Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 52: Hiểu lầm xảy ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người thư ký cũng đi ra ngoài theo bọn họ, nhìn Mina và Mark, ánh mắt vẫn không nhịn được quan sát tìm hiểu quan hệ giữa hai người.

Mina dù không quay đầu lại nhưng vẫn luôn cảm nhận được sau lưng như đang có mũi nhọn chỉa vào mình. Trong lòng cô khẽ thở dài, xem ra thư ký nhất định sẽ báo lại với Momo về chuyện cô bị ngã.

Đằng nào cũng nhất định sẽ bị mất mặt, cô nên điều chỉnh tâm tình thoải mái, quay đầu nhìn Mark, thỉnh thoảng nói vài câu liên quan đến manga với anh ta, bầu không khí nhìn vô cùng hòa hợp.

Thư ký đưa Mina và Mark đến cửa thang máy, cung kính gập người xuống, Mina cũng khom người đáp lễ theo bản năng.

Lúc cúi người xuống, thân thể cô không khống chế được thăng bằng muốn ngã, Mina mới nhớ ra bây giờ cô là người bị thương, không thích hợp làm động tác quá mạnh.

Thế nhưng cô nhận ra điều này quá muộn, Mina không nhịn được suy nghĩ, nếu đứng cạnh mình là tên cầm thú kia thì tốt rồi, cô còn có thể túm áo chị ta. (Editor: chị lợi dụng người ta quá đó 😒😒 hừ)

Nhưng lúc này bên cạnh cô lại là Mark, cô thật sự chẳng xuống tay được, lỡ đâu không cẩn thận cô kéo cả quần áo anh ta xuống thì làm sao bây giờ!

Ở thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, trong lòng Mina thở dài, cô đã chuẩn bị tâm lý đón nhận kết cục tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Không nghĩ tới khi cô chống tay chuẩn bị ngã xuống, đột nhiên bên hông trở nên căng thẳng, cô cảm giác được mình bị một sức lực nào đó kéo lên. Thoáng một cái, Mina liền ngã vào trong lồng ngực cường tráng ấm áp của người đàn ông.

Mina cũng ngay lập tức kịp phản ứng, Mark cứu cô nhưng theo bản năng cô lại đưa tay ra ngăn cách giữa hai người, đến khi nhìn lại đã thấy cô đang bày ra tư thế phòng bị với Mark đưa tay đẩy ngang người Mark ra, cô liền cảm thấy thân thể anh ta cứng lại trong nháy mắt, cô biết rõ động tác này của mình đã làm tổn thương người khác.

Mina vội vàng thu tay về nhưng giữa hai người vẫn duy trì khoảng cách như cũ. Cô ngẩng đầu cảm ơn anh rồi ngồi xổm người xuống nhặt cây nạng lên.

Thư ký vẫn đứng cạnh nãy giờ nhìn thấy vội nhặt cây nạng nhanh hơn Mina một chút, đang muốn đưa tới cho cô. Nhưng mới vươn tay ra, Mark đã giơ tay trái nhận lấy. Động tác này của anh khiến cho Mina và thư ký đều vô cùng nghi hoặc.

Chỉ thấy tay Mark cầm nạng, di chuyển cơ thể đến đối mặt với Mina, tay phải vẫn giữ hông cô, hơi dùng sức nhấc lên, Mina liền cảm thấy áp lực dưới chân giảm đi.

"Tốt hơn nên để tôi đỡ cô ra ngoài đi, nếu lại lảo đão muốn ngã thì làm sao bây giờ?!". Mark nói hết sức thản nhiên, Mina cảm thấy nếu mình từ chối lần nữa, thì người khác còn cho rằng cô đang nghĩ nhiều.

Cô đang do dự thì Mark đã cười ôn hòa mở miệng như đã nhìn thấu được tâm trạng lo lắng của cô "Không cần phải để ý nhiều vậy, chỉ là bạn bè trợ giúp lẫn nhau, các nhân viên bị thương hành động bất tiện tôi cũng sẽ giúp họ. Coi như tôi đang học tập Hirai tổng lấy việc giúp người làm niềm vui."

Mina nghe vậy có chút nặng nề, cô nhanh chóng nhớ đến khuôn mặt nhăn nhó của Momo, nuốt nước miếng mà bi ai nghĩ: "Hirai Momo đâu phải loại người lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, chẳng qua chị ta chỉ thấy cô còn chút giá trị để chèn ép nên mới như vậy."

Mina nghĩ vậy nhưng cũng chẳng nói ra miệng, dù sao bên cạnh còn có gian tế của Momo - thư ký. Cô cười khan một tiếng, ý muốn bảo cô tán thành với lời nói của Mark.

