Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 126: Cho em xem trò hay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Không ——" Takemichi sợ hãi kêu.

Mikey biết cậu sẽ chịu không nổi, tựa như ban đầu lúc biết Rindou chết vậy, "Đây chính là sự thật, Takemichi!"

Một tay anh chuyển qua cần cổ cậu, dùng sức giữ chặt, "Tôi muốn để em yên lòng mà sống, nhưng... là em muốn tôi chết."

Nước mắt Takemichi như đê vỡ tràn ra, chảy xuôi ở trên mu bàn tay anh, anh cảm thấy có chút phỏng, trong tay lại càng gia tăng thêm lực đạo.

Hít thở không thông khó chịu làm cậu buông ra hàm răng cắn chặt, cổ họng bị nghẹn. Takemichi chỉ cảm thấy khó chịu muốn ói, cậu từ trong mắt Mikey nhìn thấy vẻ hận thù chôn dấu ở trong lòng anh.

"Lúc ấy, nếu như Rindou nói cho em biết hắn đã giết chết tôi, em sẽ thay tôi báo thù giết hắn sao?"

Có sao?

"Mikey, là anh nói, anh nói chính tay anh rút hệ thống dưỡng khí ra..."

"Đúng, là tôi tự chuốc lấy phiền phức, tôi đáng đời được rồi chứ?"

Có gì hay để nói chuyện với người này sao? Mikey buông cổ tay của cậu ra, chế trụ bả vai dùng sức đem cậu kéo từ trên giường xuống, anh đi tới trước tủ âm tường đem hành lý của Takemichi lấy ra sau đó vứt xuống trước mặt cậu, tùy ý lấy ra bộ quần áo vứt lên trên người cậu, "Mặc vào."

Takemichi kinh ngạc cầm lấy quần áo, không có phản ứng.

"Em muốn ở đây không? Ở chỗ này, tôi có đem em nhốt tới chết già cũng sẽ không có người phát hiện, còn nữa, đừng có ngay trước mặt tôi làm trò dùng cái chết để đe dọa, nếu em còn muốn làm như trước kia, tôi liền trói em lại, bịt miệng, làm cho em như một món đồ vứt đi vĩnh viễn nằm ở nơi này!"

Anh tiến tới gần hơn nữa, hai tay anh đặt tại mép giường, "Muốn thử một chút sao?"

Đôi môi Takemichi run rẩy, trong mắt anh có thể thấy được một loại dứt khoát nói được là làm được, cậu vội vàng đứng dậy, ôm lấy quần áo.

"Đi đâu?" Anh chế trụ cổ tay của cậu, đem cậu ném lên trên giường.

"Tôi đi thay quần áo."

Mikey một tay kéo lấy thắt lưng tơ lụa bên hông Takemichi, nhẹ nhàng lôi kéo, áo ngủ liền mở rộng ra, "Nơi này chỉ có tôi và em, thân thể của em tôi còn chỗ nào chưa biết, cần gì giả bộ?"

Ánh mắt ngả ngớn của anh, trong đó có bén nhọn càng giống một thanh đao nhọn đâm vào Takemichi tràn ngập khuất nhục, nhìn anh khinh bỉ, cậu từng cái cầm quần áo mặc lên, Mikey cũng không có nán lại ở chỗ này lâu, đêm đó liền mang theo Takemichi trở lại Tokyo.

Xe dừng ở cửa Ngự Cảnh Uyển, Takemichi không nghĩ tới còn có thể quay lại căn biệt thự này, Mikey sau khi lái xe tiến vào thì dừng hẳn, ý bảo cậu xuống xe.

Hai tay Takemichi nắm giây an toàn, cũng không lập tức xuống xe, "Mikey, chúng ta đã đến hôm nay, tiến thêm là không thể nào, anh buông tha cho tôi đi có được không, từ nay về sau, anh chưa từng biết qua tôi, tôi cũng vậy..."

"Rầm——"

Ánh mắt sáng trong của Takemichi chuyển thành sợ hãi không tự chủ được, anh đem nắm đấm hướng cửa sổ xe rút tay về, "Em vẫn còn hy vọng, nhưng, tôi hết lần này tới lần khác sẽ không để em toại nguyện, xuống xe!"

Takemichi vẫn không động đậy, cho tới khi anh từ phía sau đem cậu kéo xuống, lòng bàn chân cậu bị thương, bước đi rất chậm. Mikey động tác điên cuồng, một đường cơ hồ là đem Takemichi kéo vào trong nhà.

"Thiếu gia."

Thấy Rem, Takemichi ngẩn ra, hốc mắt hiện ra phiếm hồng .

"Cậu Take?" Rem muốn tiến lên, nhìn thấy Takemichi trở lại nên sắc mặt vui mừng không dứt.

"Nơi này không có chuyện của cô."

Cánh tay Mikey giữ chặt ở thắt lưng Takemichi mạnh mẽ mang cậu hướng lầu hai đi lên, vẫn là gian phòng kia. Takemichi lảo đảo, bởi vì theo không kịp bước đi của Mikey, một chiếc giày rơi vào đầu bậc thang.

