Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 77: Ngẩng đầu lại gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mikey hai tay chống trên mặt bàn, tròng mắt sắc bén quét về phía cô.

"Nếu là cậu ấy cho cô, thì là của cô rồi."

Giọng nói anh u ám, anh mua nhiều đồ cho Takemichi như vậy, cậu không quý trọng, tùy tiện cho người khác, anh tất nhiên cũng không thể nói gì.

"Thiếu gia, cậu Takemichi là người tốt." Rem thấy anh không vui, lại nhớ lúc trước Takemichi đối với cô thật tốt, liền vội vàng nói tốt cho cậu.

Mikey bắt chéo chân, nửa người trên dựa vào phía sau, "Thật sao, tốt như thế nào?"

"Cậu Takemichi luôn ôn hòa nhã nhặn, cậu ấy nói nhiều đồ như vậy không thể mang đi cũng không dùng đến, để lại cho tôi rất nhiều. Tối hôm đó cậu ấy thu xếp đồ đạc, tôi cũng không biết anh muốn để cậu ấy đi, nếu không, tôi sẽ trò chuyện với cậu ấy thật nhiều..."

Rem cho rằng, Takemichi đêm đó hết sức đau khổ, thử nghĩ xem, chính người đàn ông mình yêu lại đuổi mình đi, có người nào chịu đựng được?

Mikey thấy cô vẫn còn nói tiếp, nhạy bén bắt được một câu khác thường, "Tối hôm đó?"

Anh để cho Takemichi đi, hơn nữa còn cùng nhau ăn cơm trưa, mà buổi tối anh về nhà, hẳn cậu đã sớm rời khỏi.

"Chính là trước một hôm cậu Takemichi đi, cậu ấy sai tôi ra ngoài mua đồ. Sau khi tôi trở về đúng lúc nhìn thấy thiếu gia rời đi, tôi vốn đã nấu đồ ăn khuya bưng lên, sau đó thấy cậu ấy đang thu dọn đồ một mình, nên không quấy rầy."

Mikey khẽ nheo mắt lại, trước đó, anh cũng không tiết lộ ý định kia, đêm đó, là Takemichi cố ý chủ động, là cậu nói muốn giao dịch làm anh càng chán ghét. Ngày thứ hai mới quyết định để cậu rời đi, mà cậu, lại có thể lường trước điều đó?

"Cậu ấy còn nói gì không?"

"Cậu Takemichi ngày hôm đó rất kì quái, tôi nghĩ thầm do thiếu gia đã lâu không về, trong lòng chắc là không vui. Cậu ấy ban ngày thu dọn đồ đạc, tôi liền hỏi cậu ấy đi đâu, cậu Takemichi nói, về nhà." Rem cho rằng, những lời cô nói đều tốt cho Takemichi.

Mikey móc ra một điếu thuốc, đốt lên, khói hư ảo quanh quẩn đầu ngón tay, "Lúc cậu ấy ở nhà, thần sắc như thế nào?"

"Cậu Take rất bình thản, có đôi khi tôi dọn dẹp phòng, nhìn thấy cậu ấy ngồi ở ban công đánh máy tính, mới đầu tôi cho là cậu ấy đang chơi game, sau mới biết là làm việc. Có lúc, cậu ấy ngồi đó một ngày cũng không nói mấy câu, cho nên tôi không hiểu. Cậu Take rất yêu thiếu gia, nhưng vì sao anh về nhà, cậu đều cùng anh gây gổ, mỗi lần sau khi anh rời đi, cậu ấy mới khôi phục lại dáng vẻ bình thản ban đầu."

Mikey cầm điếu thuốc, hai ngón tay gạt mạnh, tàn thuốc rơi trên mu bàn tay, cũng không có cảm giác đau, thì ra chỉ có ở trước mặt anh, cậu mới có dáng vẻ cuồng loạn như vậy.

Nhưng như vậy, cũng không chứng minh được điều gì. Bọn họ ở bệnh viện cãi nhau một trận, rồi lại nói chuyện đứa bé, cậu bụng đầy suy tính cũng không sai sự thật, cho dù trước đó Takemichi có thu dọn đồ chuẩn bị rời đi, vậy cũng chỉ có thể nói, cậu đã tự biết rõ.

