Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 73: Ai cũng có nỗi niềm riêng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi A Kiều chuẩn bị xuống núi, La Huyền mặc đồ đen và Minh Viễn lão Hòa Thượng đã chơi xong ván cờ, đang muốn ra ngoài đi dạo. Hai người gặp A Kiều trong đại sảnh, ánh mắt hắn cũng A Kiều chạm nhau. 

Ánh mắt La Huyền mặc đồ đen hơi lóe lên. Ngoại trừ Tiểu Phụng và Trần Thiên Tướng thân cận với nàng, còn có người đàn ông mấy hôm trước rời đi cùng nàng.

La Huyền mặc đồ đen gật đầu với A Kiều rồi bước đi không dừng lại.

Tiểu Phụng muốn nói chuyện với La Huyền mặc đồ đen, nhưng hắn đã đi mất.

Sau khi A Kiều đi, vợ chồng Đoàn thành chủ lại đến. Tiểu Phụng lập tức chớp lấy thời cơ, lẻn ra khỏi phòng Liên Ngộ, không ngờ bắt gặp La Huyền mặc đồ đen đang ở bên bờ suối.

Nghe thấy tiếng bước chân, La Huyền mặc đồ đen quay lại, khi thấy đó là Tiểu Phụng, hắn liền thu lại những suy nghĩ lơ đãng của mình.

Tiểu Phụng vui vẻ chạy đến, gọi: "Sư phụ."

La Huyền mặc đồ đen thấy nàng cầm theo cây sáo ngọc: "Đến để luyện sáo à?"

Tiểu Phụng nghe vậy, do dự tiến lại gần, La Huyền mặc đồ đen không nói gì. Hai người im lặng đứng cạnh nhau.

Khi Tiểu Phụng nhìn thấy Đoàn thành chủ và đám thuộc hạ của ông ta, nàng nhận ra rằng không chỉ có thế lực của Giang Hồ kiềm chế lẫn nhau, mà ở thành Nhĩ Hải còn có Phủ thành chủ.

Tiểu Phụng ở lại chân núi một thời gian, nên cũng nghe và biết được một số chuyện ở dưới núi. Gia tộc họ Đoàn ở thành Nhĩ Hải đã truyền lại chức thành chủ từ đời này sang đời khác. Đến đời của Đoàn thành chủ, ông đã ngoài sau mươi nhưng không có con trai nối dỗi, Liên Ngộ chính là niềm hy vọng kế thừa của gia tộc, mà Liên Ngộ lại vì nàng suýt nữa mất mạng, cho nên Đoàn thành chủ chắc chắn sẽ không vui khi thấy nàng. Nếu Đoàn thành chủ là người hẹp hòi, ông ta chắc chắn sẽ có thành kiến với núi Ái Lao.

Tiểu Phụng đang nghĩ ngợi lung tung, La Huyền mặc đồ đen thấy sắc mặt nàng lo lắng, bèn quan tâm hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tiểu Phụng khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói: "Đoàn thành chủ cùng vợ ông ấy đến thăm Liên Ngộ."

La Huyền mặc đồ đen gật đầu, thản nhiên nói: "Lại là bọn họ nữa à."

Tiểu Phụng lo lắng nói: "Thái độ của bọn họ đối với ta rất kỳ lạ."

La Huyền mặc đồ đen ra hiệu cho nàng tiếp tục. Tiểu Phụng không chắc chắn, nói: "Liên Ngộ vì ta mà bị thương nghiêm trọng như vậy, nhưng vợ của Thành chủ không giận mà còn rất nhiệt tình với ta."

La Huyền mặc đồ đen đang nhớ lại tình huống lúc đó. Bởi vì cũng đã lâu lắm rồi, nên hắn phải suy nghĩ một hồi.

Tiểu Phụng thấy hắn không nói gì, cho rằng sự tình rất nghiêm trọng, thế là càng thêm lo. Thấy La Huyền mặc đồ đen vẫn còn đang suy nghĩ, Tiểu Phụng kéo tay áo hắn, nói: "Sư phụ, có phải rất trọng không? Phủ thành chủ sẽ làm khó chúng ta sao?"

La Huyền mặc đồ đen mới định thần lại, an ủi: "Không đâu."

Tiểu Phụng thấy hắn chắc chắn, lại hỏi: "Vậy tại sao bọn họ lại kỳ lạ như vậy?"

La Huyền mặc đồ đen nhìn khuôn mặt thanh tú của nàng, trong lòng khẽ động.

