Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 93: La Huyền đi Lâm An

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Kiều cẩn thận, đoán rằng La Huyền sẽ mang theo không ít đồ đạc, cho nên y đã bảo hai người hầu của phủ thành chủ đi theo mình lên núi Ái Lao.

Không ngoài ý muốn, Nhiếp Tiểu Phụng không xuất hiện. Tiểu Phụng và Trần Thiên Tướng đi theo La Huyền. La Huyền mặc đồ đen thì biểu cảm nặng nề, chỉ có Giác Sinh đại sư là sắc mặt ôn hòa nhất.

Có lẽ, một đêm ở cùng La Huyền khiến Tiểu Phụng cảm thấy an tâm hơn, nàng ở phía sau La Huyền không bộc lộ quá nhiều cảm xúc của mình.

Cuối cùng, La Huyền cùng La Huyền mặc đồ đen, Giác Sinh chắp tay rời đi.

Tiểu Phụng nhìn hắn đi vài bước, đột nhiên hoảng hốt, ngày xưa hắn đi hái thuốc, mỗi lần đi có khi hơn một tháng, nhưng hôm nay vừa rời đi, Tiểu Phụng lại cảm thấy vô cùng bất an.

Nàng không muốn hắn đi xa, không muốn hắn rời đi.

Tiểu Phụng đuổi theo hắn vài bước, rồi hét lớn: "Sư phụ."

Chân của La Huyền hơi khựng lại, cũng không quay đầu lại, chỉ giơ tay vẫy chào rồi tiếp tục rời đi.

A Kiều song song với La Huyền cũng quay đầu lại, y nhìn thấy vẻ mặt của Tiểu Phụng, thì trái tim đập thình thịch, suy nghĩ trước đây y vẫn còn mơ hồ, bỗng nhiên được sáng tỏ.

La Huyền mặc đồ đen thấy Tiểu Phụng đuổi theo La Huyền mấy bước, liền đặt tay lên vai nàng, lạnh lùng nói: "Đừng tiễn, cuối cùng ta cũng phải đi."

Trong lời nói của hắn có hàm ý, sắc mặt của Tiểu Phụng tái nhợt.

Giác Sinh nhìn La Huyền mặc đồ đen với ánh mắt quái dị. La Huyền mặc đồ đen buông Tiểu Phụng ra, sờ râu, không nói gì nữa.

La Huyền và A Kiều đi xa rồi. Giác Sinh mới có cơ hội đứng trước mặt Tiểu Phụng từ ái nói: "Tiểu Phụng."

Sắc mặt Tiểu Phụng trắng bệch, sau khi nghe Giác Sinh gọi mình, lại thấy ông hòa ái gọi mình, trong lúc nhất thời thái độ chua ngoa của nàng đối với Giác Sinh hòa hoãn không ít

Giác Sinh nắm chuỗi Phật châu, thở dài: "Nhoáng một cái tám năm đã trôi qua, con đã trưởng thành rồi. Là một đại cô nương."

Tiểu Phụng mím môi nhìn La Huyền mặc đồ đen, La Huyền mặc đồ đen gật đầu với nàng, nhưng Tiểu Phụng vẫn không nói gì.

Tiểu Phụng dáng người nho nhỏ, duyên dáng yêu kiều đứng trước mặt ông, làm một người cha, ông thật sự rất cảm kích La Huyền, ông nói từ đáy lòng: "La huynh vì con mà hao tâm tổn sức, dạy dỗ con tốt như vậy, nếu như nương con biết, nhất định sẽ an tâm."

Tiểu Phụng nghe ông nói về nương mình, trong lòng lại hận ông, nói: "Đương nhiên là sư phụ đối xử tốt với ta, không giống như ông."

La Huyền mặc đồ đen hét lên: "Tiểu Phụng."

Tiểu Phụng bĩu môi, không nói nữa.

Giác Sinh không quan tâm, thái độ của Tiểu Phụng đối với ông đã tốt hơn rất nhiều, ông thỏa mãn nói: "Sau này con phải hiếu kinh với hắn thật tốt."

Tiểu Phụng hung hăng trừng mắt nhìn ông, Giác Sinh lại nói: "Hôm nay ta cũng phải đi, sau này con nhất định phải sống thật tốt ở núi Ái Lao."

Tiểu Phụng kinh ngạc nhưng cũng không thấy ngoài ý muốn, nói: "Nếu ông đã ra ngoài rồi, cần gì vội vã trở về."

