Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 110: Tại sao có thể yêu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cách họ ở bên nhau chính là hành hạ lẫn nhau, em hành hạ tôi một phần, tôi hành hạ em mười phần.

Những gì có thể đập Takemichi cũng đập phá hết, sợi xích bạch kim kia rất dài, cậu ít nhất có thể đi vào phòng vệ sinh ra đến tận ban công, nhưng chỉ là không ra khỏi được căn phòng này.

Mặc dù như vậy, cửa phòng vẫn bị Mikey khóa lại.

Cậu chán chường ngồi trên giường, cho đến bây giờ cậu cũng không tin Mikey có thể dùng cách này nhốt cậu lại. Takemichi mặc đồ ngủ, sợi xích kia thả trên mặt đất, một đầu bị quần áo che lại không nhìn thấy. Xích mặc dù không thô nhưng lại rất bền chắc, Takemichi thử giật ra, căn bản không thể rung chuyển nó một chút nào.

Lúc Mikey bước vào, Takemichi đang ngồi ở mép giường, cậu cúi thấp đầu, mái tóc rũ xuống che nửa khuôn mặt nhỏ nhắn. Người đàn ông giẫm lên mớ hỗn động dưới sàn đi về phía trước, Takemichi nghe được động tĩnh, tốc độ phản ứng rất nhanh, thuận tay cầm lên đồng hồ báo thức thủy tinh trên tủ đầu giường hướng Mikey ném. Bởi vì cậu đang ngồi nên đồng hồ báo thức chẳng qua là nặng nề đập trúng đầu vai Mikey, nửa người anh nghiêng về phía sau, có thể tưởng tượng lực ném ra ngoài lớn đến bao nhiêu.

Nếu cậu đứng, lần này là có thể đập bể đầu Mikey.

"Anh đã nói cho tôi tự do, anh xem cái này là cái gì? Mikey, tôi là con chó anh nuôi sao?" lúc Takemichi nói ra những lời này, tự mình cũng khuất nhục thất thanh khóc rống.

"Vậy còn em? Em muốn để cho tôi trơ mắt nhìn em trở lại bên cạnh Rindou sao? Tôi làm không được!"

"Tại sao?!" Takemichi vọt từ trên giường đứng lên, hai quả đấm dùng sức nắm chặt, "Anh không phải là đã chơi chán sao? Mikey, anh tại sao không thả tôi đi? Anh muốn thì có bao nhiêu người bên ngoài xếp hàng a, anh ngoắc ngoắc đầu ngón tay đã có người đưa tới cửa, anh tại sao lôi kéo tôi không tha?"

"Em cứ muốn đi như vậy sao? Tôi nói rồi ở bên cạnh tôi, tôi cho em cuộc sống tốt nhất, em không muốn sao?!" Mikey rống giận lên tiếng, nơi huyệt thái dương gân xanh nổi lên dữ tợn.

Takemichi lúc này không kịp sợ, "Tôi không muốn, tôi cho tới bây giờ cũng chưa có muốn qua. Mikey, anh không nên lại can thiệp đến cuộc sống của tôi được không, chúng ta buông nhau ra, anh như trước là Sano thiếu bản tính phong lưu, tôi sống cuộc sống bình thường của tôi, có được hay không?"

"Không được! Em nghĩ cũng đừng nghĩ..."

"Tại sao—!!" Takemichi tiếng nói xé rách, đôi mắt gắt gao nhìn thẳng người đàn ông, "Nhốt tôi như vậy rất vui vẻ sao? Có phải hay không?"

"Em nói gì cũng vô dụng, Raiden hại chết con của chúng ta, tôi muốn để cho hắn trả giá thật đắt, Rindou đoạt mất em, tôi muốn để cho hắn chết!" Mikey ánh mắt đen tối, sắc mặt kinh người giống như là sứ giả của địa ngục.

Takemichi vẻ mặt ngơ ngẩn, "Con... Làm sao anh biết?"

"Em tính giấu giếm tôi bao lâu? Đem toàn bộ sai lầm ôm vào người mình, Takemichi, đúng, em làm rất tốt."

Mikey vươn tay ra kiềm chặt ở hai vai của cậu, "Tôi cho em biết, con mất đi là lỗi của em, em ban đầu đuổi theo ai? Rindou sao? Vậy là em đã sớm biết có hai Rindou?"

