Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà Kang có một giấc ngủ thật ngon tối hôm qua, Gary với Jihyo hòa thuận làm bà rất hài lòng, trên mặt bà mùa xuân dường như không chấm dứt. Lúc này đây bà vừa chải đầu vừa nói với chồng mình,"Tôi đi nấu đồ ăn sáng đây, ông coi hai đứa nhỏ về chưa nhé".

"Hai đứa nó về tối qua rồi"Ông lười biếng dụi mắt mình rồi mang kính vào, xe lăn cũng không cần nữa mà tự đi vào nhà tắm. Ông không biết mình rốt cuộc phải giả vờ đến bữa nào, ngồi xe lăn cảm giác rất khó chịu,"Bà nó ơi, gọi bác sĩ cho tôi đi".

"Ông bị gì? Khó chịu ở đâu à?"Bà ngừng đi quay đầu lại nhìn chồng mình,"Tôi thấy ông bình thường mà".Bà sau khi nhìn một lượt từ trên xuống dưới, nói.

"Kêu bác sĩ bảo tôi có thể tự đi lại rồi, đi xe lăn mãi chắc chết"Ông lườm yêu vợ mình, bà 'à' một tiếng, ra là vậy. Bà gật đầu rồi tìm số bác sĩ gọi cho ông ấy, mọi chuyện sắp xếp ổn thỏa bà mới đi nấu ăn. Đó là thói quen cũng là sở thích của bà, được nấu cho những người mình yêu thương nhất.

Bà Kang đi ngang phòng hai đứa nhỏ, tâm địa đen tối của bà bắt bà dừng lại tò mò nghe xem bên trong bọn nó nói gì, còn phần lương thiện trong bà bắt bà tiếp tục đi tiếp. Nhưng cái ác luôn mang tính cám dỗ cao, bà cũng là người dễ bị chi phối nên ngừng chân lại nhìn ngang ngó dọc để chắc chắn không có ai rồi lắng tai nghe.

"Dậy đi honey"Tiếng con trai bà trầm trầm vang lên sau cánh cửa, bà che miệng cười thầm. Honey đồ, y như vợ chồng bà thuở mới cưới từng nói với nhau.

Bà mang nét cười phơi phới đi ra nhà bếp, người làm thấy bà nên cúi chào nhưng bà vẫn ngơ ngẩn cười mà không thấy họ. Ôi đàn con cháu của bà, cháu trai cũng được mà cháu gái cũng chẳng sao, bà thương tất cả. Bà Kang lúc này chắc chắn là hai đứa yêu nhau rồi, chồng bà đi đằng sau ôm ngang eo bà, hỏi,"Làm gì mà cười như điên vậy".

"Tôi muốn có cháu quá, thắt tóc cho nó. dẫn nó đi công viên chơi nữa, lúc đó vợ chồng mình nghỉ hưu luôn cũng được. Rồi tôi với ông đi du lịch giống như ba mẹ Jihyo ấy"Bà nắm lấy bàn tay chồng mình, cuộc sống thần tiên như vậy thì thật viên mãn.

Ông Kang cười, nét mặt theo thời gian có thay đổi đi nhưng vẫn giữ được thần thái như ngày xưa, ông càng già lại càng đẹp lão,"Vậy tôi với bà sinh một đứa nữa cũng được".

"Gìa cũng không đàng hoàng"Bà thúc khuỷu tay vào eo ông, đôi vợ chồng già vẫn ngọt ngào như thuở mới yêu nhau. Bà nói nhỏ với ông,"Ban nãy tôi nghe Gary gọi con bé bằng honey, ôi trời, giống hệt tôi với ông ngày xưa".

"Con tôi với bà mà lại"Ông vênh vênh tự đắc, con trai ông ngoài khoảng thích kinh doanh không giống ông ra còn lại tính cách đều giống, ngay cả gương mặt xấu trai cũng được di truyền tuyệt đối. Ông thấy may mắn vì thằng bé còn có tiền để đỡ xấu, ngày xưa ông xấu lại nghèo nên chẳng ai thương cả, mẹ Gary xinh đẹp lại từ bỏ tất cả để đến bên ông. Nhưng đời vẫn không như mơ, mẹ đẹp nhưng sinh con lại xấu, đôi lúc ông cảm thấy thương bà kinh khủng, chắc hẳn bà phải sốc lắm.

Bà khoác tay ông đi về phía bếp, hôm nay ông được tự đi lại nên cảm thấy thoải mái vô cùng, ông ngồi ở sô pha uống một chung trà ngon ăn một cái bánh. Cuộc đời thong thả như vậy đã là hạnh phúc.

Trong phòng, Gary gọi Jihyo dậy nhưng cô lại úp mặt vào gối tránh anh, cô thều thào,"Cho em ngủ năm phút nữa được không?". Gary thì thầm vào tai cô,"Được, với một điều kiện".

"Thôi khỏi, em dậy rồi"Jihyo như gắn lò xo bật dậy, điều kiện của anh thật sự rất tốn sức, cô thà thức sớm hơn một tí. Gary nhìn cô cười, đôi mắt nhỏ cong cong như vầng trăng. Anh cảm thấy yêu thương bao nhiêu cũng không đủ, cảm giác cứ muốn ôm cô vào lòng mà âu yếm, nói những lời mật ngọt.

Jihyo xuống giường rồi chạy như bay vào phòng tắm, cô có cảm giác anh rất giống thú đói, gần cô một lúc anh lại không thể kìm chế được mình. Mà người mệt mỏi nhất cũng là cô thôi, Jihyo bĩu môi không đồng tình với cách làm của Gary. Cô chỉ muốn nằm trong vòng tay anh được nói chuyện với anh nhưng anh lại không thích như vậy.

Cô lấy điện thoại lên trang tìm kiếm trang nói về phụ nữ sau khi cưới, cô nhấn vào chuyên mục tuần trăng mật để xem mọi người thảo luận. Có người viết,"Chồng tôi rất ngọt ngào, chuyện đó với chồng tôi chưa bao giờ là đủ".

"Ừ, chồng tôi cũng vậy. Nhưng có yêu mới như vậy thôi.

P/s: Ảnh làm tôi thấy mình thật hấp dẫn".

"Chồng tôi lại không hứng thú gì, có phải ảnh chán tôi không?. Tôi nên làm gì đây?".

"Chồng tôi cũng vậy, nhưng rồi cũng giảm dần à. Quan trọng là phải làm mình hấp dẫn trong mắt chồng mình, cho hắn không rời xa mình được".

Cô xem hết một lượt gần mười trang thảo luận và rút ra một điều, chồng cô rất bình thường. Jihyo để điện thoại lên bàn rồi đi tắm, cô mệt mỏi ngâm mình trong bồn nước ấm để thư giãn, cảm giác mọi mệt mỏi đều tan biến theo dòng nước. Đèn màu vàng tỏa màu sáng dịu nhẹ làm cô muốn ngủ một giấc, Jihyo dựa đầu vào thành bồn tắm nhìn lên trần nhà mờ ảo. Hơi nước làm cô như không có thực trên cõi đời này. Đẹp như ảo mộng.

Khi bước ra ngoài cô lại trở thành một Song Jihyo nhiệt huyết như mọi ngày. Nhất là khi được mặc trang phục của mình, cô hôn nhẹ vào má anh trước khi bước ra bàn trang điểm. Gary kéo tay cô lại đặt lên môi cô một nụ hôn, cô không phản đối mà chỉ đáp lại anh nhẹ nhàng. Nhưng khi anh lại muốn tiến tới thêm một bước cô lại kéo anh ra,"Đi tắm nhanh đi còn ăn sáng nữa, ba mẹ chờ kìa".

Gary tắm xong đến lúc cất khăn mới phát hiện điện thoại Jihyo đang nằm trên bàn, điện thoại không tắt màn hình làm anh tò mò nhìn thử. Là chuyên mục sau hôn nhân mà nội dung càng nhìn anh càng đỏ mặt, Gary mở cửa nhà tắm ra cầm điện thoại đi lại phía vợ mình,"Ya Song Jihyo, em coi cái gì vậy?".

"Ơ", cô đang thoa serum liền ngừng lại nhìn vào điện thoại mình rồi lại nhìn anh,"Đâu có", Jihyo lắc đầu che đôi má đang dần đỏ lên của mình, cô chụp điện thoại nhét vội vào túi.

"Em thấy anh không bình thường à?"Gary hỏi, một chút tổn thương ẩn sâu trong lời nói.

Jihyo lắc đầu,"Em coi rồi, ham muốn của anh hoàn toàn bình thường". Cô cười nhìn anh qua gương,"Còn bình thường chán, nhưng có vẻ không bằng mấy ông chồng trên diễn đàn". Cô giấu đi xấu hổ của mình để nói với anh, cô sợ anh cảm thấy không vui nên chỉ biết chọc ghẹo anh để anh vui lên.

"Ya, anh không bằng á? Mấy ông đó như thế nào?"Gary ganh tị.

Jihyo thoa bước kem dưỡng cuối cùng rồi đứng lên, cô đổ một chút serum ra tay rồi thoa lên mặt anh."Anh không màu mè bằng họ". Cô thoa lên mặt anh nhẹ nhàng để dưỡng chất thấm sâu vào da, dưỡng một chút sau khi cạo râu cũng tốt. Cô nghĩ có lẽ cô nên thay đổi quan niệm của anh về mĩ phẩm.

