Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Phác Nhị Xán



Xán Liệt chịu không nổi khớp hàm bị bóp lấy, cũng là để trốn tránh câu hỏi, hạ giọng:

- Ngô Diệc Phàm! Đau...

Lúc này, Ngô Diệc Phàm mới khẽ buông Xán Liệt ra nhưng cũng dồn người trước mặt vào sát tường, kề sát vào mặt nó chậm rãi phun từng chữ:

- Em để ý hắn ta?

Xán Liệt bị vây lấy, áp lực khiến nó mạc danh kỳ diệu cảm thấy khó chịu, cũng dần lạnh giọng:

- Anh lấy cái gì để hỏi...

Chưa kịp phát tiết thì môi đã bị ấm áp bao trọn. Ngô Diệc Phàm ôm lấy khuôn mặt ỉu xìu của Xán Liệt mà hôn lên cái miệng đang nói ra những lời khiến anh khó có thể thoải mái.

Hôn cũng thực bá đạo, trực tiếp bao phủ toàn bộ, cũng không để Xán Liệt đường lùi mà cho đầu lưỡi vào bên trong khoang miệng đang há vì kinh ngạc. Đến lúc định thần lại, bản thân đã bị người kia ôm kề sát vào, Xán Liệt vẫn không lý giải nổi những thứ đang nhộn nhạo hết cả lên trong lòng, liền vươn tay đẩy Ngô Diệc Phàm ra, nghiêng mặt sang một bên tránh né mà không nói lời nào.

Ngô Diệc Phàm thất lạc mà đưa tay khẽ chạm lên khuôn mặt mềm mại trước mắt.

- Em...chán ghét?

Im lặng thật lâu, Xán Liệt mới chậm rãi lắc đầu. Chỉ là nó vẫn khó chịu điều gì đó.

Khẽ thở phào nhưng vẫn đầy lo âu, Ngô Diệc Phàm tiến lại gần Xán Liệt.

- Lần trước, ở thư viện, anh cũng đã hôn em....

Xán Liệt mím môi, đảo mắt lộn quanh cố lảng tránh.

- ...Anh cũng đã nói sẽ đợi câu trả lời của em....

Xán Liệt ngốc hề hề ngước mắt lên, cảm thấy vô cùng thảm trạng. Còn có cái vụ đợi này nữa ư, sao nó chẳng nhớ gì cả TT.TT

- Xán Liệt...

- Em không nhớ gì....- Cơ mặt Xán Liệt nhàu thành một cục, bắt đầu nói năng lộn xộn biểu đạt bất mãn không rõ lý do thời gian qua- ...em...em cứ nghĩ anh đã không nói gì mà bỏ đi....Em...em đã phải suy nghĩ thật nhiều, thật...thật lộn xộn. Em không rõ đã có chuyện gì xảy ra, cũng không dám suy nghĩ quá phận. 3 ngày, đã 3 ngày đấy...Anh thích Bạch Hiền kia mà... 3 ngày, em chẳng giống em chút nào...em...em...

Khóe miệng Ngô Diệc Phàm giương cao dần, im lặng lắng nghe Xán Liệt nói cho đến khi em ấy quẫn bách lặp lại từ cả đống lần mới nâng khuôn mặt đang cúi gằm như muốn đâm thẳng xuống nền nhà của ai kia lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn lóng lánh nước xinh đẹp

- Xán Liệt! Tiểu ngốc nghếch! Anh thích em, không phải Biện Bạch Hiền! Thời gian qua rốt cục em ảo tưởng cái gì trong đầu vậy hả?

Xán Liệt lập tức bĩu môi kháng nghị. Cái gì mà ảo tưởng...

- Được rồi, được rồi...- Ngô Diệc Phàm cũng nhanh chóng xoa dịu con cún nhỏ có dấu hiệu xù lông – Là anh không đúng, từ đầu đến cuối đều không đúng! Không nên để em một mình suy nghĩ lung tung, không nên không để ý đến cảm nghĩ của em...

Xán Liệt gật đầu lẩm bẩm:

- Còn biết như thế! Thời gian qua để em một mình ảo não loạn thất bát tao cả lên, ngày nào cũng bị Bạch Hiền chửi thần kinh mà kì thị...Khoan đã....trước đó...anh...anh nói...thích em?

