Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 88: Quyến rũ chết người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Takemichi bình tĩnh đứng ở đó, lòng bàn chân truyền đến cảm giác đau nhức vì đứng lâu trên đá cuội.

Thân hình kia đứng dưới cây bạch quả làm cho người ta có ảo giác hoang vu, đơn độc. Trời thu chính là như vậy, nhuốm vào trong con người làm họ đa sầu đa cảm theo. Nếu không phải mái tóc ngắn màu bạc kia của Mikey, Takemichi thiếu chút nữa cho rằng, người đứng ở đó là Rindou.

Trước kia, trường học của bọn họ cũng có nhiều những cây bạch quả rất to, đến trời thu lá rụng dần, Rindou nhặt được rất nhiều sau đó chọn lựa vài chiếc lá đẹp nhất đưa cho Takemichi làm thẻ đánh dấu sách. Anh còn viết chữ ở trên, viết rất xấu nhưng những chữ kia Takemichi bây giờ còn nhớ rất rõ.

Michi, anh yêu em.

Michi, anh thật sự yêu em.

Hoặc là ở mặt trái đều ghi, Michi của anh......

Đương nhiên, người khắc sâu vào trí nhớ cậu chính là người con trai đó, lúc ấy, anh chỉ là học sinh, còn chưa tiếp nhận chuyện làm ăn của gia đình, hơn nữa cũng sẽ không có ngày giao thiệp với chợ đêm.

Takemichi dẫm trên mặt cỏ xanh mướt đi đến, trên mặt đất dấu vết còn chưa kịp xóa đi, những loài hoa quý báu trước kia mà Mikey trồng giờ đã bị nhổ sạch tận gốc, màu sắc và hoa văn của nửa cái vườn đều bị phá hư, những cánh hoa vung vãi trên mặt đất vẫn cong để lại dấu tích, lẻ loi trơ trọi khắc sâu ở trong đất bùn. Cây bạch quả vừa mới trồng, không biết có thể thích nghi với hoàn cảnh mới hay không, hơn mười cây được trồng ở đây, cây lớn nhất trồng gần sát sân thượng của lầu hai tưởng chừng vươn tay ra liền có thể với tới cành của cây.

Mikey hai tay để ở trong túi quần, anh mặc một chiếc áo ở nhà màu trắng, dưới thân là chiếc quần cùng nhãn hiệu, một hai chiếc lá nhẹ nhàng đáp vào người anh cũng không hay biết, dưới cây bạch quả có kê một cái bàn, mấy cái ghế dài, đều là làm bằng gỗ rất phù hợp với cảnh sắc bây giờ.

Hai cây bên cạnh đó còn mắc một chiếc võng, bên trong, thậm chí chiếc gối đầu cũng đã chuẩn bị xong.

Takemichi trong lòng dâng lên khác thường, hai chân giẫm lá cây đi lên phía trước, Mikey nghe được tiếng động, quay lại khuôn mặt hoàn mỹ làm người ta điên đảo.

"Michi, em thích không?"

Nói thật, Takemichi rất thích.

Bên trong ánh mắt của cậu khi nhìn thấy thân hình kia, có chút mơ hồ phảng phất anh không phải người lúc trước tìm được cậu, Mikey, người đưa cậu đẩy vào chỗ chết, cũng không phải người trong trí nhớ, đem cậu hung hăng đặt ở dưới thân, không để ý đến cảm nhận của cậu ra sao.

Rốt cuộc anh ta là người như thế nào?

Bọn họ sóng vai đứng cùng nhau, trời chiều rất đẹp, xuyên qua đầu vai của 2 người chiếu tới cần cổ trắng nõn của Takemichi làm nó phiếm hồng. Mikey lơ đãng liếc qua, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cần cổ Michi, có thể cảm nhận được động mạch cậu đập đều, nhịp đập rung động, bên trong người anh bắt đầu khởi động, sinh lực bắt đầu nóng lên. Takemichi híp mắt, ánh mặt trời nhỏ vụn chiếu vào lông mi cong vút, đôi môi hồng nhạt. Mikey chỉ cảm thấy có một loại xúc cảm mãnh liệt từ hạ thân chạy lên, xông thẳng tới đỉnh đầu.

Con ngươi thâm thúy dần u ám, người đàn ông khẽ nhếch khóe miệng, đem mắt nhắm lại.

