Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 102: Nếu nàng không gả, Núi Ái Lao cũng có thể nuôi nàng cả đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Thiên Tướng nhìn La Huyền chạy như bay rời đi, trong lòng cảm thấy thập phần may mắn bởi vì trên núi Ái Lao không có người ngoài, A Kiều hai ngày trước rời đi, Anh Hoa đã sớm xuống núi, bởi vì vài ngày trước Dư Cương Trụ đến thăm nàng, giữa cha và con gái có một số việc cần phải dặn dò, nên Anh Hoa luôn ở dưới chân núi cùng ông.

Nhưng là việc Nhiếp Tiểu Phụng xuống núi khiến Trần Thiên Tướng có chút bối rối. Y muốn nói với La Huyền mặc đồ đen, nhưng hắn không nói gì cả. Trần Thiên Tướng thật sự không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Quả nhiên, con người không trải qua khó khăn thì không thể trưởng thành, sáu tháng qua, núi Ái Lao xảy ra rất nhiều chuyện, Trần Thiên Tướng đã trưởng thành với tốc độ kinh người.Trần Thiên Tướng trong đầu nghĩ đến vô số chuyện, nhưng La Huyền lại không biết.

Trời đổ tuyết, núi Ái Lao một mảng trắng xóa, lặng lẽo mà im ắng.

Lúc La Huyền vội vã chạy đến nhà đá, La Huyền mặc đồ đen đang chặt củi bên ngoài nhà. Trong sân nhỏ tuyết rơi, hắn giơ rìu lên từng cái một, chậm rãi mà cứng nhắc, gỗ chặt được xếp gọn gàng sang một bên.

Khi La Huyền đẩy cửa ra, La Huyền mặc đồ đen ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau, sau đó La Huyền đi thẳng vào nhà trong.

La Huyền mặc đồ đen buông rìu xuống, nghe thấy trong phòng vang lên tiếng khóc nức nở của Tiểu Phụng gọi 'sư phụ', tim của hắn nhảy lên một nhịp, lúc La Huyền tiến vào, chỉ là liếc mắt nhìn hắn một cái, liền biết rõ ràng, La Huyền khẳng định đối với mình bất mãn. Tiểu Phụng là đồ đệ của hắn, đánh hay phạt nàng là do hắn quyết định, người khác không thể xen vào, La Huyền mặc đồ đen hiểu rất rõ điều này.

Hắn dù sao cũng là hắn!

Tiểu Phụng ngơ ngác ngồi trên giường, rèm cửa được vén lên, Tiểu Phụng hờ hững nhìn qua, lúc đầu nàng không tin, nhưng khi nhìn người đi tới gần, nàng mới nức nở kêu: "Sư phụ."

La Huyền khẽ đáp một tiếng, lại nhìn Tiểu Phụng, hai tay trong tay áo khẽ nắm chặt.

Tiểu Phụng thấy sắc mặt hắn lạnh lẽo, cau mày nhìn nàng, có vẻ rất không vui, nàng làm ầm ĩ chuyện hôn ước, hắn nhất định tức giận. Tiểu Phụng trong lòng khổ sở lại thấp thỏm.

Cô nương trong lòng luôn nhớ nhung đang đứng trước mặt hắn, thân thể nàng run rẩy, khuôn mặt mất mát lại ủy khuất, đôi mắt ngấn nước nhìn mình mà không nói lời nào.

La Huyền cảm thấy sự nghiêm khắc và lạnh lùng đã chuẩn bị tốt trong lòng từ trước lập tức biến mất. La Huyền chậm rãi nói: "Theo ta trở về."

Tiểu Phụng thấp giọng nói: "Vâng", vừa mới đứng dậy, La Huyền mặc đồ đen đã đi vào.

La Huyền đi lướt qua người hắn, hai người trừng mắt nhìn nhau. La Huyền mặc đồ đen nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn, trong lòng nhất thời chán nản vô lực. Khóe miệng khẽ động, nhưng lại không nói ra lời.

La Huyền đau lòng vì Tiểu Phụng. Khi nhìn thấy La Huyền mặc đồ đen, hắn tức giận nói: "Ta mang nàng trở về."

Lời này không phải là để xin La Huyền mặc đồ đen đồng ý, mà là một câu nói khẳng định. Nói xong, La Huyền đi đến gặp Tiểu Phụng và nói: "Ngươi về trước đi, ở thư phòng đợi ta."

Tiểu Phụng nghe vậy càng thêm bất an, bởi vì thư phòng thường là nơi hắn dạy dỗ nàng. Đối mặt với ánh mắt của La Huyền và La Huyền mặc đồ đen, Tiểu Phụng vội vã rời đi.

Sau khi nghe La Huyền nói như vậy, La Huyền mặc đồ đen trong lòng thoáng an tâm, giải thích: "Nàng làm loạn ầm ĩ, ta chỉ có thể nhốt lại."

La Huyền nhấc mí mắt lên, lạnh lùng nói: "Là nàng không nghe lời."

La Huyền mặc đồ đen bị cứng họng một câu, trong lòng cũng tức giận, nói: "Ngươi đem nàng mang về, giáo huấn nàng cho đàng hoàng. Mấy ngày nay nàng tuyệt thực, ném đồ, la hét, thoạt nhìn không có chút giáo dưỡng nào. Như vậy còn chưa tính, nàng còn ép A Kiều từ hôn."

(Chứ đồ đệ của huynh khác sao?)

La Huyền vốn đau lòng vì Tiểu Phụng, bây giờ La Huyền mặc đồ đen nói như vậy, liền nói: "Nếu nàng muốn hủy hôn, vậy thì hủy đi."

La Huyền mặc đồ đen đột nhiên nghe được câu này, trong lòng lộp bộp một chút, nói: "Ngươi đang nói cái gì?"

La Huyền nói ra câu này không chút suy nghĩ, chứng tỏ trong lòng hắn cũng là không muốn Tiểu Phụng gả ra ngoài.

