Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 41. Niềm vui chưa tới, nỗi buồn đã ập đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ tứ thập nhất chương: Niềm vui chưa tới, nỗi buồn đã ập đến

.

Yến tiệc diễn ra được một lúc, Duẫn Hạo dặn dò Tại Trung xong mới cùng Trương Thừa tướng rời đi, các vị đại thần đều nhìn thấy, thế nhưng ai nấy cũng làm bộ như không phát hiện ra, tiếp tục ăn uống tiệc tùng. Chỉ có mình Trương Thừa tướng không hiểu vì nguyên nhân gì mà Duẫn Hạo gọi lão theo cùng, bất quá, lão cảm giác được đây khẳng định không phải chuyện tốt!

.

Duẫn Hạo dẫn Trương Thừa tướng vào trong thư phòng, Xương Mân đã chờ ở đó tự lúc nào, hắn không nói năng gì, đưa một tờ giấy ra trước mặt lão. Trương Thừa tướng vừa cầm lên, chỉ sau nháy mắt sắc diện thay đổi, trong đó liệt kê chi tiết từng việc làm bẩn thỉu của lão, cũng bao gồm lần lão khai gian quân lương năm nào.

.

Trương Thừa tướng tuy rằng trong lòng run sợ thế nhưng lão cũng làm Thừa tướng nhiều năm như vậy, định lực đương nhiên có thừa. Đặt lại tờ giấy lên trên bàn, lão nhìn Duẫn Hạo, hỏi "Lão thần chẳng hay Thái tử có ý gì?"

.

Duẫn Hạo ở trong lòng không khỏi cười nhạo "Đã đến mức này rồi, lão cư nhiên muốn quanh co chối tội!" – Hắn nhìn thẳng vào mắt lão, nói không nhanh không chậm "Có ý gì ư? Khi nhìn những chuyện được ghi lại đó, Thừa tướng ngươi chỉ muốn hỏi ta câu đó?"

.

Lão bình tĩnh đáp "Lão thần là công thần của Trịnh Quốc, Thái tử làm như thế, lão thần thật không biết nên nói gì mới phải!"

.

Duẫn Hạo nhếch môi cười, càng thêm lạnh lùng "Công thần ư? Đích xác, ngươi đối với Trịnh Quốc ta nỗ lực không ít, thế nhưng, ngươi không nên vọng tưởng được hồi báo như vậy!

Đọc những ghi chép kia, ta dám khẳng định ngươi so với ta còn muốn rõ ràng hơn! Huống chi, những chuyện kia mới chỉ là một phần nhỏ được trích ra mà thôi! Nếu có thể ví von rằng ngươi trợ giúp Trịnh Quốc có được một nửa giang sơn, vậy thì ngươi cũng đào khoét một nửa giang sơn của Trịnh Quốc trong suốt thời gian qua rồi!"

.

Duẫn Hạo nói xong, không chút nhân nhượng nắm lấy tờ giấy trên bàn ném vào mặt Trương Thừa tướng.

.

Lão không nghĩ tới Duẫn Hạo lại quyết đoán đến mức độ này, bị hành động của hắm làm sợ đến ngây người, thế nhưng lập tức phản ứng lại "Lão thần muốn diện kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng nhất định chứng minh lão thần hoàn toàn trong sạch!"

.

Duẫn Hạo tiến thêm một bước về phía lão "Diện kiến Phụ hoàng ư? Ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi, ngươi không ngẫm lại xem, nếu như không có được sự chấp thuận của Phụ hoàng, nhiều chuyện như thế này, tự ta có thể điều tra được sao?"

.

Trương Thừa tướng thoáng sửng sốt một chút, Duẫn Hạo vừa từng bước tới gần vừa nói "Cả ngươi và ta trong lòng đều hiểu rõ, đến tột cùng là kẻ nào đã hạ độc ta! Ngày hôm nay, ta cũng không cần giấu diếm ngươi thêm nữa, người giúp ta giải độc, căn bản không phải ngươi!"

.