Giác Sinh cười nói: "Ta là tội nhân, không thể rời khỏi chùa, nhưng con đã tám năm không đến tế bái nương con, ta nhớ con, thực sự muốn đến thăm con một chút, cho nên đã hướng trụ trì xám hối rồi đến đây."

Tiểu Phụng ảm đạm, nàng quả thật không có đi thăm nương.

La Huyền mặc đồ đen nghe nói đến mình hồi trẻ, liền nói: "Mấy năm nay, hắn bận rộn chăm sóc nàng, có rất nhiều chuyện phức tạp, cho nên mới đóng cửa núi, chuyên tâm dạy dỗ nàng, thật sự không rảnh rỗi đến Thiếu Lâm Tự."

Giác Sinh khẽ mỉm cười nói: "Ta biết, Đoàn huynh không cần giải thích. Ta đã nhìn ra sự quan tâm của La huynh đối với Tiểu Phụng."

La Huyền mặc đồ đen cảm thấy xấu hổ, điều mà Giác Sinh nhìn thấy là La Huyền rất quan tâm đến Tiểu Phụng, quả thực tốt hơn hắn rất nhiều, năm đó hắn đối xử với Nhiếp Tiểu Phụng không tốt như La Huyền.

La Huyền mặc đồ đen cảm thấy ngượng ngùng, sắc mặt có chút cứng đờ.

Giác Sinh cùng bọn họ từ biệt: "Ta đi đây."

Tiểu Phụng do dự, nắm chặt góc áo, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được. La Huyền mặc đồ đen thở dài: "Đại sư đi đường cẩn thận."

Giác Sinh gật đầu, đi xuống núi.

Tiểu Phụng nhìn bóng lưng cao lớn của ông, cổ họng nàng như bị nghẹn lại, không thể phát ra âm thanh nào, kỳ thật khi ông nhìn nàng, trong lòng nàng tuy rằng không được tự nhiên, nhưng vẫn có một tia cảm động.

Tiểu Phụng những năm qua chỉ nhận được sự chăm sóc của một số ít người, ngoại trừ Nhiếp Mị Nương, chỉ có La Huyền đối xử tốt với nàng, nếu có những người khác, nàng cũng sẽ cảm thấy lạ lẫm như vậy.

La Huyền mặc đồ đen nhìn nàng, thầm nghĩ, nếu như hắn không vấy bẩn sự trong sạch của nàng, có lẽ nàng sẽ không ghét hắn đến vậy.

Tiểu Phụng duỗi cổ không nói gì, La Huyền mặc đồ đen cùng nàng đứng một lúc lâu, nói: "Ngươi muốn về nhà hay đến nhà đá?"

Tiểu Phụng nhìn Trần Thiên Tướng nói: "Đi nhà đá đi."

La Huyền mặc áo đen nói: "Bắt đầu từ ngày mai, ngươi phải đến chùa Vô Tướng chép kinh, A Kiều sẽ đến đón ngươi."

Tiểu Phụng kêu lên một tiếng: "Vết thương ở lưng của ta vẫn chưa khỏi."

La Huyền mặc đồ đen không nói gì, Trần Thiên Tướng kéo Tiểu Phụng, Tiểu Phụng trừng mắt nhìn y.

La Huyền mặc đồ đen nhìn một chỗ rồi nói: "Vết thương ở lưng của ngươi đã lành từ lâu rồi."

Tiểu Phụng tức giận nói: "Không có."

La Huyền mặc đồ đen cười cười, nói: "Chỉ là vết sẹo mà thôi, đã mờ đi rất nhiều."

Tiểu Phụng nhíu mày, La Huyền mặc đồ đen bước ra vài bước.

Tiểu Phụng thở dài, Trần Thiên Tướng thì thầm: "Sư phụ bảo ngươi nghe lời Đoàn sư phụ."

La Huyền mặc đồ đen rẽ góc, đi về phía ngôi nhà đá, Trần Thiên Tướng kéo Tiểu Phụng đi theo.

Tiểu Phụng bước hai bước rồi nói: "Sao nàng không tới?"

La Huyền mặc đồ đen mơ hồ nói: "Làm sao ngươi biết nàng không tới?"

Tiểu Phụng trong lòng có vướng mắc, nói: "Nàng đối với sư phụ cũng không tốt."

La Huyền mặc đồ đen nhíu mày, không nói gì.

...

A Kiều vẻ mặt hoang mang, cùng La Huyền đi xuống núi, ra khỏi cửa thành phía bắc, hai người đánh ngựa đi về phía trước.

