Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 96: Sa thải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mikey mím môi, thấy cậu khóc thành như vậy trong lòng cũng dâng lên cảm giác khó chịu. Bắt đầu từ lúc nào cảm xúc của Takemichi đã có thể tác động anh, nhìn thấy cậu vất vả lắm mặt mới giãn ra, anh cũng cao hứng theo, nhìn thấy cậu rơi lệ, anh lại càng cảm thấy lòng giống như bị gai đâm mà khó chịu.

Takemichi bỗng chốc chọn rất nhiều bài hát, cậu ngơ ngác mà đứng ở đó, một bài rồi tới một bài, hát đến khi khàn cả giọng, tới không phát ra được tiếng.

Hanma bọn họ đều đi hết sạch, trong phòng cũng chỉ còn Mikey. Anh nghe rất nhập tâm, lúc Takemichi xoay người liền bắt gặp ánh mắt u ám thâm thúy kia, chăm chú như vậy, bình thường giống như chưa bao giờ nhìn thấy qua.

Cậu khóc đến có chút chật vật, nhớ tới lời Senju nói, vừa có chút bối rối, ngộ nhỡ Mikey hỏi cậu vì sao lại khóc, cậu phải thêu dệt lý do như thế nào mới có thể khiến anh không sinh ra hoài nghi? Takemichi nắm chặt cái mic, đứng ở chỗ đó, lộ vẻ mất tự nhiên.

Mikey đứng dậy, nhận lấy cái mic trên tay cậu để xuống, ôm bả vai của cậu đi ra ngoài. "Mấy người này thật không có lương tâm, tự mình chạy mất dạng, xem ra chúng ta chỉ đành phải bắt taxi về thôi."

Takemichi vội vàng cúi đầu xuống, người đàn ông này vòng tay thật ấm áp, lòng bàn tay theo mặt của cậu mà xoa mấy cái, không hỏi gì cả, liền ôm lấy cậu đi ra ngoài.

Ở cửa Cám Dỗ, gió lạnh thấu xương, mỗi một cơn gió lạnh giống như là xuyên vào da thịt đâm vào trong xương cốt. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Takemichi vì lạnh mà đỏ bừng, tay cũng không biết nên đặt chỗ nào. Hai người đứng mông lung ở dưới đèn đường, lúc này nếu muốn đón xe đã rất khó rồi, Mikey có chút ảo não, sớm biết như vậy để cho Hanma ở bên ngoài chờ, mình cũng không cần chịu phần tội này.

Mikey để cho Takemichi quay mặt về phía anh, kéo cánh tay của cậu vòng qua hông anh, áo khoác mở rộng vừa lúc có thể che kín hai vai thon gầy của cậu, hai người dính sát vào nhau ở một chỗ. Takemichi có thể cảm giác được nguồn nhiệt đang theo ngực của Mikey mà truyền tới toàn thân cậu, hai tay cậu đặt trên lưng của anh. Mặc dù là mùa đông, nhưng bên trong Mikey vẫn là chỉ mặc quần áo phong phanh. Người đàn ông này a, điển hình chỉ cần phong độ không quan tâm đến bản thân mình có lạnh hay không. Takemichi chưa từng thử qua, nếu như tựa vào phía sau lưng anh, nhất định có thể cảm nhận được cảm giác an toàn mà mọi người vẫn thường hay nói đến.

Trán Takemichi nhẹ để ở cằm Mikey, buổi tối hôm nay thật là lạnh, cậu dậm chân, định cúi người xuống đem mặt tựa vào xương quai xanh của anh, nhẹ nhàng vuốt ve, nhiệt độ Mikey liền theo áo trong đơn bạc truyền vào trong cơ thể cậu. Thân thể anh bởi vì động tác này của cậu mà có chút cứng ngắt, hoặc nói đúng hơn là bất ngờ, anh quả thật không nghĩ tới Takemichi sẽ chủ động như vậy.

Hai cánh tay Mikey bắt đầu giữ chặt lấy cậu, hận không thể hung hăng mà đem cậu hòa vào trong cơ thể mình. Takemichi hai tay từ từ khôi phục cảm giác, hai mắt đối diện với đôi mắt thâm sâu của anh.

