Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Uống thuốc



Đúng, chính cái kiểu không có tiền đồ như vậy đấy. Ngô Diệc Phàm - cái kẻ thiếu não tuần đi học chưa nổi 3 buổi-dạo này đã được nâng lên hẳn 6 buổi, Phác Xán Liệt chính là cảm nắng kẻ như vậy.

Chỉ là, hình như Ngô Diệc Phàm thích Biện Bạch Hiền-bạn thân từ thời đóng bỉm chung của Xán Liệt.

MD, cái tình huống cẩu huyết như vậy cũng có thể xảy ra ư?

Biện Bạch Hiền đặc biệt nhỏ nhắn, xinh xẻo, là bảo bối của các a di trong khu từ bé. Chuyện này liên quan gì đến việc Ngô Diệc Phàm thích Biện Bạch Hiền ấy hả, Xán Liệt cũng không hiểu. Có lẽ Ngô Diệc Phàm có tâm lý giống các a di?

Bạch Hiền chính là cậu nhỏ vừa nhìn đã khiến người ta yêu thích như vậy, rất đáng yêu, vui tính, lại hát hay, đặc biệt nói nhiều mới có thể bồi chuyện với một Xán Liệt động kinh 24/24 a. Bạch Hiền bị đau bao tử nặng. Từ hồi tiểu học đã thường xuyên nằm trên lưng Xán Liệt đau đến co rút mà đến bệnh xá. Bạn bè trong lớp cũng phải bị dọa cả chục lần mới có thể quen dần với việc Xán Liệt giữa buổi học đột nhiên cõng Bạch Hiền chạy hộc tốc đến bệnh xá.

Ngô vương tử lạnh lùng Ngô Diệc Phàm kiệm lời đến thảm thương nhưng với vài buổi ít ỏi đến lớp lại hỏi đến Bạch Hiền nhiều nhất. Xán Liệt cũng không hold được mà mạc danh kỳ diệu nói về chuyện của Bạch Hiền rất nhiều. Kết quả những câu chuyện rời rạc giữa 2 người, Biện Bạch Hiền đã chiếm mất ¾, cho đến khi Xán Liệt không chịu nổi mà bỏ đi giữa chừng.

Xán Liệt lăn lộn trên sân thượng mà gào rú. Tiểu Hiền a, thực xin lỗi cậu. Người anh em này đã cố gắng hết sức nói tốt về cậu trước mặt Ngô Diệc Phàm, nhưng mà người anh em này cũng thực không có tiền đồ mà cảm nắng hắn, không thể trụ được đến cùng a.

Phác Xán Liệt là như vậy, lương thiện đến độ có vẻ ngu ngốc. Lăn lộn một trận cuối cùng rất sảng khoái mà chĩa tay lên trời, nghĩ nghĩ, không phải chỉ là chút cảm nắng thôi hay sao, uống chút thuốc là được.

Nam nhân chính là nắm được cũng buông được, a ha, nam nhân chính là như vậy.

Nhìn xem, Diệc Phàm hắn với Bạch Hiền bé bé xinh xinh như thế thật xứng đôi. Đúng, Ngô Diệc Phàm cũng không tệ, chỉ dùng riêng cái mã cũng đủ tốt cho Bạch Hiền rồi. Nên, bây giờ, phải đi bàn bạc với Bạch Hiền thôi...



- Tiểu Hiền......- Xán Liệt phi thân xuống đám cỏ, trườn bò một hồi đến cạnh lấy bụng Bạch Hiền làm gối mà nằm lên

Bạch Hiền bóp lấy cổ Xán Liệt mà lắc :

- Đầu bò nhà cậu đè bẹp nội tạng tớ bây giờ!

- Bụng cậu toàn mỡ gối thật êm!

- Thế cái thứ bồng bềnh trong bụng cậu không là mỡ chắc!

- Ai nha, người ta dạo này đang bí mật luyện cơ bụng 12 múi nha, đừng có vu oan giá họa, làm mất hết phẩm giá Phác thiếu gia...

- 12 múi của cậu chính là chữ thập nhị trên bụng phỏng? Có chuyện gì mà lại đến đây mè nheo thế này? Luyện cơ bụng 1 múi đạt đến cảnh giới cao nhất?

Xán Liệt hùng hồn ngồi dậy, nắm lấy vai Bạch Hiền:

- Tiểu Hiền, tớ đây là muốn nói chuyện thẳng thắn giữa nam nhân với nhau!

- Làm con nhà ai mang bầu?

- Cảm ơn cậu đề cao Xán Liệt tớ như vậy! – Xán Liệt hề hề túm lấy tay Bạch Hiền mà cảm thán

- Nếu có thì chính là cậu bị bỏ thuốc rồi bị ngồi lên! – Bạch Hiền rất thẳng thắn mà quất cho Xán Liệt một xô nước.

Đối thoại giữa 2 người bọn nó luôn luôn là tình trạng thiếu i-ot trầm trọng.

- Được rồi được rồi, tớ thua cậu là đc chứ gì. Nhưng có chuyện này, rất nghiêm túc. Ngô Diệc Phàm....có vẻ....thích cậu?

