Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 57: Tiểu Phụng tức giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phật hội cuối cùng cũng kết thúc, các môn phái giang hồ đã giải tán nhưng thành Nhĩ Hải vẫn tấp nập người qua lại.

Trong thời gian này, Trần Thiên Tướng ngày nào cũng đến Tế Thế Đường giúp đỡ, Nhiếp Tiểu Phụng cũng không cho Tiểu Phụng đi hội chùa nữa, ngược lại, cho Tiểu Phụng lên núi săn bắn với A Kiều.

Tiểu Phụng thấy A Kiều giỏi bắn cung trong lòng rất ngưỡng mộ, vì vậy luôn gọi A Kiều là A Kiều ca, điều này khiến A Kiều rất vui, càng nghe lời nàng hơn. Ngay cả khi Nhiếp Tiểu Phụng mắng Tiểu Phụng không chăm chỉ học y, A Kiều cũng thường lên tiếng nói thay cho nàng, khiến Nhiếp Tiểu Phụng cảm thấy mình giống như một người mẹ kế.

La Huyền không biết tâm tính lúc này của mình là gì. Trước kia hắn rất chán ghét Nhiếp Tiểu Phụng đến gần Tiểu Phụng. Bây giờ hắn lại để Tiểu Phụng bên cạnh Nhiếp Tiểu Phụng cả ngày, ở trong chùa Vô Tướng lâu như vậy, cũng không hỏi thăm chuyện của Tiểu Phụng.

Nhiếp Tiểu Phụng đối với việc này vô cùng cao hứng. La Huyền không quan tâm đến bất cứ điều gì thì càng tốt, nhưng tốt hơn hắn nên ở lại chùa Vô Tướng cả buổi sáng và tối luôn đi, đừng trở về nữa, nhưng La Huyền dù có muộn thế nào cũng đều quay lại vào buổi tối làm cho Nhiếp Tiểu Phụng khá thất vọng.

Sáng nay, Tiểu Phụng đã chuẩn bị đồ ăn từ sớm, đến giờ hẹn cùng theo A Kiều ra ngoài. 

Tiểu Phụng rất muốn đi săn với A Kiều vì nàng hâm mộ tài bắn cung của y. Tiểu Phụng biết A Kiều rất tốt với mình, thậm chí A Kiều còn cho nàng chạm vào cây cung mà y yêu quý nhất.

Nàng vui vẻ đi theo A Kiều, Nhiếp Tiểu Phụng nhìn thấy, chỉ để lại một câu dặn dò họ cẩn thận rồi quay người, định đi vào nhà.

Tiểu Phụng đi theo A Kiều được hai bước, A Kiều bỗng quay lại cầm gói thức ăn khô và túi nước từ tay Tiểu Phụng rồi đeo lên người mình.

La Huyền từ cửa bước vào nhìn thấy cảnh này, hắn cau mày theo bản năng.

Tiểu Phụng tinh mắt nhìn thấy La Huyền, nàng vui vẻ chạy đến, nói: "Sư phụ, đêm qua người về muộn, con không nhìn thấy người về."

La Huyền tránh ánh mắt của nàng, đáp: "Tối qua Phật hội kết thúc, có một số việc cần phải xử lý."

Tiểu Phụng nói: "Ồ" một tiếng, rồi nói: "Ngươi chờ một chút." Nói xong, nàng chạy vào nhà, lấy ra mấy quả táo dại đưa cho La Huyền, nói: "Hôm qua con cùng A Kiều lên núi, con tự hái cho người, ăn ngon lắm, người nếm thử xem."

Qủa táo đỏ tươi, căng mọng, La Huyền đang định nói 'không', liền nghe thấy âm thanh chế giễu quen thuộc của Nhiếp Tiểu Phụng: "Sư phụ ngươi là người lớn sao lại ăn táo dại? Ngươi đem theo để dành cho A Kiều buổi trưa..."

Nhiếp Tiểu Phụng còn chưa kịp nói chữ "ăn", La Huyền đã đưa tay lấy táo dại từ tay Tiểu Phụng, tự nhiên bỏ vào vạt áo.

Nhiếp Tiểu Phụng sửng sốt một lát, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, trong lòng chỉ muốn chửi thầm. Tại sao La Huyền lại không tuân thủ quy củ?

La Huyền cất quả táo rồi nói với A Kiều: "Nếu như làm chậm trễ việc săn bắn của ngươi, ngươi không cần mang nàng theo."

A Kiều phất tay nói: "Không cần."

La Huyền khẽ cười nhạt, còn chưa kịp nói đã bị Nhiếp Tiểu Phụng ngắt lời: "Đi nhanh đi."

