Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 50: Ngươi không dạy được nàng, ta sẽ dạy nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Huyền, người vốn điềm tĩnh, nhìn xa trông rộng, hóa ra cũng có lúc có chuyện khiến hắn phải buồn phiền.

Đây là lần thứ hai Liên Ngộ nhìn thấy La Huyền mặt mày ủ ê như thế.

Lần đầu tiên là khi hai người gặp nhau, chàng đã nhìn thấy sự mất niềm tin và hoài nghi trong đôi mắt ấy, sau đó hai người trò chuyện với nhau, về sau cũng dần dần trở nên thân thuộc.

Liên Ngộ biết rõ La Huyền có điều khuất mắc trong lòng, vì thế chàng không cố ép hỏi, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, chờ hắn mở lời.

La Huyền im lặng, không biết nên nói gì.

Liên Ngộ nhìn nhành lá đang đun đưa theo gió, hỏi La Huyền: "Ngồi thiền là gì?"

La Huyền không cần suy nghĩ, ngay lập tức nói: "Bên ngoài, đối với tất cả các thiện và ác, tâm không khởi nên gọi là ngồi; bên trong, thấy bản chất tự nhiên, tâm không động, được gọi là thiền. Bên ngoài, tách rời khỏi hình thức là thiền, còn bên trong, không hỗn loạn là định, thiền bên ngoài và định bên trong hợp nhất, gọi là ngồi thiền."

Liên Ngộ lại hỏi: "Tại sao ngồi thiền?"

La Huyền mỉm cười, trả lời: "Không chấp trước bên ngoài, không để tâm tán loạn, để tâm trở về với sự thanh tịnh vốn có." Mỗi buổi sáng hắn cùng Tiểu Phụng ngồi thiền, mục đích không gì khác ngoài tu luyện để thân tâm thanh tịnh, có được trí tuệ sáng suốt.

Liên Ngộ ôn hòa nói: "Bản chất con người vốn đã là thanh tịnh, ngồi thiền không phải chỉ để giữ cho tâm trí thanh tịnh, ngồi một cách buồn tẻ, mà là để thấy cái việc bên ngoài mà tâm không động, thoát khỏi cái chấp trước."

Tâm trạng của La Huyền buông lỏng, hắn nhìn Liên Ngộ nói: "Nếu ngươi thấy tất cả các tướng đều là không hình tướng, ngươi sẽ thấy Như Lai?"

Liên Ngộ đồng tình: "Đúng vậy. Nếu tâm của La đại hiệp giống như một tấm gương, tất cả các phiền não tự nhiên không còn là phiền não nữa, đây là bản chất chân thật, nhưng khó có thể đạt được cảnh giới này."

Liên Ngộ khẽ cười, nói tiếp: "Nếu chấp vào hình thức, chắc hẳn trên thế gian sẽ có vô vàng phiền não, không thể tháo rỡ được."

Chấp trước vào hình thức? La Huyền sửng sốt, hắn chấp trước vào hình thức sao? Nhận ra điều đó, La Huyền thở dài, than: "Ta đúng là đồ ngốc."

Liên Ngộ nhìn hắn, giọng nói điền đạm: "Phật nói: "Mỗi ngày ăn một bữa, ngủ dưới gốc cây và không được ở quá ba ngày." Cho nên, người Sa môn đệ tử Phật sẽ không ở dưới một gốc cây ba đêm, vì sợ sẽ sinh tâm chấp trước vào nó. Ngay cả đệ tử Phật cũng có điều cần phải tránh, cho nên La đại hiệp không cần phải tự ti."

La Huyền lắc đầu, cười nói: "Khi ta thấy ngươi cùng Tuyệt Ngộ đại sư tranh luận, ta liền biết Phật pháp của ngươi đã thâm sâu hơn rồi."

