Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 49: Còn ngươi thì sao? Ngươi là gã họ Đoàn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi A Kiều và Trần Thiên Tướng rời đi, Nhiếp Tiểu Phụng dẫn đầu ra khỏi sân, La Huyền nheo mắt nhìn theo bóng lưng của nàng.

Nhiếp Tiểu Phụng thấy hai người không đuổi kịp nên quay lại nhìn, La Huyền thấy nàng dừng lại ở hướng thư phòng, trong mắt lộ ra một tia tức giận, hắn không nhịn được nhìn về phía Tiểu Phụng.

Tiểu Phụng bị ánh mắt của La Huyền làm cho lạnh cả người, hắn đi ngang qua Tiểu Phụng, thẳng đến thư phòng.

Nhiếp Tiểu Phụng đi hai bước, thấy Tiểu Phụng vẫn còn chôn chân tại chỗ dõi theo bóng lưng của La Huyền, nàng không vui hỏi: "Có thứ gì tốt à?"

La Huyền bỗng dừng bước, quay đầu lại nhìn hai người.

Tiểu Phụng cảm thấy chột dạ, vội vàng tiến tới vài bước, sánh vai cùng Nhiếp Tiểu Phụng.

Đến thư phòng, Tiểu Phụng trẻ tuổi mặc áo ngoài màu trắng đứng cạnh La Huyền.

Cảnh tượng năm xưa bỗng hiện lên trước mắt, ánh mắt của Nhiếp Tiểu Phụng cay xè, nàng khẽ quay đi, kiềm lại nước mắt. 

Sắp xếp nhàm chán của căn phòng vẫn không thay đổi chút nào, Nhiếp Tiểu Phụng nghĩ thầm.

La Huyền chờ nàng nhìn xong, mới cất giọng hỏi: "Ngươi đến đây làm gì?"

Nhiếp Tiểu Phụng liếc nhìn Tiểu Phụng, nói: "Chuyện ta nói với ngươi lúc chiều, vẫn chưa nói xong."

Mí mắt La Huyền giật giật, sắc mặt đột nhiên biến sắc, hờ hững nói: "Ta không có hứng thú nghe ngươi nói nhảm."

Nhiếp Tiểu Phụng rất không hài lòng khi thấy hắn liên tục phớt lờ nàng, mặc dù trước đó nàng quả thực có rất nhiều âm mưu, nhưng nàng đối với La Huyền vẫn luôn thẳng thắn, chưa từng sử dụng bất kỳ âm mưu hay thủ đoạn nào, vậy mà La Huyền không biết tốt xấu, vẫn luôn trốn tránh, ngày thường trông hắn là người thẳng thắn chính trực, nhưng không ngờ khi gặp phải chuyện khó, hắn chỉ biết tìm cách tránh né.

Nhiếp Tiểu Phụng hừ lạnh một tiếng, nói: "Đã đến đây, ta tự nhiên sẽ kể cho ngươi nghe chuyện của ta, để ngươi khỏi phải cả ngày thẩm vấn nàng."

La Huyền không thể phản bác, hắn liếc nhìn Tiểu Phụng, thấy nàng cũng đang lo lắng nhìn Nhiếp Tiểu Phụng, La Huyền nheo mắt lại, nhìn hai người họ, Tiểu Phụng phát hiện ánh nhìn của sư phụ, khẽ giật mình, cúi đầu.

Nhiếp Tiểu Phụng chắp tay sau lưng, đi đến bên cửa sổ, duỗi tay đẩy cửa ra.

Gió mát thổi bay, xua đi không khí ngột ngạc trong phòng và tảng đá đè chặt trong lòng Nhiếp Tiểu Phụng, nàng thở phào một hơi, chầm chậm nói: "Ta đã kể cho ngươi nghe về cuộc sống của ta, tất cả đều là sự thật."

La Huyền nhíu mày nhìn bóng lưng của nàng, sau đó lại nhìn Tiểu Phụng bên cạnh, muốn ngăn Nhiếp Tiểu Phụng nói tiếp.

