Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28: Cánh Cụt rất thông minh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu cô không tin, tôi có thể biến nó thành sự thật!"

Lúc chờ đèn đỏ giao thông, Momo quay đầu nhìn Mina, không ngần ngại nói với cô một câu.

Một câu này làm Mina bị dọa sợ đến mức vội vàng lùi sang bên cạnh, cười khan một tiếng, nặng nề lắc đầu:

"Không cần, vừa rồi tôi chẳng qua muốn xem mình có phải bị phát sốt không thôi, nhất định không có ý gì khác. Mạo phạm cái trán cao quý của ngài, cầu xin ngài tha thứ!"

"Được!"

Momo ý vị phát ra một âm thanh khiến Mina lại bị dọa sợ đến thiếu chút nữa mà nhảy dựng lên.

Đang lúc cô suy nghĩ muốn nhảy khỏi xe, Momo đột nhiên khôi phục dáng vẻ bình thường yên lặng lái xe, giống như người không bằng cầm thú vừa nãy và chị không có quan hệ như vậy.

Tuy nhiên, chỉ đến lúc tới cửa đi vào khu nhà, an toàn xuống xe, trở lại trong phòng, rồi nhìn thấy chiếc giường của mình và Gấu Mèo không thèm để ý cô, cô mới yên tâm, cảm thấy lúc này mới thực sự bình an.

Mina kéo thân thể mệt mỏi trực tiếp ngã xuống cái giường phía sau, định ngủ một giấc thật dài để bù đắp cho cả ngày phải chịu đầy biến cố, hay phải nói đúng hơn là kích thích.

-----------------------------------------

Trong lúc đó ở bệnh viện, Jeongyeon vào phòng bệnh, nhìn tới táo và quýt được lột vỏ một cách nghệ thuật trên bàn, liền "chậc" một tiếng cảm thán, sau đó cầm trái quýt lên.

Jeongyeon trong lòng cảm khái nói: "Trái quýt này qua bàn tay tên kia nhìn thật ngon. Trong trí nhớ của chị từ xưa tới nay, vẫn còn chưa nhìn thấy Hirai Momo lột vỏ quýt cho ai khác."

Chị ăn một miếng thì đột nhiên nhớ tới Hirai lão gia cũng chưa từng ăn quýt mà Momo bóc, liền cúi người lấy một múi đưa tới khóe miệng ông nội.

Chị cười híp mắt, mặt cung kính nói:

"Ông nội, tiểu Đào lột quýt, ông có muốn nếm thử một chút không ?"

Hirai lão gia vốn đang xem ti vi, vừa nghe lời này mắt liền sáng lên, hé miệng ý bảo Jeongyeon đút vào.

Jeongyeon nhưng lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, sau đó đem trái quýt đã đưa đến khóe miệng Hirai lão gia quay trở lại, nhét vào trong miệng của mình.

Hirai lão gia tử nhất thời nổi giận, trừng hai mắt nhìn Jeongyeon. Jeongyeon vội vàng vừa ăn vừa giải thích:

"Nhắc mới nhớ, ông nội bây giờ chỉ có thể ăn thức ăn dạng lỏng, chậc chậc, thật là đáng tiếc!"

Nhìn dáng vẻ hả hê của Jeongyeon thiếu chút nữa lại kiến Hirai lão gia nổi bão. Thấy vậy, Jeongyeon vội vàng cười dụ dỗ ông vài câu, bảo đảm sau này tuyệt đối không ăn trộm cá trong hồ của ông nữa. Hirai lão gia lúc này mới hòa hoãn. Thế nhưng ông vẫn bất mãn nói:

"Đám con cháu các ngươi từng đứa một chỉ biết làm ta tức chết, ta không muốn chắt là đứa cháu như ngươi, ta muốn chắt là nữ dễ thương như Minari!"

Jeongyeon vừa nghe xong liền không nhịn được cười tới nỗi đứng dậy, mắt thấy ông nội lại sắp tức giận, vội vàng nói một câu:

"Được! Được! Cháu sẽ đến thảo luận với Momo về việc sinh chắt nữ cho ông bế!"