Nói đến gia đình Đoàn thành chủ, trong nhà chỉ có hai anh em, cha Đoàn thành chủ mất sớm, sau khi phu nhân quá cố sinh Liên Ngộ xong, vì mất máu quá nhiều nên cũng nhắm xuôi tay. Hai vợ chồng Đoàn thành chủ nuôi Liên Ngộ từ nhỏ đến lớn. Mặc dù quan hệ là em trai, nhưng hai người tận sâu trong lòng đã coi Liên Ngộ giống như con của mình. Vì vậy, khi Liên Ngộ xuất gia, Đoàn thành chủ đã phản đối rất quyết liệt. Bây giờ lại đối xử với Tiểu Phụng niềm nở như vậy, chẳng lẽ còn muốn để chàng trở về thế tục sao?

La Huyền mặc đồ đen nghĩ đến đây, cảm thấy có chút buồn cười. Cuối cùng Liên Ngộ vẫn không trở về thế tục. Cả đời chàng dành trọn cho Phật pháp, khi ra đi còn chưa đầy bốn mươi.

Mặc dù đã biết rõ, nhưng La Huyền mặc đồ đen không nói những chuyện này cho nàng biết, chỉ nói: "Phủ thành chủ cùng núi Ái Lao không có ân oán gì, ngươi không cần lo lắng đâu."

Thấy Tiểu Phụng vẫn còn lo lắng bồn chồn, La Huyền mặc đồ đen nhẹ nhàng đổi chủ đề: "Hôm qua sư phụ ngươi bảo ngươi tự kiểm điểm lại mình, bây giờ đã hiểu ra chưa?"

Tiểu Phụng áy náy cúi đầu, ngoan ngoãn đáp: "A Kiều ca đã phân tích cho ta biết tính nghiêm trọng của chuyện này."

La Huyền mặc đồ đen nghe nàng nhắc đến A Kiều, một người mà hắn đang để mắt tới nhưng không biết rõ về y, trong lòng nhấc lên cảnh giác. Khi nào gặp La huyền, hắn sẽ hỏi về người này.

La Huyền mặc đồ đen trong lòng đã đưa ra quyết định, hắn nghiêm túc nói với Tiểu Phụng: "Trong giang hồ, một sợi tóc cũng có thể lay động cả người, cho nên ngươi phải học cách suy nghĩ thấu đáo hơn về những việc mình làm, không được liều lĩnh như vậy nữa."

Tiểu Phụng trước kia là người nóng nãy và thiếu kiên nhẫn, cho nên nàng không thích nghe những lời cằn nhằn của sư phụ, đôi lúc tính tình bộc phát, sẽ cãi lại vài ba câu. Nhưng hôm nay nàng lại im lặng lắng nghe lời dạy dỗ của hắn.

La Huyền mặc đồ đen là người từng đi qua giông bão, cũng đã thấy Nhiếp Tiểu Phụng một tay "Huyết tẩy Võ Lâm", cho nên bây giờ nhìn thấy Tiểu Phụng không lạc lối, hắn không muốn ép buộc và nghiêm khắc với nàng, nên dịu giọng nói: "Luyện sáo đi."

Tiểu Phụng vâng lời, cầm sao bắt đầu thổi.

La Huyền mặc đồ đen nghe được một nửa, liền bảo nàng dừng lại: "Ta đưa ngươi đi dạo."

Tiểu Phụng biết rõ tâm trạng của mình không được tốt, trong lòng luôn bồn chồn khiến cho nàng cảm thấy rất khó chịu. Cho nên nàng đi cùng La Huyền mặc đồ đen, mỗi người đều có tâm sự riêng, cùng nhau đi dạo dọc theo bờ suối.

Hai người thả chậm bước chân theo dọc mé nước, trong lòng La Huyền mặc đồ đen khá xúc động. Hắn bất giác nhớ lại khi Nhiếp Tiểu Phụng còn nhỏ, hai người cũng thường đi dạo như vậy. Để hóa giải thù hận trong lòng nàng, hắn hay đưa nàng đi ngồi thiền, đi dạo hoặc thổi sáo để nàng học cách tĩnh tâm và buông bỏ. Bây giờ, Nhiếp Tiểu Phụng trở nên lạnh lùng mà xa cách, đối xử với hắn như một người xa lạ, sợ là thù hận trong lòng nàng càng nhiều hơn trước kia.

....

Buổi tối, sau khi giải quyết xong những chuyện vặt vãnh, La Huyền trở về sân nhà mình.

