Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cạnh tranh gay gắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một tuần sau.
Phòng Thiết Kế Công Ty Địa Ốc Leessang.

Ông Kang khoát tay, chậm rãi nói.
-Được rồi, mọi người ngồi đi.

Rồi chờ cho tất cả yên vị, ông tiếp tục.
- Hôm nay tôi mở cuộc họp này để đánh giá bản phác thảo ý niệm của Jihyo và Hye Jin. Xin mọi người tận tình đóng góp ý kiến. Đừng vì Jihyo là giám đốc bộ môn hay Hyejin là con gái của tôi mà thiên vị. Chúng ta cần phải chọn ra ý niệm tốt nhất để mang đi tham dự cuộc thi “Tài năng kiến trúc Seoul”. Từ trước đến nay, chúng ta đã gặt hái được rất nhiều giải thưởng và tạo được thanh danh khá tốt trong cuộc thi này. Tôi hy vọng công ty có thể tiếp tục giữ vững danh hiệu.

Rồi quay sang Jihyo và Hyejin, ông ngắn gọn.
- Hai người ai muốn giới thiệu trước?

Hyejin vội lên tiếng.-Con muốn giới thiệu trước.

Cô nhìn Jihyo sắc lạnh.—“Dù sao thì ấn tượng đầu tiên vẫn là tốt nhất.”

Jihyo điềm tĩnh.- Vậy thì cô nói trước đi.—“Nói trước không có nghĩa là cô chiếm thế thượng phong.”

Hyejin tự tin đứng dậy. Cô vừa chỉ họa đồ trên màn hình vừa thuyết trình.

-Mục tiêu của tôi là.......... Nước ta đang tập trung phát triển để bắt kịp đà phát triển của thế giới. Chính vì vậy, tôi muốn ngay trong lúc này, tạo ra một nơi làm việc thuận lợi cho lớp trẻ này. Họ không cần lo ngại về vần đề nhà ở, phương tiện giao thông tới sở làm, từ đó, có thể chuyên tâm tập trung phát triển nghề nghiệp của mình. Tầng lớp thượng lưu này sẵn sàng chi tiền cho giải trí sa hoa. Vì vậy, kế hoạch của tôi còn tập trung phát triển du lịch cho Seoul.......Tôi nghĩ giới thượng lưu sẽ không tiếc tiền để được ngắm nhìn thiên nhiên kỳ vĩ. Đây là kết quả thăm dò ý kiến của trú khách trong chung cư mà chúng tôi đã điều tra.

Hyejin vừa nói vừa đưa xấp tài liệu cho mọi người, rồi tiếp tục.
- Các vị có thể xem bảng phân tích lợi nhuận có thể đạt được trong tương lai của dự án này ở trang cuối của xấp tài liệu. Đây là toàn bộ kế hoạch của tôi. Tôi xin hết.

Hyejin từ từ ngồi xuống. Cô nhìn Jihyo cười đắc thắng.—“Tôi xem cô lấy lý do gì bác bỏ kế hoạch hoàn mỹ này của tôi.”

“Con làm rất khá, Hyejin. Ba biết con đã bỏ nhiều công sức đầu tư. Ba rất mừng vì con thật sự xem trọng dự án này. Xem ra có cạnh tranh cũng tốt, có lẽ từ trước đến nay mình đã đánh giá thấp Hyejin.”

Ông Kang từ tốn nói.
- Các vị đã nghe Hyejin trình bày kế hoạch của cô ấy. Mọi người có mười lăm phút để đánh giá, sau đó thì cô Jihyo có thể bắt đầu thuyết trình.

Ông nhìn Jihyo chờ đợi.
- Cô đã sẵn sàng chưa?

-Vâng ạ, tôi luôn sẵn sàng.—Jihyo nhìn thẳng vào ông, nói với vẻ tự tin.

-Tốt lắm.—Ông Kang ngắn gọn rồi cúi xuống đọc tài liệu của Hyejin.

