Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thoảng Vương Ánh Mắt ( tiếp theo 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạm biệt Dạ Thảo , Thiên Vi mở cửa vào nhà , cô đưa mắt tìm kiếm mẹ mình . Mọi ngày , giờ này bà thường ngồi xem ti-vi trong phòng khách nhưng hôm nay không thấy bà đâu . Cô lên tiếng gọi
- Mẹ ơi , mẹ....
- Mẹ ở ngoài này _ Tiếng bà Thiên Hương vọng vào từ ngoài vườn
Vừa ra vườn , Thiên Vi đã thấy mẹ mình đang ngồi bên những chậu hoa hồng tỉ muội đang bị sâu cắn phá . Những bông hoa màu cam đang nở rộ bị mất một phần cánh trông bi thương vô cùng.
- Thiên Vi thấy mẹ ngồi giữa trời nắng như thế liền nói :
- Sao mẹ lại ra đây giờ này ?
- Mẹ khoẻ mà , bác sĩ cũng khuyên mẹ thường xuyên ra ngoài hít thở không khí trong lành_Bà Thiên Hương cười hiền từ đáp .
- Ba mà thấy mẹ như thế này , lại giận cho mà xem_ Thiên vi thở dài vừa dìa mẹ vào nhà vừa nói.
- Con đừng nói cho ba nghe được ko ? _ Bà Thiên Hương nói như năn nỉ
Thiên Vi nghe giọng năn nỉ như trẻ con của mẹ , lòng mềm lại .
- Con sẽ ko nói với ba , nhưng mẹ hứa lần sau không được ra nắng nữa . Con phải dặn chị Hai trông chừng mẹ mới được
Nghe con gái cằn nhằn bà Thiên Hương bật cười lớn
- Được rồi . Mẹ hứa , lần sau ra vườn mà thấy nắng lên mẹ sẽ vào nhà ngay
- Mẹ phải hứa là không được ở bên ngoài quá 9h _ Thiên Vi lắc đầu đưa điều kiện
- Được rồi , mẹ hứa
Nói xong hai mẹ con cũng đã vào tới nhà , Thiên Vi dìu mẹ ngồi xuống ghế dựa trong phòng khách , lập tức đứng lên nói :
- Con lấy cho mẹ li nước
Bà Thiên Hương nhìn theo bóng dáng con gái khẽ ho vài tiếng , cố gắng hít thở . Bà ko ngờ mới chớp mắt mà con gái đã lớn thế này , chỉ ít lâu sau trở thành 1 thiếu nữ xinh đẹp được nhiều người để mắt đến . Khi cô lớn lên sẽ bắt đầu yêu , rồi lấy chồng sinh con ( có phải lo hơi xa ko nhỉ '-' ) . Cô sẽ có một gia đình hạnh phúc cho riêng mình . Liệu bà còn có thể sống đến khi đó để nhìn thấy tất cả tương lai hạnh phúc của con gái hay ko ? Nghĩ đến đây lòng bà đau đớn vô cùng . Thiên Vi đã quay trở lại bên mẹ , bà Thiên Hương đưa tay vuốt mái tóc dài của con gái , nhìn Thiên Vi âu yếm :
- Mẹ muốn nghe con hát ( wao '-' thường thường thấy con muốn nghe mẹ hát , h lại muốn nghe con hát 😂 )
Thiên Vi nhìn mẹ chớp mắt hồi lâu rồi khẽ cất tiếng hát
Mẹ là dòng sông ấm áp đến bên con dịu êm
Mẹ là vầng trăng lấp lánh đến trong từng giấc mơ
Tình mẹ là con sông vỗ nhấp nhô con thuyền trôi
Tiếng sóng vỗ êm đềm vẫn đến trong con một đời
Thương con mẹ yêu thức đêm trong con ngủ say
Thương con mẹ yêu tháng ngày cho con tình thương
Thương con mẹ yêu thức đêm trong con ngủ say
Thương con mẹ yêu tháng ngày cho con tình thương

Mẹ là dòng sông ấm áp đến bên con dịu êm
Mẹ là vầng trăng lấp lánh đến trong từng giấc mơ
Tình mẹ là con sông vỗ nhấp nhô con thuyền trôi
Tiếng sóng vỗ êm đềm trong con một đời
                                ( Thương con yêu mẹ )
Tiếng hát trong trẻo và mềm mại vang lên khắp căn phòng khiến bà Thiên Hương hạnh phúc vô cùng nỗi đau trong lòng cũng được dịu bớt
Thiên Vi chờ mẹ ăn xong , đợi mẹ chợp mắt , mới nhẹ nhàng bê măm cơm của mẹ ra ngoài .