Nhìn nữa có lẽ anh thật sự sẽ nhào tới mà muốn cậu tại đây, Mikey nhẫn nại dục vọng xuống, anh làm nhiều như vậy, không thể ngay lúc này thất bại trong gang tấc được, anh che dấu bằng cách tước lá cây dưới thân, cố gắng đem chú ý của mình dời đi.

"Mikey, sao anh lại trồng những cây bạch quả này?"

"Yuzuha nói em thích."

Cậu rất thích, không hơn.

Mikey ngẩng đầu lên, mái tóc màu bạc hơi bay, đôi mắt kia càng phát ra vẻ mị hoặc. Takemichi nhìn chăm chú vào một bên mặt của anh, người đàn ông này quả nhiên nhìn rất đẹp, làm say lòng người.

"Kỳ thật, anh không cần như vậy."

Takemichi nhàn nhạt nói, "anh nếu không thích, không cần miễn cưỡng chính bản thân mình."

"Michi, tôi không có nói không thích, em dường như không hỏi qua tôi liền xác định tôi sẽ không đáp ứng em. Kỳ thật, từ nay về sau có chuyện gì, tôi hi vọng em có thể tự mình nói với tôi."

Mikey rũ mắt xuống,Takemichi lại vội vàng tránh tầm mắt của anh, cậu đi vào khoảng gốc cây, ở trên ghế dài ngồi xuống.

Mikey như vậy làm cậu càng sợ tiếp xúc, trong lúc này cậu luôn cảm thấy cậu và anh, có cái gì đang thay đổi, mà loại thay đổi này, cũng không làm Takemichi cảm thấy thoải mái, ngược lại càng làm cậu căng thẳng.

"Hôm nay đi ra ngoài, có làm cho em vui vẻ không?"

"Ừm." Takemichi khẽ gật đầu, từ trong túi móc ra cái gì đó đưa tới trước mặt Mikey, "Đây là điện thoại tôi mới mua."

Anh không cầm lấy, là một chiếc điện thoại bình thường, cậu từ trước đến nay không thích thứ gì đó quá sang trọng, điện thoại này rất phù hợp với cậu.

"Michi, em muốn mua cái gì thì mua cái đó, không cần phải có sự đồng ý của tôi."

Từ xa, Rem ôm con chó nhỏ đi tới, tiểu tử kia nhìn thấy chủ nhân của mình liền ở trong lòng cô giãy giụa, Rem không thể không buông nó ra.

Takemichi khom lưng xuống, con chó nhỏ trước mặt nhào vào trong ngực của cậu, đầu nó tại ngực cậu cọ cọ vài cái, Takemichi đứng dậy, hai tay ôm tiểu tử kia rời đi.

"Manji, hôm nay có ngoan không?"

Con chó nhỏ như là có thể nghe hiểu tiếng người, ô ô hai tiếng sau đó thân mật tiến tới cần cổ của Takemichi liếm liếm, Mikey thấy cậu ôm con chó nhỏ bên người đi qua, khóe miệng liền câu dẫn ra một nụ cười, chỉ là nụ cười còn cứng đờ trên mặt, anh liền phát hiện được điều gì không đúng, lông mày nhíu lại.

"Con chó kia tên gì?"

Rem như muốn đuổi theo, nghe được câu hỏi của Mikey quay đầu lại nói, "Thiếu gia, nó tên Manji là cậu Take đặt cho."

Người đàn ông trong nháy mắt trên mặt tái nhợt, người con trai này, thật sự là mang thù mà. Manji? Khó nghe muốn chết! Mikey mặt lạnh theo ở phía sau, một con chó sao có thể lấy tên này?

Dưới trời chiều ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua chiếc lá, rơi xuống đầu vai của mỗi người, có vẻ gì đó rất thanh bình.

———

Hôm sau, Ryo gõ cửa phòng làm việc của Mikey.

"Tổng giám đốc, anh tìm tôi?"

"Ryo, có một tiệc tối cô với tôi cùng đi, đúng rồi, tới Ngự Cảnh Uyển đem lễ phục của tôi về đây."

Mikey đầu cũng không ngẩng lên phân phó cho cô, cảnh tượng như vậy Ryo đã quen rồi, trong những việc xã giao lớn nhỏ của Phạm Thiên, đều là cô cùng Mikey ra mặt. Cho nên trong mắt rất nhiều bạn bè giới thương trường, Ryo đã sớm là người của Mikey, thậm chí có một số người nói đùa hoặc trực tiếp gọi cô một tiếng chị dâu nhỏ.