"Bọn người Akane có thể sẽ lo lắng, nói không chừng đã báo cảnh sát, Mikey, anh để cho tôi gọi điện thoại được không?"

"A—" mặt Takemichi chạm tới trên mặt giường lớn mềm mại, đứng dậy, anh đã ra khỏi phòng, cũng đem cửa phòng khóa lại.

Lúc cậu phản ứng đã không còn kịp nữa, Takemichi chán nản ngồi trở lại trên giường, cậu cho là Mikey lại sẽ giống như lúc trước giam cầm cậu.

———

Cậu trằn trọc khó ngủ, một đêm thức trắng, không nghĩ tới trời vừa hừng đông, cửa liền được mở ra.

Takemichi vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, Mikey đi tới kéo tay đem cậu xuống lầu dưới.

"Chúng ta đi đâu sao?"

Thái độ của anh rất lãnh đạm, không nói hai lời đem cậu nhét vào xe, cho đến khi tới dưới lầu khu dân cư, Takemichi mới ý thức được là anh đem cậu đưa trở về nhà.

Cậu đi ở phía trước, vừa muốn đi lên thang lầu đã bị anh từ phía sau cầm tay. Mikey lướt qua bên người cậu đi về phía trước, Takemichi bỗng nhiên có chút e ngại, một tay giữ chặt cầu thang.

Cảm giác được phản kháng của cậu, Mikey quay đầu, con ngươi đen nheo lại "Sao không đi?"

"Anh muốn làm cái gì?"

Takemichi mặt mũi cảnh giác, hành vi của anh quá mức khác thường, chuyện tối hôm qua đem cậu khóa ở trong phòng mới đúng là tính cách của anh.

"Em không phải sợ mẹ em lo lắng sao?"

Mikey nắm chặt cổ tay của cậu, chân phải bước qua lên cầu thang, bị cánh tay Takemichi kéo thẳng lại, "Anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Nợ anh là tôi, anh không nên thương tổn mẹ tôi, Mikey, nếu không tôi..."

Hai đầu lông mày của anh hoàn toàn không có kiên nhẫn, cổ tay anh nhẹ thêm lực, lực từ cánh tay anh ngược trở về, Takemichi chợt cảm thấy cả cánh tay đau giống như trật khớp, khuỷu tay giống như là đột ngột bị tháo xuống.

Anh tiếp tục đi lên trước, cậu không nhịn được đau phải đi theo. Mới vừa đi qua chỗ rẽ, cửa nhà hàng xóm liền mở ra, vị bác gái kia lúc trước cùng Akane thiếu chút nữa ầm ĩ lên, lúc nhìn thấy Takemichi thần sắc không khỏi ngẩn ra, ánh mắt cũng theo tay hai người vững vàng giữ chặt sau đó rơi vào trên mặt Mikey.

"Ôi, Michi trở về à?"

Takemichi gật đầu tỏ vẻ đã chào hỏi.

"Đây là người yêu của cháu phải không?" Tầm mắt bác gái không khỏi ở trên khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ của Mikey nhìn đi nhìn lại, làm sao tìm không ra được chút khuyết điểm gì, sắc mặt bà hậm hực.

"Thì ra là đã có người tốt rồi, không trách được giới thiệu cho cháu đối tượng cũng không muốn."

Người già chính là như vậy, mở miệng ra là cản không được, Mikey lôi kéo Takemichi tiếp tục hướng đi về trước, bác gái kia ở phía sau nhìn theo chốc lát, thủy chung vẫn cảm thấy không phục, cuối cùng cũng lên lầu.

Cửa trong nhà đang mở ra, còn không có vào nhà là bọn họ đã có thể nghe được thanh âm của bác gái Lưu.

"Bà Take, đừng lo lắng, Michi cũng lớn như vậy rồi sẽ không có việc gì..."

"Đúng đấy, bác gái cứ yên tâm, cháu sẽ tìm thấy cậu ấy." Akane ánh mắt đỏ bừng, cả đêm không ngủ, hơn nữa khóc nhiều như vậy, ngay cả tiếng nói cũng khàn đi nhiều.

Takemichi không cần nghĩ cũng đã biết được vì sao bên trong nhà hỗn loạn như vậy. Mikey đứng ở cửa, tây phục màu bạc khoác vào giúp anh che giấu đi bản chất ác ma, lôi kéo Takemichi đi vào qua cửa cũng không rộng lắm.

"Bác gái, thật xin lỗi, tối hôm qua Michi ở cùng với cháu."

Lời nói của anh không nhẹ không nặng, cũng là nói năng có khí phách, bên trong phòng khách nhỏ hẹp, mới vừa rồi còn bao phủ bởi vẻ lo lắng bị tẩy đi sạch sẽ.

Bác gái Lưu đứng ở cửa quay đầu đã nhìn thấy Mikey xem ra làm người ta hoa mắt thần mê, sắc mặt bà hiện lên vẻ kinh giật, "Ai nha, đây không phải là Manjiro sao? Bà Take bà mau mau nhìn xem, con rể nhà bà đã trở lại."