A Kiều khom người chào La Huyền rồi cùng Tiểu Phụng đi ra ngoài.

La Huyền nhất thời không nói nên lời, Nhiếp Tiểu Phụng rõ ràng là đang nhắm vào hắn. Hắn hít một hơi thật sâu, trước khi kịp cãi nhau với Nhiếp Tiểu Phụng, hắn đã nghe thấy tiếng dì Hoàng hỏi thăm và giọng nói ngọt ngào của Tiểu Phụng đáp lại ở ngoài cửa.

La Huyền không nói gì nữa.

Sau đó dì Hoàng đi vào, theo sau là Trần Thiên Tướng xách một bao gạo.

Dì Hoàng nhìn thấy La Huyền, cười nói: "La Thần y, hai đồ đệ của ngài quả thực là những đứa trẻ ngoan." Dì Hoàng nói với Trần Thiên Tướng: "Bỏ chúng vào vò gạo bên cạnh bếp lò đi."

Trần Thiên Tướng gọi sư phụ rồi nhanh chóng đi đến đó.

Dì Hoàng nhìn dáng người cao lớn của Trần Thiên Tướng một cách hiền từ, vui vẻ nói: "Đứa trẻ này thật sự rất chăm chỉ." Dì Hoàng lại hỏi La Huyền: "Thần y, ngài đã tìm được vợ cho Thiên Tướng chưa?"

La Huyền bị hỏi câu này làm cho bất ngờ, không biết trả lời thế nào, nhưng dì Hoàng vẫn đang nhìn hắn. La Huyền sắc mặt cứng đờ, đáp: "Vẫn chưa."

Nhiếp Tiểu Phụng cười khẩy, tất nhiên là chưa rồi, hắn chưa từng nghĩ đến điều đó, trong lòng hắn chỉ có đạo lý vớ vẩn, thế gian thì sao, làm sao hắn có thể quan tâm đến chuyện vặt vãnh cho đồ đệ của mình.

Dì Hoàng vội nói: "Thiên Tướng là một đứa trẻ lương thiện, đàng hoàng, y thuật tốt, lại có sư phụ như Thần y, chắc chắn sẽ không khó khăn để tìm vợ, còn Tiểu Phụng, đứa trẻ này thực sự rất xinh đẹp, cô nương ở thành Nhĩ Hải chúng ta không có ai xinh đẹp bằng nàng, không đầy hai năm nữa, La thần y có thể trở thành nhạc phụ rồi."

Dì Hoàng trong lời nói muốn khen La Huyền, nhưng La Huyền nghe xong lại cảm thấy rất không thoải mái.

Nhiếp Tiểu Phụng thấy vẻ mặt biến sắc của hắn, trong lòng mừng thầm. Dì Hoàng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, vội vàng đổi chủ đề, nói: "Ta đi gặp Thiên Tướng, không biết cơm có đúng chỗ không."

Dì Hoàng vừa rời đi, Nhiếp Tiểu Phụng hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, La Huyền trầm mặc đứng một lúc, cũng rời đi.

...

Mùi đàn hương càng làm tăng thêm hương vị của người tu hành.

La Huyền cầm kinh, nghĩ đến chiếc áo choàng thơm mùi đàn hương trên người. Tâm trí hắn lại bay xa, làn khói dập dờn khiến hắn hơi thất thần, giống như có thứ gì đó quanh quẩn trong tim, khiến khắp cảm thấy sầu muộn.

Trong suốt thời gian diễn ra Đại hội Phật giáo, La Huyền liên tục đến chùa Vô Tướng. Năm nay hắn đến chùa Vô Tướng quá thường xuyên, những năm trước khi tổ chức đại hội, hắn chỉ đến vài lần hoặc có khi còn không xuất hiện.

Liên Ngộ đặt kinh xuống, đưa tay thêm một tách trà cho La Huyền, nói: "La huynh, uống trà đi."

La Huyền lấy lại tinh thần, liếc nhìn Liên Ngộ. 

Liên Ngộ rũ mắt xuống, nhàn nhã rót trà.

La Huyền cầm chặt kinh rồi lại đặt xuống. Thấy Liên Ngộ ngẩng đầu mỉm cười với mình, chàng dẫn đầu cầm tách trà lên nhấp một ngụm.

Khuôn mặt chàng như ngọc, đôi mắt trong veo mà sâu thẩm, trông giống như một người đàn ông tuấn tú quyền quý, nếu không phải vì chàng là người hướng Phật, chắc sẽ có rất nhiều nữ nhân quay quanh.

La Huyền cầm lấy tách trà, nhấp vài ngụm.

