Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 100: Đại thiếu gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Rindou nói anh từng hôn mê nửa năm, nửa năm làm người thực vật, thì ra cũng không phải là giả.

Rindou còn nói qua, em có biết sống không bằng chết cảm giác thế nào không?

Lời anh ta nói vốn cũng đã mơ hồ ám chỉ, chẳng qua là không ai nghĩ tới phương diện kia.

Má Ly ở bên cạnh khóc, người nhà Haitani mấy ngày nay ra nước ngoài, hai năm qua anh lần đầu tiên xuất hiện trong tình trạng như vậy, khiến bà không khỏi kinh hoàng, mà tối hôm qua điện thoại Rindou cũng không gọi được, bà sợ anh cứ như vậy liền muốn gọi Takemichi đến.

Bác sĩ cùng y tá cực lực cứu chữa, sóng não đồ bất cứ lúc nào cũng có thể thẳng tắp.

Takemichi bò mấy lần, cuối cùng mới vịn ở chân giường để tự mình đứng lên, cậu lảo đảo đi tới trước giường. Rindou thật sự là không có gì thay đổi, mái tóc mullet màu tím, sống mũi thẳng tắp, môi mân lên thật chặc.

Cậu cầm lấy đôi bàn tay nhiệt độ giống như người bình thường kia, đem tay của anh mà áp vào trên mặt mình. Takemichi cúi xuống quỳ gối trước mặt Rindou, nước mắt thấm vào đến ngón tay anh, anh vẫn như cũ không có phản ứng gì.

Bác sĩ xem xét mắt của Rindou, vốn định bỏ cuộc lại thấy nhịp tim của anh nảy lên, sóng não đồ ở trên cũng dần dần khôi phục bình thường.

Takemichi nắm thật chặt bàn tay này, mơ hồ nghe thấy bác sĩ nói chiều hướng tỉnh lại có thể trì hoãn được, má Ly hết lòng nói cám ơn, bởi vì liên tục mấy lần cứu chữa, Rindou trên người cắm rất nhiều ống, nhưng dù có khó chịu đi nữa anh cũng không thể kêu một tiếng đau.

Không cái gì có thể so với bây giờ càng làm cho Takemichi tuyệt vọng.

Lúc Rindou trở lại không thừa nhận cậu, thế cho nên càng về sau, anh ở bữa tiệc đính hôn đối xử với cậu tuyệt tình, Takemichi cũng không tuyệt vọng như hiện tại.

Cậu đã từng ảo tưởng qua, Rindou của cậu có lẽ ngày nào đó sẽ một lần nữa xuất hiện, cho đến khi Takemichi ở trên đường nhìn thấy anh lướt qua, đến lúc cậu đuổi theo đến Haitani gia, ở trong trận mưa lớn mà mất con, anh cũng không có xuất hiện.

Takemichi cắn môi, tim như bị xé thành từng mảnh từng mảnh, cậu đã nói nếu thật có người như vậy nhưng anh trốn tránh cậu hai năm không gặp, vậy chính là không muốn nhìn thấy cậu.

Nước mắt cậu cứ tuôn xuống, hóa ra không phải là không muốn gặp, mà là không thể gặp.

"Michi" má Ly đi tới dìu cậu đứng lên.

"Michi, thật xin lỗi, chúng ta giấu con lâu như vậy."

"Tại sao có thể như vậy? má Ly, người nói cho con biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Takemichi hai mắt đỏ bừng, nước từ hốc mắt tùy ý chảy ra, cậu cầm tay Rindou không buông, siết chặt.

Cửa ra vào, truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, hai người nhìn ra ngoài. Một câu "Đại thiếu gia.." của má Ly, cũng đã làm mọi chuyện sáng tỏ.

Người đàn ông bất chấp gió rét chạy tới, khi đi tới gian phòng từng trận gió lạnh ùa vào. Má Ly khẽ thở dài, xoa xoa mắt đi ra ngoài, ân oán này để cho anh giải thích có lẽ tốt hơn. Bà đem cửa phòng đóng lại, người đàn ông hiển nhiên đã biết Rindou không có chuyện gì, sắc mặt hắn bình tĩnh đi đến trước sô pha ngồi xuống.