Không muốn ăn một chút gì nữa, Mikey đứng dậy đi tới phòng ngủ, sau khi Takemichi đi, nơi này lại cảm thấy vắng lạnh gấp bội. Tất cả dấu vết của cậu đều bị tẩy rửa sạch sẽ, nhớ kỹ lại, một chút cảm giác quen thuộc cũng không có.

Mikey dang rộng người nằm trên giường lớn mềm mại, ánh mặt trời nóng rát bị chắn ở ngoài, vẫn không ngăn được những tia nắng nhỏ nhoi len lỏi vào. Anh đưa tay gối sau ót hơi ngẩng đầu, phảng phất có thể nhìn thấy bóng lưng gầy kia đang uốn éo trên ban công, cậu đứng dậy, giống như gấu koala treo ngược người xuống, nói.

"Tôi nhàm chán chết thôi... Mikey, anh nuôi tôi."

Anh muốn nuôi cậu, cho cậu một cuộc sống thật sung sướng, anh muốn quý trọng, nhưng hết lần này đến lần khác, Takemichi đều không biết quý trọng.

Có nhiều thứ phiền chán, liền bị Mikey đá một cước đi rất xa, kiếp này không muốn nhìn thấy nữa, anh nhắm mắt, ngẫm lại cũng chỉ là người tình thôi, cần gì phải vắt óc nghĩ ngợi nhiều như vậy.

Nằm trên giường một lúc, anh ngồi dậy, vết sẹo như con rết dữ tợn trong lòng bàn tay nhưng lại không phá hỏng bàn tay tinh xảo của anh, ngược lại, còn tăng thêm mấy phần lạnh lùng.

Mở ngăn kéo ra, vô tình thấy hộp trang sức trong góc khuất, Mikey cầm lên, tiện tay mở ra, bên trong trống rỗng, những thứ trang sức kia đều đã bị Takemichi mang đi.

Anh nhếch khoé miệng, thậm chí cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình thật buồn cười, Mikey ném hộp trang sức vào ngăn kéo, vừa muốn đóng tủ lại, liền thấy hộp trang sức bị lật tung do bị ném mạnh, rồi rớt ra một tờ giấy. Anh cầm lên vừa nhìn thấy mấy chữ lại đem hộp trang sức ra, tờ chi phiếu bị giấu ở phía dưới liền rơi xuống chân anh.

Sau khi thấy cảnh này sắc mặt Mikey trở nên lạnh thấu xương, anh cầm lấy đồ đi đến thư phòng, mở máy tính lên. Hai mắt thâm thúy theo ngón tay gõ linh hoạt từ từ chuyển thành hung ác nham hiểm, mãi đến một lúc lâu sau, anh mới kiểm tra tài khoản của chính mình, những tấm chi phiếu không anh đưa cho Takemichi, cho đến bây giờ, cậu vẫn chưa dùng đến.

Theo mật mã ngân hàng, Mikey phát hiện, tiền trong thẻ này, chính là số tiền lúc trước Takemichi đã chuyển đi từ thẻ của anh, chẳng qua chỉ bớt chút tiền lẻ.

Khép laptop lại, hai tay anh che mặt, sau vài tiếng thở nặng nề, bỗng nhiên đập mạnh tay xuống bàn, đứng phắt dậy, đẩy mạnh ghế ra xa, người đầy hỏa khí ra khỏi phòng.

Chiếc xe thể thao màu xám bạc giống như mũi tên lao trên đường lớn, mui xe mở rộng, gió đêm hanh khô thổi vào mặt, cũng không dịu bớt chút nào cơn nóng giận của anh. Sự khác thường trước khi đi của Takemichi, lời Rem nói, hơn nữa, khoảng tiền đó...

Tay phải Mikey đập liên hồi vào kèn xe, xe thể thao lạng lách mạnh mẽ xông đến dưới lầu cư xá trước đây của Takemichi, anh trực tiếp tìm đến cửa, nhưng ở ngài gõ hồi lâu, trước sau không hề có người mở cửa. Cuối cùng, một người hàng xóm đi qua dừng chân.

"Cậu tìm ai?"

"Xin hỏi, người nhà này đi đâu rồi?"