Liên Ngộ thấy hắn uống xong, khẽ mỉm cười: "Nếu mệt thì đến Hương Tuyết Các nghỉ ngơi đi."

La Huyền không giả vờ, đứng dậy nói: "Được."

Gió thu hơi lạnh. La Huyền đứng trong Hương Tuyết Các ngắm nhìn những cây mận nghiêng cành, bởi vì chuyện của Vạn Thiên Thành, La Huyền mới nhận ra Nhiếp Tiểu Phụng không để ý đến mình, cho nên ngày qua ngày, Nhiếp Tiểu Phụng và hắn cơ bản không có gì để nói.

La Huyền muốn hỏi về Tiểu Phụng, lại không hỏi được. Nhưng cho dù không biết, La Huyền vẫn có thể cảm nhận được sự gần gũi của Tiểu Phụng với A Kiều, giống như sáng nay, nàng vừa nói vừa cười, thân mật theo y ra khỏi cửa.

Lời dì Hoàng nói vẫn quanh quẩn bên tai, hai năm nữa hắn sẽ thành nhạc phụ, hắn không ngờ sẽ có một ngày, tiểu cô nương bên cạnh hắn sẽ bỏ hắn đi, mặc dù hắn đã nhận ra nàng đã trưởng thành.

Trong lòng lạnh lẽo, hắn mím môi nhìn nhành cây trơ trụi, ngơ ngác một lúc. Dẫu biết nam nữ lấy nhau là bản tính của con người, nhưng hắn thực sự không thể quyết định được Tiểu Phụng. 

(Sao hổng lựa cái cây nào nhành lá tươi tốt mà nhìn?)

Là không muốn sao? Đột nhiên, nghĩ đến vấn đề này khiến hắn cảm thấy hổ thẹn, La Huyền khó chịu quay lại chỗ ngồi.

"Thần y." Giọng nói ngạc nhiên vang lên.

La Huyền quay lại, nhìn thấy Tiểu Bách Linh đang đứng cách đình vài bước, hắn thu lại suy nghĩ trong đầu, đứng dậy.

Tiểu Bách Linh chậm rãi bước vào đình, mỉm cười nhẹ nhàng, nói: "Không ngờ thần y lại ở đây."

La Huyền cười gật đầu nói: "Cô nương."

Nụ cười của Tiểu Bách Linh sâu hơn: "Lúc trước, chùa Vô Tướng có quá nhiều người, hôm nay hiếm khi thanh vắng, thần y mời ngồi."

La Huyền lại ngồi xuống với Tiểu Bách Linh.

Tiểu Bách Linh nói: "Nghe nói thần y đang phiên dịch kinh thư ở chùa Vô Tướng?"

La Huyền lịch sự nói: "Không, ta chỉ thỉnh thoảng có hứng thú thôi."

Tiểu Bách Linh cười với hắn, La Huyền bình tĩnh nhìn ra ngoài đình.

Tiểu Bách Linh theo ánh mắt của hắn ngắm phong cảnh bên ngoài, đột nhiên hỏi: "Lúc trước, vụ tấn công thần y cũng là do ta gây ra. Ta định bày một bàn rượu mời thần y đến bày tỏ lời xin lỗi, không ngờ thần y lại từ chối."

La Huyền xin lỗi: "Cô nương lo lắng quá rồi. Lần đó không phải lỗi của cô. Cô không cần phải làm như vậy."

Vài ngày trước, khi Phật hội sắp kết thúc, Vạn Thiên Thành đến gặp hắn và nói rằng Tiểu Bách Linh đích thân mời hắn nhưng sợ hắn không đi, nên đã nhờ Vạn Thiên Thành nói thay, nhưng La Huyền vẫn không đi. Thứ nhất, hắn không thích uống rượu, thứ hai, hắn thực sự không thích đến thanh lâu để giao lưu.

Tiểu Bách Linh nói đùa: "Có phải La thần y từ chối vì nghĩ nơi đó là thanh lâu không?"

La Huyền vội vàng nói: "Ta không thích uống rượu."

Tiểu Bách Linh tươi cười nhìn hắn, nói: "Ta có thể mời thần y uống trà không?"

Lời nói của Tiểu Bách Linh có chút thẳng thắn khiến La Huyền kinh ngạc một lúc, sau đó ánh mắt hắn rơi xuống đôi má đỏ hây hây của Tiểu Bách Linh, hắn chợt nhớ đến điều gì đó, bỗng im lặng trong giây lát.

...

A Kiều khá lo lắng về cơn ho của Niếp Tiểu Phụng, nhưng y có việc phải ra ngoài, vì vậy, Tiểu Phụng nhanh chóng đảm bảo với A Kiều rằng nếu Niếp Tiểu Phụng có việc gì, nàng chắc chắn sẽ đi tìm sư phụ của mình, A Kiều mới an tâm ra ngoài.

