Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chuong 65: Liên Ngộ và Tiểu Phụng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người phía trên vách đá vẫn luôn cật lực tìm kiếm bất kể ngày đêm nhưng bên dưới vách đá, Liên Ngộ và Tiểu Phụng không hề hay biết.

Liên Ngộ ban đầu cho rằng chàng có thể bắt được Tiểu Phụng, nhưng chàng không ngờ cả mình và nàng đều rơi xuống. Mặc dù La Huyền đối với tiểu đồ đệ này ngoài mặt dửng dưng, nhưng vẻ mặt của hắn lúc đó đã phản bội hắn. Liên Ngộ trước khi rơi xuống đã thu hết tất cả biểu cảm của La Huyền vào trong mắt, biết hắn thực sự quan tâm đến Tiểu Phụng, nhưng chàng chưa kịp làm gì, đã rơi xuống nước. Dòng nước chảy xiết đột nhiên bị chặn lại, sau đó bỗng nhiên xoáy tròn bất thường.

Liên Ngộ bị dòng nước cuốn trôi, may mắn thay, lúc đó chàng vẫn kịp kéo Tiểu Phụng vào lòng, che chở cho nàng không bị đánh vào đá ngầm, còn chính chàng liên tiếp bị đá dưới đáy nước đập mạnh ba lần liên tiếp, cuối cùng kiệt sức ngất đi.

Lúc Tiểu Phụng tỉnh lại, bên tai nàng không có bất kì âm thanh nào, xung quanh tối đen như mực. Nàng hoảng loạn trong giây lát, sau đó tự trấn an mình, nhớ lại mình bị Thị vệ của Dư Anh Hoa kéo rơi xuống vách đá, sau đó bị nước cuốn đi.

Tiểu Phụng lập tức dãy dụa muốn đứng dậy, nhưng eo nàng đã bị hai cách tay giữ chặt. Tiểu Phụng lập tức trở nên tàn nhẫn, cái gã đàn ông đáng chết này. Nàng cố gỡ hai cánh tay của người đó ra, nhưng chàng rất khỏe, Tiểu Phụng dù cố hết sức vẫn không thể thoát khỏi hai cánh tay như gọng kìm của chàng. Tiểu Phụng dần dần trở nên thiếu kiên nhẫn, tức giận giơ tay ra đánh.

Liên Ngộ không bao ngờ nghĩ rằng người được mình cứu lại quay lại đánh mình, chàng bị nàng đánh cho tỉnh dậy, lúc này trên người chàng bị thương nặng. Chàng vừa mới mơ màng tỉnh lại, đã bị Tiểu Phụng đập đầu xuống đất, lại tiếp tục ngất đi.

Khi Tiểu Phụng đập đầu Liên Ngộ rồi, mới cảm thấy có gì đó không ổn. Tại sao lại là đầu trọc? Nàng đưa tay ra chạm vào lần nữa, liền chạm vào vết sẹo hương.

Tiểu Phụng sửng sốt, bỗng chốc nhớ lại lúc nàng rơi xuống vách núi, dường như là Hòa Thượng Liên Ngộ đã kéo nàng lại.

Tiểu Phụng sửng sốt hồi lâu, đôi mắt cũng dần thích ứng với bóng tối, xung quanh không có tiếng động, dưới chân là dòng sông đen nhánh mang theo ánh sáng lạnh lẽo, lặng lẽ chảy qua.

Liên Ngộ đã buông lỏng cánh tay, Tiểu Phụng lăn qua lăn lại muốn bò ra, phát hiện tay chân mình vẫn lành lặn, nàng lại đẩy Liên Ngộ, nhưng Liên Ngộ vẫn không có phản ứng.

Tiểu Phụng sợ hãi đưa ngón tay đến bên mũi chàng, thử thăm dò hơi thở, sau đó bắt mạch, sợ rằng vì tay dính bùn nên không thể cảm nhận được chính xác, nàng cũng không để ý đến bùn đất lau trên người, sau đó cẩn thận lắng nghe mạch đập dưới ngón tay.

Một lúc lâu sau, Tiểu Phụng nghiến răng, đứng dậy, mò mẫm tìm đường, chuẩn bị rời đi. Mạch của Liên Ngộ rất yếu, nếu có sư phụ ở đây, chàng vẫn có thể cứu được. Nhưng bây giờ, chàng chỉ có thể chờ chết.

Tiểu Phụng mò mẫm đi ra ngoài, Liên Ngộ đột nhiên mở mắt ra, khóe miệng hiện lên một tia cười nhạt.

Không biết qua bao lâu, trong không gian im lặng, tiếng bước chân trầm thấp lại vang lên.

Tiểu Phụng ngồi xổm bên cạnh Liên Ngộ. Mặc dù trời tối, không nhìn rõ, nhưng vẫn có thể thấy rõ tướng mạo của chàng.

Tiểu Phụng khẽ đẩy nhẹ người chàng, lẩm bẩm: "Nếu không phải thấy ngươi kéo ta, ta cũng không thèm để ý đến ngươi." Hiện tại, Tiểu Phụng không phải là Nhiếp Tiểu Phụng lạnh lùng, nàng không thể nhẫn tâm nên đã quay trở lại.

Liên Ngộ rất ngạc nhiên khi thấy nàng trở về, vội nhắm mắt giả vờ bất tỉnh.

Tiểu Phụng véo chàng một cái không thương tiếc, vừa chính xác vừa tàn nhẫn. Liên Ngộ suýt thì kêu lên đau đớn, chàng nén đau, chầm chậm mở mắt, giả vờ ho hai tiếng.

Tiểu Phụng thở phào nhẹ nhõm nói: "Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi."

Liên Ngộ bị nội thương nghiêm trọng, không thể đứng dậy. Nhìn thấy chàng như vậy, Tiểu Phụng vội vàng tìm kiếm thứ gì đó trên người nàng. Lần trước Nhiếp Tiểu Phụng nôn ra máu, Tiểu Phụng ở bên cạnh chăm sóc nàng, sợ nàng lại ho nên nàng luôn mang theo một viên thuốc để đề phòng.

Liên Ngộ thấy nàng lấy ra một cái túi ướt, lục lọi trong đó một hồi rồi lấy ra một thứ dính dính, sau đó nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của nàng: "May mắn thay, nó được bọc trong giấy bạc. Mặc dù đã ngâm trong nước, nhưng vẫn có thể ăn được."

Một viên thuốc tương đối khô được đưa đến bên miệng chàng, lại nghe thấy giọng nói vui vẻ bên tai: "Sư phụ ta đã luyện ra viên thuốc này, tên là Ngọc Tử Đan."

Liên Ngộ há miệng, ngậm lấy viên thuốc, viên Ngọc Tử đan tan ra trong miệng chàng. Có lẽ nha đầu này cho rằng sau khi chàng uống viên thuốc mà sư phụ nàng luyện chế, cơ thể chàng sẽ ngay lập tức khỏe lại, nàng đưa tay đỡ chàng dậy, thúc giục: "Nhanh lên, ta sẽ dẫn ngươi đi tìm đường ra."

Liên Ngộ không nắm tay nàng, mà ôn hòa nói: "Đây là một mạch nước ngầm, ngươi tìm đường ra ở đâu?"

Tiểu Phụng chưa từng nghe nói đến mạch nước ngầm, cũng không biết nó nguy hiểm ra sao, nên nói: "Thà đi tìm còn hơn là ngồi đây chờ chết, chúng ta hãy tìm cách thoát ra khi còn sức."

Liên Ngộ bình tĩnh lắng nghe rồi khẽ nâng mắt nhìn nàng, nhưng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng khuôn mặt của Tiểu Phụng chứ không nhìn được biểu cảm trên mặt nàng.

Nàng không biết cho nên mới không sợ hãi à? Liên Ngộ khẽ cười, đặt tay lên tay nàng rồi dùng sức đứng dậy. Vừa đứng dậy, chàng liền cảm thấy phổi và lưng đau nhức, phần lớn trọng lượng cơ thể chàng đều đè lên người Tiểu Phụng, khiến nàng hơi loạng choạng, nhưng vẫn cố gắng đứng vững để đỡ chàng.

Khi hai người đã đứng dậy, Tiểu Phụng hỏi: "Chúng ta đi ngược dòng nước sao?"

Vì ở gần nên Liên Ngộ có thể nhìn rõ dáng vẻ của nàng, thấy được vẻ bất an trên khuôn mặt của thiếu nữ, Liên Ngộ cười khẽ, khen: "Ngươi rất thông minh."

Tiểu Phụng đi cùng chàng ra ngoài, xung quanh tối và yên tĩnh, nàng càng thêm lo lắng, khô khan hỏi: "Ngươi có thể trụ được không?"

Liên Ngộ nắm chặt tay nàng, chịu đựng cơn đau của cơ thể, giọng nói vẫn ôn hòa như mọi khi: "Sau khi uống thuốc tiên mà ngươi cho, ta vẫn có thể chống đỡ thêm một lúc."

Tiểu Phụng nghe ra ý tứ trêu chọc trong lời nói của chàng, không vui nói: "Viên thuốc Ngọc Tử đan này sư phụ ta chế ra để dùng cho lúc cấp bách, là thuốc Chu đại phu bán chạy nhất ở hiệu thuốc, ta chỉ có một viên, ngươi không uống được viên thứ hai đâu."

Liên Ngộ đột nhiên thấy nàng nhiều lời thì cười lớn.

Tiểu Phụng đỡ chàng đi, thậm chí còn có chút khó khăn. Khi nghe thấy tiếng cười trong trẻo của chàng vang khắp hang động, nàng bất mãn hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

Liên Ngộ điền đạm nói: "Sư phụ ngươi yêu thích yên tĩnh như vậy, sao lại thu nhận một đồ đệ nói nhiều như ngươi."

Tiểu Phụng cau mày nói: "Cái gì?"

Liên Ngộ khẽ hít vào một hơi để làm dịu cơn đau nhứt trong người, rồi nói: "Yên tĩnh và động lòng cũng có thể giải tỏa sự nhàm chán của hắn."

Tiểu Phụng khịt mũi, khinh thường nói: "Ngươi là hòa thượng thối tha, ngươi thì biết cái gì? Sư phụ ta không phải là người hời hợt như vậy."

Liên Ngộ cũng khịt mũi theo nàng, sau đó cười nói: "Ngươi cũng bẩn thỉu như ta mà, sao lại nói người khác như thế?"

Sau khi lăn lộn trong bùn, không chỉ quần áo trên người, mà cả đầu và mặt của hai người đều dính đầy bùn đất.

Tiểu Phụng sờ mặt, Liên Ngộ nói thêm: "Đừng sờ, mặt ngươi sẽ bẩn hơn."

Tiểu Phụng tức giận nói: "Nếu ngươi còn nói nữa, ta sẽ ném ngươi ở đây, không để ý đến ngươi."

Liên Ngộ cười nhạt, khẽ "Ồ?" một tiếng.

Lúc mới tỉnh dậy, Tiểu Phụng bởi vì chàng mà bất an, bị dọa một phen, lúc đó nàng thật sự muốn bỏ chàng lại mà đi trước. Nhưng nghĩ đến cảnh chàng nhảy xuống cứu mình, nàng không chịu nổi mà quay lại. Trong lòng cảm thấy áy náy, Tiểu Phụng nói bừa: "Đừng có lắm lời gây sự với ta, ta ghét nhất là Hòa Thượng."

Liên Ngộ đi cùng nàng, muốn nói chuyện để nàng vui lên cũng muốn xoa dịu sự bất an trong lòng nàng, thế là chàng nhẹ nhàng hỏi: "Hòa Thượng đối với ngươi bất mãn vậy sao?"

Lúc đó, nương nàng ở chùa Thiếu Lâm, những Hòa Thượng kia là người giúp đỡ các phe phái bắt người, còn người cha kia là người trực tiếp hại nương chết. Nhưng tất cả những điều đó, nàng chỉ có thể chôn chặt trong lòng, ngay cả La Huyền cũng không thể nói được.

Thấy Tiểu Phụng im lặng, Liên Ngộ cũng không nói gì nữa, hai người thả chậm bước chân. Trong bóng tối, không biết đã trôi qua bao lâu, đột nhiên, hai người bước xuống nước.

Nhìn kỹ, những con sóng nước đen kịt trước mặt họ đang rung chuyển, không thấy điểm cuối. Đây có phải là điểm cuối của con đường không?

Tiểu Phụng kinh hãi đỡ Liên Ngộ quay lại. Nhìn về phía trước tối đen, nàng bất đầu trở nên lúng túng. Liên Ngộ vẫn bình tĩnh trấn an nàng: "Có đá gì xung quanh không? Nhặt một viên lên. Kiểm tra độ sâu của nước."

Tiểu Phụng nhặt một viên đá lên, nghe Liên Ngộ chỉ điểm: "Ném về phía trước."

Tiểu Phụng vừa nghe xong liền ném mạnh viên đá xuống nước. Viên đá rơi vào nước, thậm chí không có một giọt nước bắn lên.

Khuôn mặt của Tiểu Phụng liền tái nhợt. Nước sâu quá!

Tiểu Phụng đứng đó cùng chàng. Một lúc sau, Liên Ngộ nói: "Chúng ta quay lại thôi."

Tiểu Phụng lúc này rất ngoan ngoãn, nàng đỡ Liên Ngộ đi về. Nghĩ đến mạch nước ngầm mà chàng nhắc đến khi nãy, nàng hỏi: "Mạch nước ngầm mà ngươi nói đến là gì?"

Liên Ngộ im lặng một lúc, rồi đáp: "Mạch nước ngầm là một dòng nước xuất hiện và biến mất đột ngột, nghe đồn nơi có mạch nước ngầm sẽ đầy chướng khí."

Tiểu Phụng thở phào nhẹ nhõm rồi nói nhanh: "Lời đồn không phải sự thật. Nơi này không có chướng khí."

Liên Ngộ khẽ kéo khóe miệng, Tiểu Phụng lại nói: "Bên này không có đường, thì chúng ta sang bên kia đi."

Vẫn chưa biết được sự nguy hiểm của nó à? Liên Ngộ không nói ra lời trong miệng, chàng khẽ rũ mắt nhìn Tiểu Phụng. Nàng dường như đột nhiên có thêm sức mạnh, còn nói lời an ủi chàng.

Hai người loạng choạng đi theo lối mòn, cái bóng của hai phản chiếu trên mặt đất cơ hồ như dính chặt vào nhau.

Hai chân của Tiểu Phụng đã mỏi nhừ, không có đường về phía trước, cũng không có hy vọng quay lại. Nàng hẳn là nên tuyệt vọng, nhưng nàng không muốn. Nàng vẫn chưa nói với sư phụ tình cảm của mình và những lời nàng luôn cất giấu trong lòng, cho nên nàng không thể bỏ cuộc.

Nghĩ đến đây, nàng càng ngày càng trở nên bình tĩnh, nhỏ giọng nói với Liên Ngộ: "Ta đã cho ngươi uống một viên Tử Ngọc Đan rồi, nội thương của ngươi sẽ không chuyển biến xấu đâu."

Liên Ngộ không đáp, chỉ hừ nhẹ một tiếng.

Tiểu Phụng đỡ chàng, lại nói: "Ta cũng có thể chữa trị vết thương cho ngươi, khi chúng ta ra ngoài, ta sẽ tìm dược liệu rồi trị thương cho ngươi."

Liên Ngộ yếu ớt mím môi, ôn hòa nói: "Ngươi đã học được bao nhiêu y thuật từ sư phụ ngươi?"

Tiểu Phụng có hơi ngượng ngùng, cười tủm tỉm đáp: "Dù sao thì ta cũng không thể chữa khỏi cho ngươi."

Liên Ngộ hơi nhướn mày, cảm thấy cổ họng khô khốc, không còn sức đi nổi nữa, bước chân hơi lảo đảo kéo theo Tiểu Phụng đồng thời ngã xuống. Hai người ngã cùng một chỗ, Tiểu Phụng sợ hai người sẽ rơi xuống nước, nàng thật sự không có sức lực để kéo Liên Ngộ lên nữa.

May mắn thay Liên Ngộ đã ngăn lại tình huống này, khi hai người đã ổn định ngồi xuống, Tiểu Phụng theo bản năng đưa tay thăm dò hơi thở của Liên Ngộ, bất cẩn chạm phải khóe miệng chàng, chất lỏng tràn ra từ miệng chàng là gì, Tiểu Phụng biết rất rõ.

Liên Ngộ nôn ra máu, đây là diễn biến tệ nhất. Nội thương của chàng đã nghiêm trọng rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ ra sao đây? Mặc dù lúc mới tỉnh nàng từng coi chàng là gánh nặng, muốn vứt bỏ chàng, bây giờ mang theo chàng đi cũng là gánh nặng nhưng Tiểu Phụng thật lòng không nỡ để chàng lại một mình.

Liên Ngộ biết mình không thể sống sót, nhưng vẫn rất bình thản. Đôi mắt trong như nước không hề gợn lên một tia sợ hãi hay thất vọng. Thấy nàng đưa tay ra muốn đỡ mình, chàng khẽ cười, thều thào: "Ngươi còn quan tâm đến ta sao?"

Tiểu Phụng khịt mũi nói: "Ta thật sự không muốn quan tâm đến ngươi."

Liên Ngộ khẽ cười, Tiểu Phụng không kiên nhẫn nói: "Ngươi còn sức cười sao. Để ta tiết kiệm chút sức lực tự, tự mình đi."

Liên Ngộ lại dựa vào nàng, thấy nàng giãy dụa muốn đưa mình trèo lên dốc. Liên Ngộ đột nhiên hiểu được tại sao La Huyền lại đối xử với nàng khác thường như vậy.

Trong tình huống này, nàng không khóc, không làm ầm ĩ, không hoảng loạn, có thể bình tĩnh tìm đường thoát, cái tính này giống hệt La Huyền.

Liên Ngộ đã nhìn thấy La Huyền bình tĩnh quá lâu, đột nhiên bỗng muốn nhìn thấy nha đầu này hoảng loạn, nên nói: "Mạch nước ngầm này xuất hiện đột ngột rồi biến mất đột ngột, cho nên không có đường thoát."

Tiểu Phụng chớp mắt nói: "Chúng ta còn chưa tới đầu bên kia."

Liên Ngộ nhếch môi, nói: "Đừng phí sức, ngươi không ra được đâu."

Tiểu Phụng không thể chấp nhận được những lời chàng vừa nói, nóng nảy hét lên: "Ta không tin."

Liên Ngộ chậm rãi nói: "Nếu ngươi không tin, ngươi có thể tự mình đi dọc đường xem."

Tiểu Phụng không do dự rời khỏi chàng, thật sự đi theo hướng bờ sông.

Liên Ngộ im lặng cười, nghiêng người nhắm mắt lại dưỡng thần.

Tiểu Phụng bước đi rất nhanh, trong đầu chỉ có một ý niệm, đi đến cuối đường, tìm đường ra, không bao giờ để ý tới Liên Ngộ - tên Hòa Thượng thối tha kia nữa.

Liên Ngộ đầu óc choáng váng, mất máu quá nhiều khiến toàn thân chàng lạnh ngắt.

Nghe thấy tiếng động, biết nàng đã quay lại, Liên Ngộ cất giọng nhẹ nhàng: 'Ngồi xuống đi."

Nước mắt Tiểu Phụng không nhịn được rơi xuống, không còn cách nào nữa, thật sự không còn cách nào nữa, khắp nơi toàn là nước.

Liên Ngộ nghe thấy tiếng thút thít, mới miễn cưỡng mở mắt, nhìn thiếu nữ run rẩy bên cạnh, chàng mím môi cười trộm, sau đó nghiêng đầu, an ủi: "Sinh tử luân hồi, số trời đã định sẵn rồi."

Tiểu Phụng khóc nói: "Nhưng ta không muốn chết bây giờ, ta không muốn, sư phụ ta nhất định sẽ tìm ta."

Liên Ngộ lắc đầu, không có cách nào vào, không có cách nào ra, tìm ở đâu đây?

Thấy chàng lắc đầu, Tiểu Phụng lau nước mắt nói: "Nếu như ta chết như vậy, sư phụ ta phải làm sao bây giờ?"

Liên Ngộ dừng lại, khẽ hỏi: "Ngươi lo lắng sư phụ ngươi à?"

Bóng lưng gầy gò của Tiểu Phụng dựng thẳng lên. Đúng vậy, nàng lo lắng cho sư phụ, nàng sắp chết, nhưng hắn còn chưa biết tấm lòng của nàng.

(Hắn biết lâu rồi nhỏ ơi, chỉ là đang giả vờ thôi!)

Liên Ngộ khẽ chớp mắt, bởi vì chuỗi hạt đã bị nước cuốn trôi, trong lòng chàng hơi tiếc nuối một chút, khẽ rũ mắt niệm hồng danh của Phật trong lòng, lát sau mới cất giọng an ủi: "Vậy ngươi chờ sư phụ ngươi tới cứu đi."

Tiểu Phụng không phản bác, im lặng lắng nghe nói giọng đều đều của Liên Ngộ: "Cứ thuận theo số mệnh thôi."

Tiểu Phụng thấy chàng trước sau vẫn điềm nhiên, bỗng tò mò hỏi: "Ngươi không có ai hay điều gì lo lắng sao?"

Liên Ngộ không trả lời. Suốt hai mươi sáu năm qua, từ khi chàng biết đến Phật pháp, rất ít chuyện khiến chàng lo lắng, thậm chí sau khi trở thành người xuất gia, chàng càng tự do hơn. Chàng toàn tâm toàn ý tụng Kinh, niệm Phật, sau đó lại bắt đầu nghiên cứu dịch Kinh văn tiếng Phạn. Mỗi ngày trôi qua đều bình lặng, như dòng thác đổ từ thượng nguồn đến hạ nguồn xuôi một dòng, dường như không có gì khiến cho chàng phải đem lòng vướng bận.

Khóe miệng chàng khẽ cong lên, chậm rãi nói: "Dòng sông này từng được Ngộ Niên đại sư ghi chép lại, chính ông đã từng đi xuống đây thử tìm mạch nước ngầm cách đây ba trăm năm."

Tiểu Phụng không khỏi ngẩng đầu nhìn chàng, sốt ruột hỏi: "Ngươi biết không?"

Liên Ngộ lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Không, sau lần thử này ông ấy không bao giờ trở lên nữa."

Tiểu Phụng nghe vậy trong lòng khẽ run lên. Liên Ngộ kéo nàng lại gần mình, nhỏ giọng: "Ngươi không cảm thấy nhiệt độ ở đây đang giảm sao?"

Khuôn mặt của Tiểu Phụng càng thêm tái nhợt, đúng vậy, nhiệt độ xung quanh ngày càng thấp.

Tiểu Phụng co người lại để giữ ấm, nghe Liên Ngộ thì thầm: "Ngộ Niên đại sư là một người rất giỏi. Ông ấy có thể đọc Kinh từ năm ba tuổi và có trí nhớ rất tốt. Trước khi ông ấy mất, đã viết và dịch hơn hàng chục quyển Kinh, bao gồm cả Lục Luân Bổ Mạch Kinh, nhưng ông ấy đã mất trước khi viết xong kinh đó."

Tiểu Phụng chỉ lắng nghe, không có nói gì.

Liên Ngộ cười nói: "Ngươi có thấy chán không?"

Tiểu Phụng không trả lời, Liên Ngộ lại nói: "Ta cũng thấy chán lắm, những điều này đều được viết trong kinh điển, kể rằng ông ấy đã chết vì chảy khỏi vách đá nơi chúng ta rơi xuống. Nhưng sau đó, người ta lại nói ông ấy sống lại và trở về chùa Vô Tướng tiếp tục tu hành."

Tiểu Phụng ngước mắt nhìn chàng, đôi mắt vẫn còn đẫm lệ.

Liên Ngộ khẽ thở dài, tiếp tục nói: "Hoàng đế Thế Tông của triều đại Hậu Chu đã phá hủy Phật giáo, giết rất nhiều Hòa Thượng trong chùa Vô Tướng và buộc Ngộ Niên đại sư phải trở về cuộc sống thế tục, nếu không ông ta sẽ giết hết các vị Hòa Thượng trong chùa. Để cứu Hòa Thượng già trẻ trong chùa, ông ấy đã hoàn tục, sau đó sống ở ngọn núi phía sau chùa Vô Tướng. Bởi vì ông xuất gia từ khi còn là một đứa trẻ, dù ông đã hoàn tục nhưng Hoàng đế Thế Tông thời Hậu Chu vẫn không hài lòng, cho nên ép ông thành thân với một người con gái trong thành Nhĩ Hải. Vì bị kiểm soát, nên ông ấy bắt buộc phải thành thân với nàng, ông ấy và nàng sống ở sau núi, vì vậy khu vực cấm trong núi phía sau chùa Vô Tướng của chúng ta đã hình thành như thế."

Liên Ngộ khẽ rũ mắt nhìn Tiểu Phụng, thấy nàng nghe đến quên cả khóc, chàng lại tiếp tục: "Năm năm sau, Hoàng đế băng hà, Ngộ Niên rời khỏi nàng, lại xuất gia."

Tiểu Phụng cuối cùng cũng cất giọng, hỏi: "Vậy nàng đi đâu?"

Vì lạnh nên sắc mặt của nàng trắng bệch. Không biết La Huyền sẽ lo lắng cho nha đầu này đến mức nào nhỉ? Liên Ngộ dừng lại một chút, rồi nói: "Nàng trở về nhà. Hai năm sau, vì có con ngoài giá thú nên bị họ hàng đuổi ra ngoài, nàng lại trở về nơi cũ khi ở cùng Ngộ Niên trước kia ở sau núi. Nhưng nàng trước đó vì khó sinh, nên đứa bé không cứu được, vì vậy mà phát điên, cuối cùng nhảy xuống vách núi này. Thật ra người phụ nữ đó đã đến tìm Ngộ Niên nhiều lần sau hai năm chia tay, nhưng Ngộ Niên đều tránh mặt nàng, nàng mang theo đứa bé vừa mới sinh đã chết đến chùa Vô Tướng, nhưng Ngộ Niên cũng không ra gặp nàng, nàng sau đó đến vách núi, không nói gì rồi nhảy xuống."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top