Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 108: Cả đời của nàng, chỉ có ta mới có quyền định đoạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Phụng đứng đợi A Kiều trên tảng đá lớn ngoài cửa.

Tin tức A Kiều nhận được từ phủ thành chủ khiến y có chút hoang mang. Sau khi nhận được tin tức từ núi Ái Lao, y liền đi đến núi. Thấy Tiểu Phụng đang đợi mình ngoài cửa, y còn tưởng là Tiểu Phụng đang tìm mình, nên vui vẻ lên, đi tới, nói: "Có chuyện gì vậy?"

Tiểu Phụng nhìn về phía sau, sợ y đi vào nhà nên nói: "Chúng ta ra ngoài đi dạo nhé."

A Kiều liền đi theo nàng.

Đúng lúc Tiểu Phụng dẫn A Kiều đi, Trần Thiên Tướng rối rắm một phen, vẫn chạy đi tìm La Huyền.

La Huyền đang loay hoay với những chiếc bình và lọ, nghe Trần Thiên Tướng nói vậy, tay hơi dừng lại một chút rồi nói: "Ngươi nói Tiểu Phụng mang A Kiều đi sao?"

Trần Thiên Tướng vội nói vâng.

La Huyền đặt bình sứ xuống, nói: "Ta biết rồi."

Trần Thiên Tướng nói: "Sư muội, sư muội tức giận nên hồ đồ."

La Huyền mí mắt nhướng lên, nói: "Ta thấy nàng rất thông minh."

Trần Thiên Tướng không dám nói một lời.

La Huyền cũng không nói gì nữa.

Trần Thiên Tướng len lén nhìn hắn nhịn không được nói: "Sư phụ ngươi tìm A Kiều ca có việc gấp gì sao?"

La Huyền im lặng một hồi, nói: "Cũng không phải việc gấp."

Trần Thiên Tướng cẩn thận nói: "Vậy người có muốn con đi kêu A Kiều ca về hay không?"

La Huyền dừng một chút, nói: "Không cần"

Trần Thiên Tướng thở phào nhẹ nhõm rồi rời đi.

Cho đến khi trong phòng dược chỉ còn lại một mình La Huyền, hắn mới hít một hơi, thả lỏng khuôn mặt căng thẳng của mình.

Hai người đi được một lúc, A Kiều phát hiện tâm trạng của Tiểu Phụng không tốt nên chủ động nói: "Đã nửa ngày rồi, sư phụ muội vẫn chưa về sao?"

Tiểu Phụng nghe y nhắc đến La Huyền thì căng thẳng.

Thấy Tiểu Phụng không nói gì, A Kiều lại nhìn nàng, chợt phát hiện đôi mắt của Tiểu Phụng ửng hồng, rõ ràng vừa mới khóc xong, A Kiều bối rối hỏi: "Muội khóc sao?"

Tiểu Phụng nghiêng đầu, không nói lời nào.

A Kiều ân cần nói: "Làm sao vậy?"

Tiểu Phụng đáp: "Không có gì."

A Kiều nhíu mày, nói: "Muội không nói, ta sẽ đi hỏi Thiên Tướng."

Tiểu Phụng vội vàng ngăn y lại: "Huynh đừng đi."

A Kiều hơi giật mình, hơi ngập ngừng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Buổi sáng còn vui vẻ, sao giờ lại khóc rồi?"

Tiểu Phụng không nói lời nào.

A Kiều thấy nàng như vậy, trong lòng sáng tỏ, xác định nói: "Sư phụ muội đã về rồi à? Là ngài kêu ta lên núi..."

Tiểu Phụng nhìn y, A Kiều thở dài nói: "Nào, chúng ta cùng đi một chút."

Tiểu Phụng do dự một phen, cuối cùng vẫn đi theo A Kiều.

A Kiều vốn có chuyện phiền lòng, Tiểu Phụng cũng vậy, y không hỏi thêm nữa mà nói: "Khi nào thì muội mới chịu trưởng thành?"