Mẹ Take ngẩng đầu, quả nhiên liền thấy hai người nắm tay nhau đi tới, bà giật mình không ít, sau đứng lên rồi cũng không biết phản ứng như thế nào.

"Tổng giám đốc?" Akane đầu tiên thể hiện ra vẻ mừng rỡ, "Thì ra là anh không chết, thật tốt quá..."

Mikey khóe miệng chứa ý cười, độ cong kia làm người khác nhìn không ra thần sắc anh lúc này là thật tình hay toan tính. Takemichi nhìn xung quanh lần lượt từng cái một thấy mặt cô ấy cao hứng, còn mình là người trong cuộc, cậu một chút cũng cười không nổi, anh nắm tay cậu đi lên trước, cậu vẫn như cũ giật mình không có phản ứng.

Ngón tay Mikey ở trên mu bàn tay cậu khẽ vuốt, đầu ngón tay không để lại dấu vết bấm cậu một cái. Takemichi hoàn hồn, khóe miệng nhếch lên, cũng rất cứng ngắc.

"Manjiro a, cháu làm sao bây giờ mới trở về, cũng một năm không thấy cháu, ban đầu biết cháu... "

Bác gái Lưu từ trước đến giờ là mạnh miệng, nhưng nói đến 'chết' vẫn có kiêng kỵ "Bà Take thương tâm thật lâu, còn khóc tới phải vào bệnh viện."

Mikey đi tới trước mặt mẹ Take, lòng anh lạnh như băng nhưng khi nhìn thấy bà, vẫn là không khỏi ấm áp "Bác gái, thật xin lỗi, để cho người phải lo lắng."

Mẹ Take nhìn về phía hai tay họ nắm thật chặt, sắc mặt cuối cùng cũng hiện ra vẻ vui mừng, bà mở miệng, nước mắt rơi xuống, "Đứa nhỏ này, không có chuyện gì là tốt rồi, còn sống là tốt nhất."

Anh cũng không nói gì, mấy vị bác gái vây tại một chỗ, đều nói mẹ Take phúc khí tốt. Ai cũng không nghĩ tới, người đưa Mikey vào địa ngục, chính là người con trai anh đang nắm tay thật chặt.

"Manjiro à, mới trở về, nếu không phải Michi một mực chờ cháu, nói không chừng nó cũng đã kết hôn... "

Ở trong mắt các bà, bọn họ rất xứng đôi, tình cảm so với sắt đá còn vững chắc hơn. Ngay cả Akane cùng mẹ Take bên cạnh cũng nhịn không được cho là như vậy.

Bàn tay Takemichi bị anh nắm thật chặc, khe hở năm ngón tay ép tới rất đau, người đàn ông này hôm nay nắm trong tay hết thảy, muốn làm gì thì làm.

"Ban đầu cháu xảy ra chút chuyện, báo chí không biết sự tình bên trong nên đã nói khoa trương như vậy. Cháu cũng chỉ là một công dân bình thường, một năm này, cháu ở nước ngoài dưỡng thương đồng thời thuận tiện xử lý chuyện công việc, bây giờ quay trở lại Tokyo chính là muốn một lần nữa bắt đầu."

"Đúng đấy, hiện tại chút ít tin tức kia cũng không thể tin tưởng, thổi phồng như phim nhiều tập."

Xung quanh các bác gái cũng phụ họa theo, Takemichi gần sát ở bên cạnh anh, miệng cậu vẫn đóng thật chặt, không nói một câu.

"Cái gì xã hội đen chứ, thiệt là, đúng là chỉ để lừa gạt những thường dân như chúng ta."

Mikey tâm tình vui vẻ, khóe môi thủy chung khẽ vểnh lên, Takemichi không biết những người hàng xóm này khi nhìn thấy bộ dạng anh lúc cầm súng, lại sẽ là vẻ mặt như thế nào.

Bên ngoài, vị bác gái kia cùng tới ở ngoài cửa ngó dáo dác, mắt Akane lướt qua mọi người trong nhà đi tới, "Bác thấy rõ ràng chưa? Là Michi nhà ta không xứng với cháu nhà bác, hay là cháu nhà bác không xứng với Michi nhà chúng ta đây?"

"Đúng đấy, bà Lý, bà nói Michi không lấy được chồng, bây giờ nhìn thấy chưa, người ta chọn được một người chỉ có thể lên trời mới tìm được như vậy, so sánh với con rể nhà bà có phải hơn hẳn không?"

Bác gái Lý tức giận mũi cũng lệch sang, không ở lâu, mới vừa rồi bà cũng đã nhận ra trên người Mikey toàn hàng hiệu, ngay cả con rể lớn nhà bà cũng mua không nổi, bà hừ một tiếng, không cam lòng liền rời đi.

Nhà Take hôm nay rất náo nhiệt, nhóm bác gái vui tươi hớn hở ngồi chơi rồi cũng trở về.

"Bác gái, lần này tới đây, chính là muốn hai người chuẩn bị đồ đạc, để mang hai người tơi nơi cháu ở."

