờ cảm nhận được. Cho nên tốt nhất là chấp nhận đi, nuôi đứa con gái như tôi, số tiền 50 vạn nhận được đã là quá lời rồi. "

"Phản rồi!" Diệp Hồng Kiến hiếm có khi tức giận đến đập bàn, âm thanh từ trong điện thoại truyền đến, hắn nói với con trai: "Mày nói với nó, nhà chúng ta không cần cái thứ con gái như thế ! Nói gì mà kêu người một nhà, người một nhà có máu lạnh vậy không ? "......"

Bên kia còn đang lải nhải, nhưng Diệp Thư Hoa thấy những gì cần nói đã nói hết, liền trực tiếp cúp điện thoại, gửi tin nhắn cho Cố Thanh, rồi ôm chậu hoa đi tới chợ hoa và chim kiểng.

Hoa này Diệp Thư Hoa đã dò xét giá thị trường rồi, giá bán tầm hơn mười vạn một chậu, bởi vậy nàng chỉ mang một chậu qua.

Nhưng mà đáng tiếc chính là ông chủ cửa hàng bán hoa bảo mình chỉ có thể mua vào nhiều nhất hai chậu thôi.

Tuy nhiên ông cũng gợi ý cho Diệp Thư Hoa một cách khác : "Cô đi Cửu Long phố xem, bên kia chắc mua được thứ này đó." Nói xong, hắn chép miệng, trong lòng vô cùng hâm mộ, cô gái nhỏ này mỗi lần tới đều mang hoa càng lúc càng quý hơn, hắn chỉ biết nhìn thèm chứ mua vào không nổi.

"Chỗ đó cũng là chợ hoa chim kiểng ạ?" Diệp Thư Hoa hỏi.

Lão bản lắc đầu: "Không có đơn giản vậy. Chỗ đó cái gì cũng có, đồ cổ, hoa, chim, chó, cá rồng đều có. Nhưng muốn vào phải có hàng tầm khoảng giá trị mười vạn trở lên mới được bước vào ." Lão bản chỉ chỉ chậu hoa nàng đang ôm trong lòng ngực: "Cái này làm vé vào cửa là đủ rồi."

Diệp Thư Hoa ánh mắt sáng lên, đây chắc là chỗ bán mấy đồ quý, thích hợp với nàng.


Nàng gật đầu, sau khi hỏi rõ ràng đường đi liền lập tức đi qua bên đó. Ông chủ tiệm nói để nàng đi trước nhìn xem, còn hoa cho tiệm của hắn thì lần sau hắn tự mình qua lấy. Cái tên Cửu Long phố này nghe qua có cảm giác rất cao lớn nha, Diệp Thư Hoa lại ngoài ý muốn chợt nhớ đến quá khứ khi còn cùng sư phó ở chung. Nàng bất chợt nghĩ, ừ nếu có tiền qua bên kia bán hàng, chắc cũng phải tự lái xe đi nhỉ. Đầu phố tương đối hẻo lánh, không có bao nhiêu người. Xe ngừng trước một giao lộ hết sức bình thường , tài xế liền chỉ vào lộ, nói: "Từ nơi này đi vào queo trái lại đi thẳng đi 100 mét là có thể thấy."

"Cảm ơn." Diệp Thư Hoa vui vẻ rạo rực ôm chậu hoa, nói lời cảm tạ, không kềm được dưới chân lại bay nhanh như trong quá khứ, sử dụng thuật súc địa thành thốn, làm nàng thoạt nhìn như đang đi bình thường nhưng thật ra là tốc độ gấp đôi một thanh niên bình thường đi đường. Trên đường một ông chú bụng bia cũng đang ôm một chậu hoa , hắn đẩy đẩy mắt kính, có chút kinh ngạc lẩm bẩm: "Trời ơi con gái nhà ai mà đi đường nhanh dữ vậy?"


Khi Diệp Thư Hoa đi vào, cửa có hai người đàn ông trung niên giống như bảo vệ, bọn họ liếc mắc đánh giá cô gái nhỏ một cái, theo thường lệ kinh ngạc với dung mạo của nàng, nhưng cũng bình tĩnh lại thật nhanh, nhìn hoa trong tay nàng rồi cho đi: "Cô gái nhỏ, lần đầu tiên đến đây đúng không? Nhắc nhở một câu, mua bán thì lo mua bán, không cần có ý đồ khác nha."

Diệp Thư Hoa không rõ nguyên do, nhưng vẫn là nghiêm túc nói lời cảm ơn: "Cảm ơn, tôi có thể đi vào rồi chứ"

"Đi đi." Bảo vệ cửa vẫy vẫy tay.

Diệp Thư Hoa cười cười, đúng là một cô gái nhỏ vô tư.

......


Vào bên trong Cửu Long phố liền có thể nhìn thấy nơi này cũng không có gì khác mấy chỗ bình thường lắm, chỉ là nhìn hơi có phong thái cổ kính một ít, nhìn như mấy cảnh tượng thời cổ đại

__________________________________

Vote ik vote ikkkkk

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top