- Mẹ em ngủ rồi sao ? _ chị Hường là người giúp việc của nhà Thiên Vi hỏi
- Dạ ngủ rồi_ Thiên Vi vừa đáp vừa đặt măm vào trong bồn rửa
- Dạo gần đây mẹ em ăn rất ít . Sáng nay chị thấy cô có vẻ rất buồn , hỏi mà cô ko nói
Thiên Vi trầm mặt , lúc sau ms hỏi :
- Sáng nay lúc ba em đi làm , mẹ em đã dậy chưa ?
- Hình như chưa . Mà dạo nay ông chủ cũng lạ lắm , em đi học thêm về rồi ở trong phòng luôn nên ko biết . Nhiều hôm ông chủ ko ngủ trong phòng bà chủ mà lại ngủ ở phòng khách . Chị hỏi thì bà chủ bảo ông chủ sợ làm ồn khiến bà bà chủ ngủ ko được . Nhưng mà...chị thấy, sắc mặt bà chủ chẳng vui chút nào .
Những lời chị Hường kể lại khiến Thiên Vi buồn , cô cố gượng cười đánh trống lảng
- Em đi ngủ đây .
Thiên Vi nói xong đi lên lầu , chị Hường nhìn theo lắc đầu thở dài .
Thiên Vi trở về phòng , ngã phịch lên giường , hai hốc mắt đỏ hoe . Cô thương mẹ và sợ mất mẹ , không tốt nên mới khiến bà buồn như thế .
Thiên Vi lấy điện thoại nhấn nút gọi cho ba . Điện thoại đổ chuông thật lâu mới thấy có người bốc máy !
- Gì thế con gái
Giọng ba có vẻ ko thoải mái . Vi thấy có chút buồn , cô liền nói :
- Hôm nay mẹ con hình như ko được khoẻ
- Vậy sao? Con thay ba chăm sóc mẹ nhé . Dạo này ba bận quá đợi tuần sau ba rảnh sẽ đưa mẹ đi bác sĩ_ Giọng ba có hời hợt đáp - Cứ vậy nhé ba bận lắm , về nhà nói chuyện sau .
Gác điện thoại , ánh mắt Thiên Vi nhoè lệ . Cô lo lắng đến một ngày nào đó , gia đình cô sẽ tan vỡ , biết đâu đó sẽ có một người đàn bà xen vào hạnh phúc này . Buồn bã , chán nản , Thiên Vi chẳng thể nào chợp mắt được .
Cô lặng lẽ ngồi dậy lấy album hình cả nhà ra xem . Lúc đó mẹ cô còn khoẻ lắm , gia đình cô rất hạnh phúc , lưu giữ lại những khoảng khắc lúc nhỏ của cô . Đây là hình lúc cô ba tuổi , còn đây là hình lúc cô lên mười tuổi . Hình lúc sơ sinh , nghe mẹ nói , đã thất lạc khi dọn nhà ( con nuôi '-'? )
Nhìn từng tấm hình gia đình , Thiên Vi bỗng bật khóc .
                                  *
Khi Thiên Vi đạp xe đến chỗ học thêm thì nhận được thông báo ta thầy có việc bận, Dạ Thảo ở bên cạnh than thở không ngừng
- Haizzz ! Biết vậy mình ở nhà ngủ thêm một chút nữa có hay hơn ko , thầy thật là , nếu có việc bận thì nên thông báo trước .
- Thầy có việc bận đột xuất mà _ Thiên Vi buồn buồn nhìn Dạ Thảo phân trần
Dạ Thảo lúc này mới để ý đến mắt của Thiên Vi đang đỏ hoe , cô nhíu mày nói :
- Vì sao thế ? Vi khóc à ? Đã xảy ra chuyện gì rồi ?
- Ko có gì đâu _ Thiên Vi lắc đầu quay mặt đi né tránh
- Nè Vi có còn coi mình là bạn nữa hay ko ? _ Dạ Thảo trách móc
Cuối cùng , cả hai cùng ra một công viên gần nhà thầy , ngồi trên một cái ghế đá . Thiên Vi liền kể mọi chuyện với Dạ Thảo ( bí quyết hay =)) , phải học hỏi ) . Rồi cả hai cứ thế ngồi im lặng bên nhau . Đôi khi im lặng cũng là cách xoa dịu nỗi buồn tuyệt vời nhất . Trời về chiều , có nắng nhạt và gió nhẹ . Người người rủ nhau vào công viên chơi , chẳng mấy chốc xung quanh trở nên đông đúc . Bên kia là sân bóng rổ , một nhóm nam sinh trạc tuổi cô đang bắt đầu trận mới . Họ kéo thêm một nhóm nữ sinh đến ủng hộ , reo hò , chẳng mấy chốc nơi đây vốn đã yên tĩnh đã trở nên ồn ào .
Dạ Thảo kéo Thiên Vi đứng dậy rồi nói :
- Gạt bỏ hết đi , tụi mình đến xem họ thu đấu nào .
