Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 6: Tốt nhất đừng hội nhau, như thế sẽ không phải nhìn nhau

Lời hứa của thiếu niên Đỗ Hiễu Phong được nói ra lại từ miệng của Giang Quế Minh đã thành niên, từ sự ấm áp của lúc trước trở thành sự châm biếm của ngày hôm nay.

"Đỗ Hiểu Phong chính là mối tình đầu của em đúng không?" Giang Quế Minh thọc thủng quá khứ mà Ôn Tĩnh cố tình che giấu một cách thẳng thừng, cũng không biết là tại vì sao, cứ nghĩ đến chàng trai có giọng nói giống với mình ấy, anh lại có hơi giận. Anh rất thông minh, tự nhiên sẽ mang sự tương đồng này liên hệ với tình hữu nghị của Ôn Tĩnh, điều này khiến cho một người vốn tự tin như anh chợt cảm thấy có hơi thất bại.

Ôn Tĩnh nhìn ra gương phải, 307 đã càng ngày càng xa, cô nói nhạt nhẽo: "Ừm."

307 đó mang bảng xe mới với chữ K đầu, tiền lương của Đỗ Hiểu Phong ban đầu chỉ có hai ngàn mấy, đừng nói là BMW, ngay cả QQ cũng mua không nổi. Ôn Tĩnh đương nhiên là cũng không cố chấp với lời hứa của lứa tuổi mười mấy, ước mơ của thời còn trẻ đại đa số đều bị hiện thực của tương lai đánh tan, còn có thể nắm tay cùng nhau trong quần người tấp nập, dẫu cho không còn là cảm giác của ban đầu nữa, thì cũng đã có thể gọi là hạnh phúc rồi.

Nhưng, Ôn Tĩnh lại chưa từng ngồi qua chiếc xe đó. Dẫu rằng ngay cả bảng số xe cũng là do cô nghĩ sẵn, vậy mà đến cuối cùng cô lại không có cơ hội sử dụng.

"JF126!" Lúc trước Ôn Tĩnh đã hứng khởi mà nói một cách kỳ vọng như thế, "Tĩnh và Phong, sinh nhật của em là ngày 26 tháng 1 năm 1984, anh là ngày 6 tháng 12 năm 1983! Vừa đúng!"

"Tại sao lại là em đi đầu?" Đỗ Hiểu Phong nói mà lòng dạ không biết đang ở đâu.

Ôn Tĩnh không nhận ra điều đó, cô chớp mắt nói một cách nghịch ngợm: "Vì FJ nghe không hay! Muốn tách riêng rồi à!" Đỗ Hiểu Phong không nói thêm gì nữa, chỉ nhoẻn miệng cười đại một cái.

Họ rất may mắn, JF126 chọn một cái là trúng ngay.

Sau này Ôn Tĩnh nghĩ lại, nụ cười của Đỗ Hiểu Phong lúc ấy, có phần quá tiêu điều. Có lẽ lúc ấy anh đã quen biết Kim Vy Vy, đã bắt đầu lừa dối, đã bắt đấu đi sang một hướng khác. Chỉ là, cô đã không còn cơ hội nhắc nhở cô gái khờ khạo trước đây hãy cẩn thận. Khi nhận được bảng số xe, họ đã chia tay rồi.

"Theo anh thấy thì em đừng có tìm tạp chí nữa làm gì." Giang Quế Minh nhìn chồng 'Hạ Lữ' trong tay Ôn Tĩnh mà nói, "Mất công như vậy để làm gì? Mang danh nghĩa của Mạnh Phàm để tưởng nhớ Đỗ Hiểu Phong, thì chi bằng đến nói rõ ràng với hắn ta đi. Với lại, em cũng hơi ích kỷ rồi chăng? Anh mỗi ngày chạy đôn chạy đáo, không phải là để giúp em nhớ Đỗ Hiểu Phong đâu! Anh là muốn giúp Tô Viện hoài niệm Mạnh Phàm! Em có nhớ MạnhPhàm hay không không quan trọng, nhưng đừng lãng phí lòng hảo tâm của người khác."

"Không muốn bị lãng quên." Ôn Tĩnhnhìn ngoài kính cửa sổ, nói nhỏ.

"Sao?" Vì quá sốt ruột, Giang Quế Minh nghe không rõ lời của Ôn Tĩnh,do đó cũng không nhìn thấy giọt lệ nơi khóe mi của cô.

"Em nói, không ai muốn mình bị lãng quên dễ dàng đâu chăng." Ôn Tĩnh thở nhẹ một hơi, "Em cảm thấy giữa người và người, từ lúc yêu nhau đến lúc kết thúc, một tình cảm có mất đi rồi thì cũng phải để lại gì đó chứ. Giống như hoa tàn còn có cánh hoa rơi xuống; giấy đốt rồi có tro để lại; ngôi sao đổi ngôi, còn có sao băng cho người ta cầu nguyện mà... Em biết, có lẽ không nên so sánh như vậy, tình yêu vốn dĩ khôngphải là như vậy, không thể nắm giữ trong tay, muốn bắt lại cũng bắt không được. Nhưng em vẫn cảm thấy, cho dù sau này không thể gặp lại nữa, cho dù nổi khổ khắc cốt hơnniềm vui, cho dù có bị tổn thương, cho dù có rơi biết bao nước mắt, thì đến cuối cùng, con người vẫn sẽ muốn để lại dấu tích đã từng được yêu. Bởi vì đó là mối tình đầu, là lần rung động đầu đời, là lần đầu tiên giao mình cho một người khác. Nên ai cũng sẽ hy vọng được người khác nhớ đến chăng? Em không muốn đến một ngày nào đó, khi Đỗ Hiểu Phong đã rất già, có người hỏi anh ấy, có còn nhớ Ôn Tĩnh không? Nhưng anh ấy không nhớ được gì nữa, hoặc chỉ nhớ đã từng có một người như thế, nhưng ngay cả gương mặt cũng cảm thấy mơ hồ. Như vậy em sẽ rất khó chịu. Rõ ràngem cũng đã từng được anh ấy thích mà! Anh ấy có thể không yêu em, nhưng em muốn anh ấy ghi nhớ em.Ký ức là sẽ vượt qua thời gian. Do đó, em không thể để cho Mạnh Phàm bị tùy tiện quên đi như vậy, không muốn tâm ý của bạn ấy bị tiêu biến, không muốn những gì bạn ấy từng làm bị chôn cất dưới nấm mồ kia. Anh không biết, thật ra em và Mạnh Phàm là như nhau. Chỉ là em vẫn còn sống, còn bạn ấy đã mất rồi."

Ôn Tĩnh mỉm cười, nhưng nước mắt đã tuôn rơi.

Giang Quế Minh cảm thấy giọt lệ ấy sáng đến nhói mắt, hoặc có lẽ là vì nó đã quá chói lòa, do đó mãi cho đến khi Ôn Tĩnh mở cửa xe chạy ra ngoài, Giang Quế Minh cũng không kịp phản ứng lại phải níu kéo cô.

Giữa ngã tư đông đúc, hình bóng của Ôn Tĩnh, thoắc chốc đã bị dòng người nhấn chìm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top