Mikey như cũ lôi kéo tay Takemichi, ở trên ghế sa lon ngồi xuống. Takemichi không nghĩ tới anh sẽ nói lên yêu cầu như thế.

Mẹ Take xoa xoa mắt, "Manjiro, bác có thể hỏi cháu một câu không?"

"Bác cứ nói."

"Cháu yêu Takemichi sao?"

Đây là một câu hỏi mà bất cứ người mẹ nào cũng quan tâm nhất, cũng là câu hỏi bình thường nhất, nhưng nghe ở trong tai Mikey cùng Takemichi, cũng hoàn toàn là hai loại tâm thái bất đồng.

Hận đã đến nước này, còn có thể yêu sao?

Anh quả thật vừa rồi trong nháy mắt có chút do dự, vấn đề này, ngay cả anh cũng chưa có từng tự vấn lòng qua.

"Yêu."

Anh bật thốt lên, giương mắt lên nhìn mặt mẹ Take, hết sức chân thành kiên định, tìm không ra chút giả dối.

Takemichi chỉ cảm thấy được trong ngực lạnh đi mấy phần, không chút do dự như thế. Mẹ Take nghe được rất vui mừng, bà cảm thấy mát lòng mát dạ rất nhiều.

Bọn họ lúc trước, đã trải qua nhiều như vậy, Mikey lại khó khăn nói ra với bà là 'yêu'. Mà hôm nay, sau một cuộc sinh li tử biệt, anh lại trở nên quyết đoán như thế.

Takemichi biết không phải bởi vì yêu sâu sắc, chẳng qua là, muốn có một lý do để cho cậu đi.

Quả nhiên mẹ Take thật sự gật đầu, bên trong đôi mắt trong suốt có chớp động, "Cha của Michi, ta chờ nửa đời rồi nhưng vẫn chưa trở về, ta vẫn còn muốn ở tại nơi này, cho dù là đợi đến chết. Michi, con thu thập đồ đạc cùng Manjiro đi đi, mẹ sẽ không dùng tư tưởng cũ trước kia đi trói buộc hai con, con cũng lớn rồi, biết tự mình quyết định, người con chọn, mẹ tin tưởng con."

"Mẹ..." Takemichi lên tiếng cùng bi thương trụ ở trên mặt, muốn nói điều gì, lại bị Mikey đoạt trước một bước "Cảm ơn người, bác gái."

"Michi, thật tốt quá" Akane ngồi ở bên cạnh mẹ Take mặt cũng là đầy cao hứng, "Cậu giấu kĩ quá nha, ngay cả mình cũng không nói, không trách được cho dù Chifuyu theo đuổi cậu như vậy cũng bất vi sở động, thì ra là sớm đã có tổng giám đốc."

Mikey đối với gương mặt cô gái này có chút ấn tượng, "Trước cô cũng làm ở Phạm Thiên à?"

"Đúng vậy" Akane thấy anh biết mình, liền đắc chí mà cười lên, "Khi đó là nhân viên của trưởng phòng Ry, sau này Phạm Thiên bị thu mua, rất nhiều người cũng đi."

Khóe miệng mỏng của anh khẽ phác thảo, "Không lâu nữa Phạm Thiên sẽ trở lại, nếu cô muốn...đến lúc đó có thể tới làm."

"Thật không?"

Ánh mắt Akane phát sáng, ở chính công ty cậu mình nào có đãi ngộ tốt như ở Phạm Thiên, "Thật tốt quá, cảm ơn tổng giám đốc, có cửa hậu này thật tốt."

Từ đầu đến cuối Takemichi chẳng qua là cúi thấp đầu, không nói gì.

"Michi, mình cùng cậu thu dọn đồ đạc đi."

Akane tới kéo tay cậu, Mikey lúc này mới buông tay ra. Takemichi vội vàng đưa tay trở về trong túi quần, cậu có thể tưởng tượng được ra, cả tay nhất định là hồng sưng phồng lên.

Trở lại bên trong phòng, Akane hưng phấn giúp cậu thu thập này thu thập kia "Michi, cậu có nhiều quần áo cũng không có mặc qua, quao, toàn là hàng hiệu đây này..."

Takemichi tựa vào phía trước cửa sổ, Akane bận rộn chuẩn bị cùng sự hờ hững của cậu tạo thành sự đối lập rõ nét. Cậu đẩy cửa sổ ra, ánh sáng mới từ từ tiến vào, giơ lên tay phải che ở trên trán, mắt Takemichi toát ra tham lam nhìn ánh sáng, lúc này có phải hay không là ngày cuối cùng cậu có thể nhìn thấy ánh sáng?

Thế giới của cậu, có phải hay không từ đó sẽ tràn đầy tối tăm cùng hắc ám? Takemichi không khỏi sợ hãi, cậu không thích bị giam ở nơi tối tăm mù mịt, nhưng là nơi nào có Mikey, nơi đó sẽ có một tòa nhà giam cầm cậu, cậu tránh cũng không thoát được.

Bóng lưng cậu gầy gò, tựa vào kia, làn gió lạnh phảng phất thổi qua là có thể đem cậu thổi bay.

