Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 63: Hai chúng ta coi là gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mina suy nghĩ một chút lại đẩy chiếc hộp trở về, nói với Momo: "Cảm ơn Boss rất nhiều, nhưng mà quà tặng quý giá như vậy tôi không thể nhận."

Ngược lại Momo không hề bất ngờ, mặc dù thoạt nhìn Mina có vẻ rất không có danh dự, bình thường thích chiếm tiện nghi nhỏ, nhưng thật ra sâu bên trong là một người rất có nguyên tắc, đây cũng là một trong những điểm làm chị thích, không có lòng tham.

"Vậy cứ xem như là đồ công ty bố trí cho cô đi, làm trợ lý của tôi, lại cầm trong tay một cái điện thoại di động tồi tàn cũ kỹ, thật là ném hết mặt mũi của tôi." Momo nói xong liếc cái điện thoại đã sớm bị tan xương nát thịt của Mina một cái, sau đó lại đưa tay đẩy cái hộp đựng điện thoại trên bàn về phía trước một chút.

Mina chớp chớp mắt, cô cũng cảm giác được theo như khí thế lạnh lùng của Tổng giám đốc toát ra từ người chị, sợ cô khiến chị mất mặt cũng hợp với lẽ thường.

Mina nhìn hộp điện thoại di động trước mặt một chút, nâng lên khuôn mặt tươi cười, chẳng qua vẫn như cũ bổ sung thêm một câu "Tiền lương tôi làm trợ lý ở đây cũng không cần, xem như thay bằng chiếc điện thoại này nha!"

Mina nói xong cười híp mắt vươn tay ra, nhìn ký hiệu nửa quả táo bị gặm một bên ở trên hộp, cô mở ra xem, đây cũng là điện thoại nửa quả táo kiểu mới nhất, hơn nữa còn có phong cách màu phấn hồng thật đẹp a. Vâng, đó hính là Iphone 6S Plus. (Editor: Bản gốc truyện này ra mắt năm 2016 nên lúc đó mới có Iphone 6S Plus)

Lập tức từ trong đáy mắt Mina đâu đâu cũng thấy đầy trái tim nhỏ bay bay, bởi vì hưng phấn mà đầu ngón chân đều quắp lại hết cả, ngay sau đó chân nhỏ di chuyển lộn xộn, không cẩn thận liền động đến chỗ vết thương, đau nhức đến nỗi cô phải nhe răng nhếch miệng, nhưng gương mặt vẫn vui tươi như cũ.

"Tùy cô." Momo nói xong ngồi trở lại trên giường, nhìn Mina chỉ bởi vì một cái điện thoại mới đã có thể vui vẻ như vậy, nhưng gương mặt này ngày ngày nhìn chị lúc nào cũng tỏ vẻ đăm chiêu ủ dột, lập tức trong lòng không thể gọi là tốt được.

Theo như lời Mina nói, một khi tâm tình Hirai Boss không tốt đẹp, cô cũng đừng suy nghĩ đến chuyện được thoải mái, quả thực chỉ trong nháy mắt Momo liền tung ra đại chiêu, chị cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay của mình, lạnh lùng nói "Cô còn thời gian mười lăm phút."

Bong bóng màu hồng trong mắt Mina lập tức vỡ nát rơi đầy đất, cô quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, trong lòng gào lên một tiếng: "Không phải là còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ làm việc sao!"

Chỉ là vừa mới nhận lấy lòng tốt của người ta, thế nên lúc này Mina giận mà không dám nói gì chỉ cúi đầu nhanh chóng húp hết bát cháo, nhưng ánh mắt vẫn hiện lên hình trái tim như cũ nhìn chiếc điện thoại in hình nửa quả táo đặt ở bên cạnh.

Cơm nước xong, Mina loay hoay táy máy với cái điện thoại mới, lúc này đột nhiên nhớ tới, mình còn chưa gọi điện thoại cho Jihyo nữa, nghĩ vậy nên cô vội vàng để thẻ di động của mình vào trong điện thoại mới, nghe âm thanh mở máy của điện thoại, nụ cười nơi khóe miệng của cô không thể khép lại được.

Momo trở về phòng trọ của mình lấy vài thứ đơn giản xong, trở lại đón Mina, vừa đi xuống dưới, đã nhìn thấy vẻ mặt cười khúc khích của cô, Momo quyết định không nhìn đến.

Chị sãi bước tiến vào, theo thói quen đỡ Mina từ trên giường thẳng dậy, ôm ngang người cô vô cùng tự nhiên.