Buổi trưa, Tiểu Phụng cầm lòng không đậu muốn đi tìm La Huyền, cho nên nàng đã đem theo lòng nhớ mong đi đến chùa Vô Tướng.

Khi đến chùa Vô Tướng, Tiểu Phụng do dự đi vòng vòng bên ngoài, trong lúc nàng đang do dự, đột nhiên nhìn thấy có người đang đi đến, Tiểu Phụng mừng rỡ hét lên: "Hòa thượng kia, mau qua đây."

Ánh mắt của Liên Ngộ rơi trên người nàng, Tiểu Phụng đợi chàng đến mới hỏi: "Sư phụ của ta đâu?"

Liên Ngộ vừa trở về từ Phủ thành chủ gặp Tiểu Phụng ở ngoài cổng chùa Vô Tướng, chàng mỉm cười, điền đạm nói: "Ta mới từ bên ngoài trở về, làm sao ta biết sư phụ ngươi đang ở đâu?"

Tiểu hòa thượng bên cạnh Liên Ngộ há miệng, kinh ngạc nhìn Liên Ngộ, sau đó lại ngậm miệng lại.

Tiểu Phụng nghe vậy thì cắn môi, tức giận nói: "Sư phụ ta ngày nào cũng ở trong chùa Vô Tướng các ngươi, sao ngươi không biết."

Liên Ngộ vẫn ôn hòa hỏi: "Sao các ngươi không vào chùa?"

Tiểu Phụng nhăn mũi, đương nhiên là ghét các ngươi rồi.

Một tiểu hòa thượng chạy ra khỏi cổng chùa Vô Tướng, vui mừng nói: "Liên Ngộ đại sư về rồi."

Liên Ngộ mỉm cười gật đầu, sau đó nói với Tiểu Phụng: "Đi theo ta."

Tiểu Phụng ở phía sau trừng mắt nhìn chàng, nhưng vẫn đi theo chàng vào trong.

Tiểu hòa thượng tò mò hỏi: "Đây là ai?"

Liên Ngộ chậm rãi đáp: "Là đồ đệ của La đại hiệp."

Tiểu hòa thượng ngạc nhiên khẽ "ồ" một tiếng, rồi tò mò nhìn Tiểu Phụng.

Tiểu Phụng không hề tỏ ra yếu thế, giương mắt nhìn hắn, Tiểu hòa thượng thấy vậy liền nhe răng cười với nàng.

Liên Ngộ dẫn nàng vào trong sân của mình.

Tiểu Phụng là người đầu tiên xông vào, phát hiện trong sân rất yên tĩnh, nàng quay người nhìn về phía Liên Ngộ, Liên Ngộ nhàn nhã nói: "Có lẽ là ở Hương Tuyết Các."

Liên Ngộ quay đầu lại, nói với Tiểu hòa thượng bên cạnh: "Đi Hương Tuyết Các xem thử có thần y ở đó không."

Tiểu hòa thượng vừa định rời đi, Tiểu Phụng nói: "Ta cũng đi."

Liên Ngộ ngăn cản nàng lại: "Đợi đã."

Tiểu Phụng bất mãn nhìn chàng, Liên Ngộ nói với tiểu hòa thượng: "Để ta đưa nàng đi."

Tiểu Phụng cảnh giác nhìn chàng, Liên Ngộ vẩy tàn hương dập tắt đàn hương, chậm rãi nói: "Đi thôi."

Liên Ngộ đi ra khỏi sân trước, Tiểu Phụng không vui nhưng lập tức đi theo, nghe thấy tiếng bước chân nhỏ phía sau, vẻ mặt của Liên Ngộ trở nên ôn hòa hơn.

Gió thu càng ngày càng lạnh, uống một tách trà nóng trong đình là thích hợp nhất. Tiểu Bách Linh không ngờ có ngày cô sẽ ngồi một mình với La Huyền uống trà, lặng lẽ, không có tiếng động xung quanh, không phải như ở Minh Nguyệt phường.

Có lẽ La Huyền cũng giống như tách trà này, chỉ có ở nơi yên tĩnh như vậy mới có thể thưởng thức trọn vẹn dư vị tinh khiết. Tiểu Bách Linh nâng tách trà lên, mỉm cười nhìn La Huyền.

Bị nàng nhìn như vậy, La Huyền cảm thấy có chút không ổn, người như hắn không thích nhất là ràng buộc tình cảm, Tiểu Phụng đối với hắn là trách nhiệm, nhưng Tiểu Bách Linh đối với hắn cũng chỉ là một người xa lạ, cho nên hắn không cần phải khách sáo với nàng. Nghĩ vậy, La Huyền đang định khéo léo từ chối, thì bỗng nghe thấy ngoài đình có tiếng gọi: "Sư phụ."