Ryo trông thấy anh rất bận rộn xử lý công việc tưởng anh đã quên, "Mikey?"

Người đàn ông đang ký vào một tập văn bản thì dừng lại, thấy cô còn đứng ở đó, "Làm sao vậy?"

Đầu bút trên tập văn kiện do chấm xuống có một điểm đen rồi mực nhanh chóng lan ra một mảng nhỏ giấy, Ryo cười nhẹ, trong giọng nói hình như có chút hờn dỗi.

"Anh không đưa chìa khóa, tôi đi như thế nào?"

"Ờ," Mikey đưa bàn tay xuống dưới, ngón tay vừa chạm đến chùm chìa khóa rồi lại buông ra.

"Cô đến Ngự Cảnh Uyển, sau đó gọi điện thoại cho Rem, muốn chuẩn bị quần áo nào, tôi sai bảo cô ấy đưa cho cô."

Ryo ngơ ngẩn, có chút chuyện nhỏ như này, "Để Rem đưa cho tôi?"

"Đúng," Mikey tiếp tục vùi đầu vào công việc, anh thấy vết mực làm cho giấy trắng bị đen mất một vùng, liền dịch chuyển xuống dưới một chút nhẹ nhàng ký tên, dùng bút che lại vết đen.

"Tiệc tối này rất quan trọng, đến lúc đó đừng có để bị muộn đấy."

Ryo thấy anh không định đem chìa khóa đưa cho cô, có thể nói Mikey lần nào cũng không do dự đưa chìa khóa cho cô, cô thậm chí cho rằng Ngự Cảnh Uyển sớm muộn cũng là của mình, anh đưa chìa khóa cho mình, không phải là minh chứng tốt nhất sao?

Hôm nay, Takemichi lại ở bên trong rõ ràng đã nói gì đó, người đàn ông này mới có chuyển biến như vậy.

Ryo không khỏi nắm chặt bàn tay, khuôn mặt tức giận đến nỗi có chút vặn vẹo, cô xoay người đi ra ngoài, "Tổng giám đốc đã nói như vậy, tôi liền đi."

Cửa ra vào khẽ đóng, Mikey ngước mắt lên nhìn, không cho Ryo đi vào Ngự Cảnh Uyển là anh đã nhận lời Takemichi, nói cho cùng chỉ là đi lấy vài thứ thôi, anh làm như vậy tiết kiệm chút sức lực đi lại của Ryo, không phải rất tốt sao?

Chỉ là anh đã không để ý đến, trong mắt anh chỉ đơn giản là một chùm chìa khóa, nhưng trong mắt Ryo lại là biểu thị cho địa vị, nếu không phải cô có tầm quan trọng với anh, người đàn ông nào sẽ dễ dàng đem chìa khóa giao lại cho một người phụ nữ?

Đi ô tô vào Ngự Cảnh Uyển, Rem quả nhiên theo sự sai bảo của Mikey đã cầm những bộ y phục đứng chờ ở cửa lớn. Ryo tắt máy, Rem liền đem những thứ đã chuẩn bị cho ra ghế sau.

"Ryo tiểu thư, quần áo của Sano thiếu gia đều ở đây."

"Được," Ryo cũng không có ý định lái xe đi ngay, "cô đi vào trước đi, tôi kiểm tra xem có gì đổ vào không."

Rem cũng không nán lại mà bước vào sân nhỏ, Ryo hạ cửa sổ xe xuống, ánh mắt quét về phía lầu hai của Ngự Cảnh Uyển, quả nhiên thấy Takemichi cùng Yuzuha ngồi ở đấy đang nói chuyện gì đó, bộ dáng rất nhàn hạ. Cô chỉ cảm thấy rất kỳ lạ nhưng nhất thời lại không biết lạ ở chỗ nào, chỉ đến khi Takemichi đứng dậy, ngón tay vươn hướng ra phía ngoài, cô lúc này mới phát hiện được, trong vườn hoa không biết lúc nào trồng nhiều cây bạch quả như vậy.

Nhìn khuôn mặt Takemichi đang rạng ngời thưởng thức, có vẻ rất thích loại cây này.

