Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7. Tiểu thâu(1) mắt "đào hoa(2)"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ thất chương: Tiểu thâu(1) mắt "đào hoa"(2)

(1) Tiểu thâu: tên trộm, kẻ cắp.

(2) Mắt "đào hoa": Ran để trong ngoặc kép là vì từ "đào hoa" này không chỉ có nghĩa là đào hoa theo nghĩa đen đâu. Đào hoa nhãn (桃花眼) hay mắt hoa đào, thường được dùng để miêu tả những đôi mắt khi không cười có hình dạng rất giống hoa đào. Mắt thường to, mi mắt có độ cong lớn, con ngươi lúc nào cũng ngập nước, xung quanh luôn luôn ửng hồng, lông mi dài, cong vút.

Đặc biệt là ánh mắt tưởng say mà lại không say khiến người khác khi nhìn vào có cảm giác mông lung kỳ diệu. Khi cười thì hai mắt cong lại tạo thành hình trăng lưỡi liềm,vô cùng câu hồn. Muốn được gọi là có "đào hoa nhãn" thì đôi mắt người đó phải hội đủ cả hai miêu tả khi cười và khi không cười trên.

.

Tại Trung không ở Vương phủ, không ai muốn bản thân nhàn rỗi. Tuấn Tú sau khi thông báo một tiếng với Xương Mân liền ra ngoài trấn đi dạo. Tuy rằng đây chỉ là một thành trân nhỏ vùng biên cương, thế nhưng cũng hết sức náo nhiệt.

.

Tuấn Tú một tay cầm đồ ăn vặt, vừa ăn vừa nhàn nhã dạo bước, thăm thú vui vẻ đến vui sướng. Cậu tiến về đằng trước, vừa nhìn, đúng lúc gặp một gánh xiếc rong, có rất nhiều người vây quanh, xem chừng cực kỳ thú vị, bởi thế Tuấn Tú bước nhanh về phía đám đông đang tụ họp.

.

Chỉ bước thêm vài bước nữa là đến nơi, bất ngờ va phải một người làm người ta ngã xuống đất, Tuấn Tú vẫn nhìn chằm chằm về phía gánh xiếc, nhanh nhảu xin lỗi "A! Xin lỗi, ta không cố ý đâu! Ngươi không sao chứ?"

.

Người bị đụng trúng khẽ lắc đầu, khóe môi còn cười tỏ ý không sao, Tuấn Tú quét mắt liếc đối phương một chút. Nam tử kia dung mạo mi thanh mục tú, sau khi đứng dậy, chỉ tùy tiện vỗ vỗ bụi dính trên y phục, rồi tiếp tục bước đi.

.

Tuấn Tú lại nghiêng đầu đi, không để ý đến nam nhân nọ nữa mà chạy về phía gánh xiếc đang diễn trò đến là náo nhiệt, nào là nhào lộn, nào là đi qua than hồng, và còn rất nhiều tiết mục đặc sắc khác.

.

Cậu vừa xem vừa liên tục vỗ tay tán thưởng, biểu diễn kết thúc, người chung quanh đều lấy ra túi tiền chuẩn bị trả thù lao, Tuấn Tú cũng luồn tay tìm "Không xong! Túi tiền của ta đâu?"

.

Cẩn thận tìm kỹ lại một lần nữa cũng không thấy, Tuấn Tú cau mày ngẫm nghĩ chốc lát "Thôi đúng rồi! Nhất định là do cái tên vừa nãy!" – Cậu vỗ đùi, lập tức chạy đi.

.

Trên đường đi, Tuấn Tú cẩn thận tìm từng quầy hàng "Tuy rằng ta không quan sát kỹ, thế nhưng tên đó không những mặc một thân hắc y mà tướng mạo cũng ưa nhìn a!"

.

Quả đúng như vậy, không hề khó tìm một chút nào, Tuấn Tú sau vài lượt nhìn trái nhìn phải, đã trông thấy người kia ngồi trước quán mỳ, ăn vằn thắn đến là ngon miệng. Cậu tức giận chạy tới, nhanh như cắt túm lấy cổ áo đối phương "Tiểu thâu nhà ngươi! Mau trả túi tiền cho ta!"

.

Chỉ thấy người nọ cười tủm tỉm kéo tay Tuấn Tú ra, dịu dàng nói "Nôn nóng như vậy để làm gì, ngươi xem, ta đâu có ý định chạy trốn a?"

.

Tuấn Tú lớn tiếng quát "Cái đồ tiểu thâu nhà ngươi!"

.

Người nọ giơ túi tiền vô cùng quen thuộc lên, cười nói "Không sai, ta là một tiểu thâu a!"

.

Tuấn Tú vừa nhìn đã nhanh chóng đoạt lại túi tiền thuộc về cậu, nắm chặt trong tay, tiếp tục mắng "Nhìn ngươi dung mạo ưa nhìn như vậy, y phục cũng không đến nỗi, vì sao lại đi làm những chuyện hạ lưu bỉ ổi?! Ta muốn bắt ngươi đi báo quan!"