Anh liên tiếp hỏi ngược lại, "Em vì đuổi theo hắn, ngay cả con trong bụng cũng có thể không để ý. Em nói không sai, là em hại chết nó, khoản nợ này, cái mạng này, tôi cũng muốn ghi tạc trên đầu Rindou!"

"Anh là đồ điên!"

Takemichi dùng sức muốn tránh ra, lại bị Mikey càng nắm càng chặt, "Đứa bé này là anh không muốn, anh nếu sớm biết... nó sớm đã không còn rồi..."

"Takemichi, tôi không có chính miệng nói cho em biết tôi không muốn, hiện tại tôi muốn, em có thể đưa trả lại cho tôi ư, có thể sao?!"

Mikey hai tay dùng sức, đem Takemichi vứt ngã xuống giường, cậu choáng váng, giãy dụa thật lâu bò dậy không nổi.

"Chúng ta làm sao biến thành như vậy," mái tóc che khuất mặt Takemichi, thấy không rõ thần sắc của cậu, chỉ có thể trông thấy ánh mắt kia hỗn độn.

"Rõ ràng chẳng qua là giao dịch mà thôi, sai ở đâu chứ..."

"Tôi hỏi em một lần cuối, em lựa chọn Rindou, hay là bên cạnh tôi."

"Tôi sẽ không bỏ lại anh ấy, sẽ không!" biết rất rõ ràng như vậy sẽ chọc giận anh, nhưng Takemichi vẫn nói ra lời nói thật, Rindou không thể rời bỏ cậu, cậu muốn đi ra ngoài, muốn rời đi nơi này.

"Vậy chúng ta cùng chờ xem ai kiên nhẫn tốt hơn, thủ đoạn của ai có thể làm cho đối phương cúi đầu trước."

"Anh đến tột cùng muốn làm cái gì?"

Takemichi bò dậy, hai tay kéo cánh tay Mikey, "Nếu anh dám động tới anh ấy, tôi sẽ hận anh, hận chết anh."

"Em hận sao? hận đến chết mới thôi, tôi không sợ."

"Tại sao?" Takemichi khàn giọng, "Anh tại sao phải đối với tôi như vậy?"

Mikey mi mắt cụp xuống, tròng mắt bỗng nhiên liền giống như là một vũng đầm sâu chiếm lấy cậu, hang sâu cuồng quyến, lôi kéo cậu cùng nhau rơi xuống dưới, "Tại sao?"

Khóe miệng anh giương nhẹ, nhưng có khổ sở tràn ra, "Bởi vì tôi yêu em, Takemichi, tôi yêu em!"

Anh gào thét bật thốt lên, cậu không nhìn ra được sao? Cậu là người ngu sao?

Mikey nhẹ nheo mắt lại, không riêng gì Takemichi, ngay cả chính anh cũng là người ngu. Cho tới bây giờ anh cũng không biết mình đang tính cái gì, Takemichi nói không sai, anh muốn loại người nào mà không có. Cậu không thương anh, tất cả tâm tư anh lại đặt hết trên người cậu, thời gian ước hẹn, cậu vì người đàn ông khác, không chỉ làm tổn thương lòng tự trọng của anh.

Mikey từ trước đến giờ là không có trái tim, nhưng người con trai này, lại làm cho anh nếm đến cái gì là đau lòng, cái gì là cảm giác hung hăng bị dẫm ở dưới lòng bàn chân.

Takemichi hai mắt trợn tròn, miệng cũng nhẹ nhàng giương, đáy mắt cậu khiếp sợ, lú lâu sau cũng không lấy lại được tinh thần.

Yêu?

Mikey nói, yêu?

Cậu cảm giác rất buồn cười, khẽ động khóe miệng, lại cũng chỉ là phản ứng da thịt cứng ngắc, căn bản là cậu cười không nổi, tại sao có thể như vậy?

"Chúng ta là không thể nào..." Takemichi lắc đầu, hai tay cắm vào bên trong, nắm chặt tóc trên đầu hung hăng kéo ra.

"Làm sao hôm nay lại biến thành như vậy? Mikey, giữa chúng ta tại sao có thể có tình yêu?"