"Anh rốt cuộc là ai?" Takemichi so sánh, ánh mắt kia cùng Rindou là giống nhau.

Người đàn ông cúi xuống, mười ngón tay đan vào nhau, mái tóc ngắn màu tím có chút lộn xộn, khi chạy tới có lẽ là rất vội vàng, bốn phía yên tĩnh chỉ có tiếng của dụng cụ máy móc truyền lại rất nhỏ.

"Tôi là Haitani Ran."

Tên của hắn cùng sự giống nhau của hai người bị che đậy, chỉ có thể sống ở bên trong bóng dáng Rindou.

Haitani gia có một quy cũ bất thành văn, Thiên Trúc nay đã là đời thứ ba, tổng giám đốc Thiên Trúc cuộc sống tác phong phải nghiêm khắc, không được liên quan đến chợ đen, ma túy, buôn lậu, mua bán trái phép, nếu không, thành viên hội đồng quản trị còn lại sẽ liên hiệp bãi miễn chức vụ tổng giám đốc đó, cho dù là người mới đương nhiệm đi chăng nữa.

Rindou cùng Ran, chính là ở trong hoàn cảnh như vậy mà lần lượt sinh ra. Vận mệnh sinh đôi, chỉ vì sinh ra trước sau mà từ đó vận mệnh khác nhau một trời một vực. Haitani Raiden sớm biết phu nhân trong bụng là mang song thai, nhưng ông lại che giấu bí mật này, trừ bọn họ ra người duy nhất biết chỉ có má Ly. Ngày đó sinh nở, ai cũng biết Haitani gia chỉ có một người con trai độc nhất, sau được đặt tên là Rindou.

Mà trong một căn phòng khác của Haitani gia, ở đó chính là Ran, anh ta không có thân phận, càng không thể quang minh chính đại mà ra ngoài ánh sáng, từ nhỏ đã định trước chỉ là cái bóng của Rindou.

Raiden biết rõ không dễ có được tập đoàn Thiên Trúc, càng biết bọn họ không dễ dàng bỏ qua, đến nay vẫn là như hổ rình mồi. Ông lưu lại chiêu này chính là phòng ngừa bất trắc, bởi vì một khi thành viên hội đồng ban quản trị bị cách chức, sẽ tùy hội đồng ban quản trị công ty tự động quyết định. Đến lúc đó, bọn họ chắc chắn lợi dụng quan hệ với những người cổ đông mà phá rối, mà hai mươi mấy năm sau đã chứng minh quyết định ban đầu của ông quả thực có thể giúp Haitani gia bảo vệ Thiên Trúc.

Ran từ nhỏ cùng Rindou rất giống nhau, được tiếp nhận giáo dục tốt trừ việc không thể ra ngoài ánh sáng, hắn cũng còn khuyết thiếu rất nhiều.

Xuyên qua cánh cửa kia, hắn luôn có thể nhìn thấy cuộc sống Rindou mới mẻ hoàn toàn, được ba mẹ dẫn đến chỗ vui chơi của thiếu nhi. Ran cái gì cũng nhớ rõ, Rindou mỗi lần trở về cũng sẽ miêu tả lại cho hắn nghe. Bên trong cáp treo chơi vui đến cỡ nào, còn có kẹo bông, một miếng như vậy ăn vào trong miệng liền tan ra. Mỗi lần như vậy, Ran cũng là ngồi dưới đất có vẻ rất bình tĩnh, hai tay hắn nâng cằm lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tối tăm bao phủ nhìn về phía em trai mình tràn đầy hâm mộ, cho dù Rindou có miêu tả cặn kẽ đi nữa nhưng Ran cũng chưa từng thấy qua, hắn thật tưởng tượng không ra.