La Huyền mặc đồ đen tức giận cười nói: "Hôn nhân đại sự, nói định liền định, nói hủy liền hủy, ngươi lại coi chuyện này như chuyện đùa, ngươi là sơn chủ của núi Ái Lao, làm rất tốt đó!"

La Huyền thoáng khó xử, nhưng hắn đã nói ra, liền nói: "Nàng không muốn, cưỡng ép ép nàng, sẽ phản tác dụng."

La Huyền mặc đồ đen cười lạnh nhìn hắn, hắn còn tưởng rằng hắn so với mình năm đó lý trí hơn, hoặc là cảnh cáo, có thể xử lý tốt hơn những chuyện này, nhưng hôm nay nhìn hắn phong trần mệt mỏi, không thèm để ý đến hình tượng, đến gặp Tiểu Phụng trước. Vậy còn có cái gì trầm ổn? Cái gì lý trí?

La Huyền mặc đồ đen nhìn thấu hết thảy, khiến La Huyền trầm mặc, hắn giãy dụa giải thích: "Nếu nàng không gả, Núi Ái Lao cũng có thể nuôi nàng cả đời."

La Huyền mặc đồ đen tức giận quát: "Câm miệng."

La Huyền không mở miệng nữa, La Huyền mặc đồ đen cực kỳ giận dữ, nói: "Ngươi tu luyện nửa đời, sách vở ngươi đọc, đạo lý ngươi học đều đi đâu rồi? Có hiểu tự xét lại cẩn thận hay không? Tiểu Phụng còn trẻ, không hiểu chuyện, nhưng còn ngươi thì sao? Ngươi bây giờ hơn ba mươi, nếu ở dưới chân núi, đã là ông nội rồi."

La Huyền thấy hắn tức giận đến mức đỏ mặt, nổi lên cả gân cổ, cảm thấy có chút buồn cười. Người ta nói kẻ thù lớn nhất của mình chính là bản thân mình, quả nhiên là như vậy. Mình chỉ nói một câu, hắn lại phản ứng dữ dội như vậy.

La Huyền lành lạnh cười cười, buộc mình, nói: "Nàng không muốn gả cho A Kiều, vậy thì buông tha nàng đi. Thành Nhị Hải và toàn bộ Tây Nam không phải chỉ có một A Kiều, nếu không chọn A Kiều, liền chọn thanh niên tài tuấn khác."

Lửa giận của La Huyền mặc đồ đen dịu đi, La Huyền nhìn tuyết trắng qua cánh cửa mở, phủ trắng hết thảy, chỉ còn lại màu sắc sạch sẽ. Hắn cứng rắn nói: "Cho dù nàng không gả cho người khác, thì sao? Ta mở cửa sơn môn chính thức nghênh đón nàng làm đệ tử chân truyền, từ nay nàng là con gái ta, chăm sóc ta lúc tuổi già."

Giọng nói của La Huyền trong lạnh mang theo thống khổ, nói: "Nếu không, ta cưới vợ là được. Bên cạnh có người, nàng còn có thể làm gì?"

Mọi cảm xúc của La Huyền mặc đồ đen đều đông cứng lại, hắn nghe La Huyền nói tiếp: "Tại sao ngươi lại tức giận? Tại sao ngươi phải tức giận? Rõ ràng có rất nhiều cách để giải quyết vấn đề. Tại sao ngươi phải cá chết lưới rách với nàng?"

Đúng vậy. Tại sao phải cá chết lưới rách với nàng?

La Huyền rời đi. La Huyền mặc đồ đen chậm rãi ngồi xuống ghế có tay vịn, hai tay hơi run, toàn thân đều mệt mỏi.

Thì ra hắn còn tàn nhẫn hơn cả mình.

La Huyền mặc đồ đen ngã xuống ghế, Tiểu Phụng phải làm sao?

La Huyền bước nhanh, rất nhanh đã đuổi kịp Tiểu Phụng.

Tiểu Phụng trong lòng có chuyện cho nên bước chân rất hoảng loạn. Khi La Huyền đuổi kịp, Tiểu Phụng vội vàng lấy lại tinh thần, hô to: "Sư phụ."

La Huyền không trả lời, Tiểu Phụng thấy sắc mặt hắn âm trầm trong lòng vẫn bồn chồn, mồ hôi lạnh đầm đìa như bị vùi trong băng tuyết, bị gió lạnh thổi qua, lạnh đến thấu xương.

Khi bọn họ đến nhà, xa xa đã thấy Trần Thiên Tướng ở cửa lướn bồi hồi, thấy hai người trở về, vội vàng chạy tới nói: "Sư phụ." Tiếp theo lại gọi "Tiểu Phụng".

La Huyền suốt dọc đường không nói một lời, khi đến thư phòng, Tiểu Phụng miễn cưỡng đi vào, thấy hắn ngồi trên ghế, không biết đang suy nghĩ gì.

Thư phòng đã nhiều ngày không được sử dụng, cũng không có lò sưởi dưới đất, Trần Thiên Tướng vội vàng đi vào, đốt lò sưởi.

La Huyền không nói gì, Tiểu Phụng không khỏi lén lút nhìn hắn. Nàng đã hai tháng không gặp, nàng rất nhớ hắn, nhưng hắn lại vì nàng làm ầm ĩ mà quay lại.

Tiểu Phụng thấy trên người hắn đầy bụi, tóc tai hơi rối, vẻ mặt có chút mệt mỏi, nàng cẩn thận nói: "Người đi đường mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước đi."

Nói xong, Tiểu Phụng thấy vẻ mặt hắn có chút thả lỏng, trong lòng cũng yên tâm hơn, bèn nói: "Mấy ngày trước ta đã dọn dẹp phòng người rồi."

Thấy La Huyền trông khá hơn, Tiểu Phụng mạnh dạn đến gần, nhỏ giọng nói: "Ta chuẩn bị quần áo cho ngươi đi. Người có khát không? Có mệt trên đường không?"