Tiểu Phụng có chút hoang mang, nói: "Cái gì?"

A Kiều quay đầu, thấp giọng gọi tên nàng: "Tiểu Phụng."

Tiểu Phụng ậm ừ một tiếng, A Kiều hiểu hết mọi chuyện, hỏi: "Muội đã nhận được hồi âm của sư phụ muội chưa?"

Tiểu Phụng đứng lại, A Kiều thản nhiên nhìn nàng, nói: "Tâm tư của muội không khó đoán đâu."

Tình cảm che dấu nhìn người khác nhìn thấu, mặt Tiểu Phụng tái nhợt, A Kiều không nhịn được, an ủi: "Đừng sợ, không có gì đâu, thích một người không có tội."

Tiểu Phụng không ngờ y lại nói như vậy, đây là lần đầu tiên có người đồng tình với tình cảm này, nàng dường như tìm được sự đồng cảm, lẩm bẩm: "Bọn họ đều nói ta sai."

A Kiều nhếch miệng, nói: "Nếu là lưỡng tình tương duyệt, thầy trò thì tính là gì."

Nghe được lời nói kinh hãi thế tục của A Kiều, Tiểu Phụng phảng phất giống như lần đầu tiên biết đến y.

A Kiều đứng thẳng người nói: "Nhân vân diệc vân, họa địa vi lao, đều là buồn cười. Nhân sinh ngắn ngủi, chỉ có trăm năm, tội gì vì tình mà làm khổ chính mình."

(Nhân vân diệc vân, họa địa vi lao nghãi là: "mọi người tự vạch ra ranh giới để giam cầm chính mình)

Tiểu Phụng có chút kích động nhìn y, A Kiều chuyển đề tài: "Nhưng mà, Tiểu Phụng, tình yêu là gì, muội có hiểu không?"

Tiểu Phụng bị y hỏi, có chút giật mình, lập tức có chút ngượng ngùng nói:: "Tình yêu phải xuất phát từ trái tim, nguyện ý làm bất cứ điều gì vì người đó."

A Kiều gật đầu nói: "Đúng vậy, tình yêu chính là như vậy, nhưng còn hơn thế nữa."

Tiểu Phụng nhìn y với vẻ khó hiểu, A Kiều nói: "Trước tiên nói tình yêu, muội nói yêu là cái gì?"

Tiểu Phụng đang định nói thì A Kiều giơ tay nói: "Yêu là niềm vui phát ra từ nội tâm, loại tình cảm này được xây dựng trên cơ sở hiểu biết lẫn nhau, hiểu biết lẫn nhau, hiểu biết lẫn nhau."

A Kiều nhìn Tiểu Phụng nói: "Muội hiểu sư phụ muội không?"

Tiểu Phụng xoay người né tránh ánh mắt A Kiều, nói: "Người trong lòng chưa cả thiên hạ, qua nhiều năm như vậy, lấy sức một mình bình định võ lâm. Trong tâm người có đại thiện, không có lòng phân biệt, cho nên mới được người dân thành Nhĩ Hải tôn kính, còn cứu ta, tuy võ công của người rất lợi hại, nhưng thứ khiến người tự hào nhất chính là y thuật của mình, hành y tế thế, mới là tâm nguyện của người."

A Kiều lắc đầu, Tiêu Tiểu Phụng nghi hoặc nói: "Võ công của sư phụ ta là cao thủ lợi hại nhất. Chỉ cần người ra tay, không có chuyện gì là không giải quyết được."

A Kiều nói: "Tiểu Phụng, tình yêu của muội có quá nhiều sự sùng bái, quá mức tự phụ. Thậm chí còn có ảo tưởng."