Trong lòng cô nghĩ, đây cũng có thể coi là đang nịnh bợ Momo.

Hy vọng lúc thư ký báo cáo với Momo có thể thêm chi tiết này vào, nói không chừng khi Momo chê cười cô cũng còn nhớ đến tình cảm này.  

"Đi thôi, chúng ta đi thẳng đến bãi đậu xe sẽ không có người chú ý." Mark vẫn trấn an Mina như cũ, sau đó gật đầu với thư ký một cái rồi đỡ Mina vào thang máy.

Mark thấy anh ta nói cũng đúng, bọn họ đi đến hầm đậu xe thì ai mà nhìn thấy đây. Nghĩ vậy, cô an tâm để Mark đỡ mình.

Thế nhưng Mina quên rằng lúc này là giờ cao điểm tan việc, bãi đỗ xe không tấp nập thì cũng là người nối người không dứt.

Cô được Mark đỡ, nhìn các nhân viên vừa tìm xe mình vừa quăng tới ánh mắt mập mờ, cô thật muốn đào hồ chui xuống đất.

Mina vội vàng cúi đầu, cô tầm thường nhưng Mark vẫn luôn thu hút. Vả lại anh ta lại cao đến gần một mét tám, đi đâu cũng là hạc đứng trong bầy gà.

Hết lần này tới lần khác Momo luôn dừng xe ở tận cùng bên trong bãi đậu, đi qua đoạn đường này tìm xe, mọi thứ đều bị người khác nhìn thấy.

Đến cuối cùng Mina lạnh nhạt ngẩng đầu lên, trong lòng đã bị tổn thương lại càng rách thêm nghĩ: "Cô không thẹn với lương tâm, bọn họ muốn nói gì thì cứ nói đi. Nếu cô rụt rè e sợ, không chừng người ta còn cho rằng cô làm chuyện gì sai trái nữa chứ."

Khi đi tới cạnh xe Mark, Mina chui vào xe anh ta rồi mới cảm nhận được một tầng mồ hôi mỏng sau lưng, không phải vì đi bộ mệt mà là khẩn trương!

Trong lòng cô tự phỉ nhổ mình một câu: "Đúng là không có tiền đồ, bây giờ cô có bạn trai hay không, có thân mật một chút với ai hay không thì liền cho rằng cô đang vụng trộm, càng nghĩ cô càng bực bội."

Thế nhưng Mina cũng nghĩ, nếu lặp lại một lần nữa, cô cũng sẽ khẩn trương đến toát mồ hôi, dù sao miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ.

Mark lên xe, Mina cúi đầu nhìn bộ váy trên người mình, hỏi một câu "Mark, có phải trước tiên tôi nên về nhà thay quần áo?"

Anh gật đầu rồi lại lắc đầu, tiếp tục chạy xe, mắt nhìn về trước nhưng dư quang thỉnh thoảng quét về phía Mina.

Anh nói với cô "Tôi cũng cần thay quần áo, đưa cô về nhà rồi lại chạy về nhà tôi có lẽ không kịp thời gian. Vậy đi, tôi có quen biết chủ của một cửa hàng thời trang, chúng ta đến đó chọn quần áo thay, cô thấy thế nào?"

Mua quần áo? Điều Mina nghĩ đến đầu tiên chính là cô không mang theo thẻ. Trên người chỉ có năm mươi nghìn thì mua được cái gì?

Cô lại nghĩ tiếp, cho dù có mang thẻ đi chăng nữa, trong đó chỉ chứa khoảng ba triệu, là phí sinh hoạt của cô, cũng không đủ tiền mà mua quần áo!

Nhưng Mina không nói ra miệng rằng mình không có tiền, như vậy chẳng phải đang ám chỉ cô muốn Mark trả tiền dùm sao?

Mina nhìn xe đã lái ra ngoài, mặt lộ vẻ khẩn trương, cô muốn gọi cho Jihyo mượn chút tiền nhưng đúc tay vào túi áo mới nhớ điện thoại mình đã vỡ thành đồ bỏ rồi.

Nét mặt cô càng thêm khó coi, trán nhăn tít vào nhau, cô không thể không có điện thoại di động! Cho nên ba triệu này còn phải để dành mua một chiếc điện thoại di động rẻ tiền.