"?"

Hirai lão gia vừa nghe cảm thấy có cái gì không đúng, nghi hoặc nhìn Jeongyeon chờ chị giải thích.

Jeongyeon nhất thời ý thức được mình nói sai, cười khan hai tiếng, làm bộ như nói đùa:

"Momo nếu không nghe theo, vậy cháu sẽ đi gặp cái bụng của Mina thương lượng, để cho cô ấy biến đứa trẻ trong bụng thành chắt nữ cho ông."

"Ngươi?" Hirai lão gia tử vừa nghe Jeongyeon là nói đùa thì hừ lạnh một tiếng, lầm bầm "Ngươi cùng Momo tốt nhất cách Mina xa một chút, đừng đem chắt nữ của ta dạy hư."

"Vâng, vâng!"

Jeongyeon vừa nghĩ tới Momo cùng Mina ở chung một chỗ liền không nhịn được nở nụ cười. Thực ra chị lại rất mong đợi điều này xảy ra.

Buổi tối hôm đó, Momo mới vừa dùng cơm tối ở nhà Mina xong, về nhà liền nhận được điện thoại của Jeongyeon. Mới vừa thông máy thì bên kia liền truyền tới thanh âm nóng vội của ai kia:

"Momo, cô chừng nào thì tới đem Cánh Cụt đi?"

Momo còn chưa kịp trả lời, bên kia liền liên tục oán trách giống như nã pháo liên thanh:

"Cô phải mau mau tới rước Cánh Cụt của cô đi, nó thật sự là quá dính người!"

Nói đến đây, Jeongyeon liền phiền não vò đầu kể lể việc suýt nữa bị Cánh Cụt kéo rơi luôn cả khăn tắm, chị rốt cục nhịn không nổi nữa.

"Cô cũng không thể để cho chị mỗi lần đem bạn gái vui vẻ về nhà liền bị tiếng chó sủa dọa chạy mất chứ! Việc này rất ảnh hưởng đến sức khỏe thân thể của chị, nó đã dọa chạy mười mấy bạn gái của chị! Quan hệ của cô và ông nội cũng đã hòa hoãn, thế nào còn không trở về..."

Bên này Jeongyeon còn chưa oán trách xong, Momo liền trực tiếp cúp điện thoại ngồi xuống ghế xử lý công văn trên tay, giống như vốn dĩ không có gì phát sinh.

Qua một khắc, điện thoại lại vang lên. Jeongyeon lúc này đã bình tĩnh hơn một chút, bất đắc dĩ nói:

"Nói đi! Chó đem tới đâu? Nếu không lên tiếng chị sẽ đưa nó trở về nhà cũ."

"Đem tới nhà trọ."

Momo chỉ nói bốn chữ , sau đó nhân lúc Jeongyeon chưa bắt đầu "tám chuyện" liền cúp máy.

Ngày thứ hai Mina bị thanh âm Gấu Mèo nạo cửa đánh thức, cô xoa xoa hai mắt của mình. Vừa nhìn đồng hồ chợt ngồi bật dậy, cách thời điểm Momo tới đây dùng cơm còn một tiếng!

Mina lập tức như phản xạ có điều kiện nhảy xuống giường, vội vàng rửa mặt, sau đó suy nghĩ một chút ôm Gấu Mèo lên, tính toán lúc mua bữa ăn sáng thuận tiện mang nó đi dạo một vòng.

Cô cũng muốn phản kháng hành động bất lương của Momo, nhưng sức của chị và cô chênh lệch quá lớn. Cô rất sợ Momo nếu không được ăn điểm tâm sẽ làm ra hành động không bằng cầm thú gì đó, nên đành ủy khuất cầu toàn, tạm thời chịu để chị chèn ép.

Mới đi ra khỏi cửa, Mina đã nhìn thấy một con vật khổng lồ mình đầy lông lá trắng như tuyết hướng cô chạy tới. Mina sửng sốt, nhưng khi thấy rõ cái đống nhung mềm ấy là một con chó Tát Ma*, thì liền nhoẻn miệng cười một tiếng, đem Gấu Mèo đặt ở đầu vai chờ nó chạy đến.

