Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 63: Tiểu Phụng ngã xuống vách núi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lát sau, trong rừng rậm vang lên tiếng thét chói tai.

Mọi người nhìn nhau, rất nhiều người mặc đồ đen hoảng loạn chạy ra ngoài, theo sau là những tiếng bước chân hỗn loạn.

Dư Anh Hoa thoát chết, cùng mọi người nhìn lại. Các đội lính thiết giáp bắn tên vào những người mặc đồ đen. Dư Anh Hoa và mọi người đều sửng sốt. Nhưng khi nhìn thấy một bóng người quen thuộc, Dư Anh Hoa đột nhiên có cảm giác như mình đã nhìn thấy một vị cứu tinh.

"Cha."

Dư Anh Hoa chạy tới, Dư Cương Trụ thấy con gái mình vẫn bình an vô sự, liền dang tay ôm chặt lấy nàng.

A Kiều nhìn quân đội đột nhiên tới, ánh mắt rất phức tạp, vừa quen thuộc, vừa lưu luyến cùng vừa tránh né.

Để người của mình xử lý những người đàn ông mặc đồ đen còn lại, Hùng Tam đi về phía A Kiều, cao giọng nói: "Tứ đệ, ngươi không sao chứ?"

A Kiều thu hồi cảm xúc hỗn loạn của mình, nói: "Tam ca. Sao huynh lại ở đây?" Lại yhấy Đoàn thành chủ đang đi tới, y nói: "Đoàn thành chủ cũng ở đây."

Đoàn thành chủ vỗ vai y, nhìn thấy La Huyền ở mép vách đá, liền kêu lên: "La đại hiệp." nhưng La Huyền không có ngoảnh lại.

A Kiều nhìn sang, thấy Trần Thiên Tướng đang ôm chân La Huyền, trên mặt hai thầy trò tràn ngập đau thương, đã xảy ra chuyện gì?

A Kiều sắc mặt biến đổi, vội vàng chạy tới nói: "Tiểu Phụng đâu?"

La Huyền ngơ ngác nhìn vách đá cùng dòng nước đang chảy xiết, Trần Thiên Tướng nức nỡ nói: "Nàng ngã xuống vách đá."

A Kiều lặp lại: "Nàng ngã xuống?"

Trần Thiên Tướng ôm chặt La Huyền, lòng đau như dao cắt: "Sư muội ngã xuống, Liên Ngộ nhảy theo cứu nàng."

Đoàn thành chủ cũng đi tới, nghe được lời này, ông mở to đôi mắt, không tin hỏi lại: "Liên Ngộ?"

Trần Thiên Tướng ôm chân La Huyền, dằn vặt nói: "Sư phụ, đều là lỗi của con."

Người trong chùa Vô Tướng vội vã chạy tới, có người nhìn xuống vách đá, bên dưới nước chảy rất xiết, không có bóng một người.

Đoàn thành chủ suýt nữa thì không đứng vững, người bên cạnh vội vàng đỡ ông. Đoàn thành chủ đẩy người đó ra, nói với Trần Thiên Tướng: "Ngươi nói lại lần nữa xem?"

Trần Thiên Tướng bị ánh mắt tức giận của ông dọa sợ, không nói nên lời.

Đoàn thành chủ tức giận, đau buồn vô hạn, vừa định hỏi lại, liền nghe La Huyền nói: "Liên Ngộ ngã xuống cùng đồ đệ của ta."

Đoàn thành chủ lại được mọi người xung quanh đỡ.

La Huyền quay đầu, vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày đã biến mất gần hết. Hắn lộ vẻ đau thương, nhìn thấy trụ trì của chùa Vô Tướng cũng đến, hắn vội vàng hỏi: "Đây là núi sau của chùa Vô Tướng, nước sông sẽ chảy về đâu?"

Trụ trì của chùa Vô Tướng cũng rất buồn. Liên Ngộ là đệ tử mà ông yêu quý nhất, là hy vọng của chùa Vô Tướng. Bây giờ trụ trì của chùa Vô Tướng ước gì mình có thể ngã xuống thay chàng. Nghe La Huyền hỏi, trụ trì buồn bã nói: "Ta không biết. Chùa Vô Tướng của chúng ta đã thành lập hàng ngàn năm, nhưng chúng ta không biết dòng nước này chảy từ đâu."

La Huyền nhìn về phía con sông bên dưới. Dòng nước chảy cực kỳ dữ dội, lượng nước rất lớn. Nếu đây là một hồ nước chết thì nước đã tràn vào vách đá từ lâu rồi.

Nhưng nước đã chảy đi đâu?

Trụ trì chùa Vô Tướng lại nói: "Nhưng..."

La Huyền đang tức giận suy nghĩ, nghe thấy Trụ trì nói, trong lòng có chút hy vọng, hắn quay lại nhìn ông.

Trụ trì chùa Vô Tướng dừng lại rồi nói: "Theo ghi chép trong chùa, có thể có một mạch nước ngầm dưới chân vách đá này."