Dường như Mina cũng đã có thói quen bị Hirai Boss ôm tới ôm lui, sớm đã không còn cái loại cảm giác mất tự nhiên như lúc ban đầu nữa rồi, một tay cô ôm lấy cổ Momo, lắc lắc cái chân bị thương.

"Boss, tôi đã nói với Jihyo rồi, về sau vẫn nên để cho cậu ấy đưa tôi tới công ty đi, dù sao chân của tôi cũng gần bình thường rồi, chân sau cũng có thể nhảy nhót!"

Momo ôm Mina đứng ở trong thang máy, đối với những lời này của cô, không có phản ứng gì, Mina bĩu môi một cái, xem như Momo đã ngầm chấp nhận.

Bầu không khí giữa hai người trong nháy mắt trở nên có chút lúng túng xấu hổ, cũng may thang máy nhanh chóng xuống tới tầng chót. Momo ôm Mina sãi bước đi đi ra ngoài, Mina ở trong lòng chị nhìn ra xung quanh liền thấy bánh xe của Jihyo đã gần muốn rớt ra.

Vừa vặn lúc này Jihyo từ trên xe bước xuống, nhìn thấy Momo ôm Mina đi ra, cô phất phất tay, trong mắt lại viết rõ: "Em gái cậu, đã có Boss hộ tống còn muốn giày vò tôi!"

Mina vội vàng nháy mắt một cái, lấy lòng Jihyo, hiện giờ Jihyo cũng đã biết Momo chính là đại Boss của công ty, thấy chị đi tới, vội vàng cúi đầu khom lưng, chào chào hỏi hỏi.

Cái điệu bộ chân chó kia của cô, làm cho Mina có cảm giác mình là người luôn luôn biết chuyện nhưng cũng không bằng...

Momo hướng Jihyo gật đầu một cái, đây có thể coi như là vinh dự lớn lao vô vùng rồi, hai mắt Jihyo lập tức tạo thành hai trái tim, cảm giác được tiền đồ tương lai của mình thật sáng lạng.

Chẳng qua đến thời điểm cô kịp phản ứng, Momo đã ôm Mina lướt qua mình, tiếp tục bước về phía trước, lúc này Mina cũng hiểu chuyện, nhướn cổ lên, đưa tay chỉ cái xe cũ nhỏ bé mà Momo mới vừa nãy đã đi lướt qua.

"Boss, xe ở đằng kia mà! Tuy rằng nó đã bị phá hư tàn tạ không còn ra hình dáng một cái xe nữa, thế nhưng ngài không thể bỏ qua nó như thế a!"

Momo nghe Mina cằn nhằn lải nhãi, rốt cuộc dừng lại, chị cúi đầu nhìn Mina, khẽ nhíu lông mày một chút, ngay sau đó bắt đầu nói chuyện theo tư duy của Hirai M "Tôi là người nghĩ muốn dùng là dùng, không muốn dùng cũng cần cô nói hay sao? Khi nào không đưa đón cô, tôi mới tính đến nó."

Emma... Mina lập tức như bị sét đánh, trừng to hai mắt nhìn chằm chằm vào cặp mắt đào hoa tràn ngập khí phách của Momo.

Mà Jihyo đang đứng phía sau hai người bọn họ lúc này đã bị lời nói bá đạo tràn ngập khí thế Tổng giám đốc đánh bại trong nháy mắt.

Cô nhảy dựng lên, nhìn Mina phất phất tay, sau đó nhanh như chớp chạy vào trong xe của mình, không quên quay đầu thêm dầu thêm mỡ đùa cợt "Boss, tiểu nha đầu không biết tốt xấu Myoui Mina này giao lại cho ngài xử trí! Tùy tiện muốn xử trí như thế nào cũng được!"

"Ai... Tôi nói cậu!" Mina giương nanh múa vuốt tựa đầu trên vai Momo, muốn quay đi bắt lấy Jihyo, nhưng mà chỗ đó chẳng còn thấy bóng dáng của Jihyo nữa, ngay cả cái xe hư hỏng của cô ấy cũng như một làn khói mà bay đi rồi.

"Cô có thể xuống dưới được không?" Ánh mắt Momo hếch lên một cái, liếc mắt nhìn Mina.

Mina lúc này mới phản ứng được, tư thế này của cô thật sự quá càn rỡ! Một tay chống lên vai Momo, một tay nữa lại đè đầu chị đến nỗi phải cúi xuống, quả thực là muốn từ trên người Momo bay lên rồi.