Từng mảng từng mảng vàng óng, như ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt hai mắt của Ryo, đến giờ phút này, cô mới không thể không thừa nhận sự tồn tại của Takemichi. Đối với cô mà nói Takemichi là sự uy hiếp nghiêm trọng, trong trái tim Mikey, có lẽ ai cũng không nắm bắt được, nhưng ít ra thân thể cô Mikey còn chưa đụng qua.

Cô chắc chắn, ung dung nhưng sau khi Mikey có Takemichi lại thất bại thảm hại. Lái ô tô rời đi, Ryo đi với tốc độ xe rất nhanh, trước khi chuẩn bị lễ phục của chính mình, còn phải làm tóc, đến lúc đi vào cùng Mikey dự tiệc, thời gian vừa chuẩn.

Loại trường hợp này, người đàn ông đã sớm chán ghét, nhưng lại không thể không xã giao.

Sau khi lộ mặt qua loa, anh trở lại xe cởi lễ phục ra, vứt cavat. Chỗ cổ áo bị bung ra hai chiếc cúc, mơ hồ có thể nhìn thấy xương quai xanh mị hoặc, tay áo vén lên, Ryo mở cửa xe ngồi trên ghế lái phụ.

"Mệt chết đi được, loại tiệc tùng này thật sự nhàm chán cực độ."

Mikey đem xe lái ra khỏi gara, gió đêm tấp vào mặt, thời tiết mát mẻ nhưng có chút lành lạnh, anh đem áo khoác ngoài khoác trên vai Ryo, "Khoác lấy."

Cô hai tay rất nhanh đem áo vest khoác lên người, nơi đây còn lưu lại một chút nhiệt độ của người đàn ông này.

"Tôi đưa em về trước."

Ryo buông thõng mi mắt, tại viền mắt đánh nhũ màu vàng nhạt ánh lên, hiển nhiên càng thêm vài phần mị hoặc, cô hai tay có chút khẩn trương nắm lại.

"Mikey, ở phía trước có tiệm ăn nhỏ, em muốn đi mua vài thứ."

"Đói bụng thật sao?" Mikey nghiêng mặt qua, "Vậy thì đi ăn khuya a."

"Không cần" Ryo cúi mặt xuống, "Em chỉ là mua một ít đồ ăn mang về."

Mikey đem xe hơi dừng ở lề đường, cô xuống xe đi vào trong tiệm, thừa dịp người bán hàng chuẩn bị gói hàng hóa cô đi vào toilet, trong túi xách tay có son môi đã chuẩn bị thật kỹ. Ryo tinh tế tô dọc theo viền môi, đây là người chị em tốt của cô đưa cho, theo như lời họ, loại màu sắc này đặc biệt là mùi thơm, đối với người đàn ông mà nói.... có tác dụng kích thích ham muốn mà không bị phát hiện.

Trở lại trên xe, cô mua chút ít đồ ăn đơn giản cùng bánh bao chiên, "Anh đói không, ăn vài cái nhé?"

Mikey liếc qua, trong ấn tượng của anh, những thứ này Takemichi rất thích, anh lại khinh thường, "Tôi không đói."

Ryo đem những thứ đó ném tới bên cạnh, Mikey đi ôtô qua hầm nằm dưới lòng đất, bởi vì sắc trời đã tối, cũng không có nhiều xe, người phụ nữ hai tay di chuyển, đem áo vest khoác trên người kéo ra, đánh bạo nghiêng thân tới, khẽ hôn tại góc cạnh hấp dẫn bên môi của Mikey. Chóp mũi đột nhiên chui vào một mùi hương làm cho người ta cảm thấy ngứa ngáy, cô ta hai tay vòng qua cổ anh, khuôn ngực đẫy đà xuyên thấu qua lớp quần áo mỏng manh cọ nhẹ vào tay Mikey. Người đàn ông đã rất dễ dàng không khống chế được.

Mikey mang xe dừng tại nơi góc khuất camera, dường như không suy nghĩ nhiều hôn trả Ryo, anh kỹ thuật thành thạo, thủ đoạn lão luyện, không cần nhiều công sức đã khiến cho Ryo chào thua. Mikey thân thể rất căng cứng, anh đã lâu không chạm vào ai, lúc này người nào chọc anh chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, thân thể ở một nơi nào đó cứng rắn vô cùng. Anh ôm lấy cánh tay của cô rất chặt khó có thể kiềm chế, Ryo tuy rất đau nhưng chờ mong càng nhiều. Mikey đã nếm đủ vị ngọt trong miệng, dường như trong cơ thể có một luồng nhiệt rầm rầm lao tới, anh vòng tay ra sau kéo xuống chiếc khóa của bộ lễ phục, luồn tay vào chiếc áo lót, trong lòng bàn tay, đường cong no đủ làm anh như phát điên, nhịn không được tăng thêm lực xoa bóp.