"Tại sao không?" mắt người đàn ông đỏ ngầu, cho đến khi chính mình rống ra, anh mới hiểu được cái loại này không là đơn thuần tham muốn giữ lấy, mà là yêu.

Anh cũng cảm thấy buồn cười, nhưng khóe môi mân lên độ cong, đột nhiên lại mặn chát như cũ, "Tại sao chúng ta không thể có tình yêu?"

Không thể, chính là không thể.

"Lại là bởi vì Rindou sao?"

Mikey chế trụ hai tay của cậu, đem cậu gần hơn trước mặt mình, "Trong đôi mắt của em thật chỉ có hắn, thật không nhìn thấy tôi?"

"Mikey" Takemichi muốn nói ra chút ít lời tàn nhẫn... nhưng những chữ kia đến khóe miệng, thế nào cũng mở không ra.

"Tôi không bỏ anh ấy được, cho nên, anh buông tay đi được không?"

Mikey không có buông cậu ra ngược lại càng nắm càng chặt, như muốn đem tay cậu nắm gãy, "Tôi cũng sẽ không buông, Takemichi, em phải bất chấp tất cả bước ra khỏi cuộc sống của tôi như vậy sao? E rằng tôi ngày nào đó chết ở trong tay em, tôi cũng sẽ không buông tay."

Takemichi nhất thời cảm thấy lòng trầm xuống, cậu không biết lúc Mikey cố chấp, lại trở nên đáng sợ như vậy.

"Tình yêu của anh quá bí bách, Mikey, làm sao anh có thể yêu tôi được... Làm sao có thể..." cậu cúi thấp đầu lẩm bẩm tự nói, muốn tránh ra.

Người đàn ông không để cho cậu cơ hội, anh nâng mặt cậu lên, ướt át hôn mang theo khí thế áp bách, anh hôn lên trên mặt của cậu, lên cằm, lại trở lại trên môi. Mikey chống đỡ đầu lưỡi Takemichi, xông vào trong miệng cậu. Cậu khước từ, hai tay người đàn ông giữ chặt lấy mặt cậu không để cho cậu nhúc nhích.

Hỗn hợp nước mắt trộn lẫn vào trong miệng, Mikey ôm hông Takemichi, dùng sức kéo cậu vào trong ngực. Một cánh tay khác vây quanh phía sau cổ Takemichi, anh hôn rất mãnh liệt, cậu cơ hồ cảm giác lưỡi của mình sẽ bị anh cắn đứt, khóe miệng rách toạc vô cùng đau đớn.

Anh thật sự yêu cậu sao?

Takemichi mở mắt, cậu sớm nên nghĩ đến không phải sao? Nếu không, theo tính tình Mikey, sẽ không có nhiều kiên nhẫn như vậy tiêu tốn ở trên người cậu, nói không chừng sớm đã đem cậu đá văng.

Cậu bỗng nhiên cảm giác được tim co thắt lại đau đớn, người đàn ông ôm chặt cậu, phần ngực gần như dán chặt, cậu có thể cảm giác được nhịp tim anh đập dồn dập.

"Michi, em yêu tôi không? Có một chút nào không?"

Mikey cảm giác mình thật tự chuốc họa vào thân, biết rất rõ ràng là đáp án như thế nào, nhất định muốn hỏi, một mực muốn vạch trần vết sẹo ra phơi trước mặt người khác, lại để cho Takemichi hung hăng xát một nắm muối lên.

Takemichi không trả lời, cậu thật cảm giác cả người vô lực, hai tay buông thõng bên người không thể tự chủ, rơi vào trên bả vai anh. Thân thể của cậu đã mất đi khống chế, cậu cũng không biết là thân thể phản bội tâm, hay là tâm phản bội động tác theo bản năng của mình.

Cảm giác được cậu đáp lại, sắc mặt Mikey trong nháy mắt hiện lên mừng rỡ, tròng mắt anh sáng lên, càng dùng sức ôm chặt Takemichi.

Anh không yêu thì thôi, một khi yêu lại có điệu bộ hèn mọn như vậy.

Tình yêu của anh làm người ta hít thở không thông, thậm chí là tàn nhẫn cùng cực đoan, vì Takemichi, anh thật có thể giết người, thật sự.