Khi còn nhỏ, một cô nương cần có một người đàn ông để nàng sung bái, người này thường là cha của nàng, bất kể xảy ra chuyện gì, đều hết lòng bảo vệ, che chở cho nàng, mang lại cho nàng loại cảm giác ấm áp và an toàn nhất. Nhưng đối với Tiểu Phụng mà nói, nàng thiếu đi tình thương và sự che chở của cha, mà La Huyền xuất hiện, cho nàng tình thương, che chở nàng, bảo vệ nàng, đem đến cho nàng cảm giác ấm áp và an toàn khi ở bên cạnh, cho nên tình yêu của nàng đối với La Huyền mang theo sự ngưỡng mộ, cũng có kính ngưỡng. Thế nên khi nàng trưởng thành, tiếp xúc với đời sống thế tục nhiều hơn nữa, gặp gỡ nhiều nam nhi tài tuấn khác, loại tình cảm ngưỡng mộ này sẽ dần dần biến mất. Tình yêu đối với La Huyền cũng sẽ giảm dần đi.

Tiểu Phụng sững sờ.

A Kiều muốn nàng hiểu rõ điều này, vì thế nói trúng tim đen của nàng: "Hắn ở trong lòng muội, là đại anh hùng không gì không làm được, thân phận này là trách nhiệm của một người cha."

Tiểu Phụng nắm chặt tay, giận dữ nói: "Ta không cần cha."

A Kiều bước lại gần nàng, nói bằng giọng gay gắt: "Cha muội không làm tốt, chỉ có sư phụ muội mới có thể bù đắp."

Tiểu Phụng lớn tiếng phản bác: "Ta biết cảm xúc của mình, ta biết rõ đó là gì."

A Kiều trầm mặc, nói: "Được rồi, muội xác định? Muội chỉ biết điểm tốt của hắn, vậy điểm xấu của hắn thì sao? Muội có thể chịu đựng điểm xấu của hắn không?"

Tiểu Phụng không nghĩ ngợi gì nữa, nói luôn: "Trong lòng ta, người không có điểm xấu."

A Kiều nghe xong lời nói ngây thơ này thì cười khẩy: "Hắn là người, không phải thần."

Tiểu Phụng không muốn nghe người khác nói La Huyền không tốt, liền nói: "Người là tốt nhất."

A Kiều nghĩ nghĩ, trong lòng bỗng thấy chua xót, nheo mắt nói: "Nhưng hắn không yêu muội."

Nhưng hắn không yêu muội!

 Kiều nói thẳng ra, Tiểu Phụng rất đau lòng. Đúng vậy, hắn không yêu nàng.

Tiểu Phụng òa khóc, hắn không yêu nàng.

Kiều cảm thấy nước mắt của Tiểu Phụng rất chói mắt, nàng hết lần này đến lần khác lợi dụng mình, mình trong lòng nàng rốt cuộc là gì? A Kiều nói: "Tình yêu mà muội đang nói tới quá nông cạn, ta sẽ nói cho muội biết tình yêu là gì, tình yêu không chỉ lầ những gì muội nói, mà còn có tổn thương, và còn có điều này..."

Vừa nói, y vừa kéo Tiểu Phụng vào lòng, ôm chặt.

Tiểu Phụng bị hành động đột ngột của A Kiều làm cho bất ngờ, sửng sốt nhìn khuôn mặt của A Kiều tiến lại gần mình.

Khi môi họ chạm nhau, da đầu của Tiểu Phụng rung lên.

Cho đến khi tay y véo cằm nàng, ép nàng hé môi, Tiểu Phụng mới kịp phản ứng, nàng dùng sức muốn giãy ra, đấm vào ngực y.

A Kiều thấy nàng vùng vẫy, cánh tay dùng sức giữ nàng lại, cơ hồ muốn siết gãy eo nàng. Tiểu Phụng không thoát ra được, nghiêng đầu trốn trái, trốn phải. A Kiều dứt khoát giữ chặt đầu nàng.

Môi đau rát, trong miệng còn vương mùi máu tanh. A Kiều không hôn nàng nữa, nhưng không có ý buông nàng ra.

