Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật Long đến phòng liền đóng chặt cửa, hắn đi đến bàn rót một ly nước uống

Trước đây hắn uống rượu không tốt, cô biết, hắn thích ăn cá cô cũng biết, hắn vốn ghét nhiều thứ cô biết, hắn thích gì cô cũng biết nốt, cô hiểu hắn đến vậy, sao lúc nãy lại không nhìn ra hắn có bao nhiêu là muốn xé ngay tờ giấy đó

Hắn đem ly nước đầy nốc hết một lúc, nước liền sặc lên mũi, khiến hắn khó chịu ho lấy ho để, ho đến nước mắt ứa ra vẫn thấy cay ở đầu mũi và cần cổ

Trên mặt bàn rơi xuống mấy giọt nước, hắn mới phát hiện ra có bao nhiêu là đau đớn, hắn đã quá xem thường cô, trước đây hắn cứ nghĩ cô sẽ mãi không rời khỏi hắn, nhiều lần đe doạ bày trò ly hôn cũng chưa từng nghĩ đến sẽ thật sự ly hôn

Hắn còn từng dõng dạt nói hắn chỉ có thể xem cô là em gái của hắn, hắn vậy mà có thể nói ra như thế, hốc mắt cay lên càng nhiều nước rơi ra, chẳng hiểu vì cần cổ khó chịu đến rơi nước mắt hay do trái tim Nhật Long đang đau đến thở không nổi

Hắn không biết từ lúc nào yêu cô, chỉ biết khi tình yêu ập đến hắn cũng không bất ngờ nhiều, hắn rất yên phận chấp nhận, lại còn rất ưa thích cho nên hắn đã đặt nhẫn...

Giấc mộng của hắn, giấc mộng cùng cô ăn cơm, cùng cô ngủ chung, cùng cô mỗi sáng thức dậy đều thấy đối phương, cùng cô sinh con, cùng cô vui vẻ sống đến già, chớp mắt đã biến mất

Giống như hoa vậy, hoa nở đẹp nhất là lúc hắn cùng cô bình yên qua từng ngày, hoa tàn là lúc cô nói với hắn ly hôn, mộng đẹp như hoa, hoa nở hoa tàn, mộng đẹp cũng sẽ có lúc kết thúc...

Hắn khó chịu xốc mền, đem cả người quấn vào bên trong, hiện tại hắn luyến tiếc, hắn muốn đem mùi của cô hít thật sau khảm vào người, chỉ sợ ngày mai hai người sẽ chẳng còn ở cạnh nhau, đắp chung một chiếc mền nữa

Không lâu sau nghe thấy tiếng cửa mở, hắn nhích nhích người, vốn muốn để cô nhìn thấy một khoảng trống rồi nằm xuống, bản thân nhắm mắt vờ như ngủ say

Bước chân cô rất nhẹ, tiếng tủ mở ra, cô lấy từ trong một bộ đồ liền đi vào phòng tắm, Nhật Long trở người nhìn về phía cửa có chút lo lắng, cứ nhìn về đó cho đến khi tiếng cửa phòng tắm lần nữa mở ra, hắn mới xoay người vờ tiếp tục

Cô đứng cuối giường, như đang do dự gì đó, cuối cùng đi đến đầu giường vươn tay lấy gối, nhẹ nhàng lùi ra sau xoay người đi ra cửa, hắn liền ngồi bật dậy "Em đi đâu?"

"..." bước chân cô khẽ khựng lại, liền húng hắng "Dù sao trên danh nghĩa chúng ta cũng đã ly hôn, ngủ chung có chút không hợp lẽ, phòng cô Hà vẫn còn bên dưới, em đến đó..."

"Anh sẽ ở đó, em hiện tại cứ ngủ ở đây" Nhật Long bước chân xuống giường, kéo cái gối bên cainh đứng dậy đi đến cửa, không kịp để cô nói thêm lời nào đã đóng cửa lại, Ngọc Thư thở dài gật gật đầu, dù biết sẽ có ngày này cô vẫn cảm thấy rất khó chịu, rất khó chấp nhận

______

Sáng hôm sau Nhật Long dậy từ sớm, hắn còn dự định đi mua đồ ăn sáng, nhìn đến bếp liền thấy có vài thứ ở bồn vẫn chưa rửa sạch hết, cho nên sắn tay áo bước đến, đem bên trong rửa sạch, lúc mở tủ đem khăn bên trong nhìn đến bên góc liền thấy có tờ giấy, hắn hạ mi mắt, đem tờ giấy kéo ra đọc lại lần nữa

Phía sau nghe tiếng bước chân truyền đến, hắn quay đầu thì thấy Ngọc Thư cũng đã thay đồ công sở bước đến trước cửa bếp

Hắn chợt nhớ đến ngày đầu bọn họ sống cùng nhau, cô cứ ngơ ngơ ngác ngác đứng ở bếp, trên bàn rõ ràng không có thứ gì vậy mà kêu hắn dùng bữa sáng, lúc đó hẳn cô cũng chưa biết nấu cái gì đi, khoé môi hắn không nhịn được khẽ nhếch lên khi nhớ đến chuyện lúc trước dù không mấy tốt đẹp

"Em đợi một chút, anh đến bên cạnh mua đồ ăn sáng cùng dùng" Nhật Long bước về phía Ngọc Thư, mắt cô đảo qua tờ giấy trên tay hắn có chút tối lại "Về chuyện ly hôn..."

