Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 43: Ngươi nói nhiều quá!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến quán trọ nơi bọn họ ở, trở về phòng, A Kiều đặt vò rượu xuống, lo lắng nói với nàng: "Thuốc phiện quả thực không phải thứ tốt."

Nhiếp Tiểu Phụng rót một chén rượu, không nói gì.

Đúng là không phải thứ tốt, nhưng trước kia nàng không chế người khác lại là chuyện tốt, chỉ cần người đó nghiện thuốc, thì người đó sẽ ủng hộ lời nói của nàng. Nàng nói gì, cũng răm rắp nghe theo.

A Kiều lại nói: "Quân đội là nền tảng sức mạnh quốc gia, hy vọng những người trong giang hồ này không làm gì ảnh hưởng đến quân đội."

Nhiếp Tiểu Phụng im lặng uống rượu, nghe đến đây, khẽ liếc nhìn A Kiều, cười nhạt: "Ngươi nghĩ nhiều rồi."

A Kiều nghiêm túc nói: "Thủ Hộ quân chia làm hai cánh Tả và Hữu, bên Hữu, quân pháp rất nghiêm khắc, ta không lo lắng chút nào, nhưng quân đội bên Tả mấy năm nay đều loạn cả lên..."

Y vẫn quan tâm đến những việc xảy ra trong quân à? Nhiếp Tiểu Phụng nghĩ thầm.

A Kiều thấy Nhiếp Tiểu Phụng nhìn mình, ngượng ngùng ngồi xuống, hơi xấu hổ gãi đầu, nói: "Ta hiện tại là thường dân, những chuyện này nên để người trong quân lo lắng mới phải."

Nhiếp Tiểu Phụng lại rót thêm một chén, A Kiều vội ngăn lại, nói: "Đừng uống nữa, uống một chút cho thoải mái, uống nhiều quá không tốt. Hiện tại cô nương đang uống thuốc, không thể tiếp tục uống nhiều như vậy được."

Nhiếp Tiểu Phụng cũng biết mình không thể uống nữa, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.

A Kiều cầm lấy vò rượu, nói thầm: "Chúng ta quen nhau lâu như vậy, ta chưa từng kể cho cô nương nghe về ta. Ta họ Lâm, tổ tiên ta vẫn luôn sống ở thành Nhĩ Hải, cha ta là thợ săn, rất mạnh mẽ, ta cũng thừa hướng sức mạnh này từ cha ta. Bởi vì ông săn bắn rất giỏi, gia đình ta cũng có một ít của để giành, ông ấy hy vọng ta sẽ chăm chỉ học tập, lập làm rạng danh tổ tiên, vì vậy năm tuổi ta đã đến trường học."

Nhiếp Tiểu Phụng cũng muốn dời sự chú ý của mình, nàng tùy tiện hỏi: "Ta biết, dì Hoàng đã nói cho ta những chuyện này."

Thấy nàng nói chuyện với mình, A Kiều cười cười, nói tiếp: "Mọi người đều gọi ta là A Kiều. Thật ra tên của ta là Nam, tên tự là Kiều Nam. Cái tên này do Chu sư phụ ở trường tặng cho ta, ông nói coi như món quà từ cha tặng. Vào ngày đầu tiên đi học, Chu sư phụ đã nói với ta rằng, cái tên mà ông đặt cho ta có ý nghĩa hướng về phía Nam và mặt trời, mang ý ngay thẳng, trung trực, lớn lên trở thành trụ cột của đất nước."

Ánh mắt Nhiếp Tiểu Phụng lại rơi vào khuôn mặt của A Kiều.

A Kiều mỉm cười, nói: "Ta đã đỗ kỳ Đình vào năm mười lăm tuổi. Vào thời điểm đó, ta nghĩ rằng mình sẽ đỗ cao và trở thành một quan viên địa phương như sư phụ mong đợi." Nói đến đây, A Kiều thở dài, bùi ngùi nói: "Ta không ngờ năm ta thi đỗ kỳ thi Đình, thành Nhĩ Hải đã phải chịu một trận hạn hán chưa từng thấy trông một trăm năm. Sau hạn hán, có một trận dịch hạch, trong vòng một trăm dặn ở trong thành đều bị dịch hạch, cha và nương ta đã chết trong trận dịch hạch đó."