"Ưm–" Người con gái không biết thoải mái cái gì, phát ra tiếng rên rỉ rất nhẹ.

Mikey mở mắt ra, Ryo ở dưới thân anh tận tình tách ra, cô sắc mặt hồng hồng cực kỳ hấp dẫn, anh bỗng nhớ tới câu nói lúc trước của Takemichi. "Mikey, tôi không muốn ở Ngự Cảnh Uyển trông thấy Ryo, có được không?"

Gió lạnh thổi qua đầu, anh đột nhiên tỉnh táo lại rất nhiều, phảng phất như thấy đôi mắt trong trẻo của Takemichi ở nơi nào đó đang nhìn chằm chằm vào anh, toàn thân dục vọng bị tán đi không ít, người con gái trên mặt vẫn còn đỏ ửng, anh bất giác mở to mắt.

Mikey mãnh liệt đầy mình còn chưa tan đi hết, giọt mồ hôi to như hột đậu dừng lại phía trước cằm của anh, ảo não không thôi, từ trước đến giờ đối với đàn bà không hề tự chủ, lúc muốn ở nơi hoang vắng là có thể áp đảo, lại càng không cần vì ai mà phải bạc đãi "người anh em" của mình như vậy, giờ phút này, anh lại duỗi thẳng hai tay, tỉnh táo đem Ryo đẩy ra.

"Mikey?" Người con gái trên mặt tràn đầy sự ngạc nhiên, cùng với khó tin.

Mikey thở hổn hển, hai tay đặt trên tay lái, nơi cổ họng nhấp nhô rất nhiều lần, anh lại càng nắm chặt tay, lại cảm giác được nơi nào đó trong người đang căng cứng cảm giác dịu đi chút ít, lúc này mới cầm lấy áo khoác trên ghế ngồi, đẩy cửa.

"Em lái xe về nhà đi, tôi hiện tại muốn uống một chút rượu, sau đó tự gọi xe trở về."

Cái gì? Ryo cảm giác rất ủy khuất, anh rõ ràng bỏ cô lại trên đường, "Mikey, anh chẳng lẽ, không muốn em?"

Mikey mặc lại y phục, tuy quần áo bởi vì hai người vừa rồi dây dưa mà có chút nhăn nhúm, nhưng không chút nào làm giảm đi khí chất cao quý của anh. Anh để lại người con gái trong xe, cũng không biết trả lời như thế nào.

Có muốn không? Anh hẳn là muốn mới đúng.

Tiện tay bắt một chiếc xe taxi, Mikey cảm thấy ngực có chút buồn bực, "Nếu như cảm thấy mệt mỏi, ngày mai có thể nghỉ ngơi một ngày."

Nói xong, liền chui vào trong taxi cũng không quay đầu lại.

Ryo cuộn mình ở trên ghế lái phụ, cô đem khóa lễ phục kéo lên, nhìn trong kính chiếu hậu, hình ảnh người đàn ông đã hoàn toàn biến mất, cô cắn môi, hai chân run rẩy xuống xe.

———

Trở lại Ngự Cảnh Uyển, trong phòng một mảnh đen kịt, Mikey có chút thất vọng, không ai vì anh mà giữ lại một chiếc đèn.

Đi lên lầu hai, vào phòng ngủ, cửa phòng quả nhiên là khóa trái. Trong thâm tâm tối càng thêm tối, anh gõ cửa, lúc này chỉ muốn ôm Takemichi một cái, bên trong thân thể cực kì trống rỗng, cần được lấp đầy.

Thật ra lúc Mikey lên lầu, Takemichi liền tỉnh, cậu xem thời gian, vừa rạng sáng.

Cậu trở mình, giả bộ như đang ngủ say. "Michi, tôi biết rõ em không ngủ."

Người đàn ông lại đập vài cái, "Tôi nghe được tiếng động em xoay người."

Người đàn ông này, lỗ tai làm bằng gì thế không biết?

Takemichi hô hấp trở nên cẩn trọng, lúc này anh ta chắc vừa tham gia yến tiệc, nhất định là uống rượu, cậu không muốn dẫn sói vào phòng.

