Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 87: Ngọc vỡ rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Phụng dậy rất sớm, trước tiên đi xem La Huyền, thấy sắc mặt của hắn tốt hơn nhiều, trong lòng cũng bớt lo, sau đó đi lấy nước đến cho hắn rửa mặt.

Khi đến phòng ăn, Thiên Tướng đã chuẩn bị bữa sáng đầu đủ và chu đáo.

La Huyền mặc đồ đen và Giác Sinh đến trước, thấy nàng chăm chỉ hầu hạ La Huyền, mà La Huyền được nàng hầu hạ cũng rất là hưởng thị.

Bộ râu của La Huyền mặc đồ đen không khỏi rung lên. Khi còn trẻ, hắn đã hưởng thụ như vậy?

La Huyền mặc đồ đen cảm thấy không biết nói gì, hắn không tìm được từ nào có thể hình dung được La Huyền hiện tại.

Giác Sinh cảm thấy Tiểu Phụng rất tôn sư trọng đạo, cho nên trong lòng rất vui mừng. Xem ra La huynh đối xử với Tiểu Phụng rất tốt.

La Huyền mặc đồ đen và Giác Sinh ngồi xuống, Tiểu Phụng không để ý tới bọn họ, Trần Thiên Tướng vội vàng tiến lên chào hỏi.

Tóm lại, vì bữa cơm này, Nhiếp Tiểu Phụng có lẽ sẽ đứng dậy, hoặc là tức giận mà nằm xuống. Nàng ghét nhất chính là sự phục tùng của Tiểu Phụng đối với La Huyền.

Trên thực tế, Tiểu Phụng ngày thường không như vậy, hôm qua La Huyền nôn ra máu khiến nàng sợ hãi, không nhịn được hỏi thăm tình hình của hắn.

Khi A Kiều lên núi, La Huyền cố ý đuổi Tiểu Phụng đi, bảo nàng đi gặp Nhiếp Tiểu Phụng.

Tiểu Phụng lúc này rất ngoan ngoãn, sợ La Huyền tâm tình không tốt nên rất nghe lời.

Cho nên, cảnh tượng mà Giác Sinh nhìn thấy là một cảnh tượng hài hòa, trong lòng ông rất nhẹ nhõm, tiểu nha đầu bướng bỉnh lúc nào cũng muốn đánh giết đã khôn lớn rồi, La huynh dạy dỗ rất tốt. Giác Sinh nghĩ như vậy, càng thêm cảm kích nhìn La Huyền.

La Huyền cảm thấy mình nên vui mừng vì có người thật lòng trân trọng Tiểu Phụng xuất hiện, hắn khé cười, chủ động nói: "Ta có thể suy nghĩ lại chuyện của Dư Anh Hoa."

A Kiều nói: "La đại hiệp."

La Huyền khoát tay nói: "Chuyện liên quan đến mặt mũi cửa núi, phải xem Dư Cương Trụ có thành tâm không đã."

A Kiều biết chuyện này nhất định sẽ được giải quyết theo phương thức giang hồ của bọn họ. Xem ra y đã đúng khi không cho tam ca ra mặt.

A Kiều gật đầu nói: "Ta sẽ bảo người truyền lời này cho ông ta."

La Huyền mỉm cười, A Kiều quan tâm hỏi: "Tiểu Thiện thế nào rồi?"

La Huyền nói: "Nội thương có chút nghiêm trọng, cần một thời gian mới có thể khôi phục."

A Kiều do dự một chút rồi nói: "Ta có thể gặp Tiểu Phụng không?"

La Huyền dừng lại một chút rồi nói: "Nàng ở cùng Tiểu Thiện."

Trước khi Tiểu Thiện rời đi, đặc biệt khó chịu với mình, nàng nhất định sẽ không để Tiểu Phụng đến gặp y. A Kiều nghĩ vậy, trong lòng vô cùng hối hận.

Khi La Huyền mặc đồ đen rời đi, hắn đi cùng Giác Sinh, nói một cách bí ẩn: "Đại sư, tốt nhất là không nên nói cho Tiểu Phụng biết chuyện này."

Ban đầu, Giác Sinh muốn nói chuyện với Tiểu Phụng về cuộc hôn nhân này, hỏi xem nàng nghĩ thế nào, nhưng La Huyền mặc đồ đen lại nói với ông một câu như vậy, ông hơi ngạc nhiên hỏi lại: "Tại sao?"

Tại sao? Tính tình của Tiểu Phụng đã trở nên ôn hòa hơn nhiều, nhưng nàng vẫn chưa buông bỏ La Huyền, nếu nàng biết bọn họ tự ý đính hôn cho nàng với A Kiều, nàng nhất định sẽ làm ầm lên. Nếu nàng tùy tiện nói cho A Kiều biết tình cảm của mình, mọi chuyện sẽ trở nên mất kiểm soát.

Vì vậy, La Huyền mặc đồ đen miễn cưỡng nói: "Hãy để những người trẻ tuổi tự giải quyết vậy."

Giác Sinh cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được là kỳ lạ ở đâu.

La Huyền mặc đồ đen lại nhấn mạnh: "Quan hệ giữa Tiểu Phụng và đại sư không tốt, ta lo lắng nếu nói ra sẽ phản tác dụng."

Giác Sinh không nói nên lời, quả thực đúng như vậy.

Cho nên khi bọn họ đều quyết định hôn sự của Tiểu Phụng, mọi người đều rất hài lòng, nhưng không có đích thân hỏi ý kiến ​​nàng. Đây chính là chuyện thường của thế gian, hôn sự của con cái do cha nương quyết định, cho nên suy nghĩ của Tiểu Phụng đều bị mọi người bỏ qua, dù là cố ý hay vô ý.

Tiểu Phụng đi tìm Nhiếp Tiểu Phụng, Nhiếp Tiểu Phụng nằm trên giường bệnh, sợ lạnh, thấy Tiểu Phụng đến, cũng không nói gì.

Tiểu Phụng đi tới, cẩn thận nói: "Ngươi còn tức giận sao?"

Nhiếp Tiểu Phụng hừ lạnh một tiếng nói: "Nếu như ta tức giận với ngươi, ta đã sớm bị ngươi làm cho tức chết rồi."

Tiểu Phụng ngượng ngùng nói nhỏ: "Bản thân ngươi cũng như vậy, còn dám nói với ta như vậy."

Nhiếp Tiểu Phụng nghe thấy nàng lẩm bẩm nói: "Ngươi đang lẩm bẩm cái gì vậy."

Tiểu Phụng tự tin nói: "Tự giận mình có gì thú vị?"

Nhiếp Tiểu Phụng buồn bực, tiểu cô nương có vẻ ngoài bướng bỉnh này quả nhiên là nàng hồi trẻ.

Nhiếp Tiểu Phụng liếc mắt nhìn nàng rồi nói: "Ngươi đã bôi thuốc vào vết thương ở lưng chưa?"

Tiểu Phụng lắc đầu.

Nhiếp Tiểu Phụng đành phải bôi thuốc cho nàng, thở dài.

Tiểu Phụng lo lắng nói: "Có để lại sẹo không?"

Nhiếp Tiểu Phụng không còn để ý đến vết thương trên người mình nữa, nàng bôi thuốc mỡ nói: "Nếu để lại sẹo, chứng tỏ La Huyền vô năng."

Tiểu Phụng còn trẻ, tự nhiên rất coi trọng dung mạo của mình, nàng sờ mặt mình nói: "May mắn thay, vết thương trên mặt đã lành."

Nhiếp Tiểu Phụng hừ một tiếng, nói: "Chỉ là vẻ bề ngoài thôi, quan trọng nhất là ngươi có thực lực."

Tiểu Phụng nằm trên gối, rối rắm nói: "Nhưng ta không muốn trở thành một con quái vật xấu xí."