"Michi, nếu như em có yêu tôi dù chỉ một chút, tôi cũng sẽ không đối xử với em như vậy."

Hai người rõ ràng ôm nhau, nhưng lại cảm giác đối phương đâm đang đâm vào tim mình rất đau rất đau, chẳng lẽ bọn họ thật sự là hai con nhím sao? Tổn thương chạm vào da thịt, đổ máu để lại trăm ngàn vết thương lở loét.

Takemichi để tay lên ngực tự vấn lòng, cậu yêu không, có một chút nào không?

Cậu đã nói, lòng của cậu đã từng ấm áp qua, thật sự có.

Chuyện Rindou cậu không dám nói, một chữ cũng không dám tiết lộ. Sự điên cuồng của Mikey cậu không phải là không thấy qua, mặc dù cậu biết, không được bao lâu chính anh có thể điều tra ra, nhưng Takemichi vẫn không dám nói.

"Anh muốn để cho tôi yêu anh, liền dùng đến phương thức này sao?"

Takemichi khẽ đẩy anh ra, cậu đi một bước, dây xích bạch kim kia sẽ phát ra âm thanh kéo lê trên mặt, khuất nhục mà bi thương.

"Tôi không có biện pháp khác, tôi không thể lại để cho em đến bên cạnh hắn, một bước cũng không thể..."

"Cho nên, anh liền định nhốt tôi lại như vậy cả đời sao?"

"Nhốt đến khi em quên được hắn, ở lại bên cạnh tôi mới thôi..."

Takemichi đi tới cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ đã được kéo qua một bên, cậu đứng ở phía sau, thật giống như là đặt mình trong bóng tối vô biên vô hạn.

"Anh rõ ràng cũng biết tôi không quên được Rindou."

"Michi, em nhất định muốn chọc tôi điên lên sao?"

Mikey đi tới phía sau Takemichi, hai tay xuyên qua hông của cậu rơi vào trên bụng, "Chúng ta giống như lúc trước yên bình như vậy, thật tốt..."

Mikey hiểu rõ bọn họ không thể trở về lúc đó, ban đầu Takemichi đã hết hi vọng với Rindou, không giống như bây giờ. Anh nghĩ không ra còn có phương pháp nào có thể làm Takemichi dao động, phương pháp duy nhất chính là Rindou chết. Một người chết, sớm muộn cũng sẽ bị lãng quên, trong khoảng thời gian đau đớn này của Takemichi, anh có thể ở bên cùng cậu vượt qua.

Bên trong Ngự Cảnh Uyển rất yên tĩnh, lầu dưới truyền đến tiếng nói, hình như là Rem cùng ai đó.

Mikey đi ra ban công, hai tay chống ở trên lan can, Takemichi trước một bước nhận ra đó là giọng của má Ly, cậu vội vàng cùng đi ra ngoài liền thấy Rem ngăn chặn ở ngoài cửa, đang cùng má Ly nói gì đó.

"Tôi tìm Takemichi, cô để cho tôi gặp nó một chút được không?"

Mặt Rem lộ vẻ khó xử, người này cô biết, trước kia gặp qua ở Haitani gia, "Thật ngại quá, cậu Take thật không có ở đây."

Takemichi vừa muốn lên tiếng liền bị Mikey bên cạnh che miệng lại. Anh đem cậu kéo vào phòng ngủ, cũng đem cửa sổ sát đất cùng rèm cửa sổ toàn bộ kéo lại, chợt tối sầm làm người ta chân tay luống cuống, Mikey ngồi ở mép giường, để cho Takemichi ngồi ở trên đùi của mình.

Lầu dưới, Rem đang tìm lý do qua loa nói với má Ly, Takemichi biết bà tới đây, nhất định là bởi vì hôm nay cậu không có đến bệnh viện, Rindou nhìn không thấy cậu sẽ cuống cuồng.

"Mikey, anh buông, buông ra——" Anh che miệng của cậu, Takemichi rống giận xuyên thấu qua khe hở truyền đi, mơ hồ không rõ.

Anh giữ eo Takemichi, đem cậu áp lại trên giường, mặt của cậu vùi sâu vào trong chăn, sợi xích kia chất liệu rất đặc biệt, cũng không làm cho Takemichi khó chịu, chẳng qua là cột vào thắt lưng, thủy chung cảm thấy lạnh như băng.

