Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

MS10 | Jigi | Năm cuối cấp như một mùa thu vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mission tháng 10: Năm cuối cấp nhưu một mùa thu vậy
Couple: Bạch Tuyền ( +Nhất Dương )
Ngày hoàn thành: 27/10/2019

...

Năm cuối cấp, tại sao nó lại trôi nhanh như vậy? Để lại cho người ta một cảm giác vừa tiếc nuối lại vừa thấy ấm lòng!
...

Mùa thu năm 2016 bản thân tôi bắt đầu nhập học vào một ngôi trường cấp 2 khá nổi tiếng. Lúc ấy, Hà Bạch Tuyền tôi đây chỉ là một cô bé nhút nhát, rụt rè trước những thứ mới mẻ. Chính vì thế mà khó có thể làm quen với bất kì ai. Cũng may, trong lớp 6/1 có vài người bạn mà tôi quen ở lớp tiểu học.

Tạ ơn trời, tôi sẽ không bị cô đơn nữa!

Mỗi ngày đến trường, lòng tôi chỉ mong tiếng trống ra về thôi. Biết sao được chứ? Tôi chả quen môt ai cả trừ một vài đứa ngày xưa có nói chuyện vài lần... Còn những đứa tôi thân tất cả đều học ở 6/3 mất rồi.

Tất nhiên lúc vào đây được vài tháng, tôi có hay nói chuyện với một cậu con trai ở lớp bên cạnh. Cậu ta hay chọc tôi lắm, tính cách cũng dễ thương nữa. Thế là... tôi thích cậu ấy!

Nhưng lũ bạn của tôi suốt ngày chọc ghẹo tôi với cậu ta, điều này làm cậu ta không còn nói chuyện với tôi nữa.

Mối tình đầu trẻ con này chỉ có mình tôi đơn phương cậu.

Học hết học kì I của lớp 7 thì cậu ta phải chuyển sang một cái trường quốc tế dành cho những người có điều kiện. Tôi buồn lắm chứ nhưng đâu ngăn được cậu?

Cậu đi tôi cũng chẳng thể nói một câu tạm biệt.

Đến lúc cậu đi tôi mới nhận ra rằng, tôi đã thích cậu từ năm lớp 4 lận cơ. Nhưng lúc đó tôi còn quá nhỏ để nhận ra.

Khi cậu ghét tôi, đi du học tôi quyết định không thích cậu nữa. Tôi lặng lẽ cất nó vào một phần của kí ức đáng nhớ!

Năm qua tháng lại, bây giờ tôi đã học lớp 9 rồi cơ. Vậy là đã 3 năm rồi, thời gian từ lúc nào mà đã trôi nhanh như vậy?

Chỉ còn học hết năm nay là tôi lại phải xa đám bạn của tôi rồi ư? Thời gian ơi, có cách nào để quay ngược lại không ạ?

3 năm trôi qua, tôi trở nên trưởng thành hơn nhiều. Thậm chí còn không nhận ra bản thân mình nữa. Nhưng điều đặc biệt nhất là gì các cậu biết không?

Đó là vào hồi tháng 2 năm ngoái tôi vô tình phải lòng một cậu nhóc lớp dưới, nhỏ hơn tôi 1 tuổi. Một buổi trưa nắng nóng, tôi vô tình bắt gặp vóc dáng khá cao đang đứng ngay cạnh tôi. Nhìn lên thì thấy một khuôn mặt vô cùng bảnh trai đó!

Có ai tin được không? Tôi phải lòng cậu nhóc ấy ngay từ lần gặp đầu tiên! Tôi đã cố gắng để xem bản tên nhưng cuối cùng chỉ xem được cái lớp mà nhóc ấy học là 7C. Tức chết mà!

Ngày qua ngày bản thân tôi cố gắng tìm kiếm cậu nhóc ấy. Sau 2 tuần tôi mới tìm được tên thật của nhóc. Là Trác Nhất Dương lớp 7/3

Tôi đã nhìn nhần tên em ấy tận 3 lần luôn đấy! Tôi bắt đầu theo đuổi em ấy. Mỗi ngày lớp em ấy có tiết thể dục tôi đều cố gắng mua nước và đem cho em ấy. Nhưng vì ngại quá nên tôi toàn đưa gián tiếp thôi. Tôi cảm thấy bản thân mình vô dụng quá đi!

Năm qua tháng lại, chớp mắt cái đã hết một năm lớp 8. Điều này đồng thời với việc chỉ còn một năm nữa là tôi sẽ phải ra trường rồi! Nghĩ đến thôi là lòng tôi cảm thấy chán nản vô cùng. Bây giờ tôi mới nhận ra, tôi của hiện tại và quá khứ thay đổi quá nhiều.

Không còn là cô bé nhút nhát nữa, không còn là cái cảm giác ghét việc đến trường nữa rồi! Tôi bây giờ chỉ muốn thời gian có thể chậm rãi từng chút một mà trôi đi có được không? Tôi còn bao nhiêu việc chưa có kế hoạch mà? Cũng chưa có tiến triển gì với Nhất Dương cả... nhưng không sao! Năm lớp 9 này bản thân tôi nhất định sẽ làm những gì mình muốn, thực hiện ước mơ của tôi để tôi còn có thể cất những ký ức này vào một phần của trái tim! Tôi muốn mãi ở bên 9/1, mãi nhìn ngắm người mà tôi thích!

Năm nay, tôi đã có một chuyến đi trải nghiệm vô vàn cảm xúc cùng với gia đình thứ 2 của tôi. Một chuyến đi với nhiều kí hức đẹp, đó là sự đánh dấu của cả một thanh xuân của tôi. Thời gian ở bên mọi người cũng theo gió bay nhanh đi. Bây giờ tôi có thể cảm nhận rằng, việc thi vô cấp 3 là rất quan trọng nhưng để rời xa cái mái trường này thì nó còn là một điều đáng sợ gấp vạn lần! Nhưng tôi rất biết ơn những cảm xúc mà 9/1 đã đem đến cho tôi, tôi hứa sẽ mãi nhớ về nó cho dù là ở đâu chăng nữa. Chúng ta hãy hứa sẽ mãi là 1 team tuyệt vời nhất nhé!

Trác Nhất Dương! Chị thích em, cho dù em có đáp lại chị hay không... thì chị vẫn thích em. Năm cuối cấp này, chị muốn sẽ thích em nhiều hơn nữa, nhiều hơn bất cứ ai. Những lần mà chị gặp em, cả cái lúc vô tình mắt chị chạm mắt em, nó cũng sẽ là một phần của trang ký ức đáng giá của chị. Cảm ơn em vì đã đem lại cho chị một cảm giác tuyệt vời nhé, cảm ơn em vì đã góp một phần làm động lực cho mỗi ngày chị đến trường. Cảm ơn em nhiều lắm!

Cám ơn ngôi trường cấp 2 đã là ngôi nhà thứ 2 của tôi. Năm cuối cấp này, tôi một mực nhất lòng trân trọng nó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top