Tiểu Phụng nói năng lộn xộn, nhưng trong lòng không khỏi vui mừng, đã lâu như vậy rồi nàng mới gặp lại hắn.

Nhìn đôi má gầy gò của nàng, La Huyền nhớ lại đêm trước khi hắn rời đi. Trong thư phòng này, hai người ngồi đối diện nhau cả đêm. Nàng ôm hắn khóc, muốn đi cùng hắn, khóc đến xé lòng.

Bây giờ, nàng nhìn thấy hắn trở về, niềm vui trong mắt nàng rõ ràng đến thế. La Huyền nhẹ giọng nói: "May mắn là ta không mệt mỏi như vậy."

Tiểu Phụng không ngờ hắn sẽ trả lời mình, vẫn dịu dàng và ôn nhu như vậy. Nàng vui mừng tiến lại gần hắn, tha thiết gọi: "Sư phụ."

La Huyền thấy nàng ở gần như vậy thì có chút không thoải mái, sắc mặt lại lạnh xuống, nói: "Lúc trước ngươi xuống núi tìm ta một mình, giờ lại làm ầm ĩ như vậy. Hiện tại ta đã trở về, nói cho ta biết, ngươi tìm ta làm gì.

Tiểu Phụng nhìn thấy sắc mặt hắn thay đổi, lòng như chìm xuống đáy cốc.

La Huyền thấy nàng không nói lời nào, liền dứt khoát nói: "Ngươi không muốn hôn ước cuả A Kiều với ngươi?"

Tiểu Phụng thấy hắn nói rõ ràng, vì thế nàng mặt dày, nói: "Đúng, ta coi hắn là bằng hữu, đối với hắn không có tình nam nữ."

La Huyền dừng lại, sau đó hừ một tiếng, Tiểu Phụng bất an nhìn hắn.

Một lúc lâu sau, La Huyền mới nói: "Tuy nói là cha nương đặt đâu con ngồi đó, nhưng nếu như ngươi không muốn, ta cũng không ép ngươi gả cho hắn. Hiện tại, nếu như ngươi không muốn, thì không muốn, dù sao cũng chỉ là lời nói suông thôi."

Tiểu Phụng đột nhiên ngẩng đầu lên. Lời nói của La Huyền khiến nàng không thể tin nổi. Mấy ngày qua nàng vừa khóc vừa làm ầm ĩ, cho rằng mọi thứ như trời sập xuống, nghĩ rằng rất khó để thay đổi hôn ước này, nhưng hôm nay, hắn lại thoải mái đáp ứng.

Tiểu Phụng mừng rỡ, hắn cũng không muốn để cho nàng gả ra ngoài, nàng có thể ở bên cạnh hắn.

La Huyền chạm vào tay vịn và nói: "A Kiều, nếu ngươi không thích thì quên đi. Dù sao thì thành Nhị Hải và toàn bộ Tây Nam cũng có rất nhiều nam nhi tốt, ngươi có thể từ từ chọn. Một ngày nào đó, ngươi tìm được người mình thích, ta sẽ từ bỏ thể diện của mình, cầu hôn thay ngươi."

(Nam tử hán đại trựng phu, nói được phải làm được nhen huynh!)

Biểu cảm vui vẻ của Tiểu Phụng cứng đờ. Hắn có ý gì?

La Huyền nắm tay vịn, giữa lông mày mang theo bình tĩnh, nhìn Tiểu Phụng. Tiểu Phụng lùi lại một bước, nàng ngàn mong vạn mong, mong hắn trở về, hôm nay hắn trở về, không cho nàng gả cho A Kiều, nhưng hắn lại để cho nàng gả cho những người khác. Hắn là quyết tâm để cho nàng lập gia đình.

Nàng yêu nàng như vậy, nhưng hắn lại bức nàng như vậy, bức nàng rời khỏi Núi Ái Lao.

Tiểu Phụng lắc đầu nói: "Ta không lấy chồng, ta không lấy chồng, ta muốn ở lại núi Ái Lao. Ở núi Ái Lao..."

Nàng còn chưa nói 'ở Núi Ái Lao cùng người' thì La Huyền đã mở miệng, nói: "Trai lớn lấy vợ, gái lớn lấy chồng. Ngươi không thể vì núi Ái Lao mà chậm trễ cả đời. Ta đã sắp xếp hôn sự cho Thiên Tướng rồi, hiện tại chỉ còn lại một mình ngươi, ta phải vì ngươi mà trù tính, không phải sao?"

Tiểu Phụng há miệng định nói, La Huyền lại ngăn cản, nói: "Hai năm nữa, ta cũng sẽ làm sư công. Khi nào ngươi có con, đưa đến đây cho ta, ta chọn một hai đứa, nhân lúc còn có thể dạy dỗ, ta sẽ bồi dưỡng sơn chủ đời sau cho núi Ái Lao. Sau đó, ta cũng sẽ..."

La Huyền tâm như chết lặng nói những lời này, Tiểu Phụng bật khóc. La Huyền không bao giờ nói câu "Ta cũng sẽ hưởng phúc" nữa.

Tiếng khóc của Tiểu Phụng vô cùng thảm thiết, La Huyền cũng không nói thêm được lời nào nữa.

Trong phòng chỉ có tiếng khóc của Tiểu Phụng.

Tiểu Phụng bật khóc nức nở nói: "Không phải như vậy. Tôi không muốn như vậy."

Tiểu Phụng tiến lại gần và nói: "Sư phụ, người hẳn phải hiểu chứ."

La Huyền cố gắng bình tĩnh lại, nói: "Ta hiểu, ta là sư phụ của ngươi, là trưởng bối của ngươi, ta sẽ vì ngươi làm những gì ta nên làm."

Tiểu Phụng vội vàng vươn tay nắm lấy tay áo La Huyền, ngăn cản hắn nói: "Sư phụ, sư phụ, trong lòng ta, trong lòng ta..."