Cô sợ đến nỗi thân thể mềm nhũn, vội vàng thu tay về, kéo ra một nụ cười áy này đầy vẻ chân chó, thận trọng vươn tay sửa lại mái tóc của Momo đã bị cô làm loạn.

"Boss, tôi biết lỗi rồi! Hay là ngài trở về đi?" Mina vừa nói vừa duỗi đầu một cái.

Nhất định Momo là một tuyển thủ thể hình, chị dùng một tay ôm cô chẳng khác gì đang chơi đùa, bởi vậy nếu chị có suy nghĩ dùng một tay còn lại mà trả thù cô, nhất định vô cùng thuận tiện.

Chỉ có điều Momo lại cúi đầu, dùng cằm của mình nhẹ nhàng cọ cọ vào đỉnh đầu Mina, sau đó lạnh như băng mà nói "Còn như vậy nữa, cái chân này của cô có muốn tốt hơn hay không?"

Mina đưa tay xoa xoa đỉnh đầu mới vừa bị Momo cọ qua, đột nhiên cảm thấy hình như mình vừa bị lừa gạt, tên đại cầm thú này từ lúc nào lại đổi tính vậy. Bỗng nhiên trở nên dịu dàng như nước, thật làm cho cô sợ hãi không dứt. (Editor: kẻ cuồng ngược, ngược hoài nghiện rồi, được sủng là không chịu nổi mà.)

Momo không nói gì thêm, chị vẫn chờ Mina tự mình suy nghĩ mở ra điểm mấu chốt, đang muốn bước lên mấy bước đi vào bãi đỗ xe, đột nhiên cách đó không xa lại vang lên một tiếng còi.

Momo và Mina cùng quay đầu nhìn sang, liền thấy Mark Tuan từ trong một chiếc xe hơi màu đen khiêm tốn bước xuống, vẻ mặt ôn nhu nhìn Mina mà cười.

Hiện giờ đối với loại không biết khi nào thì thay đổi thành một tính cách khác của Mark Tuan mà nói, Mina thực sự có chút sợ hãi, thế nhưng trên nét mặt không biểu lộ gì, cô nhìn chị tươi cười vẫy vẫy tay.

"Mark Phó tổng, ngài khỏe!" Từ lúc Mark lộ ra tính cách bất cần đời kia, Mina liền nảy ra suy nghĩ cô nên đối xử khách khí với anh một chút vẫn tốt hơn, người mình không có hiểu rõ, làm sao có thể làm bạn tốt được?

Hiển nhiên Mark đối với việc đột nhiên Mina trở nên khách khí với mình, có hơi không thích ứng, nét mặt anh hơi cứng ngắc một chút, ngay sau đó sãi bước đi tới.

Hôm nay Mark đeo một chiếc kính mắt màu bạc nhã nhặn, vô cùng phù hợp với khí chất nho nhã của anh "Mina, tôi nhớ có nói hôm nay tôi sẽ tới đón em đi làm."

Mina hơi sững sờ, cô cũng nhớ rất rõ là ngày hôm qua cô đã từ chối rồi a! Lẽ nào nhất thời thay đổi tính tình liền mất trí nhớ, quên mất những chuyện này, nhưng mà làm thế nào anh ấy lại nảy ra cái suy tưởng rằng, cô đã đồng ý để cho anh tới đón cô đi làm kia chứ ?

Momo vừa nghe mấy lời Mark nói, cúi đầu nhìn đều là vẻ dò xét nồng nặc, ánh mắt đưa tin rất rõ ràng: "Nếu thật sự cô đã đồng ý, vậy chết như thế nào chính cô tự chọn đi!"

Mina cảm nhận được ánh mắt giống như dao sắc của Momo, vội vàng ngẩng đầu nhìn chị cười ha ha một tiếng, sau đó quay đầu lại mà hướng Mark cười xin lỗi.

Cô giải thích "Mark Phó tổng, ý tốt của anh tôi xin nhận ở trong lòng, nhưng mà chuyện này thực sự không cần làm phiền anh, cứ để Boss đưa tôi đi là được! Hai người chúng tôi cũng tiện đường, lại tiết kiệm! Cái kia... Bảo vệ môi trường!"

"..." Momo cũng biết rõ mình đừng nghĩ trông cậy vào Mina sẽ nói ra cái lời gì tốt đẹp, chỉ là nhìn cô trực tiếp cự tuyệt Mark, tâm tình vẫn luôn khó chịu của Hirai Boss lúc này hiếm khi dâng lên một chút vui vẻ.

