Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47: La Huyền đang bảo vệ nàng ư?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Huyền không yêu nàng.

Mặc dù nàng liên tục nói với Tiểu Phụng rằng La Huyền sẽ không bao giờ thích nàng, nhưng nàng vẫn giữ ảo tưởng trong lòng. Dù sao thì nàng cũng cảm nhận được tình yêu của La Huyền lúc đó, nhưng hắn không thừa nhận vì cái phép tắc chó má kia.

Bây giờ nghĩ lại, nàng quá ngốc. Nàng nên hiểu ra sự thật này từ lâu, khi thái độ của hắn thay đổi sau một đêm, khi hắn bóp cổ nàng, khi hắn khóa xương tỳ bà của nàng bằng tơ tằm, nàng nên biết rõ...

Nhưng nàng chưa bao giờ từ bỏ, chưa bao là giờ từ bỏ cả. Cho đến cuối cùng, khi nàng mất hết võ công, nàng vẫn cố chấp hỏi hắn có thay đổi quyết định không? Có thể chấp nhận nàng hay không?

Nàng từng cho rằng mình không có gì cả, trải qua biến cố mất nương, nàng rơi vào tình cảnh nguy hiểm, là hắn đã xuất hiện cứu nàng, cũng là hắn đã thay đổi cuộc đời nàng. Nhưng La Huyền lại không hề thay đổi, hắn chưa từng yêu nàng. Vào cái đêm mưa gió đó, nàng cảm nhận được sự quan tâm và nhịp tim của hắn, nghĩ rằng hắn cũng yêu nàng, nhưng hóa ra, tất cả chỉ là ảo tưởng do nàng dựng lên.

Vì vậy, nàng hận hắn, hận hắn vì đã phụ nàng, cũng hận bản thân mình nhiều hơn, hận mình tại sao lại yêu hắn nhiều đến vậy? Mà khi thức táo lại cũng là lúc nàng chết đi.

Quay về thời điểm hiện tại, nàng đã từ bỏ La Huyền, đã không còn bất kỳ hy vọng nào với hắn nữa, nhưng nàng không thể không hận hắn mỗi khi đối mặt với hắn.

Bấy giờ, những lời A Kiều nói khiến Nhiếp Tiểu Phụng không chỉ nhận ra vấn đề là có yêu hay không, mà còn nhận ra một sự thật khác, rằng La Huyền cũng có quyền không chấp nhận nàng.

Nghĩ đến đây, tâm tình của Nhiếp Tiểu Phụng trở nên u ám, suốt chặng đường càng không muốn nói chuyện.

Khi Nhiếp Tiểu Phụng và A Kiều vội vã trở về thành Nhĩ Hải thì đã qua ngày mười lăm tháng tám.

Tuy nhiên, hội chùa ở Thành Nhĩ Hải vẫn đang diễn ra sôi nỗi, Đại hội Phật Pháp của chùa Vô Tướng sắp diễn ra, các nhà sư trên khắp cả nước đều đến, bao gồm các thế hệ nhà sư ở Thiếu Lâm trong đó có cả Giác Sinh đại sư.

Bởi vì nhiều ngôi chùa Phật giáo vừa tu Phật vừa luyện võ, mặc dù lần này họ chỉ nói về Phật giáo và Pháp, nhưng vẫn có rất nhiều võ sĩ đến đây, dù sao thì họ cũng muốn xem võ thuật của các nhà sư từ khắp cả nước.

Thành Nhĩ Hải nhộn nhịp, và có rất nhiều võ sĩ trong số những người bình thường. Nhiếp Tiểu Phụng vừa mới vào thành Nhĩ Hải từ cổng phía bắc, thấy tình hình này thì nhíu mày.

A Kiều đưa nàng đến nơi cho thuê gần cổng thành bằng xe ngựa, trả xe ngựa, thanh toán tiền, rồi đưa nàng trở lại Tây Lưu Thục.

Sau khi trở về nhà, Nhiếp Tiểu Phụng bỏ mạn che mặt xuống, trông rất mệt mỏi, hỏi A Kiều: "Tại sao lại có nhiều võ sĩ trong thành vậy?"

A Kiều đun nước cho nàng, nói: "Ngày mai chùa Vô Tướng khai mạc đại hội Phật Giáp, lần nào cũng có nhiều võ sĩ đến, nhưng năm nay náo nhiệt hơn, vì vừa đón tết Trung thu vài ngày, đã đến hội Chùa."

A Kiều cười nói: "Đợi cô nương nghỉ ngơi hai ngày, chúng ta đi hội chùa chơi."

Nhiếp Tiểu Phụng xoa mi tâm đau nhức, lắc đầu từ chối: "Thôi bỏ đi."

A Kiều thấy nàng không vui, có chút lo lắng, nói: "La thần y tới thăm cô nương, ta sợ cô nương đi đừng mệt mỏi, ảnh hưởng đến thân thể."

