Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

04.

Transfic.

Warnings:
- Platonic soulmate au.
- Angst, character death, anxiety.
- Tất cả các nhân vật chỉ thuộc về Haruichi Fukudate.

Translation has author's permission. Do not take this translation elsewhere.

=========================

Đồng hồ điểm năm giờ sáng, tôi vội vàng sửa soạn và nấu nướng. Khi tôi về nhà, tôi thực sự đã chú tâm vào nấu đồ ăn cho Atsumu, người đang đợi tôi ở bệnh viện. Bánh mì và cơm rang cho Atsumu, Rintarou và cả tôi vào ngày hôm nay.

Khóa cửa, miễn cưỡng buông tay nắm cửa chính của ngôi nhà tối giản của chúng tôi.

Tôi chợt nghĩ rằng, sự hiu quạnh của căn nhà sẽ biến mất sớm vì sự nhộn nhịp, bởi những người đến dự tang lễ của Atsumu. Lồng ngực quặng lại lần nữa, tôi suy nghĩ và tự nguyền rủa bản thân, tại sao tôi không thể suy nghĩ tích cực một lần?

Tại sao tôi không thể tin rằng Atsumu sẽ bình phục và trở lại? Là một điều đáng trách. Tôi đã quen việc đắm chìm với thực tế không hề công bằng trong hơn một năm trở lại đây.

Buổi sáng nay đường phố khá thông thoáng, tôi lùi xe xuống một cách nhẹ nhàng. Tôi chưa bao giờ bật radio hay nhạc vì trong xe đã ồn ào tiếng chuyện phiếm của Atsumu và tôi không muốn điều đó sẽ thay đổi.

Nhưng mà tôi nhận ra, mọi thứ phải thay đổi. Kể cả Atsumu, vào một thời gian nào đó chắc chắn anh sẽ không thể lảm nhảm trong cục sắt biết đi này.

Một lý do nào đó, khi bố mẹ rời bỏ chúng tôi, tôi đã không nản lòng đến thế. Lúc đó tôi đã tin, Atsumu đã ở đây, và sẽ luôn bên cạnh tôi. Tôi dựa vào anh và anh khiến tôi rằng tôi không bao giờ cô độc.

Ngay cả khi tồi tệ nhất, anh vẫn sẽ đi cùng tôi theo những cách ngớ ngẩn nhất.

Tất cả đều đau đớn và bất công. Nhưng tôi vẫn tin tưởng vào anh, Atsumu.

Tại sao anh phải rời đi? Tôi luôn tự hỏi Chúa tại sao lại muốn lấy đi mọi thứ của tôi.

Tại sao tôi là người duy nhất ở đây?

.。.:*♡

Tôi bước vào tòa nhà màu trắng, nơi giống như ngôi nhà thứ hai của tôi. Tay nắm chặt lấy túi đựng thức ăn.

Đẩy cửa bước vào, Rintarou thì đang ngủ trên sofa và Atsumu theo phản xạ hướng ánh mắt về phía tôi, vẫn là nụ cười đó.

- Chào buổi sáng. - Giọng anh thì thào, anh đã dần mất khả năng nói vài tháng gần đây.

- Chào, anh ổn chứ? Có... cảm giác gì không?

Tôi cởi áo khoác và đặt túi thức ăn lên bàn trước ghế sofa.

Atsumu gật đầu và xoa xoa lưng. - Lại đau nữa. - Anh cười nói.

Anh đang đau, tại sao lại cười như thế, Atsumu?

- Tối qua chú mày ngủ ngon không? - Với sự khó khăn, anh vẫn hỏi thăm tôi thế nào.

- Tốt nhỉ, tối hôm nay không lạnh lắm đúng không?

Anh vui vẻ nói rồi nhìn túi thức ăn trên bàn.

- Có bánh mì với cơm rang, anh muốn ăn cái nào?

Chỉ có thể mấp máy môi tiếng "cơm rang". Tôi lấy phần cơm đã chuẩn bị ra và nâng giường lên để anh có thể ngồi dậy một chút.

