Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mộng (Giấc mơ kéo dài 4h) (27)

Trong màn đêm dày đặc, một bóng người dần hiện rõ và...Người đó giống y hệt như Kogi.(WT!!!)

"Ngươi..."_Kogi nhìn người kia đầy kinh ngạc. Nhưng sự kinh ngạc nhanh chóng biến mất, đôi mắt đỏ đầy sát khí nhìn vào người kia. 

'Chỉ cần hạ hắn là được.'_Kogi tay nắm chặt thanh kiếm.

Ánh kiếm lóe lên, mũi kiếm dừng lại ngay trước cổ "Kogi" kia. Người kia hoàn toàn không có ý động thủ.

Hai đôi mắt đỏ nhìn nhau, một đượm buồn, một hơi kinh ngạc.

"Không xuống tay sao?"_Kogi kia nói

Nắm chặt thanh kiếm, cực nhanh, Kogi chém một kiếm vào tay phải của người kia. Vết thương xuất hiện trên cả hai người (!!!).

Như thế này có nghĩa là...
"Giết ta thì ngươi cũng chết đó."_"Kogi" kia nói với Kogi
"Nhưng mà, nếu ta giết ngươi..." "Kogi" kia nhanh chóng dùng kiếm hướng về phía Kogi mà ra tay. Vì bất ngờ vì vết thương kia nên dù đã nhanh chóng né tránh, nhưng vẫn không tránh khỏi bị thương, một vệt máu xuất hiện trên mặt của Kogi
( Oh! No! Khuôn mặt soái ca của em!!! Cơ mà, nó ngầu!!!!)
Vết thương do "Kogi" kia gây ra cho Kogi lại không hiện trên người đó
" Ta vẫn không sao cả."
( Nói thì nói cho hết câu đi "anh", ngắt quãng làm em mệt tim quá).
" Ngươi!!!" Kogi nắm chặt thanh kiếm trong tay. Đôi mắt đỏ long lên trông thật đáng sợ.
" Ngươi định để mặc mọi người trong thành, chỉ vì Mikazuki sao?" " Kogi" kia dùng đôi mắt u buồn nhìn Kogi mà nói.
"Không có!" Kogi lớn tiếng đáp lời người kia. " Ta không bỏ mặc mọi người trong thành, ta cũng sẽ vì Mikazuki mà làm tất cả!"
" Không được đâu. Ngươi không làm vậy được đâu."
" Sao lại không?" Kogi nói rồi nhanh chóng vung kiếm về phía người kia, người kia vẫn không né tránh mà hứng trọn một nhát chém của Kogi. Và tất nhiên, vết thương đó cũng xuất hiện trên người của Kogi.
Tuy rằng cả hai đều bị thương như nhau, nhưng hình như chỉ có Kogi mới cảm nhận được cơn đau, còn "Kogi" thì trông cứ như không có cảm nhận được chút đau đớn nào, khuôn mặt vẫn điềm nhiên như không.
( Ê! Chơi gì kỳ vậy! Bất công với con Cáo quá vậy nè!!!)
" Thật là, cứ như vậy, ngươi sẽ chết đó, nếu ngươi chết trước ta, ngươi sẽ không đưa Mizakuki về được, cũng sẽ không thể nào bảo vệ được mọi người trong thành trước hoàng đế nữa. Này, sao ngươi lại phải vì một người mà hy sinh nhiều người đến vậy? Vì một người quen biết chưa được bao lâu, mà lại bỏ rơi những người đã cùng ngươi vào sinh ra tử, bỏ mặc nơi mà ngươi được sinh ra và lớn lên sao?" "Kogi" kia vẫn dùng đôi mắt đỏ đượm buồn mà hỏi.
Kogi cố chịu đựng cơn đau, nghe hết những lời mà " Kogi" kia nói.
Kogi đứng đối diện với người kia, kiếm đã được hạ xuống, sát ý đã không còn, dùng đôi mắt cũng đang mang đầy bi thương mà nhìn người đang giống hệt như mình kia.
Thật, em cũng chả biết sao để phân biệt nổi hai Kogi lúc này, lúc này em có cảm giác giấc mơ giống như một trang truyện được phân làm hai, copy paste hình ảnh qua nhiều trang chỉ có khác lời thoại thôi.
" Ngươi là ai?"
" Ta là ngươi."
" Ngươi là ta?"
" Đúng vậy."
" Thật sự là ta sao?"
" Đúng."
" Nếu ngươi là ta, vậy ngươi nhất định biết được tình yêu ta dành cho Mikazuki?"
" Ta biết"
" Vì Mikazuki, ta có thể làm tất cả, đúng không?"
"Ừ"
"Ta muốn bảo vệ mọi trong thành, muốn cứu cả Mikazuki, ngươi nói rằng ta không làm được?"
" Đúng vậy, ngươi không thể làm được, chỉ có thể chọn một trong hai. Nếu ngươi chọn cứu Mikazuki, ngươi sẽ phải chết, khi ngươi chết rồi, hoàng đế nhất định sẽ công thành, giết hết những người dưới trướng ngươi. Ngươi không còn, họ sẽ chết."