Tiểu Phụng đứng ở hành lang trước cửa nhà, hiếm khi nàng yên tĩnh như vậy. Khi phát hiện hắn đã trở lại, nàng ngẩng đầu nhìn lên.

Một người ở cửa nhà, một người ở cửa sân, dưới ánh trăng mờ, lặng lẽ nhìn nhau.

Từ khi Tiểu Phụng tỉnh lại, ngoại trừ một lần cãi nhau với La Huyền, nàng chưa bao giờ trầm mặc.

Tiểu Phụng vừa mới hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề, tự nhiêm không cãi nhau với hắn nữa, cho nên có vẻ đặc biệt ngoan ngoãn.

La Huyền đầu tiên nhìn đi chỗ khác, sải bước tới.

Tiểu Phụng nhìn hắn đến gần, ánh mắt sáng ngời, kêu: "Sư phụ."

La Huyền "hừ" một tiếng, vừa định đẩy cửa vào phòng, nhưng không hiểu sao lại thả tay xuống, đứng ở hành lang cùng nàng, không cho nàng vào phòng.

Tiểu Phụng đã biết mối quan hệ giữa núi Ái Lao với các môn phái, nàng lo lắng hỏi: "Có phải chuyện của Tiểu Phụng đã gây bất lợi cho núi Ái Lao rồi không?"

La Huyền thấy bộ dáng bất an của nàng, khẽ mềm lòng, nói: "Không, không có nhiều tranh chấp giữa các phái như vậy."

Tiểu Phụng hứa hẹn: "Sau này ta sẽ đối xử với Liên Ngộ tốt hơn."

La Huyền nghe nàng nhắc đến Liên Ngộ, trầm giọng nói: "Sau này không được mắng Liên Ngộ nữa. Hắn đã suýt mất mạng vì cứu ngươi. Ngươi nên nhớ kỹ ân tình này."

Tiểu Phụng nhu thuận gật đầu, rối rắm hồi lâu mới hỏi: "Tình trạng của hắn không ôn sao?"

La Huyền nhìn nàng, khẽ rũ mắt, thành thật nói: "Lục phủ ngũ tạng của liên Ngộ bị tổn thương nặng, cần phải chăm sóc kĩ mới không yểu mạng."

Tiểu Phụng mở to mắt, kinh ngạc nói: "Hắn... ta đưa Tử Ngọc Đan cho hắn, hắn như vậy... ta...ta..."

La Huyền lúc này có chút tức giận, bất mãn nói: "Ta phạt ngươi chủ yếu là vì Liên Ngộ."

Tiểu Phụng nghe vậy thì càng bối rối hơn. Nghĩ đến thái độ của vợ chồng Thành chủ đối với nàng ban ngày, không thể không nói: "Chẳng trách vợ của Đoàn thành chủ lại cư xử bất thường với Tiểu Phụng như vậy."

Nhớ đến thái độ của hai người họ, nàng nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được. Bọn họ nên hận nàng mới phải, vì nàng mà Liên Ngộ suýt mất mạng, họ chẳng những không trách, không oán mà còn đối với nàng rất nhiệt tình...

La Huyền nghe nàng nói khẽ cau mày. Hắn biết rõ nguyên nhân tại sao vợ chồng Thành chủ lại đối xử với nàng như vậy. Họ nghĩ rằng Liên Ngộ hẳn là có quan hệ với Tiểu Phụng, cho nên mới liều mạng cứu nàng. Điều khiến họ vui mừng hơn là, Liên Ngộ có khả năng hoàn tục, cưới vợ sinh con.

La Huyền trong lòng buồn bực lại có hơi tức giận. Hắn tự nhiên sẽ không nói cho nàng biết suy nghĩ của vợ chồng Đoàn thành chủ.

Tiểu Phụng lần đầu nghiêm túc nghĩ đến các thế lực trong giang hồ, càng nghĩ nàng càng lo lắng, nói: "Liệu phủ thành chủ có ghét ta không? Còn có các môn phái khác, họ có nhân cơ hội này để gây hấn với núi Ái Lao không?"

La Huyền thấy nàng sợ hãi như vậy, sợ nàng sau này sẽ nghĩ đến đủ loại tình huống mà trở nên rụt rè, hắn liền nói: "Mặc dù núi Ái Lao chúng ta ẩn dật, nhưng cũng không phải dễ bắt nạt."

(Một mình anh chấp hết Tam bang Tứ phái! Nghe thấy ghê quá hà...)