Nhiếp Tiểu Phụng nhíu mày, nghĩ đến kế hoạch trong lòng, bỗng dì Hoàng bước vào nhà, vui vẻ cười nói: "Ta đã về rồi đây, Chu đại phu nói nhìn thấy các người, ta không tin, còn tưởng ngày mai các con mới trở về, nếu biết các con về sớm, ta đã không đi hội chùa, đợi các con ở nhà."

A Kiều đi tới đã bà, hỏi: "Chúng con rất nhớ người, tết Trung Thu con không có ở nhà, người đã làm gì?"

Dì Hoàng vui vẻ nói: "Vẫn như trước."

Bà lại đến thăm Nhiếp Tiểu Phụng, quan tâm hỏi: "Tiểu Thiện, trên đường đi con có khỏe không?"

Nhiếp Tiểu Phụng dịu giọng, nói: "Không có, mấy ngày nay không có mưa, nên vẫn ổn."

Dì Hoàng lại nhìn nàng một hồi, nói: "Trông con rất mệt mỏi, đi ngủ trước đi."

Dì Hoàng đưa chìa khóa cho nàng, nói: "May mắn thay, hôm qua ta đã phơi chăn cho con."

Nhiếp Tiểu Phụng quả thực rất mệt, nên không khách khí nữa, trở về nhà.

A Kiều và dì Hoàng vừa nói chuyện vừa rời đi, cẩn thận đóng cửa lại cho nàng.

Nhiếp Tiểu Phụng ngủ rất say. Những ngày qua, nàng ngủ không ngon. Cuối cùng cũng được một đêm ngon giấc. Khi nàng tỉnh dậy, bầu trời chuyển sang màu hoàng hôn, không ngờ, nàng đã ngủ suốt một buổi chiều.

Nhiếp Tiểu Phụng lấy lại tinh thần, đứng dậy mở cửa, thấy A Kiều đang ngồi trong sân với La Huyền, đang nhỏ giọng nói chuyện.

La Huyền nghe thấy tiếng cửa mở, ngẩng đầu lên, thấy nàng đứng ở cửa, đôi mắt hắn mờ dần, giống Tiểu Phụng quá.

La Huyền sửng sốt một lát, gật đầu với Nhiếp Tiểu Phụng, cử chỉ vẫn dịu dàng, ôn hòa như thường ngày nhưng pha chút lạnh lùng và xa cách với nàng.

Nhiếp Tiểu Phụng chịu đựng sự ghê tởm, bước tới.

La Huyền đứng dậy, tỉ mỉ hỏi như thường lệ: "Có chuyện gì vậy?"

Nhiếp Tiểu Phụng không thích giọng điệu của hắn, nhưng vẫn trả lời: "Chỉ là hơi mệt, đầu cũng nặng."

La Huyền ra hiệu cho nàng ngồi xuống, hắn bắt mạch, nhíu mày, ngẩng đầu nhìn nàng, nói: "Trán nặng à?"

Nhiếp Tiểu Phụng gật đầu, La Huyền lại bắt mạch.

A Kiều thấy sắc mặt hắn không tốt, liền hỏi: "Tiểu Thiện thật sự có chuyện gì sao?"

Nhiếp Tiểu Phụng cũng lo lắng nhìn hắn.

La Huyền xác nhận lại lần nữa, nới lỏng cổ tay, trầm giọng nói: "Ta đã cảnh cáo ngươi rồi, ngươi không thích hợp đi xa."

Nhiếp Tiểu Phụng trong lòng căng thẳng, tức giận mắng: "Đừng để ta hồi hộp, nói cho ta biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

La Huyền tỏ vẻ tiếc nuối, nói: "Độc tăng lên, công sức hai tháng qua đều đổ sông đổ biển."

Nhiếp Tiểu Phụng bình tĩnh lại, nàng còn tưởng là chuyện gì, hóa ra chỉ có như vậy

Nàng thản nhiên nói: "Ồ, ta còn tưởng là nghiêm trọng lắm."

A Kiều vội nói: "Làm sao bây giờ? Thần y."

La Huyền suy nghĩ một chút, viết một đơn thuốc, đưa cho A Kiều, nhìn Nhiếp Tiểu Phụng, không hài lòng nói: "Không chú ý đến sức khỏe của mình, ngay cả thần tiên cũng không cứu được ngươi."

Nhiếp Tiểu Phụng hừ lạnh trong lòng, rất chán ghét lòng từ bi của hắn, nàng nói với A Kiều: "Ta còn có một số vấn đề muốn hỏi hắn, ngươi đi lấy thuốc trước đi."

A Kiều nhìn nàng, lại nhìn La Huyền, nói: "Được."

Sau khi A Kiều rời đi, Nhiếp Tiểu Phụng ngồi xuống, bình tĩnh nhìn hắn, tựa hồ muốn cùng hắn nói chuyện lâu dài.

La Huyền trong lòng kinh ngạc, hỏi: "Có chuyện gì?"

Nhiếp Tiểu Phụng im lặng một hồi, hạ quyết tâm, nói: "Có một số việc ngươi nhất định phải chú ý."

Sự tùy ý của La Huyền dần dần biến mất, hắn nhìn nàng với ánh mắt dò xét. Thấy hắn đã nghe lọt tai, tự nhiên dễ dàng tiếp tục nói chuyện hơn.