La Huyền đẩy tay nàng ra, nhẫn tâm nói: "Ngươi gọi ta một tiếng sư phụ, nên hiểu được, chuyện của ngươi, ta có thể làm chủ, ta muốn ngươi gả cho A Kiều, ngươi nên tuân theo."

Tiểu Phụng sửng sốt, La Huyền lạnh lùng nói: "Hiện tại, nếu như không vừa ý ngươi, ta cũng không ép ngươi. Nếu như ngươi không muốn nữa, vậy để cho cha ngươi tới, bây giờ ngươi đã lớn rồi, vì hôn sự của ngươi làm chủ, người danh chính ngôn thuận nhất chính là cha ngươi."

Những lời nói cay nghiệt này khiến Tiểu Phụng khựng lại. Nàng từng nghĩ rằng La Huyền sẽ mắng nàng, trừng phạt nàng, sẽ thất vọng rồi đập bàn kêu nàng quỳ xuống. Nhưng nàng chỉ không nghĩ tới, hắn không cần nàng. Bao nhiêu năm, họ ở núi Ái Lao, hắn mang theo nàng, dạy dỗ nàng, nàng tận tâm tận sức hầu hạ hắn, có thể nói là chiếu cố lẫn nhau, nàng cho rằng hắn ít nhiều sẽ như mình, đem nàng để ở trong lòng, nhưng là giờ khắc này, hắn nói hắn mặc kệ nàng, đem nàng gả đi.

Hắn liền nói ra những lời đó dễ dàng như vậy.

Tiểu Phụng ngơ ngác nhìn La Huyền mở cửa, gió lạnh thổi vào, nàng co rúm người lại.

La Huyền không ngoảnh lại mà rời đi, Tiểu Phụng suy sụp ngã xuống đất.

Đừng nói hắn tiếp nhận nàng, chỉ bằng quan hệ thầy trò, hắn buộc phải bỏ.

Bên ngoài những bông tuyết rơi không ngừng, Tiểu Phụng run rẩy dưới chăn, nàng mơ hồ nghe thấy Dư Anh Hoa hét lên: "Sốt cao quá."

Sau đó không còn tiếng động nào nữa, trong không gian im lặng, nàng như nằm giữa không trung, lắc lư, không có chỗ để ngã, giống như chỉ cần lật người lại là sẽ ngã xuống.

Xung quanh nàng không có ai, ngay cả sư phụ của nàng cũng không có. Hắn đã bỏ rơi nàng, đuổi nàng ra khỏi núi Ái Lao.

Tiểu Phụng cố gắng mở mắt ra, khuôn mặt đẫm mồ hôi, mơ hồ nhìn thấy La Huyền mặc đồ đen, hắn đưa tay chạm vào trán nàng, Tiểu Phụng nghiêng đầu, hắn lại thu về.

Sau đó, Tiểu Phụng lại chìm vào giấc ngủ sâu, La Huyền mặc đồ đen đứng dậy đi tìm La Huyền.

Trong phòng luyện đan, La Huyền đang chuẩn bị thuốc, La Huyền mặc đồ đen đi vào, Trần Thiên Tướng vội vàng lui ra.

La Huyền mặc đồ đen có chút áy náy nói: "Bởi vì tuyệt thực, khiến phong hàn càng nghiêm trọng."

La Huyền "à" một tiếng, hắn đã sớm chẩn đoán qua, bởi vì tuyệt thực nên thể hư, trên đường trở về gió lạnh đã xâm nhập vào cơ thể, hơn nữa nàng lại chịu đả kích, dẫn đến thất hồn lạc phách, mới có thể sốt cao không hạ.

Điều khiến La Huyền chính là nàng một lần tỉnh không lại, hắn trông coi nàng, nghe nàng nói mê sảng, vẫn luôn miệng nói 'không muốn', khiến hắn lòng đau như đao cắt.

La Huyền mặc đồ đen im lặng hồi lâu, khó khăn nói: "Bây giờ nàng đã như thế, ngươi không nên ép buộc nàng nữa."

La Huyền đau đớn nói: "Như vậy là đúng rồi, để nàng từ bỏ đi."

La Huyền mặc đồ đen nghe thấy lời oán hận của hắn, vứt bỏ thuốc trong tay, La huyền lại ngơ ngác nói: "Sớm muộn gì cũng sẽ như vậy, để nàng hiểu rõ cũng tốt."

La Huyền mặc đồ đen nhíu mày, không biết nên làm thế nào. La Huyền cầm lấy thuốc, đổ vào chén, nói: "Nàng theo A Kiều xuống núi."

La Huyền mặc đồ đen lúc đầu không phản ứng gì, sau đó mới hiểu ra hắn đang nói đến Nhiếp Tiểu Phụng, liền nói: "Như vậy nàng sẽ thoải mái hơn một chút."

Sắc mặt La Huyền âm trầm, cuối cùng nói: "Hắn cùng hai người bọn họ có liên quan, A Kiều có ý gì?"

La Huyền mặc đồ đen không kịp phản ứng, hắn sửng sốt, La Huyền hừ lạnh nói: "Trông giống hệt nhau."

(Huynh cố ý phải không?)

La Huyền mặc đồ đen dừng lại, cảm thấy La Huyền nghĩ như vậy thật là hoang đường

Tính tình của Nhiếp Tiểu Phụng, cũng không khiến người ta thích! Làm sao có thể như thế được.

(Lão huynh cứ chờ đó.)

La Huyền gọi Trần Thiên Tướng đến, bảo y lấy thuốc đưa cho Tiểu Phụng, cũng đi thư phòng, để La Huyền mặc đồ đen ở lại phòng dược suy nghĩ.

Ngày hôm đó, Trần Thiên Tướng từ dưới chân núi trở về, mang theo rất nhiều đồ vật, đi tìm La Huyền.