Đi được một canh giờ, mắt thấy thuyền đi Lâm An đã tới, La Huyền siết dây cương ngựa, A Kiều cũng nhanh chóng ngừng ngựa, hai con ngựa hí lên vài tiếng.

La Huyền liếc nhìn y một cái rồi nói: "Ngươi nghĩ kỹ chưa?"

A Kiều giật mình hoàn hồn, hỏi: "Cái gì?"

La Huyền nhìn y nói: "Nếu như ngươi hối hận chuyện giữa Tiểu Phụng và ngươi, cũng không sao cả. Đây dù sao cũng là chung thân đại sự của hai người."

Trong lòng A Kiều cứng lại, nói: "La đại hiệp, ta không có."

La Huyền giọng điệu lạnh lùng khó hiểu nói: "Bằng tài trí của ngươi, chắc chắn có thể nhìn ra điều gì đó."

La Huyền đang ép y phải nói thật. A Kiều hít một hơi, nói: "Ta quả thật hiểu được một chút."

La Huyền sắc mặt âm trầm, A Kiều kinh hãi nói: "Trong mắt Tiểu Phụng chỉ có ngài là trưởng bối, ngài còn cứu mạng và dạy dỗ nàng, nàng gần gũi với ngài cũng là chuyện bình thường."

La Huyền nhìn chằm chằm y nói: "A Kiều, ngươi có biết vì sao ta đồng ý yêu cầu của ngươi không?"

A Kiều nhìn hắn, La Huyền ngữ khí bình tĩnh mà sắc bén, nói: "Không phải vì ngươi thề sẽ đối xử tốt với nàng, cũng không phải vì ngươi nói thích nàng, đó không phải là lời thề và không phải lời thật lòng."

A Kiều kinh ngạc nhìn hắn, La Huyền nghiêm túc nói: "Mà là vì kinh nghiệm của ngươi, ngươi đã trải qua vô số chiến sự, càng có thể hiểu được sự trân trọng của sinh mệnh, cũng có thể cởi mở hơn với mọi chuyện."

A Kiều dần dần bình tĩnh lại.

La Huyền nhìn về phía con thuyền xa xa, sau đó nhìn A Kiều, chậm rãi nói: "Trên đời này có rất nhiều ràng buộc, thân phận của Tiểu Phụng chính là ràng buộc của nàng, ngươi có thể hiểu được nàng tôn trọng nàng, chính là quý trọng nàng."

A Kiều sửng sốt.

Lời nói của La Huyền khiến y nhìn La Huyền thật kỹ, y nghiêm túc nói: "Thứ lỗi cho ta vô lễ, ta muốn hỏi ngài một câu."

La Huyền ra hiệu cho y. A Kiều do dự rồi hỏi: "Ngài có ý gì với nàng?"

La Huyền sửng sốt.

A Kiều trầm giọng nói: "Có lẽ đối với ngươi mà nói, vấn đề này quá đường đột, nhưng ta vẫn muốn hỏi rõ ràng, nếu như hai người ngươi tâm ý tương thông, và..."

"Không có."

A Kiều còn chưa nói hết đã bị La Huyền ngắt lời, lúc này La Huyền bình tĩnh nhìn y, khóe mắt đuôi mày đều không thấy có thần sắc gì khác, thanh tịnh mà lãnh đạm.

So với nội tâm đang hỗn loạn của hắn, La Huyền lại có vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn tự nhiên gật đầu với A Kiều, trịnh trọng nói: "Tiểu Phụng là đệ tử thân truyền của ta."

A Kiều thở phào nhẹ nhõm, áy náy nói: "Là ta thất lễ với ngài."

La Huyền lạnh lùng nhìn A Kiều, A Kiều nói: "Ta đã biết thân phận của Tiểu Phụng từ lâu rồi, cũng không quan tâm đến thân phận của nàng."

La Huyền cưỡi ngựa song song cùng y, A Kiều im lặng nói: "Ngài yên tâm, ta sẽ không phụ mong đợi của ngài."

La Huyền không yên tâm, đừng nói là giao cho A Kiều, nhưng hắn là sư phụ, là trưởng bối của nàng, nàng cùng hắn không có khả năng cùng một chỗ. Hắn tuyệt đối không thể để Tiểu Phụng trở nên giống như Nhiếp Tiểu Phụng.

Nhiếp Tiểu Phụng đứng ở bên vách núi, thần sắc lạnh lùng, đứng một lúc lâu, nàng mới chậm rãi rời đi.

