Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mộng (Giấc mơ kéo dài 4h) (25)

Khung cảnh chuyển đổi, trước mắt em là hình ảnh của Kogi đang một mình trong sân vườn, dưới cơn mưa đêm tầm tã cùng đôi mắt như vô hồn (Tự nhưng lúc này thấy tội cho Cáo quá, hy vọng càng nhiều rồi thì...).

Khung cảnh chuyển đổi lần nữa_Trời sáng (1 đêm nhanh như 1 cái chớp mắt a...Mơ mà~).

Kogi ngồi trong phòng, không cử động, đôi mắt hiện rõ vẻ u buồn.

" Ngài Kogi".

Anh quân sư đến gặp Kogi, hai người bắt đầu bàn chuyện gì đấy mà em không nghe được gì :v. Một vài tiếng động nhỏ phát ra bên ngoài cửa, 2 cái đầu be bé lấp ló sau cánh cửa giấy như đang rình trộm điều gì. À, là 2 nhóc con của anh quân sư đây mà.

"Hai đứa đang làm gì vậy?"_Anh quân sư tiến gần về phía chúng  hỏi.

"Tụi con chỉ..." Hai đứa vừa trả lời vừa nhìn vào trong phòng Kogi.

"Cha và Ngài ấy đang bàn chuyện hệ trọng, 2 đứa mau đi chỗ khác đi."

"Vâng!"_Chúng đáp lời, nhưng hình như chưa muốn rời khỏi, vẫn nhìn về phía Kogi. 

"Rồi, rồi, mau đi đi"._Anh quân sư bảo lũ trẻ.

"Vâng!" Lần đáp lời này chúng nó mới đi thật :v

Sau khi 2 đứa nhóc đi khỏi, anh quân sư trở vào phòng, tiếp tục bàn luận với Kogi.

(Nói chứ, Kogi không biết có nghe không mà lâu lâu chỉ đáp lại 1 tiếng "ừ", để cho ai kia gần như độc thoại.).

Trời bắt đầu trở tối. (Thời gian trong mơ rất vi diệu a~) Mọi chuyện như có vẻ đã bàn xong, anh quân sư xin phép rời khỏi. 

 Kogi vẫn ngồi trong phòng , màn đêm mau chóng kéo đến,khung cảnh thật tĩnh mịch. 

Trời sáng.

 Hôm nay Kogi đã chịu ra ngoài, đang bước những bước như người mất hồn trong sân thì gặp 2 đứa trẻ của anh quân sư.Chúng nhìn Kogi một hồi lâu, Kogi nhìn chúng, mỉn cười_một nụ cười buồn đau lòng_hỏi chúng: 

"Hai đứa có chuyện gì sao?"

"Ngài...không sao chứ ạ?"

"Ừ"_Kogi đáp lời

Hai đứa nhìn nhau rồi cúi người về phía Kogi:

"Cám ơn ngài ạ"

Kogi hơi không hiểu, hỏi chúng:  

"Chuyện gì cơ?"

"Hôm qua ấy ạ, ngài đã cứu tụi con. A, không phải, là hôm trước nữa cơ, lúc ở trên đường ấy. Lúc đó, mọi người trên đường trên đường bị giết chết rất nhiều, rất đáng sợ"

Sao cơ?"_Khuôn mặt Kogi biến sắc.

"Vậng! Nhưng mà lạ lắm, sau đó thì mọi người lại không sao hết." Nhưng rõ ràng cả chúng cháu và mọi người đều thấy rõ nhưng rồi lại không có gì xảy ra cả, ngài cũng biến mất ngay sau đó luôn nên chúng cháu lo cho ngài lắm".

"Thế à...Cám ơn 2 đứa nhé."

"Chúng cháu thấy sợ lắm, chúng cháu nghĩ có lẽ là có yêu quái trong thành đấy ạ, ngài Kogi có thể diệt trừ yêu quái không?"  (Aida, sao 2 đứa nghĩ được zậy hay thế nhở :v).

  Kogi nhìn 2 đứa, mỉm cười, rồi xoa đầu chúng: 

"Đó không phải là do yêu quái làm đâu, đừng sợ. Ta...sẽ bảo vệ 2 đứa và mọi người trong thành mà."  

  "Vâng!!" Lũ trẻ không còn sợ hãi nữa, chúng nó cười tươi đáp lời Kogi.

Là ảo ảnh, thấy là thật nhưng thật chất vẫn là ảo ảnh. Đôi mắt Kogi khẽ nhắm lại.  

   Đêm đến_Kogi hình như đang say ngủ thì bị một vật gì đó đánh không-mấy mạnh vào đầu. Kogi mở mắt thì thấy một đứa trẻ với đôi mắt đỏ đứng cúi người đang nhìn mình.

"Chào"_Đứa trẻ đó lạnh lùng nhìn Kogi, thứ đánh Kogi chính là cây sáo trong tay đứa trẻ đó.

P/S: Đố là ai nào?~

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top