*Hình ảnh của chó Tát Ma:

Lúc con Tát Ma chạy tới đến trước mặt Mina liền rất khéo léo ngồi chồm hổm xuống, bày ra bộ dáng nhu thuận. Mina lập tức vui vẻ, cũng ngồi xuống đưa tay ra sờ đầu nó.

Chú chó này rất mềm mại cũng rất nghe lời nha. Mina cười đến híp cả mắt, tay lại đưa xuống phía dưới sờ sờ, nó vẫn như cũ không có xù lông, nhất thời tâm trạng cô như muốn nở hoa.

"Đinh!" tiếng cửa thang máy mở ra. Mina theo bản năng ngẩng đầu thì nhìn thấy Momo một thân quần áo thể thao từ bên trong đi ra.

Bởi vì gặp được chú chó rất đáng yêu, tâm tình cũng đặc biệt tốt, cho nên khi nhìn thấy Momo, chẳng những không có xoay người lập tức chạy đi, ngược lại cảm thấy hôm nay chị ta rất đẹp gái , không khỏi phá lệ ngẩng đầu hướng về phía chị cười ngọt ngào chào hỏi:

"Sớm vậy!"

Momo đối với việc Mina đột nhiên nhiệt tình niềm nở cảm thấy có chút không được tự nhiên, hơi cau mày nhìn cô một cái, theo bản năng cảm thấy nàng chắc không phải bị sốt đến hỏng người đi.

Cánh Cụt vừa nhìn thấy Momo liền lập tức đứng lên chạy quanh Momo mấy vòng, bộ dạng lấy lòng muốn chị chơi đùa cùng nó. Momo sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng chị lại nửa ngồi xuống đưa tay lên xoa đỉnh đầu của nó.

Trước mặt là mỹ nữ và chó đẹp, đây thật sự là một cảnh sắc động lòng người. Tuy nhiên Mina vẫn không nhịn được quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Cô rất muốn xác nhận xem mặt trời hôm nay có phải mọc từ phía tây hay không, nếu không tiểu cầm thú tại sao có thể có bày ra bộ mặt tràn đầy ấm áp như thế?

"Chó này của chị ?"

Mina tiến tới, không kiềm chế đưa tay ra lại sờ sờ.

"Ừ."

Câu trả lời ngắn gọn mang đậm phong cách Hirai tiểu thư, lời ít ý nhiều, tuyệt không nói dư một chữ.

Nhưng Mina vẫn nghi ngờ nhìn chằm chằm Momo, bộ dáng kia giống như thừa biết chị đang nói láo, mặt lạnh hỏi:

"Nếu là chó của chị , tại sao nó từ cầu thang đi lên, còn chị từ thang máy đi ra?"

Momo nghe Mina hỏi thì ngẩng đầu lên nhìn cô, lần này chị rốt cục quyết định làm sáng tỏ ý nghĩ của Mina, liền nhìn cô như nhìn một kẻ ngu ngốc:

"Chính nó có thể tìm tới tận nhà, tại sao tôi phải theo nó đi cầu thang ?"

Mina trong lòng hừ lạnh một tiếng , vừa hâm mộ lẫn ghen tị. Không phải chỉ là chó nhà chị ta chỉ thông minh một chút, nhận biết được đường đi thôi sao! Kiêu ngạo cái gì chứ!

Chẳng qua nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của Cánh Cụt, trong lòng không nhịn được khen ngợi đây thật đúng là một con chó thông minh, nó là lần đầu tiên tới đây mà lại có thể nhận biết được đường đi, thật là hâm mộ.

"Cô không cần hâm mộ, sủng vật tùy thuộc và sự thông minh của chủ nhân, đây không phải là việc cô có thể thay đổi. "

Mina ban đầu nghe không hiểu, sau đó mới phản ứng được. Đây chính là chị đang chê bai trí thông minh của cô thấp.

Mina bĩu môi, đối với việc Momo không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng tất sẽ để cho cô thương gân động cốt, trong lòng khó chịu đã luyện thành thói quen.