Trong giọng nói tràn ngập sự tức giận, lo lắng và sợ hãi.

La Huyền quay người, nhìn thấy Tiểu Phụng cũng đang chăm chăm nhìn hắn. 

La Huyền theo bản năng đứng dậy, đi về phía nàng. Tiểu Phụng tính tình bốc đồng, một khi tức giận sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì. Nơi đây là thánh địa Phật môn, có người ngoài ở đây, nếu nàng nóng nãy nói ra điều gì không nên nói, chẳng phải sẽ rất tệ sao?

La Huyền vội vàng chạy đến, cố ý ngăn Tiểu Phụng nói câu thứ hai: "Ngươi tìm ta có chuyện gì? Tại sao không ở cùng Tiểu Thiện? A Kiều đâu? Hôm nay ngươi không lên núi sao?"

Một loạt câu hỏi tuôn ra khỏi miệng, La Huyền bày ra dáng vẻ nghiêm khắc mà bình tĩnh, giống như một người thầy đang dạy dỗ đồ đệ, không hề có sự thân mật như thường ngày.

Tiểu Phụng ngơ ngác nhìn hắn, trong đầu nàng tràn ngập cảnh tượng sư phụ mỉm cười với người phụ nữ đối diện.

Trong đầu Tiểu Phụng như có tiếng nổ thật lớn, bên tai tràn ngập tiếng vo ve. Bởi vì Nhiếp Tiểu Phụng đến, nàng biết sư phụ sẽ không dễ dàng chấp nhận nàng, nhưng nàng không ngờ rằng bên cạnh sư phụ sẽ có người phụ nữ khác.

Làm sao có thể có những người phụ nữ khác bên cạnh sư phụ? Sư phụ sẽ mỉm cười với người phụ nữ đó, dịu dàng đến như vậy. Khi bị nàng nhìn thấy, người vẫn điềm nhiên hỏi nàng vì sao đến đây?

Ngay khi cơn giận của Tiểu Phụng sắp không thể khống chế được nữa, Liên Ngộ đứng cách đó không xa, khẽ nói: "Lúc nãy nàng đến chùa Vô Tướng, nhất định có chuyện gấp nên ta đưa nàng đến đây."

La Huyền nghe xong, cố bình tĩnh hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Tiểu Bách Linh từ phía sau La Huyền đi ra, thấy Tiểu Phụng thì kinh ngạc.

La Huyền không cho Tiểu Phụng cơ hội nói chuyện, vội vàng nói: "Đi thôi, vừa đi vừa nói."

La Huyền lại nói với Liên Ngộ: "Hôm nay phiên dịch kinh đến đây, ngày mai ta lại đến."

Liên Ngộ lần chuỗi hạt, đáp: "Được."

La Huyền bước hai bước, Tiểu Phụng vẫn chưa đuổi kịp, hắn hơi nhíu mày, quay đầu nhìn lại.

Tiểu Phụng đang nhìn Tiểu Bách Linh, Tiểu Bách Linh cũng bị ánh mắt của nàng dọa sợ.

La Huyền lập tức mắng: "Mau đi theo ta."

Tiểu Bách Linh lần đầu tiên thấy La Huyền nghiêm khắc như vậy, thấy mắt Tiểu Phụng đỏ hoe, liền nhỏ giọng nói: "Đồ đệ của ngài sắp khóc rồi, ngài còn mắng nàng."

Người phụ nữ này lại nói chuyện với sư phụ của nàng thân mật như vậy, không biết bọn họ đã quen nhau bao lâu rồi.

Sự đau đớn và tức giận bị kìm nén của Tiểu Phụng bùng nổ qua đôi mắt của nàng.

La Huyền sợ Tiểu Phụng sẽ bướng bỉnh, vì vậy hắn nhanh chóng lùi lại hai bước, mím chặt môi, lấy ra vẻ uy nghiêm thường ngày, nghiêm nghị nói: "Ngươi không nghe thấy lời sư phụ ngươi nói sao?"

Một mặt hung dữ như vậy khiến Tiểu Bách Linh sợ hãi, chuỗi hạt trong tay Liên Ngộ khẽ dừng lại.

Khí thế trên người La Huyền quá lớn, Tiểu Phụng mím môi đi theo hắn với đôi mắt đỏ hoe.

Sau khi rời khỏi chùa bằng cửa sau, La Huyền đi chậm lại, đợi Tiểu Phụng đuổi kịp, sánh bước cùng nàng.