Jihyo thoáng lo ngại.—“Dự án của cô ta rất xuất sắc. Cô ta đánh ngay vào tâm lý ham lợi nhuận của bọn ông chủ. Mỗi một bước trong kế hoạch của cô ta đều là vì tiền. Bọn cổ đông trong công ty ngoài việc suy tính làm sao đạt được lợi nhuận tốt nhất thì không quan tâm đến những vấn đề khác. Kế hoạch của mình có thể đánh bại cô ta không? Mình không thể thua được, không thể vuột mất cơ hội này được…”

Mãi suy nghĩ, Jihyo không để ý mười lăm phút đã trôi qua. Cô giật nảy người vì tiếng nói của ông Kang.
-Jihyo, cô có thể bắt đầu thuyết trình dự án của mình.

-Vâng ạ.—Jihyo nói nhỏ. Rồi cô đứng dậy đi về phía màn hình. 

Chợt Jihyo trở nên tự tin hẳn khi nhìn thấy bản phác thảo của mình. Cô nói bằng chất giọng truyền cảm đặc biệt của mình.

-Dự án của tôi chú trọng vào việc phát triển .......... Mọi người có thể xem kết quả điều tra ý kiến người dân ở trang mười. Như các vị đã biết, trú khách trong cao ốc LS của chúng ta đa số thuộc tầng lớp thượng lưu. Họ không thiếu tiền, họ chỉ thiếu một nơi yên tĩnh nơi họ có thể tận hưởng lạc thú gia đình. Nếu chúng ta có thể cho họ cảm giác gia đình tại LS, họ sẽ gắn bó với chúng ta......... Tôi thiết nghĩ đây là một nút thắt chặt chẽ. Người làm kinh doanh chú trọng nhất là lợi nhuận nhưng mang lại cuộc sống yên bình gắn liền với thiên nhiên cho thế hệ mai sau cũng có một ý nghĩa rất lớn. Đây là toàn bộ ý niệm của tôi. Tôi xin hết ạ.

Jihyo đi chầm chậm về ghế ngồi của mình.—“Mình đã làm hết sức. Nếu không thành công, mình cũng sẽ không áy náy. Nhưng mình vẫn mong ông ta sẽ chấp nhận. Mình không thể bỏ lỡ cơ hội này.”

“Một dự án gắn liền với tình yêu thiên nhiên và lòng quan tâm đến tất cả mọi người. Jihyo, cô không làm tôi thất vọng.”

Ông Kang thầm mỉm cười hài lòng. Rồi ông quay sang nói với nhân viên.
- Được rồi, đầu giờ chiều hôm nay chúng ta sẽ tiến hành bỏ phiếu. Bây giờ mọi người có thể giải tán. 

Ông Kang đứng dậy đi ra ngoài. Mọi người nối gót ông. Duy chỉ có Hyejin vẫn còn ngồi lại phòng họp.

“Con nhỏ Jihyo lại lấy tình yêu người ra làm chủ đề. Đồ giả nai! Tôi không tin là cô không ham tiền. Lần này tôi xem cô thất vọng cỡ nào khi bị thua dưới tay tôi. Cô nghĩ ai cũng thích cái khái niệm hoài bão của cô sao? Bọn cổ đông có biết gì ngoài hai chữ lợi nhuận. Chỉ có ba mới thích thú với cái ý tưởng mộng mơ gàn rở của cô ta thôi. Nhưng một phiếu bầu của ba làm sao chống lại được mười phiếu bầu của những người khác? Hyejin, mày xem như thắng chắc rồi.”—Hyejin thầm mỉm cười hài lòng.

-oOo-

Một lúc sau.

Ông Kang chầm chậm bước vào phòng họp. Ông ngạc nhiên khi nhìn thấy Hyejin.
-Con không ra ngoài ăn trưa à? Sao còn ngồi ở đây?

Hyejin giật mình.—“Nãy giờ mình lo đọc tài liệu nên không để ý đến xung quanh nữa. ”

-Dạ, hôm nay con không đói. Ba ăn trưa chưa ạ? Còn chưa tới giờ họp, ba đến sớm vậy?