Chuyện này chọc đúng chỗ đau trong lòng Trương Thừa tướng, lão hiện tại không còn lời nào để nói. Duẫn Hạo còn nói thêm "Chuyện hạ độc, ta có thể không truy cứu! Thế nhưng, chuyện ngươi ăn chặn quân lương, khiến bao nhiêu tướng sĩ vô tội của ta phải bỏ mạng tại biên cương, ta tuyệt đối không tha thứ cho ngươi!"

.

Biểu tình lạnh lùng nghiêm nghị của Duẫn Hạo cộng thêm ánh mắt không có mảy may ôn độ, phảng phất như ngay giây tiếp theo sẽ xuất hiện lưỡi đao chém ngang cổ lão. Một Duẫn Hạo bộc lộ khí phách mãnh liệt như vậy, từ trước đến nay Trương Thừa tướng chưa từng nhìn thấy, giờ đây lão chẳng khác gì kiến leo cành cụt, quang quẩn không biết phải làm sao mới phải.

.

Cuối cùng lão từ bỏ, rầu rĩ lên tiếng "Vậy Thái tử muốn lão thần làm sao?"

.

Khóe môi Duẫn Hạo cong lên "Làm sao ư? Dù sao chăng nữa, ngươi vẫn là công thần một nước, ta không muốn làm khó ngươi, chỉ là, thấy ngươi tuổi tác đã cao, tại sao không từ quan về nhà dưỡng thọ a!"

.

Ý tứ của Duẫn Hạo quá rõ ràng, Trương Thừa tướng nghe xong, không giấu được thảng thốt "Lão thần là Tể tướng của một nước, sao có thể nói cách chức liền cách chức ngay được!"

.

Duẫn Hạo mỉm cười "Cách chức ư? Thừa tướng đã quá lo lắng rồi, ý của ta, ngươi hẳn là nên tự giác xin được cáo lão hồi hương mới đúng!"

.

"Ngài!" – Trương Thừa tướng trăm ngàn lần cũng không nghĩ tới Duẫn Hạo sẽ làm thế này.

.

Chỉ nghe hắn nói thêm "Tỉ mỉ ngẫm nghĩ lại, Thừa tướng, ngươi có đúng hay không đã quên một chuyện! Ngươi vẫn còn một nữ nhi đang ở chỗ ta, nếu như ngươi cáo lão hồi hương, như vậy, ta bảo đảm không những ngươi và nữ nhi của mình có thể đi cùng nhau, mà còn có thể ban cho nàng ta một phong hào vẻ vang!

Nếu như ngươi bất kể tất cả không chấp nhận đề nghị này, ta đây cũng không bức ngươi! Chỉ là... Trong chốn thâm cung đại viện này, có rất nhiều chuyện vô cùng khó nói! Tỷ dụ như có nhiều thêm hay ít đi một người, cũng chẳng mấy ai để ý đến a!"

.

Từng câu từng chữ của Duẫn Hạo chẳng khác gì búa tạ nện vào lòng Trương Thừa tướng, đến cuối cùng dù có vạn lần bất đắc dĩ, lão vẫn phải thở dài, nói "Lão thần đã hiểu!"

.

Ngay ngày hôm sau, trong triều đình có thay đổi lớn, Trương Thừa tướng với lý do tuổi tác đã cao, xin được tự nguyện cáo lão hồi hương, Lạc Hồng bởi vì nhớ thương phụ thương già yếu, sở dĩ rời cung đi theo lão. Nàng được Thái tử sắc phong làm Huệ Phi.

.

Các đại thần trong lòng đều có ít nhiều nghi vấn, thế nhưng không ai dám hé răng nói nửa lời. Chỉ sau một đêm yến tiệc, đã giải quyết triệt để Thừa tướng, khiến tất cả mọi người trong lòng đều bội phục tác phong mạnh mẽ cùng thủ đoạn cao minh của Duẫn Hạo. Hình tượng của hắn ở trong lòng các vị đại thần khác cũng sau chuyện này mà có ví trí hơn hẳn ngày trước. Lần ra oai đánh phủ đầu này của đương kim Thái tử như một hồi chuông cảnh tính tất cả.