Nhiếp Tiểu Phụng lúc đầu cũng rất để ý đến dung mạo của mình, chính là bởi vì dung mạo xinh đẹp của mình, mới có thể khiến Trần Thiên Tướng cùng Vạn Thiên Thành mê muội đầu óc, để lại cho mình một tia hy vọng, nếu không, nàng đã sớm chết ở Núi Ái Lao.

Nhiếp Tiểu Phụng nghĩ như vậy, giảng đạo: "Ngươi vì quá yếu đuối mà để ý đến ngoại hình của mình, khi ngươi đủ mạnh mẽ, bất kể ngươi có hình dáng thế nào, người khác cũng sẽ quỳ dưới chân ngươi."

Tiểu Phụng mở to mắt nhìn nàng.

Nhiếp Tiểu Phụng cười lạnh nói: "Nhưng mà, xinh đẹp quả thực là một vũ khí tốt. Phần lớn đàn ông đều có dục vọng."

Tiểu Phụng mặc quần áo vào, nghe nàng nói vậy thì sửng sốt, Nhiếp Tiểu Phụng có ý gì? Chẳng lẽ nàng nói có thể dùng ngoại hình của mình để tính toán những gì nàng muốn sao?

Nhiếp Tiểu Phụng biết lúc này nàng chưa từng nghĩ tới, cũng không nghĩ tới mình đẹp đến mức nào. Ái Lao rất lớn nhưng cũng rất nhỏ, chỉ có ba người, không có ai nói nàng đẹp. Đương nhiên, nàng cũng không cảm thấy mình đẹp. Khi nàng cùng Trần Thiên Tướng lén lút xuống núi, có một Đăng Đồ Tử đi theo nàng, thậm chí còn có người trực tiếp khen nàng đẹp, khiến nàng mới ý thức được dung mạo của mình.

Nhưng xinh đẹo thì có tác dụng gì?

Lúc đầu, nàng nhận ra mình có nhan sắc, chỉ nghĩ rằng mình có thể lấy lòng La Huyền, không ngờ rằng nàng không những không lấy được niềm vui của La Huyền mà còn khiến người khác mê mẩn.

Tiểu Phụng lẩm bẩm: "Hai người vì tình mà ở bên nhau, phu thê lại càng thêm tình cảm, cho nên mới ở bên nhau. Nếu không, bọn họ cùng người trong Minh Nguyệt phường có gì khác nhau?"

Nhiếp Tiểu Phụng nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Bán dung mạo cho một người và bán dung mạo cho hàng  người có gì khác nhau?"

Tiểu Phụng rùng mình nói: "Ngươi."

Lúc này, Nhiếp Tiểu Phụng lạnh lùng vô tình, dường như lại khôi phục thái độ kiêu ngạo ban đầu.

A Kiều cũng vui mừng, y quay mắt lại nhìn Trần Thiên Tướng, cười nói: "Đêm nay ta phải làm phiền huynh ở đây."

La Huyền ngẩn người, hắn vừa mới sáng sớm đã từ chối A Kiều đi gặp Tiểu Phụng, người đàn ông này buổi chiều lại cùng Hùng Tam đi tới, bây giờ đã muộn, ban đêm xuống núi cũng không phải là không thể, nhưng A Kiều đã nói như vậy, làm sao có thể đuổi y đi.

Hùng Tam không ngờ A Kiều lại nói như vậy, y suy nghĩ, tam đệ đã nói như vậy rồi y nhất định không được làm hỏng đại sự của đệ ấy được, thế là nói: "Núi Ái Lao đẹp như vậy, ta cũng rất mong được ở lại đây một đêm."

La Huyền sửng sốt, nói: "Tướng quân, ngài quá khách sáo, núi Ái Lao chỉ là một cửa núi nhỏ mà thôi." Sau đó hắn liền tiếp lời: "Ta mừng là ngài không chê. Thiên Tướng, ngươi đi dọn dẹp phòng khách đi."

Trần Thiên Tướng thấy bọn họ dừng lại, liền nói: "Vâng."

Thấy Thiên Tướng sắp rời đi, A Kiều đứng dậy nói: "Ta tìm được một chuỗi Phật châu tốt, muốn tặng cho Giác Sinh đại sư."

A Kiều vì Giác Sinh đại sư nên đến đây? Hùng Tam kinh ngạc nháy mắt với A Kiều, A Kiều dùng ánh mắt ra hiệu sẽ giải thích sau.

La Huyền im lặng, hắn đã quyết định sẽ để Tiểu Phụng đi cùng A Kiều, lúc này có trì hoãn cũng không có ý nghĩa gì. Cho nên, La Huyền phấn chấn lên, nói: "Giác Sinh đại sư đang ở phòng khách phía sau. Để Thiên Tướng dẫn ngươi đi."

A Kiều công khai rời đi.

La Huyền buồn bực, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.

Hùng Tam nóng lòng muốn chốt thời gian cùng La Huyền đi Lâm An, nên lại cùng La Huyền nói chuyện. La Huyền đè nén tâm tình hỗn loạn, tiếp tục cùng Hùng Tam nói chuyện.

A Kiều đi theo Trần Thiên Tướng hỏi: "Tiểu Thiện thế nào rồi?"

Trần Thiên Tướng thở dài nói: "Ngày nào cũng uống thuốc."

Vẻ mặt hưng phấn của A Kiều hơi ngưng lại, nói: "Vậy ta đi gặp nàng trước."

Trần Thiên Tướng quen biết y nên nhắc nhở: "Buổi sáng nàng và Đoàn đại sư cãi nhau, tâm trạng không tốt."

A Kiều đã nghe nói qua về nàng và sư phụ của nàng. Chỉ vì sư phụ của nàng trông giống La đại hiệp, ban đầu y chỉ nghĩ rằng nàng đã bịa ra, nhưng không ngờ, thực sự có một sư phụ ở đây, và Đoàn sư phụ này thực sự trông giống La đại hiệp. Xem ra câu chuyện giữa nàng và sư phụ của nàng là sự thật.

A Kiều cảm thấy thất vọng và nói, "Ta biết."

Trần Thiên Tướng có chút ngạc nhiên khi thấy y vẫn muốn đi. Bởi vì hơn ai hết, Trần Thiên Tướng biết rất rõ Tiểu Thiện là ai và Đoàn sư phụ là ai. A Kiều vẫn khăng khăng muốn đi gặp Tiểu Thiện. Có phải y có suy nghĩ khác với nàng không? Như vậy chẳng phải là bất lợi cho Đoàn sư phụ sao? Trần Thiên Tướng nghĩ vậy liền vội vàng nói: "Nàng có lẽ đang ngủ."

A Kiều ngạc nhiên khi thấy Trần Thiên Tướng nói như vậy, vì vậy y nói: "Vậy ta sẽ đi gặp Tiểu Phụng."

Trần Thiên Tướng lại nói: "Huynh không đi tìm sư phụ Giác Sinh sao?"

A Kiều cười nói: "Không vội, đêm nay chúng ta ở lại đây. Tiểu Phụng còn chưa biết, chắc là đang chuẩn bị đồ ăn, ta bảo nàng chuẩn bị thêm." A Kiều vừa nói vừa đi về phía bếp.

Trần Thiên Tướng không ngăn được, y còn nhiều việc khác, đành phải dọn dẹp phòng khách.

A Kiều nhanh chóng đi qua cổng trước sau, vào sân sau, nghiêm trang đi vào. Y rẻ vào một góc rồi đi vào bếp trước. Quả nhiên Tiểu Phụng đang nấu ăn.

A Kiều lặng lẽ đi qua, thấy nàng đang thái rau. Mỗi động tác đều rất tập trung.

Tiểu Phụng đang định dừng lại thì nghe thấy giọng nói sau lưng: "Thêm một đĩa nữa. Không đủ ăn đâu."