Liên Ngộ lần chuỗi hạt trong tay, nói: "Ngươi chỉ đang mê muội." Vì mê muội, cho nên mới nghĩ rằng mỗi lời chàng nói đều thâm sâu. Nếu hắn tỉnh thức, tự nhiên sẽ không cảm thấy chàng đang chỉ điểm bất cứ điều gì.

La Huyền đột nhiên hiểu ra, cười nói: "Liên Ngộ, ta thật sự không nhìn lầm ngươi."

Liên Ngộ cười nói: "Ta mừng là không làm ngươi thất vọng."

Ban đầu, vì mối quan hệ với Đoàn thành chủ và tuổi tác của hai người chỉ cách nhau sáu tuổi, nên La Huyền coi Liên Ngộ như một người bằng hữu. Hắn hy vọng chàng có thể tiến xa hơn nữa, theo đuổi lý tưởng của mình. Tuy mỗi năm hai người chỉ gặp nhau hai, ba lần, nhưng sự kỳ vọng của La Huyền đối với Liên Ngộ chỉ có tăng chứ chưa từng giảm.

Tối nay, Đoàn thành chủ mời một số người có uy tín trong giới võ lâm đến dự tiệc, La Huyền cũng đến, hắn bất ngờ khi nhìn thấy Vạn Thiên Thành cũng đến đây.

La Huyền vừa liếc mắt đã nhìn thấy nhóm người Thượng Quan Thiên Bằng, Chu Bội. Vạn Thiên Thành cũng nhìn thấy hắn.

Liên Ngộ thấy bằng hữu của La Huyền đi đến, liền chắp tay nói: "Ta đi trước."

La Huyền gật đầu, Liên Ngộ sá chào với Vạn Thiên Thành đang đến, rồi rời đi.

Vạn Thiên Thành đi tới hỏi: "Vừa rồi là Liên Ngộ đại sư?"

La Huyền đáp: "Đúng vậy."

Vạn Thiên Thành nhìn qua, thấy đạo bào màu xám của nhà sư biến mất sau tấm sau bình phong, gã cất giọng khen: "Quả nhiên là mỹ nam, khí độ bất phàm."

Thượng Quan Thiên Bằng nói: "Dung mạo của Liên Ngộ đại sư, quả thực xứng đáng với danh hiệu này."

Vạn Thiên Thành cười ha hả. 

La Huyền đổi chủ đề hỏi: "Vạn huynh, Phù Dung bang thế nào rồi?"

Vạn Thiên Thành thu lại ý cười, đáp: "Con gái của thủ lĩnh Phù Dung bang lẻn vào Trung Nguyên. Nàng ta đến Trung Nguyên chắc là đi chơi vui thôi, sư huynh ta cũng phát hiện nàng ta lén lút trốn đi mà không báo với cha nàng."

La Huyền lo lắng nói: "Phù Dung bang dùng thuốc phiện gây hỗn loạn trong giới võ lâm, chúng ta nên cảnh giác."

Thượng Quan Thiên Bằng và Chu Bội cũng gật đầu tán thành.

Thượng Quan Thiên Bằng tức giận nói: "Mấy năm trước, thuốc phiện từng tràn vào Trung Nguyên, hại không ít người."

Chu Bội cất giọng đề nghị: "Sao không giết ma nữ đó luôn cho rồi?"

Vạn Thiên Thành nói: "Sư huynh ta cũng có ý này, nhưng chúng ta cần tìm hiểu mục đích của nàng ta trước, rồi mới truy sát sau cũng không muộn."

Mặc dù La Huyền không thích bọn họ giết người khắp nơi, nhưng chuyện thuốc phiện rất quan trọng, cần phải cẩn thận, nhưng vẫn không nhịn được, nói: "Trước tiên hãy tìm hiểu mục đích của Phù Dung bang trước đã."

Vạn Thiên Thành gật đầu nói: "Đương nhiên rồi."

Vạn Thiên Thành lại cười nói: "Chúng ta đã nhiều năm không tụ họp, lần này hiếm lắm."