Một lúc sau, hắn nói : "Tối qua ta phiên dịch kinh hơi muộn, nên không quay lại."

Vừa nói hắn vừa liếc nhìn Tiểu Phụng, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Rốt cuộc, Tiểu Phụng không thể kìm nén cơn tức giận của mình nữa, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt lo lắng của hắn, lạnh lùng nói: "Người tự lo cho mình, sao có thời gian quan tâm đến chúng ta."

La Huyền bị đôi mắt đỏ hoe của Tiểu Phụng làm cho sợ hãi, hắn không khỏi tự bào chữa: "Ta đã nói là ta đang phiên dịch kinh thư."

Thấy hắn vẫn còn đang nói dối, Tiểu Phụng tức giận hét lên: "Phiên dịch kinh thư? Người đang lừa ai? Người suýt nữa thì hôn người phụ nữ khác, nếu hôm nay ta không đến, ta và Thiên Tướng chắc vài ngày nữa sẽ phải gọi nàng là sư nương."

Đây là lần đầu tiên nàng lớn tiếng với hắn, bất kể quan hệ sư đồ hay sự khác biệt lớn nhỏ. La Huyền đột nhiên có chút yếu lòng trước khí thế của nàng, hắn mím môi nói: "Ngươi đang nói nhảm gì vậy? Ta và Tiểu Bách Linh chỉ vừa tình cờ gặp nhau, sao có thể tệ như ngươi nói."

Tiểu Phụng hoàn toàn bị cơn tức giận nuốt chửng, bất chấp lời dạy dỗ hằng ngày của Nhiếp Tiểu Phụng, hét lớn: "Người tình cờ gặp mặt, lại đối xử dịu dàng như vậy. Không phải người vẫn luôn nói nam nữ có khác sao? Người tình cờ gặp mặt, lại ngồi cùng nhau thân mật như vậy?"

La Huyền bị nàng làm cho sợ hãi, lẩm bẩm: "Vốn dĩ nàng là kỹ nữ."

Tiểu Phụng nghe vậy, không thể tin được nói: "Người nói gì? Kỹ nữ?"

La Huyền bị nàng ép phải lùi lại một bước, có chút ngượng ngùng tránh đi ánh mắt của nàng.

Tiểu Phụng lạnh lùng nói: "Kỹ nữ, sao người lại quen nàng? Sư phụ đã từng ngủ với kỹ nữ chưa?"

La Huyền bị nàng trắng trợn làm nhục.

Tiểu Phụng thấy hắn im lặng, càng chắc chắn mình đã nói trúng tim đen của La Huyền. Nước mắt cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi xuống. Từ khi biết kết cục của nàng và sư phụ, nàng vẫn luôn lo lắng, sợ người sẽ ghét nàng, rời xa nàng, phản bội nàng. Để có thể thân cận với hắn, nàng luôn tỉ mỉ làm mọi thứ khiến cho hắn hài lòng, làm mọi việc theo ý muốn của hắn. 

Nàng vẫn luôn hy vọng, chỉ cần sư phụ có chút tình cảm với nàng, nàng cũng thấy hạnh phúc rồi. Nhưng sự thật thì thế nào, bên cạnh hắn có một người phụ nữ khắc, hắn tìm đến người phụ nữ đó ở thanh lâu, hắn chỉ đơn giản là đang chà đạp lên trái tim nàng.

Trong lòng Tiểu Phụng như bị người ta cắt đi từng miếng thịt, sắc mặt tái nhợt vì đau đớn, nàng bướng bỉnh nhìn La Huyền, thất vọng cùng tổn thương hóa thành một câu nói mỉa mai: "Không ngờ sư phụ lại đi thanh lâu."

Tiểu Phụng tức cười, lau nước mắt trên mặt, nói: "Ở thanh lâu thì ở thanh lâu, viện cớ dịch kinh làm gì?"

Bên cạnh La Huyền có một người phụ nữ khác, hơn nữa nàng còn là kỹ nữ. Lúc này, cơn giận của Tiểu Phụng giống như một đóm lửa nhỏ cháy lan cả khu rừng, nàng hoàn toàn không tự chủ được nữa, tiến đến gần La Huyền, hỏi: "Sao người không nói gì? Người không có gì để nói sao?"

Một câu nói không tôn trọng sư trưởng như vậy được thốt ra một cách lưu loát từ miệng nàng, La Huyền lập tức nỗi giận, mắng: "Câm miệng."

Tiểu Phụng hoàn toàn không sợ khí thế của hắn, gầm lên: "Ta sẽ không, người đã dám làm tại sao sợ người khác nói."