"Em không mở, tôi sẽ đạp cửa."

Takemichi nghe thấy tiếng nói, cửa này chắc chắn vô cùng, cậu không tin Mikey sức lực thực sự lớn mà đem cửa phòng đá văng như vậy. Bên ngoài ngay sau đó truyền đến vài tiếng động thùng thùng, Takemichi chỉ cảm thấy cả phòng đều rung động, người đàn ông này quả nhiên làm thật không buông tha, một lát lại thấy yên tĩnh, sau đó lại nghe được tiếng động của mở khóa, Takemichi ngẩng đầu lên thì Mikey đã cầm chùm chìa khóa đi đến.

Từ tư thế anh bước đi, cùng mùi vị vừa mới xộc vào, Takemichi liền biết anh uống rượu.

"Mikey, anh muộn như vậy không ngủ, vào phòng tôi làm cái gì?"

Mikey đi đến, lại bị tấm thảm đặt ở cửa sổ làm cho vấp ngã, thân hình đổ về phía trước, góc độ cực kỳ chuẩn xác đem Takemichi đặt dưới thân. Chợt có sức nặng ép tới, Takemichi cả người toàn thân ngã trên giường, Mikey kìm không nổi thú tính, nếu đem cậu đẩy ra, anh không phải là đàn ông.

Takemichi chỉ nghe thấy trong cổ anh gầm nhẹ, những nơi tiếp xúc với nhau nóng lên, người đàn ông khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, trên tay không hề có động tác gì, chỉ là đem nửa khuôn mặt mình áp vào cần cổ của cậu thở hổn hển. Hô hấp nóng hổi phả vào cổ làm cậu cảm thấy khó chịu, hoàn toàn không thoải mái, hai tay bị đặt ở bên cạnh người, Takemichi bắt đầu giãy dụa.

"Mikey, anh thả tôi ra, bệnh của tôi còn chưa khỏi......"

Người đàn ông như thế nào cũng không thể bắt mình đứng dậy được, anh chỉ là dụ dỗ, nghiêng người tại bên tai cậu nói, "Michi, em đừng động đậy, tôi cam đoan không đụng vào em, chỉ ôm em một chút cũng không được sao?"

Anh tách hai chân Takemichi ra, chính mình lại quỳ gối giữa hai chân cậu, "Em xem xem, tay của tôi chỉ ôm em, sẽ không có những động tác khác, Michi, để cho tôi ôm em một chút, tôi rất khó chịu."

Takemichi cũng không để ý, cậu bài xích sự đụng chạm của anh, thân thể liền bắt đầu vặn vẹo đứng dậy. Trải qua sự ma sát, người đàn ông không còn nhịn được, mồ hôi ướt đẫm áo sơ mi, anh hạ thân thể mình xuống, cách lớp quần áo trên người Takemichi kiềm chế động tác, "người anh em" cứng rắn đặt tại bụng của cậu, lúc lên lúc xuống, đâm vào cậu bắt đầu đau bụng.

"Mikey, anh buông ra!"

Cậu tuy sợ hãi, nhưng không phản ứng mãnh liệt như lần trước, chỉ là nôn khan vài cái, Mikey dán sát vào bên tai cậu nói, "Sắp, cũng sắp rồi..."

"Mikey, anh không biết xấu hổ, cút ngay!"

"Đúng, tôi là không biết xấu hổ, tôi là cầm thú, Michi, xong ngay đây–"

Cậu bị anh ôm toàn thân không thể nhúc nhích, chỉ còn lại cái miệng để mắng chửi người, "Anh buồn nôn–"

"Đúng, tôi buồn nôn."

Dù cậu nói cái gì đi chăng nữa, Mikey đều thừa nhận hết, "Em thật muốn tôi nhịn chết sao? Cầm thú cũng có dục vọng, Michi, tôi ngày nào đó mà bất lực là do em làm hại."

Giọng nói người đàn ông bắt đầu khàn khàn, tần suất cũng bắt đầu dần dần nhanh hơn, sắp bắn ra thì đột nhiên kéo bàn tay nhỏ bé của Takemichi qua hướng về phía hạ thể của mình. Mikey lấy tay cậu nắm chặt lấy nơi cứng rắn nóng bỏng, dục vọng lúc này đã tiêu tán dần đi, hai vai anh trên người cậu rung lên rất mạnh. Takemichi bỗng cảm thấy giữa tay mình dính đầy chất lỏng màu trắng đục, cậu vội vàng rút tay về, người đàn ông đứng dậy nhìn thoáng trên quần Tây của anh dính đầy chất bẩn.