Ông Kang nhìn Hyejin vui vẻ nói.
-Ba mới ăn trưa xong. Ba hơi nóng lòng muốn biết kết quả bầu chọn nên đến sớm một chút. Hyejin này, dự án của con khá xuất sắc. Con làm tốt lắm. Ba có lời khen đó. Tiếp tục phát huy nhé!

Ông Kang vỗ vai con mình khích lệ. --“Có lẽ từ nay ba nên cho con nhiều cơ hội hơn nữa.”

- Con cám ơn ba quá khen. Con sẽ cố gắng không phụ lòng ba.

Hyejin mỉm cười thật tươi.—“Không ngờ lần này ba cũng ủng hộ con. Jihyo, cô thua chắc rồi.”

Jihyo trầm ngâm đứng ngoài cửa phòng họp.—“Tại sao ông Kang đến sớm vậy? Ông ta nói chuyện với Hyejin rất thân mật. Chưa bao giờ mình thấy Hyejin cười tươi như vậy. Có lẽ ông Kang đang khen thưởng cô ta. Jihyo, mày thua thật rồi sao?”

Cố che giấu thất vọng, Jihyo gật đầu chào ông Kang rồi ngồi xuống chỗ của mình. Cô lấy tài liệu ra, vờ đọc để không phải nói chuyện với ông Kang.—“Tôi không muốn nghe ông nói lời chia buồn với tôi.”

Ông Kang vui vẻ nói với Jihyo.
- Jihyo, cô làm tốt lắm. Tôi có lời khen đó. Tiếp tục phát huy nhé!- Ông nhìn cô khích lệ.

-Cám ơn ông quá khen ạ.- Jihyo bối rối nói.—“Có phải ông đang an ủi tôi không? Mình nên chuẩn bị tâm lý thôi.”

Hyejin cố che giấu thất vọng trong lòng.—“Tại sao ba cũng khen cô ta nữa? Chắc là ba chỉ khách sáo với cô ta thôi. Mình không tìm ra sai sót trong dự án của mình. Yên tâm đi Hyejin.”

-Chào chủ tịch…

-Chào chủ tịch…

Ông Kang từ tốn nói khi mọi người yên vị. 
-Được rồi, chúng ta bắt đầu họp.Tôi nghĩ mọi người đã có chủ kiến của mình. Chúng ta bắt đầu bỏ phiếu. Tôi sẽ là người kiểm phiếu. 

Ông Kang vừa nói vừa đứng dậy đưa chiếc hộp giấy trước mặt từng người. Ông thầm quan sát vẻ mặt của Jihyo và Hyejin.—“Cả hai đứa nó đều rất căng thẳng. Hyejin rất muốn thắng Jihyo một lần. Còn Jihyo, nó vì muốn chứng tỏ mình nên đã cố hết sức mình. Cạnh tranh tốt, nhưng dù sao hai đứa nó cũng sẽ ít nhiều có hiềm khích.” 

Ông điềm tĩnh ngồi xuống.
-Được rồi, chúng ta cùng xem kết quả nhé.

Ông mở từng phiếu.
- Phiếu thứ nhất, Hyejin… Phiếu thứ hai, thứ ba, Hyejin… Phiếu thứ tư, Hyejin.... Phiếu thứ năm, Jihyo. Sáu, bảy, tám, chín, Jihyo. Và phiếu thứ mười là Hyejin.

Hyejin sững người.-“5-5. Huề sao? Vậy thì làm sao?”

Jihyo lặng người run run.-“Huề rồi. Ông Kang vẫn chưa bỏ phiếu. Mình có hy vọng không?”

Ông Kang thở ra.—“Mình đã có quyết định ngay sau khi nghe hai đứa nó thuyết trình. Mình chỉ không muốn làm người đưa ra quyết định cuối cùng.” 

Ông chậm rãi.
- Mọi người đã biết kết quả. Tôi nghĩ kết quả này đã phản ánh cái nhìn của mọi người về ý niệm của Hyejin và Jihyo. Tôi có lời khen là cả hai có ý niệm rất tốt và đã chuẩn bị chu đáo. Thay mặt mọi người, tôi cám ơn hai cô đã vì công ty mà cố hết sức mình.

Ông đứng dậy bắt tay Jihyo và Hyejin. 