Lúc còn rất nhỏ, hắn không hiểu tại sao em trai có thể đi chơi, còn hắn phần lớn cũng không thể ra khỏi cửa phòng, ở bên hắn nhiều nhất cũng chỉ có má Ly và Rindou. Sau đó có một lần chính hắn mở cửa chạy ra ngoài, liền thấy em trai cùng ba mẹ ở trên bàn ăn cơm, đó cũng là lần đầu tiên Ran bị đánh.

Rất tàn nhẫn, rất nặng, dùng dây lưng mà quất.

Má Ly muốn khuyên ngăn tuy nhiên không dám, mẹ của anh cũng chỉ là ở một bên mà khóc, cuối cùng vẫn là Rindou dũng cảm mà ôm lấy chân cha, kiễng mũi chân đã bị dây lưng đánh trúng ở phía sau, Raiden mới ngừng đánh Ran.

Từ lúc đó Ran mới biết được, hắn và em trai không giống nhau, hắn chỉ là cái bóng của Rindou, là thế thân của em trai. Mặc dù khi đó còn rất nhỏ cũng không có ý nghĩa gì, nhưng với một đứa trẻ bị đánh luôn là kí ức không thể quên, từ đó hắn thực sự không dám ra khỏi cửa phòng.

Raiden đêm ngủ không yên, vì phòng bất trắc vẫn là dằn lòng đem Ran đưa ra ngoài ở, có lúc sẽ đón anh về Haitani Gia. Rindou cùng Ran có quan hệ rất tốt, vì để cho Rindou giữ bí mật, Raiden liền lừa Rindou nếu nói chuyện này cho người khác, Rindou sẽ không còn được gặp lại anh trai mình nữa, Ran còn có thể giống như lần trước mà bị đánh.

Đứa trẻ nhỏ tự nhiên hai ba câu sẽ liền bị dọa, đợi đến lúc sau này hiểu chuyện, bí mật cũng đã chìm xuống đáy biển.

***

"Anh xem nè, dây chuyền này coi được không?"

Rindou đem cái hộp đưa tới, bên trong là một dây chuyền bạch kim có hình cỏ ba lá, là anh cố ý vì Takemichi mà chuẩn bị.

Bên cửa sổ, người con trai yên lặng ngồi ở đó, đôi mắt màu tím liếc về phía chiếc hộp kia, "Đẹp, là muốn tặng cho Takemichi sao?"

"Đúng rồi, ngày mai tụi em sẽ đi leo núi."

Ran đem rèm cửa sổ kéo ra, trên cửa sổ có một loại chất liệu đặc biệt, hắn có thể thấy được phong cảnh ở bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại không nhìn được bên trong. Hắn có vẻ ngoài tuấn tú, tầm vóc cùng Rindou giống nhau, chẳng qua là tính tình của hai anh em chênh lệch rất nhiều.

Ran ngồi trên bệ cửa sổ, chân hơi cong "Rin, em rất yêu cậu ấy sao?"

"Đương nhiên."

Rindou chân mày nhuộm ý cười, Ran biết tất cả về Takemichi cũng là từ miệng của em trai, bao gồm cả lời thề của bọn họ, những gì họ nói cùng những nơi mà họ đã đi qua.

Rindou cho hắn xem ảnh của hai người, Takemichi, cái tên này, con người này cũng từ lúc đó mà chiếm giữ tâm tư của hắn.

Nghe Rindou nói có một người như cậu, ở trong đầu óc của hắn cũng từ từ đầy ắp suy nghĩ về cậu. Cho đến lúc Rindou gặp chuyện không may, tất cả bất lợi đều chuyển hướng về phía Takemichi.

***

"Anh cùng Rin, là anh em sao?"

Takemichi hướng về phía gương mặt của Ran, bây giờ nhìn lại mới biết hắn và Rindou là giống nhau, rất bình thản.

Rin... cái tên này đã không thuộc về hắn, thân phận này cũng nhất định phải coi ra, không có loại ràng buộc này, hắn cho dù là muốn giành được một ánh mắt của Takemichi, sợ là cũng rất khó.

"Đúng, em ấy là em trai tôi."