"Jihyo này, mình dời đi chỗ khác ở được không? Anh muốn em muốn thức dậy khi nào thì thức, muốn vứt đồ lung tung hay uống bia cũng không phải ngại ngùng. Giống như ngày trước đó"Gary nói những lời mình nghĩ, chỉ mới mấy ngày mà anh lại thấy cô có chút bó buộc, cô không thể uống bia nếu cô thích. Quần áo cũng phải cất dọn gọn gàng, anh nhớ một Song Jihyo bừa bãi như trước kia, dù một chút vô kỉ luật nhưng lại rất chân thật.

Jihyo xoa nhẹ gò má của chồng mình âu yếm, anh lo cho cô như vậy làm cô rất cảm động. Nhưng hình như anh quên mất lí do vì sao cả hai kết hôn, đó là vì ba anh đang bệnh và muốn nhìn thấy anh và cô hạnh phúc dù là giả tạo.Jihyo chợt nhớ đến bệnh của ông, cô thấy ông càng ngày càng khỏe lên nên cô rất vui mừng.

"Anh lo cho em em biết chứ, nhưng mà mình kết hôn vì ba anh mà, nhớ không?"Jihyo nói, nếu dời đi như vậy ông làm sao có thể thấy anh và cô ở bên nhau như tâm nguyện của ông được?.

Gary gật đầu,"Anh nhớ chứ, nhưng hình như ba anh khỏe lên rồi".

"Đợi ba anh khỏe mình dọn đi cũng không muộn mà"Jihyo kéo tay anh ra nhà bếp để ăn sáng, cô xăn tay áo nấu ăn cùng mẹ anh, hai người vừa nói vừa nấu bữa sáng rất vui vẻ. Nhưng Jihyo có nhiều lúc lại vô ý đạp trúng bẫy mà mẹ anh gài, kết quả tình báo thu thập cũng được không ít thông tin.

Gary thì nói chuyện với ba mình, Jihyo nhìn ra thấy hai người hòa thuận nói chuyện cảm thấy yên tâm. Ít nhất giữa họ cũng không có cãi nhau như ngày trước.

"Ba thấy đỡ hơn chưa?"Gary nói, ba anh gật đầu,"Bác sĩ bảo có thể đi rồi".

"Ba ơi, con muốn chuyển ra nhà riêng"

"Tại sao?"Ông biết rõ nhưng vẫn hỏi, trong lòng cười thầm. Thằng nhóc này đúng y như mẹ nó nói, không biết giấu cảm xúc của mình tí nào. Lúc này đây nó đang đỏ mặt trả lời ông,"Jihyo ở nhà này không quen à?". Ông lại hỏi, ông không tin chủ ý này là của Jihyo bởi con bé đồng ý kết hôn cũng bởi vì ông yêu cầu nên không thể nào muốn dời đi được.

"Ba nói thật với con, ba thật ra không có biến chứng"Ông cúi đầu nói nhỏ với Gary, anh nghe được tới đó cằm cũng muốn rớt xuống,"Sao ạ?". Anh hoảng hốt hỏi lại.

"Ba biết hai đứa yêu nhau, hai con làm gì cũng được chỉ cần mau sinh cháu cho ba thôi. Không cần cảm ơn đâu con trai"Ông vỗ vai con trai mình rồi đứng lên đi về phía bếp, bước chân chẳng giống như người bệnh tí nào. Gary nhìn bóng lưng của ông mà hoảng, thì ra bị lừa, lại còn bị lừa một cú thật to.

"Cám ơn ba, ba làm tốt lắm"Gary nói với ông rồi đi vào bếp kiếm vợ mình, nụ cười trên mặt hai người đàn ông lúc này thật gian tà.

"Ơ, ba đi được rồi?"Jihyo ngạc nhiên trợn tròn mắt, ông Kang gật đầu,"Bác sĩ bảo ba có thể tự đi lại mấy ngày trước rồi".

Cô nhìn bà Kang, bà mỉm cười nói với cô,"Ông ấy nói khi nào đi được mới bảo con biết, ổng tập đi lại lâu lắm rồi".

Bây giờ mới đúng là mọi người hùa nhau gạt Jihyo, cô như cừu non bị chính cha mẹ mình, cha mẹ chồng, cả chồng mình lừa. Nhưng chẳng ai có cảm giác tội lỗi cả. Jihyo không biết gì nên rất cảm động, cô vừa cười vừa muốn khóc làm cho ba người đang đứng lo lắng, chồng cô âu yếm vỗ vai cô an ủi.

"Ban nãy anh có nói với ba về việc chuyển nhà rồi, em muốn mua nhà mới ở đâu hả Ji ngố?"Anh nói, giọng ngọt ngào như những lời tâm tình trìu mến.