La Huyền đang đọc sách trong thư phòng, thấy Trần Thiên Tướng đi vào, liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Trần Thiên Tướng nói: "Trần thúc đã chuẩn bị gần xong hàng Tết rồi, ngày mai sẽ đưa lên."

La Huyền gật đầu, một lát sau, La Huyền nói: "Ngươi đã chuẩn bị lễ vật mừng năm mới cho nhạc phụ chưa?"

Trần Thiên Tướng nói: "Đã chuẩn bị."

La Huyền dặn dò: "Bọn họ đang ăn mừng năm mới ở thành Nhĩ Hải, ngươi phải chăm sóc bọn họ nhiều hơn."

Trần Thiên Tướng đồng ý, sau đó do dự một chút rồi nói: "Hôm nay con thấy A Kiều chuẩn bị quà Tết, A Kiều nói là Tiểu Thiện sẽ đón tết ở Tây Lưu Thục."

La Huyền nhíu mày, đặt sách xuống, nói: "Ta biết rồi."

Trần Thiên Tướng nói xong vẫn chưa rời đi, La Huyền nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Trần Thiên Tướng vội vàng nói: "Là Tiểu Phụng."

La Huyền dừng lại, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nói "ồ".

Trần Thiên Tướng nhấn mạnh: "Tiểu Phụng sốt nhẹ đã nhiều ngày, vẫn tái đi tái lại, bệnh vẫn chưa thuyên giảm."

La Huyền mấp máy miệng, thản nhiên nói: "Đoàn sư phụ không phải vẫn bắt mạch cho nàng sao? Có vấn đề hắn sẽ tự xử lý."

Trần Thiên Tướng lo lắng nói: "Nếu cứ kéo dài như vậy, sẽ tổn thương thân thể, sẽ không tốt."

La Huyền không nói gì, Trần Thiên Tướng thì lo lắng nói: "Sư phụ, ngươi đi xem sư muội đi, ngươi đi xem nàng, có lẽ nàng sẽ khỏe lại thôi."

La Huyền liếc Trần Thiên Tướng một cái cảnh cáo, Trần Thiên Tướng cúi đầu.

La Huyền mặc đồ đen chưa từng chăm sóc ai, nếu có thì chính là Giang Tuyết Huyền Sương. Khi Nhiếp Tiểu Phụng ném bọn trẻ cho hắn, hắn cũng đích thân chăm sóc chúng. May mắn thay, hai đứa trẻ sau khi ăn no thì ngủ, khi chúng tỉnh dậy mới khóc, hắn vuốt ve khuôn mặt nhỏ của chúng, trêu chọc một chút, hai đứa nhỏ liền được dỗ dành.

Nhưng bây giờ, đối mặt với Tiểu Phụng, La Huyền mặc đồ đen nhíu mày.

Liên tiếp mấy ngày, cơn sốt cao của Tiểu Phụng đã thuyên giảm, nhưng cơn sốt nhẹ lại liên tục tái phát trở lại, khiến nàng trông rất uể oải.

Nàng chán ghét nằm trên giường, không có chút sức sống nào. La Huyền mặc đồ đen rất lo lắng vì nàng như vậy. Trước đây, nàng bướng bỉnh làm ầm ĩ, hắn chê nàng nghịch ngợm, nhưng bây giờ nhìn thấy nàng không thể đứng dậy được, La Huyền mặc đồ đen lại nghĩ nàng trước đây nhảy nhót làm loạn không có gì sai. Ít nhất thì khi đó nàng tràn đầy năng lượng, vì vậy mọi người không lo lắng về sức khỏe của nàng.

La Huyền mặc đồ đen đút thuốc cho nàng, không có rời đi giống như ngày xưa, ngược lại dịch chăn đắp cho nàng, dịu giọng nói: "Hôm nay thiên tướng xuống núi, ta bảo hắn mang đến cho ngươi hạt dẻ rang mà ngươi thích, ngươi uống thuốc, trong miệng đắng, ăn một chút sẽ không còn đắng nữa."

Tiểu Phụng không trả lời, La Huyền mặc đồ đen ngồi bên giường, nhìn nàng một lúc rồi rời đi.

Sau khi La Huyền mặc đồ đen rời đi, Tiểu Phụng quay đầu nhìn hạt dẻ rang trên bàn, không nói một lời.

Nhiếp Tiểu Phụng đã sớm biết Tiểu Phụng sốt cao, bởi vì nàng cũng sốt mấy ngày, may mắn là A Kiều ở bên cạnh cho nàng uống thuốc, uống mấy ngày, nàng vẫn sốt nhẹ.

Nhiếp Tiểu Phụng tức giận, Tiểu Phụng tuyệt đối sẽ không dừng lại. Phản ứng này, thật sự là tức chết nàng.

Nhiếp Tiểu Phụng tức giận, trực tiếp đi đến núi Ái Lao, muốn xem thử Tiểu Phụng đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi vào nhà, Nhiếp Tiểu Phụng gặp La Huyền mặc đồ đen, nói: "Tiểu Phụng bị sao vậy? Đã sốt mấy ngày rồi, sao vẫn chưa khỏi? Hai vị thần y các ngươi làm gì vậy?"

La Huyền mặc đồ đen đi tới, bị nàng mắng một trận, râu ria run rẩy vì tức giận, nói: "Nàng bị tinh thần sa sút, uống bao nhiêu thuốc cũng không có tác dụng."

Nhiếp Tiểu Phụng nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Tinh thần sa sút? Nàng sa sút vì điều gì? A Kiều không phải đã nói rằng hôn ước với nàng không còn tính sao?"

La Huyền mặc đồ đen im lặng một lát rồi nói: "Không phải vậy."

Ánh mắt Nhiếp Tiểu Phụng hơi lóe lên, sau đó một luồng hàn quang lóe lên, nàng nói: "Sư phụ nàng lại mắng nàng nữa sao?"

"Không phải là mắng, mà là...Thôi bỏ đi." La Huyền mặc đồ đen ngầm thừa nhận.