"Mina, thật sự hai người ở cùng nhau sao ?" Mark nhíu mày nhìn hai người bọn họ, trong đôi mắt dịu dàng tràn đầy đau xót.

"Cái gì?" Mina kinh ngạc thét lên một tiếng kinh hãi, cô chớp chớp hai mắt, bộ dạng không hiểu chuyện gì.

Mark nhắm mắt lại hít sâu một hơi, sắc mặt đầy vẻ đau đớn, trước khi xoay người rời đi anh nhìn Mina một cái "Nếu hai người không ở cùng nhau, vậy rốt cuộc lúc này nên xem là gì?"

Xem là gì... Xem là gì... Ba chữ này liên tục quanh quẩn trong đầu óc Mina, thẳng đến khi xe dừng dưới lầu công ty, Momo dìu cô xuống xe, Mina mới kịp thời phản ứng lại.

Cô ngước đầu nhìn xem Momo, ngây ngốc cười ha ha hỏi một câu "Hai chúng ta là thế nào?"

Momo bị Mina hỏi ngược lại như vậy, hơi ngẩng người, điều làm chị sững sờ chính là, Mina làm sao có thể ngốc như vậy kia chứ? Sự thật đơn giản rõ ràng như vậy mà cô vẫn không nhìn ra?

Momo không định trả lời Mina, trực tiếp đỡ cô đi lên, Mina cúi đầu tự trêu chọc bản thân, đột nhiên lại ngẩng đầu, nhìn Momo, ngây ngô hỏi một câu "Đúng rồi hai chúng ta lúc này không coi đâu vào đâu, chẳng qua cũng chỉ có thể là tình hữu nghị cách mạng thân thiết mà thôi!" (Editor: ngã ngửa, em lạy chị, tình cách mạng muốn chết với chị quá 😌😌)

"Ừ, em chỉ cần biết tôi đối với em không giống những người khác là được rồi." Momo nhìn vẻ mặt xoắn xuýt lúc này của Mina, chị cũng không có ý định bức cô quá mức, chủ yếu là sợ cô bị chị dọa đến hoảng sợ mà chạy mất.

Hơn nữa chính bản thân chị cũng cần thêm một khoảng thời gian để hiểu được, đến cùng thì như thế nào mới có thể xem là yêu một người.

Vấn đề làm Momo khó chịu suốt một quãng đường cuối cùng cũng được giải quyết, cô lại bắt đầu mỉm cười một cách tự nhiên.

Kỳ thực mới vừa nãy rõ là dọa chết cô, nếu như cô thực sự thích Momo, vậy làm sao bây giờ? Cho nên cô mới quyết định theo bản năng bỏ chạy trốn tránh vấn đề này, cũng may Momo không có để ý tới, thế nên chị không nhận thấy cô có điểm gì khác thường.

Mina nghĩ vậy gật gù đắc ý, nhưng không biết vì sao trong lòng cô có chút mất mát, chỉ là cô nhanh chóng bỏ cảm giác này sang một bên.

Bởi vì ngay lúc này cô lại nghĩ tới một việc chuyện rất quan trọng nha, cô kéo kéo ống tay áo Momo "Boss, bây giờ không phải chúng ta muốn bắt đầu đặt ra kết cục cuối cùng của 'Mối tình danh môn' đúng chứ?"

Momo gật đầu, không coi ai ra gì vỗ về Mina rồi đi thẳng vào phòng làm việc, suy nghĩ một chút lại nói thêm một câu "Ngày hôm nay sẽ làm xao định cuối cùng, cô cũng tham gia, có điều phải nhớ giữ kín bí mật."

Mina vừa nghe, ngay tức khắc tinh thần hoàn toàn hăng hái, vươn tay làm một tư thế khóa chặt miệng, sau đó gật đầu cười "Boss, ngài yên tâm, miệng của tôi kín vô cùng !"

Momo dừng bước, cúi đầu nhìn lướt qua Mina, cặp mắt đào hoa lạnh lùng không chút lưu tình nào truyền cho Mina một cái nhìn, làm thế nào mà tôi lại không nhìn ra được cô là người kín miệng vậy, rõ ràng là khinh thường.

Mina bĩu môi, đẩy kính mắt một cái, bộ dạng như muốn nói nếu chị không tin vậy hai ta chờ xem tình hình sẽ biết.  

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top