Thượng Quan Thiên Bằng và Chu Bội cười gật đầu, La Huyền nói: "Ta còn tưởng Vạn huynh không đến được."

Vạn Thiên Thành thẳng thắn đáp: "Nghĩ đến nhiều cao thủ tụ họp như vậy, ta liền ngứa tay. Ta không nhịn được nên tách khỏi sư huynh, đến xem Phật hội trước."

La Huyền cười nói: "Vạn huynh thật sự rất giỏi việc này."

Vạn Thiên Thành cười, hào hứng nói: "Cầm kiếm chu du thiên hạ, học tập danh sư, là một thú vui lớn trong đời. La Huyền, nếu ngày khác có thời gian, chúng ta học hỏi lẫn nhau nhé?"

La Huyền thấy gã si mê, cũng gật đầu, nói: "Được."

Vạn Thiên Thành vui vẻ cầm lấy hai chén rượu, nói: "Đã giao kèo." La Huyền cầm lấy, cùng gã uống một chén.

Hai người đang uống rượu, bỗng nghe thấy một tiếng hát trong trẻo vang lên.

La Huyền và nhóm người Vạn Thiên Thành cùng nhìn ra ngoài đại sảnh, một thiếu nữ mặc váy dài màu trắng từ ngoài cửa đi vào, đôi môi nàng đỏ mọng, khẽ mấp máy, giọng hát trong trẻo như ngọc, âm điệu tươi vui khiến cho người nghe cảm thấy tinh thần phấn chấn.

La Huyền không để ý nhiều, thu hồi ánh mắt. 

Đoàn thành chủ bước vào, nói với mọi người: "Tiểu Bách Linh của Minh Nguyệt phường đến góp vui với các vị, hy vọng tất cả các vị đại hiệp có một đêm tận hứng."

Nhóm người Vạn Thiên Thành đều đứng dậy, liên tục đa tạ Đoàn thành chủ.

Sau đó, Tiểu Bách Linh tiếp tục cất giọng, hát một bài khác.

Vạn Thiên Thành thì thầm với La Huyền: "Ta đã nghe nói về Tiểu Bách Linh của Minh Nguyệt phường ở thành Nhĩ Hải, nghe nói rất khó để nghe được giọng hát của nàng, vì thế mà có vô số người ao ước có thể một lần nghe nàng hát, không ngờ lần này ta may mắn có được vinh hạnh này, như vậy cũng mãn nguyện lắm rồi."

La Huyền ngồi một bên nghe hát, một bên nghe Vạn Thiên Thành nói.

Vạn Thiên Thành rất phấn khích, nhưng tâm tư của La Huyền lại đang nghĩ đến chuyện quay về núi.

Tiêu Bách Linh hát xong, Vạn Thiên Thành thở dài: "Thật là lưu luyến."

Tiêu Bách Linh hát liên tiếp hai bài, chuẩn bị xuống nghỉ ngơi. Trước khi đi, nàng quay lại nhìn bọn họ, Vạn Thiên Thành nghi hoặc, khẽ hỏi La Huyền: "La huynh, huynh có biết nàng không?"

La Huyền lắc đầu nói: "Ta chưa từng thấy nàng."

Vạn Thiên Thành trêu chọc: "Đẹp như vậy, giọng hát cũng rất êm tai, còn ở ngay tại thành Nhĩ Hải, thế mà huynh không đến thưởng thức, chẳng trách trước khi đi, người đẹp còn quay lại nhìn huynh để xác nhận."

La Huyền biết gã trêu mình, nhưng cũng không khỏi ngượng ngùng, nói: "Làm thầy thì phải nêu gương."

Vạn Thiên Thành biết tính tình của La Huyền, gã nhịn cười nói: "Này, La huynh cứng nhắc quá. Chúng ta ở trong giang hồ, không cần ràng buộc lễ giáo quá nhiều, cứ là một người đàn ông tốt, giúp dân trừ hại, còn lại thì sống cuộc sống hạnh phúc của riêng mình, cần gì ràng buộc quá nhiều trong khuôn khổ."

La Huyền tuy không đồng tình với gã, nhưng vẫn khách khí nói: "Vạn huynh vẫn sống một cuộc sống vô tư vô lo như trước."

Bời vì trong lòng vẫn luôn nghĩ đến hai người ở núi Ái Lao, nên La Huyền không muốn nán lại nơi này, hắn khách khí nói với nhóm người Vạn Thiên Thành: "La mỗ còn có việc, xin cáo từ trước. Vạn huynh khi nào có thời gian thì đến núi Ái Lao tìm ta."

Vạn Thiên Thành nói: "Ta sẽ không quên giao hẹn với huynh."

La Huyền cười, đi đến chào hỏi Đoàn thành chủ, hai bên nói thêm vài câu, La Huyền vội vàng rời đi trước.

...

La Huyền vốn đinh ở lại Tế Thế Đường một đêm, nhưng hắn thực sự lo lắng cho Tiểu Phụng, vì vậy hắn đã xin lệnh bài của Đoàn thành chủ để mở cổng thành, vội vã trở về, lên đến núi đã là nửa đêm, cửa đã đóng.

Trần Thiên Tướng đang ngủ trong cổng, nghe thấy tiếng động, nhanh chóng đứng dậy, nhìn qua cánh cửa, hỏi: "Ai vậy?"

La Huyền nói: "Ta."

Trần Thiên Tướng mở cửa, nhìn thấy La Huyền ở ngoài, có hơi giật mình: "Sư phụ."

La Huyền gật đầu, vừa đi vừa nói: "Về phòng ngủ đi."

Trần Thiên Tướng nói "dạ" một tiếng, rồi đi đóng cửa lại.

Vì núi Ái Lao ít người, nên khi La Huyền ra ngoài, Trần Thiên Tướng sẽ ngủ trong cái nhà nhỏ ở gần cổng để thuận tiện cho việc mở cửa.

"Núi Ái Lao hôm nay có xảy ra chuyện gì không?" La Huyền hỏi Trần Thiên Tướng đi phía sau.

Trần Thiên Tướng ngáp một cái, không hiểu ý của sư phụ, nhưng vẫn đáp: "Tốt lắm ạ."

La Huyền có vẻ không tin, Tiểu Thiện ở trên núi nhưng lại không xảy ra chuyện gì sao?

Lông mày La Huyền nhíu lại, bán tín bán nghi hỏi: "Tiểu Thiện đã đi rồi sao?"

Trần Thiên Tướng quay đầu lại, thành thật trả lời: "Vẫn chưa đi."

La Huyền nghe xong, sắc mặt càng thêm nghi ngờ, hỏi: "Nàng ở trên núi làm gì?"

Trần Thiên Tướng rối rắm đáp: "Nàng đi quanh sân, thấy Tiểu Phụng đang học thuộc sách y, nàng liền mắng Tiểu Phụng không nghiêm túc học, bắt Tiểu Phụng đọc sách y thêm nửa canh giờ. Nghe nói nàng còn muốn dạy Tiểu Phụng những thứ như Kỳ Môn Độn Giáp."

Sắc mặt La Huyền trầm xuống, quả nhiên nàng muốn can thiệp vào chuyện của Tiểu Phụng.

Trần Thiên Tướng cẩn thận hỏi: "Sư phụ, sao Tiểu Phụng lại giống Tiểu Thiện đến vậy?"

La Huyền không trả lời, mà hỏi: "Tiểu Phụng thì sao?"

Trần Thiên Tướng nhìn hắn đáp: "Tiểu Thiện mắng nàng, nàng cùng Tiểu Thiện cãi nhau, tâm tình không tốt lắm."

La Huyền không hỏi thêm câu nào nữa, hạ lệnh: "Ngủ đi."

Trần Thiên Tướng trở về sân nhà mình.

La Huyền đứng ở sân trước một lúc rồi mới đi qua tiền sảnh ra hậu viện.

Nhiếp Tiểu Phụng đang ngồi ở vườn nhỏ sau phòng khách. 

Hồi nhỏ, sau khi bận rộn với La Huyền một ngày, nàng sẽ ra vườn ngồi. Khi thời tiết đẹp, nàng sẽ cùng La Huyền chơi cờ ở đây. Nàng đã chăm sóc hoa cỏ trong vườn nhỏ. Cây táo dại bên phải đình cũng là do nàng trồng, nhưng mười tám năm sau, khi nàng lên núi tạm biệt La Huyền ở đây, cây táo gai đã chết, Nhiếp Tiểu Phụng bỗng cảm thấy lồng ngực mình nhói lên.

Nàng ngồi trong đình, nhớ lại những chuyện trong quá khứ. Lúc đó, trên bàn có mấy chén rượu, nàng chờ La Huyền, chờ hắn nói cho nàng biết sự thật, dù hắn không trả lời, chỉ gật đầu thừa nhận...

Nhiếp Tiểu Phụng ngẩng đầu nhìn đêm đen, đè nén sự cay đắng trong mắt, thấy La Huyền đi tới, bạch y trên người hắn trong đêm càng trở nên bắt mắt.

Hắn đứng cách đó không xa nhìn nàng, giống như mười tám năm về trước, hờ hững, xa lạ và chán ghét.

Nhiếp Tiểu Phụng mỉa mai nói: "Ngươi vội vã trở về như vậy, mau mau đi xem thử trên núi Ái Lao có thiếu thứ gì không?"

La Huyền đi tới, Nhiếp Tiểu Phụng cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm, nước trà đã lạnh, vị cũng trở nên đắng chát.

La Huyền vẻ mặt âm trầm nói: "Tiểu Phụng là đồ đệ của ta, việc dạy dỗ nàng, không cần ngươi nhúng tay vào."

Nhiếp Tiểu Phụng dùng đầu ngón tay chạm vào miệng chén, đầu lông mày tràn ngập sự cô đơn, vô số cảm xúc khó tả dấy lên trong lòng.

Một lúc sau, nàng nói: "Ta đã thấy cái áo choàng nàng làm cho ngươi. Nàng làm cả một mùa hè. Ngươi đã sắp xếp rất nhiều việc cho nàng làm mỗi ngày, nàng tranh thủ buổi trưa để làm cho ngươi, tính tình nàng không kiên nhẫn, vậy mà lại có thể ngồi làm lâu như vậy chỉ vì muốn may cho ngươi cái áo mới."

Ánh mắt La Huyền chợt lóe lên, vẻ mặt sượng trân, khí thế trên người đột nhiên vơi đi một nửa.

Hắn biết cái áo choàng đó, nàng đã đưa cho hắn cách đây vài ngày, sau khi nàng làm xong, còn đích thân khoác áo cho hắn, khi đó hắn còn khen nàng làm rất tốt, hắn rất thích...

Nhiếp Tiểu Phụng thấy hắn không trả lời, nàng biết hắn cũng biết việc này, vì vậy nàng tức giận nói: "Nàng suốt ngày đầu óc mơ hồ, ngươi không thể dạy nàng, ta sẽ dạy nàng."

La Huyền đứng thẳng người, không chút do dự nói: "Không cần."

Nhiếp Tiểu Phụng chán ghét nhìn bộ dạng bất di bất dịch của hắn, hừ lạnh, hỏi: "Tại sao?"

La Huyền nhìn nàng, nói thẳng: "Bởi vì ngươi sẽ ảnh hưởng đến Tiểu Phụng."

Nhiếp Tiểu Phụng chống tay lên bàn đá, đứng dậy, nghiêng người về phía trước, không chắc chắn hỏi: "Ta ảnh hưởng đến nàng, để nàng từ bỏ tình yêu của mình dành cho ngươi, như vậy không phải tốt sao?"

Bởi vì ánh mắt của Nhiếp Tiểu Phụng quá mức săm soi, La Huyền tránh đi, không chút lưu tình nói: "Tính tình của ngươi quá cực đoan."

Nhiếp Tiểu Phụng bị sự khinh thường trần trụi của hắn làm cho nghẹn thở, trên mặt tràn đầy phẫn nộ.

Nàng nghe La Huyền nói tiếp: "Ta hy vọng nàng có thể sống một cuộc sống bình yên vui vẻ, không trở thành người sống trong đau khổ cùng oán hận. Mặc dù mục đích của ngươi là tốt, nhưng ngươi thật sự không thích hợp để tiếp xúc với nàng nhiều hơn."

La Huyền nói xong, vẻ u ám trên mặt đã thay thế bằng vẻ bình tĩnh. Hắn biết lời mình nói ra có ý tổn thương, vì vậy hắn cố ý chậm rãi nói với nàng.

Ánh mắt của Nhiếp Tiểu Phụng ảm đạm, một phần nguyên nhân khiến nàng trở nên như vậy còn không phải do hắn gây ra sao?

Nàng tức giận đến mức không thể kìm nén được, nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn La Huyền.

La Huyền nhàn nhạt tiếp lời: "Tiểu Phụng tính tình thiếu kiên nhẫn và nhạy cả, không giống với ngươi."

Nhiếp Tiểu Phụng đi vòng quanh bàn đá, nộ khí xung thiên, gằn giọng: "Ngươi nói ta cực đoan, vậy còn ngươi? Ngươi hẹp hòi, ích kỉ, suốt ngày lạnh lùng, đa nghi nên nàng mới thành ra như vậy."

Tai La Huyền như bị nổ, hắn kìm nén lửa giận, nói: "Xin lỗi vì đã xúc phạm đến ngươi, ngày mai ngươi hãy xuống núi đi."

Nhiếp Tiểu Phụng thấy hắn định rời đi sau khi mắng nàng, liền lớn tiếng nói: "Ta sẽ không đi."

La Huyền quay lại nhìn nàng, cười khẩy: "Ngươi nghĩ rằng ta không đối phó được ngươi sao?"

Nhiếp Tiểu Phụng không sợ, nói: "Ngươi có năng lực dọa ta, nhưng lại không có năng lực dạy dỗ tốt nàng."

La Huyền thấy nàng đang cố tình gây rắc rối, liền không muốn để ý đến nàng.

Hắn bước hai bước, bỗng cất giọng dò hỏi: "Ngươi có biết thành chủ của thành Nhĩ Hải cũng họ Đoàn không?"

Nhiếp Tiểu Phụng vẫn còn đang tức giận, không quan tâm nói: "Ta không quan tâm hắn họ gì."

La Huyền đột nhiên cười, Nhiếp Tiểu Phụng trừng mắt nhìn hắn, La Huyền không để ý tới nàng, quay người trực tiếp đi thẳng.

Nhiếp Tiểu Phụng tức giận đến mức hung hăng ném chén trà xuống đất, vẫn còn chưa hả giận, nhìn thấy những khóm hoa Tiểu Phụng cẩn thận chăm sóc hàng ngày, nàng hung hăng đem cả gốc lẫn rễ bứng lên.

Nếu Tiểu Phụng chịu nghe lời nàng, nàng sẽ không tức giận như vậy. Nghĩ đến cái bản thân không có tiền đồ kia, không chịu rời đi cùng nàng, khiến nàng tức đến mức muốn tát nàng một cái.

Nàng không biết võ công, không thể bắt cóc Tiểu Phụng, nàng cố gắng hết sức để tự cứu mình, nhưng bản thân quá khứ lại quá ngu ngốc và khờ dại, khiến cho nàng tức chết.