...

.

Duẫn Hạo ngồi trong lương đình, chăm chú nghe hạ nhân bẩm báo, sau khi phất tay ý bảo bọn họ lui đi, hắn vẫn ngồi tại chỗ ngẩn người. Tại Trung đi đến, đặt tay lên vai Duẫn Hạo, khẽ dùng sức, nghe hắn nói "Tại Trung, ta của hiện tại, có phải hay không đã trở nên đáng sợ?! Tại chốn Hoàng cung cứ mở miệng là nói lời uy hiếp, không ngươi gạt ta thì ta lừa ngươi, ta thực sự rất mệt mỏi! Ta có chút hoài niệm cảm giác vui sướng khi được cầm bội kiếm trong tay, tại chiến trường rong ruổi trên lưng ngựa! Cho dù biết rõ bản thân có thể mất mạng ngay giây tiếp theo, thế nhưng vẫn rất thống khoái!"

.

Tại Trung không nói gì, chỉ đơn giản ôm Duẫn Hạo vào lòng, thật chặt. Y hiểu, có rất nhiều chuyện, không phải Duẫn Hạo không thể làm được, mà hoàn toàn là do hắn không muốn làm! Đối với Duẫn Hạo, phải gánh vác toàn bộ giang sơn trên lưng cũng không phải việc khó khăn, chỉ bất quá, con tim hắn vẫn cần một khoảng thời gian để có thể thích ứng!

.

Tại Trung hơi cúi đầu, khẽ hôn lên trán Duẫn Hạo, hắn vươn cả hai tay, gắt gao ôm chầm lấy thắt lưng y, nghe người ấy nỉ non "Duẫn Hạo, huynh là Vương giả trời sinh, mà con đường của bậc Vương giả nhất định không bằng phẳng, dễ dàng! Thế nhưng, Duẫn Hạo, huynh không cần lo lắng, huynh không phải người bạo ngược, cũng tuyệt đối không bao giờ biến thành kẻ như vậy, bởi vì còn có ta ở đây! Ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh huynh, đi theo ngươi, cả đời bầu bạn với huynh... Hãy để cả hai chúng ta vững tâm, tiếp tục tiến về phía trước, có được hay không?"

.

Duẫn Hạo tuy không trả lời, nhưng lại lặng im gật đầu, vùi mặt vào ngực Tại Trung.

...

.

Dạo gần đây vì bận rộn chuyện của Trương Thừa tướng, sở dĩ bẵng một thời gian không gặp được An Bình, Tại Trung đột nhiên nhớ ra, trước đó, nàng đã nhờ y gửi một phong thư cho Hán Khanh. Bức thư đó đã sớm được Xương Mân chuyển đi, có lẽ rất nhanh sẽ nhận được hồi âm. Tại Trung đang miên man suy nghĩ, dự định đi tìm Xương Mân, không ngờ cậu lại đẩy cửa tiến vào. Tại Trung mỉm cười "Ta vừa vặn có việc muốn tìm đệ, không ngờ đệ đã tới rồi!"

.

Xương Mân sau khi bước vào, nhìn thoáng qua Duẫn Hạo và Tại Trung, thần sắc có điểm dị thường. Y nhận thấy biểu tình của cậu khác với mọi khi, quan tâm hỏi "Đã xảy ra chuyện gì?"

.

Xương Mân phải mất một lúc mới có thể khó khăn mở miệng "Hán Khanh..."

.

Sự chần chừ của Xương Mân khiến Tại Trung có chút sốt ruột, lên tiếng thúc giục "Hán Khanh bị làm sao a?!"

.

Cuối cùng, Xương Mân thở dài một hơi, run giọng nói "Hán Khanh, qua đời rồi!"

.

Nghe được lời này, Duẫn Hạo bật dậy khỏi ghế, còn Tại Trung thì bàng hoàng không nói nên lời. Hắn tiến tới ôm y vào lòng, sau đó nhìn về phía Xương Mân, khẩn trương hỏi "Sao có thể như vậy?"