Tiểu Phụng sợ hãi, tiến lên một bước, cầu xin: "Đừng nói nữa." Tiểu Phụng sắc mặt tái nhợt, tâm trí hoảng loạn, bất lực nhìn nàng.

Nàng sợ sao? La Huyền nghi ngờ.

Ánh mắt Nhiếp Tiểu Phụng lóe lên gợn sóng, nhìn bóng đá bên ngoài cửa sổ, không hề động đậy, nói: "Chỉ có một chuyện ta không nói cho ngươi biết, đó chính là thân phận của người kia."

Nhiếp Tiểu Phụng ngẩng đầu, khẽ chớp mắt, sau đó quay người lại, đôi mắt đã đỏ hỏe, trong mắt nàng tràn đầy hận ý nhìn chằm chằm La Huyền, nói: "Gã họ Đoàn kia là sư phụ của ta."

La Huyền kinh ngạc, thấy nàng nhìn thẳng vào mình với vẻ mặt cay đắng, trái tim La Huyền thắt lại, theo bản năng tránh đi ánh mắt của nàng.

Sau đó, hắn nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên nói: "Tiểu Phụng, đi tiền sảnh tìm Thiên Tướng." Hắn nhớ tới lời Nhiếp Tiểu Phụng nói lúc chiều, không khỏi cảnh giác.

Tiểu Phụng hoảng sợ lắc đầu. Nàng không thể rời đi, nếu nàng đi, người đó nói ra sự thật thì phải làm sao?

Trong lồng ngực Nhiếp Tiểu Phụng tràn đầy hận ý, thấy La Huyền muốn đuổi Tiểu Phụng đi, nàng hận càng thêm hận nói: "Sao ngươi lại để nàng đi? Ngươi không phải ép nàng nói cho ngươi biết chuyện của ta sao? Nàng nên ở lại nghe, để lần sau bị ngươi ép hỏi, nàng cũng biết đường trả lời, không bị ngươi mắng nữa."

La Huyền cố gắng trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, không chút do dự nói: "Có một số việc nàng không cần biết." Nói rồi, hắn quay đầu, hất cằm về phía Tiểu Phụng, đanh giọng nói: "Đi nhanh đi."

Tiểu Phụng sốt ruột kêu: "Sư phụ."

Nhiếp Tiểu Phụng ghét nhất là La Huyền bắt nạt mình thời trẻ, nên mỉa mai nói: "Ngươi chỉ biết mắng đệ tử của mình, ngươi làm sư phụ cũng thật là cao cao tại thượng nha."

La Huyền cứng người, gắng gượng nói: "Nàng là đồ đệ của ta, ta dạy bảo nàng thế cũng là chuyện của ta, không cần ngươi xen vào."

Nhiếp Tiểu Phụng hừ lạnh: "Đúng vậy, nàng là đồ đệ, chỉ có thể chịu đựng tính khí thất thường của ngươi."

La Huyền không để ý đến lời chế giễu của Nhiếp Tiểu Phụng, nhìn Tiểu Phụng, nặng nề lặp lại: "Đi tìm Thiên Tướng."

Tiểu Phụng biết hắn sắp tức giận, không dám nán lại nữa, miễn cưỡng rời đi.

La Huyền thấy nàng rời đi thì thở phào nhẹ nhõm, Nhiếp Tiểu Phụng lại đâm chọt: "Đuổi nàng đi, ngươi có ý gì?"

La Huyền cau mày, không vui nói: "Nàng vẫn là thiếu nữ, không thích hợp nghe những lời ngươi nói."

Nhiếp Tiểu Phụng khựng lại, đã hơn một lần nàng chứng kiến La Huyền bênh vực nàng, điều này làm nàng rất bất ngờ.

Sau khi Tiểu Phụng rời đi, La Huyền bình tĩnh lại, hỏi: "Ngươi đã nói những chuyện này với Tiểu Phụng chưa?"

