Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 51: La Huyền vẫn luôn đề phòng nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiếp Tiểu Phụng thực sự rất tức giận, thức trắng cả đêm. Sáng sớm tỉnh lại, đầu nàng nặng đến mức không dậy nổi. La Huyền chỉ có thể kêu Trần Thiên Tướng nấu thuốc cho nàng.

Sau đó, đọc một lá thư từ dưới núi gửi lên, La Huyền đọc xong, lại bất đắc dĩ kêu Trần Thiên Tướng đi đón A Kiều đang dưới chân núi Ái Lao.

A Kiều đưa cho Trần Thiên Tướng con gà lôi mình săn được lúc lên núi. Y nghe nói Nhiếp Tiểu Phụng đang nghỉ ngơi, nên không tiện đi xem nàng, hỏi thăm Thiên Tướng tình trạng sức khỏe của nàng, nghe Thiên Tướng nói không đáng ngại, mới an tâm thở phào.

Nhiếp Tiểu Phụng đã dậy từ lâu, nhưng nàng không muốn đi gặp A Kiều.

Hôm nay tuy có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng không làm ảnh hưởng đến sinh hoạt của La Huyền và Tiểu Phụng, hai người theo thói quen làm việc của mình, ngay cả giờ nghỉ trưa cũng không chậm trễ.

Đến giờ nghỉ trưa, La Huyền mặc áo khoác ngoài, định đi ra sau vườn, bỗng nghe thấy tiếng sáo truyền tới.

Tiếng sáo trong trẻo du dương, tựa như đang đùa giỡn với làn gió mát, thổ lộ tình cảm với hoa cỏ, thì thầm với dòng suối, len lỏi vào lòng người. 

Tiếng sáo này chắc chắn là của Tiểu Phụng, bởi vì sự hồn nhiên của thiếu nữ trong tiếng sáo không chút kiềm chế, rất rõ ràng.

La Huyền bị âm thanh này mê hoặc, cảm xúc dâng trào theo tiếng sáo. Hắn rời khỏi phòng, gió trong sân mát lạnh, kéo tâm trí đang buông thả của hắn trở về.

La Huyền đứng đó hồi lâu, tiếng sáo vẫn chưa dừng lại.

Giai điệu nhẹ nhàng mang theo một chút nỗi buồn thầm kín. Có lẽ cảm xúc trong tiếng sáo quá mức chân thành, dần dần hắn có thể cảm nhận được niềm vui và nỗi buồn trong đó.

La Huyền nhắm mắt lại, hắn dường như có thể nhìn thấy nàng ngay trước mắt, sự oán giận của nàng khi bị mắng, dáng vẻ tập trung của nàng trong lúc may áo, còn có đôi mắt tràn ngập niềm vui của nàng khi nhìn thấy mình.

Tại sao tiếng sáo lại dừng lại?

La Huyền vừa thỏa mãn, không hiểu sao lại hụt hẫng.

Nhiếp Tiểu Phụng nhìn hắn qua cánh cửa, La Huyền phát hiện ra, liền mở mắt, ánh mắt hắn rơi trên người nàng. La Huyền đang nhìn nàng nhưng lại giống như không nhìn nàng, như thể xuyên qua nàng, nhìn thấy một bóng hình khác.

Hai người nhìn nhau một lát, La Huyền đi về phía Nhiếp Tiểu Phụng, Nhiếp Tiểu Phụng hai tay chắp sau lưng, cũng lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.

Tiếng sáo khiến hắn cảm thấy lạc lõng, nhưng vẻ mặt lạnh lùng và ánh mắt căm ghét của Nhiếp Tiểu Phụng khiến hắn tỉnh táo lại.

La Huyền siết chặt nắm tay, Tiểu Phụng tuyệt đối không được trở thành dáng vẻ giống nàng.

La Huyền nói với Trần Thiên Tướng vừa từ sân trước đi vào: "Đi gọi Tiểu Phụng, kêu nàng đợi ta trong thư phòng."

Nhiếp Tiểu Phụng thấy hắn từ mất tập trung chuyển sang u ám rồi lạnh lùng, cuối cùng là thờ ở chỉ trong chớp mắt.