Mark nhìn qua như đang tập trung tinh thần lái xe, nhưng sự thật thì biểu tình của Mina không qua mắt anh được

Khóe môi anh hơi cong lên, lúc dừng đèn đỏ, anh quay đầu nhìn cô, nói "Mina, để cô giúp tôi chuyện lớn như vậy, tôi rất áy náy. Tí nữa cô cứ chọn quần áo mình thích nhiều một chút, coi như tôi bày tỏ tâm ý cảm ơn của mình."

Mina nghe vậy muốn mở miệng từ chối. Cô tuy nghèo nhưng không thích chiếm tiện nghi người khác, cơ mà tiện nghi này cũng không phải chiếm tùy tiện, cô vẫn có nguyên tắc riêng.

Mark không cho Mina cơ hội mở miệng, anh nói tiếp "Nếu như cô từ chối, tôi sẽ rất áy náy."

Mina suy nghĩ, một bộ quần áo chắc chẳng mắc tiền lắm, dù sao cô cũng đã giúp Mark một tay, nhận bộ quần áo cũng không coi là chiếm tiện nghi của anh.

Nghĩ thông suốt, Mina bắt chước lời nói của Mark cười nói "Tôi cũng phải chọn một bộ thật đẹp, không thì tôi sẽ rất áy náy nha!"

Hai người dừng lại, đột nhiên nhìn nhau cười một tiếng. Mark gật đầu, lúc này đèn đã xanh, anh tiếp tục chuyên tâm lái xe.

Mina vốn cho rằng chẳng qua chỉ là quần áo bình thường, cô nhận cũng không vấn đề gì, nhưng khi xe đậu tại một con đường sầm uất, Mina liền trợn tròn mắt.  

Quần áo trong này không hề rẻ chút nào. Thấy Mark chuẩn bị xuống xe, cô vội kéo tay anh lại.

Mark thu hồi tay đặt trên cửa xe, quay đầu nhìn Mina. Cô chống lại ánh mắt hỏi thăm của anh nhưng không biết phải nói thế nào, cuối cùng hạ thấp giọng ngượng ngùng nói "Quần áo trong này quá đắt."

Mark nghe vậy, khẽ mỉm cười rồi lắc đầu một cái, cũng học Mina hạ thấp giọng, cơ thể hơi nghiêng về trước giống như muốn bí mật nói gì đó "Thật ra thì người bạn chỗ này bán hàng fake, không đắt lắm đâu, cô yên tâm đi."

Mina làm vẻ đã hiểu rõ, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra, gật đầu cười.

Vì Mina đi lại bất tiện nên Mark để cô nửa dựa vào người mình như cũ, đỡ cô đi đến tiệm.

Chờ khi Mina đã vào tiệm, nhìn quần áo rực rỡ đầy sắc màu bên trong cô liền bối rối. Trong này mỗi vộ quần áo đều tỏa ra ánh sáng lấp lánh tựa như đang kêu gào: "Tôi rất đắt! Tôi rất đắt đó! Cô không mua nổi đâu!"

Cô hơi nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Mark, trong mắt mang theo dấu hỏi chấm. Mark vẫn nhìn về trước, không để ý tới ánh mắt của Mina.

Chủ tiệm vừa thấy khách là Mark, vội cười nghênh đón, tầm mắt quét qua người Mina, sắc mặt hơi mang theo chút mập mờ chế nhạo.

Mark vẫn khiêm tốn nở nụ cười, cuối đầu nhìn Mina, giới thiệu "Đây là bạn tốt của tôi, lát nữa đi gặp mặt bạn bè cùng tôi, giúp cô ấy chọn một bộ quần áo thích hợp."

Chủ tiệm là một cô nàng diêm dúa lòe loẹt, thích thú cười lặp lại "Bạn tốt..." Cô ta cố ý kéo dài giọng nói, sau đó mập mờ nói "Tôi biết rồi, yên tâm đi!"

Mina luôn cảm thấy không khí này rất quỷ dị, còn chưa kịp giải thích gì đã bị chủ tiệm kéo vào thử quần áo.

Chân Mina bất tiện nên cô yên tĩnh ngồi trong phòng thử áo. Khi chủ tiệm đưa cho cô bộ váy trắng sữa hiệu Chanel, Mina nhìn giá tiền, nhất thời nuốt nước miếng xuống.

Chủ tiệm lười biếng tựa vào cửa phòng thử quần áo, trên mặt vẫn mang nụ cười chế nhạo mập mờ, cô ta nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Mina càng thêm thích thú.

Nghĩ đến lời dặn dò của Mark, cô ta cười nói "Đều là hàng giả, yên tâm, nếu cả bộ này mà Mark Tuan cũng không thể trả, tôi cũng không thể khoan dung cho anh ta!"  

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top