Nhiếp Tiểu Phụng cười lạnh nói: "Ta đã nói rồi, khi ta cảnh cáo nàng không được thích ngươi nữa."

Ngày đó, Tiểu Phụng vẫn luôn đề phòng nàng, hỏi nàng có yêu La Huyền không? Nha đầu đó đã quá yêu La Huyền rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, không sớm thì muộn cũng xảy ra bi kịch.

Quá khứ đấm máu khiến Nhiếp Tiểu Phụng cảm thấy tổn thương, nàng nghiến răng, cố kìm nén nỗi đau đang dâng trào trong lồng ngực.

La Huyền thấy sắc mặt nàng thay đổi dữ dội, như thể nàng đang đau đớn lắm, biểu cảm không hề giả tạo, cho nên... hắn hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tin nàng một lần.

Cuối cùng, nỗi đau trong lòng đã được kiểm soát, đôi mắt nàng vẫn không khỏi đỏ lên, miệng đắng chát: "Gã họ Đoàn kia tự cho mình là người chính trực, miệng nói đầy lời nhân nghĩa, đủ thứ đạo lý trên đời, nhưng chớp mắt, gã đã biến thành một tên cặn bã, không chút do dự rời bỏ ta, sau khi bị gã bỏ rơi, ta không dám yêu ai nữa, ta còn nghĩ rằng tất cả mọi người trên đời này đều là giả dối."

La Huyền im lặng, cảm thấy có chút xấu hổ, chuyện riêng tư như vậy, huống hồ còn là chuyện loạn luân giữa sư phụ và đệ tử, cái chuyện trái với luân thường như thế, hắn chỉ có thể lắng nghe không dám bàn luận.

Nhiếp Tiểu Phụng đứng thẳng lưng, hơi ngẩng đầu lên, hít một hơi dài, nói: "Ngươi cũng là sư phụ của nàng, nếu nàng thích ngươi, nàng sẽ đâm đầu vào chỗ chết. Ta không muốn nàng lại đi theo con đường cũ của ta, vì vậy ta đã lên núi cảnh cáo nàng, cảnh cáo nàng không được thích ngươi nữa."

Ngươi cũng là sư phụ của nàng, La Huyền cảm thấy xấu hổ và tội lỗi, hắn rũ mắt nhìn xuống sàn, thấp giọng phản bác: "Nàng không phải là ngươi."

Nhiếp Tiểu Phụng cười khẩy, hỏi: "Còn ngươi thì sao? Ngươi là gã họ Đoàn?"

La Huyền trong lòng bức bối, rất muốn nói với nàng là "ta không phải là người như sư phụ ngươi", nhưng hắn không thể nói ra câu này. Bởi vì hắn hiểu, một khi có chuyện gì đó xảy ra, dù khó từ bỏ, nhưng hắn vẫn sẽ từ bỏ.

Thấy hắn không nói được, Nhiếp Tiểu Phụng tức giận, nói: "Ngươi cũng giống như hắn thôi."

La Huyền quay người sờ mép bàn, giọng nói âm trầm: "Nhân luân thiên đạo, là gốc rễ lập thân."

Nhiếp Tiểu Phụng cười lạnh nói: "Vậy sao ngươi không dạy nàng những thứ này? Nếu ngươi coi trọng lễ nghi như vậy, sao không dạy nàng? Ngày thường ngươi chỉ dạy nàng một ít đạo lý sáo rỗng, thì có ích gì?"

La Huyền nhíu mày, là do hắn sơ suất, hắn chỉ nghĩ đến việc hóa giải hận ý của nàng, không dạy nàng một ít đạo lý luân thường, đến khi phát hiện nàng thích mình, hắn mới nghĩ cách sửa chữa.

La Huyền thở dài, thẳng thắn nói: "Đây quả thực là lỗi của ta."