.

Xương Mân mất mát trả lời "Lần trước Tại Trung ca nhờ ta chuyển thư của An Bình Công chúa cho Hán Khanh, khi ta đến đó, ngoài ý muốn phát hiện ra thần sắc của huynh ấy không tốt một chút nào! Sau khi đọc xong thư, Hán Khanh không nói năng gì, chỉ dặn ta ngày hôm qua đến lấy hồi âm!

Nào ngờ, hôm qua, khi ta đến đó, đã phát hiện huynh ấy sắp không kiên trì được nữa. Ta nôn nóng muốn mời đại phu đến thì huynh ấy lại khăng khăng ngăn cản, còn nói rằng làm như vậy chỉ vô dụng thôi. Hỏi ra mới biết, nguyên lai huynh ấy từng bị thương, tựa hồ lưu lại trong lúc chiến tranh, kể từ đó không những chưa từng khởi sắc, mà còn dần dần chuyển sang nghiêm trọng! Huynh ấy đưa ra một phong thư, muốn ta giao cho An Bình Công chúa, sau đó ta một mực lưu lại! Không ngờ, đêm vừa buông xuống, huynh ấy đã..."

.

Tại Trung nghe xong, hai mắt ửng đỏ, nghe Xương Mân nói thêm "Huynh ấy nói với ta chính vì không muốn liên lụy đến An Bình Công chúa, sở dĩ mới không cùng Công chúa bỏ trốn! Ngoài ra, còn có một tin khác là..."

.

Tại Trung không giấu được vẻ sốt ruột nhìn Xương Mân, còn cậu sau khi bình ổn lại tâm thần, mới thông báo một tin động trời "An Bình Công chúa tựa hồ đang mang thai!"

.

Nghe được tin tức này, Duẫn Hạo và Tại Trung đều mở to hai mắt, y thảng thốt "Thế nhưng An Bình... Muội ấy không nói cho bất cứ ai hay biết a!"

.

Duẫn Hạo nhận định "Xem ra An Bình không muốn bất cứ ai khác biết được chuyện này, huống hồ, muội ấy hiện tại sống trong Thiên Điện tương đối hẻo lánh, bình thường chẳng có mấy người chú ý tới! Lại thêm muội ấy bình thường rất ít ra khỏi cửa, sở dĩ, không có người phát hiện ra điều gì bất thường cũng đúng thôi!"

.

Xương Mân nhìn thoáng qua Tại Trung và Duẫn Hạo, hỏi ý kiến "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"

.

Tại Trung bình tĩnh suy nghĩ hồi lâu mới quyết định "Trước tiên chúng ta không nên nói cho An Bình biết tin Hán Khanh đã qua đời, càng không nên để lộ tin muội ấy đang mang thai! Ta sẽ phân phó nha hoàn, không để lộ bất cứ vết tích gì mang thuốc bổ đến chỗ muội ấy, dù sao đi chăng nữa, An Bình hiện tại đang mang thai, chúng ta không nên khiến muội ấy bị kích động, tránh việc muội ấy làm điều gì ngu ngốc!"

.

Duẫn Hạo và Xương Mân gật gật đầu, cảm thấy Tại Trung nói rất có lý.

.

Ngoài ra y còn dặn rằng "Xương Mân, đệ đưa ta đi tìm Cơ Phạm, thuyết phục cậu ấy những ngày tới không cần một mực canh giữ Thái tử cung nữa, mà hãy đến bảo hộ An Bình! Trên đời vốn không tồn tại bất cứ bức tường nào ngăn cản được gió, cho nên phải tận lực giữ bí mật, không để bất kỳ nơi nào khác biết được chuyện về An Bình! Cơ Phạm nhất định phải tập trung chú ý!"

.

Xương Mân gật đầu rồi lập tức ly khai.

...

.