Akane dừng tay, cô lặng lẽ đi tới bên người Takemichi, vẻ mặt vui vẻ trên mặt Akane hiện ra rồi biến mất, bởi vì, ở trên mặt Takemichi cô không nhìn thấy chút nào vui vẻ.

"Michi?" cô khẽ gọi, nhưng tầm mắt Takemichi nhìn thẳng về phía ngoài cửa sổ, không có phản ứng.

Akane đem tay trái đặt ở trên vai Takemichi, cậu rõ ràng ngẩn ra, quay đầu lại "Sao vậy, Akane?"

"Michi, mình còn muốn hỏi cậu sao vậy đấy chứ, cậu có chuyện gì không vui sao?"

Takemichi nhìn thấy một gương mặt tràn đầy lo lắng, cậu lắc đầu, "Không có a, chỉ là... nghĩ đến mẹ một mình ở nơi này, không yên lòng."

"Ai ui" Akane vỗ nhẹ xuống bả vai của cậu, "Cậu cũng không phải là không trở lại, bất quá chỉ là đi ra ngoài ở thôi mà."

Takemichi suy nghĩ tim đập mạnh và loạn nhịp, bên trong đôi mắt hiện ra chua xót, cậu quay đầu đi chỗ khác, làm bộ như thu xếp đồ đạc, lúc mở tủ đầu giường ra, phát hiện bên trong có một quyển nhật ký, trong đó viết về khoảng thời gian trong sáng nhất của cậu.

Ban đầu lúc Rindou ra đi, Takemichi không dám nhìn những đồ trước kia nữa, cậu xếp chúng vào một cái thùng giấy đặt ở nơi này, đây là quyển nhật ký, nhất định lúc mẹ thu dọn đồ đạc đặt trở lại.

Ngón tay cậu lướt qua mặt bìa da cứng rắn, nhớ lại giống như là mở tráp, đóng cũng đóng không được.

Takemichi đem nhật ký ép đến ngăn kéo tầng dưới cùng, bất kể như thế nào, cậu cũng muốn cùng Rindou nói tạm biệt, không bỏ xuống được cũng phải buông, chỉ sợ trong lòng vĩnh viễn nhớ rõ, nhưng cậu cũng nên đối mặt với chuyện anh đã đi xa thật.

Mikey nói, Rindou là bởi vì biết được sự thấp hèn của cậu mới tự sát, nhưng Takemichi không tin. Trong lòng cậu rất đau, cũng không hề tin tưởng, Rin sẽ không bởi vì ... bởi vì chuyện này liền bỏ cậu mà đi.

Cậu chẳng qua là rất đau, lúc Rindou ra đi lại để cho anh biết được chuyện cậu không muốn anh biết nhất, cậu không biết lúc anh đi, có phải sẽ ôm nuối tiếc cả đời không?

Takemichi chỉ đơn giản thu thập một cái rương, có quần áo cùng đồ dùng thường ngày, lúc đi ra ngoài, mẹ đang cùng Mikey ngồi ở trên ghế salon nói gì đó, ở trong mắt mẹ, chỉ cần có thể thấy Takemichi cười, so với cái gì cũng tốt.

Lúc trước, chuyện của Rindou đã muốn lấy đi của cậu nửa cái mạng, hôm nay gặp gỡ Mikey, mẹ Take nghĩ, chỉ cần Takemichi sống tốt, bà cái gì cũng không cần so đo nữa.

Hôm nay vì chuyện Takemichi mà lo đến cuống cuồng, sợ Manji chạy ra ngoài gây họa, cho nên bà đã nhốt nó trong phòng bếp.

Khi mẹ Take đem nó thả ra, trông nó thật giống như đang tức giận, mệt mỏi. Nó cúi đầu nhẹ ngửi, thân thể mũm mĩm dán vách tường mà đi, ngẩng đầu liền thấy Mikey ngồi ở trên ghế salon không xa, con chó nhỏ giãy giụa kêu mấy tiếng, nhanh chân hướng phía anh chạy tới.

Bởi vì nền gạch quá trơn, tứ chi liền giống như là trượt băng ở phía trên dùng sức làm ầm ĩ, giãy dụa mấy cái về sau, vẫn là trọng tâm không vững mà nằm trên đất. Bốn chân thẳng tắp, cái cằm đáng thương mà hướng về phía Mikey.

Trước kia, nó là rất sợ Mikey, hiện tại đã lâu như vậy không gặp, ngược lại thân mật vô cùng.

Manji đi tới bên chân anh, làm nũng dường như không ngừng cọ cọ ống quần Mikey, thấy anh không để ý, liền há mồm ra cắn cái quần không rẻ tiền của anh.

Chifuyu gấp gáp chạy tới, lúc nhìn thấy, chính là một màn này.

Trên mặt hắn khiếp sợ so với ai khác cũng đều mãnh liệt hơn, mẹ Take đứng ở cửa thấy hắn, liền kêu hắn vào, "Chifuyu a, thật là đã làm phiền cháu rồi, Michi cuối cùng đã trở lại."

Chifuyu sắc mặt xanh mét, không riêng gì lúng túng, càng nhiều hơn là, nói không rõ ràng thì là một loại hoảng sợ.

Mikey vốn là ngồi ở trên ghế salon, nghe được mẹ Take vừa nói như thế liền quay mặt qua. Mắt anh hiện ra tư thái ngạo nghễ, cánh môi như câu khởi, nâng lên độ cong, so với lúc không cười còn thấy hung ác hơn. Anh đặt chân trái xuống, đứng dậy, thái độ thong dong ưu nhã, "Thì ra là tân tổng giám đốc tập đoàn Thiên Trúc."

"Mẹ" Takemichi đi lên trước, "Sao ngay cả anh ta mẹ cũng tìm đến?"

"Michi, Chifuyu lúc trước vẫn chiếu cố chúng ta, lại nói nó cũng vừa là bạn của con, mẹ lúc ấy lại rất lo lắng, lúc này mới phiền toái đứa nhỏ này giúp ta tới tìm xem."

Mẹ Take cũng không biết những chuyện khác, chỉ biết là bọn họ quan hệ ban đầu cũng không tệ, Chifuyu vẫn cùng Rindou cùng đến nhà ăn cơm.

Takemichi không có nói gì, không khí có chút cứng ngắc, ánh mắt Mikey hướng Chifuyu, nơi sâu thẳm trong khóe mắt, có loại âm lãnh cùng nguy hiểm rất rõ ràng.

"Thì ra là Sano thiếu còn sống."

"Công ty mới của anh tiếp nhận vẫn thuận lợi chứ?" Đầu lông mày anh mỉm cười, ý tứ khiêu khích hàm xúc mười phần.

Takemichi biết tính tình Mikey, sợ là cản lại không được, cậu vội vàng đi tới bên cạnh mẹ.

"Mẹ, người đi tới phòng bếp chuẩn bị chút đi, chúng con ăn cơm rồi mới đi."

"Được được, vậy các con trò chuyện đi."

"Bác gái, con tới giúp người nhé." Akane cũng không có ý đứng ở nơi này, khỏi lúng túng.

"Michi.."

Chifuyu tầm mắt liếc về hướng Takemichi, ánh mắt hắn e ngại chạy không khỏi ánh mắt của cậu, nhớ thời điểm ngày đó ở Cám Dỗ, Chifuyu còn có thể đối diện với Mikey, nói chuyện chính nghĩa với anh, mà hiện tại, quả thật là trên vai đeo càng nhiều, lại càng làm mất đi bản tính.

"Em tối hôm qua đi đâu? Bác gái lo lắng cả đêm."

"Cậu ấy ở cùng tôi." Takemichi há miệng, nhưng Mikey không cho cậu cơ hội trả lời.

Chifuyu trong mắt có tức giận đang bùng nổ, nhưng không có phát tác, "Michi, em thật sự rõ ràng hắn là người như thế nào sao?"

Takemichi ôm lấy Manji trên mặt đất, Mikey như thế nào, cậu so với ai khác đều rất rõ ràng "Chifuyu, anh nên trở về đi."

"Michi, anh thật sự là quan tâm em..."

"Chifuyu, ở trong mắt tôi, anh so với anh ấy không có chỗ nào tốt hơn."

Takemichi đi qua mấy bước, ngồi vào trên ghế salon, "Công ty của chúng tôi thiết kế bản thảo lặp đi lặp lại nhiều lần bị trả trở về. Anh lấy các loại lý do gây khó khăn, đơn giản chỉ là muốn cho tôi thỏa hiệp, hơn nữa, còn muốn dùng thân phận người thứ ba, cho nên..."

Takemichi thở dài, "Thôi, anh đi đi, đừng khiến tôi nói ra những lời thương tổn anh nữa."

Chifuyu ánh mắt buông xuống, trong mắt có phẫn hận cùng không cam lòng.

"Thiên Trúc của anh, tôi rất có hứng thú." Mikey ở bên ngắm nhìn bỗng nhiên mở miệng, "Anh lo mà trở về làm tổng giám đốc mấy ngày, đến lúc đó, tôi sẽ đích thân thu nhận."

Chifuyu khó kìm nén thêm nữa, hai tay nắm thành quả đấm, "Mikey, anh đến tột cùng muốn như thế nào?"

"Ban đầu anh dùng thủ đoạn như thế nào mà nhận được nó, anh so với ai khác cũng rõ ràng, nếu không phải tôi xảy ra chuyện, tập đoàn Thiên Trúc đã sớm là của tôi dễ như chơi, cho nên, tôi chỉ lấy về thứ tôi thích mà thôi."

Mikey nói rất nhẹ nhàng, giống như chuyện anh thâu tóm một tổ chức, chẳng qua là anh bóp chết con kiến đơn giản như vậy.

"Anh đừng tưởng rằng anh thật có thể lấy thúng úp voi, tập đoàn Thiên Trúc cũng không phải là dễ trêu."