Giọng nói ảm đạm của người đàn ông đứng dậy sau đó đi đến bên giường của Rindou, cúi người xuống từ bên dưới kéo ra một cái chậu sứ, bên trong có ít tro bụi. Takemichi thuận theo ngồi chồm hổm xuống, Ran giơ thứ đồ kia lên, đôi đồng tử tím nhìn thẳng về cậu.

"Cậu hiện tại chắc đã biết, tôi chính là ông chủ của Cám Dỗ, lúc đầu chúng tôi cũng cho rằng Rin gặp chuyện không may là bởi vì cậu, dù sao vật kia và trên quần áo cậu, đều có hạt phấn của hoa lan."

Ánh mắt Takemichi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ran cúi đầu, "Cho dù đến hiện tại, Haitani gia cũng cho cậu chính là người hại Rin."

"Nếu như vậy, anh vì sao thu tay lại?"

Nghĩ đến như thế này, rất nhiều chuyện liền sáng tỏ, ông chủ của Cám Dỗ làm cho cậu cùng đường, nhưng sau đó cậu lại cùng Mikey rời đi nên loại tranh đấu này cũng không tiếp tục.

"Tôi biết cậu cũng là từ Rin, sau đó em ấy đã xảy ra chuyện đưa đi nước ngoài trị liệu. Tôi lòng tràn đầy thù hận thay em ấy báo thù, sau khi về nước tôi liền chặt đứt con đường sống của cậu, cho cậu chỉ có thể ở Cám Dỗ mà sa đọa, còn nhớ lần đó cậu bị trói ở kho hàng không? Cũng là do tôi sai người làm, tôi không cam lòng để cậu cứ như vậy mà thoát khỏi Cám Dỗ. Cậu ở bên cạnh người đàn ông giàu có, còn Rin phải lẻ loi ở nơi này, cho nên tôi cũng muốn cho cậu nếm thử cảm giác đau lòng sợ hãi là như thế nào. Lúc ấy khi tôi bịt miệng của cậu, thật sự có ý nghĩ kết liễu cậu."

Ran từ trong túi quần lấy ra cái bật lửa, tầm mắt nhìn ở chậu than "Những tấm hình kia Rin không nhìn thấy, tôi liền đốt cho em ấy xem, lại không nghĩ rằng rơi xuống một tờ, bị cậu phát hiện."

Takemichi nghe nói chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo từ cột sống tới toàn thân, cậu nghi ngờ đoán xem ai là ông chủ của Cám Dỗ, mục đích của hắn ta đến cuối cùng là cái gì, nhưng cũng không nghĩ đến đó lại là người của Haitani gia.

"Tôi buông tay bởi vì khi chúng ta ở chung, cậu đối với tôi rất tốt, yêu thương cũng không phải là giả tạo mà ra.."

Ran như ánh sáng màu lưu ly ảm đạm mà đi xuống, khóe miệng cười tự giễu, "Không, là đối với Rin.. Tôi nghĩ, đã yêu sâu đậm như vậy tại sao lại hại em ấy?"

Takemichi chậm rãi đứng lên, hai chân phát run, cậu giữ chặt đôi tay ấm áp của Rindou kia, trong lòng chỉ cảm thấy chua xót khó nhịn. Cậu cúi người, ngón tay nhẹ nhàng xuyên qua mái tóc màu tím sẫm, tiếng nói cậu âm thầm, khàn khàn nói.

"Rin, còn anh thì sao? anh cũng cho là em hại anh sao?"

Nằm ở trên giường người đàn ông không một chút phản ứng nào, miệng thường xuyên trêu chọc làm cậu cười cười hôm nay mân rất chặt, làn da bởi vì lâu ngày ở trong phòng mà trắng nõn, hai chân thon dài quấn ở trong chăn, anh cũng không thể đứng lên hướng về phía cậu mà gọi, Michi..

Cậu còn nhớ rõ lúc ở sườn núi bọn họ từng đã nói.

"Rin, chúng ta vĩnh viễn không xa nhau được không?"