Đầu mày của Nhiếp Tiểu Phụng hơi động, A Kiều cố gắng bình tĩnh, nói: "Lúc đó, ta cũng nhiễm bệnh. Dì Hoàng không hề chê ta, lúc nào cũng túc trực bên cạnh chăm sóc. Ngay lúc ta nghĩ mình sắp chết, La thần y chế ra được một loại thuốc chữa bệnh dịch hạch, cứu người dân ở thành Nhĩ Hải một mạng."

Nhiếp Tiểu Phụng khẽ hừ lạnh trong bụng, chỗ nào cũng có La Huyền! Sau đó, nàng khó hiểu hỏi: "Sau khi khỏe lại, sao không tiếp tục thi khoa cử?"

A Kiều cười khổ, đáp: "Thành Nhĩ Hải đã trải qua một trận hạn hán, mùa màng chưa thu hoạch, ngay cả sau khi dịch hạch kết thúc, cũng khó mà sống sót được. Thành chủ là người thương dân, La thần y cũng tốt bụng, nhưng cũng không thể giúp hết tất cả mọi người. Cho dù cùng nhau trồng trọt, rất nhiều người cũng vì thiếu lương thực mà chết đói. Ta gia nhập quân đội chỉ là muốn đổi chút lương thục cho dì Hoàng, nếu không, chúng ta đều sẽ chết đói."

Nhiếp Tiểu Phụng sửng sốt, đôi mắt lạnh lẽo của nàng trở nên ấm áp hơn nhiều, nàng không khỏi xúc động, nói: "Thiên tai và thảm họa đều là số mệnh của kẻ ngốc."

A Kiều bình tĩnh lại, nghiêm túc nói với Nhiếp Tiểu Phụng: "Bất kể lý do gì khiến ta từ bỏ sách vở mà nhập ngũ, ta chưa bao giờ hối hận vì quyết định của mình, bởi đây là cách duy nhất ta có thể sống sót. Vì những người thân yêu, chúng ta phải luôn hướng về phía trước, không thể sống mãi trong nỗi đau của quá khứ."

A Kiều đang an ủi nàng? Hiểu được dụng ý trong lời nói của y, Nhiếp Tiểu Phụng bỗng cảm thấy bối rối.

Một lúc sau, nàng hỏi: "Ngươi đã từng đóng quân ở đâu?"

A Kiều ôn tồn đáp: "Ban đầu ở Trùng Khánh, sau đó hành quân đến Hưng Nguyên, Tương Dương và Đường Châu."

Trong lòng Nhiếp Tiểu Phụng hãy còn xúc động, nàng hỏi tiếp: "Ngươi đã đóng quân ở Đặng Châu chưa?"

A Kiều trầm ngâm một lúc, mới đáp: "Đã từng."

"Năm nào?" Nhiếp Tiểu Phụng hỏi.

A Kiều do dự hồi lâu, rồi nói: "Cách đây khoảng tám, chín năm."

Nhiếp Tiểu Phụng nhìn y với ánh mắt dò xét, thần sắc trên mặt A Kiều vẫn thản nhiên, nàng chợt cười lạnh, nói: "Ngươi nhất định biết chuyện gì đó."

A Kiều khó hiểu nhìn nàng, hỏi: "Chuyện gì?"

Nhiếp Tiểu Phụng nhìn thẳng vào mắt y, trong mắt xẹt qua tia thù địch, nói: "Trên đường đi, ngươi nhớ rất rõ rất nhiều chuyện khi hành quân trước đây, tại sao khi nói về Đặng Châu, ngươi lại do dự lâu như vậy?"

A Kiều sửng sốt một lúc, mới nói: "Chuyện này đã xảy ra từ lâu rồi."

Nhiếp Tiểu Phụng đứng dậy, Thất Xảo Thoi trược xuống lòng bàn tay, tiến lại gần A Kiều, lạnh lùng nói: "Ngươi biết điều gì?"

A Kiều thấy vũ khí bén nhọn đang kề vào cổ mình, hoàn toàn bất ngờ khi Nhiếp Tiểu Phụng trở mặt với mình.