Bây giờ toàn bộ sự chú ý của cô đều bị Cánh Cụt hấp dẫn, căn bản không có hơi sức và thời gian so đo cùng chị, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu:

"Nó tên gì ?"

"Cánh Cụt."

"Hả ?"

Mina sợ hết hồn, chợt ngẩng đầu nhìn Momo, một bộ dạng kinh ngạc như đây là chuyện không thể nào! Đây không phải là thật!

Momo vào lúc này ngay cả trả lời cũng lười, chỉ gật đầu một cái, sau đó đưa tay ra, móng vuốt Cánh Cụt liền lập tức đặt trên tay của Momo. Momo cũng theo đó vuốt ve, tạo nên một khung cảnh người và chó cực kì đầm ấm hòa thuận.

Mina lập tức cảm thấy cầm thú quả thật là cầm thú, ngay cả đặt tên cho chó cũng không bình thường. Nhưng rồi cô chợt nhớ đến, thì ra ngày Momo bị sốt, lúc chị ôm cô là nhầm cô với chó!

Làm hại cô sau đó còn vắt hết óc suy nghĩ, phải là cái dạng nữ nhân như thế nào mới có thể khiến chị gọi cả biệt danh trong lúc đang ốm như vậy, cô ta cũng thật sự là có khẩu vị nặng. Có điều cái tên này cho một con chó dùng, cũng thật kỳ quái. 

Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy hiện tại lấp đầy bụng mới là quan trọng nhất, thuận miệng hỏi một câu:

"Tôi đi mua bánh bao, chị có ăn không?"

"Ăn, cho nó một phần." Momo đứng dậy, phủi phủi tay.

"Nó có thể ăn bánh bao?"

Mina kinh ngạc nhìn Momo, sau đó cúi đầu nhìn con chó đang vui vẻ vây quanh Momo - Cánh Cụt.

Chẳng lẽ chủ nhân thiên tài, nên chó cũng sẽ không tầm thường? Thích ăn bánh bao thịt? Cô nghe nói giống chó Tát Ma này không thể ăn lung tung nha!

Momo vừa mở miệng liền lạnh nhạt khạc ra hai chữ khiến mắt của Mina thiếu chút nữa vì trừng to mà rớt ra:

"Không biết."

" ! "

Mina nhất thời cảm thấy không nói nổi, sáng sớm đã phải cùng đại cầm thú đấu trí, cô đưa tay chỉ Cánh Cụt:

"Nó rốt cuộc có phải chó của chị hay không ?!"

"Cánh Cụt !"

Momo khẽ gọi một tiếng, con chó Tát Ma kia lập tức vễnh tai, đứng ở trước mặt Momo, bày ra dáng thông minh lanh lợi, dùng hành động chứng minh ai là chủ nhân của nó.

" Được! Được! Được! Bánh bao chó ! Tôi đi mua bánh bao ."

Mina bất đắc dĩ thỏa hiệp, đem Gấu Mèo từ đầu vai ôm xuống, không muốn cùng Momo dây dưa thêm.

"Chờ đã, cô mang nó đi dạo một vòng. " Sau đó Momo từ trong túi quần lấy ra một cái chìa khóa , thả vào trong tay của Mina, " Sau này cô chăm sóc nó, một ngày hai lần. "

"Vì sao? Dựa vào gì chứ ?"

Mina nhất thời xù lông! Cô mỗi ngày phải phục vụ tiểu cầm thú ba bữa ăn, chẳng lẽ bây giờ còn phải phục vụ cả sinh hoạt con chó của ả?

Mặc dù cô rất thích Cánh Cụt nhưng đây là vấn đề nguyên tắc, cô không thể một mực bị tiểu cầm thú lấn áp!

"Không làm!"

Mina không chờ Momo mở miệng, liền trực tiếp cự tuyệt, ngôn từ chính đáng, không cho phản bác.

"Sinh con hay nuôi chó, hai chọn một!"

Momo khoanh hai tay lại, thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước, gương mặt thanh tao lập tức gần sát mặt của Mina.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top