- Thơm đấy. - Giọng nói khàn khàn ngái ngủ của Rintarou vọng từ đằng sau, cậu đang từ từ ngồi dậy.

- Tôi làm ba phần lận, đói thì ăn đi.

Cậu gật đầu.

- Để anh... tự ăn.

Tôi khựng lại, nhưng vẫn đồng ý yêu cầu của anh. Tình trạng của anh ngày càng tồi tệ và không có tiến triển khiến cơ thể của anh gầy gòm đi. Anh thường ngày vẫn ồn ào và có lối sống lành mạnh, thực tế bây giờ thì không thể như vậy.

Tay Atsumu run rẩy đưa thìa cơm lên. Tôi đã kiềm chế bản thân để giúp anh. Lần cuối tôi cố gắng hỗ trợ anh trong việc ăn uống, thì anh giận.

Anh nhoẻn miệng cười cho đến khi anh giơ ngón cái lên cho tôi, mắt anh nheo lại để nhìn rõ mọi thứ hơn.

Tôi biết tầm nhìn của anh ngày càng bị hạn chế, nhưng đối với tôi, anh vẫn như một Atsumu vui vẻ và khỏe mạnh bình thường.

Một lúc sau, tôi bước đến bên bàn của Rintarou. Hỏi vài câu và ăn bữa sáng mà mình mang theo. Tôi cảm thấy tội nghiệp cho Rintarou, cậu ta lại dính vào chuyện đau lòng này.

Khi mọi người ăn sáng xong, một vị bác sĩ và vài ý tá đến để kiểm tra tình trạng của Atsumu. Sau đó, người đàn ông trung niên mời tôi vào một phòng khác nói chuyện. Tôi hướng về ông ấy và liếc nhìn qua Atsumu lần nữa, anh đang nhìn ra phía cửa sổ.

- Bằng một cách thần kì nào đó, cơ thể của Atsumu có thể phát triển đến ngày hôm nay. Cậu ấy có thể di chuyển và nói nhiều hơn bình thường. Đây là một điều đáng mừng vì việc điều trị đang diễn ra tốt đẹp. Mặc dù hồ sơ cho thấy thị giác và vị giác của cậu ấy kém đi một càng nhiều, nhưng việc phát triển như vậy là một điều tốt cho cậu ấy.

Tôi không biết mình đã vui như thế nào khi nghe được điều đó. Tuy nhiên vị giác của anh đang giảm dần nhưng vẫn khen tài nấu nướng của tôi mỗi ngày.

Trong vài tuần trở lại đây, anh tỏ ra yếu ớt khiến tôi sợ hãi. Nhưng sau khi nghe những lời giải thích của bác sĩ vừa rồi, tôi đã an tâm hơn một chút. Có lẽ ông trời không nỡ chia cắt chúng tôi sớm như thế.

Được sự cho phép trở lại phòng bệnh, tôi vội vã bước đi. Và Rintarou đã chuẩn bị về nhà.

- Samu, tôi về nhà trước. Chiều nay tôi bận.

Tôi ra trước cửa tiễn cậu ấy.

- Được rồi, cảm ơn cậu. Một lúc nào đó tôi sẽ chiêu đãi cậu.

Rintarou gật đầu và vỗ nhẹ vào vai tôi.

- Đừng quá lo lắng, Samu. Giữ gìn sức khỏe, nếu có chuyện gì cứ gọi cho tôi. - Rintarou nhấc tay khỏi vai tôi và đi mất.

- Chậc chậc, bác sĩ đã nói tình trạng của anh đang tốt lên. Muốn đi dạo chứ?

Anh lắc đầu. - Muốn... nói chuyện thôi. - Tôi gật đầu. Đã lâu rồi chúng ta chưa được nói chuyện, đây là một cơ hội tốt để nói chuyện với anh một lần nữa.

"Anh... có mệt không?" Tôi suy nghĩ một lúc, nghĩ ra hàng tá câu, sau đó lại gạt bỏ hết đi.