"Michi ngốc, chúng ta làm sao có thể xa nhau đây?" giọng nói Rindou đầy nuông chiều, anh còn có thể từng lần một nói.

"Michi, anh yêu em..."

Kí ức dường như tất cả đều được tẩm độc dược, càng nhớ sẽ càng đau, cảm giác cảnh còn người mất, Takemichi lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc như vậy.

Trên tủ giường, hình ảnh bọn họ ôm nhau thân mật khắng khít dường như ai cũng không thể chia cắt, nhưng chỉ là thời gian ngắn ngủi, khiến cho khe hở giữa bọn họ càng khó có thể khâu vá.

———

Mikey trở lại Ngự Cảnh Uyển, sắc trời đã tối sầm, hôm nay công ty có việc loay hoay khiến anh bể đầu sứt trán.

Đi vào phòng khách, Manji đang tự mình chơi với quả cầu nhỏ thấy anh liền chạy tới ôm lấy chân, Mikey ẵm nó lên đem tới ghế salon, theo miệng liền hỏi "Takemichi đâu?"

Rem đang chuẩn bị cơm tối đem bát đũa mang lên bàn "cậu Take rất sớm liền đi ra ngoài, đến hiện tại vẫn chưa về."

"Ừm" anh đáp nhẹ, "Đi đâu?"

"Tôi cũng không biết."

Rem lắc đầu, "Lúc đó cậu ấy nhận được điện thoại, sau đó liền vội vàng chạy ra ngoài, bộ dạng dường như rất gấp gáp."

Mikey bỗng dưng ngẩng đầu lên, trên gương mặt tuấn mỹ chợt lóe lên tia u ám, anh để Manji xuống, lấy điện thoại gọi.

Không gian trong gian phòng yên tĩnh chợt có tiếng chuông điện thoại di động vang lên vội vàng kịch liệt, làm cho người ta cả trái tim đập loạn. Takemichi móc ra nhìn xuống cũng chưa bấm nghe. Sắc mặt Mikey trong lúc đợi đầy u ám, anh đè nén đôi mắt ấy xuống, môi mỏng khêu gợi mà nhếch lên, khóe mắt mơ hồ bối rối tràn đến.

Takemichi nhìn về trên giường Rindou, anh thật rất an tĩnh, trước kia cho dù anh nằm một ngày cũng không được đừng nói là hai năm rồi, điện thoại di động ở trong lòng bàn tay rung rung, Takemichi suy nghĩ, liền tắt điện thoại.

Một tiếng ngắt ngang, đôi mắt Mikey thâm sâu mà nheo lại, động tác anh rất chậm đưa điện thoại di động từ bên tai dời đi, đứng dậy cầm lấy áo khoác ra ngoài.

Má Ly đi vào, Takemichi đang cầm tay Rindou ngồi ở bên giường, còn Ran thì cúi đầu ngồi ở trên sô pha.

"Michi, đại thiếu gia, đi ăn chút gì đi." Bà đi tới, không đành lòng nhìn thấy Takemichi sắc mặt như vậy, bà lau nước mắt nói.

"Michi, thật xin lỗi. Má Ly giấu giếm con lâu như vậy."

Takemichi biết chuyện này không thể trách má Ly, Haitani gia cố ý giấu diếm, cũng vì liên quan đến chuyện lớn Thiên Trúc, đương nhiên không thể tiết lộ.

"Má Ly lần trước con nhìn thấy là anh ấy sao?"

Má Ly gật đầu, nước mắt tuôn đầy mặt "Lão gia nói ông có người bạn là bác sĩ trung y, cho nên thường cách một thời gian sẽ đem thiếu gia đưa đi tới chỗ của ông ấy, hai năm rồi thiếu gia vẫn như vậy, da thịt không bị héo rút..."

Má Ly nói tới đây liền nghẹn ngào nói không được nữa "Michi, một người tốt như vậy tại sao lại thành ra như thế này?"

