Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Matsuno Chifuyu, tên của một anh chàng tốt bụng đã đồng ý tuyển tôi vào làm nhân viên. Về vụ cái thai thì ban đầu anh ấy không có chút để ý nên đã tuyển nhận tôi. Sau khi biết được tình trạng của tôi hiện giờ thì ban đầu anh ấy có chút hốt hoảng, nhưng sau đó thì cũng phải đành chấp nhận thôi bởi vì anh biết bây giờ nơi đây là chỗ dựa duy nhất mà tôi có thể nhờ vào. Vốn dĩ ban đầu anh ấy có ý định tuyển nhận nhân viên là để phụ giúp những công việc như khiêng bao thức ăn và những thứ cần thiết trong tiệm từ trên chiếc xe tải mà anh đặt hàng qua mạng. Nhưng khi biết tôi đang bụng mang dạ chửa thì anh lại không cho tôi làm lấy một ít. Tôi cảm thấy phiền phức cho anh, tôi muốn giúp anh một chút nhưng lúc nào anh cũng bảo tôi cứ ngồi yên đấy trông chừng khách vào là được. Tuy vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy có lỗi với anh, dù sao cả hai cũng chỉ là người dưng nước lã không quen biết, đã thế còn được anh tốt bụng cho nhận vào làm, thế mà giờ đây tôi chỉ một việc ngồi yên còn anh thì phải tự chạy vặt tất cả mọi thứ. Nhưng anh đã không cho tôi làm thì tôi cũng đâu thể cãi lại, anh là ông chủ của tôi và tôi thì chỉ là một người nhân viên may mắn được anh thuê vào mà thôi.
|| Leng Keng ||
Tiếng chuông cửa tiệm vang lên. Bước vào là một cô gái xinh xắn cùng với lớp trang điểm nhẹ. Mùi hương trên cơ thể cô ấy toả ra cũng thật dễ chịu khiến cho một Omega như tôi cũng phải si mê. Tay cô ấy ôm một chú chó lông xù nhỏ, trông tình trạng của em chó đó có vẻ đang rất nguy cấp. Cô ấy nhìn quanh như thể tôi đang tàng hình, có lẽ sự xuất hiện của tôi thật sự quá đổi mới lạ với cô gái ấy nên cô cũng chẳng buồn quan tâm. Tôi cũng chẳng thể nào ngồi yên mãi liền bước ra khỏi buồng tiếp tân. Tiến đến gần cô gái rồi cố lấy hết can đảm hỏi.
" Chị cần gì sao ạ? "
Cô gái nhìn tôi rồi cuối mặt xuống nhìn vào chiếc bụng to lớn của tôi mà nhăn mặt. Tôi tỏ vẻ khó hiểu và bất ngờ trước biểu cảm của cô gái, nhưng tôi biết bây giờ việc này đã không quan trọng nữa. Chuyện chính mà tôi cần phải làm là tư vấn và hỏi han cô gái này như cách mà Chifuyu từng làm với tôi lúc lần đầu gặp mặt. Tuy rằng nó không chuyên nghiệp cho lắm nhưng tôi lại muốn giúp được gì thì sẽ giúp cho cô.
" Cún của chị... .tôi có thể giúp được gì không ạ? "
Tất nhiên là tôi nhận lại sự im lặng từ cô gái. Tôi không biết bản thân mình đã làm gì có lỗi với cô, nhưng từ lúc bước khỏi buồng tiếp tân cho đến giờ là cô vẫn luôn luôn tỏ vẻ khó chịu với tôi một cách vô lý. Sự im lặng của cô khiến cổ họng tôi bỗng dưng nghẹn lại. Tôi bây giờ không thể biết nên nói gì và nên bắt đầu từ đâu. Nhưng tôi thật sự rất may mắn bởi vì lúc đó Chifuyu cũng vừa về đến kịp lúc
" Có việc gì sao Hanagaki? " Cô khách vừa thấy Chifuyu xuất hiện, đôi mắt cô bỗng sáng lên. Cô vui mừng hớn hỡ đẩy tôi sang một bên mà lao đến phía Chifuyu. Tôi cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng chẳng muốn xen vào. " Chifuyu - san! Giúp em với, bé cún của em nó không được ổn.. .! " Cô gái ấy trầm mặt, có vẻ tình hình của chú cún không được tốt. Thật kỳ lạ, không phải đây là tiệm thú cưng sao? Thế mà  cô gái này lại đến đây như thể muốn khám cho chú chó. Chifuyu - san cũng chẳng tỏ ra to mò, tôi nhìn thấy vẻ chuyên nghiệp xuất hiện trên gương mặt anh. Anh đưa tay lên dò sát tình hình chú cún nhỏ và chuẩn đoán hệt như vị bác sĩ giỏi, thậm chí còn hơn thế. Anh làm tôi khá bất ngờ, nhìn anh khá ngốc, nhưng lúc nghiêm túc làm việc gì đấy lại trông thật ngầu. Anh bảo với tôi là cứ ra phòng tiếp khách dọn dẹp, bởi vì anh cần có một số chuyện muốn dặn dò với cô khách. Tôi khẽ gật đầu rồi quay bước chuẩn bị đi. Tuy nhiên, cô gái ấy cứ nhìn tôi rồi tỏ vẻ khó ở, tôi cảm giác lạnh sống lưng, thật sự đấy, tôi đã làm gì cô ấy cơ chứ, cũng chẳng nói gì bất lịch sự. Không lẽ việc để ghét một người lại trở nên dễ dàng như thế. Tôi chẳng muốn quan tâm, cứ một mạch bước ra phòng tiếp khách. Phòng tiếp khách kế cạnh phòng tiếp tân, tuy nhiên phòng được xây bằng kính trong suốt nên dễ dàng nhìn thấy những gì diễn ra bên ngoài phòng tiếp tân, ít nhất là nó cách âm nên cũng không thể nghe thấy được gì. Tôi vội cầm cây chổi lên vu quơ. Đôi lúc len lén nhìn ra, bỗng dưng tôi phát hiện, cô khách ban nãy còn tỏ ra khó chịu với tôi bây giờ trước mắt Chifuyu lại trở nên đáng yêu vô cùng. Hửm, trông như là hai người hoàn toàn khác vậy. Cô ấy dành cho Chifuyu một nụ cười dịu dàng nhất, tôi có thể nhìn ra được đó là đôi mắt dành cho người mình yêu. Có lẽ cô khách đó thật sự rất yêu Chifuyu - san. Cuộc nói chuyện giữa họ cứ kéo dài, tôi cũng không thể bước ra khỏi phòng tiếp khách được vì sợ bản thân mình lại nhận được ánh mắt khó chịu từ cô gái. Tôi giả vờ dọn dẹp lui tới những thứ mà tôi đã lau rất nhiều lần, nó có vẻ sắp mòn đi luôn, thật đấy. Cũng như thế, tôi lại len lén nhìn trộm bọn họ một lần nữa, cũng chỉ để biết được là họ đã nói chuyện xong chưa. Nhưng lần này, tôi nhìn thấy Chifuyu hướng ánh nhìn về phía tôi mà mỉm cười. Tôi thật sự rất khó hiểu, chưa kịp hiểu được tình hình thì cô gái đó đã tức giận. Cô ấy ôm lấy chú cún của mình vội bước ra khỏi cửa trong sự ngỡ ngàng của tôi. Lúc này, Chifuyu vẫn không rời mắt khỏi tôi. Anh bỏ cuốn sổ ghi chép xuống bàn rồi tiến về phía phòng tiếp khách. Tôi giật mình, anh mở chiếc cửa kính bước vào trong
" Em ngưng lau dọn được rồi! Anh thấy em cứ lau nó mãi, bầu bì mà đứng lâu như vậy dễ mệt lắm! " 