"A, là mẹ con Takemichi sao, đã sớm chuyển đi, hơn nửa năm rồi."

"Chuyển đi, đi đâu?"

"Chuyện này tôi cũng không biết, rất gấp gáp."

Mikey nhếch môi mỏng, lấy điện thoại ra, số của Takemichi anh vẫn chưa xóa, nhưng vừa mới gọi, bên kia liền truyền đến giọng nữ máy móc, "Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi không có thật."

Âm thanh đó vang vọng ở bên trong cầu thang, lộ ra vẻ trống rỗng mà lạnh như băng.

Anh xuống lại lầu dưới, cũng không lên xe ngay, mà là dựa vào sườn xe hút thuốc, từng mảng từng mảng rơi đến bên chân cũng chỉ là tàn thuốc. Mikey tĩnh tâm lại, anh đối với Takemichi, vẫn là chán ghét, cho dù cậu không lấy tiền rời đi thì sao? Coi như là cậu lừa anh, lại có thể như thế nào được nữa đây?

Nghĩ vậy, anh liền bỏ lại điếu thuốc lên xe, nhưng cảm giác nóng nảy rối bời này trước sau không lái xe đi được, đến cuối cùng anh rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận một chút, anh đối với Takemichi, thật sự là chán ghét sao?

Ngoài cửa sổ, ngọn cây thỉnh thoảng đung đưa trêu đùa lao xao cả đêm không ngừng, làm mùa hè tăng thêm vài phần xao động.

Bên trong nhà, nhiệt độ máy lạnh được mở rất thấp, đây là thói quen của Takemichi, cậu đang đắp chăn mỏng, trong đêm tối, cũng chỉ có một khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay lộ ra ngoài.

Yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình.

Takemichi ở trong một hẻm nhỏ rất tối, ở đây không có đèn đường, một chút ánh sáng cũng không lọt vào, cậu chỉ có thể vịn vách tường, từ từ bước đi, trong lòng bàn tay, tường vôi loang lổ hình như đã được xây dựng từ rất lâu, đường dưới lòng bàn chân cũng gồ ghề, thỉnh thoảng có thể té lăn lộn mấy vòng.

Takemichi rất sợ, cũng không biết tại sao mình có thể đi đến nơi này, đêm khuya mùa hè, mồ hôi chảy ướt hết quần áo, đang nơm nớp lo sợ bước về phía trước, cách đó không xa bỗng nhiên ánh sáng từ một chiếc đèn lớn chiếu tới, làm cậu chói mắt tránh đi.

Đó là đèn xe, chiếc xe thể thao cao quý chắn trọn con đường, cậu nhìn người đàn ông bước xuống xe, sau đó lại dựa vào đầu xe, hai tay nhàn nhã chống hai bên. Mái tóc màu bạch kim đẹp đến chói mắt, cậu thấy khóe miệng anh hứng thú nhếch lên, cái loại cười này, cậu chẳng qua rất quen thuộc. Cả khuôn mặt anh vì bị bóng che đi, lộ ra vẻ u ám đặc biệt, anh ngồi ở đó, cũng không nhúc nhích, tựa như người chết nhìn ngắm cậu, trong mắt đen nháy, giống như loài hổ báo tàn nhẫn.

Takemichi toàn thân đều run rẩy, hai chân hai tay đều bất động không nghe lời, cậu la lớn, "Tại sao, tại sao anh không chịu buông tha cho tôi, đồ ác ma này!"

Anh không giận, ngược lại mỉm cười, nụ cười đó, gian tà làm người khác run sợ trong lòng, anh nói, "Takemichi, theo tôi trở về."

"Tôi không muốn!"

Cậu xé rách màn đêm giãy giụa yếu ớt, đèn xe chiếu vào gương mặt cậu tái nhợt, hiện ra một nỗi sợ hãi gần như trong suốt.

Anh đứng lên, từng bước ép sát đến, Takemichi chỉ đành không ngừng lùi bước, cho đến khi chạm vào vách tường phía sau, không còn chỗ lùi được nữa.

"Anh tha cho tôi đi, chúng ta không cùng một thế giới, tôi sẽ không cùng anh trở về!"

"Takemichi," anh chậm rãi giơ hai tay lên, đôi tay tinh xảo kia đeo bao tay màu đen bằng da thú.

"Tôi đã chuẩn bị một cái phòng rất lớn, tôi muốn nuôi em...."

Takemichi hai tay ôm lấy đầu, cậu nghe thấy liền thét lên tê tâm liệt phế.

"Mikey, chẳng lẽ chỉ có khi anh chết đi tôi mới có thể thoát khỏi anh sao? Phải không, đúng vậy không hả?!"

"Đúng!" anh trả lời mạnh mẽ lạ thường, gào thét lên.

"Đùng—" một tiếng nổ lớn, đem bầu trời vốn yên lặng xé nát, Takemichi cảm thấy trước mắt tối sầm lại, người đàn ông liền đè ép lên người mình, nặng nề. Cậu vội vàng đỡ lấy, trong tay chẳng biết lúc nào, khẩu súng rớt xuống chân, họng súng đen ngòm tỏa ra khói trắng. Đồng thời cậu thấy ngực mình nóng lên từng chút, cúi đầu, chỉ thấy Mikey siết chặt thân thể mình không ngừng chảy máu...

"A—" Takemichi chợt tỉnh giấc, con ngươi xanh biếc vì hoảng sợ mà trợn tròn, vừa sờ trên người cũng toát đầy mồ hôi.

Có chuyện gì sao, sao lại mơ một giấc mơ kỳ quái như vậy?

Takemichi xem đồng hồ, mới ba giờ sáng, xem ra, sẽ không thể ngủ tiếp được nữa. Cậu chân trần xuống giường, đá đổ ly nước, căn phòng 60m2 rộng rãi, lại còn có ban công. Mặc dù chỉ có thể để một chiếc ghế nằm, nhưng Takemichi cũng đã đủ hài lòng.

Uống một hơi cạn sạch ly nước đá, cậu mới cảm thấy hoảng loạn trong lòng được xoa dịu một chút, tựa lên ghế nằm, mệt mỏi đã hoàn toàn biến mất.

Buổi sáng, lúc bảo mẫu tới Takemichi đang nằm ở đó, không biết từ khi nào ngủ thiếp đi, trong tay nắm chặt ly nước, mẹ Take ngồi xe lăn đến bên cậu.

"Michi, Michi?"

Cậu còn buồn ngủ, "Mẹ? Sao con lại ngủ ở đây?"

Cậu vẫn còn mơ màng, mở mắt xem xét bốn phía, lúc này nhức đầu mới trở lại ghế nằm.

"Tối qua con gặp ác mộng, liền ngủ không được, sau lại nghĩ ra đây ngồi một chút, không biết thế nào lại ngủ thiếp đi."

"Nhanh đi nằm lại, thời gian vẫn còn sớm." Mẹ Take tất nhiên là đau lòng không dứt.

Takemichi lấy điện thoại ra xem thời gian, "Sắp đến giờ rồi, mẹ, con phải chuẩn bị đi làm, gần đây có một dự án, rất bận."

"Nhìn con xem, khiến bản thân gầy như vậy." Mẹ Take đẩy xe lăn theo cậu đến phòng ăn.

"Mẹ, mẹ yên tâm đi, con thật không có chuyện gì, lại nói, hiện tại đang thịnh hành mốt giảm cân, như vậy trái lại cũng tốt, tiết kiệm được tiền rồi."

Nhận được điện thoại của Chifuyu, là lúc đang dùng cơm trưa. Takemichi xuống lầu, liền nhìn thấy anh đứng ở cửa.

"Chifuyu, làm sao anh biết em ở đây?"

"Anh cũng nhờ người dò hỏi hồi lâu mới biết."

Bộ dạng phong trần mệt mỏi, "Anh mới xuống máy bay, mấy ngày nay, cha anh để anh sang nước ngoài để học hỏi, lần này trở về, mới tính giao công ty cho anh quản lý."

"Vậy, chúc mừng."

Xế chiều, Takemichi lại phải đi làm, không muốn đi xa, Chifuyu tìm một nhà hàng gần công ty của cậu, sau khi gọi món ăn xong, anh liền gấp gáp mở miệng.

"Michi, em có khỏe không?"

