Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 90: Đây vốn là bữa ăn ngon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Giác Sinh mới biết Tiểu Phụng và Nhiếp Tiểu Phụng xảy ra mâu thuẫn, chạy đến nhà đá. Sắc mặt ông vô cùng đau khổ, khi nhìn thấy A Kiều, ông suy nghĩ một hồi, liền để A Kiều cùng mình đi đến nhà đá.

A Kiều lên núi nói với La Huyền về việc sắp xếp đi Lâm An. La Huyền không có ý kiến gì, tùy ý để y an bài.

A Kiều thở phào nhẹ nhõm, nhưng kỳ quái chính là sắc mặt của La Huyền có vẻ không được tốt. Y lắm miệng hỏi một câu, La Huyền nói không có gì, vì vậy A Kiều không hỏi thêm nữa. Sau đó, La Huyền đi tìm Liên Ngộ.

Khi A Kiều đang do dự, Giác Sinh đã đến mời y đến nhà đá, y lập tức đồng ý.

Trên đường đi, A Kiều nghe Giác Sinh nói Tiểu Thiện và Tiểu Phụng cãi nhau, Tiểu Phụng tức giận chạy đến nhà đá. A Kiều cảm thấy hơi đau đầu. Dưới chân núi, hai người cũng thường xuyên ầm ĩ. Tiểu Thiện nghiêm khắc với Tiểu Phụng, thậm chí còn dùng lời lẽ gay gắt, Tiểu Phụng cũng hung hăng, nên hai người thường xuyên cãi nhau. Lần này lại ồn ào, không biết Tiểu Phượng lại làm chuyện gì không đúng ý của Tiểu Thiện.

Khi hai người đến nhà đá, A Kiều gõ cửa, thấy La Huyền mặc đồ đen tự mình mở cửa cho họ, y cười nói: "Đoàn sư phụ."

La Huyền mặc đồ đen nhìn y nói: "Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"

A Kiều gật đầu, kiên định nói: "Vâng."

La Huyền mặc đồ đen sắc mặt phức tạp, hồi lâu không nói gì.

Giác Sinh thấy bọn họ có vẻ bối rối, liền gác sang một bên, nói: "Đoàn huynh, Tiểu Phụng đâu?"

La Huyền mặc đồ đen thu lại vẻ mặt, nói: "Trong nhà."

Tiểu Phụng đêm qua nửa đêm đi ra ngoài, toàn thân lạnh ngắt, mặc dù đã uống thuốc khử hàn, nhưng sáng sớm tỉnh lại vẫn kêu đau đầu, may mắn là không phát sốt, chỉ hơi nghẹt mũi.

La Huyền mặc đồ đen dẫn hai người vào nhà, A Kiều nhìn xung quanh, bên trong có một bộ bàn ghế đơn giản, một hố lửa đang cháy, còn có mùi thức ăn.

Bây giờ là buổi trưa, hẳn là đang nấu cơm.

La Huyền mặc đồ đen vén rèm phòng trong, A Kiều vội vàng đi theo vào.

Tiểu Phụng ôm chăn nhìn ra ngoài, thấy là A Kiều, sắc mặt liền tối sầm lại.

A Kiều dừng lại, bước tới hỏi: "Sao vậy?"

Tiểu Phụng buồn bực, thản nhiên nói: "Đau đầu."

A Kiều đắp chăn cho nàng, rồi hỏi: "Buổi tối có cảm thấy lạnh không?"

La Huyền mặc đồ đen thấy A Kiều và Tiểu Phụng hỏi đáp lẫn nhau, nhân cơ hội cùng Giác Sinh lui ra ngoài.

Đến ngoài cửa, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

La Huyền mặc đồ đen chắp tay sau lưng nói: "Không giấu đại sư, chuyện ngày hôm qua ta vốn định để cho Tiểu Phượng và A Kiều, từ bỏ."

Giác Sinh hơi ngạc nhiên nói: "Cái gì?"

La Huyền mặc đồ đen gật đầu xác nhận, sắc mặt của Giác Sinh nghiêm túc nói: "Nhưng có cái gì không ổn?"

La Huyền mặc đồ đen im lặng một lúc rồi nói: "Ta lo lắng A Kiều trở về trong quân, sợ hắn sẽ phiền chán vì thân thế của Tiểu Phụng."

Giác Sinh sửng sốt, áy náy nói: "Đều là tội nghiệt của ta."