Tiểu Phụng quay đầu lại nhìn thấy A Kiều, kinh ngạc nói: "A Kiều ca."

A Kiều tiến vào, mỉm cười nói: "Ta cùng muội làm."

Tiểu Phụng hưng phấn nói: "Sáng sớm huynh đã đến rồi lại đi. Ta còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại huynh nữa."

A Kiều vui vẻ nói: "Ta có việc phải làm, nên vội vã xuống núi."

Tiểu Phụng lau tay rồi nói: "Huynh muốn ăn gì?"

A Kiều mỉm cười nói: "Đồ chay cũng được."

Tiểu Phụng lập tức hiểu ra, đây là để tích phước cho dì Hoàng. Ánh mắt Tiểu Phụng trở nên dịu dàng hơn, đồng ý.

A Kiều lại nói: "Để ta làm." A Kiều vội vàng rửa tay, vừa cắt rau vừa nói: "Đừng nhúc nhích, ngồi yên đó."

Tiểu Phụng ngồi sang một bên, thêm chút lửa, liếc nhìn A Kiều, trong lòng vô cùng vui vẻ.

A Kiều thấy vậy liền hỏi: "Muội cười cái gì?"

Tiểu Phụng nói: "Mỗi lần nhìn thấy huynh, một người đàn ông trưởng thành, nấu ăn nhanh như vậy, ta đều muốn cười. Huynh là một vị tướng, người quân tử nên tránh xa bếp, huynh có biết không?"

A Kiều cắt lời nói: "Nha đầu, quy củ ở đâu ra mà nhiều như vậy? Ta một mình nhiều năm như vậy, không biết nấu ăn, thì chết đói mất."

Tiểu Phụng cười lớn.

A Kiều vừa động tay vừa nói: "Làm thêm vài cái nữa đi. Tam ca của ta cũng đến."

Tiểu Phụng hỏi với vẻ nghi ngờ: "Tam ca của ngươi? Hùng tướng quân?"

A Kiều cắt rất giỏi, cắt rất nhanh, vừa cắt vừa ngân nga.

Tiểu Phụng lại nói: "Huynh tới đây làm gì? Là vì ​​chuyện của Dư Anh Hoa sao?"

Gương mặt xinh đẹp của Tiểu Phụng không vui, A Kiều lau tay, vui vẻ sờ đầu nàng, nói: "Không. Chuyện Võ Lâm chúng ta không quan tâm.

Sắc mặt Tiểu Phụng tốt hơn, nàng nói: "Dư Anh Hoa suýt nữa giết ta rồi."

A Kiều dỗ dành: "Ta biết rồi, cho nên ta không quan tâm."

Tiểu Phụng bổ sung thêm một chút tài liệu, A Kiều nheo mắt nói: "Nhưng mà, Dư Anh Hoa cũng không khá hơn được, sư huynh muội có lẽ sẽ buồn lắm."

Tiểu Phụng kinh ngạc nói: "Thiên Tướng? Làm sao có thể."

A Kiều nói: "Sư huynh của muội, mỗi lần đến chùa Vô Tướng đều sẽ đi thăm Dư Anh Hoa."

Tiểu Phụng nghe vậy, lại nghĩ đến lúc trước, mỗi lần Thiên Tướng từ Chùa Vô Tướng trở về, đều như người mất hồn, hóa ra là vì chuyện này.

Bởi vì vẻ mặt tức giận của Tiểu Phụng, A Kiều lại nói: "Muội tức giận cái gì? Thiên Tướng cũng cảm thấy áy náy với Dư Anh Hoa. Thiên Tướng lúc đầu tốt bụng, vô tình cứu Dư Anh Hoa, bây giờ thấy nàng thê thảm như vậy, tất nhiên sẽ mềm lòng."

Tiểu Phụng hét lớn: "Thiên Tướng không nên cứu nàng."

Nghe vậy, A Kiều buông dao trong tay xuống, nghiêm túc nói: "Trách nhiệm của đại phu là không được quyết định sự sống chết của người khác dựa trên sở thích và không thích. Ngay từ đầu Thiên Tướng đã cứu Dư Anh Hoa, không có đúng sai, bởi vì đại phu chỉ để mắt đến bệnh nhân."

Tiểu Phụng biết mình nói đúng, La Huyền cũng từng nói như vậy với nàng. Nhưng, ai có thể khống chế thích ghét hoàn mỹ như vậy?

Tiểu Phụng bĩu môi, A Kiều cười nói: "Đừng buồn bực, tới giúp ta đi."

Cho nên Tiểu Phụng không cãi nhau nữa mà quay người đi làm việc.

...

Tiểu Phụng thật sự không hiểu, nhíu mày suy nghĩ.

Nhiếp Tiểu Phụng không muốn nói chuyện với nàng, nói: "Đừng nghĩ nữa, chúng ta chép quyển sách này đi."

Tiểu Phụng giảo hoạt nói: "Ta chép rồi."

Nhiếp Tiểu Phụng khen ngợi: "Không tệ, có tiến triển..."

Tiểu Phụng hưng phấn nói: "Có hữu dụng không?"

Nhiếp Tiểu Phụng cười nói: "Có tác dụng gì không? Ta phải từ từ tìm hiểu."

Tiểu Phụng kinh ngạc thốt lên. Nhiếp Tiểu Phụng nhìn quyển sách trong tay nói: "Ngươi định làm gì với quyển sách này?"

Tiểu Phụng do dự một lát rồi nói: "Ta định tặng cho sư phụ ta."

Nhiếp Tiểu Phụng hừ một tiếng, nhìn bộ dạng hèn nhát của nàng bây giờ lại làm như vậy cũng không có gì lạ.

Nhiếp Tiểu Phụng không nói gì mà chuyển chủ đề nói: "Có phải ngươi đặc biệt sợ phải rời xa La Huyền không?"

Tiểu Phụng sửng sốt, gật đầu.

Mặc dù Nhiếp Tiểu Phụng tức giận vì nàng vẫn cố chấp, nhưng cũng không muốn mắng nàng nữa, thế nên nói: "Sợ hãi có ích gì? Tốt nhất là từ bỏ hắn đi."

Tiểu Phụng khó chịu nói: "Không, không thể nào, ta sẽ không làm vậy, ta yêu người hơn cả mạng sống của mình."

Nhiếp Tiểu Phụng tức giận nói: "Cái gì không thể, chẳng phải ngươi và A Kiều rất hợp ý nhau sao?"

Tiểu Phụng nghe nàng nói vậy thì ngạc nhiên nói: "Chuyện này khác, ta đối xử với hắn như bạn bè chứ không phải là sư phụ."

Nhiếp Tiểu Phụng im lặng một lát rồi nói: "Ngươi sẽ tự làm mình bị thương đấy."

Nhiếp Tiểu Phụng không thể tiếp tục nói La Huyền sẽ cự tuyệt nàng nữa, sáng sớm, tâm trạng bất thường của Tiểu Phụng đã biểu hiện ra áp lực tinh thần to lớn mà nàng đang phải chịu.

Tiểu Phụng kiên quyết nói: "Ta nghĩ trong lòng người cũng còn có ta."

Nhiếp Tiểu Phụng cười khổ, đây đều là ảo giác. Sau một hồi lâu trong miệng, Nhiếp Tiểu Phụng mới nuốt xuống, nàng biết mình cố chấp đến mức nào.

Tiểu Phụng vẫn chưa ngủ, nàng đang nghiền ngẫm Lục Chuyển Kinh, nghe thấy động tĩnh của mọi người, liền đứng dậy, đúng lúc La Huyền từ tiền sảnh trở về, nàng nói: "Sư phụ, có chuyện gì vậy?"

La Huyền vừa đi vừa nói: "Có chuyện quân sự gấp, bọn họ xuống núi rồi."

Tiểu Phụng nói: "Ồ, sư phụ, con nghe Thiên Tướng nói người muốn đi Lâm An gặp Ngô tướng quân."

La Huyền chậm rãi đi cùng nàng, nói: "Ừm."

Tiểu Phụng đã trải qua Phù Dung bang, ý thức được rằng dính líu đến chính phủ và quân đội là nguy hiểm nhất, nên lập tức nói: "Người không đi có được không? Nơi đó là nơi vừa có hổ vừa có sói."

La Huyền cười nói: "Sao có thể khoa trương như vậy."

Tiểu Phụng nói: "Rõ ràng như vậy, bọn họ công khai đánh nhau, nếu sư phụ đi, không biết sẽ có nguy hiểm gì."

La Huyền chậm rãi nói: "Kinh thành vừa mới ổn định, tạm thời sẽ không có chuyện lớn gì."

Nhưng Tiểu Phụng vẫn rất lo lắng.

La Huyền sau khi quyết định cũng không thay đổi ý định, nói: "Thiết Phong của ta thế nào?"

Tiểu Phụng nói: "Ta đã chuyển nó sang bên cạnh nhà suối nước nóng rồi. Bây giờ nó đang phát triển tốt."

La Huyền đi về phía vườn thuốc. Dù sao thì hắn cũng không buồn ngủ. Đêm nay có trăng nên hắn đi xem. Khi hắn rời đi, Tiểu Phụng đi theo hắn.

La Huyền nói: "Mấy ngày nữa có tuyết, phải giữ ấm."

Tiểu Phụng nói: "Dạ."

Khi hai người đi đến phía sau, họ đi ngang qua sân của La Huyền mặc đồ đen. Họ bất ngờ nhìn thấy cửa phòng La Huyền mặc đồ đen mở một nửa. Nhiếp Tiểu Phụng đợi A Kiều ra khỏi phòng, lập tức nhấc chăn lên và đứng dậy. Khi nàng đi đến phòng của La Huyền mặc đồ đen, nàng tức giận đến mức đá tung cánh cửa.

La Huyền mặc đồ đen đã thay đồ ngủ và chuẩn bị đi ngủ. Khi thấy Nhiếp Tiểu Phụng xông vào, hắn nhìn nàng với vẻ bối rối.

Nhiếp Tiểu Phụng mang theo sát khí xông vào, thấy nàng tới gần, La Huyền mặc đồ đen kinh hãi lui về sau một bước. La Huyền nhíu mày mắng: "Ngươi tìm ta làm gì?"

Nhiếp Tiểu Phụng không để ý tới hắn, tức giận nói: "Ngươi đã nói cho hắn biết phương pháp giải trừ Ngũ Châm Truy Hồn Đinh?"

Thì ra là chuyện này. La Huyền mặc đồ đen thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói: "Ngũ Châm Hồn Truy Đinh hung ác thâm độc, ngươi không nên làm người khác bị thương như vậy. Năm đó, ngươi..."

Nhiếp Tiểu Phụng cười lạnh ngắt ngắt lời hắn: "Chính ngươi đã cứu một người không nên cứu, ngươi không biết sao? Nàng suýt nữa đã chết trong tay Dư Anh Hoa. Nếu nàng chết, ta cũng sẽ chết. Nếu ngươi dám cứu Dư Anh Hoa, ta cũng dám giết nàng. Ngươi biết không, ta có rất nhiều cách để khiến nàng chết."

La Huyền mặc đồ đen nghĩ đến chuyện Tiểu Phụng và Liên Ngộ, biết nàng tức giận nên khuyên nhủ: "Ngươi cai quản Minh Ngục nhiều năm như vậy, hẳn là biết liên quan đến cục diện, núi Ái Lao cũng không ngoại lệ."

Nhiếp Tiểu Phụng chậm rãi thu hồi lửa giận, nàng biết rõ, chỉ cần mình quát mắng La Huyền mặc đồ đen, thì không thể thay đổi được gì.

La Huyền mặc đồ đen thở dài nói: "Huống chi, lúc đó Dư Anh Hoa cũng được coi là góa phụ của Thiên Tướng."

Nhiếp Tiểu Phụng nghe vậy thì cười lạnh: "Góa phụ của Trần Thiên Tướng? Lúc đó Trần Thiên Tướng muốn cùng ta chết, ta còn chưa tính sổ với hắn, huống chi là Dư Anh Hoa đánh chết ta, hiện tại ta không giết bọn họ, chỉ vì tâm tình tốt, không thèm để ý tới bọn họ."

La Huyền mặc đồ đen hít một hơi, may mà nàng không còn võ công, nếu không nhất định sẽ lại khuấy động giới Võ Lâm.

Nhiếp Tiểu Phụng ngạo mạn liếc mắt nhìn La Huyền mặc đồ đen, nói: "Một quả phụ, chậc chậc chậc, suốt ngày quấn lấy Vạn Thiên Thành, đưa cho hắn túi thơm không cho hắn rời đi. Trần Thiên Tướng dù sao cũng là đồ đệ của ngươi, ngươi cũng không có đuổi hắn ra khỏi môn phái. Ngươi thân là sư phụ, thấy quả phụ của đồ đệ làm như vậy, ha ha."

Nhiếp Tiểu Phụng lại bắt đầu gây chuyện, La Huyền mặc đồ đen tức giận nói: "Ta không muốn cùng ngươi cãi nhau vô nghĩa."

Ban ngày, nàng phát ra tiếng động điên cuồng mắng hắn, bảo hắn rời đi, hắn thật sự đã rời đi cho khuất mắt nàng. Bây giờ Nhiếp Tiểu Phụng thật sự không có lý lẽ.

Nỗi buồn cùng đau xót trong lòng khi nàng rơi xuống vách núi đã khơi dật sự mềm yếu của hắn, nhưng nó lại bị nàng bào mòn lần nữa. Bây giờ hắn chỉ còn một chút suy nghĩ, làm cho thân thể nàng khỏe hơn, hắn không còn nợ nàng bất cứ thứ gì nữa.

La Huyền mặc đồ đen bước ra xa nàng vài bước, nói: "Ngày mai ta sẽ chuyển đến nhà đá."

Nhiếp Tiểu Phụng sửng sốt một lát, nghe hắn tiếp tục nói: "Ngươi hận ta, ta biết, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, sự ràng buộc giữa chúng ta không thể hòa giải nữa, hai chúng ta đối mặt với nhau, điều này chỉ làm tăng thêm sự ghê tởm. "

Trái tim Nhiếp Tiểu Phụng như rơi vào hang băng, hàm răng va vào nhau lập cập, khuôn mặt vô cùng lạnh lẽo, nàng nói: "Ngươi thật sự nên đi, ngươi cũng nên nếm thử nỗi thống khổ mà ta đã chịu đựng. Năm đó ngươi vui vẻ tự do, còn nhốt ta trong nhà đá để dọa người. Nhà đá bốn phía gió thổi, không phải nơi người sắp sinh con ở. Ngươi để ta cùng Giáng Tuyết Huyền Sương ở đó, ngươi đang nghĩ gì, chính ngươi cũng biết."

La Huyền mặc đồ đen biết lời mình nói gì cũng đều không đúng, cho nên tốt nhất là hắn nên im lặng.

Nhiếp Tiểu Phụng tức giận đến mức thấy hắn không nói gì nữa thì run lên. La Huyền tàn nhẫn, không chỉ một hai ngày.

Nhiếp Tiểu Phụng tiến lại gần hắn, mắng: "Ngươi đã làm ta thất vọng rất nhiều, ngươi nên thử từng cái một đi."

La Huyền mặc đồ đen quay đầu đi, Nhiếp Tiểu Phụng tiến đến gần, hung hăng nói: "Trước tiên thử để Giáng Tuyết đấu với ngươi xem."