Ngô Diệc Phàm nhịn cười không nổi trước màn nhị hóa, não tiêu hóa ngược của Xán Liệt, nghiêng đầu hôn nhẹ lên má cậu nhóc đáng yêu:

- Ừ, thích em!

Mặt Xán Liệt bùm một cái đỏ bừng, cảm giác từng mạch máu đang điên cuồng nỗ lực tranh nhau đập loạn. Ai nha, rốt cuộc thời gian qua nó đã hoang tưởng ra những cái thứ cẩu huyết gì kia chứ. Anh ấy nói thích mình nha,nha. Nha. Tay Xán Liệt cứ xoắn xuýt cả vào nhau. Ngô Diệc Phàm thở nhẹ một hơi, gỡ ra những ngón tay đang rứt vào nhau nhẹ nhàng đan bàn tay mình vào, trầm trầm tĩnh tĩnh nói:

- Xán Liệt tiểu ngốc nghếch! Lần trước ở phòng y tế, anh đã nói với Bạch Hiền là anh thích em. Sau đó cậu ấy đã kể hết những suy luận có-vẻ-như-thông-minh của em rằng anh thích cậu ấy. Anh đúng thật không biết nên nói gì a...

Xán Liệt xấu hổ, quẫn bách mà cãi:

- Còn không phải? Rõ ràng như thế còn gì! Lần nào nói chuyện với em anh cũng hỏi về Bạch Hiền. 1 câu Bạch Hiền, 2 câu Bạch Hiền, làm em mỗi lần nói chuyện với anh đều muốn bỏ chạy.

- Anh mới là người phải nói câu đó! Ngày nào cũng thấy em quấn lấy Bạch Hiền, anh nghĩ em thích Bạch Hiền, mỗi lần nhắc đến Bạch Hiền em đều nói đến hào hứng. Anh muốn nói chuyện với em đều phải lấy Bạch Hiền ra làm đề tài mở đầu. Kết quả chưa nói sang chuyện khác đã quay lưng bỏ đi...

Ngô Diệc Phàm lần đầu tiên nói nhiều như thế để biểu thị bất mãn cùng chút ủy khuất chỉ thể hiện trước mặt Xán Liệt. Xán Liệt nhìn thấy cũng chỉ biết ủy ủy khuất khuất, đuối lý mà nói cùn:

- Còn không phải tại anh...làm em thích anh trước lâu như vậy cũng quyết định bỏ qua...

- Em nói cái gì? – Câu phía sau Xán Liệt gần như lí nhí mà nói. Nó giật mình mà lập tức đánh trống lảng

- Nhưng là Bạch Hiền rõ ràng thích anh! Cậu ấy có nói với em...

- Anh nghĩ Bạch Hiền lại càng thích em hơn.

- Anh đừng nói lung tung. Bọn em đã là bạn từ lúc học nhà trẻ...

- Ý anh không phải thích em như thế. Mà là cậu ấy thích anh chưa đủ để hơn tình bạn giữa 2 người. Là Bạch Hiền hỏi anh thích em phải không trước. Cậu ấy cũng nói, chúc anh may mắn trên con đường đả thông tư tưởng Xán Nhị hóa em. Tại sao cậu ấy nhìn một lần có thể đoán ra được anh thích em, còn em cả năm qua còn không thể 1 lần nhận ra?

- Chính là người ngoài cuộc sáng suốt hơn! Mà còn không phải vì anh không thể hiện 1 chút gì sao!

- Cái gì gọi là không thể hiện? Bạch Hiền nói em thích chơi bóng rổ anh mới chạy đi tham gia. Em lại thích nhạc cụ hơn nên anh lại chạy sang câu lạc bộ nhạc cụ. Lần nào muốn mời em đi ăn, đến thư viện cũng là phải nhờ đến Bạch Hiền em mới chịu. Mà lần nào mặt cũng như đưa đám... – Ngô Diệc Phàm khổ não lên án. Gần một năm qua anh chính là theo đuổi một tên vừa nhị vừa cứng đầu như thế đấy.