Rốt cuộc Jihyo với Gary cũng dọn ra khỏi nhà họ Kang để lập tổ ấm mới, Jihyo không muốn lại mua nhà tốn kém nên vẫn tận dụng nhà mình để làm tổ uyên ương. Căn nhà ấy chứng kiến khoảnh khắc anh và cô cùng trưởng thành, với cô căn nhà đó rất quan trọng. Những thứ cô cần mua đó là vật dụng của đàn ông, ngoài ra thiết bị điện tử trong nhà đều ổn cả.

Jihyo nằm dài trên ghế trước giờ đi học, Gary ở lại đây nên có cảm giác lạ lẫm, bởi vì đây là lần anh dọn vào ở hẳn chứ không phải chỉ ở chơi như mọi hôm. Anh bật ti vi ngồi xem trong khi Jihyo đang gác tay lên trán suy nghĩ gì đó, Gary thấy vậy nên hỏi,"Em nghĩ gì vậy Jihyo?".

"Em chỉ nghĩ là ba khỏe lại có bảo hai mình ly hôn không"Cô nói nhẹ nhàng những lời làm người khác lo lắng, Gary nhìn cô, bèn nói,"Không có đâu, em phải chịu trách nhiệm cuộc đời anh chứ".

"Ya Kang Gary!"Jihyo gọi tên anh, lườm anh một cái sắc bén,"Anh phải chịu trách nhiệm với em mới đúng chứ".

"Em chịu mới đúng, em cướp đi sự trong sáng của anh mà"Gary bĩu môi làm mặt đáng thương, cô kéo môi anh ra không cho khép lại nữa,"Đáng ghét này". Cô đùa giỡn.

Gary nắm bàn tay cô lại hôn nhẹ vào tay cô,"Anh yêu em, anh sẽ bám chặt vào em, không bao giờ buông hết".

"Nhưng em sợ, những chuyện này đến quá nhanh.."Jihyo nói giữa chừng anh đưa tay lên môi cô chặn những lời tiếp theo,"Không cần nghĩ gì hết, anh sẽ vẫn bên em như ngày đầu thôi. Chúng ta nên thuộc về nhau từ lâu mới phải".

Một nụ hôn hòa lẫn tình yêu và nước mắt, hóa ra khi hạnh phúc người ta cũng có thể khóc.

Hôm nay Jihyo quyết định phải đi học cho bằng được nên ngăn không cho anh hôn mình, nụ hôn lần trước làm cả hai lại chìm đắm quên mất cả bài học. Lúc này cô chỉ hôn anh vào má rồi nhanh như chạy đóng cửa xe lại đi vào lớp. Gary mỉm cười nhìn bóng hình mình yêu thương đang đi như chạy, cô quá đỗi đáng yêu làm anh say đắm.

Nghỉ giữa giờ người mà cô không ngờ sẽ gặp đã đến tìm cô, Joong Ki. Anh đứng dựa vào bức tường gần cửa lớp đợi cô ra, bóng dáng anh cô độc đến lạ thường. Cô bạn Guk Sun béo ú chạy vào lớp thông báo với cô rằng Joong Ki đang đứng đợi cô trước cửa, Jihyo ngưng cười đùa đứng dậy đi ra ngoài cửa lớp tìm anh.

Thấy Jihyo Joong Ki lại quay lưng bỏ đi, cô bám theo anh một đoạn ra tới khu vườn trong nhà của trường, anh quay mặt lại phía cô. Đôi mắt ưu buồn mà cô lần đầu mới thấy.

"Vẫn câu hỏi cũ, em có thấy hối hận không Jihyo?"Joong Ki nắm vai cô thật chặt để cô đối diện với mặt mình, anh muốn nghe cô nói một lời thật lòng. Nếu cuộc hôn nhân này là ép buộc anh muốn giải thoát cho cô, anh đã rất đau vì nghĩ đã đánh mất cô, nỗi đau dày vò anh khi ngủ cũng như lúc thức.

"Joong Ki à, em không hối hận vì đó là người em yêu"Jihyo nói, cô mỉm cười nhìn thẳng sâu vào mắt anh, cô muốn cho anh biết rằng mình thật sự hạnh phúc."Cám ơn anh đã lo lắng cho em, nhưng em đã là vợ của Gary rồi".

"Em có thể ly hôn được, em không biết là anh yêu em sao Jihyo?"Joong Ki gần như hét lên, anh đau đớn làm nước mắt ngập tràn trên khóe mắt. Jihyo thấy, một chút tội lỗi xoẹt thẳng trong tim cô, cô không muốn làm tổn thương người đàn ông tốt như Joong Ki nhưng cô cũng không thể bỏ người mà cô yêu được. So với Joong Ki sức nặng của Gary trong lòng cô nặng hơn rất nhiều.

"Xin lỗi, nhưng người em ấy yêu là tôi"Gary kéo vợ mình về phía mình, không khí giữa ba người trở nên thật sự nghiêm trọng.

ng cu{ԝ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top