Y một tay lau vết máu trên miệng, một tay giữ đầu nàng, trán áp vào trán nàng, thì thầm: "Tình yêu còn mang theo dục vọng, có dục vọng muốn chiếm hữu nàng."

Dục vọng?

Môi A Kiều cách mặt nàng rất gần, luống khí nóng phả ra khiến nàng run rẩy.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Phụng tiếp xúc và biết đến dục vọng giữa nam và nữ, hết thảy đều trần trụi như vậy khiến nàng không khỏi sợ hãi.

A Kiều ôm chặt nàng, thì thầm vào tai Tiểu Phụng: "Sư phụ của nàng sẽ không thể đối với nàng như vậy, hắn không chỉ đẩy nàng ra, hắn còn mắng nàng, trừng phạt nàng."

Tiểu Phụng nghe y nhắc đến La Huyền, bắt đầu giãy giụa muốn thoát ra.

A Kiều lại nói: "Tiểu Phụng."

Thanh âm của A Kiều vô vùng kiên quyết mang theo sát khí nhè nhẹ, thấp giọng nói với nàng: "Ta có thể chờ nàng lớn lên, chờ nàng hiểu được người trong lòng mình, hiểu được hắn sẽ không bao giờ có khả năng yêu nàng."

Nói xong, ánh mắt y vô cùng lạnh lẽo, ngón tay xoa xoa môi Tiểu Phụng, nói: "Nhưng nếu chọc giận ta, muội phải trả giá đắt."

Tiểu Phụng thân thể cứng đờ, thấy nàng không giãy dụa, A Kiều trong lòng có hy vọng, vội vàng nói: "Tiểu Phụng, theo ta đi. Cùng ta đến phương Bắc, nơi đó ta có thể phi nước đại, chinh chiến trên sa trường, có thể tự do tự tại, nàng muốn báo thù, ta sẽ giúp nàng, ta sẽ làm tất cả những gì nàng muốn."

Tiểu Phụng bị lời nói của A Kiều làm cho mất tập trung, nói: "Ngươi nói cái gì?"

Nàng vừa dứt lời, sắc mặt A Kiều đại biến, ôm nàng nhảy lên, chỗ hai người vừa đứng bị một con đao phóng tới.

A Kiều đáp đất, quay đầu nói: "La thần y, ngươi không sợ chém trúng đồ đệ của ngươi sao?"

Tiểu Phụng sợ tới mức mặt mày tái nhợt, đối mặt với cơn thịnh nộ của La Huyền, trong đầu nàng chỉ có hai chữ: "Hỏng rồi."

La Huyền ở trong phòng dược, cuối cùng không bỏ xuống được, đành phải đi theo, lúc đến nơi, lại thấy cảnh tượng như này.

Lần đầu tiên trong đời, La Huyền thật sự muốn đánh chết nàng.

La Huyền cầm dao nói: "Thiên Tướng, mang Tiểu Phụng đi."

Trần Thiên Tướng trợn mắt há mồm, vội vàng kéo Tiểu Phụng, Tiểu Phụng cũng cứng đờ đi theo Trần Thiên Tướng.

Hai người còn chưa đi xa, liền cảm giác được nội lực rung động, Tiểu Phụng mới lấy lại tinh thần. Trần Thiên Tướng vội vàng vỗ tay liên tục nói: "Hỏng rồi, hỏng rồi."

Chưa đầy một khắc, liền không còn động tĩnh gì nữa. Trần Thiên Tướng sắc mặt biến đổi dữ dội, hét lên: "Đừng giết người!"

La Huyền cầm đao chỉ vào ngực A Kiều, miệng A Kiều chảy máu nhưng không hề sợ hãi, nói: "Muốn giết ta sao?"

Ánh mắt La Huyền sắc như đao, cười lạnh nói: "Lâm Nam, ngươi quá điên rồi."