Mikey vội vàng vào phòng tắm, lúc đi ra cầm trong tay một chiếc khăn lông ướt, loại mùi vị này Takemichi thật sự không thích, anh cũng không để ý sự giãy dụa của cậu kéo tay cậu qua lau rất tinh tế, thậm chí giữa những ngón tay đều không quên, người đàn ông cúi thấp đầu, cũng không có chú ý tới sắc mặt Takemichi càng ngày càng kém, anh đột nhiên nhớ tới cái gì.

Ngẩng đầu nói, "Michi, bệnh của em có phải là tốt lên không?"

Mikey khuôn mặt tuấn tú sắc mặt vui mừng còn chưa kịp lan ra, chợt nghe thấy Takemichi "Ụa–" một tiếng, toàn bộ nôn hết trên người của anh.

Anh vội vàng buông tay cậu ra, sợ cậu lại có cái gì khó chịu, liền cầm khăn mặt ở khóe miệng cậu lau lau vài cái. Takemichi hai mắt trợn lên, trong lồng ngực cảm giác bí bách bệnh càng phát ra rõ ràng, cậu đẩy tay Mikey ra.

"Anh– anh cầm cái gì lau cho tôi vậy?"

Người đàn ông cổ tay bỗng khựng lại, trên khăn mặt vẫn còn lưu lại những dấu vết mờ ám, anh vội vàng đứng dậy, hai con mắt nhìn chằm chằm vào khóe miệng Takemichi, bảo bối vừa được phóng thích lại lập tức nhen nhóm ý định muốn có trong đầu.

Mikey nhảy vào trong phòng tắm xả nước lạnh, lúc đi ra chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm, nửa người trên để trần, những giọt nước đọng lại trên tóc đang chảy xuống cổ, chảy xuôi xuống phía sau lưng.

Takemichi đem toàn bộ ga gối thay sạch sẽ, những thứ trước nhét hết vào trong phòng tắm, Mikey vừa đi vừa lau tóc, mặt mũi tràn đầy sự thích thú cùng thoải mái.

Takemichi lướt qua anh, đi thẳng vào phòng tắm, dùng nước rửa sạch sẽ hai tay, dùng sữa rửa mặt rửa sạch khuôn mặt đang đỏ bừng sau đó mới đi ra ngoài, thấy Mikey đang ngồi ở mép giường, không kiêng nể gì rũ rũ bọt nước ở tóc.

"Anh làm sao mà chưa đi đi?"

"Michi, tôi không đụng vào em, tôi hiện tại chỉ muốn ngủ ở đây thôi không được sao?"

Takemichi nhớ rõ, anh ta vừa rồi cũng nói không đụng vào cậu, khái niệm đụng của Mikey là cái gì? Chẳng lẽ muốn cởi sạch quần áo mới gọi là đụng?

Cậu cách anh rất xa, biểu lộ sự cảnh giác cùng đề phòng rất rõ ràng, Mikey vội vàng đứng lên, lắc hai tay.

"Rồi, tôi ngủ ở giường của mình, được chưa?"

Đêm nay, ít nhất là đã tiến được một bước dài, anh lại không dám phá vỡ nó đi, nếu như lại ép buộc Takemichi, thì thành ra lại trở lại nguyên điểm.

Xem ra mời bác sĩ tâm lý đến chữa cho cậu, mặc dù chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng so với lúc trước đã có sự thay đổi rất lớn. Mikey cứ kỳ kèo mãi cuối cùng mới từ trên giường đứng lên, ngón tay vừa chạm đến chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, tiếng chuông như là báo trước, đột nhiên vang lên.

Đột ngột, có chút làm người ta run sợ trong lòng, là Ryo.

Mikey nhớ tới, cô ta hẳn là muốn gọi điện báo đã về nhà bình an, "Alo?"

"Hức......" Đầu bên kia điện thoại, truyền đến tiếng khóc rất mơ hồ, Ryo giống như phải chịu đựng cái gì đó, nức nở vài cái sau đó mới nén lại được nghẹn ngào nói.

"Mikey...Mikey— không xong rồi, em...... Em đâm chết người, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?! Em rất sợ......"







___End chương 88___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top