- Còn không phải em cứ tưởng mình là bóng đèn sáng lấp lánh hay sao. Anh cũng không chịu nghĩ cho em...

- Ừ, anh xin lỗi! Là anh không đúng, phải không nào! Đừng cứ cúi mặt mãi như thế, nhìn anh một chút nào! Được rồi, bây giờ nói cho anh câu trả lời, đáp ứng anh, được không?

Xán Liệt bĩu môi, khịt khịt mũi một chút rồi vươn tay ra ôm lấy Ngô Diệc Phàm, vùi đầu vào vai anh cọ qua cọ lại, khẽ ừ hử 1 tiếng xem như trả lời. Không cần nhiều lời, cái ôm đơn giản như vậy cũng khiến Ngô Diệc Phàm thăng thiên, cười đến không thấy tổ quốc. Ngô Diệc Phàm ôm người trong lòng thật chặt rồi lắc qua lắc lại như một đứa trẻ con có được thứ đồ mình thích, mặt như nở hoa. Một lúc sau mới đưa khuôn mặt xinh xẻo đang ngượng ngùng không chịu rời khỏi vai anh ra mà hôn lên.

- Tiểu ngốc nghếch, anh thích em!

Tranh cãi không đầu đuôi lúc nãy đột nhiên bị lãng quên không tung tích. Trịnh Lâm đáng thương đến 1 vai quần chúng cũng không được diễn tròn, trực tiếp bị 2 người bọn họ lãng quên, đến tên cũng không thèm nhắc.

Ngô Diệc Phàm chẳng ngại đem những ủy khuất 1 năm này điểm qua mà chăm chú hôn Xán Liệt để hòng bù đắp.


Lần đầu tiên anh đến lớp là thế nào? Chính là thầy giáo vào muộn mấy phút, lớp học liền biến thành hội chợ. Phác Xán Liệt đang cười đến dọa người mà đem chai nước ngọt điên cuồng nốc đến đáy. 

Kết quả cửa lớp mở đột ngột khiến Xán nhị hóa đang ra sức hút vào chai nước liền "pực" 1 tiếng, vết hằn miệng chai dần dần hiện rõ. Phác Xán Liệt đau đến nghiến răng nghiến lợi cũng chỉ có thể cúi gằm mặt nén tiếng kêu.

Khi Ngô Diệc Phàm, đưa mắt nhìn về phía chỗ ngồi cuối lớp được thầy chỉ định liền thấy cái đầu xù đang liên tục bằm xuống mặt bàn, lén lén lút lút chĩa ngón giữa xuống dưới biểu thị bất mãn, không biết phía trên bục giảng đang có chuyện quỷ gì xảy ra. Đến lúc Ngô Diệc Phàm thô bạo quăng cặp sách xuống bàn cái đầu xù kia mới ngẩng lên mang theo khuôn mặt thảm hại đang mếu a mếu. Đau chết người không đền mạng a, lão thầy là cái thứ xúi quẩy.

Xán liệt cố bày ra một khuôn mặt biến dạng vì vừa muốn cười vừa muốn khóc chào bạn mới:

- Phác Xán Liệt ~~~~~!

Ngô Diệc Phàm không thèm quay đầu lại, nhét balo vào ngăn bàn, im lặng phỉ nhổ cái thể loại xúc phạm người nhìn trước mặt. Trông chả khác gì con mèo lai khỉ.

Cả buổi Ngô Diệc Phàm gục đầu ngủ, mặc kệ thế sự, mặc kệ luôn con khỉ bên cạnh hết đau lại sinh long hoạt hổ mà nháo lên nháo xuống với bạn học. Chỉ đến khi bị chọc dậy đưa bài tập cá nhân Ngô Diệc Phàm mới miễn cưỡng mở mắt. Con khỉ trước mặt cười rạng rỡ chìa tờ giấy sang cho cậu, vết hằn miệng chai vẫn còn ẩn ẩn hiện hiện 1 vòng tròn đỏ đỏ tím tím ngay miệng cậu ta. Nhìn một lúc Ngô Diệc Phàm không thể chịu nổi mà ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ, cố nhịn cười. Cái giống loài gì mà có thể trông ngốc nghếch đến vậy. Có lẽ giống chó hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: