Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 72: Tiểu Phụng rất thân với A Kiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Tiểu Bạch chuyển thư từ núi Ái Lao đến Tây Lưu Thư, A Kiều vẫn chưa trở về từ trên núi. Khi trở về, dì Hoàng đưa cho y bức thư. A Kiều nhìn thoáng qua, cảm thấy bức thư này chắc hẳn là do La Huyền viết, bởi vì chữ viết rất đẹp và không có đề tên.

A Kiều nghĩ ngợi, nhưng không có mở ra. Y đém thư cất vào trong vạt áo rồi đi tìm Nhiếp Tiểu Phụng.

Nhiếp Tiểu Phụng vẫn đang ngồi nghe kể truyện trong phòng riêng của quán trà. Khi A Kiều tìm thấy nàng, nàng vẫn đang thưởng thức.

A Kiều bước tới và ngồi đối diện với nàng. Nhiếp Tiểu Phụng nằm nghiêng trên ghế, nói: "Xong chưa?"

A Kiều đưa bức thư cho nàng. Nhiếp Tiểu Phụng cầm lấy nhìn một chút, liền đưa lại cho A Kiều, nói: "Xem thử đi."

A Kiều thấy nàng thờ ơ như vậy, liền nói: "Cô không muốn xem nội dung bên trong sao?"

Nhiếp Tiểu Phụng nghe tiếng mở cửa liền nói: "Còn chẳng phải là Tiểu Phụng vừa mới tỉnh lại sao? Ta đoán đúng rồi."

A Kiều cũng đoán là vậy. Để xác nhận, y mở ra đọc lướt qua mười dòng.

Nhiếp Tiểu Phụng nhấp một ngụm nước, nói: "Ngươi không phải đang làm cung tên sao?"

A Kiều khép thư lại, thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Sắp xong rồi."

Nhiếp Tiểu Phụng nghe tiên sinh kể truyện đối diện nói luyên thuyên, không nói thêm gì nữa. Thấy nàng không quan tâm đến bất cứ điều gì, A Kiều có chút lo lắng nói: "Ngày mai chúng ta lên núi nhé?"

Nhiếp Tiểu Phụng bị âm thanh của người kể chuyện lôi cuốn, A Kiều đành phải cùng nàng nghe.

Người kể chuyện kể chuyện rất kích thích. Khi thì êm ả, khi thì căng thẳng, lúc vui lúc lại buồn. Nhiếp Tiểu Phụng nín thở lắng nghe. Nhiếp Tiểu Phụng cứ như vậy, A Kiều không nói được gì với nàng.

Nghe xong một đoạn, đèn bật sáng, Nhiếp Tiểu Phụng đứng dậy. A Kiều vội nói: "Về nhà thôi."

Nhiếp Tiểu Phụng chậm rãi nói: "Đi thôi."

Trên đường đi, Nhiếp Tiểu Phụng đang nhớ lại câu chuyện vừa nghe xong, A Kiều đang nghĩ đến việc lên núi chữa bệnh cho nàng.

Về đến nhà, A Kiều lại hỏi: "Ngày mai lên núi nhé?"

Nhiếp Tiểu Phụng lắc đầu nói: "Ngày mai là kể đến đoạn quan trọng, ta không đi."

A Kiều: "..." Tiên sinh kể chuyện hay đến vậy sao?

A Kiều khuyên nhủ: "Tiểu Phụng vừa mới tỉnh lại, cô không lo lắng sao?" Nàng lúc đầu vẫn luôn lo lắng cho nha đầu đó mà.

Nhiếp Tiểu Phụng kéo khóe miệng, dường như đang cười: "Có hai vị thần y bảo vệ, có thể xảy ra chuyện gì."

A Kiều nhìn nàng dưới ánh trăng, khuôn mặt lạnh lùng vẫn như cũ, dưới ánh trăng đôi lông mày càng thêm lãnh đạm. Tâm trạng bất thường này quá mức mãnh liệt.

A Kiều thử: "Cô thực sự không đi sao?"

Nhiếp Tiểu Phụng xua tay: "Ngày mai ta đi nghe kể truyện, ngươi tự đi đi."

A Kiều thấy nàng không chịu nói chuyện, không biết nên làm sao.

Ngày hôm sau, Nhiếp Tiểu Phụng thật sự không đi, thế là A Kiều phải tự đi một mình.

Bởi vì bọn họ đi từ sáng sớm, nên đến núi cũng còn sớm. Khi A Kiều đến, người vui vẻ nhất chính là Trần Thiên Tướng, người đã cầu xin La Huyền cho Tiểu Phụng từ phòng Liên Ngộ trở về.

La Huyền cuối cùng cũng buông tay, Trần Thiên Tướng đi tìm Tiểu Phụng trước.

La Huyền vừa đi vừa nói chuyện với A Kiều: "Dì Hoàng dạo này thế nào?"

A Kiều cười nói: "Bà ấy vẫn ổn. Bà ấy đưa Tiểu Thiện đi mua đồ, không biết mệt chút nào."

La Huyền tiếp tục nói: "Tiểu Thiện thế nào?"

A Kiều suy nghĩ một lát, đây chắc hẳn không phải là hỏi thăm sức khỏe của nàng, thế là thở dài: "Cảm lạnh đã khỏi, nhưng cả người rất bất thường."

La Huyền dừng lại, lo lắng nói: "Nàng bất thường thế nào?"

A Kiều lo lắng nói: "Nàng mỗi ngày đều đến quán trà nghe kể chuyện, nghe đến mê muội luôn rồi."

La Huyền ngẩn người, nói: "Chỉ có vậy thôi sao?"

A Kiều lo lắng: "Trước kia nàng không thích thế này, nhưng bây giờ cả ngày đều như vậy, không phải là rất không bình thường sao?"

La Huyền không nói nên lời.

Hai người đi đến chỗ Liên Ngộ ở, Tiểu Phụng vừa vặn từ trong nhà đi ra. Nhìn thấy A Kiều, thấy xung quanh không có ai khác, nàng biết Nhiếp Tiểu Phụng không đến, trong lòng có chút thất vọng, sau đó vui vẻ nói: "A Kiều ca, huynh đến rồi?"

A Kiều tiến lên hai bước, nhìn nàng, nói: "Nghe nói muội tỉnh rồi, nên lên thăm muội đây."

Tiểu Phụng vui vẻ nhìn y, nói: "Ta muốn xuống núi gặp mọi người."

Thấy nàng cười vui vẻ như vậy, A Kiều nói: "Ta mang cho muội một ít đồ ăn ngon, Thiên Tướng đem cất cho muội rồi."

Tiểu Phụng càng vui vẻ hơn: "Huynh mang theo cái gì?"

A Kiều nói: "Nhiều lắm."

Tiểu Phụng nhịn không được nói: "Ta dẫn huynh đến viện của ta."

Thấy nàng như vậy, La Huyền ho khan một tiếng, niềm vui của Tiểu Phụng cũng có hơi nhạt đi, nàng kêu lên: "Sư phụ."

La Huyền trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi đã nói với Liên Ngộ chưa?"

Tiểu Phụng bĩu môi, A Kiều vội vàng nói: "Ta còn chưa đi gặp Liên Ngộ đại sư."

Liên Ngộ nửa nằm nửa ngồi trong phòng, đã nghe bọn họ nói chuyện bên ngoài. Chàng khẽ cười nói: "Thành Nhân chạy đi xem thúc thúc và Đoàn đại sư đánh cờ, nên ta không thể ra chào hỏi, thất lễ rồi."

A Kiều liên tục nói: "Không có gì."

Vừa nói, y vừa hỏi thêm vài câu về tình hình hồi phục của Liên Ngộ, Liên Ngộ trả lời từng câu một. Khi A Kiều cùng Tiểu Phụng ra ngoài, Tiểu Phụng đã mất kiên nhẫn, thầm lẩm bẩm mắng bọn họ dài dòng.

Tiểu Phụng dẫn A Kiều đến sân nhà mình, vừa đi vừa hỏi, A Kiều cũng đồng ý, hai người rời đi.

Liên Ngộ nhìn La Huyền im lặng, không biết là vô tình hay cố ý nói: "Tiểu Phụng rất thân với A Kiều."

La Huyền có vẻ không hiểu, nói: "A Kiều thường rất sủng ái nàng, cho nên Tiểu Phụng đương nhiên thân cận với hắn."

Liên Ngộ cười cười, chầm chậm lần chuỗi hạt.

La Huyền nhìn kinh thư vứt bừa bãi trên bàn bên ngoài, sắc mặt có chút ngượng ngùng, nói: "Tiểu Phụng có làm ồn không?"

Liên Ngộ khẽ cười. Nàng không có làm ồn, chỉ cầm kinh lên chưa đọc được hai dòng đã ngủ ngon lành trên ghế dài bên ngoài. Nếu Trần Thiên Tướng không gọi nàng trước, La Huyền đã bắt được nàng rồi.

La Huyền nhíu mày, Liên Ngộ lắc đầu, thở dài nói: "Đệ tử của ngươi không phải là Phật tử gì cả."

La Huyền cũng muốn thở dài.

...

A Kiều đi theo một đường, nghe nàng nói chuyện vui vẻ. Khi nàng vào nhà và nhìn thấy những thứ trên bàn, nàng càng vui hơn.

Tiểu Phụng nhặt từng món đồ lên, và đếm từng món một: "Hột vịt muối, bánh mì, bánh mận, còn có hạt dẻ, bánh bột xoắn, mận ngâm, rất nhiều đồ."

Tiểu Phụng nhìn những thứ đó với đôi mắt lấp lánh. A Kiều cười nói: "Nhiều món trong đó là do dì Hoàng và Tiểu Thiện chuẩn bị cho muội."

Tiểu Phụng ngước lên nhìn y, nói: "Ta sẽ đến gặp dì Hoàng sau khi xin phép Sư phụ xuống núi."

A Kiều cố gắng nói: "Tại sao muội không hỏi Tiểu Thiện?"

Nụ cười của Tiểu Phụng dần biến mất. Nàng không muốn đến, chắc chắn là vì La Huyền mặc đồ đen. Tiểu Phụng hiểu rằng nếu nàng ghét ai đó và không thể giết hắn, nàng sẽ không muốn gặp hắn.

Thấy nàng không vui, A Kiều vội nói: "Dạo trước Tiểu Thiện bị cảm lạnh, bây giờ tâm trạng không tốt, không muốn động đậy."

Tiểu Phụng thất vọng nói: "Ta biết"

A Kiều không nhịn được sờ đầu nàng, an ủi: "Đợi khi nào muội xuống núi, thì đến gặp nàng."

Tiểu Phụng hừ một tiếng, buồn bã nói: "Sư phụ đang phạt ta, không biết khi nào mới có thể xuống núi."

A Kiều quan tâm hỏi: "Làm sao phạt muội? Muội gặp nạn may mắn không sao, cần phải chăm sóc thân thể cho tốt."

Tiểu Phụng oán trách nói: "Sư phụ ban đầu phạt ta quỳ ở phòng Thiền tự kiểm điểm bản thân, sau đó kêu ta đến chép kinh cho Liên Ngộ để đền bù. Hừ, nhưng đây không phải lỗi của ta."

A Kiều không ngờ La Huyền lại phạt nhanh như vậy. Dù sao thì, Tiểu Phụng cũng vừa mới tỉnh lại. A Kiều thấy nàng tức giận, liền nói: "Liên Ngộ không phải người hung dữ, hẳn là muốn nói đỡ cho muội, muội chịu đựng một chút là sẽ qua."

Tiểu Phụng có chút cảm kích Liên Ngộ đã cứu nàng. Bây giờ bị phạt, lòng biết ơn đó giảm đi một nửa, tất cả đều là do các hòa thượng gây họa. Tiểu Phụng xụ mặt không nói gì.

A Kiều sợ nàng nghĩ nhiều, nên từ từ phân tích cùng nàng: "Sư phụ muội phạt muội không phải chỉ vì muội tự ý đến chùa, mà là vì Liên Ngộ suýt chết."

Thấy Tiểu Phụng nghe lời mình, A Kiều tiếp tục nói: "Núi Ái Lao của muội không phải là phái duy nhất ở Tây Nam. Gần đó có chùa Vô Tướng, phái Thanh Thành ở phía tây Tứ Xuyên và những băng đảng nhỏ khác. Mặc dù núi Ái Lao của mọi người trước giờ luôn ẩn dật, không can thiệp vào chuyện giang hồ, nhưng muội phải biết rằng núi Ái Lao luôn đứng đầu các môn phái Võ Lâm vì khí công và y thuật. Vì vậy, tất cả các phái đều rất quan tâm đến người trên núi Ái Lao. Một chút thị phi nhỏ thôi cũng sẽ khiến tất cả các phái nghi ngờ."

Tiểu Phụng nghe xong thì sửng sốt, A Kiều thầm nghĩ đến tám năm trước, chắc chắn vì như vậy nên La Huyền mới có lòng tin giải cứu Tiểu Phụng khỏi tay tất cả các phái.

A Kiều biết rằng nàng đã nghe thấy và để trong lòng, cho nên y không kiên dè nữa mà nói thẳng ra: "Mặc dù chùa Vô Tướng và núi Ái Lao có mối quan hệ mật thiết và hòa hợp, nhưng thực tế giống như một cây lớn thu hút gió. Sư phụ của muội chỉ đang giả vờ trừng phạt muội thôi. Suy cho cùng, là vì sự xuất hiện của muội đã làm gián đoạn việc xử lý thuốc phiện của các môn phái với Phù Dung bang."

Không ngờ, hành động nhỏ của nàng lại gây ra nhiều liên lụy như vậy. Tiểu Phụng đang lắng nghe trong trạng thái xuất thần. Hôm qua, sư phụ bảo nàng phản tỉnh. Lúc đó nàng chỉ tức giận chứ không suy nghĩ sâu xa gì cả. Thì ra sư phụ không phải không quan tâm đến nàng.

Tiểu Phụng chân thành nói với A Kiều: "Chưa từng có ai nói với ta như vậy, A Kiều ca, cảm ơn huynh đã đối xử với ta như vậy."

A Kiều thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Ta chỉ cần muội đừng nghĩ ta tọc mạch là được."

Tiểu Phụng vội lắc đầu: "Làm sao có thể, ta biết huynh nói như vậy là vì tốt cho ta. Ta không biết phải cảm ơn huynh thế nào."

A Kiều cười nói: "Vậy muội thổi một khúc nhạc cho ta nghe đi."

Tiểu Phụng đương nhiên đồng ý, cầm lấy sáo, nói: "Huynh thích nghe gì?"

Đôi mắt của A Kiều rất dịu dàng, khiến khuôn mặt của y càng trở nên tuấn tú hơn, A Kiều suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Muội thích bài nào?"

Tiểu Phụng nghe vậy khẽ cười, nhẹ nhàng cầm lấy cây sáo, tiếng sáo du dương trong trẻo, bay ra khỏi sân, truyền vào tai rất nhiều người.

Khi La Huyền mặc đồ đen nghe thấy, trong đầu lại hiện lên một ít ký ức. Khi La Huyền nghe thấy, trong lòng liền trống rỗng. Khúc nhạc này chính là nàng từng nói, khi nào luyện tập tốt, nàng sẽ thổi cho hắn nghe trước.

Người trẻ tuổi thích hứa hẹn, nhưng có một số chuyện, một số tình cảm không thể coi là thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top