Takemichi cắn môi, khóe miệng bởi vì dùng sức mà rỉ máu, từ nhỏ má Ly là người nhìn Rindou cùng Ran lớn lên, hai đứa trẻ bà yêu thương cùng đau lòng.

"Tối hôm qua, ta thật cho là Rin không thể vượt qua, nên ta lấy điện thoại gọi cho con, nghe điện thoại lại có vị tiên sinh kia nói sau này chúng ta đừng có tìm con nữa. Ta biết anh ta nói rất đúng, nhưng là má Ly không có cách nào, ta cũng không thể cho các con ngay cả gặp mặt cuối cùng cũng không thể... "

Tối hôm qua, Takemichi không cần nghĩ cũng biết là Mikey, sau đó thái độ của anh rất kỳ quái, chắc chắn là bởi vì cuộc gọi đó.

Lúc Takemichi ra khỏi phòng, cảm thấy trong lòng rất buồn bực, cảm giác như là đến cao nguyên thiếu dưỡng khí. Cậu đứng ở cửa, trong phòng này cất giữ rất nhiều kỉ niệm giữa cậu và Rindou, mà chỉ có ở bên trong cậu mới cảm thấy thời gian không có tàn nhẫn mà đi qua, vẫn lưu lại đây thời tuổi trẻ.

Rindou lẳng lặng nằm ở trên giường, anh không nhìn thấy cậu cũng không thể cùng cậu nói chuyện, đều nói người sống thực vật tồn tại ý thức, có thể nghe thấy người bên cạnh nói chuyện. Takemichi dựa khung cửa, trong ánh mắt đau nhói một mảnh. Rin, em đang cùng nói chuyện với anh, anh có thể nghe thấy không?

Có lẽ, là nghe thấy, chỉ là không nói ra mà thôi. Nếu như anh có thể mở miệng mà nói.. anh nhất định sẽ nói, Michi, đừng khóc... Michi của anh cười lên là nhìn đẹp nhất.

Takemichi nước mắt đầy mặt mà đi xuống lầu, Ran cũng từng bước đi theo sau lưng cậu. Takemichi vịn thang lầu, bước chân cứng ngắc mà đi xuống, mỗi chỗ cậu đi qua, giống như đã từng đi một lần nữa.

"Mấy ngày này, cha mẹ tôi không nhanh như vậy mà về nước, nếu cậu muốn thăm Rin, bất cứ lúc nào cũng có thể tới đây."

Takemichi xuống lầu, xoay người sang chỗ khác "Còn anh? Anh có khỏe không?"

Ran cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ thống khổ "Cậu trách tôi sao? Có phải cậu rất hận tôi?"

Sự xuất hiện của hắn chính là màn diễn mà thôi, bao gồm phẫu thuật thẩm mỹ, vì để cho Takemichi tin tưởng, hắn không tiếc tiêm thuốc để làm chính mình dị ứng. Ran thở dài, thật ra thì càng về sau, hắn đã không phải là vì muốn trả thù.

Hắn thậm chí nghĩ tới, muốn thay thế em trai lo cho cậu tốt nhất, đem cậu ở lại bên cạnh mình.

"Thực sự tôi không hận anh."

Takemichi xoay người sang chỗ khác, anh chỉ thấy được bóng lưng cậu. "Tôi và anh, thì ra không phải là mất đi những kí ức tốt đẹp, mà là chúng ta chưa từng có."

Takemichi rời khỏi Haitani gia, Ran đứng ở cửa, cậu vốn không thuộc về anh mà hôm nay lại càng xa cách.

Không có kí ức ràng buộc, bọn họ trong lúc đó, thật sự rất xa lạ.

Takemichi không biết là tâm tình như thế nào đi ra vườn, vòng qua cửa sắt gió đêm thổi tới, đôi vai cậu run vì lạnh, bỗng nhiên ngẩng đầu, lại thấy xe của Mikey dừng ở cửa Haitani gia.

Anh dựa vào sườn xe, đưa điếu thuốc trong tay ném xuống đất sau đó giẫm nát.








___End chương 100___
🥲🌚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top