A Kiều tiễn La Huyền lên thuyền, trở về núi A Lao, trên đường gặp Nhiếp Tiểu Phụng, nhìn thấy mặt nàng, nói: "Đừng để bị cảm."

Nhiếp Tiểu Phụng cười nhạo một tiếng, nói: "La Huyền đi rồi?"

A Kiều ừ một tiếng, Nhiếp Tiểu Phụng tỏ vẻ khó hiểu nói: "Ai đi?"

A Kiều nói: "Vương Gia Đại Lang có ba chiếc thuyền đi Lâm An, Dư Cương trụ cũng thuận đường đi Lâm An."

Nhiếp Tiểu Phụng chậm rãi đi về nhà, nói: "Tiểu Bách Linh cũng ở trên thuyền."

A Kiều sửng sốt nói: "Vương Gia Đại Lang nói Tiêu Bách Linh đi Lâm An thắp hương cho song thân.

Nhiếp Tiểu Phụng cười quỷ dị, tim A Kiều đập thình thịch, nói: "Nàng đột nhiên đi Lâm An."

Nhiếp Tiểu Phụng không nói gì, A Kiều có chút kinh ngạc.

Tiểu Phụng ở trong nhà đá chờ A Kiều, nhưng y không đến, rõ ràng là y nói sẽ quay lại nói với nàng tình huống của sư phụ trong chuyến đi lần này.

Tiểu Phụng không nhịn được chạy ra ngoài, sắp đến nhà thì thấy A Kiều đang nói chuyện với Nhiếp Tiểu Phụng.

A Kiều ngẩng đầu nhìn thấy Tiểu Phụng, thần sắc dừng lại, che giấu một chút, vẫy tay với Tiểu Phụng.

Tiểu Phụng không được tự nhiên đi qua, nói: "Sư phụ ta lên thuyền rồi?"

A Kiều thấy nàng lo lắng cho La Huyền như vậy, sắc mặt A Kiều hơi thay đổi, sau đó cười nói: "Ta đưa hắn lên thuyền, mọi chuyện đều ổn thỏa."

A Kiều nói xong lại nói: "Phủ tướng quân đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc cho La đại hiệp rồi."

Tiểu Phụng phản bác: "Những thứ người khác chuẩn bị sao có thể hợp ý sư phụ ta được."

A Kiều không nói nữa, Nhiếp Tiểu Phụng liếc mắt nhìn y nói: "Được rồi, hỏi cũng hỏi xong rồi. A Kiều, ngươi xuống núi đi, ngày mai lại đến."

A Kiều muốn nói chuyện với Tiểu Phụng một lúc, nhưng giờ phút này vì La Huyền nóng ruột nóng gan, A Kiều cảm thấy hơi ghen tị, lập tức nói: "Vậy sáng sớm mai ta tới đón muội nhé."

Tiểu Phụng ồ một tiếng.

A Kiều đi được hai bước lại quay người lại, nói: "Hai người cũng đừng giận dỗi nữa."

Tiểu Phụng không được tự nhiên nhìn Nhiếp Tiểu Phụng, Nhiếp Tiểu Phụng hừ một tiếng nói: "Ngươi quan tâm quá nhiều."

A Kiều cười ngượng ngùng nói: "Nàng vẫn còn nhỏ."

Nhiếp Tiểu Phụng nhíu mày cười lạnh.

Tiểu Phụng không nhịn được nữa, nói: "A Kiều ca, ngày mai ta chờ huynh tới."

A Kiều thở dài một hơi, ra hiệu cho Tiểu Phụng không được xung đột với Nhiếp Tiểu Phụng nữa, rồi rời đi.

A Kiều vừa đi, Tiểu Phụng liền nói: "A Kiều ca không hề chọc giận ngươi, sao ngươi lại đối xử tệ với hắn như vậy?"

Nhìn thấy Tiểu Phụng đứng ra bảo vệ A Kiều, sắc mặt Nhiếp Tiểu Phụng càng thêm lạnh lẽo, không nhịn được mắng nàng ngốc, A Kiều rõ ràng muốn lợi dụng thái độ của mình đối với y, khiến cho Tiểu Phụng quan tâm.

Nhiếp Tiểu Phụng hừ một tiếng nói: "Càng ngày càng ngu xuẩn."

Tiểu Phụng tức giận đến mức nhảy dựng lên, nói: "Ngươi đánh ta, bây giờ còn mắng ta."