Nhiếp Tiểu Phụng cười lạnh hai tiếng, trực tiếp đi tới sân của Tiểu Phụng, La Huyền mặc đồ đen cũng đi theo.

Trên đường gặp Trần Thiên Tướng, Nhiếp Tiểu Phụng không để ý tới y. Trần Thiên Tướng nghiêng người, cầm dược liệu, thấy nàng hung hăng đi tới, trực tiếp đi vào viện của Tiểu Phụng, thì hoảng sợ.

Có lẽ vẻ mặt Nhiếp Tiểu Phụng rất hung dữ, Trần Thiên Tướng thấy vậy, vội vàng gọi La Huyền đến.

Nhiếp Tiểu Phụng đi vào phòng, thấy Tiểu Phụng nằm bất động ở đó, tức giận nói: "Đồ vô dụng, đứng dậy đi."

Sau khi mắng như vậy, La Huyền mặc đồ đen nhíu mày, im lặng liếc nhìn Nhiếp Tiểu Phụng nhưng Nhiếp Tiểu Phụng căn bản không để ý tới hắn.

Tiểu Phụng không nhúc nhích, Nhiếp Tiểu Phụng vén chăn lên, nghiêm nghị nói: "Ngươi ngược đãi bản thân như vậy thì có ích gì?"

Thấy nàng thô lỗ như vậy, La Huyền mặc đồ đen vội vàng chạy tới trách móc: "Nàng vẫn còn sốt, sao lại nhấc chăn lên."

Nhiếp Tiểu Phụng tức giận nói: "Bảo nàng tỉnh lại đi."

La Huyền mặc đồ đen che chắn cho Tiểu Phụng, Nhiếp Tiểu Phụng cũng không có ngăn cản, chỉ nhíu mày. Thấy Tiểu Phụng nằm quay lưng lại, Nhiếp Tiểu Phụng hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Buông tay, cho dù sốt cao chết, La Huyền cũng sẽ không chớp mắt."

Những lời này thật sự là.. La Huyền mặc đồ đen khẽ động khóe miệng, quả nhiên, Tiểu Phụng run lên.

Nhiếp Tiểu Phụng tức giận nói: "Ngươi dùng thân thể để chọc giận hắn, người chịu khổ chính là ngươi."

Tiểu Phụng cứng đầu không nhúc nhích, Nhiếp Tiểu Phụng cũng sốt nhẹ, thân thể không khỏe, đột nhiên nghe thấy Tiểu Phụng khóc nhè, vừa tức vừa khó chịu, nói: "Sao lại khóc. Hôm nay cho dù ngươi khóc đến mù mắt, hắn cũng sẽ không đến."

Nhiếp Tiểu Phụng vừa nói xong, La Huyền cũng đi tới. Nhiếp Tiểu Phụng liếc mắt nhìn La Huyền, lạnh giọng nói: "Chuyện gì xảy ra? Bởi vì hôn sự như vậy? Nàng không muốn gả, ngươi muốn bức nàng đến chết sao?"

La Huyền sắc mặt khó coi, Nhiếp Tiểu Phụng nói: "Nàng đã sốt nhiều ngày như vậy, ngươi cũng không để ý, nếu ngươi ghét nàng như vậy, muốn đuổi nàng đi thì cứ nói thẳng ra, ta sẽ mang nàng đi ngay bây giờ."

Nhiếp Tiểu Phụng nói rồi lại kéo Tiểu Phụng: "Đứng dậy, đi theo ta."

Tiểu Phụng bị kéo, quay đầu lại, nước mắt chảy dài, mặt ướt đẫm.

La Huyền mặc đồ đen thấy La Huyền sắc mặt lạnh lùng, không nói gì, liền đi tới nói: "Được rồi, Nhiếp Tiểu Phụng, buông ra."

Nhiếp Tiểu Phụng hung hăng trừng mắt nhìn La Huyền mặc đồ đen, nói: "Hôm nay, ta nhất định phải mang nàng đi."

La Huyền mặc đồ đen ngăn nàng lại: "Nàng bị bệnh, ngươi lăn qua lăn lại cái gì?"

Nhiếp Tiểu Phụng cười nói: "Như vậy còn tốt hơn là ở đây bị người ta ghét bỏ."

La Huyền mặc đồ đen thở dài nói: "Không có ai ép nàng phải thành thân."

La Huyền mặc đồ đen liếc nhìn La Huyền đang im lặng rồi giải thích: "Ngày hôm đó khi trở về, hắn đã nói như vậy."

Nhiếp Tiểu Phụng kinh ngạc nhìn Hắc - La Huyền, sau đó lại nhìn Tiểu Phụng, nhưng Tiểu Phụng chỉ nhìn La Huyền.

Nhiếp Tiểu Phụng bị nàng làm cho tức giận, vừa định mở miệng, La Huyền đột nhiên lên tiếng: "Ngươi đưa nàng xuống núi đi."

Nhiếp Tiểu Phụng cùng La Huyền mặc đồ đen kinh ngạc nhìn La Huyền, nghe vậy, Tiểu Phụng từ trên giường đứng dậy, nhìn thẳng La Huyền, trong lòng đau nhói, quả nhiên là hắn muốn đuổi nàng đi.

Nhiếp Tiểu Phụng hỏi: "Ý của ngươi là gì?"

La Huyền lạnh lùng nói: "Ngươi không phải muốn đưa nàng xuống núi sao? Ta đồng ý."

Đồng ý đưa để nàng đưa Tiểu Phụng đi.

Mấy chữ đơn giản, bốn người trong phòng đều hiểu.

Nhiếp Tiểu Phụng có chút hoang mang, không ngờ hắn lại nói như vậy, nàng không tin nhìn La Huyền mặc đồ đen, sau đó cười nói: "Không cần ngươi đồng ý."

Nhiếp Tiểu Phụng cúi đầu nói với Tiểu Phụng: "Ngươi còn chưa đi sao?"