Nàng không biết tại sao sắc mặt của hắn lại biến đổi phức tạp như vậy. La Huyền là người hay thay đổi tâm trạng sao?

Trần Thiên Tướng nhận lệnh, nhanh chóng đặt công việc trên tay xuống, chạy đi tìm Tiểu Phụng.

La Huyền lại nói: "Đi đến suối, nàng đang luyện sáo ở đó."

Trần Thiên Tướng "dạ" một tiếng rồi chạy đi.

La Huyền đứng chắp tay, ánh mắt đã sớm không còn gợn sóng, nói với Nhiếp Tiểu Phụng: "Thành Nhĩ Hải đang tổ chức Phật hội, người trong giới võ lâm cũng có mặt, ngươi có kẻ thù thì nên biết giữ mình một chút."

Nhiếp Tiểu Phụng cong môi, không ngờ La Huyền lại nói như vậy, tuy nàng vẫn tỏ ra lạnh lùng, nhưng sự thù địch đã giảm bớt.

La Huyền không để ý đến tính khí thất thường của nàng, đi về phía thư phòng.

Đi được nửa đường, La Huyền bỗng quay lại nhìn Nhiếp Tiểu Phụng ở phía sau, nói: "Ta còn có chuyện khác phải làm, ngươi muốn làm gì thì làm đi."

(Ủa?)

Nhiếp Tiểu Phụng hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói: "Đừng suốt ngày ở thư phòng nói nhảm với nàng ."

La Huyền không vui, nói: "Ta tự có cách dạy dỗ của mình, không cần ngươi quản."

Nhiếp Tiểu Phụng liếc mắt nhìn hắn, thật là cứng miệng, nàng không nhịn được chế nhạo: "Ngươi già như vậy rồi mà chẳng hiểu được một chút đạo lý tự nhiên của thế gian, dựa vào cái gì để dạy nàng ."

La Huyền vừa mới nhận ra thiếu sót của mình, trong lòng vốn đã tự trách và buồn bực, nên không đáp trả.

Hắn im lặng một lúc rồi nói: "Ta thật sự không biết tại sao ngươi lại thù địch với ta như vậy?"

Nhiếp Tiểu Phụng biết hắn lại hoài nghi, liền che giấu, nói: "Ta không phải đã nói rồi sao, vì ngươi quá giống gã đàn ông bội bạc kia."

La Huyền ngẩng đầu nhìn nàng, chầm chậm nói: "Ngươi giống Tiểu Phụng, ta giống sư phụ ngươi?"

Nhiếp Tiểu Phụng nhìn hắn, trong lòng cũng cảm thấy khó có thể tin được.

La Huyền cười lạnh, nói: "Lời ngươi nói có phải quá kỳ quái không?"

Nhiếp Tiểu Phụng im lặng, kỳ thực, đó là sự thật, những gì nàng nói rõ ràng là sự thật.

Nhiếp Tiểu Phụng không nói nên lời khiến La Huyền cười lạnh.

Nhiếp Tiểu Phụng thấy vẻ mặt đáng ghét đó của hắn, liền tức giận nói: "Ngươi có tin hay không?"

La Huyền nhàn nhã đáp: "Tất nhiên là không."

Nhiếp Tiểu Phụng tức giận: "Ngươi muốn đổi chủ đề sao? Đừng tưởng ta không biết, ngươi không muốn cho nàng xuống núi."

Lần này đến phiên La Huyền không nói nên lời.

Nhiếp Tiểu Phụng đè nén lửa giận, bình tĩnh nói: "Ngươi không phải muốn nàng làm người bình thường sao? Ở Tây Lưu Thục đều là người bình thường, để nàng biết nhiều hơn về cuộc sống của người bình thường, có gì không ổn?"

Ánh mắt La Huyền lóe lên, nhíu mày nói: "Ta chưa từng nói với ngươi là ta muốn nàng làm người bình thường. Ngươi nghe được từ đâu?"

Nhiếp Tiểu Phụng không nói gì, sau đó lại phản bác: "Ngươi không dạy nàng võ công, lại dạy nàng y thuật, đây không phải là ý muốn của ngươi sao?"

La Huyền lạnh lùng giương mắt nhìn nàng, còn chưa kịp nói gì, Tiểu Phụng đã cầm sáo chạy tới, nói: "Sư phụ, ngươi có chuyện muốn nói với con sao?"

La Huyền gật đầu nói: "Đi theo ta." La Huyền nói rồi đi đến thư phòng.

Tiểu Phụng nhìn Nhiếp Tiểu Phụng bên đường, lo lắng hỏi: "Hai người đang nói cái gì?"

Nhiếp Tiểu Phụng thấy nàng như vậy, bèn lạnh nhạt nói: "Về sau ít thổi sáo đi, đọc nhiều sách y khoa hơn." Tối ngày chỉ biết làm những chuyện vô dụng, đúng là một đứa ngốc không có tiền đồ.

Tiểu Phụng không rõ nguyên do vì sao bị mắng, bất mãn nói: "Ta không được thổi sao? Ta thích."

Nhiếp Tiểu Phụng lạnh lùng nhìn nàng, không nói thêm lời nào, xoay người rời đi.

Nàng biết mình yêu thích cây sáo trong tay Tiểu Phụng đến mức nào. Tính cả Cửu Liên hoàn, cây sáo này là món quà thứ hai hắn tặng cho nàng. Nàng biết quá rõ mình thích nó đến mức nào, trân trọng nó đến mức nào trong những năm tháng đầu đời. Nhưng sau đó, sau khi hy vọng của nàng tan vỡ, nàng tự tay phá hủy nó, không bao giờ chạm vào cây sáo nữa, thỉnh thoảng, nàng chỉ nghe Giáng Tuyết thổi sáo.

La Huyền ngồi sau bàn, nhìn Tiểu Phụng chậm rãi đi vào, nàng cầm một cây sáo trên tay, thân sáo màu xanh, tua rua màu đỏ.

La Huyền đã tự tay làm ra cây sáo này, chơi với nó nhiều năm. Hắn đưa cho nàng với hy vọng có thể dùng âm nhạc để nàng quên đi cảm giác khó chịu khi mới đến núi Ái Lao, nhưng không ngờ nàng lại chơi hay đến vậy, hay đến mức hắn bất giác thả hồn theo tiếng sáo.

Tiểu Phụng khép nép đứng đối diện hắn.

Thấy nàng ngoan ngoãn, La Huyền thở phào nhẹ nhõm, cất giọng: "Tiểu Thiện bảo ngươi xuống núi cùng nàng, ngươi thấy thế nào?"

Tiểu Phụng sửng sốt nói: "Sư phụ, con chưa từng nói những lời này với nàng ấy, con không biết..."

Thấy nàng bối rối, La Huyền giơ tay ngắt lời nàng, nhẹ nhàng nói: "Gần đây dưới chân núi có Phật hội, ngươi có muốn đi không?"

Tiểu Phụng lặp lại: "Phật hội?"

La Huyền gật đầu nói: "Hai ngày nữa ta sẽ dẫn ngươi đến đó."

Tiểu Phụng máy móc bước ra khỏi thư phòng, đến phòng khách nơi Nhiếp Tiểu Phụng ở, hỏi nàng: "Ngươi đã nói gì với sư phụ? Tại sao sư phụ muốn đưa ta xuống núi?"

Nhiếp Tiểu Phụng sửng sốt một lát, sau đó xác nhận: "Hắn thật sự nói sẽ dẫn ngươi xuống núi sao?"

Tiểu Phụng sốt ruột nói: "Người sẽ dẫn ta đi Phật hội trong hai ngày."

Nhiếp Tiểu Phụng chỉ dùng vài câu nói khích đã khiến La Huyền đổi ý sao? Nàng sửng sốt, tại sao hắn ngày nào cũng đổi ý vậy?

Nhiếp Tiểu Phụng khó hiểu nhìn Tiểu Phụng, khẽ chớp mắt, nói: "Hắn dẫn ngươi đi, ngươi đi đi."

Tiểu Phụng sốt ruột hỏi: "Sư phụ vẫn luôn không muốn ta xuống núi, ngươi đã nói gì với người?"

Nhiếp Tiểu Phụng tức giận nói: "Ta còn có thể nói gì nữa? Ngươi được hắn nuôi dưỡng trên núi, ngươi không hề biết chuyện thế gian, ta đoán hắn thấy có lỗi, nên mới dẫn ngươi xuống núi xem."

Tiểu Phụng không tin, Nhiếp Tiểu Phụng cũng không tin lời nàng nói, nàng biết La Huyền là người có nguyên tắc như thế nào.

La Huyền nhìn chiếc lá rơi bên ngoài khung cửa, trong lòng cảm xúc rối ren.

Thực ra, hắn quyết định dẫn Tiểu Phụng xuống núi chỉ vì một lý do đơn giản. Hắn nghe được nhiều hơn tình cảm của Tiểu Phụng dành cho mình từ tiếng sáo của nàng, hắn không thể để nàng sai càng thêm sai.

...

La Huyền đưa Tiểu Phụng xuống núi, Nhiếp Tiểu Phụng cũng theo xuống núi, bốn người đi về phía thành Nhĩ Hải.

La Huyền và Nhiếp Tiểu Phụng đi trước, Tiểu Phụng và Trần Thiên Tướng đi sau.

Trần Thiên Tướng không biết vì sao sư phụ lại muốn đưa Tiểu Phụng xuống núi, nhưng y rất vui, trên đường đi liên tục kể cho Tiểu Phụng nghe về những chuyện thú vị ở Phật hội.

Tiểu Phụng ban đầu rất lo lắng, nhưng nàng không thể cưỡng lại sự tò mò của mình về cuộc sống dưới núi. Nàng nhanh chóng bị câu chuyện của Trần Thiên Tướng thu hút, càng muốn tận mắt chứng kiến những điều đó.

Nhiếp Tiểu Phụng nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, sau đó liền quay mặt đi, khuôn mặt của thiếu nữ trong trẻo, hồn nhiên không hề mang theo sự hận thù và tàn nhẫn.

Nàng lại nhìn La Huyền bên cạnh mình, hắn phớt lờ ánh mắt của nàng, tiếp tục bước về phía trước.

Thành Nhĩ Hải vẫn nhiệt tình chào đón những người đi bộ từ Nam chí Bắc đến tham quan.

A Kiều từ xa nhìn thấy bọn họ, liền đi đến chào hỏi La Huyền: "La thần y."

La Huyền mỉm cười gật đầu.

Nhiếp Tiểu Phụng đội nón có rèm, A Kiều đi đến bên cạnh nàng hỏi: "Cô uống thuốc chưa?"

Nhiếp Tiểu Phụng nói: "Ta uống rồi."

A Kiều cười nói với La Huyền: "Thần y, nếu ngươi không ngại sau khi đi tham quan, đến nhà ta ăn một bữa cơm đạm bạc nhé."

La Huyền lịch sự từ chối: "Sư đồ chúng ta không tiện làm phiền ngươi."

Nhiếp Tiểu Phụng nghe vậy, hừ lạnh: "Bọn họ có chỗ tốt của mình, nên coi thường Tây Lưu Thục của chúng ta."

La Huyền nhìn Nhiếp Tiểu Phụng với vẻ mặt vô cảm, nhìn nàng kiêu ngạo đi ngang qua hắn.

A Kiều vội vàng thay nàng giải thích: "Thần y, Tiểu Thiện tính tình không tốt, xin đừng trách nàng ."

Khuôn mặt La Huyền run rẩy, đâu chỉ là không tốt, mà còn là quá tệ, hắn bất đắc dĩ nói: "Chùa Vô Tướng đã sắp xếp một bữa ăn chay."

Nhiếp Tiểu Phụng quay lại xác nhận: "Chùa Vô Tướng? Ngươi muốn đưa nàng đến chùa Vô Tướng sao?"

La Huyền thấy nàng phản ứng thái quá, khó hiểu nói: "Đúng vậy."

Nhiếp Tiểu Phụng nhìn qua La Huyền, lại nhìn về phía Tiểu Phụng, người kia cũng rất kinh ngạc.

Đi chùa Vô Tướng sao? Nàng ghét tu sĩ. Tiểu Phụng khẽ cúi đầu.

Nhiếp Tiểu Phụng thầm mắng cái bản thân ngu ngốc kia, đi chùa? Nàng điên rồi à. Càng nghĩ, càng thấy bực, chán ghét nói: "Một đám thầy chùa tụng kinh niệm Phật, có gì tốt chứ?"

Bởi vì có người qua lại trên đường, A Kiều cũng ở đây, La Huyền mím môi, không thèm đếm xỉa tới nàng, nói với hai đồ đệ của mình: "Chúng ta đi trước đi."

Nhiếp Tiểu Phụng bị phớt lờ, trơ mắt nhìn ba sư đồ rời đi, tâm trạng càng tệ, tức giận đi về nhà.

Khi nàng đến Tây Lưu Thục, nàng thấy Tiểu Hoa cùng nương nàng bước ra.

Nhiếp Tiểu Phụng bởi vì trong bụng có lửa, vì vậy không muốn nhìn thấy mặt họ, trực tiếp đi thằng.

A Kiều lịch sự chào hỏi vài câu, rồi đuổi theo Nhiếp Tiểu Phụng, điều này làm cho nương của Tiểu Hoa xấu hổ.

Dì Hoàng đang đợi họ trong sân nhà, khi thấy Nhiếp Tiểu Phụng đi vào, bà liền lên tiếng, giọng nói chứa đầy sự quan tâm: "Con ở lại nhà thần y, có thấy khỏe hơn không?"

Nhiếp Tiểu Phụng cất đi sự không vui của mình, vén rèm lên, nói: "Tốt hơn rồi."

Dì Hoàng nhìn sắc mặt của nàng , khẽ "A Di Đà Phật" một câu, rồi nói: "Mấy ngày nay ta rất lo cho con."

Nhiếp Tiểu Phụng mím môi, để màn ly* lên bàn.

(Nón có rèm che)

Để che giấu cho nàng, A Kiều đã nói với Dì Hoàng, Tiểu Thiện không khỏe nên đêm qua phải lên núi Ái Lao.

Dì Hoàng lại nói với Nhiếp Tiểu Phụng: "Mau ngồi xuống, ta đi rót nước cho con."

A Kiều vội nói: "Để con đi."

Dì Hoàng mỉm cười, cũng không cản y, ngồi xuống cùng Nhiếp Tiểu Phụng.

Khi A Kiều mang nước trở về, Dì Hoàng đã nói chuyện với Nhiếp Tiểu Phụng về Phật hội.

A Kiều rót nước cho họ, nghe Dì Hoàng nói: "Năm nay người đông hơn mọi năm nhiều, gia đình khá giả và võ sĩ giang hồ đến còn nhiều hơn hội Phật lần trước. May mắn thay, thành chủ đã có chuẩn bị từ trước, tuyển thêm người, bố trí nhiều vệ binh cầm kiếm tuần tra. Nếu không, lỡ như những người võ sĩ kia xảy ra xung đột, người dân thường chúng ta sẽ chịu khổ."

Nhiếp Tiểu Phụng đang uống nước, ban đầu còn kiên nhẫn nghe bà cằn nhằn. Khi nghe tới những người trong võ lâm, tim nàng đột nhiên đập mạnh, sắc mặt đột ngột thay đổi.

Nàng đứng dậy và nói với Dì Hoàng: "Ta phải ra ngoài một chút."Nói xong, nàng quay người đi ra ngoài.

A Kiều và Dì Hoàng đều bối rối.

Dì Hoàng thấy Nhiếp Tiểu Phụng đi ra ngoài liền vội vàng nói với A Kiều: "Nhanh đuổi theo nàng đi."

A Kiều vội vàng đuổi theo, đưa màn ly* cho Nhiếp Tiểu Phụng.

(Nón có rèm che)

Chùa Vô Tướng là nơi tụ tập nhiều nhân sĩ giang hồ. Liệu La Huyền có dẫn nàng đến chùa Vô Tướng để gặp kẻ thù giết nương nàng không?

Nhiếp Tiểu Phụng bước đi ngày một nhanh hơn.

Nếu La Huyền muốn dùng cách này để thăm dò tâm tư của Tiểu Phụng, xem nàng có thật sự buông bỏ hận thù chưa thì... lỡ như Tiểu Phụng không kiềm chế được, bị vạch trần, nàng phải làm sao bây giờ?

Trước đây, Nhiếp Tiểu Phụng không biết La Huyền có tâm phòng bị với nàng, cho đến khi nàng lén lút theo dõi hắn và Vạn Thiên Thành tranh tài, hắn đã mắng nàng có tâm tư không đúng. Chỉ đến lúc đó, nàng mới mơ hồ nhận ra sự cảnh giác của hắn đối với mình. Sau đó, xảy ra chuyện kia, hắn càng cảnh giác với nàng hơn. Sau khi sinh con, nàng lấy lý do sức khỏe không tốt để nghỉ ngơi vào ban ngày, ban đêm thì lén lút luyện võ. Nàng lừa được Trần Thiên Tướng, nhưng không qua mặt được La Huyền. Về sau, nàng mới dần hiểu ra, hắn chưa bao giờ tin tưởng nàng, hắn luôn nhìn mọi thứ nàng làm với ánh mắt nghi ngờ.

Đây là người nàng yêu, người luôn nghi ngờ nàng có tâm địa bất chính. Nhiếp Tiểu Phụng cười tự giễu dưới tấm rèm.

Từ núi Ái Lao đến thành Nhĩ Hải, Nhiếp Tiểu Phụng đã thấm mệt, hiện tại lại đi nhanh, nên nàng có chút hụt hơi.

A Kiều vội vàng đỡ nàng, nói: "Cô làm gì mà vội thế."

Nhiếp Tiểu Phụng được y đỡ, khẽ hít vào một hơi, sau đó tránh khỏi tay y, nói: "Chúng ta đi nhanh lên."

A Kiều thấy nàng nóng lòng, biết mình không thể thuyết phục được nàng, nên đi theo phía sau.

Vì nàng đang vội, nên Nhiếp Tiểu Phụng đã va phải một người đi ra khỏi quán trọ.

Vạn Thiên Thành ăn sáng tại quán trọ nơi gã ở, nhìn sắc trời, thấy đã muộn nên gã cũng vội ra ngoài. Tối qua, gã và vài huynh đệ từ Nam Hải Kiếm đến Minh Nguyệt phương vui chơi, tối muộn mới trở về, vì thế buổi sáng thức dậy trễ.

Vừa ra khỏi cửa, đã bị ai đó đụng vào. Nhưng nhìn thấy là nữ nhân, gã theo bản năng cảm thấy mình may mắn, nghĩ thầm vừa ra khỏi cửa đã đụng mỹ nhân.

Vạn Thiên Thành không đẩy người ra, nhìn kĩ mới ngạc nhiên nói: "Là cô sao?"

Nhiếp Tiểu Phụng thấy đó là Vạn Thiên Thành, sắc mặt nàng càng trở nên tệ hơn, đúng là oan gia ngõ hẹp.

A Kiều đưa tay kéo nàng lại, áy náy nói với gã: "Xin lỗi, chúng tôi đang vội."

Vạn Thiên Thành thờ ơ hỏi: "Không có gì, cô nương làm gì mà vội vàng như vậy?"

A Kiều định trả lời, nhưng ánh mắt của Nhiếp Tiểu Phụng chợt lóe lên, nói trước: "Đi đến chùa Vô Tướng tìm La Huyền."

A Kiều lúc này mới biết Nhiếp Tiểu Phụng muốn làm gì.

Vạn Thiên Thành khách sáo hỏi: "Ngươi cũng biết hôm nay La huynh đi chùa Vô Tướng."

A Kiều tiếp lời nói: "Ta mới vừa cùng La thần y tách ra không lâu, ông ấy nói muốn đi chùa Vô Tướng."

Vạn Thiên Thành nghĩ nghĩ, cười nói: "Vừa vặn, ta cũng muốn đi, chúng ta cùng đi."

Nhiếp Tiểu Phụng trong lòng gần như chắc chắn suy nghĩ của mình. Nàng thực sự rất hận, may mắn là có màn ly, nên không ai nhìn thấy biểu cảm của nàng.

Nhiếp Tiểu Phụng đè nén chán ghét trong lòng, nói: "Được."

Vạn Thiên Thành tâm tình tốt, vẫy tay gọi xe ngựa lại nói: "Chúng ta phải đi nhanh lên. Giờ này hơi muộn rồi."

Nhiếp Tiểu Phụng cười lạnh một tiếng. A Kiều đỡ nàng. Nhiếp Tiểu Phụng ra hiệu cho y đi theo Vạn Thiên Thành lên xe ngựa.

A Kiều biết nàng muốn thông qua Vạn Thiên Thành để tìm La Huyền, y kìm nén nghi ngờ trong lòng, đỡ nàng lên xe ngựa, ngồi cùng Vạn Thiên Thành.

Vạn Thiên Thành ngồi một bên, Nhiếp Tiểu Phụng và A Kiều ngồi một bên. Sau khi xe ngựa di chuyển, Vạn Thiên Thành tùy ý tìm một đề tài, nói: "Tại sao cô lại tìm La Huyền?"

Nhiếp Tiểu Phụng giả vờ sốt ruột, nói: "Muốn xem bệnh."

A Kiều im lặng ở một bên, nghe nàng nói.

Vạn Thiên Thành nghe thấy giọng nói lo lắng của nàng, hỏi: "Có phải là trường hợp khẩn cấp không?"

Nhiếp Tiểu Phụng thở dài nói: "Lúc trước, hắn khẳng định ta không sống được quá hai năm."

Vạn Thiên Thành đã nghĩ đến điều gì đó, nói: "Nếu cô không ngại, ta có thể bắt mạch cho cô không."

Nhiếp Tiểu Phụng hào phóng đưa tay ra, Vạn Thiên Thành bắt mạch cho nàng.

Vẻ nghi ngờ trên mặt gã biến mất thay vào đó là cảm giác tiếc nuối, gã thu tay lại, an ủi: "Đừng lo lắng, La huynh là đại phu giỏi, không có bệnh nào mà huynh ấy không chữa được."

Nhiếp Tiểu Phụng cười khổ, đáp: "Có lẽ vậy."

Nghe thấy giọng điệu buồn bã của nàng, Vạn Thiên Thành càng thấy thương nàng hơn. Với y thuật nông cạn của mình, gã chỉ cảm thấy nàng không còn hy vọng sống, quả thực là điềm báo tử vong.

Ra khỏi cổng Nam, con đường dẫn thẳng đến chùa Vô Tướng càng thêm đông đúc và náo nhiệt.

Cỗ xe ngựa nhanh chóng tiến vào một con đường khác, nơi có lính chắn gác. Vạn Thiên Thành giao một tờ lệnh, rất nhanh đã được thông qua.

Tất cả những người đến chùa Vô Tướng, chỉ cần có địa vị, đều sẽ được lệnh đi theo con đường này để tránh vấn đề quá đông người và khó khăn khi đi qua. Vạn Thiên Thành cũng là một người nổi tiếng trong võ lâm, cho nên đương nhiên được đối xử đặc biệt.

Sau một lúc im lặng, Nhiếp Tiểu Phụng hỏi: "Hôm nay ngươi có hẹn với hắn không?"

Vạn Thiên Thành thấy có lỗi với nàng, cho nên rất thân thiện với nàng, nói: "Có."

Nhiếp Tiểu Phụng siết chặt tay áo, tức giận nhanh chóng nhuộm đỏ đôi mắt.

A Kiều nhẹ nhàng đỡ nàng, nói: "Cẩn thận, nếu không đầu nàng sẽ đau hơn." Nói rồi, y quay sang nói với Vạn Thiên Thành: "Vừa rồi nàng vừa tách khỏi thần y, đầu nàng lại bắt đầu nặng."

Vạn Thiên Thành nói: "Chúng ta sẽ sớm đến đó. Khi đến chùa Tướng, để La huynh bắt mạch trước."

Nhiếp Tiểu Phụng tức giận, nhưng nàng không thể trút giận được, tức giận đến nỗi khuôn mặt nàng tái nhợt, đầu cũng cảm thấy nặng nề.

Đến chùa Vô Tướng, Vạn Thiên Thành dẫn họ vào trong.

Nhiếp Tiểu Phụng nhìn từ xa, quả nhiên nhìn thấy La Huyền. Sau đó, nàng nhìn những người xung quanh hắn, tất cả đều là kẻ thù cũ của nàng.

Rất tốt! Thực sự rất tốt! La Huyền quả nhiên là La Huyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top