- Nếu nó không làm cho anh cảm thấy phiền.

Nghe câu đó của tôi vừa rồi, Atsumu tỏ vẻ phản đối. Anh đưa tay lên chỉ vào lồng ngực trong chiếc áo hoodie đen của tôi.

- Đánh đi.

Tôi im lặng một chút. Tại sao Atsumu lại như thế này? Tôi chắc rằng bản thân anh cũng bực bội vì tình trạng đau đớn của mình.

- I promise you, I'll be fine. - Anh mỉm cười và gật đầu.

- Tôi nhớ hình như anh bảo muốn tôi đem theo album ảnh.

Atsumu thở hổn hển, anh cười thật tươi cho đến khi mí mắt rụp xuống. Tôi lấy một cuốn sách dày và đặt lên đôi chân không còn có khả năng giữ thăng bằng nữa.

- Chú mày... xấu thật đấy. - Anh chỉ tay vào bức ảnh chụp chúng tôi năm bảy tuổi, khi ấy tôi đang khóc vì đã đánh rơi cây kem của mình.

Tôi nhớ rằng sau đó anh đánh vào đầu tôi một cái, nhưng rồi lại đưa cho tôi cây kem của anh. Atsumu là như thế, sẵn sàng cho đi để nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của người khác.

- Nhìn đi kìa, anh còn xấu hơn, thề. - Atsumu chỉ cười thầm khi tôi chỉ vào bức ảnh anh lấp lem bùn đất do bị ngã trên đường.

- Chú mày xấu... đến bây giờ vẫn vậy.

Tôi nhíu mày khó chịu trước câu nói của anh. - Chúng ta sinh đôi giống hệt nhau đấy, đồ ngốc.

Atsumu lắc đầu và yêu cầu tôi lấy thứ gì đó dưới gầm giường. Là một chiếc gương cỡ vừa, anh cầm lấy chiếc gương và soi thấy cả hai khuôn mặt trong khung. Tay anh chỉ vào mặt tôi.

Tôi giật nảy, chúng tôi trông rất khác nhau. Khuôn mặt anh xanh xao, gầy gò, mệt mỏi, còn khuôn mặt tôi thiếu ngủ đến hốc hác.

Tôi hướng ánh mắt về phía anh, anh lại cười, - Xấu xí.

Giọng anh lạc đi và gần như không thể nghe được. Không phải tôi bị ốm mà chỉ một lời nói đã bóp vụn trái tim tôi.

- Rồi, anh là người đẹp nhất trên đời.

Tôi lại đặt chiếc cốc anh yêu cầu từ bệnh viện xuống gầm giường. Tôi chỉ biết thở dài chịu thua để anh không nói nhiều.

- Đừng... như vậy.

Tôi trở lại ngồi vào chiếc ghế kế bên giường. - Hả?

- Đừng... đối xử với anh... như một người bệnh. - Anh khó khăn nói từng chữ. Anh ôm đầu, có lẽ nỗi đau tiếp tục lấn chiếm anh.

- Ừ, xin lỗi.

Sau đó, phần còn lại của ngày tôi dành để trêu chọc, gây gỗ, xem lại album ảnh cùng Atsumu, và có lẽ tôi đã rơi nước mắt vài lần khi Atsumu nhớ về bố mẹ.


Giờ đây, Atsumu đã khác. Anh đã khỏe hơn, nói chuyện và ăn nhiều hơn bình thường. Không hiểu sao hôm nay tôi nghĩ rất nhiều điều tốt. Một niềm tin là Atsumu sẽ trở lại và sưởi ấm lại ngôi nhà, có thể nói chuyện ríu rít trong xe một lần nữa. Và có thể trở lại một Atsumu như ngày xưa.

Ngày hôm nay đã xuất hiện tia hy vọng đó. Nụ cười rạng rỡ của anh trấn an tôi rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi có thể hy vọng.

=========================

Translator's note: Xin lỗi vì update chậm, thực sự là tớ khá bận và, à ừ, ngôn ngữ bahasa rất khó hiểu =='

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top