Nhiếp Tiểu Phụng nhìn bộ râu run rẩy của hắn, cười lạnh: "Để nàng phá hủy võ công của ngươi, kéo lê cái xác nửa sống nửa chết của ngươi, còn chần chừ gì nữa?"

Nàng đặt đôi bàn tay lạnh ngắt lên áo ngủ của hắn, nhìn chằm chằm vào động mạch trên cổ hắn, lông mày và đôi mắt toát lên sự tàn nhẫn khát máu, cười buồn: "Hai người, một người cha và con gái hy sinh người thân của mình vì công lý, hãy để Giáng Tuyết tự tay hủy hoại các người, tự tay giết hại lẫn nhau."

La Huyền mặc đồ đen kinh ngạc nhưng cũng không lạ khi nàng nói ra những lời này, nàng vốn muốn Giáng Tuyết Huyền Sương nhận mình, nhưng sau trận quyết đấu cuối cùng, lấy tính tình của nàng, nàng sẽ không nhận bọn họ nữa.

La Huyền mặc đồ đen nói một cách cứng nhắc: "Là ta bảo nó làm, ngươi..."

Nhiếp Tiểu Phụng nói trước: "Đương nhiên là ngươi ra lệnh cho nó làm, cho nên ta hy vọng ngươi có thể tự mình thử xem."

Tay của Nhiếp Tiểu Phụng quá lạnh, xuyên qua lớp áo ngủ, La Huyền mặc đồ đen có thể cảm nhận được bàn tay của nàng từng cái từng cái xuyên qua những vị trí trí mạng trên cơ thể hắn, cuối cùng rơi xuống ngực.

Nhiếp Tiểu Phụng muốn moi tim hắn ra để xem thử đó có phải là tim người hay không.

Trái tim La Huyền mặc đồ đen đập thình thịch, hơi ấm từ lồng ngực hắn bao bọc lấy tay nàng. Nhiếp Tiểu Phụng cảm thấy tay mình ấm lên. Bởi vì hơi ấm này, nàng ngây người một lúc, sau đó mới phát hiện La Huyền mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, lớp vải mỏng không che được nhịp đập trái tim hắn.

Nhiếp Tiểu Phụng im lặng nhìn mũi khâu trên cổ áo, đột nhiên tức giận vô cùng, nàng lại túm lấy cổ áo hắn, quát lớn: "Cởi ra."

La Huyền mặc đồ đen giật mình, nghiêm giọng nói: "Ngươi thật là quá quắt."

La Huyền mặc đồ đen giãy dụa mấy lần, Nhiếp Tiểu Phụng vẫn giữ chặt lấy hắn, tựa hồ là muốn lột sạch hắn phục của hắn. La Huyền mặc đồ đen tức giận nói: "Ngươi điên cái gì?"

Nhiếp Tiểu Phụng cười lạnh: "Ngươi mặc quần áo do nàng may, lại còn cứu kẻ thù của nàng, ngươi có thấy áy náy không? Cởi ra mau."

La Huyền mặc đồ đen thoáng thở phào nhẹ nhõm, trái tim đập mạnh của hắn trái ngược hẳn với vẻ mặt nghiêm nghị của hắn, hắn nói: "Hắn nhờ Thiên Tướng gửi cái này cho ta, nói rằng Tiểu Phụng làm quá nhiều, nên cho ta một cái."

(Há ha, xin lũi vì e cười không phúc hậu!)

Ngụ ý là Tiểu Phụng không phải cố ý làm như vậy.

Nhiếp Tiểu Phụng tức giận nói: "Ngươi không thể khống chế được Dư Anh Hoa."

La Huyền mặc đồ đen dừng lại, tại sao lại nhắc đến chủ đề này? La Huyền mặc đồ đen kéo cổ tay Nhiếp Tiểu Phụng, dùng chút sức, Nhiếp Tiểu Phụng đành phải buông ra. Sau đó, hắn đi cách xa nàng vài bước.

Nhiếp Tiểu Phụng thấy La Huyền mặc đồ đen dám sử dụng nội lực với mình, suýt nữa thì nổ tung trong nháy mắt. Hắn chỉ bắt nạt nàng vì nàng không có võ công thôi.

Nhiếp Tiểu Phụng cảm thấy có vật gì đó cứng cứng trong lòng hắn, liền giật lấy, ném ra ngoài.

La Huyền mặc đồ đen nghiêng người, muốn bắt lấy vật đó, nhưng nó "lạch cạch" hai tiếng rơi xuống đất. 

Trong tiếng rắc rắc giòn tan, Nhiếp Tiểu Phụng mới ý thức được mình vừa ném thứ gì. Thấy La Huyền mặc đồ đen nhặt lên, nàng hét lớn: "Bỏ xuống."

La Huyền mặc đồ đen cúi xuống nhặt lên, nhìn thấy miếng ngọc bội, trong lòng vô cùng phức tạp. Vỡ rồi?

Nhiếp Tiểu Phụng nhìn thấy ngọc bội bị vỡ, trong lòng vô cùng đau đớn, hắn ném hai lần vẫn không vỡ, nhưng bây giờ lại vỡ rồi.

Nhiếp Tiểu Phụng hai mắt đỏ bừng, lấy Thất Xảo Thoi ra, đi tới. La Huyền mặc đồ đen thấy nàng cầm Thất Xảo Thoi, trong mắt lóe lên một tia sáng, để nàng chỉ Thất Xảo Thoi vào ngực mình.

Nhiếp Tiểu Phụng thấy hắn không nhúc nhích, đứng yên để nàng giết hắn.

Sau hai lần cãi vã trong một ngày, La Huyền mặc đồ đen cảm thấy rất mệt mỏi, nói: "Muốn giết thì giết đi."

(Anh dỗi đó hả?)

Nhiếp Tiểu Phụng nghiêm nghị nói: "Ngươi nghĩ ta không dám sao?"

La Huyền mặc đồ đen nhếch khóe miệng nói: "Nhiếp Tiểu Phụng, chúng ta nên sớm giải quyết cho xong chuyện của mình rồi, nếu không muốn giải quyết theo cách ta nói, vậy thì theo cách của ngươi mà giải quyết."

Nhiếp Tiểu Phụng cầm Thất Xảo Thoi nhìn chằm chằm hắn, La Huyền mặc đồ đen nói: "Ngươi nói chỉ có chết mới có thể giải quyết, vậy thì làm đi."

Nhiếp Tiểu Phụng nghiêm nghị nói: "Vậy thì tự mình đi chết đi."

La Huyền mặc đồ đen cười nói: "Tự tay ngươi giết ta, không phải sẽ càng thỏa mãn hơn sao."

Hắn đang ép buộc nàng? Nhiếp Tiểu Phụng đẩy con thoi về phía trước, đầu con thoi đâm vào thịt, máu nhanh chóng chảy ra, mà La Huyền mặc đồ đen vẫn không nhúc nhích, lạnh lùng như khi ở Huyết Trì.

Nhiếp Tiểu Phụng kêu lên: "Vậy thì đi chết đi."

La Huyền nghe thấy tiếng gầm này, đi vài bước về phía cửa, thấy Nhiếp Tiểu Phụng đã đâm Thất Xảo Thoi vào ngực La Huyền mặc đồ đen, da đầu căng thẳng, hai người này có thể im lặng một lát được không?

La Huyền đi nhanh tới, nắm tay Nhiếp Tiểu Phụng ra, Tiểu Phụng cũng đi theo, nhìn thấy cảnh này, nàng vô cùng kinh ngạc.

Họ cãi nhau và dùng những lời lẽ khó nghe để chửi mắng đối phương. Bây giờ họ còn muốn đổ máu sao?

(Sắp có tuồng cãi lương: Máu nhuộm Ái Lao rồi.)

Tiểu Phụng hét lớn: "Nhiếp Tiểu Phụng, ngươi làm gì vậy?"