Nhiếp Tiểu Phụng không thể tin nhìn La Huyền trực tiếp thừa nhận sai lầm của mình. Một lúc sau, Nhiếp Tiểu Phụng đột nhiên lên tiếng: "Để nàng xuống núi học thêm về thế tục đi."

La Huyền không chút do dự từ chối: "Không được, nàng không thể xuống núi."

Nhiếp Tiểu Phụng thấy hắn lại cố chấp, lạnh lùng nói: "Nàng còn trẻ, hiểu được cuộc sống của người thường, sẽ thay đổi suy nghĩ." Nhiếp Tiểu Phụng lại khiêu khích, nói: "Cũng có thể, nếu nàng gặp được chàng trai tuấn tú định mệnh của nàng, nàng sẽ quên ngươi."

Nhiếp Tiểu Phụng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, núi Ái Lao bỗng chốc tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió thổi qua tán lá, nàng cười khẽ nói tiếp: "Núi Ái Lao chỉ có hai người đàn ông, ngươi và Trần Thiên Tướng. Một người già, một người chỉ biết vâng lời sư phụ, Tiểu Phụng muốn chọn một tấm chồng tốt, cũng không thể chọn được."

(Sao chê người ta già?)

Mặc dù biết là sẽ không có khả năng Tiểu Phụng thích người khác, nhưng Nhiếp Tiểu Phụng không muốn từ bỏ. Ít nhất, nàng có thể xuống núi, hiểu biết nhiều hơn về quan hệ giữa người với người và biết được chuyện thế gian, chí ít cũng có thể thay đổi một chút. Giống như nàng, thấy nhiều, nghe nhiều, cũng liền cảm thấy có một số việc nên làm như vậy, không thể phá vỡ, nên theo khuôn phép cũ.

Trong lòng La Huyền nặng trĩu, hắn vẫn nói như cũ: "Nàng không được xuống núi."

Nhiếp Tiểu Phụng nhíu mày, mắng: "Ngươi muốn nhìn nàng từng bước từng bước đi vào con đường không thể quay đầu sao?"

La Huyền im lặng một lát, bảo đảm: "Ta sẽ dạy dỗ tốt."

Nhiếp Tiểu Phụng tức giận: "Ngươi dạy dỗ tốt, nàng sẽ biến thành như thế sao?"

La Huyền bình tĩnh nói: "Nếu ngươi muốn xuống núi qua đêm, tùy thời có thể rời đi. Nếu ngươi đêm nay không muốn xuống núi, để Thiên Tướng dọn cho ngươi một phòng khách, ngươi có thể ở lại núi Ái Lao một đêm."

Nhiếp Tiểu Phụng thấy hắn không động lòng, căn bản không hiểu nổi, vội vàng chạy đến bên bàn, quát lớn: "Ngươi nuôi nàng thành kẻ ngốc nhiều năm như vậy, lừa nàng còn chưa đủ sao?"

La Huyền thậm chí không nhấc mí mắt, không để ý đến ánh mắt hung dữ muốn ăn gan, uống máu của nàng, nội tâm tránh né dữ dội, hắn đứng dậy, rời khỏi thư phòng.

Tiểu Phụng xuống núi không nằm trong dự tính của hắn.

...

"La đại hiệp?"

"La huynh?"

La Huyền quay đầu lại, mới phát hiện không biết từ lúc nào Đoàn thành của Thành Nhĩ Hãi đã đứng bên cạnh hắn.

Đoàn thành chủ nhìn thấy sắc mặt hắn không tốt, khó hiểu hỏi: "Ta thấy La huynh cứ mãi trầm tư, có chuyện gì khó giải quyết sao?"

La Huyền che giấu sự lúng túng trong lòng, vội vàng đáp lời: "Không có."

Không có... mới là lạ, La Huyền trong lòng có tâm sự, nhưng hắn không thể giải bày với ai.