A Kiều ho khan một tiếng, rồi cười: "Cho tới bây giờ, nàng và ta có hôn ước."

Lưỡi dao trên ngực y càng lúc càng gần. A Kiều dừng lại, , trong lòng vẫn không xác định, lại nhìn La Huyền, thăm dò nói: "Ta cuối cùng sẽ cưới nàng, nàng sẽ trở thành con dâu của Lâm gia."

La Huyền lạnh mặt, nói: "Hôn ước? Được, vậy ta nói cho ngươi biết, hôn ước giữa ngươi và nàng đã chấm dứt rồi."

A Kiều cười ha hả nói: "Giác Sinh đại sư làm phụ thân của nàng, đích thân quyết định."

La Huyền cứng rắn nói: "Cả đời của nàng, chỉ có ta mới có quyền định đoạt."

A Kiều cười lớn, La Huyền lạnh lùng nhìn y.

A Kiều thu lại ý cười, trên mặt mang theo sát khí, nói: "Ta đã từng hỏi ngươi trong lòng có nàng hay không. Ngươi trả lời là không."

Con dao trong tay La Huyền khẽ rung lên, A Kiều dùng tay đẩy con dao ra, cười lạnh nói: "Lời La đại hiệp nói cũng không phải là sự thật."

Trần Thiên Tướng hoàn toàn ngây người, La Huyền cầm đao chậm rãi đi tới, trên người còn vương vết máu.

Tiểu Phụng không khỏi lui về phía sau một bước, Trần Thiên Tướng bất an nói: "Sư phụ."

Nói xong, Trần Thiên Tướng quay đầu lại nhìn xem A Kiều có đi theo hay không.

Nhưng phía sau La Huyền cái gì cũng không có.

Tiểu Phụng lùi một bước, rồi lại lùi thêm một bước.

Ánh mắt của La Huyền rất sâu, cùng vết máu trên người hắn rất không tương xứng.

Hắn đi qua bên người Tiểu Phụng, ánh mắt thoáng nhìn, Tiểu Phụng sợ tới mức toàn thân căng cứng.

Sau đó La Huyền bỏ đi.

Trần Thiên Tướng thở phào nhẹ nhõm, vội vã chạy đến chỗ hai người đánh nhau.

Tiểu Phụng do dự, không biết nên đuổi theo La Huyền hay là đi gặp A Kiều.

Vì sự chậm trễ này, Trần Thiên Tướng liền đỡ A Kiều lại đây.

Tiểu Phụng thở phào nhẹ nhõm, nhanh như chớp đuổi theo La Huyền.

Nàng lo lắng lại sốt ruột, muốn nói cho hắn biết, không phải lỗi của nàng. Nhưng mà, trong một ngày xảy ra hai chuyện ngoài ý muốn, Tiểu Phụng dù thông minh đến đâu cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Nàng đứng ngoài cửa phòng La Huyền, trên mặt thấp thỏm, nhỏ giọng kêu một tiếng: "Sư phụ."

Thanh âm mềm yếu lại cẩn thận, nghe qua có ý tứ lấy lòng. La Huyền ngồi trong phòng, trong đầu không ngừng xoay quanh lời nói của A Kiều, y nói lời hắn nói không phải là sự thật.

Tiểu Phụng ở ngoài cửa lại mở miệng: "Ngươi nghe ta nói, ta là bị ép..."

Tiểu Phụng muốn thành tâm thừa nhận sai lầm của mình, nhưng lại nghe La Huyền trong phòng nói: "Nếu không muốn chết thì cút đi."

Ngữ khí tàn nhẫn xen lẫn một tia sát ý nồng đậm, mang theo sự ghê tởm và thơ ơ, cảm giác xa lạ chưa bao giờ có, đây là mặt khác của hắn mà Tiểu Phụng chưa từng thấy.