Khi Xương Mân tìm được Cơ Phạm, liền đem toàn bộ sự tình kể cho cậu nghe. Cơ Phạm không có ý kiến, chỉ cần là phân phó của Thái tử, cậu đều tận lực hoàn thành, cho nên đêm nào cũng ngồi trên mái Thiên Điện canh gác.

.

Xương Mân biết người nọ nhất định sẽ chọn mái nhà làm nơi tác nghiệp cho nên một tối đã leo lên, quả thực đã tìm được Cơ Phạm. Ngay cả khi Xương Mân lẳng lặng ngồi bên cạnh, Cơ Phạm không hề biểu hiện mảy may kinh ngạc. Xương Mân biết, Cơ Phạm kỳ thực là một người rất ấm áp, bất quá cậu không giỏi trong việc biểu lộ điều đó. Đối với chuyện An Bình Công chúa, tuy rằng Cơ Phạm chưa từng đưa ra bất cứ ý kiến gì, thế nhưng cậu hiểu rõ, trong lòng người ta, nhất định rất cảm thông với tình cảnh của nàng.

.

Lúc này vừa vặn đến bữa tối, Xương Mân đưa điểm tâm tùy thân cho Cơ Phạm, chỉ thấy cậu nhíu mày "Ngươi thật đúng là lúc nào cũng không quên được chuyện ăn a!"

.

Vừa nói, Cơ Phạm vừa tiếp nhận điểm tâm trong tay đối phương. Xương Mân không để ý tới lời trêu ghẹo nọ, một tay sau đầu nằm vắt vẻo trên mái nhà, một tay cầm điểm tâm, ăn ngon lành.

.

Xương Mân nhìn lên trời, đột nhiên lên tiếng "Mấy ngày trước, chẳng phải ta đã hỏi nếu ngươi không làm Ảnh Tử nữa, sẽ làm gì? Hiện tại, ta đã thay ngươi nghĩ ra đáp án rồi!"

.

Cơ Phạm hơi quay đầu sang nhìn Xương Mân, lại thấy đối phương cười đến xán lạn "Nhà của ta còn thiếu một người giúp ta mài mực, ngươi có muốn làm hay không?"

.

Cơ Phạm trừng mắt lườm Xương Mân, quay phắt đầu đi, đáp "Mài mực ta không làm, nhưng nếu như ngươi thiếu một người chuyên dùng nghiên mực đánh đầu kẻ khác, ta có thể thử xem thế nào!"

.

Xương Mân vừa cười vừa nhíu mày "Cơ Phạm vẫn luôn thô bạo như vậy!"

.

Cơ Phạm không trả lời, một lúc lâu sau, Xương Mân đã muốn mơ mơ màng màng ngủ, cậu bỗng nhiên lên tiếng "Xương Mân..."

.

Một tiếng gọi đó của Cơ Phạm khiến Xương Mân chớp mắt tỉnh táo trở lại, quay sang nhìn bóng lưng thẳng tắp bên cạnh "Làm sao vậy?"

.

Cơ Phạm tựa hồ rất khó khăn để mở miệng "Xương Mân, tâm tư của ngươi, ta hiểu... Thế nhưng, không thể được!"

.

Câu nói có chút ngắt quãng, thế nhưng Xương Mân vừa nghe liền minh bạch. Nghe xong, Xương Mân liền bật người ngồi thẳng dậy, vươn tay xoay đôi vai gầy kia lại để đối phương nhìn thẳng vào mắt mình, thế nhưng Cơ Phạm lại không chịu ngẩng đầu, Xương Mân không giấu được tia hoang mang "Cơ Phạm, ngươi làm sao vậy, vì sao lại nói thế?"

.

Cơ Phạm hơi nghiêng đầu, nói rất khẽ "Xương Mân, ngươi cũng biết, ta đang sống như thế nào?! Những ngày làm những chuyện ngấm ngầm sau lưng kẻ khác, lẳng lặng lau đi tiên huyết dính trên lưỡi đao, ta bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, hơn nữa, sẽ không có bất cứ ai hay biết! Ta không muốn ngươi giống An Bình Công chúa, cứ si ngốc chờ đợi một người đã vĩnh viễn không có khả năng trở về!"