Sáng nay chỉ có A Kiều xuống núi cùng hắn, Tiểu Thiện quyết tâm không rời đi, hắn phải xuống núi để tham dự Phật hội, không thể chậm trễ thời gian, hắn định cưỡng chế ép nàng xuống núi, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của nàng, hắn không thể xuống tay được. Những lời nàng nói tối hôm qua, nghĩ đến tình cảm Tiểu Phụng dành cho mình, La Huyền cả đêm không ngủ.

Hai người họ giống nhau quá, nếu... nếu Tiểu Phụng gặp phải chuyện giống như Tiểu Thiện, nàng có trở nên giống Tiểu Thiện không?

Ánh mắt lạnh lùng, khát máu, lời nói cay nghiệt mang đầy địch ý, sát khí trên người không thể che giấu được... La Huyền có rất nhiều suy nghĩ trong đầu, nhưng lại không thể nói ra.

Đoàn thành chủ thấy hắn phủ nhận, tuy bán tín bán nghi, nhưng cũng không hỏi thêm câu nào nữa, ông nhìn về phía tế đàn, nói: "Hắn quả nhiên chiếm thế thượng phong."

La Huyền thấy Đoàn thành chủ không hỏi thêm câu nào nữa, thầm thở phào nhẹ nhõm, thu lại tâm tư, cùng ông nhìn lên tế đàn.

Trên tế đàn, vị hòa thượng tầm ngoài ba mươi tuổi, mặc tăng bào màu xám bạc đang cúi chào một vị hòa thượng râu trắng. Vị hòa thượng râu trắng kia lộ vẻ mất mát và tiếc nuối, khẽ đỡ chàng dậy. Lúc này La Huyền mới nhận ra cuộc tranh tài giữa Liên Ngộ và Đại sư Tuyệt Ngộ đã kết thúc.

Xem ra Liên Ngộ đã đánh bại Đại sư Tuyệt Ngộ.

La Huyền cảm khái khen ngợi: "Liên Ngộ quả thực là thiên tài Phật giáo hiếm có, hắn tranh tài với những bậc tiền bối không hề kém cỏi, mỗi lời nói điều chứa huyền cơ, tài năng và phẩm hạnh của y thật khiến người khác khâm phục."

Đoàn thành chủ nghe vậy, bất lực nói: "Tâm trí nó cũng chỉ quanh quẩn những thứ này."

La Huyền mỉm cười yếu ớt.

Đoàn thành chủ có một người em trai tên là Đoàn Hoàn Bạch, người em trai này của ông từ nhỏ đã thấm nhuần tư tưởng của Phật giáo, khi Đoàn thành chủ biết được chuyện này, có ý muốn ngăn cản, tìm cách cắt đứt suy nghĩ này của y, cho nên ông đã đưa rất nhiều mỹ nhân đến hầu hạ  Đoàn Hoàn Bạch, nhưng y đều không chút động tâm. Hết cách, Đoàn thành chủ sắp đặp một cuộc hôn nhân cho y, ai ngờ Đoàn Hoàn Bạch tự cạo đầu rồi trốn vào chùa Vô Tướng tu tập, khiến cho Đoàn thành chủ tức đến hộc máu.

Lúc đầu, chùa Vô Tướng lo lắng quyền lực trong tay Đoàn thành chủ, sợ ông sẽ đến làm khó, nhưng sau một thời gian, chùa Vô Tướng phát hiện Đoàn Hoàn Bạch có ngộ tính rất cao, thông suốt cả hai tư tưởng Đại thừa và Tiểu thừa của Phật giáo, tương lai chắc chắn sẽ trở thành một vị cao tăng xuất chúng. Trụ trì chùa Vô Tướng đã tìm đến Đoàn thành chủ, hai người nói chuyện với nhau, Đoàn thành chủ không còn lựa chọn nào khác, chấp nhận cho em trai mình xuất gia, vì vậy sau đó chùa Vô Tướng đã làm lễ thế phát cho Đoàn Thành Bạch, ban cho y pháp danh là Liên Ngộ. Chữ Ngộ, ở chùa Vô Tướng, không phải là một cái tên đặt tùy tiện, trăm năm qua, có chưa đến mười nhà sư tu học ở chùa, trong tên có chữ Ngộ đều là những vị sư được kính trọng, hoặc là những vị sư tiên phong, có công trong Phật giáo, những người dịch kinh sách, truyền bá Phật pháp, Đoàn Hoàn Bạch được đặt pháp danh là Liên Ngộ, đã cho thấy chùa Vô Tướng đặt kỳ vọng rất nhiều vào y.