"Mikey, tôi bỗng nhiên nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, tôi rất muốn cuộc sống đơn giản, nếu anh làm sao cũng không chịu buông tay, vậy để chúng ta chung sống với nhau xem sao."

Anh thiếu chút nữa cho rằng chính mình nghe lầm, "Có thật không? Em sẽ không bài xích tôi nữa?"

"Tôi sẽ thử xem, được không?"

"Được, đương nhiên được."

Mikey cho đến bây giờ mới cảm thấy đây là món quà tốt nhất mà anh nhận được.

Takemichi nói thử một chút, đó cũng chính là muốn cởi bỏ khúc mắc, từ trước tới nay lâu như vậy, cậu không phải là thờ ơ, chẳng qua là kiên trì đã lâu, biến thành thói quen khó có thể mà bỏ.

———

Lúc đón xe trở lại Ngự Cảnh Uyển, trời cũng đã khuya.

Takemichi đi mở nước cho anh, Mikey vào tắm trước, cậu mở tủ treo quần áo đem cái bóp da từ trong túi kia lấy ra, lúc mua, cậu đúng là chuẩn bị đưa cho Mikey, nhưng lúc ấy tìm không được cơ hội, không nghĩ tới lại đúng lúc sinh nhật của anh.

Mikey đi ra ngoài, cái gì cũng không mặc, Takemichi vừa muốn mở miệng, anh liền có lý do ngăn chặn lời nói của cậu.

"Eo của tôi không thể động."

Takemichi đem đồ ở trước mặt đưa cho anh, "Này, tặng cho anh."

"Cái gì?"

Mikey mở cái hộp ra liền thấy là một bóp da gucci, "Em ở đâu biến ra nó vậy?"

"Cái gì mà biến ra" Takemichi đỡ anh lên giường, lấy khăn lông ở trên vai lau tóc cho anh.

"Ngày đó lúc tôi đi ra ngoài liền mua, để ở trong túi không có lấy ra."

"Là mua tặng tôi sao?" Mikey mở túi ra, thật ra thì chỉ là cái bóp da rất bình thường, anh lật qua lật lại mấy lần.

"Mua từ lâu tại sao không đưa cho tôi, em chờ làm đồ cổ à?"

"Ai nói nhất định phải đưa cho anh."

Takemichi dùng sức giật tóc của anh mấy cái, "Tôi cũng có thể đưa cho người khác vậy."

"Thôi đi, ngoại trừ tôi ra ai có thể thích đồ của em mua chứ."

Mikey đem bóp da đưa tới trước mặt Takemichi, cố ý chọc giận cậu. "Nhìn xem, màu sắc đúng là dùng cho ông lão, kiểu dáng này, cũng là cùng thời với ông nội..."

Takemichi thấy anh ở trước mặt giương giương tự đắc, liền giật lấy bóp da, xoay người chuẩn bị rời đi.

"Vậy được, tôi sẽ đi đưa cho người khác."

"Khoan —"

Mikey nằm rạp trên mặt đất, tự nhận xui xẻo, hoặc là bị Takemichi đạp xuống giường, hoặc là ở phòng tắm ngã xuống, hoặc là chính mình ngã xuống giường, tóm lại, là lập tình hữu nghị vững chắc với mặt đất.

Takemichi nghe được tiếng động, cũng giật mình, vội ngồi xổm xuống đỡ anh. "Anh gấp cái gì hả, không phải là anh không thích đấy sao?"

"Tôi chỉ muốn nói một chút."

Mikey chịu đau khổ, miệng tự nhiên thành thật, Takemichi lót ở sau lưng của anh cái đệm, đem tóc anh sấy cho khô, người đàn ông này tóc rất tốt, tóc sấy khô được một nửa, ngón tay mảnh khảnh của cậu xuyên qua những kẽ tóc, tạo thành hình ảnh rất hài hoà.

"Em tặng, tôi dĩ nhiên thích, em tặng cái gì tôi cũng thích."

Takemichi liếc hắn một cái, cảm thấy có chút sến súa "Tôi tùy tiện mua, người bán hàng giới thiệu cái gì, tôi liền mua cũng không có nhìn."