.

Người nọ mặc cho Tuấn Tú túm lấy cổ tay, không hề phản kháng, còn cười nói "Hiện tại ta đã trả lại túi tiền cho ngươi, vậy ngươi dựa vào cái gì muốn kéo ta đi báo quan a?"

.

"Ngươi!" – Tuấn Tú tức giận đến trừng lớn hai mắt.

.

Lúc này, trong đám đông có hai người chỉ tay về phía họ, nói xong hai câu liền chạy đến, nam nhân nguyên bản bị Tuấn Tú nắm giữ nhân dịp đó mà dễ dàng thoát khỏi tay cậu, nói nhanh "Ta ngày hôm nay còn có việc, đi trước một bước! Chúng ta sau này còn gặp lại" – Nói xong còn tranh thủ "liếc mắt đưa tình".

.

Tuấn Tú còn chưa kịp có phản ứng, người đã không còn thân ảnh, hai người kỳ lạ kia cũng bám ngay sau nam tử. Cậu nhìn ba bóng người khuất khỏi tầm mắt, "Hừ" lạnh một tiếng "Cái gì mà sau này còn gặp lại, để ngươi trộm tiếp hả! Nếu để ta bắt gặp lần nữa, nhất định sẽ đánh nhà ngươi một trận!"

.

Tuấn Tú vừa nói vừa mở túi ra kiểm tra, tiền bên trong vẫn còn nguyên, thậm chí còn có thêm một mảnh giấy. Cậu mở mảnh giấy ra, bên trên viết "Túi tiền xin trả đủ, ngân châm xin mượn dùng!"

.

Nhìn trân trân tờ giấy, Tuấn Tú lập tức chạm vào thắt lưng, quả nhiên, ngân châm đã biến mất! Cậu ở trong lòng tức giận mắng chửi một hồi "Nguyên lai cái tên tiểu thâu kia ngay từ đầu đã không có ý định trộm túi tiền của ta! Thực sự là..."

.

Tuấn Tú rất nhanh nhìn về phía nam tử vừa chạy đi, thế nhưng người từ lâu đã không còn bóng dáng. Cậu giận đến giậm chân "Để mất ngân châm, ta biết ăn nói sao với Tại Trung ca đây???"

...

.

Dùng xong bữa tối, Đinh Nghị tới gặp Duẫn Hạo và Tại Trung.

.

"Hoàng tử, Hoàng phi, mạt tướng đã phân phó binh sĩ canh chừng nghiêm mật bên ngoài chủ trướng rồi! Xin hai vị cứ yên tâm!"

.

Duẫn Hạo phất phất tay "Không cần làm vậy đâu! Lần này ta đến đây, chỉ đơn giản muốn xem tướng lĩnh mấy người các ngươi thôi, binh sĩ vốn không hề hay biết! Bây giờ ngươi làm như vậy, chẳng phải khiến hành tung của ta bị lộ hay sao?"

.

Tại Trung cũng lên tiếng "Đúng vậy! Đinh Tướng quân, ngươi bài trí thuộc hạ canh phòng nơi này quá mức cẩn mật như vậy, chẳng phải đã nói cho người khác biết chúng ta đang nghỉ ở đây rồi sao?! Theo ta, tốt nhất là đừng nên tăng cường thị vệ canh phòng làm gì!"

.

Đinh Nghị nghĩ Duẫn Hạo và Tại Trung nói có lý, đáp lại "Vậy được, mạt tướng đã hiểu! Mạt tướng sẽ thay thế binh sĩ, đích thân ở lại đây canh gác, xin Hoàng tử, Hoàng phi yên tâm!"

.

Nhìn Đinh Nghị đi ra ngoài, Duẫn Hạo mới lên tiếng "Đệ vì sao có thể khẳng định chắc chắn tên nội gián kia đêm nay sẽ đến ám sát chúng ta?"

.

Tại Trung ngồi xuống, nhìn Duẫn Hạo "Kỳ thực tới hay không đều không quan trọng, chỉ cần chúng ta biết được kẻ nào là nội gián là được rồi!"

.

Duẫn Hạo không giải thích được, nhìn Tại Trung, y thấy thế bèn nói thêm "Huynh nghĩ mà xem, chỉ cần Đinh Nghị ra lệnh tra xét quân doanh, như vậy không sớm thì muộn cũng sẽ tìm ra kẻ nào là gian tế!

Chính vì vậy, sẽ không có khả năng tên kia chịu ngồi yên một chỗ chờ chết, hoặc là bỏ trốn, như vậy ngay sáng ngày mai sẽ phát hiện ra quân doanh thiếu mất một người; hoặc là đêm nay tử chiến một phen, thực sự tìm đến tận nơi ám sát huynh! Không những thế, ta nghĩ khả năng tên đó tìm đến đây chính là lớn nhất!"

.

"Vì sao?" – Duẫn Hạo ngồi xuống ghế bên cạnh Tại Trung, hỏi.

.