Nhiếp Tiểu Phụng tiếp tục nói: "Hôm đó ta lên núi nói với Tiểu Phụng một chuyện."

La Huyền bỗng nhìn nàng chằm chằm, trong đôi mắt đen lạnh lẽo cũng trở nên sắc bén:
"Ngươi tới gần Tiểu Phụng, có mục đích là gì?"

Nhiếp Tiểu Phụng nhìn La Huyền, lại như không nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Ta cảnh cáo nàng không được thích ngươi nữa."

Ánh mắt La Huyền co lại, sắc mặt biến đổi dữ dội, không chắc chắn hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Nhiếp Tiểu Phụng hận không thể nhịn được, hạ giọng nói: "Tiểu Phụng thích ngươi!"

Khuôn mặt giống nàng như thế, vậy mà lại muốn giết chết nàng bằng lời nói này.

La Huyền tức giận quát: "Bởi vì vẻ ngoài của ngươi cùng thái độ thù địch với ta, ta nhiều lần nghĩ ngươi là người của Minh Ngục."

Nhiếp Tiểu Phụng nhíu mày nhìn hắn, không hiểu hắn có ý gì.

Ánh mắt La Huyền lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Ta không ngờ ngươi lại là kẻ thù của Tiểu Phụng."

Nhiếp Tiểu Phụng khó hiểu nhìn hắn, La Huyền vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm nàng: "Minh Ngục đã bị hủy, Nhiếp Mị Nương đã chết, ân oán trong giang hồ, đã không còn liên quan gì đến Tiểu Phụng nữa."

Nhiếp Tiểu Phụng không thể phủ nhận. Có quá nhiều người muốn nàng chết và muốn nhổ tận gốc rễ!

Nhiếp Tiểu Phụng không sợ khí thế của La Huyền, nhướng mày nhìn hắn.

La Huyền đứng dậy, buông lời cảnh cáo: "Nàng bây giờ là đồ đệ của ta, ta đã gánh vác trách nhiệm dạy dỗ nàng, và tất nhiên ta sẽ gánh vác mọi thứ của nàng. Nếu ngươi muốn trả thù nàng, có thể đến tìm ta!"

Vừa nói, hắn vừa nhìn nàng với vẻ mặt ghê tởm, lạnh lùng nói: "Tung tin đồn bậy bạ như thế, thật là lòng dạ rắn rết. Loại thủ đoạn đê tiện này, ngươi nên ít sử dụng lại đi."

Nhiếp Tiểu Phụng bị sốc, La Huyền đang bảo vệ nàng ư?

La Huyền giận dữ vung tay áo rời đi, Nhiếp Tiểu Phụng đột nhiên nói: "Ta không phải là kẻ thù của nàng."

La Huyền cười khẩy: "Ta không tin, ngươi không phải kẻ thù của nàng, sao lại nói những lời xằng bậy như thế với ta? Ngươi có biết chuyện gì sẽ xảy ra với Tiểu Phụng nếu những lời này bị lan truyền không?"

Chết tiệt, La Huyền lại nghĩ đến Tiểu Phụng như vậy? Nhiếp Tiểu Phụng cảm thấy khó chịu. Liệu La Huyền có làm như vậy không?

"Này, ta còn chưa nói xong." Nhiếp Tiểu Phụng thấy hắn sắp đi ra khỏi cửa, vội vàng hô to.

La Huyền không quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Ta không có gì muốn nói với ngươi."

Nhiếp Tiểu Phụng nhìn cánh cửa mở toang, sửng sốt trong giây lát.

Nàng tức giận đến mức muốn đập bàn. Hắn không để cho nàng nói hết lời, vậy mà nàng còn tốt bụng đến mức buông bỏ thù hận, bịa ra rất nhiều chuyện về Tiểu Thiện và Đoàn ca để nhắc nhở hắn.

La Huyền vội vã đi về phía ngọn núi.

Vốn dĩ hắn muốn ở lại Tế Thế Đường một đêm, ngày mai tham gia Phật hội. Không ngờ khi nói chuyện với Tiểu Thiện, nàng lại tiết lộ tâm tư của Tiểu Phụng.

La Huyền kinh hãi đến mức không thèm để ý trời đã chạng vạng, đã ra khỏi thành, trở về trên núi.

Đi được nửa đường, trời đã tối đen. La Huyền không thèm để tâm, hắn liên tục nhớ lại cảnh tượng lúc Nhiếp Tiểu Phụng lên núi.

Ngày hôm đó, bọn họ nói chuyện, Tiểu Phụng cũng không cãi nhau với nàng nữa!

La Huyền đang đi bỗng dừng lại.

Không cãi nhau nữa?

Lúc đó, hắn thậm chí còn nghi ngờ tại sao Tiểu Phụng lại nói thay nàng.

Gió trên đường núi làm La Huyền bình tĩnh lại, hắn lại bắt đầu nghi ngờ Tiểu Phụng.

Tiểu Thiện kia biết tâm tư của Tiểu Phụng, là Tiểu Phụng nói với nàng, hay là nàng tự đoán?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top