"Đó cũng là em mua" Mikey cũng không để ý.

Takemichi tỉ mỉ sấy khô từng lọn tóc của anh, động tác cổ tay nhẹ nhàng, Gió mát theo da đầu ngấm vào trong lòng, thực sự là ấm áp vô cùng.

———

Eo Mikey thực tế cũng không có gì đáng ngại, sau một tuần lễ nằm ở nhà, không đến mức khó chịu liền tự động rời khỏi giường đi đến công ty.

Ngày đó, Yuzuha tới rất sớm, hẹn Takemichi cùng cô đi xem nhà. Căn hộ cô đã sớm chọn xong, hôm nay cô quyết định sẽ đưa ba mẹ lên sống cùng.

Yuzuha muốn đưa Takemichi ra ngoài đi dạo, không muốn cậu ở trong nhà buồn bực. Cha mẹ Yuzuha đều là nông dân, điều kiện gia đình cũng không khá lắm, tiền đặt cọc là 30 vạn, cô mấy năm nay để dành tiền, hơn nữa phải bán nhà cũ mới kiếm đủ tiền cọc.

Lúc đi ra khỏi chỗ bán nhà, cả nhà Yuzuha đều rất vui vẻ, cô nhất định lôi kéo Takemichi đến tiệm ăn để mời cậu. Trong bữa ăn, hai người già rất ít nói, nụ cười thật thà, thỉnh thoảng nhìn con gái lúc nói chuyện gật đầu, vui vẻ hòa thuận.

"Yuzuha à, mẹ rất vui vì cuối cùng chúng ta cũng mua được nhà, chỉ là sau này vất vả một chút để trả tiền đã vay."

"Bà biết cái gì hả?" ông lão bên cạnh khẽ cười.

"Con gái nhà chúng ta đây là rất có tiền đồ, có thể ở trong nội thành, dựa vào bản lĩnh của chính mình mà kiếm tiền."

Yuzuha hé miệng cười khẽ, mẹ của cô nghe nói vậy liền gật đầu "Đúng, Yuzuha nhà chúng ta rất có bản lãnh."

Làm con gái, vui vẻ nhất là nhìn thấy nụ cười trên mặt của cha mẹ, người già thật ra cũng giống như đứa trẻ, con gái có tiền đồ, vậy cũng là niềm tự hào cũng như an ủi đối với cha mẹ già.

Một khi đi đến quyết định này, Yuzuha cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều, cô do dự đến bây giờ cuối cùng đã vượt qua một cửa ải. Năm mươi vạn, có thể làm cho cô không cần mang áp lực trả tiền vay, nhưng nửa đời sau, áp lực tâm lý cũng sẽ chịu đựng không nhỏ.

***

Mikey ngồi bên trong phòng làm việc, nhìn tấm chi phiếu ở trên bàn, tay cầm bút ngòi vàng chỉ vào, "Đây là ý gì?"

Yuzuha ngồi xuống ghế đối diện với anh, "Chuyện này vẫn là tốt nhất không nên nói cho Takemichi, mấy ngày qua cậu ấy hồi phục rất tốt. Không lâu trước đó, có người cho tôi chi phiếu hai mươi vạn, để tôi ám hiệu tâm lý, phổ thông mà nói, chính là gây trở ngại Takemichi hồi phục, làm cho cậu ấy không thể tiếp nhận đụng chạm của bất kì kẻ nào."

Mikey khóe mắt khiêu khích, con ngươi sắc bén nhìn thẳng về phía Yuzuha, môi kéo thành một đường, tầm mắt tràn đầy dò xét ở trên mặt cô, sau đó mới mở miệng nói.

"Đối phương là ai?"

"Tôi không nhận ra, nhưng cô ta đối với tình trạng của Takemichi rất rõ, mấy ngày nay cô ta cũng không chủ động liên lạc với tôi."

Mikey nửa người dựa vào ghế, một chân nhấc lên, gương mặt tối tăm, mắt sâu khẽ chau lại, liếc về hướng Yuzuha. "Cô tại sao bây giờ mới nói?"