.

Từng lời Cơ Phạm nói khiến Xương Mân nghe mà ngây ngẩn cả người "Ta thực sự không nghĩ tới Cơ Phạm lại có suy nghĩ này! Xem ra chuyện của An Bình Công chúa khiến con người bên ngoài mạnh mẽ bên trong mềm yếu này chịu chấn động không nhỏ, đồng thời cũng chạm tới chân tâm của một tên ngốc!"

.

Xương Mân bất chợt bật cười không thành tiếng "Một Cơ Phạm cẩn thận tỉ mỉ như vậy chính là Cơ Phạm mà ta thương!"

.

Cậu kéo vai Cơ Phạm, ôm vào lòng, ôn nhu mỉm cười "Cơ Phạm trong lòng ta chính là vừa phóng khoáng vừa đẹp trai a! Bộ dạng này không giống với ngươi một chút nào, Cơ Phạm hẳn là không sợ hãi bất cứ chuyện gì mới đúng a!"

.

Cảm nhận được người trong lòng sau khi nghe mình nói xong, thân thể rõ rành rành cứng ngắc, Xương Mân vội vàng trấn an, tiếp tục nói "Cơ Phạm, ngươi nhớ rõ không, từ nhỏ đến lớn, chúng ta giao đấu bao nhiêu lần, kết quả như thế nào?"

.

Lại nghe người trong lòng rầu rĩ trả lời "Tổng cộng đấu năm mươi lần, ngươi thua ta bốn mươi lần!"

.

Xương Mân mỉm cười "Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, ta luôn thua dưới tay đệ, thế nhưng..."

.

Ngữ khí cậu dần trở nên nghiêm túc "Thế nhưng, Cơ Phạm, đệ hẳn là biết, ta thua không phải vì ta thực sự đánh không lại đệ, mà là ta vĩnh viễn cũng không muốn liều mạng với đệ! Ta nghĩ đệ hiểu, mạng của ta, nếu như đệ muốn, bất cứ lúc nào đệ cũng có thể đoạt đi, còn mạng của đệ, luôn có Trầm Xương Mân ta ở bên bảo hộ!

Ta sẽ không ngăn cản đệ làm bất cứ chuyện gì, dù cho đệ thực sự lựa chọn từ bỏ sinh mệnh bản thân! Ta cũng sẽ không giống như đang đối xử với nữ nhân, khăng khăng nói muốn bảo vệ đệ... Chỉ là, Cơ Phạm, đệ phải nhớ kỹ, ta sẽ một mực ở phía sau đệ! Dù cho có một ngày đệ thực sự ngã xuống, cũng đừng nên lo lắng, bởi vì ta nhất định sẽ để đệ ngã vào lòng ta, chứ không phải mặt đất lạnh giá kia!"

.

Vừa nói, Xương Mân vừa xoa đầu đối phương "Cơ Phạm, lẽ nào... Đệ nghĩ ta không có thực lực này sao?"

.

Người trong lòng lại cứng ngắc một lần nữa, sau đó Xương Mân cảm giác được Cơ Phạm giận dỗi túm chặt lấy hai cánh tay mình. Đau muốn chảy nước mắt, thế nhưng Xương Mân không hề động đậy, trái lại còn ôm Cơ Phạm chặt hơn mấy phần.

.

Ta biết rồi, đệ đã hiểu, chứ gì?! Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi không phản bác được ta, đệ lại ra sức giày vò cánh tay của ta, thực sự là khả ái đến cực điểm mà!

.

Đệ có biết hay không, một Cơ Phạm vô cùng khả ái, cho dù đã lớn lên nhưng vẫn không hề thay đổi! Mặc kệ hai bàn tay đệ có dính đầy tội ác đến mức nào, suy nghĩ trong ta cũng không bao giơ thay đổi! Bởi đệ là Cơ Phạm ta yêu thương, sự thật này chưa từng biến đổi a!

________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#sưu