"Rất khỏe." Takemichi trả lời qua loa.

"Michi, em nói dối."

Ánh mắt Chifuyu tràn đầy vẻ thương xót, "Chuyện Hime, hiện tại không người nào không biết, giờ đây, tâm tư của Rin cũng hướng về cô ấy. Michi, chúng ta làm bạn của nhau đã nhiều năm như vậy, ngay cả trong lòng buồn bã cũng không muốn nói với anh sao?"

"Chifuyu, em không có"

Giọng nói cậu rất bình tĩnh, làm anh không biết rằng cậu đang ngụy trang hay là thật không cần anh.

"Chuyện lớn như vậy, nếu như không có Rin ở bên cạnh chăm sóc, em nghĩ Hime rất khó vượt qua."

"Vậy còn em?"

Giọng nói Chifuyu có phần đè nén, "Em đã quên bữa tiệc đính hôn, bọn họ đã làm nhục em thế nào sao?"

Nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, Takemichi chỉ cúi đầu, đợi phục vụ đi xa, mới ngẩng đầu lên.

"Lựa chọn như thế nào, là chuyện của Rin, em cần gì phải vì những thứ đó mà phiền não làm tổn hại tinh thần chứ?"

Bận rộn nửa ngày, cậu đã sớm đói bụng, cầm lấy đũa lên ăn cơm. Thấy cậu như vậy, Chifuyu ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, anh đặt tay trên mặt bàn, sau khi nắm chặt lại, đưa tới đặt trên mu bàn tay của Takemichi.

Cậu ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo hướng về phía anh.

"Michi, lúc còn học ở trường, anh đã thích em, khi đó, em không cho anh cơ hội này, bắt đầu từ bây giờ, em có thể lần nữa ở bên anh không? Không phải lấy thân phận của một người bạn."

Giọng nói anh thành khẩn, trong mắt cũng rất dịu dàng, "Anh biết, em cùng Rin đã từng yêu nhau sâu đậm thế nào, nhưng.... có một số việc dù sao cũng đã qua đi, anh hi vọng em có thể bắt đầu một lần nữa."

Takemichi rút tay về, "Chifuyu, ăn cơm đi."

"Michi!"

"Có một số việc đã qua, em biết, có cố gắng cũng không thể quay trở lại như xưa, nhưng Chifuyu, em kết thúc một đoạn quá khứ, không có nghĩa sẽ bắt đầu lại một đoạn mới, anh hiểu không?"

Dưới ánh mặt trời hai mắt Chifuyu rõ ràng u ám, nhưng từ trong lời nói của Takemichi, anh ít nhất vẫn nghe ra chút hy vọng.

"Michi, anh không ép em, anh sẽ chờ."

"Chifuyu... " Anh cố chấp, làm cậu không yên.

"Em không cần nói, đây là lần cuối cùng anh kiên trì."

Chifuyu cười gượng gạo, gắp món ăn bình thường Takemichi thích vào chén cậu, lòng tin của anh dành cho cậu, thủy chung trước sau như một.

------

Chuyện Hime, đã trôi qua hơn nửa tháng rồi, nhưng truyền thông vẫn gắt gao không buông. Có thông tin nói, cô đã chạy trốn ra nước ngoài, nơi khác lại nói, cô tự sát, cũng không gọi cấp cứu đến, hoặc là, cô đang được một đại gia nào đó bao nuôi...

Rindou thỉnh thoảng có nhắn vài tin cho Takemichi, điện thoại cũng rất ít gọi, khi anh xuất hiện trước mặt cậu, trời đã rất tối rồi. Takemichi lên xe, hai người cũng không đi đâu, Rindou chỉ là hạ cửa xe, hút thuốc.

"Hime, không sao rồi chứ?" Takemichi phá tan sự yên lặng.

"Tâm tình cô ấy rất không tốt." Rindou tay trái chống đỡ đầu, tựa hồ rất mệt mỏi.

"Hiện tại, anh cùng người đại diện của cô ấy thay phiên nhau trông chừng."

Takemichi gật đầu, sau khi hỏi xong, liền phát hiện không còn gì để nói được nữa, hai tay cậu cắm vào túi quần. Rindou thấy cậu cúi thấp đầu, liền gạt tàn thuốc ra ngoài cửa sổ.

