Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

-Ghen-

Hôm nay là đã ba ngày kể từ ngày "mợ ba" bước chân vào nhà, không khí trong nhà cũng trở nên nặng nề, khó thở hẳn. Ấy vậy mà Thị Nguyệt vẫn vui vẻ, không biết mình sắp đối mặt với chuyện kinh khủng gì.
.
.
.
.
Thị Nguyệt vừa làm mợ ba chưa được bao lâu thì đã bày mưu tính kế để chiếm được Tu Nhị, hình ảnh Thiết Thái trong đầu nàng ta là một người dễ dãi, không biết mưu mô, muốn vượt qua chỉ cần một cái phủi tay là được.

Nhưng Thiết Thái chỉ đang cố gắng diễn cho xong vai, sau đó thì bắt đầu giúp chồng dạy vợ.
.
.
.
.
Thiết Thái ở trong nhà họ Bán đủ lâu để biết mình nên làm gì, lấy chồng mà không biết mưu mô thì làm sao mà giữ chồng cho được, em đã sớm bày ra kế hoạch để trừng trị nữ nhân cao ngạo này rồi.

Tối đó, cả gia đình lại cùng nhau ăn tối, cái không khí nồng nặc mùi giả tạo này làm Thiết Thái không tài nào nuốt cơm nổi, cứ định sẽ ăn cơm trong yên bình thôi, nhưng có vẻ Thị Nguyệt không muốn như vậy.
"Cậu cả à, mợ cả dù sao cũng là chủ nhân tương lai của nhà này, sao lại lầm lì cả ngày vậy?"
Thị Nguyệt nói với giọng nói làm Thiết Thái nuốt cơm muốn nghẹn, ngướt mặt nhìn sang người thương. Thiết Thái không để ý đâu, nàng ta muốn nói gì thì nói, nhưng em muốn thử xem Tu Nhị sẽ nói lại thế nào.
Tu Nhị hừ lạnh, nhưng chưa kịp nói gì thì Bà Hội lại cắt ngang.
"Aiyo, sao có thể quyết định chủ nhân tương lai sớm vậy, ai sinh được con trai, thì mới là chủ nhân, không chừng, chủ nhân tương lai lại là con"
Bà ta vừa nói, vừa cười vui vẻ, không để ý đến sắc mặt của Tu Nhị đã thay đổi từ lâu. Anh vuốt lưng Thiết Thái, tỏ ý an ủi.
"Mẹ à, chủ nhân tương lai con đã sớm có rồi"
"Aiyo con trai à, đã có miếng vải mới thì cần đến miếng vải cũ làm gì?"
Mợ hai nảy giờ nghe đều hiểu, dù sao bà Hội cũng chẳng có thiện ý gì với em, cũng chỉ là con chim quý trong lồng, làm vật trang trí chứ có danh phận gì. Nàng cũng chẳng ngại đáp lại.
"Mẹ à, miếng vải cũ có khi lại tốt hơn đó"
Thấy không khí đang dần căng thẳng, ông Hội lên tiếng giảng hòa.
"Thôi thôi, cãi nhau ăn cơm mất cả ngon, người một nhà mà cứ nói qua nói lại mãi, ăn cơm đi!"
Mọi người thấy ông Hội lên tiếng cũng không cãi nữa, im lặng mà ăn, Thiết Thái ngồi quan sát tất thảy việc vừa xảy ra, lòng cũng đã thầm mở ra kế hoạch, diệt cỏ phải diệt tận gốc, mà cái gốc kia, khó diệt vô cùng!.
.
.
.
.
Sau bữa cơm, mọi người đều về phòng, cậu cả cũng vì bị mẹ lôi kéo mà phải ngủ cùng Thị Nguyệt, giúp nàng ta có thêm cơ hội để thực hiện kế hoạch bẩn thỉu.

Nàng ta bỏ thuốc vào trong trà, sau đó bưng đến mời cậu cả uống, Tu Nhị cũng chẳng có tâm trạng để từ chối, uống xong ly trà thì cũng nằm xuống, trùm chăn lại trong khi chân mày chẳng thể giãn ra.
.
.
.
Nửa đêm thì Tu Nhị cảm thấy nóng hẳn, trong lòng trào dâng rạo rực cùng khó chịu, lại thêm người bên cạnh cứ ôm chặt hắn, làm Tu Nhị đã khó chịu càng khó chịu thêm.
Trong cơn mơ màng, Tu Nhị nhìn ra bóng hình Thiết Thái nằm trong lòng, đầu óc không thể nghĩ thêm gì, đè người bên cạnh xuống...
Ánh sáng trong phòng chợt tắt, bóng đêm lạnh lẽo dần bao trùm cơ thế nhỏ bé của Thiết Thái bên ngoài, em đã đứng đây từ nảy đến giờ, toàn bộ hình ảnh đều đã nằm trong đầu em hết, máu em đã sớm sôi lên, ánh mắt như muốn cắt nát cánh cửa...
Nhưng rồi, con người nhỏ bé lại gục xuống bên cửa sổ, hai dòng châu cũng dần chảy ra, lạnh lẽo đến cùng cực. Em tự ôm lấy mình, âm thanh dơ bẩn cứ tràn vào tai mà chân em lại không tài nào bước nổi, cái đau như rút cạn năng lượng của em, mệt mỏi cùng đau đớn thay nhau giày vò thân hình bé nhỏ, nửa ghen tức, nửa uất ức. Máu ghen cứ sôi sục bên trong, tay nắm chặt vạt áo, bờ môi mỏng đã sớm bị em cắn đến rớm máu.
Thiết Thái liếc mắt vào trong, sau đó chậm rãi bước đi, trong đầu đã vạch ra một kế hoạch hoàn hảo.
"Mợ ba, để tôi nhắc cho mợ nhớ thân phận của mình"
.
.
.
<3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top