Hắn nhìn qua biểu cảm trên mặt Ngọc Thư, cô lúc trước nói yêu hắn nhiều như vậy, nói mệt thì liền bỏ hay sao? Hắn có chút không chấp nhận, hiện tại vẫn chưua muốn ly hôn ngày với cô, cho nên...

Cô ngơ ngẩn hơi hướng hắn ngước lên, có chút nhướn mày muốn nghe tiếp, Nhật Long mím môi "Đợi sau khi Bảo Thiên đám cưới thì đến cục dân chính ly hôn"

Từ đây đến ngày đó cũng phải năm ngày, hắn đếm thầm trong lòng, thật sự muốn cho cô biết hắn không muốn ly hôn, nhìn cô ngơ ngác lại muốn ôm cô bảo vệ thật tốt, lại nghĩ đến những chuyện khốn nạn bản thân đã almf lúc trước, tay hắn liền siết thành quyền

"Hiện tại dù sao em cũng muốn đến toà nhà chính, em còn có hẹn, hay là anh ăn đi" Nói xong cô cũng rời đi, hắn cúi đầu, một lần nữa hốc mắt hắn lại cay xè đi, hắn thật sự thương cô, đã lỡ thương cô rồi...

____

Ngọc Thư đến sớm, Lý Minh hiện tại vẫn chưa đến cho nên liền đến tầng văn phòng xem xét sơ qua về bộ phận, cô đi như người mất hồn, liên tục va trúng nhân viên, bọn họ đều cúi đầu xin lỗi, cô cũng chỉ cười gật đầu không nói

Vừa đến phòng mình liền gặp Tiểu Mận đang loay hoay ở bàn thư ký với xấp giấy cao ngất, cô đi đến cầm bản liệt kê bên trên nhìn qua danh sách sự kiện công tác

Đôi mắt đảo đến dòng sự kiện ở Pháp, liền thu hút sự chua ý của Tiểu Mận, cô bé ngước mắt nhìn Ngọc Thư "Chị có chuyện gì giao phó sao?"

"Không phải" Ngọc Thư đưa tay chỉ vào bản liệt kê "Này là Bảo Thiên chỉ định xuống phân người sao?"

Tiểu Mận gật gật đầu, lại lắc đầu "Là Trần phó tổng chỉ thị xuống, nhờ bộ phận nhân sự phân người đến những nơi này công tác, ôi em thấy thật sự là đi qua xa toà nhà chính rồi, mấy chỗ này..."

"Hiện tại em xem, Cô Lục có ở đây không, liên hệ cô ấy giúp chị" Ngọc Thư cắt ngang lời Tiểu Mận, cô bé nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn gật đầu đem điện thoại nối dây bên phòng thiết kế, sau đó mới xoay đầu nói với Ngọc Thư "Chị Lục hiện tại đang ở dưới lầu sẽ đến ngay đấy, chị chờ chút nhé!"

Ngọc Thư gật đầu, đi đến bên trong phòng làm việc ngồi chờ, mấy phút sau bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Ngọc Thư liền mời vào, chị Lục này bên ngoài trùm lên người một bộ dạng của phụ nữ thành đạt, cô cũng rất quý và xem trọng chị Lục, chị ta bước vào liền gật đầu chào cô một cái, Ngọc Thư cũng đứng dậy đáp lễ

"Hiện tại em thấy danh mục có sự kiện ở Pháp sao?" Cô nói

Chị Lục ngẩng ra, một lúc sau mới gật đầu "Đúng vậy, chỉ là hiện tại tìm người trong công ty có chút khó khăn, bọn họ đều có tài năng thiết kế, chỉ có thứ tiếng Pháp lại không thông thạo, phiên dịch cũng được nhưng có chút bất tiện, Cẩm Phát bên cạnh lại tranh giành dữ..."

"Chị Lục, nhờ chị, em sẽ giải quyết vấn đề này, em trực tiếp đến đó điều hành, việc này Bảo Thiên, Nhật Long, Gia Bảo đều không biết, cũng đừng cho họ biết, đợi em đến nơi tự khắc sẽ báo cho bọn họ"

Chị Lục không có nghi ngờ năng lực của Ngọc Thư, chỉ là đièu người đi lại khôgn báo cáo lên cấp trên lỡ như có chuyện xảy ra thì ai chịu trách nhiệm, đằng này lại còn là cành vàng lá ngọc của Thịnh An, chị Lục có chút do dự đắn đo, Ngọc Thư nhìn ra liền cười xoà "Chị Lục, em hiện tại từng từ Pháp về, việc điều hành em cũng nắm trong tay kha khá, chị xem..."

"Được rồi" Chị Lục cuối cùng gật đầu, nói thêm mấy câu dặn dò với cô thì trở về bộ phận, Ngọc Thư cúi đầu, hiện tại cô không muốn cả hai gặp nhau khó xử cho nên cô đi là phương án tốt nhất, vả lại cô cũng không muốn thấy hắn cùng Linh Chi bên cạnh nhau

______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top