La Huyền biết được chuyện này, an ủi: "Số phận mỗi người mỗi khác, Đoàn thành chủ đừng vì vậy mà buồn lòng."

Đoàn thành chủ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Nó đã tu hành nhiều làm như vậy rồi, ta còn có thể làm gì? Chỉ có thể nhìn nó rời đi, đừng nói đến đứa em này nữa, nói đến là thấy phiền."

La Huyền không nói nữa.

Đoàn thành chủ tiếp tục: "Lịch thu đông đã được triều đình ban hành, La huynh xem chưa?"

Lịch triều đình tính theo kinh đô, thành Nhĩ Hải nằm ở vùng biên giới, cho nên việc trồng trọt luôn có sự khác biệt. Cho nên, mấy năm nay, thành chủ thành Nhĩ Hải vẫn luôn cùng La Huyền thảo luận, xin chỉ giáo một chút, để người dân có thể canh thời gian thích hợp để gieo vụ mùa.

La Huyền cười nói: "Ta đã đem lịch trồng trọt phân loại, cất vào trong Cơ Thạch Đường. Thành chủ có thể phái người đi lấy."

Đoàn thành chủ nói được, rồi bảo người hầu bên cạnh đi lấy. Sau đó, ông lại cao hứng trò chuyện với La Huyền: "Gần đây, người trong giang hồ đến thành Nhĩ Hải nhiều hơn, ta muốn mời La huynh cùng các nhân sĩ giang hồ chào hỏi, tránh làm phiền đến cuộc sống của người dân trong thành."

La Huyền gật đầu, cười nói: "Chùa Vô Tướng đã thông báo cho mọi người, thành chủ yên tâm."

Đoàn thành chủ cảm kích, nói: "La huynh đã giúp cho người dân trong thành chúng ta rất nhiều, Đoàn tôi rất cảm kích."

La Huyền cười nói: "Thành chủ, ngài quá khách sáo rồi."

Đoàn thành chủ nói: "Nào có khách sáo, ta nói thật mà."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, La Huyền nhìn thấy Liên Ngộ đang đi tới chỗ họ.

Liên Ngộ trước khi xuất gia, từng một thời là đệ nhất mỹ nam trong thành, cướp biết bao trái tim của thiếu nữ, nay tuy đã xuống tóc, nhưng dáng vẻ tuấn tú ấy vẫn không hề mai một, ngược lại còn tăng thêm vài phần khí chất thanh cao thoát tục.

Liên Ngộ chắp tay lại, nói: "A Di Đà Phật, chào La đại hiệp, Đoàn thành chủ."

Một tiếng Đoàn thành chủ này, thành công khiến Đoàn thành chủ đen mặt.

Liên Ngộ gọi La Huyền là "La đại hiệp" theo cách xưng hô trong giang hồ, trong khi gọi Đoàn thành chủ là cách các nhà sư xưng hô với người thế gian.

Đoàn thành chủ hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta thậm chí không thể mời ngươi về nhà, ngươi thực sự đã thành Phật rồi."

Liên Ngộ chấp tay, nói: "A Di Đà Phật, ta đã cắt đứt trần duyên ở thế gian."

"Cho dù cắt đứt, ngươi vẫn là người của Đoàn gia ta." Đoàn thành chủ tức giận nói.

Liên Ngộ vẫn như cũ đáp: "Ta đã dùng thân thể của mình hầu Phật tổ rồi."