Khi Trần Thiên Tướng trở về phủ, phát hiện trong nhà yên tĩnh dị thường, La Huyền không trừng phạt Tiểu Phụng, y kinh ngạc không hiểu đồng thời cũng cẩn thận từng li từng tí.

Khi A Kiều trở về Tây Lưu Thục, trời đã tối. Nhiếp Tiểu Phụng thấy y tiến vào cửa trong ánh hoàng hôn, có chút giật mình, vội vàng nói: "Sao lại bị thương?"

A Kiều khập khiễng đi tới, Nhiếp Tiểu Phụng đưa tay kiểm tra mạch đập của y, A Kiều đột nhiên ôm chặt lấy nàng, nghẹn ngào.

Nhiếp Tiểu Phụng trong lòng lo lắng, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy A Kiều như vậy, lần đầu tiên nàng nhìn thấy y khóc, y đã chịu bao nhiêu nhục nhã? Nghĩ đến đây, trong mắt nàng hiện lên sát ý.

A Kiều nhất thời yếu đuối, rất nhanh liền bình phục tâm tình, thấy bộ dáng sốt ruột của Nhiếp Tiểu Phụng, liền nói ngắn gọn: "Ta hôn Tiểu Phụng, bị La Huyền đánh."

Nhiếp Tiểu Phụng vốn rất nóng lòng, đã nghĩ ra rất nhiều cách để báo thù cho A Kiều, nhưng khi y nói ra điều này, Nhiếp Tiểu Phụng bị nghẹn một chút.

Nàng tức giận tát A Kiều một cái, nói: "Làm đăng đồ tử  trên núi Ái Lao, đáng đời."

"Ối". A Kiều ôm ngực hét lớn.

Nhiếp Tiểu Phụng biết hắn bị thương bên trong, nói: "Ngồi xuống."

A Kiều ngồi xuống. Một lát sau, Nhiếp Tiểu Phụng lấy ra Tử Ngọc Đan đưa cho y.

Thấy A Kiều uống rồi, Nhiếp Tiểu Phụng mới nói: "Nói đi."

A Kiều im lặng, nói: "Ta tính sai rồi, ta còn tưởng rằng chỉ có Tiểu Phụng thích La Huyền, bây giờ ta mới phát hiện, trong lòng La Huyền có lẽ cũng có Tiểu Phụng."

Nhiếp Tiểu Phụng giật mình, rất nhanh lại bình phục, nói: "Không có khả năng."

A Kiều nhìn dáng vẻ quyết đoán của nàng, không khỏi cẩn thận nhìn lại. Nhiếp Tiểu Phụng tránh ánh mắt của y, nói: "Ta nói không phải cái này."

A Kiều thừa nhận lỗi lầm của mình và nói: "Là ta không đúng, hôm nay ta mất kiên nhẫn."

Nhiếp Tiểu Phụng liếc mắt nhìn y, A Kiều im lặng nói: "Ta có thể rất nhanh sẽ phải đi."

Nhiếp Tiểu Phụng hơi kinh ngạc, còn chưa nói hết câu đã thấy A Kiều phấn chấn hẳn lên, nói: "An mã phất trần, cuối cùng sẽ đánh một trận."

Nhiếp Tiểu Phụng đợi y nói xong mới nói: "Ngươi chắc chắn chứ?"

A Kiều gật đầu, kiên quyết nói: "Năm trước, đại ca ta bị ám sát, bắc cảnh rục rịch, tam ca ta ở bắc phòng thủ biên cương, ta tất nhiên là muốn đi giúp hắn. Hơn nữa, ta còn xác định, Tam Hùng thủ hạ của Hàn Thế Dũng chạy trốn tới bắc cảnh. Ta tất nhiên phải giết chết bọn họ."

Hoàng hôn, mặt trời lặn, gió lạnh thổi qua, Nhiếp Tiểu Phụng lại không cảm thấy bi thương, suy cho cùng A Kiều cuối cùng cũng sẽ đi theo con đường của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top