"Mikey, anh điên rồi, anh thật điên rồi——" Người đàn ông như vậy, làm cho cậu cảm thấy sợ hãi, run rẩy.

"Đúng, tôi điên rồi, cũng là bị em ép điên."

Toàn bộ sức nặng Mikey đặt ở trên lưng Takemichi, cậu thở hổn hển, trái tim cảm giác được hít thở không thông, thở không ra hơi.

"Em đừng nghĩ gặp lại được hắn, đừng nghĩ!"

Takemichi biết người đàn ông này lúc điên cuồng làm người ta giận sôi, cậu chau mày, không khỏi cảm thấy sợ, "Nếu anh dám động Rindou... Tôi sẽ không chỉ hận anh, nếu anh ấy chết rồi, tôi cũng sẽ đi chết, anh đừng ép tôi!"

"Em vẫn khăng khăng bảo vệ hắn? Em muốn cùng đi chết sao? Tôi sẽ không để cho em toại nguyện, Takemichi, em nghĩ cũng đừng nghĩ——"

"Mikey, anh trói buộc được tự do của tôi, nhưng anh quản không được sinh tử của tôi, nếu tôi muốn chết, ai cũng cản không được..."

Người đàn ông không nói lời nào, chỉ là cúi người ở trên lưng Takemichi, hơi thở của anh nóng rực phun đốt bên tai cậu, anh tức giận đến cỡ nào, cậu biết.

Takemichi thật là nghĩ không ra, bọn họ làm sao lại đến bước này?

Sau một hồi, người đàn ông mới từ trên người cậu ngồi dậy, trong bóng tối cậu không nhìn thấy vẻ mặt Mikey, chỉ biết là anh mang theo lửa giận rời đi, lúc đóng sập cửa, cơ hồ cả phòng ốc cũng đang run rẩy.

"Thiếu gia ——"

Lầu dưới, Rem mới vừa muốn nói gì, liền bị Mikey phất tay cắt đứt, "Tôi biết, tôi muốn đi ra ngoài, cô ngó chừng em ấy, còn nữa... Tiếng nói em ấy có chút ách, cơm trưa không nên làm đồ cay."

"Vâng."

Mikey lái xe ra Ngự Cảnh Uyển, không nghĩ tới má Ly cũng không có đi, ở ngoài cửa lớn lao tới. Người đàn ông thắng gấp, tháo kính đen, đôi mắt thâm thúy tóe ra âm hàn.

Người đàn ông này, má Ly ít nhiều cũng từ trong miệng Haitani lão gia biết đôi chút, còn có trên tivi cũng thường xuyên có báo cáo, bà vòng qua đầu xe đi tới trước cửa xe Mikey, "Tiên sinh, tôi muốn hỏi, Takemichi có ở đây không?"

"Không có ở đây."

Má Ly bị lời nói của anh ngăn lại không nói được.

Mikey suy nghĩ, đưa tay khửu tay chống đỡ ở ngoài cửa xe, "Bà tìm em ấy có chuyện gì sao?"

"Đúng, tôi có việc gấp."

"Nói."

Má Ly không biết nên nói như thế nào, chuyện Rindou, bên ngoài Haitani gia cũng giữ bí mật, không có tiết lộ một chữ, "Phiền cậu, để cho tôi gặp cậu ấy một chút có được không?"

"Không thể" Mikey quả quyết từ chối, đem kính đen một lần nữa mang trở về trên mặt, "Còn nữa, đừng tìm đến nơi này, Ngự Cảnh Uyển không phải là nơi các người có thể tùy tiện tới. Thuận tiện nói với Rindou, hắn muốn đoạt lại Takemichi, nghĩ cũng đừng nghĩ, đừng không biết tự lượng sức mình, hắn vẫn chưa có bản lãnh đó."

Sắc mặt má Ly trắng bệch, ngẩng đầu nhìn bên trong tòa biệt thự, bà biết mình vào không được. Rindou từ buổi sáng bắt đầu lo lắng đợi đến bây giờ, người nhà Haitani gia chỉ có thể trấn an, ngầm để má Ly sang đây xem Takemichi hôm nay vì sao chưa đến.