Đoàn thành chủ cảm thấy không thể tiếp tục nói chuyện với chàng nữa, nên nói: "Được rồi, khi nào rảnh thì về thăm nương ngươi đi, ta còn có việc khác phải làm!"

Liên Ngộ vẫn mỉm cười nhìn Đoàn thành chủ rời đi.

La Huyền quay lại nhìn Liên Ngộ, mặc dù chàng chỉ mới ngoài ba mươi, nhưng khí chất trên người chàng toát ra, đã có bảy, tám phần giống khí chất trên người một vị sư tu hành nhiều năm như Giác Sinh. Khuôn mặt chàng hiền từ, phúc hậu, đôi mắt phượng rất sáng, cũng chứa đầy sự từ bi và trí tuệ giống như có thể chứa đựng tất cả vạn vật trên đời.

Từ sau sự việc của Giác Sinh, trong lòng La Huyền ngày một nặng nề, cho đến một ngày tình cờ gặp Đoàn Hoàn Bạch, thấy chàng có tâm hồn đồng điệu trong tư tưởng Đạo giống mình, nhìn chàng từ một người thanh niên tuấn tú đến khi trở thành một vị thánh tăng được mọi người kính trọng, trong lòng La Huyền mới dần dần bình tĩnh lại, Giác Sinh khiến hắn hoài nghi, Đoàn Hoàn Bạch cho hắn hy vọng và kiên định.

Cho nên La Huyền cũng giống như những vị sư ở chùa Vô Tướng, đặt rất nhiều kỳ vọng đối với Đoàn Hoàn Bạch. Cho nên, khi trụ trì chùa Vô Tướng nhờ hắn đi khuyên Đoàn thành chủ, hắn đã từ chối, khi đó hắn nói với Đoàn Hoàn Bạch, chỉ có chịu qua đau khổ mới có thể thấy rõ lòng mình, quả nhiên, sau đó Đoàn Hoàn Bạch đã phản kháng, theo đuối quyết liệt con đường mà mình muốn đi.

Liên Ngộ quay đầu lại, đôi mắt trong veo, nói: "La Huyền, đã lâu không gặp."

La Huyền khẽ cười gật đầu, nói: "Vẫn còn dính mắc chuyện thế gian."

Liên Ngộ cũng cười, quay đầu nhìn về phía tế đàn cách đó không xa, nói: "Không giống nhau. Lần này ta gặp ngươi, bởi vì ta biết trong lòng ngươi có chuyện không giải quyết được."

La Huyền dừng lại, nhưng không phản bác, nói: "Có chút lo lắng thôi."

Liên Ngộ sờ Phật châu trong tay, chậm rãi nói: "Buông, ngươi sẽ được tự do."

Buông?

La Huyền đứng chắp tay sau lưng, môi mỏng khẽ mím thành một đường.

Mọi chuyện quá hỗn loạn, làm sao hắn có thể buông? Hơn nữa, hắn không biết mình cần buông cái gì?

La Huyền rũ mắt, che giấu cảm xúc phức tạp trong lòng, sau đó cười khẽ nói: "Tâm trong sáng khắp nơi đều là Phật địa."

Liên Ngộ xoay Phật châu nói: "La đại hiệp đã thông suốt đạo của ta rồi."

La Huyền cười nói: "Nếu ta có duyên với Phật, ta sẽ không phiền não như vậy."

Liên Ngộ dừng xoay Phật châu, kinh ngạc nói: "Ngươi cứ nói chuyện phiền não, xem ra chuyện ngươi gặp phải, chắc hẳn rất khó giải quyết."

...

(Để tiện xưng hô, mình định khi nào xuất hiện hai Phụng, mình sẽ xưng Nhiếp Tiểu Phụng là cô, Tiểu Phụng là nàng. Nếu đều xưng cả hai là nàng, mình sợ rối quá, nhưng mà hông nghĩ ra được chữ khác, mọi người có góp ý mình điều gì hông? Thấy xưng cô cũng hơi kì kì...huhu)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top