Nếu Sử Mâu Độn nghe được những lời này, nhất định gã sẽ chửi thề mà mắng rằng: "Ngươi có quá coi thường người khác không?"

Núi Ái Lao là môn phái ít người kế thừa nhất, nhưng không ai dám bắt nạt họ. Người thừa kế tông môn được bồi dưỡng để gánh vác trách nhiệm của môn phái, cho nên không phải là người dễ trêu chọc, nhưng sẽ không ai có đi trêu chọc bọn họ, trừ khi kẻ đó không muốn nhờ người của Ái Lao giúp đỡ.

La Huyền nói rất rõ ràng, Tiểu Phụng nhìn hắn, cẩn thận nghe hắn nói: "Trong lòng có đại đạo, khi gặp chuyện không được sợ hãi, không được kiêu ngạo và không được nóng vội. Đối với thiên hạ phải dụng tâm, tận sức mà làm. Đối với danh lợi thì không được dính mắc, trong lòng có tình yêu lớn, gần gũi với mọi người, dùng tâm từ đối mặt với tất cả vạn sự vạn vật, lúc đó thiên hạ tự nhiên sẽ theo ngươi."

Tiểu Phụng nghe xong, nhưng lời nói này, mơ hồ chạm đến phương pháp quản giáo môn hạ của người đứng đầu một phái. Đây là điều mà trước kia La Huyền chưa từng nói với nàng, cũng là điều mà La Huyền mặc đồ đen chưa từng nói với Nhiếp Tiểu Phụng.

(Chả muốn bồi dưỡng em trở thành người thừa kế của Ái Lao mà!)

Lúc đầu, La Huyền mặc đồ đen chưa từng nghĩ đến việc để Nhiếp Tiểu Phụng làm đệ tử trực tiếp của núi Ái Lao, nên tự nhiên sẽ không nói những chuyện này với nàng.

Bánh răng vận mệnh chuyển động chậm rãi, quỹ đạo từng chút một chậm dần rồi tụ lại, rốt cuộc cũng thay đổi ở đây.

Tiểu Phụng liên tục nghĩ đến lời La Huyền nói, dần dần bình tĩnh lại. Lúc này, Tiểu Phụng tràn đầy hối hận, nói với La Huyền: "Sư phụ, ta sai rồi. Ta không nên tức giận với người."

La Huyền nghe nàng nhận lỗi thì rất nhẹ nhõm, nói: "Chỉ cần ngươi biết mình sai là được."

Tiểu Phụng ở bên cạnh, hai người đứng nói chuyện một lúc. Thấy trời đã không còn sớm nữa, La Huyền nói: "Nhanh về đi."

Bầu không khí giữa hai người đêm nay quá tốt, Tiểu Phụng rất nỡ rời xa hắn, chần chừ không muốn động đậy.

La Huyền cũng không có giục nàng rời đi, hai người lại đứng đó.

Tiểu Phụng thì thầm: "Cánh tay của người không sao chứ?"

Câu nói này an ủi trái tim của La Huyền, hắn nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu."

Tiểu Phụng nói nhỏ: "Thiên Tướng nói vết thương rất sâu."

Câu hỏi quan tâm của Tiểu Phụng làm ấm lòng La Huyền, ánh mắt cũng dịu dàng hơn nhiều.

Tiểu Phụng ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt có quá nhiều cảm xúc, khiến giọng nói của nàng run rẩy: "Đều là lỗi của ta, ta đã làm sư phụ bị thương."

La Huyền vì lời nói của nàng mà run nhẹ, hắn thấp giọng nói: "Ta không bảo vệ tốt cho ngươi, để ngươi rơi xuống vách đá, còn bị cuốn vào mạch nước ngầm. Ngươi có trách ta không?"

Nghe hắn tự trách mình, Tiểu Phụng không kìm được nước mắt. Nàng lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Làm sao có thể trách ngươi."

La Huyền cũng có rất nhiều cảm xúc phức tạp, trong thời gian nàng mất tích, hắn đã tìm kiếm nàng bất kể ngày đêm, hắn chỉ muốn tìm nàng. Chính nghĩa của tông môn không quan trọng, hắn thậm chí còn muốn giết cả Dư Anh Hoa và Dư Cương Trụ.

Tiểu Phụng chạm vào cánh tay bị thương của hắn, đau lòng nói: "Ta biết sư phụ làm như vậy là vì tốt cho ta. Ta chưa từng nghĩ đến chuyện sau này của ngươi. Bây giờ ta đã hiểu, làm sao có thể trách ngươi."