La Huyền mặc đồ đen bào chữa: "Đại sư, Tiểu Phụng tính khí mạnh mẽ, hiện tại đối với A Kiều không có tình nam nữ, nếu như nàng biết chuyện chúng ta quyết định cho nàng, tất sẽ khiến cho nàng chán ghét, như vậy ngược không tốt."

Giác Sinh sầu khổ nói. "Ta cũng nghĩ tới đây, chỉ sợ nàng sẽ nghĩ chúng ta âm thầm sắp xếp cuộc sống của nàng, nhưng A Kiều quả thực là người thích hợp nhất, La huynh suy nghĩ rất chu toàn."

La Huyền mặc đồ đen trên mặt có vẻ khó hiểu, Giác Sinh lại hỏi: "A Kiều không thích Tiểu Phụng sao?"

La Huyền mặc đồ đen nói: "Không."

Giác Sinh thở phào nhẹ nhõm, nói: "Có thể nhìn ra, A Kiều đối với Tiểu Phụng vẫn rất để ý, nếu như hắn và Tiểu Phụng hòa hợp, Tiểu Phụng tự nhiên sẽ tiếp nhận hắn."

La Huyền mặc đồ đen giật giật khóe miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.

Hai người nói chuyện một hồi, lúc trở về, thấy Tiểu Phụng đã ngồi dậy, A Kiều dỗ nàng tâm tình tốt hơn không ít, Giác Sinh rất vừa lòng.

La Huyền mặc đồ đen không có gì để đãi khách, A Kiều tự nhiên hiểu ý, cùng Giác Sinh rời đi.

La Huyền áo đen thuần thục xốc nắp nồi, lấy đồ ăn ra.

Sáng sớm Trần Thiên Tường đã mang một ít đồ ăn vặt đến, hiển nhiên Tiểu Phụng rất thích. La Huyền áo đen hâm nóng lại cho Tiểu Phụng ăn trưa.

Khí nóng chập chờn vòng quanh người La Huyền mặc đồ đen. Tiểu Phụng ngửi thấy mùi thơm, đầu cũng không còn đau nữa. Nàng chạy ra ngoài, thấy La Huyền mặc đồ đen lại đang nấu ăn, không khỏi sửng sờ một lúc. Nàng không ngờ sư phụ sẽ làm những việc này. Trong lòng nàng, sư phụ là đại anh hùng được mọi người tôn kính, sao có thể vây quanh nồi niêu trong bếp như vậy?

Tiểu Phụng giật lấy đĩa thức ăn trên tay hắn, nói: "Để ta làm."

Tóc hoa râm của La Huyền mặc đồ đen cũng bị hơi nóng làm cho bốc khói, hắn đứng thẳng dậy, nói: "Ngươi đi rửa tay trước."

Tiểu Phụng buông khay thức ăn xuống, nhìn La Huyền mặc đồ đen mang nước nóng đến pha nước cho nàng, Tiểu Phụng ngượng ngùng nói: "Sư phụ."

Tiểu Phụng thật sự không quen La Huyền mặc đồ đen pha trà rót nước, giống như đêm qua, hắn nhìn nàng uống thuốc, kiên nhẫn chườm nóng lên mặt nàng, vì nàng, hắn chỉ có thể đi phòng ngoài ngồi đả tọa một đêm.

La Huyền mặc đồ đen ra hiệu cho nàng rửa mặt nhanh, rồi xoay người đi thu dọn đồ ăn trên bếp.

Tiểu Phụng rửa tay, lén nhìn La Huyền mặc đồ đen.

Nhiệt khí làm cho hắn ấm áp mười phần, hắn như vậy rất khó liên tưởng với con người lạnh lùng, tàn nhẫn và độc ác trong miệng Nhiếp Tiểu Phụng.

(Em còn ngây thơ lắm.)

Tiểu Phụng có chút thất thần, La Huyền mặc đồ đen phát hiện Tiểu Phụng vẫn luôn nhìn mình, hắn quay đầu, ánh mắt Tiểu Phụng chạm nhau, cùng hắn gặp nhau, ánh mắt của nàng rõ ràng mang theo nghi hoặc.

Bắt gặp ánh mắt của La Huyền mặc đồ đen, Tiểu Phụng liền tỉnh táo lại, rửa tay rồi cùng La Huyền mặc đồ đen vào phòng trong ăn cơm trưa.