"Anh càng xem trọng nó, tôi càng muốn trêu chọc nó, vì cái công ty này anh hao tốn không ít tâm tư rồi đúng không? Hôm nay công trạng phát triển không ngừng, không tệ, Chifuyu tôi cho anh biết, tôi không giở thủ đoạn sau lưng anh, tôi tiếp dùng tiền đùa giỡn chết anh!"

Anh nói xong lời cuối cùng, mấy chữ cơ hồ là từng chữ gằn giọng mà nói. Takemichi không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía anh, trong giọng nói Mikey, nhất định mang theo ý tứ tàn nhẫn không rõ ràng nào đó.

Chifuyu sắc mặt trở nên trắng bạch, tức không chịu được, cuối cùng vẫn là rời đi.

Takemichi ở trên ghế salon chải lông cho Manji, bọn họ ở giữa nói chuyện với nhau, cậu lười tham dự vào.

Mikey ngồi trở lại bên người cậu, mặc dù ngồi sát nhau, lại cũng không có thể cảm giác được nhiệt độ lẫn nhau, rất lạnh.

———

Buổi trưa lúc ăn cơm, mẹ Take cùng Akane chuẩn bị một bàn đầy thức ăn, cách vách bác gái Lưu bác còn cố ý đem điểm tâm nhà mình mang sang, nói là cho Mikey nếm thử.

Trong bữa ăn, anh biểu hiện vô cùng đúng mực, Takemichi nếu không phải thấy tận mắt thấy bản chất ác ma của hắn, nói không chừng cũng sẽ bị loại bề ngoài này mê hoặc.

Cậu một miếng cũng không muốn ăn mà gẩy gẩy thức ăn trong bát, Mikey thấy cậu thái độ hờ hững, liền gắp một đũa rong biển cho vào trong bát của cậu, "Ăn nhiều một chút, ăn kiêng không tốt."

Anh biết cậu chưa bao giờ ăn thứ này, bởi vì cậu chịu không được loại mùi vị này. Mẹ Take cười vui mừng, Takemichi chỉ đành phải miễn cưỡng kéo lên khóe miệng, đem rong biển nhét vào miệng, sau đó bắt đầu khó khăn nhai nuốt.

Manji ngồi ở trên đùi cậu, thỉnh thoảng muốn thò đầu ra đến trên bàn ăn vụng, hôm nay nó rất cao hứng, hai con ngươi đen bóng phát sáng nhanh như chớp mà thẳng đảo quanh.

Sau khi cơm nước xong, Mikey liền mang theo Takemichi rời đi, khởi động xe, cậu ôm Manji ngồi ở ghế phụ, mẹ Take như cũ đứng ở cửa cầu thang đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.

Thời điểm xe chạy ra khỏi khu dân cư, khoé miệng tinh xảo của anh mất đi, trên mặt khôi phục lại bộ dáng nguội lạnh.

Trở lại Ngự Cảnh Uyển, Rem đã đón ở cửa, đem hành lý của Takemichi xuống sau đó mang trở về phòng đi sửa sang lại. Mikey rất nhanh liền đi ra ngoài, tựa hồ còn có việc bận. Takemichi theo cầu thang từng bước đi tới lầu hai, nơi này không có gì thay đổi, ngay cả vị trí đặt chậu hoa vẫn là vị trí cũ lúc trước khi cậu rời đi.

Rem đem quần áo Takemichi từng cái đem treo lên tủ treo quần áo, cậu nhìn Rem bận rộn, cuối cùng nơi này còn có người quen ở.

Sẽ không còn cô đơn như vậy.

"Cậu Take" Rem thật vất vả cùng cậu nói chuyện, "Lâu như vậy không gặp, cậu sống có tốt không?"

Takemichi khẽ kéo khóe miệng, "Rất tốt."

"Ban đầu người ta tìm được em, em còn chưa tin đâu, cho đến khi trở lại Ngự Cảnh Uyển, hiện tại vừa nhìn thấy cậu..."

Rem giọng nói kích động, "Chúng ta thật đúng là có duyên, phân phân hợp hợp, cuối cùng cũng lại trở về cùng nhau."

Takemichi trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết phải nói gì, thời điểm đi tới sân thượng, mảng lớn cây bạch quả vàng rực cả một vườn, trên ban công rất sạch sẽ, hiển nhiên là ngày ngày đều được quét dọn. Chỗ này ghế salon cùng ghế dựa đều ở đây, trên bàn trà, đồ uống trà cũng là dụng cụ lúc trước cậu thường dùng.

Mikey quả nhiên một lần nữa tiếp nhận lại Phạm Thiên.

Lúc trước là do Shinichirou ra mặt thu mua, hôm nay, anh một lần nữa trở lại cầm quyền, đã làm tốt các khâu chuẩn bị. Duy nhất làm cho Takemichi thực sự giật mình chính là, anh lại không nhốt cậu nữa, ngay cả Takemichi đi làm, anh cũng không ngăn cản, hoặc có thể nói anh không rảnh bận tâm.