Cánh tay hắn được nàng nhấc lên, La Huyền cúi đầu nhìn nàng.

Tiểu Phụng đem những lời nàng muốn nói với hắn khi nàng tỉnh lại nói ra: "Khi ta rơi xuống mạch nước ngầm, bên trong rất tối và lạnh. Liên Ngộ bị thương rất nặng, ta không tìm được đường ra, ta đi mãi, đi mãi đến không còn chút sức lực nào nữa. Ta rất sợ, thực sự rất sợ."

Tiểu Phụng ôm chặt cánh tay La Huyền. Đây là lần đầu tiên nàng trải qua cảm giác tuyệt vọng nhất sau khi trưởng thành. Những tia kiếm và vết máu ám ảnh suốt thời thơ ấu, cùng những gian khổ mà nàng đã trải qua đột nhiên trào dâng trong tâm trí. Giờ đây, đối mặt với sư phụ hết lòng bảo vệ mình, nàng không thể kiềm chế được nữa.

Nàng buông xuống lớp ngụy trang, run rẩy nói: "Ta sợ."

La Huyền dang tay ôm lấy Tiểu Phụng, do dự đặt bàn tay lên vai nàng. Nhưng Tiểu Phụng không có nhiều do dự như vậy, nàng ôm chặt lấy hắn, nước mắt nàng rơi trên cánh tay La Huyền.

"Ta sợ sẽ không bao giờ gặp lại người nữa." Tiểu Phụng nức nỡ nói.

Lời nói táo bạo của nàng đã đánh thức tâm trí của La Huyền. Hắn đè nén sự mê đắm trong lòng, muốn rút tay ra nhưng Tiểu Phụng lại giữ chặt hắn.

La Huyền đau đớn vô cùng: "Tiểu Phụng, buông ta ra trước."

Tiểu Phụng không quan tâm, càng ôm chặt lấy hắn.

La Huyền hối hận vì sao mình không vào phòng. Nếu mọi người nhìn thấy thì phải làm sao?

La Huyền nhìn quanh với cảm giác tội lỗi. Hắn không quan tâm đến bất cứ điều gì khác nữa, đưa tay kéo tay nàng ra. Sau đó, hắn lùi lại một bước, lưng hắn gần như dán vào cửa. hắn hời hợt nói: "Tất cả đã kết thúc."

Tiểu Phụng nhìn thấy sự tránh né của hắn, trong lòng rất khó chịu.

La Huyền vội vàng mở cửa, nghĩ đến những gì nàng vừa nói, liền cất giọng: "Ngày mai ngươi không cần phải đến lớp học buổi sáng."

Nếu là trước đây, Tiểu Phụng nghe thấy sẽ vui vẻ nhảy lên, nhưng bây giờ, vì tránh né nàng, ngay cả bài tập của nàng hắn cũng không quan tâm.

La Huyền sợ nàng sẽ quấy rầy mình, nên lập tức lạnh lùng nói: "Quay về đi."

Từ khi Tiểu Phụng sống sót trở về, nàng tuy bạo gan hơn trước, nhưng đối mặt với uy nghiêm của La Huyền, nàng vẫn sợ.

Đêm đó, Tiểu Phụng ngủ không ngon, La Huyền cũng suốt đêm trằn trọc không ngủ. Ánh mắt ngấn nước của Tiểu Phụng khiến hắn bồn chồn.

Ban đêm yên tĩnh dụ dỗ hắn buông thả bản thân. Những suy nghĩ hiện ra trong đầu khiến hắn cảm thấy hổ thẹn nhưng không thể kiểm soát được.

Hắn nghĩ trong lòng hắn có nàng, vậy tại sao hai người họ không thể ở bên nhau?

Với những suy nghĩ như vậy, La Huyền cảm thấy mình rất vô liêm sỉ. Hắn gần nữa đời người học qua vô số kinh thư, nhân nghãi đạo đức, thế mà lại có suy nghĩ đáng xấu hổ như vậy. Hắn thực sự không xứng làm sư.

Cùng đêm đó, ở Tây Lưu Thục. Nhiếp Tiểu Phụng đột nhiên tỉnh dậy vào nữa đêm. Nàng chạm vào chân mình, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, đã thấm ướt đồ ngủ của nàng.

Lúc này Nhiếp Tiểu Phụng cuối cùng cũng chấp nhận sự thật kinh hoàng này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top