-Cám ơn chủ tịch.- Jihyo lí nhí.
-Cám ơn ba.- Hyejin nói nhỏ.

Ông Kang tiếp tục.
-Công bằng mà nói thì hai dự án này có ưu điểm và khuyết điểm ngang nhau. Thật khó phân biệt ai tài hơn hay dự án nào hay hơn vì tất cả vẫn còn nằm trên giấy tờ. Chúng ta chưa có kết quả xác thực để đưa ra kết luận. Tuy nhiên chúng ta chỉ có thể chọn ra một dự án để đưa đi dự thi. Tôi đã quyết định chọn dự án của…

Ông chợt im lặng, nhìn Hyejin và Jihyo.

Cả phòng họp như nín thở chờ quyết định của ông Kang.

“Họ là cha con. Ông ta sẽ chọn cô ta. Ông ta không thể để cô ta mất mặt trước mọi người được. Mình thua rồi. Thế là hết!”—Jihyo cay đắng nghĩ thầm.

“Ba rất thưởng thức dự án của con. Ba không thể vì sợ người ta dị nghị mà chọn cô ta. Nếu vậy, con không phục.”—Hyejin nắm chặt lấy cạnh bàn như sợ mọi người nhìn thấy cô đang run. 

“Ba phải công bằng với mọi người. Ba tin con sẽ hiểu ba.”

Ông Kang  từ tốn.
-Tôi đã quyết định chọn dự án của Jihyo để tham gia dự thi. Hyejin sẽ là người trợ giúp chính cho Jihyo. Tôi hy vọng mọi người trong phòng thiết kế sẽ hết lòng hợp tác giúp đỡ cho Jihyo và Hyejin trong thời gian tới. Đây là một dự án quan trọng của công ty trong vòng hai năm tới. Nếu chúng ta đạt giải, chúng ta sẽ triển khai ngay kế hoạch xây dựng. Tôi hy vọng mọi người hiểu được tầm quan trọng của dự án này mà cố hết sức mình.

Rồi ông quay sang nhìn Jihyo và Hyejin, tiếp tục.
- Tối mai, ban tổ chức cuộc thi sẽ tổ chức họp báo và đãi tiệc chào mừng các công ty tham dự cuộc thi. Tôi muốn hai cô đại diện công ty đi dự. Chi tiết cụ thể tôi sẽ cho người đưa cho hai cô vào sáng mai.

Rồi ông nhìn sang mọi người.
- Cuộc họp đến đây là kết thúc. Mọi người có thể giải tán.

Ông Kang cầm xấp tài liệu toan đứng dậy. Hyejin vội vàng gọi ba mình lại.
-Con có chuyện muốn nói với ba. Ba cho con năm phút được không?

Ông Kang nhìn con mình ngạc nhiên.—“Hyejin có gì không phục chăng?”

Ông từ tốn.
-Con có thể bắt đầu.

Hyejin e ngại nhìn nhân viên trong phòng. Họ đang ngạc nhiên đứng lại quan sát thái độ của ông Kang và Hyejin.

Chợt cô mất hết can đảm.—“Sao ba không hiểu là con muốn nói chuyện riêng với ba?”

-Con có thể bàn luận với ba trong văn phòng của ba không?-Cô nhìn ông khẩn khoản.

“Có lẽ mình cũng nên nói chuyện riêng với Hyejin. Không nên để nó quá thất vọng.”

Ông Kang chậm rãi.
- Con có thể đi theo ba.

Nói rồi, ông Kang và Hyejin rời khỏi phòng họp. Mọi người nối gót ông. 

Jihyo vẫn ngồi lặng trên ghế, suy nghĩ đang đan xen rối bời trong lòng cô.—“Kang Sung Woo đã chọn mình. Ông ta tín nhiệm mình đến vậy sao? Ông ta không ngại Hyejin bị mất mặt mà chọn mình. Mình biết mình không nên phụ lòng kỳ vọng của ông ta. Nhưng đây không phải là mục đích của mình khi đảm nhận công trình này. Giờ mình phải làm sao? Mình chợt ước mơ là dự án của mình không đạt giải…Vậy thì không cần cắn rứt lương tâm…Nhưng mình sẽ thất vọng lắm, và anh ấy cũng vậy…”

-oOo-

Văn phòng chủ tịch Kang Sung Woo.

