Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Thư vui đến lắm! Cô chỉ cần nghĩ đến sẽ được đi chung cùng anh hết đoạn đường kia liền thấy như một giấc mơ đẹp

Từ bệnh viện đến chỗ Gia Bảo tầm nửa tiếng đồng hồ, nửa tiếng này cũng quá đủ rồi

Lúc lái xe, mắt cô cứ phút chốc lại nhìn đến gương chiếu hậu, đôi lúc sẽ thấy hắn nhìn cửa sổ, đôi lúc lại thấy hắn nhìn phía trước, trong một giây nào đó cả hai sẽ chạm mắt nhau, người dời mắt đi đầu tiên vẫn sẽ là cô...

Đoạn đường này thật sự quá ngắn

Mới đó đã đến rồi, bên trong hình như hơi náo nhiệt một chút, lúc nãy không dám bây giờ bỗng nhiên lại rất có dũng khí "Anh có muốn tham gia tiệc không?"

Nhật Long vẫn không có trả lời lại, chỉ một đoạn đường đi thẳng vào sân nhà Gia Bảo, khách thì không có, chủ yếu là người nhà anh, Gia Bảo dự định tối nay chỉ tổ chức tiệc nhẹ cho đám các cô

Vốn không thích náo nhiệt cho nên Bảo Thiên liền tán thành, cô cũng tán thành

Vẫn là ở chỗ cũ, bọn họ tham gia cùng nhau, chơi đùa cùng nhau, chơi hết lại ăn, ăn xog lại chơi, không khí bất chợt lại như trở về lúc xưa, chẳng có ai quan tâm đến hiện tại như thế nào, bọn họ đều vui vẻ đến nửa đêm mới về

Nhật Long sau khi lấy xe tất nhiên sẽ không đi cùng xe với Ngọc Thư nữa, hắn nói đi có chút việc, Ngọc Thư vốn đã quen cho nên chỉ gật đầu cười

Cuộc sống của cô sau ngày hôm nay sẽ lại trở về bình thường, sẽ vẫn chỉ là một mình trong nhà rộng

Cô đem một chút bánh bên trong tủ lạnh kéo ra ngoài, mắt lướt qua mấy món ăn bên trong, xác định cũng chẳng có ai ăn nữa, liền đem mấy món dư đổ hết vào thùng rác, dù sao cũng đã lâu rồi

Cô cầm dao bên bàn bếp muốn đem đến bàn cắt bánh, liền nghe bên ngoài có tiếng xe chạy vào sân, tiếp đó lại nghe tiếng mở cửa

Miếng bánh đã được cắt ra bỏ vào đĩa được cô cầm trên tay có chút run lên, liền đi đến cửa phòng bếp nhìn ra phòng khách

Mắt Nhật Long cùng cô liền giao nhau ở một điểm, cô có chút không tin vào mắt mình, cả thân cũng vì vậy mà bất động

Nhật Long nhìn qua tay cô, suy nghĩ một chút, tay để chìa khoá trên kệ, tháo giày thay dép "Ăn khuya sao?"

"Ừm!" Ngọc Thư liền cười nhẹ, đem cái dĩa cầm lên bằng hai tay, trong mắt đem theo chút mong chờ "Ở tiệc sinh nhật anh cũng không ăn nhiều, có muốn dùng một chút không?"

Nhật Long đem áo khoác để lên ghế, mới ngước mắt nhìn cô "Cũng được" sau đó cùng cô đi xuống bếp

Ngọc Thư lấy một cái dĩa khác cắt môt miếng bánh để lên đó mới trao đến cho Nhật Long, hắn nhìn một lúc mới cúi đầu "Cảm Ơn!"

Rất nhã nhặn đem muỗng múc lên đưa vào miệng, Ngọc Thư nhìn đến ngây người, cuối cùng thì... cuối cùng hắn cũng đã cùng cô ăn cùng một chỗ, Nhật Long nhận thấy có người nhìn bản thân liền ngẩng đầu, hơi nhướn mày "Em không ăn sao?"

Không có sự căm ghét, không có cọc cằn khó chịu, chỉ đơn giản là môt câu hỏi thăm bình thường, cô chợt run lên cười nhẹ "Ừm!" Đem bánh lần lượt đưa vào miệng ăn

Hắn ăn hết trước, trong người liền cảm thấy buồn ngủ, cho nên nói với cô sẽ đi lên lầu trên trước, Ngọc Thư gật đầu, nhìn theo bóng hắn rời đi

Muỗng trong tay bị siết đến hiện lên vằn đỏ, lúc buông tay liền có chút đau rát, cô mới nhận ra đây không phải là mơ, đây là hiện thật!

Trong lòng không tránh khỏi cứ hân hoan như trên mây, đến nỗi dọn dẹp hết chén dĩa từ bao giờ cô cùng không biết, cả người đều như người mất hồn bước lên phòng ngủ

Lúc bước vào đã thấy hắn nằm trên giường, rất yên tĩnh nhắm mắt trong như đã ngủ rất say rồi, Ngọc Thư bỗng nhiên nhoẻn miệng cười nhẹ, nhẹ tay nhẹ chân hết mức bước vào phòng tắm

Lúc trở ra, hắn vẫn nằm đó, trên mặt không có biểu cảm nào cả, Ngọc Thư lại rón rén bước đến giường, nâng cái mền trên người hắn lến cao một chút rồi nằm xuống cạnh hắn, đôi mắt cô đi dọc theo hết mấy nét trên gương mặt Nhật Long

Cái này làm cô nhớ đến lúc còn nằm viện, hắn cũng yên ổn ngủ như vậy, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác hai người đã kết hôn

Cùng nhau ăn một bữa khuya, cùng nhau nằm trên một chiếc giường, đắp chung một chiếc mền mà ngủ

Thật may quá vì hắn đã ở đây với cô, thật may quá vì hắn đã không còn ghét cô nhiều như lúc trước

Cô thừa nhận bản thân là sai khi tách hai người họ ra, ai lại đồng ý cho tiểu tam phá hoại hạnh phúc người khác lại hạnh phúc với tình cảm của bản thân kia chứ

Chỉ có điều...

Cô thật sự rất yêu hắn, cuộc sống của cô chỉ muốn mỗi hắn, người cô run nhẹ, tay cũng vô thức chạm nhẹ vào một bên má Nhật Long "Em hứa sẽ cùng anh đến răng long đầu bạc!"

Bỗng nhiên có vật lạnh chạm vào má cùng câu nói kia của Ngọc Thư làm Nhật Long mở mắt

Mặt đối mặt, còn có chút gần khiến hắn sửng sốt một lúc, từ ánh sáng bên ngoài cửa sổ không khó thấy được hai hàng nước mắt của Ngọc Thư, cái này càng làm hắn kinh ngạc

Hắn từng đi cùng rất nhiều cô gái, đến lúc về hay từ bỏ, mấy cô đều khóc lớn, kêu gào đủ chuyện khiến hắn rất nhất đầu, còn cô, khóc cùng rất an tỉnh, đôi mắt cứ nhìn hắn lâu đến nổi hắn có cảm giác bản thân đã làm chuyện có lỗi với vợ

Vợ ...

_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top