Tiểu Phụng nhìn La Huyền, hắn không hề động đậy, thản nhiên nói: "Thu dọn đồ đạc đi."

Nhiếp Tiểu Phụng cười lạnh: "Không cần, nếu phải đi, ta sẽ không mang theo một châm một chỉ của Núi Ái Lao."

La Huyền khẽ nhếch miệng, nhưng không nói lời nào.

Thấy vậy, La Huyền mặc đồ đen nói: " Nói bậy bạ gì đó, chỉ ở dưới chân núi sống vài ngày thôi."

Nhiếp Tiểu Phụng cười lạnh một tiếng, kéo Tiểu Phụng đi.

Tiểu Phụng vẫn nhìn La Huyền, nàng không tin, nàng thật sự không thể tin, hắn để nàng đi.

Mãi cho đến khi không nhìn thấy, lưng La Huyền thẳng tắp mới buông lỏng ra, La Huyền mặc đồ đen nói: "Ngươi làm cái gì vậy?"

La Huyền đi đến bên giường ngồi xuống. Hắn không biết mình đang làm gì, nhưng hắn biết, tốt nhất là để Tiểu Phụng rời khỏi hắn. Nàng ở trước mặt hắn, hắn nhịn không được làm sao bây giờ?

La Huyền mặc đồ đen tức giận nói: "Ngươi làm sao có thể xuống núi? Ngươi quên lời hứa của mình rồi sao?"

La Huyền chua xót, nói: "Để nàng đi gả đi, cuối cùng nàng cũng sẽ rời khỏi núi Ái Lao."

La Huyền mặc đồ đen sắc mặt hơi ngưng trọng, nói: "Vậy ngươi không thể để nàng đi theo Nhiếp Tiểu Phụng, ngươi biết Nhiếp Tiểu Phụng đã làm những gì sao? Nếu như nàng dạy nàng những điều xấu, vậy thì lại có một trận hỗn loạn."

La Huyền chịu đựng nỗi đau ẩn giấu, giọng nói đột nhiên vang lên: "Chính là nàng."

La Huyền mặc đồ đen dừng lại, nhìn La Huyền.

La Huyền nói bằng giọng điệu đè nén: "Nàng đã sống một cuộc sống đau khổ suốt nửa cuộc đời, nàng sẽ để bản thân mình thời trẻ sống như thế này một lần nữa sao?"

La Huyền mặc đồ đen chấn động, sẽ như vậy sao?

Tiểu Phụng ngơ ngác đi theo Nhiếp Tiểu Phụng xuống núi. Đến Tây Lưu Thục, Nhiếp Tiểu Phụng dẫn Tiểu Phụng vào nhà, nhẹ giọng nói: "Năm mới sắp đến rồi, xuống núi hít thở không khí trong lành là thời điểm thích hợp. Dưới chân núi đón năm mới rất vui, còn có đèn lồng các loại, đến lúc đó ta sẽ dẫn ngươi đi."

Tiểu Phụng giống như người mất hồn, nói: "Hắn nhất định là không cần ta nữa."

Nhiếp Tiểu Phụng tức giận nói: "Không cần thì không cần, thiên hạ này rộng lớn như vậy, chúng ta càng tiêu dao."

Tiểu Phụng vẫn nói: "Bởi vì hôn sự, ta không nghe lời, hắn sẽ không cần ta."

Nhiếp Tiểu Phụng thấy nàng đang tự nói chuyện một mình, giống như kẻ ngốc, không đành lòng đả kích nàng nữa, thế là nói: "Sẽ không, ngươi không phải cũng nghe được, ngươi xuống chân núi chỉ là ở vài ngày."

Tiểu Phụng lắc đầu, vô ý thức nói: "Hắn nói sẽ để Giác Sinh quản ta, hắn mặc kệ ta. Hắn đã nói như vậy, ta xuống núi rồi, sẽ không thể quay lại nữa."

Chẳng trách Tiểu Phụng lại như vậy, Nhiếp Tiểu Phụng không ngờ La Huyền lại tàn nhẫn như vậy, năm đó nàng hết lần này đến lần khác khiêu chiến điểm mấu chốt của La Huyền mặc đồ đen, nếu không là nàng hạ độc La Huyền mặc đồ đen, La Huyền mặc đồ đen vẫn không trục xuất nàng ra sư môn.

Nhưng bây giờ..

Nhiếp Tiểu Phụng cảm thấy rất đau lòng, nhưng vẫn an ủi Tiểu Phụng, nói: "Hắn chính là như vậy, lời nói tàn nhẫn, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ rơi ngươi. Hắn đã hứa với Giác Sinh sẽ chăm sóc ngươi, hắn sẽ không đổi ý. Hơn nữa, hắn đã thu ngươi làm đồ đệ trước mặt toàn bộ giới võ lâm, làm sao có thể nuốt lời? Cứ nghe lời hắn nói đi."

Nói tới nói lui, cũng chỉ có hai nguyên nhân này, không có lý do là La Huyền thích nàng nên muốn giữ nàng lại.

Nhiếp Tiểu Phụng trong lòng hiểu rõ, nàng sờ sờ đầu Tiểu Phụng, tội như vậy, nàng còn phải chịu khổ nữa sao?

A Kiều có chút kinh ngạc khi thấy Tiểu Phụng ở trong nhà Nhiếp Tiểu Phụng. có chút giật mình. Nhưng thấy nàng có vẻ bệnh, liền muốn đi bốc thuốc, vừa lúc Trần Thiên Tướng xách theo bao quần áo, mang theo bao thuốc lớn bao nhỏ tới, Trần Thiên Tướng ồn ào nhanh chóng sắc thuốc.

A Kiều trong lòng hiểu rõ, sư đồ này đang xảy ra mâu thuẫn sao?

Bởi vì hôn ước?