Đôi mắt Nhiếp Tiểu Phụng đỏ bừng, trông như ác quỷ, nàng nói: "Ta muốn giết hắn."

Tiểu Phụng nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của nàng, không khỏi cảm thấy buồn bã. Nhiếp Tiểu Phụng nói rằng nàng đã hạ độc La Huyền mặc đồ đen, nhưng nàng không tận mắt chứng kiến, bây giờ nàng đã tận mắt chứng kiến, nàng dùng Thất Xảo Thoi đâm vào tim hắn.

Tiểu Phụng hét lớn, hy vọng có thể đánh thức nàng: "Hắn là sư phụ."

Nhiếp Tiểu Phụng trong lòng giật giật, sư phụ? Nhiếp Tiểu Phụng không còn là đồ đệ của hắn nữa. Hắn nói mình chỉ là đồ đệ của Trần Thiên Tướng và Viên Linh Bảo.

Trong nửa cuộc đời của nàng, hắn chưa bao giờ nhận ra nàng, hắn lại keo kiệt, thậm chí còn không cho nàng danh nghĩa học trò.

Thất Xảo Thoi trong tay Nhiếp Tiểu Phụng rơi xuống.

Tiểu Phụng kinh hãi nhìn thấy máu chảy ra từ miệng nàng, kêu lên: "Sư phụ."

La Huyền đã sớm nhìn thấy, máu tươi nhỏ xuống tay hắn.

La Huyền đưa tay vỗ lưng Nhiếp Tiểu Phụng, ôm chặt nàng, nói: "Tiểu Phụng, đi lấy Tử Ngọc Đan."

Tiểu Phụng vội vã chạy ra khỏi cửa, khi nàng thở hổn hển trở về, Giác Sinh cũng đi theo phía sau.

Giác Sinh nhìn thấy tình hình trong phòng cũng giật mình, ngực Đoàn đại sư đầy máu, còn Tiểu Thiện thì trông có vẻ bị thương rất nghiêm trọng, chẳng lẽ là có người tấn công núi Ái Lao? Nhưng mà trông không giống lắm!

La Huyền không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, hòa tan viên Tử Ngọc Đan vào nước rồi đưa cho nàng uống.

Trái tim của Nhiếp Tiểu Phụng liên tục chết đi, giống như miếng ngọc bội kia, không thể nào vỡ ra được nữa.

Nàng uống thuốc rồi lạnh lùng nói: "Ngươi đã hỏi ta về Dư Anh Hoa chưa?"

La Huyền mặc đồ đen sắc mặt cứng đờ, không nói một lời.

Giác Sinh nhận ra giữa thầy và trò có mâu thuẫn.

Thì ra là vì chuyện này mà bọn họ xảy ra bất hòa. Tiểu Phụng sợ bọn họ lại bất hòa, nên nói với Nhiếp Tiểu Phụng: "Thôi bỏ đi, chúng ta không làm gì được nữa."

Nhiếp Tiểu Phụng trừng mắt nhìn Tiểu Phụng, Tiểu Phụng rụt cổ lại.

La Huyền thấy bọn họ làm ầm ĩ chuyện này, liền nói: "Ta đã quyết định, đồng ý chuyện này. Cây Thần Long mộc mà Dư Cương Trụ đưa ra để tạ lỗi, rất tốt cho sức khỏe của Tiểu Phụng."

Gỗ Thần Long. Là thuốc tốt nhất để làm ấm tâm hồn. Tiểu Phụng không cần uống thuốc nữa.

Nhiếp Tiểu Phụng dừng lại một chút, không nói nữa.

Giác Sinh từ bên cạnh nhìn rõ, 'Nhiếp Tiểu Phụng đang nằm trên giường của La Huyền mặc đồ đen, lại còn nói xấu sư phụ của nàng trên chiếc giường đó, còn đâm một nhát vào ngực hắn.'

Rất lâu sau, Giác Sinh vẫn chưa lấy lại tinh thần, đôi sư đồ này thật sự quá kỳ quái.

Nhiếp Tiểu Phụng - hung thủ không thể đứng dậy, nhưng nạn nhân - La Huyền mặc đồ đen chỉ bị một vết cắt nhỏ ở ngực, sau khi bôi thuốc thì vết thương đã lành rất nhanh. Sáng sớm hắn còn chưa kịp thu dọn đồ đạc mà đã chạy đến nhà đá.

Tiểu Phụng biết chuyện nên đi theo Trần Thiên Tướng đang đi giao đồ.

Trần Thiên Tướng đã sớm theo chỉ thị của La Huyền dọn dẹp nhà cửa, tuy rằng không còn dột nữa, nhưng vẫn rất đơn giản.

La Huyền mặc đồ đen ôm một bó củi đi tới, thấy bọn họ, liền đặt củi xuống, phủi tro trên người, để bọn họ vào.

Tiểu Phụng nhìn vào trong nhà, buồn rầu nói: "Người ta ở đây làm sao được?"

La Huyền mặc đồ đen thản nhiên nói: "Ta tự nấu, các ngươi không cần đưa thêm đồ đến nữa."

Tiểu Phụng mang đồ tới đặt xuống, Trần Thiên Tướng cũng mang theo một chiếc chăn dày.

Hai người thất thần nhìn La Huyền mặc đồ đen đang khéo léo dọn giường.

Tiểu Phụng càng buồn hơn, sau khi nàng đến, sư phụ nàng vẫn chưa làm như vậy.

La Huyền mặc đồ đen nói: "Ngươi trở về đi."

Trần Thiên Tướng ngoan ngoãn kéo Tiểu Phụng.

Tiểu Phụng không muốn đi, nói: "Ta có chuyện muốn hỏi người."

La Huyền mặc đồ đen vui vẻ nói: "Được."

Trần Thiên Tướng nghe vậy thì đi ra ngoài trước.

Tiểu Phụng do dự, không biết nên bắt đầu thế nào.

La Huyền mặc đồ đen ngồi xuống giường, nói: "Ta biết ngươi muốn hỏi gì."

Tiểu Phụng hỏi xác nhận: "Nàng nói người để nàng sinh con ở đây."

La Huyền mặc đồ đen thẳng thắn nói: "Đúng vậy."

Tiểu Phụng nhìn ngôi nhà đơn sơ này, có chút tức giận, nói: "Nàng nói người không cần nàng nữa, nhưng lại muốn nhốt nàng ở núi Ái Lao, người mang đứa bé đi, cuối cùng lại để đứa bé giết nàng."

La Huyền mặc đồ đen thản nhiên nói: "Có lẽ là vậy."

Tiểu Phụng lặp lại: "Có lẽ vậy?"

La Huyền mặc đồ đen gật đầu nói: "Vậy nên tối qua nàng giết ta là đúng."

Tiểu Phụng hỏi: "Không thể hòa giải sao?"

La Huyền mặc đồ đen nói: "Nàng giết ta để hòa giải."

Tiểu Phụng khẳng định nói: "Nàng không thực sự muốn giết người."

La Huyền mặc đồ đen gật đầu nói: "Ta biết."

Ánh mắt của Tiểu Phụng hơi sáng lên, nói: "Ngươi biết?"

La Huyền mặc đồ đen thở dài nói: "Nàng thật sự muốn giết ta, là lúc nàng hạ độc ta."

Tiểu Phụng nhìn hắn, La Huyền mặc đồ đen suy nghĩ một lát rồi nói: "Nàng có con, lại lén lút luyện võ, ta khóa xương bả vai nàng lại, để nàng không suy nghĩ đến việc đó nữa."

Tiểu Phụng nói: "Nhưng khi đó nàng đang mang thai?"

La Huyền mặc đồ đen lắc đầu nói: "Không."