Bà xoay người, ngón tay Mikey gõ nhẹ trên tay lái, "Thêm nữa, nói với Raiden, ông ta hại chết con của tôi, tôi sẽ đích thân phá hủy Haitani gia của ông ta."

Má Ly hoảng sợ, trên mặt không có chút huyết sắc nào, đôi môi không ngừng run rẩy. Mikey một cước giẫm chân ga rời đi, trong kính chiếu hậu má Ly giống như là tượng gỗ đứng ở đó cũng không nhúc nhích, Mikey lấy điện thoại ra.

"Alo, Sanzu, nhìn thấy người kia ở phía ngoài không? Theo dõi bà ta cho tôi, tìm ra chỗ ở của Rindou."

———

Điện thoại của Takemichi bị Mikey cầm đi, trong phòng ngủ có điện thoại, cậu thử gọi lại phát hiện hoàn toàn gọi không được. Anh đã quyết tâm không ngừng cầm tù thân thể cậu, còn chặt đứt liên lạc của cậu với bên ngoài.

Má Ly chỉ là người giúp việc bình thường, căn bản không có nghĩ tới có bị người theo dõi, bà trở lại bệnh viện, tìm không được lý do khác chỉ có thể lừa gạt Rindou, nói Mẹ Take bị bệnh, Takemichi hôm nay không thể đến.

Chẳng qua là gạt được hôm nay, ngày mai thì sao, sau này thì sao?

Sanzu thuận lợi theo dõi đến bệnh viện, cũng thông qua thủ đoạn tra được phòng bệnh Rindou. Lúc Mikey chạy tới, chỉ dẫn theo hai người, Sanzu cùng Draken, cũng là tâm phúc của anh.

Lúc này thời gian đã muộn, gần rạng sáng.

Mikey mặc bộ tay trang thuần trắng, bên trong áo màu đen càng phát ra khí chất lạnh lùng. Hai tay anh cắm ở trong túi quần, phía sau là hai người một tả một hữu đi theo. Tóc ngắn màu bạc bị đèn hành lang chiếu rọi xuống, bày biện ra một loại yêu mị, trên tai trái, viên kim cương sáng quắc lóng lánh làm người ta không dám đến gần.

Đi tới trước phòng bệnh VIP, Mikey dừng bước, khí thế bức nhân. Bảo vệ thủ ở bên ngoài vừa muốn lên tiếng bảo ngừng lại, liền bị Sanzu cùng Draken nhanh chóng đánh ngất, Mikey đẩy cửa vào, "Hai người canh giữ ở đây."

Mikey tiến vào thật lâu, bởi vì cách một phòng nghỉ ngơi, bên ngoài cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì. Người nhà Haitani gia đã đi ra ngoài, có lẽ rất nhanh sẽ trở về.

Mikey lúc đi ra thần sắc có chút khác thường, gương mặt tuấn tú hung ác lộ ra chút phức tạp, anh mím môi, lúc đóng cánh cửa, mắt khẽ nhắm lại.

Sanzu cách anh gần nhất, nghe được anh khẽ thở dài. Hắn giương mắt, có thể thấy trong mắt anh tràn ra chút đau thương, đúng vậy là đau thương.

Mang theo bi thương, làm tim người ta đau đớn.

Vẻ mặt như vậy, Sanzu chưa từng thấy trên mặt Mikey, "Đi."

Ba người mới vừa đi ra phòng bệnh lại gặp phải bác sĩ đến đây kiểm tra phòng, lúc đối phương nhìn thấy bọn họ sợ run lên, nép sát bên tường mà đi, bọn họ nhanh chóng đẩy cửa ra liền thấy hai gã bảo vệ nằm trên mặt đất, liền xông vào phòng trong.

Mikey không nhanh không chậm đi khỏi, vài giây sau liền nghe được trong phòng bệnh VIP truyền đến tiếng thét chói tai. Anh hơi ngẩng đầu, chỉ cảm thấy đỉnh đầu ánh đèn sáng rõ làm ánh mắt anh không mở ra được, chói mắt cực kỳ.

Michi, từ đây về sau, chúng ta thật không còn đường lui nữa, hoặc là cùng nhau sống, hoặc là xuống địa ngục cùng nhau đi.






___End chương 110___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top