Mạch nước ngầm? La Huyền nghĩ rằng mình sẽ nghe được tin tốt. Tại sao lại là mạch nước ngầm? Mạch nước ngầm là những dòng suối ngầm thường xuất hiện đột ngột và biến mất cũng đột ngột. Điều chí mạng nhất là không khí khan hiếm. Nếu bị cuốn vào đó, chỉ có con đường chết.

Dư Cương Trụ - bang chủ của Phù Dung Bang, đi theo Hùng Tam cùng Dư Anh Hoa đến chỗ La Huyền.

La Huyền nói với Trần Thiên Tướng: "Đứng dậy."

Trần Thiên Tướng ôm lấy La Huyền, y đã nhìn thấy khuôn mặt của La Huyền lúc đó, Thiên Tướng càng ôm chặt chân hắn, Sư muội ngã xuống vách đá, sư phụ cũng nhảy xuống theo nàng. Trần Thiên Tướng thấy La Huyền bình tĩnh lại liền vội vàng đứng dậy.

Dư Anh Hoa chớp mắt nhìn về phía Trần Thiên Tướng, nhưng Trần Thiên Tướng không nhìn nàng.

La Huyền liếc nhìn Dư Anh Hoa, nàng sợ hãi né tránh, trốn sau lưng cha nàng.

Dư Cương Trụ vội vàng nói: "La đại hiệp, chư vị..."

La Huyền hiện tại không có hứng thú nghe ông ta nói, trên mặt lộ ra vẻ sốt ruột. Hắn đột nhiên nói: "Thành chủ, đại sư, ta nhờ ngài phái người đi theo ta tìm người dưới vách đá."

Trụ trì của chùa Vô Tướng đã truyền tin đến Thiếu Lâm Tự, rất nhiều người có võ công cao cường đã đến, ông lập tức vẫy tay một đội lên, cũng phái binh lính của thành chủ đến.

Khi kéo dây thừng, La Huyền hỏi trụ trì Thiếu Lâm chi tiết, phái người đi vòng qua một ngọn núi khác để kiểm tra bên kia vách đá.

Dư Cương Trụ thấy La Huyền không khách sáo như vậy, biết được đồ đệ của hắn đã ngã xuống, trong đầu liền nảy ra một ý nghĩ xấu. Ông nhìn Dư Anh Hoa, nàng cúi đầu áy náy, tránh đi ánh mắt của ông.

Dư Cương Trụ cúi đầu xác nhận: "Chuyện này có liên quan gì đến con sao?"

Dư Anh Hoa do dự không dám nói.

Dư Cương Trụ hiểu rất rõ con gái mình. Nhìn thấy nàng như vậy, ông tức giận thở hổn hển rất lâu. Ông cũng thấy La Huyền quanh thân tràn ngập sát khí. Nghĩ đến sự thất lễ vừa rồi của La Huyền, ông sợ rằng sẽ hình thành hận thù, liền mặt dày nói: "Những kẻ phản bội này chính là những kẻ phản loạn cùng với những người bảo vệ tả hữu, muốn gây chia rẽ Phù Dung bang ta và những phe phái khác. Ta vội vàng đi theo Hùng tướng quân, nhưng vẫn chậm một bước. Không ngờ khiến đồ đệ của La đại hiệp phải chịu khổ. Dư mỗ rất xấu hổ."

La Huyền kéo dây thừng, quay đầu nhìn Dư Cương Trụ, cười lạnh: "Hy vọng khi ta trở về, Dư Bang chủ có thể chuẩn bị thuốc giải cho Thần Hoàn đan." Nói xong, La Huyền nhảy xuống theo sợi dây thừng.

Tính mạng của Tiểu Phụng có thể không quan tâm, nhưng Liên Ngộ là em trai của Đoàn thành chủ, cũng là đại đệ tử của chùa Vô Tướng thì không thể bỏ mặc. Hai người có uy quyền là Đoàn thành chủ và Trụ trì điều không muốn rời đi, nhưng người có địa vị cao như Hùng Tam không thể ngốc nghếch chờ đợi ở vách đá, vì vậy Đoàn thành chủ đã sắp xếp chỗ ở cho Hùng Tam nghỉ ngơi trước. Nhưng Tứ đệ của Hùng Tam là A Kiều đã đi xuống, Hùng Tam rất lo lắng cho người em kết nghĩa của mình, nên không có rời đi. Sau khi đợi gần một canh giờ, A Kiều đi lên, nhìn thấy mọi người, nói với bọn họ rằng La Huyền vẫn đang tìm dưới vách đá, bảo mọi người quay về trước.

A Kiều nói xong, cầm một sợi dây thừng rất dài, đá lửa và ngọn đuốc đi xuống lần nữa. Lần thứ hai đi xuống, Vạn Thiên Thành và Thượng Quan Bảo cũng đi theo. Hùng Tam không còn cách nào khác, đành ở lại chùa Vô Tướng trước.

Đèn lồng treo dưới hành lang, gió mát thổi qua, nhẹ nhàng rung chuyển.

Bởi vì bọn họ đang tìm Liên Ngộ đại sư, hầu như tất cả các Tiểu hòa thượng trong chùa đều ra ngoài, cho nên trong chùa rất yên tĩnh.