Ông Kang chỉ tay vào chiếc ghế đối diện.
-Con ngồi xuống đi. Con có thể bắt đầu.

Hyjin hấp tấp lên tiếng.
-Con muốn biết tại sao ba chọn dự án của Jihyo? Có phải vì ba sợ người ta dị nghị không?

Ông Kang chán nản lắc đầu.—“Con không bao giờ chịu chấp nhận thất bại cả. Ba không biết nên mừng vì con có ý chí hay buồn vì tính cố chấp của con?”

Ông điềm tĩnh đáp.
-Ba chọn dự án của Jihyo vì ba nhận ra đây là một kế hoạch rất xuất sắc. Con biết xưa nay ba làm việc không hề quan tâm đến việc người ta nhìn ba như thế nào.

“Ba luôn bênh vực cô ta. Ba cho con cái cảm giác cô ta mới là con gái của ba chứ không phải con.”

Hyejin cố nén tức tối, nói luôn một tràng.
-Con không phủ nhận ý niệm của cô ta rất hay, nhưng nó rất không thực tế. Việc này làm giảm doanh thu của chung cư rất nhiều. Trú khách trong chung cư là khách hàng của chúng ta. Nhiệm vụ của công ty là phục vụ họ. Chỉ cần chúng ta làm tốt chuyện này là được, không cần quan tâm người khác nghĩ sao về mình. Ba nghĩ con nói cho đúng không?

Hyejin nhìn thẳng vào cha mình.—“Con không nhận ra có gì sai trái trong lập luận của con. Có chăng là ba luôn kiếm cớ bênh vực cho cô ta thôi.”

Ông Kang cố nén tiếng thở dài.—“Nó lại chỉ biết nghĩ tới tiền. Tại sạo nó không bao giờ biết nghĩ cho người khác?”

Ông thở ra, nhìn con mình buồn buồn.
- Hơn năm mươi phần trăm trú khách trong chung cư là người nước ngoài. Chúng ta phải phục vụ họ nhưng không có nghĩa là chúng ta có thể bỏ quên người dân mình. Jihyo đúng khi nói rằng tất cả mọi người có quyền chung hưởng thiên nhiên. Chúng ta hoàn toàn có quyền xây dựng một tòa ốc vì đây là đất của chúng ta, nhưng chúng ta cũng phải nghĩ đến cảm nhận của người dân nữa. Ba biết kế hoạch của con rất xuất sắc. Đứng trên lập trường của một nhà kinh doanh, ba nhất định sẽ chọn dự án của con vì số lợi nhuận mà nó hứa hẹn hoàn toàn vượt hẳn dự án của Jihyo. Nhưng con nên nhớ, chúng ta cần một dự án để đưa đi dự thi. Nếu con là ban giám khảo, con sẽ chọn dự án nào? Một dự án phục vụ cho tất cả người dân nội địa, chú trọng quan tâm và suy nghĩ đến cảm nhận của họ? Hay một dự án chỉ chú trọng làm sao đạt được lợi nhuận cao nhất, phục vụ tốt nhất cho giới thượng lưu mà không quan tâm đến cảm nhận của người dân? Ba nghĩ con đã câu trả lời. Ba không tranh cãi với con nữa. Đây là quyết định cuối cùng của ba. Ba hy vọng con hiểu và tập trung vào việc giúp đỡ Jihyo.-Ông Kang cứng rắn nhìn con mình.

Hyejin thất vọng từ từ gật đầu.
- Con hiểu rồi. Con xin phép ba.

Hyejin đi như chạy ra khỏi văn phòng ba mình. Cô cố nén không gào lên vì tức giận.

“Con thua cho cô ta vì con không giỏi giả nai bằng cô ta. Lúc nào cô ta cũng làm ra vẻ thương người, đánh động vào tình cảm ủy mị của người khác. Con không phục đâu. Jihyo, một ngày không xa tôi sẽ lật mặt nạ của cô.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top