"Vậy à..."
"..."
" Này, vậy ngươi chọn gì?"
" Ta sẽ chọn bảo vệ mọi người trong thành."
" Ngươi sẽ bỏ mặc Mikazuki sao?"
"..."
" Ngươi thật sự sẽ bỏ mặc Mikazuki sao?"
" Ta, ta sẽ,..."
" Ngươi.... thật sự, có thể sao?"
Nước mắt rơi dài trên khuôn mặt của cả hai, nó cứ tuôn ra, ào ạt như suối, không hề dừng lại
" Ngươi có thể?"
" Ta không thể."
"..."
" Vậy ngươi có tin không?"
"..."
"Ta thì không nghĩ rằng mất ta rồi, mọi người trong thành có thể dễ dàng bị giết như vậy đâu. Chiến sự dù không còn, nhưng cũng chưa chắc bao lâu sẽ lại bùng phát, nếu muốn công thành, hoàng đế nhất định phải tốn một lượng lớn binh lực. Như thế chẳng phải là tự bào mòn chiến lực của mình?"
" Ngươi có nghĩ, hoàng đế thật sự sẽ bất chấp hết tất cả?"
" Có, rất có thể, người sẽ bất chất hết."
"Cũng đúng, với tính của người, cũng có thể lắm."
"..."
" Vậy ngươi chọn bảo vệ mọi người mà bỏ mặc Mikazuki?"
"..."
" Ta sẽ theo ngươi, chỉ cần ngươi có thể thật sự nói ra điều đó thôi."
" ..."
" Ngươi có thể không? Có thể nói rằng vì mọi người trong thành mà bỏ mặt Mikazuki?"
"..."
" Ta chọn Mikazuki. Còn ngươi? Nếu ngươi chọn khác đi, ta sẽ theo ngươi. Ngươi có chọn khác ta không?"
Cả hai im lặng một hồi, máu vẫn chảy, rất nhiều, khuôn mặt vì mất nhiều máu của cả hai dần trở nên nhợt nhạt.
" Này, ta là ngươi."
"..."
" Ngươi nghĩ ta có thể nói rằng: Ta sẽ bỏ mặc Mikazuki sao?"
"..."
" Ta đã chọn khác ngươi, nhưng, ta thật sự, không nói được. Ta không thể nói rằng ta sẽ bỏ mặc Mikazuki, không thể."
" Vậy à? Dù ngươi không thể nói... nhưng...ngươi lại có thể làm thế không? Ta thì, không làm được."
"..."
"Khó trả lời lắm sao? Ngươi không phải đã chọn rồi sao?"
Một Kogi tiến lại gần.
" Ta là ngươi, là phần tình cảm của ngươi dành  cho mọi người dân trong thành, dành cho vùng đất đã nuôi dưỡng ngươi, dành cho những người bằng hữu mà ngươi có thể dùng cả mạng sống để bảo vệ họ. Và cả, tình cảm mà ngươi dành cho Mikazuki. Tất cả, ta đều có."
"..."
" Ngươi thật ích kỉ, ta thật ích kỉ, mà tất nhiên thôi, vì ta là ngươi mà."
Cầm lấy cánh tay đang nắm hờ thanh thái đao của người kia, tự đâm xuyên qua người của chính mình, nhẹ nhàng, cứ như xuyên qua một tờ giấy vậy.
Một người bị đâm, vết thương xuất hiện ở cả hai, cả hai vẫn đứng đó, cùng nhau chờ đợi.
" Mikazuki ấy, lần đầu gặp em ấy, ta còn tưởng em ấy là vị thần sống trong khu rừng đào ấy kìa."
" Khi tỉnh lại, thấy em ấy cùng khu rừng ấy biến mất, ta còn tưởng tất cả chỉ là giấc mơ kia."
" Lúc gặp lại, ta thật sự còn nghĩ mình đang mơ giữa ban ngày."
" Thời gian ở cùng Mikazuki, ta thật sự cảm thấy rất vui. Dù cho là lúc em ấy im lặng không nói lời nào, hay là lúc em ấy cả ngày thao thao bất tuyệt."
" Nếu, ta nghe lời em ấy, thì mọi chuyện sẽ thế nào nhỉ?"
" ..."
" Trong tâm trí ta lúc này, tất cả đều là hình bóng của Mikazuki. Còn ngươi?"
" Đã nói rồi, ta là ngươi."
" Nhưng ngươi có thể lựa chọn khác ta."
" Vẫn là ngươi thôi."
" Vẫn là ta à?"
"..."
" Ta muốn, dù chỉ một lần, cho dù thế nào đi chăng nữa, ta thật sự rất muốn... được nhìn thấy....Mikazuki."
Bóng tối, từ từ, nuốt chửng cả hai người.
.....................................................................
Vì được nghỉ tránh dịch nên mị ngoi lên kể nốt cái giấc mơ này.
Không biết còn có ai đọc không? Nghi là mn bỏ hết rồi. Ba năm lận cơ mà *ahahaha*
Mà thôi, dù không ai còn đọc, em vẫn sẽ cố mà kể hết.
Ừ thì, nếu được tương tác thì kể nhanh hơn nhiều tí thôi đó mà ~

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top