Khóe miệng La Huyền run rẩy, đè nén lửa giận, cãi lại: "Ta đã làm gì? Chỉ là một tách trà thôi mà."

"Ha, một tách trà." Tiểu Phụng cười khẩy nhìn hắn, nói: "Tại sao người chưa từng uống như thế này với ta?"

Nghe vậy, các cơ trên mặt La Huyền không khỏi run lên lần nữa.

Thấy Tiểu Phụng càng nói càng sai, mà ứng của nàng cũng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn. Nàng không những không thu hồi tình cảm với mình, mà còn hành động giống như... giống như....

La Huyền không quan tâm đến cảm xúc sợ hãi đang dấy lên trong lòng, ánh mắt trở nên sắc lẹm, quét qua Tiểu Phụng rồi rơi xuống trên đường, lạnh lùng nói: "Ngươi đang nói nhảm gì vậy?"

Tiểu Phụng lúc này không chút sợ hãi, nhìn chằm chằm vào hắn, tiến lại gần thêm nửa bước, nói từng chữ: "Ta đã nhìn thấy tất cả rồi."

La Huyền cúi đầu nhìn nàng, Tiểu Phụng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng, hai má vẫn luôn hồng hào giờ đã trở nên trắng bệch, cơ thể nàng run lên gần như dán vào người hắn.

La Huyền lúng túng, thu hồi ánh mắt, nhủ thầm đây là cảm giác không nên xuất hiện.

Hắn lập tức lùi lại nửa bước, mất tự nhiên quay người rời đi: "Ngươi định làm loạn đến khi nào?"

Người nói giống như là nàng đang vô cứ làm loạn sao? Tiểu Phụng càng trở nên bướng bỉnh hơn, không suy nghĩ ôm hắn từ phía sau, nói: "Người không thể không giải thích mà bỏ đi."

La Huyền bị nàng ôm bất ngờ, khẽ sững người.

Thấy hắn để mặc cho nàng ôm từ phía sau, nàng liền hét lên: "Chuyện gì đã xảy ra giữa người và nàng, tại sao nàng lại nhìn người như vậy? người đã uống trà với nàng bao nhiêu lần rồi?"

Phía sau núi yên tĩnh, gió mát thổi từng cơn, thỉnh thoảng có tiếng chim bay qua lại.

Đầu óc La Huyền trống rỗng, hắn không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì bao gồm những câu hỏi của Tiểu Phụng. Mọi giác quan của hắn đều tập trung vào cánh tay bên hông, La Huyền khẽ cúi đầu, nhìn đôi bàn tay trắng muốt đang ôm chặt lấy hắn, sợ hắn sẽ bỏ đi.

Trái tim La Huyền đạp thình thịch, cố đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, khí thế bỗng dâng lên, hắn lạnh giọng nói: "Đủ rồi."

Đủ rồi, thực sự không thể để nàng nói nữa! Tiểu Phụng đang định nói tiếp, La Huyền đã hét lên: "Buông ra!"

Khi Tiểu Phụng nhận ra mình đang ôm hắn thì đã muộn, sửng sốt đến mức quên buông.

Thấy nàng vẫn chưa chịu buông, La Huyền tức giận giơ tay đánh vào tay Tiểu Phụng, sau đó dừng lại, hung hắng kéo tay nàng ra. Hắn quay lưng lại với nàng, lạnh lùng nói: "Ngươi đã nói nhiều lời vô lễ như vậy, giờ còn dám ngăn cản ta sao?"

Tiểu Phụng vô thức phản bác: "Người không giải thích rõ ràng chuyện của người phụ nữ kia."

La Huyền chậm rãi quay người lại, vẻ mặt lạnh lùng, như thể hắn không quan tâm đến bất cứ điều gì, hừ lạnh một tiếng, nói: "Không đến lượt ngươi quan tâm đến chuyện của sư phụ."

(Ờ, ai thèm?)

La Huyền quay người rời đi, Tiểu Phụng bướng bỉnh nói: "Đương nhiên ta phải quan tâm."

La Huyền không quay đầu lại, hung hăng nói: "Nghe ta nói đây."

Cách đó vài bước, La Huyền dùng giọng điệu lạnh lùng, tàn nhẫn nói với nàng: "Nhiếp Tiểu Phụng, nhớ hãy kỹ thân phận của ngươi. Ngươi là đệ tử của ta, ta là sư phụ của ngươi, sau này nếu ngươi còn dám làm như vậy nữa, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi."

Tiểu Phụng không ngờ hắn sẽ nói như vậy với nàng, nàng cảm thấy đầu óc quay cuồng, không đứng vững nữa, giương mắt nhìn La Huyền rời đi.