Mikey thời gian gần đây thật bề bộn nhiều việc, bọn họ cơ hồ một tháng không có nói một câu. Lúc anh trở lại, Takemichi cho dù không có ý đi ngủ cũng sẽ làm bộ đã ngủ, mà anh cũng sẽ không giống như trước chủ động nữa, tắm rửa xong, trực tiếp nằm xuống bên cạnh, đưa lưng về phía Takemichi rồi ngủ.

Trên các trang tin tức, các bài viết về anh không chút nào là keo kiệt, không có ai còn dám giống như lúc Mikey gặp chuyện không may, trắng trợn suy đoán bối cảnh của anh. Takemichi theo bài báo mới biết được, Phạm Thiên lại đang thực hiện kế hoạch thâu tóm Thiên Trúc.

Tình hình trước mắt, đối Chifuyu rất bất lợi, cho dù lúc trước hắn đem Thiên Trúc quản lý tốt như thế nào, cũng đấu không lại Phạm Thiên. Mikey xuất thân như thế nào, không người nào biết được, tiền chơi tiền, đùa chơi chết nhất định là anh.

Takemichi vẫn là đi làm trong công ty nhỏ kia, Akane cũng không có lập tức rời đi, cùng Phạm Thiên có một hợp tác vẫn đang tiếp tục, giai đoạn này, bọn cậu muốn hợp lực hoàn thành cái phương án này.

Takemichi không nghĩ tới chính là, Chifuyu lại còn trở lại tìm cậu. Lần này gặp mặt, hắn hiển nhiên tiều tụy cùng gầy đi rất nhiều, chuyện của công ty đã bể đầu sứt trán, hắn thậm chí vô lực ứng phó.

Takemichi ngồi ở trong quán cà phê, ánh mắt hướng ngoài cửa sổ, cậu vốn nghĩ không ra được, "Chifuyu, anh có việc cứ nói đi, tôi lập tức phải trở về đi làm."

"Michi..." lời hắn muốn nói ra rồi lại nuốt vào, có chút do dự "Em... có phải ở cùng Mikey?"

Takemichi đặt tách cà phê xuống, "Tôi phải đi."

Takemichi đứng dậy, hắn vội vàng đứng lên đi theo, kéo cổ tay của cậu, "Michi, tập đoàn Thiên Trúc anh bỏ ra toàn bộ khí lực, em... em có thể hay không van cầu Mikey, để cho hắn đừng thu mua, công ty nhiều như vậy, hắn tại sao hết lần này tới lần khác đều nhìn trúng Thiên Trúc chứ?"

Takemichi cười lạnh, hất tay của hắn ra, "Anh cho là anh ta sẽ nghe tôi sao?"

"Michi, em giúp anh một chút... Đây cũng là tâm huyết của Haitani gia, là Rindou..."

Takemichi nhắm mắt lại, dùng sức nuốt xuống khẩu khí, từ trong túi quần móc ra hai trăm yên thả trên mặt bàn, về sau cũng không quay đầu lại liền đi ra ngoài.

Cậu cùng Mikey ngay cả nói cũng không thể nói một câu, cũng có thể nói rằng, Takemichi cũng sẽ không nói, huống chi, Mikey càng nghe không vào.

Anh những ngày qua làm gì, cậu sẽ không khờ dại cho là chuyện cậu hại anh đã qua, như thế sau khi bình lặng, thế tất sẽ có mưa gió lớn hơn nữa.

Tập đoàn Thiên Trúc, vẫn là chịu đựng không được, sụp đổ rồi. Chifuyu bị buộc tuyên cáo phá sản, ai nấy đều có thể thấy được, Phạm Thiên lần này đều đã có chuẩn bị.

Ngay cả Takemichi cũng nói không rõ ràng, Mikey tại sao khăng khăng muốn tóm thâu Thiên Trúc.

Cậu để điều khiển từ xa xuống, mặt mũi mệt mỏi, đứng dậy vừa muốn lên lầu, Rem liền tiếp cuộc điện thoại "Cậu Take, thiếu gia bảo cậu ra ngoài Ngự Cảnh Uyển đợi anh ấy."

"Có chuyện gì sao?"

"Thiếu gia không nói, chỉ nói cậu ra ngoài."

Takemichi mặc áo khoác vào đi ra ngoài, xe Mikey đã dừng trước cửa.

Cậu vừa lên, chiếc xe thể thao màu xám bạc liền lao ra màn đêm, cậu đóng chặt miệng lại không nói gì, cho đến xe tiến vào trường tập súng. Takemichi lúc này mới cảm thấy có cái gì không đúng "Anh dẫn tôi tới chỗ này để làm gì?"

Mikey dừng xe lại, đem cậu kéo xuống, "Tôi muốn cho em xem trò hay."

Anh ánh mắt lạnh lùng, bên trong trường tập súng, không khí đồng lạnh lẽo ngột ngạt bức người. Mikey đem cậu dẫn vào, Takemichi đi rất chậm, anh lại đứng tại phía sau đẩy cậu đi, cậu lảo đảo té ngã trên đất.

Sanzu cùng Shinichiro đều ở đây, mà ở cách đó không xa chỗ mục tiêu sắp đặt, rõ ràng là Chifuyu!



___End chương 126___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top