Mặt Bạch Hiền bùm một phát liền đỏ lên. Bụng Xán Liệt hơi nhộn nhạo. Có lẽ do bữa trưa.

- Cậu....cậu...nói lung tung cái gì đó.....- Hiếm khi mà thấy được Biện Bạch Hiền đỏ mặt nha.

- Vậy sao cậu đỏ mặt?

- Đâu...đâu có, tớ mà đỏ...đỏ mặt á? Cậu đừng đánh trống lảng! Tớ cùng Diệc Phàm còn chả nói chuyện với nhau được mấy câu. Cậu nghe chuyện vớ vẩn từ đâu vậy? – Nói đến đây giọng Bạch Hiền dịu đi hẳn, có vẻ buồn.

- Vậy là cậu không biết....nhưng sao cậu đỏ mặt.......- Xán Liệt đột nhiên ngồi thẳng dậy, mắt mở to như phát hiện cái gì lí thú lắm – Cậu....thích Ngô Diệc Phàm ...phải.....

Bạch Hiền nhảy dựng lên kẹp cổ Xán Liệt không cho cậu phun hết câu, luống cuống tay chân cố gằn giọng dọa Xán Liệt ngậm miệng. Xán Liệt ho sặc sụa gỡ tay Bạch Hiền Xuống, khó khăn hạ giọng :

- Thật?

Bạch Hiền ậm ừ quay qua quay lại hồi lâu mới khẽ gật đầu, mặt đỏ tưng bừng như quả cà chua.

- Vậy thì tốt rồi!

- Tốt cái của nợ! Thậm chí Diệc Phàm chắc mới chỉ biết tớ tên Bạch Hiền cũng nên.

- Tớ nói tốt là tốt! Cậu không biết Ngô Diệc Phàm suốt ngày hỏi chuyện cậu. Lần nào nói chuyện với tớ cũng là đề tài về cậu. Đến nỗi tớ sắp kể đến tiểu sử đi nhà trẻ của cậu rồi đấy!

Không thể tin nổi mà nhìn lên, Bạch Hiền không chắc chắn mà nói:

- Không thể nào....Cậu ấy còn không chủ động nói chuyện với tớ lần nào...Có lẽ nào cậu nhầm không...

- Nhầm là nhầm thế qué nào được. Cậu ta suốt ngày hỏi "Bạch Hiền hôm nay nghỉ học có phải là vẫn chưa khỏe" rồi thì "Hôm nay Bạch Hiền như thế nào?". Tớ rất trượng nghĩa mà cung cấp cả đống thông tin về cậu cho cậu ta, cảm giác thật không khác gì ông mai, ha ha....

- Thật...thật không?

- Còn phải nói! Lần trước bệnh cậu lại tái phát, lúc tớ cõng cậu mới đi đc vài bước cậu ta đã đuổi theo ngay sát, đến tận lúc cậu chuyền dịch mới quay về đấy.

- Thật ...thật sự?

Bạch Hiền lâm vào quay cuồng nửa buổi để tiêu hóa những điều không tưởng vừa nghe được.

Xán Liệt cũng lâm vào quay cuồng một chút để chịu đựng những suy diễn tưng bừng không rõ điểm dừng trong đầu kèm cơn nhộn nhạo không ngừng trong bụng. Ngực cũng có giác không khỏe. Có lẽ nó bệnh rồi. Do ăn no quá?

Cả hai ngồi vật vờ một lúc Bạch Hiền mới lên tiếng:

- Rồi sao?

- Cái gì rồi sao? – Xán Liệt đầu óc đột nhiên đặc quánh quay sang hỏi.

- Chuyện cậu vừa nói!

- À....ờ....Cái gì nhỉ....ờ thì đấy, hai người lưỡng tình tương duyệt trực tiếp tiến đến với nhau tạo nên mối tình đẹp trong truyền thuyết đi!

Bạch Hiền nhíu mi nhìn Xán Xán đồng học có hiện tượng lên cơn, phủi tay:

- Đầu cậu lại bị nhúng nước à? Ai, nói gì thì nói đó cũng chỉ mới là những suy đoán của cậu. Diệc Phàm chưa bao h có biểu hiện nào rõ ràng cả, không khéo lại thành tớ ảo tưởng...

- Cậu yên tâm đi, nhìn xem cậu ta quan tâm cậu như vậy, không sớm thì muộn cũng có ngày chạy lại tranh việc cõng cậu lên trạm xá với tớ - Xán Liệt vỗ ngực đảm bảo.

- Dựa vào đâu?

- Những người cao thường suy nghĩ giống nhau!

- ....

- ....

Thiệt nhiều quạ bay trên đầu Bạch Hiền. Từng con bay qua lại thả 1 đống dấu "...". Bạch Hiền đành ra ngón nghề cuối cùng:

- .... huh....đi ăn đồ nướng không?

- ĐI!!!!!!!!! Hú hú....

Biện đồng học trực tiếp dùng đồ ăn dẹp cái đầu bại não của Xán đồng học, không tiếp tục bàn về vấn đề này nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: