Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 55: Vạn Thiên Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi La Huyền đứng dậy, Liên Ngộ vẫn đang mãi mê nghiên cứu kinh sách. Chàng một tay cầm bút mực, một tay cầm kinh, tập trung dịch kinh văn tiếng Phạn.

La Huyền khách sáo cáo từ, Liên Ngộ lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn hắn,  chàng khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Đôi mắt Liên Ngộ trong veo như nước, tựa hồ như có thể nhìn thấu vạn vật trên thế gian.

La Huyền nhìn thấy đôi mắt tĩnh lặng ấy, những suy nghĩ phức tạp trong lòng càng khiến hắn cảm thấy xấu hổ, vội vã rời khỏi chùa Vô Tướng.

(Cái này gọi là tâm không tịnh nè La đại ca.)

Vạn Thiên Thành cũng nghe kể về cuộc chạm trán của La Huyền với ba tên trộm, khắp thành Nhĩ Hải đều bàn luận xôn xao, gã không cố tình tìm hiểu cũng biết được.

Vạn Thiên Thành không đến gặp La Huyền ngay, dù sao cũng chỉ là vài ba tên trộm vặt, La Huyền võ nghệ cao cường, đối với hắn cũng không phải là chuyện gì to tát. Tuy nhiên, gã lại hứng thú với việc La Huyền đi báo án chuyện này lên quan phủ.

Mặc dù La Huyền không phải người đứng đầu trong giang hồ, nhưng hắn cũng là một trong những cao thủ giỏi thủ giỏi nhất. Khi gặp kẻ đắc tội với mình, hắc sẽ dạy cho chúng một bài học, chưa từng náo loạn đến quan phủ. Lần này không biết vì sao lại ầm ĩ đến mức báo quan, thực sự không giống với tác phong của La Huyền chút nào.

Cho nên, khi gặp La Huyền trên đường lớn bên ngoài chùa Vô Tướng, gã liền đi tới chào hỏi.

La Huyền đang nghĩ đến chuyện Tiểu Phụng và Nhiếp Tiểu Phụng ra ngoài, Vạn Thiên Thành tiến tới chào, hắn thu lại tâm tình, ôm quyền đáp lại.

Hai người sóng vai đi về phía thành Nam.

Vạn Thiên Thành chào hỏi vài câu xã giao xong, liền nhắc đến chuyện xảy ra hai ngày trước, gã nửa cười nửa đùa nói: "Nếu biết La huynh gặp chuyện như vậy, ta đã giữ huynh lại ở cùng ta rồi, cũng không vô cớ gặp chuyện."

La Huyền nghe vậy khẽ cười, khách sáo nói: "Đa tạ Vạn huynh có lòng, đã là phiền phức thì không thể tránh khỏi."

Vạn Thiên Thành tiếp tục hỏi: "Ta còn tưởng huynh đi Tế Thế Đường, sao lại đi nơi khác?"

Lòng La Huyền hơi chùng xuống, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Ta có hai vị bằng hữu ở Tây Lưu Thục. Gần đây, hai đồ đệ của ta xuống núi chơi, đang ở nhà họ chơi."

Vạn Thiên Thành nhận được câu trả lời, vừa ngạc nhiên vừa thận trọng hỏi: "Ý của La huynh là Tiểu Phụng cũng đang ở Tây Lưu Thục sao? Huynh để nàng xuống núi à?"

Lời nói của Vạn Thiên Thành tràn đầy nghi vấn, La Huyền hơi căng thẳng, trầm giọng đáp: "Đúng vậy." Sau đó lại nói thêm: "Ta gần đây ở dưới chân núi, cho nên mới để bọn họ xuống núi."

Vạn Thiên Thành có chút nghi hoặc nói: "La huynh mấy năm trước không phải vì dạy dỗ Tiểu Phụng mà đóng núi sao?"

La Huyền thẳng lưng, chậm rãi trả lời câu hỏi của Vạn Thiên Thành: "Bây giờ ta mang nàng xuống núi, để nàng trải nghiệm cuộc sống của một gia đình bình thường."

Lời nói của La Huyền rất hợp lý, Vạn Thiên Thành không thể phản bác được.

La Huyền vừa đi vừa giải thích với gã: "Tiểu Phụng đã ở trên núi Ái Lao của ta tám năm. Từ khi lên núi, nàng đã bị cô lập khỏi thế giới bên ngoài, mặc dù điều này có lợi cho việc tu luyện của nàng, nhưng nàng biết rất ít về cuộc sống đời thường dưới chân núi. Vì vậy, ta muốn tận dụng chuyến đi này để dạy nàng."

Nghe những lời này, sự nghi ngờ của Vạn Thiên Thành lập tức biến mất, gã cười cười nói: "La huynh đã dành rất nhiều công sức để dạy dỗ Tiểu Phụng."

La Huyền nghe gã nói vậy, biết gã sẽ không truy cứu vấn đề này nữa mới thở phào.

Ngay khi La Huyền cảm thấy nhẹ nhõm thì bỗng nghe Vạn Thiên Thành nói: "Đã nhiều năm rồi ta không đến núi Ái Lao để xem Tiểu Phụng được dạy dỗ như thế nào. Tại sao ta không nhân cơ hội này đi đến Tây Lưu Thục với La huynh để xem thành tựu của huynh?"

La Huyền sững sờ một lúc, sau đó nói: "Được."

Vạn Thiên Thành và La Huyền vừa đi vừa nói chuyện, Vạn Thiên Thành tò mò hỏi: "Bằng hữu của La huynh ở đây là ai?"

La Huyền thu hồi suy nghĩ, đáp: "A Kiều và Tiểu Thiện."

Vạn Thiên Thành đột nhiên hiểu ra, hứng thú nói: "Chính là hai người đến chùa Vô Tướng tìm huynh."

La Huyền gật đầu.

Vạn Thiên Thành muốn xác nhận thân phận của hai người, bèn nói: "Ta đã gặp hai người này từ lâu, không ngờ lại là bằng hữu của huynh."

La Huyền khó hiểu hỏi: "Vạn huynh gặp họ ở đâu?"

Vạn Thiên Thành nói: "Ta từng gặp họ ở Giang Lăng và Đăng Châu, sư huynh ta đối với họ có chút thành kiến."

Cho nên khi đó Tiểu Thiện mới đi xa? La Huyền nghĩ nghĩ rồi nói: "Nhất định là hiểu lầm."

Vạn Thiên Thành đáp: "Quả thực là hiểu lầm, nhưng A Kiều có quan hệ với Hữu Vệ Quân, La huynh có biết không?"

La Huyền đã biết những chuyện này ở phủ thành chủ từ lâu, bức thư A Kiều mang về từ phủ thành chủ có đóng con dấu của Hữu Vệ Quân.

Vạn Thiên Thành thấy La Huyền không hề kinh ngạc, đoán chắc La Huyền cũng đã biết chuyện này, nên Vạn Thiên Thành thử dò xét: "A Kiều có quan hệ tốt với Hùng Tam - Tướng quân tiên phong của Hữu Vệ Quân, từ giọng điệu của hắn thì Ngô Giới là đại ca của hắn."

Chẳng trách Đoàn thành chủ lại khách khí với A Kiều như vậy. La huynh hơi sửng sốt, nhưng bước chân vẫn vững vàng đi đến Tây Lưu Thục. 

Vạn Thiên Thành thấy vậy cũng không nói nữa, sánh vai cùng La Huyền.

Cuối tháng tám âm lịch, tiết trời không còn nóng nữa, gió hơi mát.

A Kiều mỉm cười với Tiểu Phụng, mũi Tiểu Phụng đầy mồ hôi bóng loáng, quả cầu lông lên xuống liên tục, trông nàng rất vui khi được đá nó.

Trưa đến, một con chim trĩ bị giết, thấy lông của nó đẹp, A Kiều đã lấy làm một quả cầu lông. Lúc Tiểu Phụng đi mua quần áo về nhìn thấy nó, đôi mắt liền sáng lên. Thấy đôi mắt ấy, A Kiều không hiểu vì sao lại đưa nó đến trước mặt nàng. Tiểu Phụng tò mò cầm lấy, nghịch ngợm một hồi nhưng không biết chơi làm sao. 

Một món đồ chơi bình thường như vậy, trẻ con bảy tám tuổi cũng có thể chơi được, đồ đệ của thần y đan sĩ chưa từng thấy cũng chưa từng chơi sao? Thấy Tiểu Phụng có hứng thú, Nhiếp Tiểu Phụng bèn nhờ A Kiều dạy cho nàng. A Kiều không ngờ Tiểu Phụng thực sự chưa từng chơi một trò chơi bình thường như vậy, y khẽ thở dài trong lòng, theo lời của Nhiếp Tiểu Phụng dạy nàng đá cầu. Nhiếp Tiểu Phụng đứng một bên nhìn rồi đi thu dọn quần áo về nhà.

Khi La Huyền dẫn Vạn Thiên Thành vào, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Tiểu Phụng đang chơi cầu lông. Nàng di chuyển linh hoạt như một chú thỏ nghịch ngợm, dáng người nhẹ nhàng, nhanh nhẹn, trên môi nở nụ cười rạng rỡ, nàng mặc trên người chiếc váy màu vàng nhạt, theo bước chân của nàng, làn váy đung đưa qua lại.

La Huyền hơi lơ đãng nhìn Tiểu Phụng trong bộ váy của thiếu nữ, thật tươi sáng và duyên dáng, hắn thấy nàng cười với A Kiều, nhìn nàng cười khúc khích kêu: "A Kiều ca."

Mới có vài ngày, nàng đã quen với những người dưới núi. La Huyền nghĩ đến việc mình đã bỏ ra biết bao công sức để nàng quen thuộc với núi Ái Lao, hắn khẽ dời mắt. Dư quang khóe mắt nhìn thấy ánh mắt si mê của Vạn Thiên Thành, La Huyền đột nhiên cảm thấy ghê tởm, sắc mặt trầm xuống.

Tiểu Phụng muốn đón quả cầu lông mà A Kiều đưa, khi nhìn thấy La Huyền, nàng vui vẻ nói: "Sư phụ, sao hôm nay người về sớm vậy?"

Chỉ là một câu hỏi bình thường nhưng La Huyền càng không vui. Hắn không nên về sớm sao?

Khi La Huyền đến cổng, A Kiều đã nhận ra, nhưng y không nhắc nhở Tiểu Phụng vì thấy Tiểu Phụng đang chơi rất vui vẻ. Y tiếp tục xem Tiểu Phụng chơi cầu lông, mãi đến khi Tiểu Phụng nhìn thấy La Huyền, y mới chào hắn bằng cầu lông.

Ánh mắt của La Huyền quét từ đầu đến chân Tiểu Phụng. Mặc dù sắc mặt vẫn như cũ, nhưng Tiểu Phụng theo bản năng cảm nhận được sự không vui của hắn.

Tiểu Phụng nghĩ đến trang phục của mình, bỗng cảm thấy hơi sợ, nghĩ thầm 'sư phụ thực sự không vui khi nàng mặc đồ nữ nhi sao?' Tiểu Phụng nghĩ vậy liền không dám tiến lên nữa.

La Huyền liếc nhìn Vạn Thiên Thành. Ánh mắt của Vạn Thiên Thành nhìn Tiểu Phụng đầy và phóng đãng và say mê, hắn cố đè nén sự không vui trong lòng, nói với Tiểu Phụng: "Đây là Vạn đại hiệp."

Không đợi Tiểu Phụng mở miệng, Vạn Thiên Thành đã vui vẻ cất giọng khen: "Đây là Tiểu Phụng à? Đã nhiều năm không gặp, trưởng thành đến mức duyên dáng như vậy." Sau đó gã cất giọng ân cần nói: "Không biết ngươi còn nhớ ta không?"

Ánh mắt của Tiểu Phụng rơi vào trên người Vạn Thiên Thành, nàng không kịp thu lại nụ cười trên mặt, lúc nhìn thấy khuôn mặt của gã, hận thù và sát ý trong lòng lại dâng nên nhưng bị nàng cưỡng ép đè nén lại.

Tiểu Phụng miễn cưỡng gọi: "Xin chào, Vạn đại hiệp."

Giọng nói của nàng trong trẻo dễ nghe, so với Tiểu Bách Linh còn êm tai hơn vài phần. Vạn Thiên Thành cười tươi rói, nói: "Ngươi đã trưởng thành như vậy, nhìn thấy ngươi, ta cảm thấy mình già đi."

Trong lòng Tiểu Phụng hận thù đang sục sôi, nhưng sau nhiều năm che giấu, nàng khẽ cúi đầu.

Vạn Thiên Thành thấy nàng cúi đầu không nói, nghĩ là nàng đang ngại ngùng, vẫn mỉm cười với nàng.

La Huyền lặng lẽ nhìn Tiểu Phụng, Tiểu Phụng giương mắt nhìn hắn, khi chạm mắt La Huyền, nàng lại cúi đầu sợ hãi. 

Thấy vậy, A Kiều tiến lên chặn trước Tiểu Phụng. La Huyền thấy hành động của A Kiều, trong lòng dần dần thoải mái hơn, thầm nghĩ chuyện này sẽ không có lần sau.

...

Nhiếp Tiểu Phụng sao khi biết chuyện đã nỗi trận lôi đình với La Huyền, nhưng La Huyền không muốn cãi nhau với nàng, nên hắn vung tay áo bỏ đi.

La Huyền đi rồi, Tiểu Phụng lén lút đi ra từ trong bếp, do dự đi đến chỗ Nhiếp Tiểu Phụng, hỏi: "Sư phụ tức giận à?"

Nhiếp Tiểu Phụng nhìn bản thân lúc nhỏ, thấy vẻ mặt bất an của nàng, cảm thấy đầu mình choáng váng.

Tiểu Phụng thấy nàng đứng không vững, nhanh chóng đỡ nàng ngồi xuống ghế bành dưới gốc cây.

Một lúc sau, Nhiếp Tiểu Phụng liếc nhìn nàng, nói: "Ngươi có biết Tiểu Hoa bên kia đường không?"

Tiểu Phụng gật đầu, nói: "Ta biết, ta đã nhìn thấy nàng khi ra ngoài sáng nay."

Nhiếp Tiểu Phụng lạnh lùng nói: "Nàng sẽ bị đưa đến nhà bà ngoại cách đây hàng chục dặm vào ngày mai."

Tiểu Phụng nhìn nàng một cách khó hiểu, Nhiếp Tiểu Phụng mệt mỏi nói: "Nàng cầu xin cha nương gả nàng cho A Kiều."

Tiểu Phụng sửng sốt, Nhiếp Tiểu Phụng tiếp tục nói: "Tiếng động hơi lớn, hàng xóm đều biết, cho nên cha nương nàng không còn mặt mũi nhìn xóm giềng xung quanh, liền đưa nàng đến ở nhà ngoại ở một thời gian."

Tiểu Phụng ngạc nhiên nói: "A Kiều ca nói gì?"

Nhiếp Tiểu Phụng cười: "A Kiều tự nhiên không thích nàng, sẽ không lấy nàng. Cha nương Tiểu Hoa càng không muốn làm như vậy, bởi vì A Kiều lớn hơn Tiểu Hoa rất nhiều, cho nên muốn đuổi Tiểu Hoa đi."

Tiểu Phụng sửng sốt nói: "Tại sao phải đuổi nàng đi?"

Nhiếp Tiểu Phụng nhìn khuôn mặt trẻ con của nàng, từng chữ từng chữ nói: "Bởi vì Tiểu Hoa ở đây không dễ tìm được một cuộc hôn nhân tốt. Cho dù có cầu hôn, người ta cũng sẽ đến hỏi thăm, khi nghe thấy lời đồn, cũng chẳng ích gì."

Khuôn mặt non nớt của Tiểu Phụng dần trở nên bất an.

Nhiếp Tiểu Phụng nghiêm túc nói: "Ngươi đã lớn rồi, nên hiểu những chuyện này."

Tiểu Phụng là người thông minh, nghe Nhiếp Tiểu Phụng nói như vậy liền hiểu vấn đề, nàng phản kháng: "Ngươi có thể nói thẳng là ta không nên thích người."

Nhiếp Tiểu Phụng cười khổ nói: "Không, ý của ta là thế gian sẽ không thiên vị ngươi, chỉ vì ngươi là một người phụ nữ yếu đuối."

Tiểu Phụng ngẩng đầu nói: "Vậy ta sẽ trở thành một người mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức thế gian không phải là trở ngại của ta nữa."

Nhiếp Tiểu Phụng nhìn bản thân tràn đầy tự tin, nàng hơi mềm lòng nhưng sau đó liền dằn lòng, cứng rắn nói: "Vậy ngươi cũng nên tìm hiểu thêm về thế gian này."

Tiểu Phụng thận trọng nói: "Ngươi muốn ta giống người khác bị ràng buộc bởi luật lệ sao? Làm một người tuân thủ pháp luật sao?"

Nhiếp Tiểu Phụng lắc đầu: "Chỉ có hiểu rõ mới có thể tránh, chỉ có hiểu rõ mới có thể tìm ra sơ hở để bảo vệ mình, thực lực của bản thân là một phần của yếu tố thành công, một phần nữa là ngươi có thể lợi dụng luật lệ."

Tiểu Phụng im lặng lắng nghe, Nhiếp Tiểu Phụng chậm rãi nói: "Vội vã là cách giết một ngàn địch thủ mà khiến mình bị thương hết tám trăm, cho dù thành công thì có ích gì?"

Tiểu Phụng chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Tiểu Phụng, hai người không nói chuyện nữa, chỉ có tiếng gió hiu hiu thổi qua.

Đến giờ ăn tối, Trần Thiên Tướng chạy tới nói sư phụ ở lại Tế Thế Đường, bảo bọn họ không cần chờ.

Nhiếp Tiểu Phụng tức giận đến mức cười lạnh, nói: "Ai chờ hắn? Đến hay không thì tùy."

Trần Thiên Tướng bị đâm không hiểu làm sao, lúng túng đứng một bên.

Sau khi trút giận lên người Trần Thiên Tướng, Nhiếp Tiểu Phụng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Thấy Tiểu Phụng muốn đi theo Trần Thiên Tướng, nàng trợn mắt, mắng: "Ngồi xuống, ăn cơm đi."

Dì Hoàng thấy vậy, cũng lên tiếng: "Nào, tiểu tử, cũng đến đi, hôm nay đồ ăn nhiều lắm."

Trần Thiên Tướng do dự, Nhiếp Tiểu Phụng trừng mắt nói: "Đợi ta đút cho ngươi ăn à?"

Trần Thiên Tướng vội vàng ngồi xuống, thế là La Huyền một mình ăn cơm vô vị ở Tế Thế Đường.

Sau khi ăn xong, Tiểu Phụng nhất quyết muốn đến Tế Thế Đường gặp La Huyền.

Nhiếp Tiểu Phụng nổi giận, bảo A Kiều đưa nàng đến đó, nhưng nhớ bảo nàng quay lại.

Về phần Trần Thiên Tướng, y vô thức giúp dì Hoàng dọn dẹp nhà bếp.

A Kiều mơ hồ đoán được điều gì đó, trong lòng cũng buồn bực, đi theo Tiểu Phụng đến Tế Thế Đường.

Tiểu Bạch tối nay không ở lại Tế Thế Đường mà đã trở về quê nhà.

La Huyền định ở lại Tế Thế Đường, hắn ăn vội một chút, còn chưa kịp thu dọn đồ đạc thì nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn nghĩ có bệnh nhân nên vội vàng ra mở cửa. 

Vừa mở của đã nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp như hoa đang mỉm cười với mình, trái tim ủ rũ của La Huyền đột nhiên tươi sáng lên.

Hắn chưa kịp nói gì thì nghe Tiểu Phụng nói: "A Kiều ca, huynh về trước đi."

Trái tim tươi sáng của La Huyền lại trở nên nặng trĩu.

Thấy vẻ mặt háo hức của nàng, A Kiều nhắc nhở: "Tiểu Thiện bảo tối nay ngươi phải về."

Tiểu Phụng bĩu môi nói: "Ta biết rồi, ta sẽ nhờ sư phụ đưa ta về."

A Kiều nhìn La Huyền.

La Huyền tình cờ cũng có chuyện muốn nói với Tiểu Phụng nên gật đầu, A Kiều đành phải rời đi.

A Kiều vừa quay người đi hai bước đã nghe thấy Tiểu Phụng vui vẻ gọi: "Sư phụ." A Kiều thở dài rời đi, không biết La Huyền sẽ làm gì.

La Huyền dẫn Tiểu Phụng vào hậu viện.

Tiểu Phụng cầm gói đồ theo sau, nói: "Sư phụ, con mang quần áo đến cho người thay."

Thấy La Huyền có chút buồn bực, Tiểu Phụng nịnh nọt nói: "Con để trong phòng cho người nha."

La Huyền gật đầu, Tiểu Phụng đẩy cửa đi vào phòng, nhưng không đặt gói đồ xuống mà quay đầu nhìn La Huyền.

Ánh nến trong phòng sáng ngời, La Huyền nhìn nàng một lát rồi quay đi trước.

Tiểu Phụng lo lắng hỏi: "Sư phụ tức giận sao?"

La Huyền lắc đầu, Tiểu Phụng tiến một bước về phía hắn, nhỏ giọng hỏi: "Vậy sao người không về Tây Lưu Thục?"

La Huyền cười nói: "Ta khi xuống núi vốn luôn ở lại Tế Thế Đường."

Tiểu Phụng lẩm bẩm: "Người không sợ có người lại đến cướp con và nàng sao?"

(Dễ thương quá hà)

La Huyền ngừng cười, nhíu mày nói: "Thành Nhĩ Hải sẽ không còn người xấu nữa."

Tiểu Phụng đột nhiên nói: "Vạn Thiên Thành thì sao?"

La Huyền cảm thấy trong lồng ngực có chút chua xót, một lúc sau, hắn khó khăn nói: "Tiểu Phụng, Vạn Thiên Thành là người chứng kiến ​​và giám sát vụ việc."

Tiểu Phụng nghe vậy trong lòng lạnh buốt, nàng ôm chặt gói đồ trong tay, giọng nói yếu ớt: "Dì Hoàng, A Kiều và Tiểu Thiện đều rất tức giận, nhưng con không cảm thấy. Có lẽ là do mấy năm nay hắn đến núi Ái Lao, lần nào cũng như vậy, con đã quen rồi. Sau đó, người đột nhiên đóng cửa núi, Vạn Thiên Thành không bao giờ đến nữa, con không biết trong lòng mình vui mừng biết bao nhiêu, con còn tưởng người cũng nhận ra hắn đáng ghét đến mức nào."

Những lời nàng nói tuy nhẹ nhàng, nhưng lại rất tổn thương. Tiểu Phụng ngẩng đầu lên, tủi thân nói: "Sư phụ, có phải con làm gì cũng bị coi là cái gai trong mắt không?"

Bất mình, tức giận cùng do dự đánh nhau trong lồng ngực, La Huyền tiến lên, đưa tay ra nhưng nửa chừng lại đột nhiên buông xuống, hắn khẽ mím môi, nhẹ nhàng trấn an nàng: "Không phải đâu, là hắn đã quen lối sống phóng túng..."

Nói nửa câu, La Huyền không nói được nữa. Hắn nên nói gì đây? Vạn Thiên Thành thô lỗ nhìn nàng chằm chằm, thực sự là quá đáng, gã hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của mình. 

Cơn giận vẫn luôn nhen nhóm của La Huyền càng lúc càng thổi bùng lên.

Tiểu Phụng đứng cúi đầu, ôm gói đồ. La Huyền chắp tay sau lưng, vì tức giận nên trầm mặc.

Một lúc sau, Tiểu Phụng cảm thấy trong lòng trống rỗng. Nàng chịu đựng sự thất vọng, đưa gói đồ cho hắn, nói: "Con đã xông hương đàn hương mà người thích nhất."

La Huyền đưa tay nhận lấy, mùi gỗ đàn hương thoang thoảng bay tới, hắn đặt gói đồ lên bàn, nhàn nhạt nói: "Ta đưa ngươi về."

Tiểu Phụng ngoan ngoãn đi theo hắn.

Lần này nàng mang theo hy vọng đi đến, lúc rời đi, trong lòng trống rỗng lạ thường.

Khi họ ra sân, trời đã tối.

Bóng lưng của sư phụ vẫn thẳng tắp như xưa nhưng nàng đã không cảm thấy an toàn nữa. Tiểu Phụng chịu đựng sự mất mát trong lòng, đi theo hắn. 

Khi đi đến sảnh chính, ngay lúc nàng đang suy nghĩ miên man, đột nhiên nghe thấy giọng nói của La Huyền: "Sẽ không có lần sau."

Tiểu Phụng không hiểu, hỏi: "Cái gì?"

La Huyền đứng trong sảnh tối, nhìn chằm chằm vào cửa chính, đưa lưng về phía Tiểu Phụng, nói: "Ngươi là đồ đệ của ta, những chuyện như vậy, sẽ không có lần sau."

Người phía sau không phản ứng gì, La Huyền cảm thấy hụt hẫng.

Khi đó, Vạn Thiên Thành đã chủ động mở lời làm người giám sát hắn dẫn dắt Tiểu Phụng đi đúng đường, La Huyền không có lý do gì để từ chối, không cho Vạn Thiên Thành đến gặp Tiểu Phụng. Mỗi lần gã đến, gã sẽ nói với những người trong giới võ lâm chính xác những chuyện gã tận mắt thấy nghe, trông những năm qua, gã giống như người giao tiếp giữa Ái Lao với giang hồ.

Tiểu Phụng ngày càng lớn, khuôn mặt càng trở nên động lòng người. Mỗi lần Vạn Thiên Thành đến, La Huyền nhìn thấy rõ sự ngạc nhiên trong mắt gã. La Huyền nuôi dưỡng Tiểu Phụng, ở mức độ nào đó, hắn đã mất quyền từ chối yêu cầu lên núi của Vạn Thiên Thành, vì vậy hắn đã đóng cửa núi, đó cũng là lý do tại sao hắn từ chối bất kỳ ai vào núi.

Bây giờ Tiểu Phụng đã xuống núi, Vạn Thiên Thành đột nhiên đề nghị đến gặp nàng, La Huyền không có lý do gì để từ chối.

Có lẽ người trong giới võ lâm không quá coi trọng chuyện vặt vãnh, hoặc có lẽ Vạn Thiên Thành bản tính phóng lưu, hoặc có lẽ gã cảm thấy Tiểu Phụng là hậu duệ của Ma giáo đang bị giam cầm, không cần phải tôn trọng, cho nên mới có ánh mắt tùy tiện như thế.

Cuối cùng, bất kể là vì lý do gì, Tiểu Phụng đều chịu uất ức.

La Huyền đứng trước cửa đại sảnh, ngoài cửa có tiếng người đi đường đang cười nói vui vẻ, nhưng trong đại sảnh lại tối om, ngột ngạt.

La Huyền không nói được nữa, bởi vì lời nói của hắn trống rỗng, vô lực, hắn tự hỏi, đệ tử của La Huyền có thể dựa vào hắn được bao nhiêu?

Phía sau truyền đến tiếng nức nở yếu ớt, La Huyền thẳng lưng che giấu cảm giác tội lỗi, sau đó quay người lại.

Tiểu Phụng cúi đầu, vai nàng khẽ run.

La Huyền chắp tay sau lưng, mặc dù trong phòng tối, nhưng hắn vẫn nhìn thấy nàng ngã xuống bệ bếp.

Nàng khóc càng lúc càng nhiều.

Ngày đó, Nhiếp Mị Nương chết, nàng không khóc, khi lên núi Ái Lao nàng cũng không khóc. Bây giờ nàng đã lớn, nhưng ngược lại thích khóc.

La Huyền đi đến chỗ Tiểu Phụng, đặt chiếc đèn lồng lên bàn khám bên cạnh. Hắn im lặng ngồi trên ghế, chờ đợi.

Tiểu Phụng không muốn khóc, nhưng nàng không thể dừng lại. Nàng không biết mình bắt đầu thích khóc từ khi nào, tiếng nức nở từ nhẹ đến nặng, rồi lại trở nên rất nhẹ.

La Huyền cảm thấy thời gian trôi qua rất dài, nhìn Tiểu Phụng cách mình mấy bước, hắn nhắm mắt lại, khi mở mắt ra như thể đã hạ quyết tâm, hắn khẽ nói: "Ngươi phải hiểu, muốn được tôn trọng, trước tiên phải có tư tách được tôn trọng."

Ý tứ dạy dỗ rất rõ ràng, như thể lời dịu dàng "sẽ không có lần sau" vừa rồi, không phải do hắn nói ra.

Vai Tiểu Phụng run rẩy, nàng đưa tay che miệng, kiềm nén tiếng nấc trong cổ họng.

La Huyền lại nói: "Ngươi khóc là vì cảm thấy mình uất ức." Nói đến đây, La Huyền dừng lại, giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Hôm nay, quả thực là ta đã khiến ngươi cảm thấy bị uất ức." Sau đó, hắn đổi chủ đề: "Ngươi có thể khóc hoặc không, nhưng ta hy vọng ngươi có thể biết xấu hổ mà phấn đấu, học thật giỏi y thuật, có danh tiếng tốt, như vậy người khác tự nhiên sẽ không thể bắt nạt ngươi nữa."

Tiểu Phụng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt La Huyền sáng ngời, giọng nói vừa nhẹ vừa nặng: "Ta sẽ không nói với ngươi lần thứ hai, nhưng ta hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ."

Tiểu Phụng vô thức gật đầu, trên mặt vẫn còn ướt nước mắt, vừa rồi nàng hoạt bát như trẻ con trước mặt A Kiều, bây giờ bị lời nói của La Huyền dạy dỗ như người lớn.

La Huyền chậm lại, nói với nàng: "Đừng khóc, ta sẽ xử lý Vạn Thiên Thành."

Nước mắt vừa mới ngừng lại rơi xuống, nàng sắp khóc nữa rồi.

Sau khi La Huyền nói xong, Tiểu Phụng không nói một lời.

Bây giờ hắn chỉ nói một câu, đừng khóc, nàng lại khóc.

Sau một hồi im lặng, La Huyền thở dài, nói: "Ngươi định khóc đến bao giờ?"

Tiểu Phụng cố nén nước mắt, nấc lên.

La Huyền không còn cách nào khác, đành phải đứng dậy, tiến về phía nàng một bước.

Tiểu Phụng sợ hãi lùi lại một bước, nàng lấy tay áo lau nước mắt, vừa khóc vừa nói: "Con sẽ không khóc nữa."

Nàng nói sẽ không khóc, nhưng vẫn còn nước mắt.

La Huyền thật sự không biết một người con gái tại sao lại có nhiều nước mắt đến vậy, La huyền vắt óc suy nghĩ, đột nhiên nảy ra một ý: "Nếu ngươi còn khóc như vậy nữa, ta sẽ không dẫn ngươi đi chợ đêm."

Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi hắn xuống núi. Hắn hứa sẽ đưa nàng đi chợ đêm, nhưng lại đưa nàng đi đến chùa Vô Tướng.

Tiểu Phụng nghe hắn nói vậy thì sửng sốt, không biết phải làm sao.

Sư phụ muốn đưa nàng đi chợ đêm?

Cánh cửa đại sảnh cuối cùng cũng mở ra, ánh đèn đủ màu sắc bên ngoài rọi vào. Tiểu Phụng đột nhiên vui vẻ hẳn lên, thì ra có cách khiến sư phụ thay đổi ý định.

Nàng đi theo La Huyền, chậm rãi bước đi. Đột nhiên, nàng hiểu được phương pháp chinh phục tất cả nam nhân trên đời mà không cần thầy dạy.

(Từ đó trong Phụng bừng nắng hạ, mặt trời chân lý chiếu qua tim)

.......

Góc nhỏ:

A Kiều vừa quay người đi hai bước đã nghe thấy Tiểu Phụng vui vẻ gọi: "Sư phụ." A Kiều thở dài rời đi, không biết La Huyền sẽ làm gì.

La Huyền: Ta thì có thể làm gì?

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top