"Michi, mấy ngày nay thật xin lỗi, không thể ở bên em."

Takemichi trong lòng duy nhất chỉ có một nghi vấn, lúc trước không dám hỏi, là sợ làm chính mình tổn thương. Cậu cắn nhẹ môi dưới, lúc buông ra, liền để lại dấu vết rõ ràng.

"Rin, anh đối với Hime, là có tình cảm sao?"

Con ngươi màu tím lảng tránh, chân mày bỗng nhiên nhíu lại, "Michi, em hiểu lầm rồi."

"Rin, có lẽ, chỉ có mình anh không nhận ra thôi."

Rindou ở một mặt nào đó rất giống Mikey, nếu như anh không có chút cảm tình với Hime, sẽ không đứng ở ngọn sóng hứng mọi phiền toái vào người.

"Ban đầu gặp Hime, thì em liền biết, hai người sớm đã quen biết nhau, hơn nữa, quan hệ cũng không bình thường."

Rindou không nói gì, anh và Hime, những thứ cùng trải qua, anh biết không giấu giếm được Takemichi.
Ngón tay cậu sờ chiếc nhẫn, sau khi nắm chặt nó, mở tay Rindou ra đem chiếc nhẫn đặt vào.

"Vật này, anh nên giữ đi."

Rindou xót xa ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ ngạc nhiên khó tin, "Michi, em..."

"Rin," Takemichi ngắt lời anh.

"Sau tiệc đính hôn đầu tiên, hai người chúng ta đã đi rất xa, chiếc nhẫn này lần thứ hai vẫn không thể vào tay em, có lẽ, thật sự là ý trời."

"Michi, chờ anh sắp xếp ổn thỏa cho Hime, anh nhất định..."

Takemichi khép tay anh, để cho chiếc nhẫn nằm trong lòng bàn tay. "Rin, mấy ngày nay, em đã suy nghĩ rất nhiều rồi. Ban đầu, sau tiệc đính hôn, em biết ngay anh cùng Hime có quan hệ thân mật, chỉ là lúc ấy em mãi lo đau lòng, không suy nghĩ thấu đáo, cũng có thể nói, em không dám suy nghĩ sâu xa hơn. Lời thề non hẹn biển trước đây của chúng ta, cũng đã qua rồi, bằng không anh cũng sẽ không cùng Hime..."

Rindou nghẹn nơi cổ họng, anh vốn định nói, ban đầu chẳng qua anh chỉ muốn chơi đùa, nhưng hôm nay, Hime thân bại danh liệt, anh còn có thể mở miệng nói những lời này không?

"Vì vậy, chúng ta không nên sống chết giữ lấy nhau không buông, hãy để bản thân sống nhẹ nhõm một chút."

"Michi.." Rindou nghiêng đầu, dường như trên mặt rất thống khổ.

Takemichi tựa vào cửa sổ xe, khẽ khép mi lại, loại thần sắc này, giống như cây thuốc phiện tàn lụi, mặc dù điêu tàn, vẫn mang mị lực mạnh mẽ. Hai tay đan vào nhau, suy nghĩ một hồi sau, mới để lộ vết sẹo đã không còn rỉ máu nữa.

"Hơn nữa, em đã mang thai con người khác, lại còn sảy thai, em như vậy, làm sao còn có thể bên anh như trước đây?"

"Michi" Rindou giọng nói run rẩy, "Anh không quan tâm."

"Nhưng em quan tâm." Takemichi đột ngột cao giọng, cả không gian dường như rung chuyển.

"Anh từng có Hime, khi em đang thương nhớ anh, anh ôm người đàn bà khác, suy tính chuyện trả thù em, Rin, chúng ta không còn ngây thơ như lúc ban đầu nữa, tình yêu trộn lẫn quá nhiều thứ, đã biến chất rồi."

"Anh sẽ không buông tay."

Rindou hai mắt đỏ bừng, bỗng nhiên dùng sức giữ hai vai Takemichi, "Michi, chúng ta rất vất vả mới có thể bên nhau, anh sẽ không buông tay!"

Takemichi đẩy ra, mở cửa xe cũng không quay đầu lại đi về phía trước, cánh tay liền bị kéo về.