Tiểu Phụng có chút tính toán, muốn hỏi, nhưng La Huyền mặc đồ đen lại không muốn tiếp tục chủ đề này, nói: "Tiểu Phụng, ta thật sự không muốn nhớ lại chuyện cũ." Chỉ có quá khứ đau thương mới khiến hắn không muốn nhìn lại.

Tiểu Phụng thất vọng, đi tới cửa, lặng lẽ nói: "Người lại tránh mặt nàng rồi."

La Huyền mặc đồ đen ngồi ở đó rất lâu.

La Huyền đợi Tiểu Phụng và Trần Thiên Tướng rời đi mới xuất hiện, thấy La Huyền mặc đồ đen, vẻ mặt hờ hững, ngồi bên giường đơn sơ, trông hắn vừa xa cách cũng vừa cô độc.

La Huyền mặc đồ đen thấy hắn tới, nói: "Ngươi chữa trị cho Dư Anh Hoa đi."

La Huyền gật đầu, một lát sau nói: "Mùa đông ở đây quá lạnh, để Thiên Tướng gửi thêm cho ngươi mấy chiếc chăn nữa."

La Huyền mặc đồ đen thản nhiên nói: "Được." Nói xong, hai người nhìn qua cửa sổ vào bức tường xám trong sân rồi không nói chuyện nữa.

Những ngày này, Giác Sinh đều ở trên núi Ái Lao, mỗi ngày đều có thể cùng Tiểu Phụng nói chuyện. Mặc dù Tiểu Phụng vẫn không để ý đến ông, nhưng ít nhất sự lạnh lùng của nàng cũng đã dịu đi một chút. Cho nên, trong khoảng thời gian này, ông có lẽ là người thoải mái nhất trên núi Ái Lao.

Ông thấy La Huyền mặc đồ đen chuyển đến một ngôi nhà đá cách đó mười dặm, cũng không hỏi lý do. Hiển nhiên, đôi sư đồ này thực sự có vấn đề, ông cũng không phải là loại người sẽ tò mò chuyện riêng tư của người khác. Nhưng trong lòng ông lại rất vui, bởi vì, La Huyền mặc đồ đen hẳn là không có ý nghĩ khác đối với Tiểu Phụng.

Liên Ngộ đi lên núi Ái Lao, một đường đi chậm rãi, tiểu hòa thượng Thành Nhân đi theo phía sau. Liên Ngộ đi rồi lại dừng, ngắm nhìn phong cảnh trên núi đã trở nên lạnh lẽo hơn nhiều, khẽ buông tiếng thở dài.

Thành Nhân cuối cùng không nhịn được giục: "Đại sư, sư phụ đã lên lâu rồi, chuyện trọng đại của môn phái này không thể chậm trễ."

Liên Ngộ cười khẽ nói: "Ngươi còn trẻ mà đã nói dài dòng như vậy."

Thành Nhân bất mãn nói: "Đại sư."

Liên Ngộ vẫn bước chậm rãi, nói: "Sao ngươi vội thế? Ta không khỏe, đi chậm thì sao?"

Trình Nhân nghĩ đến sức khỏe của chàng nên không dám nói thêm gì nữa.

Liên Ngộ thả chậm bước chân, cười hiền nói: "Cứ đi chậm thôi."

Hôm nay là ngày Dư Cương Trụ xin lỗi, lấy danh dự của bang phái, xin lỗi núi Ái Lao, cho nên cửa núi Ái Lao từ sáng sớm đã được mở ra.

Khi đến nơi, Liên Ngộ đã quen thuộc với đại điện, trong đại điện có khoảng mười mấy người, các vị chưởng môn của Tam Bang Tứ Phái đều đến đông đủ, may mắn là trụ trì chùa Vô Tướng cũng ở đó, Liên Ngộ không có ở đó cũng không sao. Khi Liên Ngộ ngồi xuống, Dư Cương Trụ đã rót trà xong, cũng đã tạ lỗi, đang dâng Thần Long Mộc, vật phẩm của Phù Dung bang.

Liên Ngộ nhìn qua, La Huyền sắc mặt nghiêm nghị, thần sắc trang nghiêm, thậm chí không nhìn Thần Long Mộc trên bàn, khí thế vô cùng uy nghiêm.

Đây chính là dáng vẻ của chưởng môn một môn phái, Liên Ngộ hiếm khi thấy hắn như vậy, có chút kinh ngạc.

Chàng nhìn La Huyền trước mặt mọi người đưa Long Mộc cho Tiểu Phụng, trong lòng cười thầm, đối với đồ đệ của mình, hắn rõ ràng muốn Long Mộc, nhưng lại giả vờ không để ý.

Hành động của La Huyền tự nhiên lọt vào mắt mọi người. Ngoại trừ tin tức nghe được, trong lòng bọn họ đều có chút tính toán riêng. Nhìn thấy A Kiều ở bên cạnh, bọn họ cho rằng quan hệ giữa La Huyền và quân đội đã được xác nhận. Mọi người đều nghĩ như vậy, cho nên trong lòng cũng có chút cảnh giác.

Núi Ái Lao vốn là trên hết các môn phái, nửa ngoài thiên hạ nửa trong thiên hạ, hiện tại lại có quan hệ với quân đội. Nghe nói Hùng Tam đã bỏ rất nhiều việc ở Trường An để đến núi Ái Lao, đích thân mời hắn đến Lâm An. Huống hồ bọn họ còn mơ hồ nhận được tin tức môn phái Ái Lao muốn gả Tiểu Phụng cho A Kiều. Đây không phải là quan hệ bình thường, đây là hôn nhân. Sắc mặt của Sử Mâu Độn càng thêm xấu hổ. Nếu tàn dư của Ma giáo lần ra, vậy thì chính là tai họa ngầm.

Tiểu Phụng lúc này mới bình tĩnh tiếp nhận đủ loại ánh mắt từ mọi người phía sau. Nàng đang suy nghĩ chính là Thần Long Mộc. Nghe nói Thần Long Mộc này là cây gậy mà Như Lai có khi nhập thế. Trong lúc hoạn nạn, nghe Phật âm cùng Thần Long Mộc có tác dụng an thần, trừ tà.

Trần Thiên Tướng cũng đứng nghiêm chỉnh. La Huyền tiếp nhận lễ vật của Dư Cương Trụ, cứu vãn thể diện của Núi Ái Lao. Tất nhiên, hắn không còn dây dưa với chuyện của Dư Anh Hoa nữa, tự nhiên đồng ý cứu người.

La Huyền đứng dậy đi đến tiểu điện bên cạnh, tháo đinh truy hồn cho Dư Anh Hoa. Tiểu Phụng nhân cơ hội lười biếng, bắt gặp ánh mắt của Liên Ngộ.

Chàng đang cầm chuỗi niệm Phật, ánh mắt đang rũ xuống, bống nhiên giương lên nhìn nàng. Tiểu Phụng rõ ràng có thể nhìn thấy ý cười trong đôi mắt đó, ngay lúc nàng còn đang thắc mắc tại sao chàng lại đến, thì La Huyền đã đứng dậy đi ra khỏi tiểu điện.

Dư Cương Trụ cùng Dư Anh Hoa ngốc nghếch đi theo. Tiểu Phụng vội vã đi qua, để lại Dư Cương Trụ ở bên ngoài, một mình đi vào. Dư Cương Trụ vội vã đi tới đi lui ở bên ngoài, Trần Thiên Tướng thất thần nhìn cửa. Liên Ngộ chào hỏi trụ trì chùa Vô Tướng, thong thả uống trà. Trần Thiên Tướng đi lấy nước nóng.

Nếu trình tự kim chính xác, việc lấy kim ra sẽ trở nên dễ dàng.

Một lát sau, Tiểu Phụng mở cửa và nói: "Vào đi."