Một lúc sau, nàng bám vào một tảng đá lớn ven đường, ngồi xuống. Nước mắt tràn mi, nàng chỉ cảm thấy toàn thân mình lạnh ngắt.

Sự thật đã chứng minh cho nàng biết, những gì Nhiếp Tiểu Phụng nói đều đúng.

La Huyền không thích nàng chút nào, hắn thích một người phụ nữ khác.

Suốt tám năm sống trên núi Ái Lao, Tiểu Phụng chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào khác xuất hiện bên cạnh La Huyền. Sau khi Nhiếp Tiểu Phụng đến, nàng cũng không nói La Huyền có người phụ nữ khác.

Trong suy nghĩ của nàng, cho dù hắn không thích nàng, những người phụ nữ khác cũng không có cơ hội. Tại sao bây giờ lại như vậy?

Không biết qua bao lâu, có một người đứng bên cạnh nàng.

Đường núi vắng vẻ nhưng Tiểu Phụng không sợ, nàng ngẩng đầu nhìn người nọ, trên mặt đầy nước mắt.

Liên Ngộ lần chuỗi, giữa hai lông mày có hơi nhíu lại, nói với Tiểu Phụng: "Sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi đã cùng La đại hiệp xuống núi sao?"

Tiểu Phụng không muốn để ý đến chàng, nhưng nước mắt trên mặt đã ngừng rơi.

Liên Ngộ vẫn đứng đó, không nói gì cũng không an ủi.

Có người ngoài, Tiểu Phụng không khóc nữa. Nàng lau nước mắt muốn đứng dậy, nhưng vì khóc lâu mà nàng lại đột ngột đứng dậy, nên trước mắt tối sầm, Tiểu Phụng nghĩ thầm 'ôi không, ngã trước mặt một tên hòa thượng đáng ghét, thật là xấu hổ quá đi.'

Không có cơn đau như đã tưởng, mùi gỗ đàn hương thoang thoảng quanh chớp mũi, Tiểu Phụng tham lam hít vào một hơi.

Nàng không tránh khỏi vòng tay chàng ngay, Liên Ngộ cũng không nhúc nhích, để nàng ôm mình, đợi nàng đứng vững, chàng mới buông thõng tay, tiếp tục lần chuỗi niệm phật, đôi mắt bình thản giống như một vị Phật từ bi đang quan sát sự thăng trầm của thế gian.

Mùi hương trên người chàng nếu ngửi kĩ thì cũng không giống mùi hương trên người sư phụ lắm, Tiểu Phụng thất vọng đứng dậy, bỏ đi không thèm chào hỏi.

Liên Ngộ lần chuỗi hạt, điền đạm nói: "Chờ đã."

Tiểu Phụng ngó lơ, bước chân không hề dừng lại. Đi được một lúc, nàng tức giận quay lại trừng mắt nhìn chàng, hung dữ nói: "Sao ngươi đi theo ta?"

Liên Ngộ chắp tay, nói: "Ngươi xuống núi một mình không an toàn."

Tiểu Phụng hừ lạnh, nói: "Lúc đến đây ta cũng đi một mình."

Liên Ngộ cười nói: "Lúc nãy ngươi đi từ cửa chính, có nhiều người qua lại, bây giờ là sau núi, vắng vẻ."

Tiểu Phụng nhìn xung quanh, chỉ có cây cao vút và tiếng chim hót, nàng khẽ hừ một tiếng, chán ghét bỏ đi.

Dốc đá xen kẻ nằm kề với nhau, Tiểu Phụng đi phía trước lại ngửi thấy mùi đàn hương trên vạt áo của Liên Ngộ.

Mùi hương rất tinh tế, nó không giống với mùi hương của sư phụ lắm. Rõ ràng nàng đã dùng gỗ đàn hương tốt nhất xông áo cho người, tại sao mùi hương trên người Liên Ngộ lại thơm hơn?

Tiểu Phụng muốn hỏi chàng nhưng lại không muốn nói chuyện với nàng, vì vậy tự mình mâu thuẫn với mình một lúc.

Khi Liên Ngộ đưa nàng xuống chân núi, định quay người rời đi, Tiểu Phụng không nhịn được hỏi: "Ngươi mua gỗ đàn hương ở đâu?"

Liên Ngộ khẽ nhướng mày, cười nói: "Ta tự làm."

Tiểu Phụng bĩu môi, trong lòng có chút thất vọng. Hóa ra chàng tự làm, điều đó đồng nghĩa với việc nàng không thể mua nó.

Tiểu Phụng mang theo thất vọng trở về, Liên Ngộ đứng trên nấc thang nhìn theo, đợi nàng đi khuất mới chậm rãi rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top