"Thật xin lỗi" cô thở sâu mới nói, "Nói thật, tôi từng dao động."

Đường nét trên mặt Mikey lộ ra vẻ nguy hiểm, Yuzuha thấy thế lắc lắc đầu nói. "Nhưng mà tôi dám cam đoan, tôi từ đầu đến cuối cũng không can thiệp vào tâm lý của Takemichi, ở điểm này tôi có thể xác định, tôi có y đức của người bác sĩ."

Mikey để bút trong tay xuống, thân thể hơi nghiêng về sau, từ trong ngăn kéo móc ra gói thuốc lá. "Nếu đã dao động, tôi có lý do gì tin cô không thay đổi hành động?"

Người đàn ông này, có một ánh mắt có thể nhìn thấu người khác, từng ánh mắt cũng có thể làm người khác không chỗ nào che dấu, bên trong phòng mở hệ thống sưởi ấm, nhưng phía sau lưng Yuzuha cũng đã toát ra mồ hôi lạnh, cô hai tay khẩn trương mà đặt ở trên đầu gối.

"Thật ra thì một nửa nguyên nhân là xuất phát từ Takemichi. Tôi tiếp xúc cùng cậu ấy đến nay, ý chí của cậu ấy từ trước đến giờ rất kiên định, ban đầu, nếu không phải chính cậu ấy muốn tiếp nhận trị liệu, có thể ngay cả tôi cũng không thuyết phục được. Trên người Takemichi, tôi có thể cảm giác được một loại khí chất rất rõ ràng, có lẽ, đây chính là chính khí (kiên cường chính trực) mà một số người nói chăng, lúc cùng cậu ấy ở chung một chỗ, trong lòng phàm là có chút tà niệm cũng sẽ bị mờ nhạt lặng lẽ mất tích."

Anh cười, điếu thuốc ở giữa ngón tay cũng không đốt, ánh mắt nhìn chằm chằm hộp thuốc lá trên bàn. "Quả thật, có lúc tôi thậm chí ở trước mặt cậu ấy cũng không dám nghĩ việc khác, thật giống như cơ thể bị cậu ấy nhìn thấu hết."

Yuzuha có chút sững sờ mà nhìn Mikey, con ngươi trong mắt người đàn ông này càng lúc sáng ngời, cô dường như cũng chú ý tới, chỉ những lúc nghĩ đến Takemichi, anh mới không lộ khí chất tàn bạo.

Có chút thay đổi, chính mình luôn là chậm chạp nhìn không ra.

Ngón tay Mikey gảy nhẹ mấy cái trên điếu thuốc rồi nói "Cô đúng là thành thật, nếu đối phương cho cô số tiền kia, cô cầm cũng đúng thôi, không nên ngu ngốc từ chối."

Yuzuha cười, chỉ xem như anh đang nói đùa, "Tôi không có thay cô ta làm việc, tiền này cư nhiên là không thể cầm, trong lòng tôi cũng có một chút y đức, không muốn cùng người khác tranh nhau, cũng không muốn bị cuốn vào bất kỳ tranh đấu nào."

Mikey móc bật lửa, đem tấm chi phiếu kia đốt, cô nhìn ngọn lửa cháy sạch sẽ.

Đối phương không liên lạc lại với Yuzuha, nhất định là biết rõ Takemichi bệnh tình như cũ dậm chân tại chỗ, lúc này mới có thể bình thản, mà biết được chuyện này chỉ có hai cách.

Một là người bên cạnh anh, hai chính là hồ sơ Yuzuha ghi chép quá trình trị liệu.
Mấy ngày kế tiếp, Mikey cố ý dặn Rem, nếu có người hỏi tình hình gần đây Takemichi thế nào, liền nói là tốt rồi cơ bản đã hồi phục. Yuzuha ở trên hồ sơ cũng ghi lại theo hướng tốt như vậy, toàn bộ đều rõ ràng, cuộc sống Takemichi cũng như người bình thường.

Chưa tới mười ngày, liền có người nhịn không được. Khi Yuzuha nhận được điện thoại, mí mắt không ngừng nhìn xem, số này là số lúc trước cô gọi lại vẫn tắt điện thoại.

Đối phương hẹn gặp ở quán cà phê lúc trước, Yuzuha chạy tới, cô gái đã ngồi chờ ở chiếc bàn gần cửa sổ thần sắc có chút không kiên nhẫn, ánh mắt ở bốn phía quét vòng về sau, vừa lúc nhìn thấy Yuzuha đi tới đối diện.

"Cô tìm tôi có việc sao?" ngữ khí của cô, rõ ràng lạnh nhạt rất nhiều.

Cô gái sau khi gọi cà phê cho Yuzuha, hai tay vòng ở trước ngực, ánh mắt mỉm cười nhưng ý tứ lộ vẻ khinh thường, "Xem ra, Yuzuha tiểu thư là ngại 50 vạn vẫn còn thiếu?"

Yuzuha đem túi đặt ở trên mặt bàn, "cô rốt cuộc là người nào? tại sao lại có thể hiểu rõ tình trạng hiện nay của Takemichi"

"Yuzuha tiểu thư, cô ra giá đi, muốn bao nhiêu tiền cô mới bằng lòng giúp việc này?"

"Chúng ta tới đây làm giao dịch cô thấy như thế nào? Tôi cho cô một trăm vạn, cô nói cho tôi biết, cô tại sao muốn làm như vậy, hay là sau lưng có người sai khiến cô làm như vậy?"

Sắc mặt cô gái tối lại, "Nực cười, cô cho là tôi sẽ coi trọng số tiền này của cô?"

"Vậy cô muốn cái gì?"

Lời vừa phát ra là giọng của đàn ông, mà lại còn lạnh lùng ác nghiệt, cô gái giật mình quay lại, liền thấy Mikey đã ngồi xuống bên cạnh Yuzuha. Trang phục bình thường tối tăm, một chân nhấc lên, bất cần đời mà lạnh lùng cười, làm người ta cả người run rẩy. Cô gái không nghĩ tới anh sẽ xuất hiện ở đây, liền cầm lấy túi định bỏ đi.

"Đừng vậy chứ, cà phê còn chưa uống mà."

Mikey lấy ra cái bật lửa làm bằng kim loại, nắp lúc mở lúc đóng, có tiết tấu mà động tác làm cô gái kia sợ sệt không dám đứng lên.

Mikey nhìn kỹ, cũng không nhận ra. Nhưng cô gái hiển nhiên là biết anh, ánh mắt lúc trước đường hoàng cao ngạo, nay lại cúi đầu gục xuống, không dám ngẩng lên.

"Nói đi, ai bảo cô làm chuyện này?"

Người đàn ông khí thế mạnh mẽ, lại không quanh co lòng vòng liền truy xét mấu chốt.

Vẻ mặt cô gái luống cuống, trong lòng tính toán, nghĩ tạm thời nói dối để vượt qua "Tôi, tôi không biết, đối phương chẳng qua là gọi điện thoại để cho tôi thay cô ấy làm việc, nói là sau khi chuyện thành công sẽ cho tôi 20 vạn, tôi chưa từng thấy qua mặt người người đó."

Yuzuha không khỏi thất vọng, khẽ thở dài.

Mikey cũng không cho là như vậy, mũi chân nhẹ đẩy mấy cái, "Tôi nếu không có nhìn nhầm mà nói..., toàn bộ áo quần trên người cô cộng dồn lại cũng không dừng lại ở 20 vạn, túi, y phục, đồ trang sức, loại nào cũng là nhãn hiệu cao cấp? Như thế nào lại vì món tiền nhỏ này mà làm việc?"

Trán cô gái toát ra mồ hôi, không biết nên ứng phó như thế nào.

"Cô hôm nay không nói thật, tôi sẽ cho cô nếm thế nào là ngon ngọt."

Mikey ngẩng lên, thu hồi động tác, nửa người lên phía trước, môi mỏng tiến tới bên tai cô gái. Hơi thở nóng rực làm cô ta bỗng nhiên mặt đỏ tới mang tai, tầm mắt nghiêng đi, liền có thể nhìn thấy gương mặt hoàn mụ tuấn tú của anh cùng với chiếc cằm khêu gợi.

"Tôi chỉ cần sai người điều tra nguồn gốc của cô, có thể rõ ràng tường tận, đến lúc đó, tôi cũng sẽ không nói chuyện với cô khách khí như vậy."

"Anh, anh muốn làm cái gì?" thủ đoạn làm việc của Mikey, cô đã nghe qua.

"Nói đi" Anh không có đủ kiên nhẫn.

Ánh mắt cô gái vẫn như cũ do dự, Mikey đem cái bật lửa ném ở trên mặt bàn, hai đầu lông mày, phát ra lạnh người.

"Là, là Ryo sai tôi làm như vậy."

Cả đôi mắt Mikey hiện đầy u ám, bộ mặt tà mị bỗng nhiên biến đổi làm người khác hoảng sợ vô cùng, cằm kiên nghị hiện ra vẻ nguội lạnh, anh quẳng mấy tờ tiền sau đó bước đi ra khỏi quán cà phê.
Chuyện này Takemichi không biết, Yuzuha suy nghĩ cũng đúng, cậu hiện tại cần tâm tình tốt để giúp cho việc trị liệu.

———

Phạm Thiên.

Ryo đứng trước cửa, làm sao cũng không có dũng khí đẩy cánh cửa kia ra. Bạn của cô ta ở trong điện thoại đã nói rõ hết thảy, cô đặt tay ở cầm cửa, ba phen mấy bận dùng sức sau lại buông ra.

Thư ký Na thấy cô đứng cửa bất động, liền cất giọng nói "Trưởng phòng Ry, giám đốc đã đợi cô rất lâu, vào đi."

Cô vặn cửa, răng rắc một tiếng, tâm trạng thấp thỏm giống như ngã vào đáy vực.

Mikey đứng gần cửa sổ, trong không khí có loại mùi vị cây cổ rất đậm, điếu thuốc giữa ngón tay anh khói tỏa thành từng vòng, xuyên thấu qua cửa sổ, ánh mặt trời bị cắt thành từng mảnh, chiếu rọi trên khuôn mặt tinh xảo mà lạnh lùng. Thân ảnh bị kéo thành rất dài, Ryo lặng lẽ tiến lên, người đàn ông này là cô trông ngóng mong chờ, cô ta dùng sự ngưỡng mộ yêu anh đến bây giờ, còn chưa từng được đáp lại, bộ vest màu đen vừa vặn ôm sát người, cô ta nuốt chua xót xuống, khàn khàn mở miệng.

"Mikey, thật xin lỗi."

Cô không giải thích, đi theo Mikey lâu như vậy, đạo lý ấy dĩ nhiên cô hiểu rõ, anh đem điếu thuốc dập tắt, ánh mắt vẫn như cũ nhìn về phía ngoài cửa sổ.

"Tại sao?"

Ryo mang giày cao gót, cô tiến lên hai bước, thân thể dường như dựa sát phía sau lưng Mikey, chân chính đối mặt, ngược lại không giống trong suy nghĩ, chân tay luống cuống.

"Bởi vì ghen tỵ với Takemichi, Mikey, em vẫn cho là có thể đứng ở bên cạnh anh, chỉ có em."

Thân thể Mikey thẳng tắp quay lại, hô hấp hai bên có thể cảm nhận được rất rõ ràng. "Cô hẳn là hiểu được, qua nhiều năm như vậy, cùng tôi đứng chung một chỗ, vẫn chính là cô."

"Mikey, em không muốn chỉ là như vậy."

Ryo lui về phía sau hai bước, đi tới phía trước cửa sổ, "Em thích anh, chẳng lẽ anh không nhìn ra được sao?"

Mikey đi về phía cô, bả vai nghiêng dựa trên bệ cửa sổ, "Vậy cô biết, tôi vì cái gì không chạm vào cô không?"

Ryo ngẩng đầu, giọng nói vội vàng, "Tại sao?"