Nhiếp Tiểu Phụng quay đầu lại, không muốn nhìn nàng. Nàng thật sự không biết vì sao hồi nhỏ lại ngốc như vậy? Lúc trước nàng không phải như vậy. Nàng cẩn thận chăm chỉ, hèn mọn hầu hạ La Huyền mặc đồ đen. Không giống như Tiểu Phụng bây giờ, không chỉ kiêu ngạo bá đạo, còn càng ngày càng hư hỏng trẻ con. Nàng bị những người này chiều chuộng. Đáng ghét nhất chính là La Huyền mặc đồ đen cố ý chiều chuộng nàng như vậy. Nuôi nàng thành một đứa ngốc.

Nhiếp Tiểu Phụng vừa buồn vừa giận, nói: "Sao, ngươi còn muốn phản kháng à?"

Tiểu Phụng rất giận khi nghe thấy lời mắng mỏ của nàng, nói: "Ngươi mắng ta, làm ta mất mặt, có ích gì cho ngươi?"

Nhiếp Tiểu Phụng một mình nhìn thấy dũng khí cùng phản kháng của nàng. Trong lòng không khỏi chua xót, lúc đó, nàng cũng như vậy, một mình chiến đấu vì tình yêu và sự sống, nhưng lại bị hiện thực tát cho một cái, cả người đầy máu.

Trong lòng Nhiếp Tiểu Phụng tan nát, tràn đầy bi thương, nói: "Đánh ngươi có thể tỉnh lại sao?" Nàng thống khổ, buồn bực, một mình đứng ở đối diện với nàng lúc nhỏ.

Trong lòng Tiểu Phụng đột nhiên chua xót. Hai người trầm mặc một hồi, Nhiếp Tiểu Phụng bước vào cửa, thấy nàng một mình đứng ở đó, tất cả những ý nghĩ có vẻ nóng nảy kia đều biến mất trong nháy mắt. Nàng còn nhỏ, làm sao có thể hiểu được sự phức tạp giữa mình và La Huyền mặc đồ đen.

Nhiếp Tiểu Phụng nói: "Ngươi lại đây."

Tiểu Phụng đi tới, có chút thương tiếc nói: "Ta đánh ngươi là ta không đúng, ngươi có thể tha thứ cho ta không?"

Tiểu Phụng ủy khuất nói: "Vậy sau này ngươi còn cướp sư phụ ta nữa không?"

Nhiếp Tiểu Phụng nghẹn một chút nói: "Ngươi có thể đừng nghĩ tới tình yêu nữa được không? Những thứ đó đều là giả dối."

Tiểu Phụng cảm thấy vô cùng ủy khuất, Nhiếp Tiểu Phụng chỉ có thể yếu ớt nói: "Ta đối với La Huyền đã sớm không có tình yêu."

Tiểu Phụng nhỏ giọng nói: "Vậy ngươi còn ôm sư phụ ta."

Nhiếp Tiểu Phụng tức cười nói: "Thế nào? Chỉ có thể ngươi ôm Đoàn sư phụ, ta không thể ôm La Huyền?"

Tiểu Phụng nghẹn một chút, nói: "Ngươi cố ý."

Nhiếp Tiểu Phụng có chút buồn bực, xoay người rời đi.

Trong đầu Tiểu Phụng lóe lên một tia sáng, đi theo nàng, nói: "Đoàn sư phụ nói, hắn chiếu cố ta, là bởi vì áy náy. Kỳ thật hắn rất muốn bù đắp cho ngươi, hắn... "

Nhiếp Tiểu Phụng quay đầu lại, sắc bén nhìn nàng, nói: "Mẹ kiếp!"

Tiểu Phụng đúng lý hợp tình nói. "Hắn hiện giờ đang nghiên cứu Lục Luân Bổ Mạch Kinh."

Nhiếp Tiểu Phụng nhìn nàng một cái, nói: "Ở nhà đá vài ngày, ngươi liền cho rằng mình hiểu rõ hắn?"

Tiểu Phụng thấy nàng tức giận thì không biết làm sao.

Nhiếp Tiểu Phụng cười lạnh, cảm giác như nhìn thấu thế gian, nói: "Tất cả đều là giả, đều là giả."

Tiểu Phụng đau lòng, cố gắng nói: "Không phải, ngươi tin tưởng ta, hắn đối với ngươi không phải vô tình."

Nhiếp Tiểu Phụng lắc đầu nói: "La Huyền rất giỏi diễn trò cho người khác xem."

La Huyền dối trá, nàng đã sớm thấy qua, hắn cùng nàng giống nhau, đều là vì tư lợi người, buồn cười chính là hắn sẽ giả bộ, mà nàng sẽ không, cho nên hắn thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top