A Kiều cười khổ, nhưng thấy Tiểu Phụng đang nhìn mình, còn gọi mình là A Kiều ca, A Kiều cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ im lặng đi nấu thuốc cho Tiểu Phụng và Nhiếp Tiểu Phụng.

(Trần Thiên Tướng: "Wellcome bảo mẫu thứ hai: "Lâm Nam, nickname A Kiều.)

Có lẽ là vì rời khỏi nơi thương tâm như núi Ái Lao, nên Tiểu Phụng cảm thấy dễ chịu hơn. Sau hai ngày, nhiệt độ cơ thể của nàng đã trở lại bình thường.

Nhiệt độ cơ thể của Tiểu Phụng vẫn bình thường, nên Nhiếp Tiểu Phụng cũng không sao. Nhưng Tiểu Phụng lại uể oải, không thể rời khỏi giường.

Trần Thiên Tướng thỉnh thoảng dẫn theo Dư Anh Hoa đến, có lần còn mang bạc đến cho Tiểu Phụng, nói rằng khi ra ngoài nhìn thấy món nào ăn ngon, chơi vui thì mua.

Tiểu Phụng không vui cũng không buồn, Trần Thiên Tướng không biết nút thắt trong lòng của Tiểu Phụng có được tháo gỡ hay không. Dù sao thì Tiểu Phụng cũng đang ngày một tốt hơn, trong lòng rất vui vẻ.

Bởi vì bận rộn, còn hai ngày nữa là đến Tết, Trần Thiên Tướng dẫn theo Dư Anh Hoa, tranh thủ thời gian đi đến Tây Lưu Thục. Vừa vào cửa đã thấy A Kiều đang nói chuyện với Tiểu Phụng, Tiểu Phụng cười rất vui vẻ.

Khi trở về núi, Dư Anh Hoa líu lo nói: "Tiểu Phụng và A Kiều ở cùng nhau."

Tim Trần Thiên Tướng hẫng một nhịp, nói: "Cái gì?"

Dư Anh Hoa cố ý nói: "Tiểu Phụng lúc trước còn không muốn, nhưng hiện tại mới qua mấy ngày, đã hòa thuận rồi."

Trần Thiên Tướng ngắt lời nàng: "Đừng nói bậy."

Dư Anh Hoa trợn mắt nhìn y.

Trần Thiên Tướng lo lắng, đi qua tiểu sảnh không thấy La Huyền, thấy vậy liền muốn lặng lẽ kéo Dư Anh Hoa đi.

La Huyền đã nhìn thấy Trần Thiên Tướng, thấy động tác của y, liền nói: "Thiên Tướng."

Trần Thiên Tướng chỉ có thể cắn răng đi tới, nói: "Sư phụ?"

La Huyền nhìn y nói : "Có chuyện gì mà hoảng hốt vậy?"

Trần Thiên Tướng vội vàng nói: "Không có. Con đang nghĩ đến thực đơn bữa cơm tất niên ngày mai của chúng ta."

La Huyền im lặng một lát rồi nói: "Đi đi."

Trần Thiên Tướng xoay người rời đi, La Huyền lại hỏi: "Tiểu Phụng thế nào?"

Trần Thiên Tướng đành phải quay lại nói: "Tốt lắm."

La Huyền bất mãn với câu nói chung chung này, nhưng lại không tiện mở miệng hỏi nhiều.

Trần Thiên Tướng thấy hắn buồn bực, hiển nhiên muốn biết tình huống hiện tại của Tiểu Phụng, nhưng nghĩ đến vẻ mặt vui vẻ của Tiểu Phụng, nếu nói ra, sư phụ nhất định sẽ đau lòng, cho nên đành phải nhẫn nhịn không nói.

Hai người họ không nói lời nào một lúc lâu.

Dư Anh Hoa nhìn hai người bọn họ, muốn thử thăm dò, liền nói: "Tiểu Phụng rất tốt, A Kiều vẫn luôn chăm sóc nàng, hiện tại nàng rất vui vẻ, hôm nay nghe A Kiều nói với nàng là ngày mười lăm sẽ dẫn nàng đi xem đèn lồng."

Trong lòng La Huyền khẽ động, hỏi: "Ồ, còn chuyện gì nữa?"

Dư Anh Hoa không chút do dự nói: "Con nghe A Kiều và Tiểu Phụng nói chuyện thành thân."

Trần Thiên Tướng nghiêm giọng nói: "Anh Hoa, muội đang nói cái gì vậy!"

La Huyền cười cười, Trần Thiên Tướng vội vàng nói: "Anh Hoa biết cái gì đâu? Nàng chỉ nghe được mấy chữ, có lẽ nghe lầm. Tiểu Phụng..."

La Huyền nhìn chằm chằm Trần Thiên Tướng. Trần Thiên Tướng không dám nói thêm gì nữa.

La Huyền sải bước rời đi.

Trần Thiên Tướng đau đầu nói: "Anh Hoa, sao muội có thể nói bậy như thế?"

Dư Anh Hoa nhìn Trần Thiên Tướng nói: "Muội có nói sai đâu? Tiểu Phụng và A Kiều đều tốt, sao huynh lại kích động như vậy?"

Trần Thiên Tướng không thể giải thích rõ ràng với nàng, đành nói: "Chuyện của Tiểu Phụng, đừng xen vào."

Dư Anh Hoa nghe vậy thì tức giận: "Trần Thiên Tướng, người huynh đính hôn là muội, không phải Nhiếp Tiểu Phụng. Huynh thích nàng, nhưng huynh cũng nên để tâm đến cảm nhận của muội."

Trần Thiên Tướng nhìn Dư Anh Hoa đột nhiên nổi giận, sửng sốt một chút, cái gì?

Thấy y không giải thích, Dư Anh Hoa cho rằng nghi ngờ của mình là đúng, buồn bã xua tay rồi đi ra ngoài, Trần Thiên Tướng choáng váng, vội vàng đuổi theo.

Trần Thiên Tướng đuổi theo, trong lòng thầm nghĩ, đây là cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top