Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Mận kinh ngạc mở to mắt nhưng vẫn gật đầu, đem theo sự khó hiểu rời khỏi phòng Ngọc Thư

Cô ngồi trở lại ghế, tim bỗng thắt lại khiến cô phải nhíu mày ôm một bên ngực, đúng vậy, người khiến hắn bối rối, ngẩn ngơ chỉ có mình Linh Chi, cô vốn chỉ nghĩ là do hắn nhất thời nhớ đến, lại không ngờ cô gái kia đã trở lại, chẳng những vậy còn gặp hắn rồi, đem số điện thoại đưa cho hắn

Ngọc Thư hoảng sợ, cô với hắn vẫn chưa hoà hoãn quan hệ được bao lâu, vậy mà cô ta đã trở lại, ông trời đang trêu cô hay sao? Ngón tay cô siết lại đến trắng bệch, miệng há ra thở dốc không ngừng

Tan sở lúc 5 giờ 30, Ngọc Thư lại ngồi ngây ngẩn trong phòng rất lâu, Tiểu Mận mấy lần đi đến nhắc nhở hỏi thăm đều chỉ nhận được sự im lặng cho nên cô nàng cùng cậu trợ lý phó giám đốc cùng nhau quyết định luôn

Cậu trợ lý kia thấy có chút không ổn cho nên mới hỏi lại, Tiểu Mận gật nhẹ đầu, bất quá đi xin chỉ thị của Phó tổng là được cho nên cả hai cùng khảo sát sơ qua lại mấy loại kia rồi quyết định gặp phó tổng

Lúc Ngọc Thư hoàn hồn, mặt trời bên ngoài đã chuyển hướng, cô như người mất hồn, nhìn đồng hồ, lại đứng lên đem túi xách bước ra khỏi cửa, Tiểu Mận bên ngoài thấy cô đi ra mừng đến rơi nước mắt, cô nàng đang đứng với cậu trợ lý liền chạy đến hỏi ý Ngọc Thư

2 giờ 30 Nhật Long vừa kết thúc cuộc họp cùng với chi nhánh bên kia, hắn bước ra khỏi phòng hội nghị, do phòng làm việc của hắn chỉ cách phòn cô một dãy hành lang, ngang qua phòng cô, rẽ phải ở cuối dãy là phòng làm việc của hắn, lại tình cờ gặp cô từ phòng làm việc bước ra, cước bộ của hắn cũng chuyển chậm lại

Cùng lúc đó cậu trợ lý như thấy cái phao cứu hộ, liền ôm đồ chạy đến phía hắn, bày tỏ ý kiến của mình và Tiểu Mận vừa bàn bạc, Nhật Long đảo mắt qua, nhắc nhở một chút, mắt lại chuyển đến hướng cô

Chỉ thấy cô giống như bị ai điều khiển, đôi mắt vô định hướng về phía trước, Tiểu Mận ôm giấy chạy đến bị cô va trúng khiến cả hai cùng mất đà, Ngọc Thư may mans vịn lấy bàn bẻn cạnh đứng vững, Tiểu Mận lại đang ôm đồ cho nên cũng ngã cùng với mấy thứ đồ đó

Ngọc Thư giúp cô nàng nhặt lên, cô nàng lại liên tục xin lỗi không cố ý, Hắn nhíu mày sâu, đôi lúc bị câu nói của cậu trợ lý thu hút nhưng không lâu

Mắt thấy cô đã đi đến thang máy, cho đến khi thang máy đóng cửa lại, hắn lại càng khó hiểu, cô là gặp chuyện gì không vui sao?

Cậu trợ lý thấy thái độ của hắn có chút kì lạ, cho nên cũng dời mắt theo hướng hắn nhìn, chỉ thấy cái cửa thang máy đã đóng kín, có gì đẹp sao?

"Phó tổng?"

"Cậu tự quyết định, xem làm thế nào ổn thì làm!"

Không có đi đến cuối hành lang về phòng làm việc, mà đi theo cô đến thang máy, đến tầng hầm gửi xe, xác định xe cô vẫn đậu ở chỗ cũ, nhìn quanh lại không thấy cô đâu, hắn liền nổi lên một tầng lo lắng, bắt gặp nhân viên bảo vệ gần đó liền đến hỏi một chút, anh ta chỉ hướng, Nhật Long cũng không đợi anh ta nói hết đã chạy đi

Ra khỏi Thịnh An, bên ngã tư đường liền nhìn thấy bóng hình quen thuộc, hắn mới chậm rãi đi theo phía sau

Hiện tại đang vào khoảng tháng 10, cho nên không khí có chút ẩm ướt của mùa mưa mà cũng có chút khô khan của cái nắng nóng còn sót lại của mùa nóng

Ngọc Thư vốn ngồi trong phòng thấy thở không thông cho nên mới định đi đến công viên gần Thịnh An đi dạo một vòng lấy tinh thần, trên trán cô do cái nóng đã hiện lên một lớp mồ hôi mỏng, trên đường đi lại không ngừng nghĩ ngợi lung tung

Khoé mắt cũng đỏ lên, cô cảm giác được vị đăng đắng ở cổ họng, có chút không thoải mái, cô không dám chớp mắt mạnh, vì sợ nước mắt sẽ rơi xuống

"Giữ lại hình ảnh của em, sâu trong tâm trí của anh, dù anh biết em mãi chẳng thể thuộc về anh"

Giọng hát từ bên góc công viên thu hút lực chú ý của Ngọc Thư, bài hát này vốn nên là do con gái hát nhưng hiện tại người hát lại là một chàng thanh niên, trông anh ta có vẻ còn nhỏ hơn cô

Ngọc Thư chần chừ một lúc cho đến khi bài hát kết thúc, cô đạp giày cao gót đi đến chỗ anh ta, Ngọc Thư đảo mắt qua bên dưới có một cái hộp thiết để vài tờ tiền lẻ, hát dạo?

Từ trong túi lấy ra một tờ tiền màu đỏ đặt xuống hộp thiết, nhận thấy số tiền lớn, anh ta liền ngước mắt nhìn Ngọc Thư, cô lùi lại "Anh có thể hát bài hát này thêm lần nữa không?"

Anh ta suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, tay chỉnh lại sợi dây trên đần guitar, bắt đầu đi vào bài hát

"Trong cuộc sống của em, anh có lẽ chỉ là điều ngẫu nhiên, nhưng cuộc sống của anh em là điều tất yếu..."

Cô không biết qua bao lâu, cô đã ngẩn ngơ, là bởi vì giọng hát, hay vì suy nghĩ của chính mình, trên trời đột nhiên đánh lên một tiếng sét, nước mắt cô cũng liền trào ra

Anh ta đột nhiên thấy cô khóc liền phát hoảng, bài hát dừng lại ở điệp khúc, anh tay tìm kiếm một lúc rút ra một túi khăn giấy đưa cho cô, Ngọc Thư hít vào môt hơi đem khăn lau nước mắt

"Cô gặp chuyện không vui sao?"

"Bị anh nhận ra rồi? Thật ngại quá, tôi không hay khóc như vậy đâu!" Ngọc Thư cười nhẹ, lại nhận thêm từ anh ta một tờ khăn giấy khác

"Dù sao thì nói mọi chuyện ra mới tốt, cô chưa từng nghe qua ..."

_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top