Dư Cương Trụ vội vã đi vào, La Huyền đứng sau lưng Tiểu Phụng. Dư Anh Hoa thất thần nhìn Dư Cương Trụ, nhưng giờ đã tỉnh táo lại. Dư Cương Trụ không nhịn được bật khóc, tiến lên ân cần nói: "Con gái của ta."

Thành Nhân ở phía sau vội vàng hỏi: "Đại sư, ngài không thoải mái sao?" Sắc mặt Liên Ngộ tái nhợt, yếu ớt xua tay.

Trụ trì của chùa Vô Tướng tỏ vẻ không vui, liếc nhìn Dư Cương Trụ. Dư Cương Trụ thực sự đau đầu. Liên Ngộ như vậy là vì chàng nhảy theo Tiểu Phụng xuống vực.

La Huyền định đi qua, Liên Ngộ mới ngừng ho, yếu ớt nói: "Không sao, trên núi lạnh, nên ta ho vài tiếng."

La Huyền bắt mạch, biết chàng không sao lại ngồi xuống. La Huyền liếc nhìn Dư Anh Hoa đang quỳ, ánh mắt rất lạnh, Dư Anh Hoa trong lòng lạnh lẽo. Nàng lại nhìn Trần Thiên Tướng, nhưng Trần Thiên Tướng lại nhìn Tiểu Phụng. Bởi vì tiếng ho của Liên Ngộ, Trần Thiên Tướng nhớ đến nỗi thống khổ của Tiểu Phụng, vì vậy cảm thấy đặc biệt áy náy.

Liên Ngộ uống một ngụm nước nóng, thoải mái hơn. Thật ra, Dư Anh Hoa vẫn còn nợ Tiểu Phụng một lời xin lỗi, nhưng Liên Ngộ biết La Huyền trong lòng nhất định hiểu rõ, lời này không thể nói ra. Truy ngược lại nguồn gốc, sở dĩ Tiểu Phụng bị Dư Anh Hoa cho uống thuốc bổ là vì Sử Mâu Độn thiết kế Dư Anh Hoa, ép nàng ra ngoài. Những người ở đây sẽ không nói ra lời này, đặc biệt là Sử Mâu Độn, người mong muốn tất cả những tàn dư này đều chết hết.

Cho nên, La Huyền bất lực, không thể ép buộc Dư Cương Trụ quá nhiều, e rằng núi Ái Lao sẽ khiến mọi người có ấn tượng là bọn họ không biết lý lẽ.

La Huyền ra hiệu cho Dư Anh Hoa đứng dậy, Dư Cương Trụ thở phào nhẹ nhõm.

La Huyền chậm rãi nói: "Dư bang chủ có tấm lòng nhân hậu."

Dư Cương Trụ mỉm cười, La Huyền liếc nhìn Tiểu Phụng, đổi chủ đề, buồn bã nói: "Phái Ái Lao của ta nhỏ, chỉ có hai đệ tử này."

Dư Cương Trụ kinh ngạc nhìn La Huyền, sợ hắn nói ra điều gì.

La Huyền nhìn Trần Thiên Tướng từng người một, đi vòng quanh Tiểu Phụng, tiếp tục thở dài: "Bọn họ từ nhỏ đã theo ta, rất kính trọng ta, ta cũng rất yêu thương bọn họ."

Dư Cương Trụ cười ngượng ngùng, lời này không thể nghi ngờ là nói cho tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Liên Ngộ và Vạn Thiên Thành. Liên Ngộ không cần phải nói, chàng đã nhìn thấu La Huyền, tự nhiên hiểu được La Huyền đang nghĩ gì. Vạn Thiên Thành đã sớm biết sự quan trọng của Tiểu Phụng trong lòng La Huyền, cho nên hai người đều không thay đổi biểu cảm.

Những người khác đều tỏ vẻ kinh ngạc, đặc biệt là Sử Mâu Độn, làm sao một tàn dư như Tiểu Phụng lại có thể quan trọng với bọn họ như vậy.

La Huyền thành khẩn nói: "Nếu La mỗ mất bình tĩnh, xin đừng để ý, sẽ ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa các phái."

Trái tim của Dư Cương Trụ rơi xuống đất, ông vô thức nhìn về phía A Kiều đang nhìn La Huyền.

Dư Cương Trụ sau đó ép Dư Anh Hoa phải xin lỗi. Dư Anh Hoa lúc đầu từ chối, khiến Trần Thiên Tướng lại nhíu mày. Dư Anh Hoa thấy y nhìn nàng với vẻ không vui và khó chịu, vì vậy nàng cúi đầu.

Tiểu Phụng sảng khoái chấp nhận lời xin lỗi của Dư Anh Hoa.

Chuyện đã xong, hai người vui vẻ trao đổi vài câu xã giao. Dư Cương Trụ nói rằng đã đặt tiệc dưới chân núi, mời mọi người đến dự tiệc để lấy lòng mọi người.

Chuyện đã xong, tiệc rượu vốn là quan hệ giữa người với người, mọi người cũng không cự tuyệt, cùng nhau đi ra ngoài.

Lúc rời đi, Dư Anh Hoa lại nhìn Trần Thiên Tướng lần nữa, nhưng Trần Thiên Tướng lại không hề để ý tới.

Nhiếp Tiểu Phụng biết hôm nay La Huyền sẽ xử lý chuyện của Dư Anh Hoa, cho nên nàng không muốn nhìn thấy, và để mình không cảm thấy khó chịu, nên nàng tạm thời rời khỏi núi Ái Lao.

Nàng đứng trên mép vách đá, hai tay chắp sau lưng. Gió trên vách đá mạnh và lạnh, thổi tung chiếc áo choàng dày của nàng. Sau một lúc, nàng đã lạnh. Nhiếp Tiểu Phụng ho vài tiếng, siết chặt chiếc áo choàng. Chiếc áo choàng đỏ khiến khuôn mặt nàng trông càng tái nhợt hơn.

Nhiếp Tiểu Phụng vẫn luôn nghĩ đến Lục Chuyển kinh, nàng đã đọc xong quyển sách mà Tiểu Phụng đưa cho. Khi đọc đến nửa sau, nàng càng thêm kinh ngạc. So với sự táo bạo của nửa đầu, nửa sau lại khá kỳ lạ và huyền diệu. Dường như không phải do một người viết. Cho nên Nhiếp Tiểu Phụng đã hoài nghi tính xác thực của quyển sách này.

Nhiếp Tiểu Phụng thử nghiệm tính toán, kết thúc suy luận, nàng cảm thấy đây là ngõ cụt. Vì vậy, nàng không khỏi cảm thấy có chút nản lòng và đứng đó một cách khá đau khổ.

Sau khi đứng một lúc lâu, nàng cảm thấy rất lạnh. Nàng tính toán thời gian nhưng không muốn quay lại, vì vậy nàng tùy tiện đi dạo xung quanh.

Lúc đầu, nàng lang thang vô định trong núi. Đây là lần đầu tiên nàng dạo bước trên con đường cũ của tuổi trẻ sau khi trở về đến giờ. Thác nước, đá, suối, hồ sâu, núi tuyết, đồng cỏ, lá rụng, nàng bước từng bước, từng bước cẩn thận. Trong nhiều năm, nàng ghét nơi này, nhưng cũng không thể quên được nơi này.

Khi nàng tuyệt vọng, nàng đã quay về đây, muốn nơi này che chở cho mình. Đây quả thực là một sự trả thù nực cười. Lời từ chối của La Huyền mặc đồ đen vẫn còn văng vẳng bên tai, ngay cả lá rụng lúc chạng vạng cũng đang cười nhạo nàng. Núi Ái Lao vẫn như xưa, vẫn còn nơi để nàng ở lại, lúc đó, nàng hẳn đã chết ở bên ngoài, không nên quay lại.

Nghĩ đến đây, Nhiếp Tiểu Phụng đã đi xuống núi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top