"Huynh xem, Nhị Hoàng tử vốn không sai tên gian tế này đến đây để ám sát huynh, thế nhưng khi nghe thấy tin huynh bị kẻ nào đó ám sát thất bại, tên kia tất nhiên sẽ nghĩ rằng Nhị Hoàng tử khẳng định đã phái thêm những người khác đến nữa!

Hiện tại, chuyện bản thân bị điều tra chỉ là chuyện một sớm một chiều, nếu cứ như vậy chạy trốn, thì khi trở về cũng không có cách nào báo cáo kết quả, trái lại còn bị kẻ khác đoạt mất công lao!

Với những rủi ro như vậy, không bằng đơn giản đến đây ám sát huynh! Nếu có cơ may thành không, tên kia sẽ lập tức về kinh phục mệnh, như thế chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?!" – Tại Trung vừa gật đầu, vừa tỉ mỉ giải thích cho Duẫn Hạo.

.

Hắn nghe mà không ngừng gật gù, nói "Tại Trung, ta nghĩ đệ hoàn toàn không cần đẩy ta ngồi lên ngôi Hoàng đế đâu! Ta nghĩ với trí tuệ của đệ, trở thành Hoàng đế mới xứng đáng a!"

.

Tại Trung thưởng thức chén trà, lắc lắc đầu "Ta không có hứng thú đi làm Hoàng đế! Nói cách khác, nếu để làm Hoàng đế thì ta ở lại Kim quốc có phải sướng hơn không, tội gì phải chạy xa như vậy, đến tận đây gả cho huynh làm gì?"

.

Duẫn Hạo mới đáp lại "Đệ chẳng phải là Hoàng tử duy nhất của Kim Quốc sao? Đệ không đi gả cho người, thì bộ không có ai khác đến gả cho đệ sao?"

.

Tại Trung nghe xong, khóe môi không khỏi cong lên, cười đáp "Đúng là vậy! Trên chiếu thư hòa thân quả thực chỉ viết như thế, ta thân là Hoàng tử duy nhất của Kim Quốc, thế nhưng..."

.

"Thế nhưng cái gì?" – Duẫn Hạo truy vấn.

.

"Thế nhưng trên ta còn có tám vị tỷ tỷ a!" – Tại Trung dí dỏm trả lời.

.

"Cái gì?!" – Duẫn Hạo nghe xong, kinh ngạc đứng bật dậy, gần như thở dốc "Đệ có tận tám vị tỷ tỷ, Phụ hoàng đệ vì sao còn bắt đệ gả đi a?!"

.

Tại Trung cũng đứng dậy, ý bảo Duẫn Hạo đừng quá kích động, vừa cười vừa nói "Huynh chậm rãi sẽ hiểu vì nguyên nhân gì! Nhưng trước tiên chúng ta nên giải quyết chuyện công xong xuôi đi đã, khi trở về phủ, chúng ta sẽ từ từ nói chuyện cũng chưa muộn a!"

.

Duẫn Hạo tuy rằng nghi hoặc đầy mình, thế nhưng vẫn gật đầu, đồng ý với y. Chỉ là hắn đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, sau đó khuyên rằng "Đúng rồi, thích khách đến như vậy, chắc chắn sẽ có nguy hiểm! Đêm nay đệ đừng ở lại chủ trướng cùng ta làm gì, ta sẽ bố trí trướng bồng khác để đệ nghỉ ngơi, đồng thời cũng tránh phát sinh những chuyện ngoài ý muốn!"

.

Tại Trung lắc đầu "Huynh ngốc quá! Nếu như ta ly khai, vậy chẳng phải đã để lộ hành tung? Chúng ta đã biết ngày hôm nay nhất định sẽ có người đến ám sát, vậy càng không được làm gì khiến kế hoạch bị bại lộ!"

.

Duẫn Hạo vẫn cố chấp "Tuy là thế nhưng cũng không thể mặc kệ đệ đối mặt với nguy hiểm a!"

.

Tại Trung mỉm cười "Lẽ nào huynh lo lắng mình không thể bảo hộ được ta? Huynh thế nhưng là Đại Tướng quân nhiều năm chinh chiến tại biên cương a, chẳng lẽ không có nổi khả năng bảo hộ một người sao?"

.

Duẫn Hạo khẽ cười "Đệ không cần khích ta! Ta là vì lo lắng đến an nguy của đệ, ta không muốn xảy ra bất cứ sơ xuất gì!"

.

Tại Trung kéo tay Duẫn Hạo, ôn nhu nói "Yên tâm đi! Sẽ không có chuyện gì đâu!"

.

Duẫn Hạo biết bản thân dù có nói thế nào đi nữa, Tại Trung cũng sẽ không thay đổi quyết định, vì vậy hắn thở dài lắc đầu, đứng dậy cởi y phục, nằm ở trên giường, đặt hai tay ra sau đầu "Vậy chúng ta cùng chờ thích khách đến a!"

.

Tại Trung nhìn Duẫn Hạo lộ ra biểu tình trẻ con, không nhịn được nở nụ cười.

________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#sưu