Trên bàn ăn, hai người nhìn nhau. La Huyền mặc đồ đen gắp một viên sủi cảo bỏ vào bát của Tiểu Phụng, nói: "Đây hẳn là món ngươi thích ăn nhất, sao không ăn?"

Tiểu Phụng sửng sốt, hắn gắp thức ăn cho nàng, quả thực giống như nằm mơ, từ khi nào sư phụ cũng làm như vậy?

Tiểu Phụng lẩm bẩm: "Người đối với ta thật tốt."

La Huyền mặc đồ đen thở dài trong lòng nói: "Ta chỉ gắp cho ngươi một viên sủi cảo thôi."

Ánh mắt Tiểu Phụng lóe lên, nói: "Người vì sao phải đối tốt với ta như vậy? "

La Huyền mặc đồ đen buông đũa trong tay xuống, nói: "Có thể là bởi vì ta cảm thấy áy náy."

Tiểu Phụng cẩn thận nói: "Bởi vì nàng."

La Huyền mặc đồ đen cũng không tức giận, chậm rãi nói: "Đúng vậy."

Tiểu Phụng phấn khởi nói: "Người có hối hận khi đối xử với nàng như vậy không?"

La Huyền mặc đồ đen dừng lại một chút, cũng không trả lời.

Tiêu Hiểu Phong hỏi: "Rất khó trả lời sao?"

La Huyền mặc đồ đen lắc đầu buồn bã nói: "Ta không hối hận."

Tiểu Phụng không tin, vội vàng nói: "Người vừa rồi nói, đối tốt với ta là bởi vì nàng."

La Huyền mặc đồ đen gắp thêm một viên sủi cảo cho nàng, rồi nghiêm túc nói: "Tiểu Phụng, ngươi phải hiểu được, ta đối tốt với ngươi, là bởi vì ngươi kính ta là trưởng bối."

Có lẽ là vì La Huyền mặc đồ đen đã già, nhất là mái tóc hoa râm và bộ râu dài, nên Tiểu Phụng phần lớn đều thân thiết với hắn như người thân, hoặc là thăm dò hắn.

Tiểu Phụng lắc đầu phản bác: "Không phải, người vừa nói là bởi vì nàng."

La Huyền mặc đồ đen tiếp tục nói: "Quả thực, nếu không phải vì tôi, nàng sẽ không rơi vào hoàn cảnh này, ta quả thật thẹn với nàng. Nhưng tôi có một giới hạn không thể vượt qua."

Tiểu Phụng lạnh giọng nói: "Giới hạn?"

La Huyền mặc đồ đen khổ tâm nói: "Thiên đạo có trật tự, thế gian có nhân luân."

Tiểu Phụng không thể tin được sự tàn nhẫn của hắn. Rõ ràng hắn là một người ấm áp. Tiểu Phụng nhìn hắn với đôi mắt tràn đầy hy vọng, nói: "Người và nàng có con."

La Huyền mặc đồ đen im lặng.

Tiểu Phụng thấy hắn im lặng, nghĩ rằng vẫn còn hy vọng. Ai ngờ hắn lại nói: "Trẻ con không phải dùng để uy hiếp bức bách thủ đoạn"

Tiểu Phụng tức giận nói: "Sao có thể uy hiếp được? Đây là của hai người, tự nhiên là muốn ở cùng nhau."

Trước mặt là dung mạo xinh đẹo giống như hoa, hắn cơ hồ hoảng hốt nhớ lại nhiều năm trước hắn cùng nàng.

Khi nàng còn trẻ, nàng muốn dùng hai đưa con để thay đổi hắn, nhưng nàng không biết lúc đó trong lòng hắn có bao nhiêu phức tạp. Hắn lưu lại đứa con trong bụng nàng là bởi vì hắn trân trọng sinh mạng, chứ không phải vì tấm lòng vui sướng khi được làm cha. Nếu có cảm xúc khác, thì đó chính là cảm giác thống khổ vì phản bội đạo giáo. Cho nên, hắn cùng Nhiếp Tiểu Phụng có lẽ không có nhiều niềm vui như những đôi phu thê khác, trông chờ con cái đến với họ.

La Huyền mặc đồ đen nhíu mày, lấy tính tình La Huyền mặc đồ đen, hắn tuyệt sẽ không chủ động đề cập tới chuyện của hắn cùng Nhiếp Tiểu Phụng. Hôm nay hắn lần nữa kiên nhẫn cùng Tiểu Phụng nhắc về quá khứ, là bởi vì hắn muốn khuyên bảo nàng, không muốn lại để cho gút mắc tình cảm như thế tiếp tục nảy sinh. Nhưng sự cố chấp của Tiểu Phụng khiến hắn nhận ra tình cảm của nàng.

Trước giờ, hắn vẫn luôn cho rằng Tiểu Phụng khi còn trẻ vốn không có nhiều tình cảm sâu đậm với hắn, đó chẳng qua chỉ là chấp niệm cầu mà không được thôi, nhưng hiện tại đối mặt tới tình cảm sâu đậm của Tiểu Phụng, hắn không đành lòng.

Nhưng hắn không đành lòng thì sao? Cuối cùng vẫn là lấy dao cắt thịt, bỏ đi.

La Huyền mặc đồ đen thở dài nói: "Ngươi có bao giờ nghĩ tới người ngoài nghĩ gì không?"

Tiểu Phụng kiên quyết nói: "Ta không quan tâm, ta chỉ quan tâm đến sư phụ của ta."

La Huyền mặc đồ đen trầm giọng nói: "Nhưng hắn quan tâm."

Tiểu Phụng đau lòng nói: "Bọn họ đều là người ngoài. Tôi và sư phụ mới là người gần gũi nhất."

La Huyền mặc đồ đen trong lòng căng thẳng, hắn chua xót nói: "Danh dự của núi Ái Lao cùng cơ nghiệp tông môn chúng ta thì sao?"

Hắn từng cùng Nhiếp Tiểu Phụng nói qua, chuyện của bọn họ không phải đơn giản như tưởng tượng, Thiếu Lâm Tự có thể ra Giác Sinh, nhưng núi Ái Lao không thể sinh ra La Huyền, bởi vì nếu núi Ái Lao bị phá hủy, tất cả mọi thứ đều sẽ bị hủy diệt.

Lúc đầu hắn đã cân nhắc đến điều này, nhưng Nhiếp Tiểu Phụng vì thế mà ghét hắn, cho rằng hắn là kẻ giả tạo, vô tình.

Bởi vì xuống núi, Tiểu Phụng đã thấy và nghe rất nhiều chuyện ở thế gian, cho nên nàng cũng hiểu được sức mạnh của thế tục, nhưng nàng đã quyết tâm từ trong xương tủy, cố chấp không muốn từ bỏ, huống chi là nàng yêu lâu như vậy sư phụ, trong lòng nàng tất cả đều là hắn, vì hắn, nàng nguyện ý thay đổi, nguyện ý buông tha rất nhiều, thậm chí buông tha nương nàng thân thù.

Nàng yêu hắn nhiều như vậy, nhiều năm đồng hành như vậy còn không bằng những lời đạo lý sáo rỗng kia sao?

Đôi mắt của Tiểu Phụng đỏ hoe, nói: "Chúng tôi dễ dàng bị người bỏ rơi như vậy sao?"

La Huyền mặc đồ đen đứng thẳng người, nghe Tiểu Phụng tức giận nói: "Tất cả đều là lý do, chỉ là ngươi không yêu nàng nhiều như nàng yêu ngươi thôi."

La Huyền mặc đồ đen không nói nên lời, làm sao có thể nói cho nàng biết, hắn vẫn luôn hoài nghi Nhiếp Tiểu Phụng có phải thật sự yêu hắn không? Hay chỉ là lợi dụng hắn.

Hoặc cũng có thể là hắn thực sự không yêu nàng đủ nhiều.

La Huyền mặc đồ đen gật đầu nói: "Nếu ngươi có thể suy nghĩ rõ ràng như vậy, ta hy vọng ngươi có thể kịp thời dừng tổn hại, buông xuống suy nghĩ trong lòng."

Tiểu Phụng đỏ mắt, cô đẩy bánh bao ra, đứng dậy, tức giận nói với La Huyền mặc đồ đen: "Ta không, ta sẽ làm cho hắn yêu ta, cam tâm tình nguyện ở cùng một chỗ với ta."

Loại tuyên bố như thế này vốn là biểu hiện của thế yếu.

La Huyền mặc đồ đen lại thở dài, nhìn Tiểu Phụng chạy ra ngoài, sắc mặt hắn ảm đạm, đây vốn là một bữa ăn ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top