Nhiếp Tiểu Phụng thấy A Kiều nhìn mình với vẻ mặt không thể tin, bực bội, quát: "Nói!"

Thất Xảo Thoi cắt vào da thịt, cổ của A Kiều đã chảy một vệt máu dài.

A Kiều bất đắc dĩ nói: "Khi ta đóng quân ở Đặng Châu, ta đã biết một, hai về vụ án đẫm máu ở Thiếu Lâm, bao gồm cả người được chôn ở sau núi."

Ánh mắt Nhiếp Tiểu Phụng trở nên tàn nhẫn, con Thoi đè vào cổ A Kiều ngày càng sâu, nhưng A Kiều chỉ giương mắt nhìn nàng, để mặc cho máu chảy ra.

Tay Nhiếp Tiểu Phụng run lên, lạnh lùng nói: "Ta ghét nhất là người nói dối ta."

A Kiều từng chữ nói: "Ta chưa bao giờ nói dối cô, tôi có biết vụ án ở Thiếu Lâm, nhưng nó có liên quan gì đến cô không? Cô là Tiểu Thiện, đến từ Tây Lưu Thục của chúng tôi."

Nhiếp Tiểu Phụng hơi động, từ từ thu hồi sát khí trên người, ngồi xuống ghế, nói: "Với bản lĩnh của ngươi, nếu ngươi không đứng lại để ta bắt làm con tin, thì ta không thể khống chế được ngươi."

A Kiều thờ ơ chạm vào vết thương trên cổ, nói: "Cô yếu đuối, nếu ta di chuyển sẽ làm cô bị thương."

Đây là gián tiếp thừa nhận y biết võ công sao?

Nhiếp Tiểu Phụng nhìn máu dính trên tay mình, cảm thấy áy náy, lấy khăn ra đưa cho y.

A Kiều chầm chậm lau vết máu, Nhiếp Tiểu Phụng đã bình tĩnh lại, nói: "Đến đại phu bốc thuốc đi."

A Kiều nghe vậy, thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: "Không cần đâu, ta có mang theo thuốc trị thương."

Nhiếp Tiểu Phụng không quan tâm y nữa, mà nói: "Ngày mai chúng ta trở về."

A Kiều muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Y sợ nói nhiều sẽ chọc nàng giận, nên đã về phòng bôi thuốc trước.

...

Ngày hôm sau, A Kiều và Nhiếp Tiểu Phụng lên đường.

Trên đường đi, A Kiều khẽ nói: "Tiểu Thiện, lần đầu ta gặp cô, ta cảm thấy cô giống ta bốn năm trước. Ta cũng từng trải qua sự tuyệt vọng, hối hận và không còn ý chí để sống. Cho nên khi đó ta mới đi theo cô, sợ cô xảy ra chuyện."

Trên mặt Nhiếp Tiểu Phụng vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, A Kiều chân thành nói: "Hai tháng qua, ta thấy cô từ trầm mặc đến có ý chí sống như bây giờ, ta vui hơn bất kỳ ai. Ta chỉ hy vọng cô có thể sống thật tốt, không có gì khác. Dù sao thì, ta là quân nhân hay thợ săn ở thành Nhĩ Hải, ta cũng không có kết giao với người trong giang hồ."

A Kiều nói tiếp: "Hơn nữa, ta cảm thấy, đánh nhau, chém giết thực ra rất nhàm chán."

Nhiếp Tiểu Phụng nhướng mày, nhưng vẫn không đáp lời.

A Kiều lại nói: "Ngươi sẽ không rời khỏi Tây Lưu Thục của chúng ta chứ?"

Nhiếp Tiểu Phụng quả thực có ý này. A Kiều đã sớm đoán được một số chuyện của nàng, nếu y muốn làm gì đó, thì nàng sẽ gặp nguy hiểm.

A Kiều không dấu lo lắng, nói: "Cô quá yếu đuối, nên nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn."

Nhiếp Tiểu Phụng giương mắt nhìn những cây cao ven đường, hai đầu mày giãn ra, thả lỏng tâm tình đang căng thẳng của mình, chợt cười nói: "Ngươi nói nhiều quá."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top