"Mới đầu, tôi cảm thấy cô cùng với những người phụ nữ kia không giống nhau. Cô có kiêu ngạo của mình, có cốt khí, tôi nghĩ đem phần tốt đẹp này giữ lại cho cô, sau này vì cô có năng lực làm việc xuất sắc, tôi thăng tiến cô lên làm trưởng phòng, cho cô trở thành trợ thủ đắc lực của tôi, tôi đã từng muốn cô. Tôi thừa nhận, Takemichi xuất hiện là ngoài ý muốn, cậu ấy dời đi sự chú ý của tôi... "

Mà sự chuyển dời này, anh hoàn toàn không thoát ra được.

Ánh mắt Ryo không ngừng chua xót, lúc ấy cô còn đắc chí, cho là Mikey một cước đá văng Takemichi. Cô không nghĩ tới, khi cô đang thể hiện bản lĩnh của mình, lạt mềm buộc chặt, lại khiến cho người đàn ông không tính nhẫn nại. Anh nói muốn giữ lại cho cô phần tốt đẹp kia, loại ý nghĩ này sau khi Takemichi xuất hiện, hoàn toàn không thể thực hiện.

Mikey đi tới trước bàn làm việc ngồi xuống, anh một tay chống cằm, dường như suy nghĩ một lát, "Cô hãy nộp đơn từ chức đi."

"Cái gì?" Ryo tiếng nói có chút bén nhọn, mặt khó có thể tin, "Mikey, anh muốn sa thải em?"

Mikey ngẩng đầu "Ryo, đi theo tôi lâu như vậy, cô nên biết tôi ghét nhất phụ nữ giở những thủ đoạn đó, nếu đổi lại là người khác, tôi tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua như vậy."

"Nhưng mà..." cô dù sao cũng là một nhân tài do anh bồi ra.

"Chính anh cũng nói, em là người trợ thủ đắc lực, Mikey, để cho em ở lại giúp anh."

"Tôi không thể cho cô ở lại" anh nói vô cùng dứt khoát.

Ryo đứng không vững, thân thể run rẩy, trong mắt Mikey, cô và những người phụ nữ khác không có gì khác biệt. Suy nghĩ như vậy, còn có cái gì tốt đẹp có thể nói?

"Là vì Takemichi sao?"

Ryo vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định, phụ nữ đôi khi chính là như vậy, biết rất rõ ràng đáp án sẽ có nhiều đau đớn nhưng nhất định theo đuổi, tình nguyện bị tổn thương, thương tích đầy mình.

"Nội trong ba ngày nộp đơn xin từ chức, cô làm việc cùng tôi lâu như vậy, ngay cả đường lui tôi cũng sẽ không phá hỏng, rời khỏi Phạm Thiên, cô cũng có thể tìm công việc khác."

Lời nói Mikey đột nhiên kiên quyết, không còn nóng nảy phiền lòng, anh tiện tay rút ra giấy tờ, đem ánh mắt từ trên người Ryo thu hồi lại.

Theo tác phong xử lý của Mikey, như vậy đã coi như là hạ thủ lưu tình.

Cũng không biết, anh biết rõ chân tướng sự việc về sau, lại sẽ đối với cô như thế nào? Ryo nước mắt lăn xuống đi ra ngoài, cô tất nhiên sẽ không nói, dây dưa đối người đàn ông này không thể được, thay vì ở nơi này khóc sướt mướt, còn không bằng tạm thời tự mình rời đi. Cô gái xoay lưng rời đi, bóng lưng đang run rẩy, hai tay nắm thật chặt hết sức cố nén, hi vọng lúc đi cố gắng không nên quá thảm hại.

Hai mắt Mikey ở trên văn kiện ngước lên, Ryo đúng là anh bồi dưỡng ra được, ở Phạm Thiên cô thậm chí đã có thể thay anh chống đỡ một nửa.

Nhưng cô phạm vào đại kỵ, chỉ là những thủ đoạn này ở trên người bất kỳ ai khác, Mikey cũng sẽ không hạ quyết tâm như vậy. Bởi vì cá nhân, chính anh không phải người tốt gì.

Nhưng đối phương là Takemichi thì không được.

Mikey phiền não đem giấy tờ nhét vào bên cạnh, nếu nói là vì cái gì không được, anh cũng không thể nói ra nguyên nhân, tóm lại, không được đó là không được, không có lý do gì cả.








___End chương 96___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top