" Không sao đâu ạ! T-tại tôi thấy nó chưa được sạch lắm. "

" Em không cần phải sợ cô ấy, cổ là khách quen của cửa hàng anh. "

" Cô ấy.. .!? Ý a-anh là cô khách vừa nãy ạ? "

" Ừm "

Tuy vậy, cứ bảo tôi đừng sợ thì tôi không thể làm được, anh ấy không thấy cô gái đó nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi luôn sao? Nhưng vì anh nói nên tôi cũng gật đầu nghe anh. Anh nhìn tôi khó xử rồi buồn cười.
" Tuy gật đầu như thế, nhưng có lẽ em vẫn còn sợ lắm phải chứ? Em đã ở trong đây rất lâu vậy mà. "

" T-tôi vừa nói là nó không được sạch lắm nên tôi mới! "

" Ừm được! Em mau đi nghỉ ngơi đi. "
Anh để lại cho tôi cái xoa đầu rồi vội rời đi. Anh cứ luôn cho tôi một cảm giác yên tâm đến lạ thường, một người tốt bụng như anh sẽ có thứ hai trên thế giới chứ? Tôi rất biết ơn anh. Nhưng cũng không thể dựa dẫm anh mãi. Có lẽ như tôi phải mau sớm tìm được chỗ ở hợp lý và rồi sau đó rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top