Ánh mắt Rindou lộ vẻ lo lắng, "Anh thừa nhận, anh cùng Hime từng có quan hệ, Michi, em bỏ qua cho anh lần này, sẽ không có lần sau nữa đâu."

"Rin, là em cảm thấy mệt mỏi. Tình yêu này, làm em tổn thương sâu sắc vô cùng, em không còn sức lực kiên trì nữa rồi..."

Cậu dùng sức tránh xa, Rindou vừa sắp đuổi kịp thì điện thoại vang lên, anh vốn không muốn để ý, nhưng lại sợ Hime có chuyện, đành dừng bước.

Takemichi sau khi lên lầu liền đem cửa đóng lại, chạy vào phòng mình khóa trái cửa, đầu óc ngược lại rất thanh tĩnh, cái gì cũng không nghĩ, buộc chính mình nhanh chóng ngủ một giấc.

Mặc dù như vậy, buổi sáng lúc thức dậy, hai mắt vẫn sưng đỏ.

Rindou lại không có đuổi theo sau, nhận được điện thoại, liền vội vàng rời đi.

Mang đôi mắt gấu trúc đi làm, vừa tới công ty, Hina liền cầm thước cuộn, để Takemichi giang rộng hai cánh tay, "Takemichi, nói cho cậu biết một tin tốt."

"Cái này để làm gì?"

"May lễ phục."

Hina cũng không ngẩng đầu lên, "Có một hội nghị về bất động sản rất hoành tráng sắp diễn ra, đến lúc đó, rất nhiều công ty lớn sẽ đến. Lần trước Giám đốc Gyu rất hài lòng với công ty chúng ta, Hoa Thiên nhận được lời mời, người được mời đều là những người xuất sắc trong ngành kiến trúc, nhất định sẽ tạo thêm không ít mối quan hệ..."

Hina lải nhải, còn đem số đo của Takemichi nhớ kĩ, cậu vội kéo tay Hina.

"Thôi, các cậu đi đi."

"Như vậy sao được, cậu là át chủ bài của công ty mà."

Takemichi cúi đầu xuống, "Hina, tớ không muốn đi, những nơi như vậy, hẳn là không thể thiếu người của Phạm Thiên."

Từ trong lời nói của cậu, Hina liền đoán ra cậu kiêng kỵ cái gì, "Trời ơi, tớ cũng đã nghe ngóng kĩ rồi, cậu nghĩ là tớ ngốc sao? Danh sách hôm đó có Phạm Thiên, nhưng Mikey sẽ không đi, đúng ngày đó, anh ta phải đi cắt băng khánh thành."

Có đôi khi, Takemichi không thể không khâm phục năng lực mật thám của cô.

Hina nhớ kỹ số đo của cậu, rồi đem đưa cho người khác may. Trong lòng, cả ngày đều phiền muộn.

Sau khi tan việc, Takemichi gọi điện thoại về cho mẹ, nói cậu không thể về ăn cơm được.

Ngồi trên xe thật lâu mới đến chợ đêm, chỗ này vẫn như trước đây đông đúc náo nhiệt, tiếng rao của những chủ sạp vang khắp nơi, tập hợp thành một bản giao hưởng làm lòng người vui vẻ.

Takemichi ngồi xuống chỗ lúc trước cậu cùng Rindou hay ngồi ở gian hàng cơm chiên, hai tay chống cằm, vẫn là chỗ ngồi cũ.

Con đường nhỏ hẹp, bỗng nhiên xuất hiện vào một chiếc xe thể thao sang trọng. Mikey nhịn không được khẽ nguyền rủa, đầu óc anh thật chắc có vấn đề rồi, muốn đi tắt qua con đường nhỏ, loanh quanh luẩn quẩn sao lại đi đến nơi này. Trong lòng vốn phiền não, hơn nữa dòng người chật chội, lúc này xe của anh đã chắn giữa đường.

Khuỷu tay anh chống ở cửa sổ xe, con ngươi sâu thẳm hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỗ này, anh dường như có chút ấn tượng. Ánh mắt quét qua đám người, đột nhiên, liền dừng lại ở một gương mặt gầy gò.





___End chương 77___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top