Một tiếng gầm vang lên từ phòng khách trong chùa Vô Tướng. Tiểu hòa thượng canh giữ chùa đi ngang qua, không dừng lại mà đi qua.

Dư Cương Trụ nghẹn họng vì máu trong miệng, Thần Hoàn Đan? Ông nhìn Dư Anh Hoa, nàng cúi đầu sợ hãi.

Ban đầu Dư Cương Trụ còn cho rằng con gái mình thật sự bị oan, nhưng nàng lại làm loạn như vậy. Ông hét lớn: "Nghiệt chướng! Quỳ xuống."

Dư Anh Hoa miễn cưỡng quỳ xuống, cãi: "Con không ngờ Tiểu Diệp lại cho nàng uống ma đan."

Dư Cương Trụ tức giận đến mức chỉ có thể thở hổn hển. Ông tàn nhẫn nói: "Tiểu Diệp là Thị vệ của ngươi, ai mà tin lời ngươi nói chứ? Mà Tiểu Diệp đã chết rồi, càng không có bằng chứng."

Dư Anh Hoa vươn cổ ra, nói: "Con định nhảy xuống nước trốn."

Dư Cương Trụ nghe vậy thì sợ hãi, lớn tiếng chửi: "Ngươi nhảy xuống nước, ngươi nghĩ mình sống lâu lắm sao?" Sau đó hạ giọng nói: "Nhìn đồ đệ của La Huyền và đồ đệ của trụ trì chùa Vô Tướng ngã xuống đi, đến giờ vẫn chưa rõ sống chết."

Dư Anh Hoa rất tự tin: "Con bơi giỏi."

Dư Cương Trụ đập bàn, chửi: "Nếu ngươi không tùy hứng như vậy, đã không gây ra nhiều phiền phức như bây giờ. Nói cho ta biết, đồ đệ của La Huyền ngã xuống vách đá, có liên quan đến ngươi không?"

Dư Anh Hoa rụt cổ lại, không nói nữa.

Dư Cương Trụ hét lớn: "Anh Hoa, nói thật cho cha biết."

Sự kiêu ngạo của Dư Anh Hoa lập tức biến mất, nàng thì thầm: "Con mơ hồ thấy Tiểu Diệp kéo đồ đệ của hắn, sau đó đồ đệ của hắn không có chút phòng bị nào ngã xuống."

Dư Cương Trụ nghe vậy thì sắc mặt tái nhợt. Thật là tội lỗi, sao ông lại sinh ra đứa nghiệt nữ như thế này?

Dư Cương Trụ ngồi sụp xuống ghế hồi lâu, Dư Anh Hoa quỳ dưới đất không dám nói lời nào. Sau đó Dư Cương Trụ nói: "Đợi La Huyền trở về, ngươi cùng ta đi xin lỗi."

"Xin lỗi có ích gì?" Cửa mở, Dư Cương Trụ lập tức đứng dậy.

Dư Cương Trụ thấy là phụ nữ, liền nói: "Ngươi là ai?"

Nhiếp Tiểu Phụng cười lạnh, hung hăng nói: "Tiểu Phụng vì ngươi mà rơi xuống vách núi?"

Dư Anh Hoa nhảy dựng lên nói: "Ngươi ở đây làm gì?"

Sau đó nàng nhìn thấy Trần Thiên Tướng đứng sau Nhiếp Tiểu Phụng, trong chốc lát không dám tỏ ra kiêu ngạo, thẹn thùng gọi: "Trần huynh."

Trần Thiên Tướng không để ý tới nàng, ngược lại sợ Nhiếp Tiểu Phụng chịu khổ, cho nên theo sát nàng.

Nhiếp Tiểu Phụng tiếp tục nói: "Ngươi cũng cho nàng uống ma đan?"

Dư Anh Hoa phẫn nộ nói: "Liên quan gì đến ngươi?"

Nhiếp Tiểu Phụng khẽ động ngón tay, sắc bén nói: "Dư lão tặc, ngươi định xin lỗi chuyện của Tiểu Phụng thế nào?"

Dư Cương Trụ dù sao cũng là bang chủ của một Bang phái. Bị một nữ nhân vô cớ mắng chửi, ông có vẻ không vui, trầm giọng nói: "Ta sẽ cùng thần y giải quyết."

Nhiếp Tiểu Phụng cực kỳ lạnh lùng nói: "Cho con gái ngươi cũng uống ma đan, nếu không, ta sẽ đích thân biến nàng thành xác sống."

Dư Cương Trụ lập tức bảo vệ con gái mình, nói: "Ngươi thật là ngạo mạn. Nếu ngươi dám làm tổn thương con gái ta, ta sẽ xé xác ngươi thành từng mảnh."

Nhiếp Tiểu Phụng cười lớn, sau đó mắt nàng đỏ lên. nàng tiến lên một bước, hung dữ nói: "Ồ."

Dư Cương Trụ chắn trước người Dư Anh Hoa, giương mắt nhìn hai người trước mặt. Tại sao đồ đệ của La Huyền lại đi cùng nàng? Ông không khỏi suy nghĩ, rốt cuộc người phụ nữ này có quan hệ gì với La Huyền?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top