La Huyền trở về cẩn thận xác nhận lại lần nữa.

Hắn rất quen thuộc với Đoàn thành chủ, nhưng hai anh em của Đoàn gia đều xuất thân nhà quan, chưa từng can dự vào chuyện giang hồ. Hơn nữa, Đoàn thành chủ và vợ rất yêu nhau, có một trai một gái. Ông chưa từng qua lại với phụ nữ khác hay nạp thiếp. Còn người còn lại là Đoàn Hoàn Bạch, tuổi xấp xỉ nàng nên không thể làm sư phụ nàng được, hơn nữa chàng còn trẻ đã xuất gia.

Cho nên, gã họ Đoàn mà Tiểu Thiện nhắc đến chắc chắn không phải là Đoàn thành chủ, sư phụ của Tiểu Thiện hẳn phải lớn tuổi hơn nàng. Thế hệ trẻ của Đoàn gia không cùng tuổi với Tiểu Thiện, cho nên gia tộc họ Đoàn ở thành Nhĩ Hải không hề liên quan gì đến nàng.

La Huyền nhíu mày suy nghĩ, gã họ Đoàn trong giang hồ là ai? Những gì nàng nói có phải là thật hay không? Hắn suy nghĩ suốt đêm, vẫn không nghĩ ra được manh mối.

Lại một đêm dài, có người trằn trọc mất ngủ.

...

Sáng sớm Tiểu Phụng đã nhìn thấy La Huyền, nàng không ngờ tối qua sư phụ về núi. Cho nên, buổi sáng khi nghe Thiên Tướng nói sư phụ đã về, nàng vui vẻ chạy đến phòng tìm hắn.

Tiểu Phụng hớn hở đẩy cửa phòng sư phụ ra, thấy La Huyền đang ngồi trước bàn, chưa mặc áo khoác ngoài, người đang ngồi chải tóc trước gương đồng, tóc vẫn chưa buộc, xõa trên vai.

La Huyền quay đầu lại, nhìn thấy niềm vui không che giấu trong mắt cùng nụ cười trong trẻo của nàng, còn có tình yêu đơn thuần của thiếu nữ, tựa như sợi tơ quấn chặt lấy hắn.

Tiểu Phụng đã hầu hạ sinh hoạt hằng ngày của hắn nhiều năm, thỉnh thoảng cũng gặp riêng hắn, cho nên không cảm thấy có gì không đúng, nàng chạy đến bên cạnh, vui vẻ nói: "Sư phụ, người về từ đêm qua, cũng không nói cho Tiểu Phụng biết."

Sau đó, nàng đi đến tủ quần áo, tìm cho hắn một chiếc áo choàng sạch sẽ, cười nói: "Sư phụ, người mặc cái áo này đi, nếu người không mặc cái này, hãy mặc cái trong giỏ tre, con đã xông nó bằng gỗ đàn hương."

La Huyền lẳng lặng nhìn nàng.

Tiểu Phụng đưa áo cho hắn, nói: "Con đi lấy nước cho người." Nói rồi liền chạy ra ngoài.

Lát sau, Tiểu Phụng mang theo chậu nước trở lại, La Huyền đã mặc áo ngoài.

Khi Tiểu Phụng đặt nước xuống, La Huyền đi tới, rửa tay, trầm giọng nói với Tiểu Phụng: "Sau này vào phòng nhớ gõ cửa nhé."

Khuôn mặt tươi cười của Tiểu Phụng trở nên ngơ ngác.

La Huyền lau tay, vẻ mặt vẫn nghiêm túc, nói: "Ta đã nói với ngươi về sự khác biệt giữa nam nữ, người phải nhớ kỹ, không được mất lễ nghi."

Tiểu Phụng có chút thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói "Dạ."

La Huyền không nói nhiều, bỏ khăn vào chậu, nói: "Đi phòng thiền."

Tiểu Phụng vội vã đi theo hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top