Thiên Vi bị kéo đi , bắc đắc dĩ đành theo Dạ Thảo . Chen lấn một lúc cuối cùng cả hai cũng được vào bên trong . Lúc này Thiên Vi mới nhìn rõ mấy bạn nam sinh chơi bóng rổ kia . Có hai đội , đội mặc áo đồng phục bóng rổ màu vàng , một đội mặc đồ bình thường . Mỗi đội có năm người , người nào cũng cao . Phần thắng lúc đầu nghiêng về đội vàng . Đội bên kia như cầm chắc thất bại . Một người trong đội bóng hỏi bạn mình sau khi thua liên tiếp mấy trái .
- Chừng nào tụi nó tới ?
- Chờ chút đi , tụi nó đã hứa nhất định sẽ tới mà _ Người bạn trấn an trong khi tay vẫn sẵn sàng bắt bóng
- Đội vàng chơi hay quá _ Dạ Thảo nhìn một hồi rồi chỉ tay vào anh chàng cao nhất đội vàng - Mà anh chàng đó sao mình thấy quen quen . Hình như là học trường mình . Con gái trường mình đến cổ vũ đông quá trời
Thiên Vi đảo mắt nhìn theo hướng Dạ Thảo chỉ , đó là một anh chàng đẹp trai , gương mặt sáng sủa , tráng cao , mũi thẳng , môi dày , chân mày rậm . Trước giờ, cô ít khi để ý đến các bạn nam ngoài lớp nên cũng ko rõ lắm về nhân vật được ái mộ như vậy trong trường
Đang mãi đuổi theo suy nghĩ , bỗng ngiên Thiên Vi thấy ai đó lao nhanh ra khỏi sân bóng , va vào người mình rất mạnh, ko phải mà là ba bóng người . Thiên Vi lảo đảo đứng ko vững nên ngã vào Dạ Thảo , Dạ Thảo bị bất ngờ nên cũng ngã theo . Cả hai ngã bệt xuống . Thế nhưng mọi người chả ai chú ý đến họ . Tất cả đều đang tập trung vào sân bóng . Ba mục tiêu mới hứa hẹn làm nên một trận bóng bùng nổ nghẹt thở giữa hai phe khi một bên quyết giữ tỉ số để giành chiến thắng , một bên lại quyết tâm san bằng tỉ số , đảo ngược tình thế .
Thiên Vi với Dạ Thảo miễn cưỡng ngồi dậy , Dạ Thảo càu nhàu :
- Thiệt là hạng người gì đâu , chạy gì như ma đuổi
- Hai bạn ko sao chứ ? _ Một giọng nói trầm ấm rất dễ nghe vang lên
Thiên Vi đưa mắt nhìn lên , liền bắt gặp một gương mặt đẹp đang bày tỏ thái độ lo lắng cho cô và Dạ Thảo . Cậu mặc bộ đồng phục màu vàng rộng , bóng lưng cao lớn che phủ một góc ánh sáng mặt trời trước mặt cô
- Xin lỗi nhé ! Bọn họ ko cố ý đâu ? Để mình đỡ bạn đứng lên ( ngọt như mía lùi '-')
Vừa nói , bàn tay cậu bạn chìa vừa chìa về phía cô . Thiên Vi ko nỡ từ chối , đành đưa tay cho cậu bạn đỡ mình đứng dậy  
Vừa đứng dậy bàn tay cô cũng vội buông ra theo phép lịch sự . Cậu bạn quay người nhìn Dạ Thảo hỏi
- Bạn ko sao chứ ?
Dạ Thảo lắc đầu nhưng ánh mắt bực bội lại ném về một góc sân , nơi có ba người đang cầm chai nước ngửa cổ lên trời tu nhanh đầy sảng khoái . Cậu bạn đẹp trai thấy vậy thì quay người về phía ba kẻ vừa gây ra lỗi nói :
- Này ! Mau xin lỗi hai bạn ấy đi , các cậu vừa làm hai bạn ấy ngã đó ('-')
Thiên Vi đưa mắt nhìn rõ ba người kia . Cô nhận ra họ chính là ba người va vào cô ban sáng
- Tụi này bận lắm , phải khởi động để còn ra sân chứ . Cậu có lòng tốt như vậy thì thay tụi này nói lời xin lỗi đi_ Một trong ba cậu lên tiếg chế giễu
- Nói như vậy mà nghe được sao hả ? Là ba bạn làm tụi mình ngã mà_ Dạ Thảo bực tức nhìn ba người đó mắng- Ở đây có cái kiểu làm người ta té ngã rồi bắt người khác xin lỗi thay chứ . Mấy bạn là hạng người gì thế hả ?!
- Ê bà mập kia ! ( Biệt danh hài v 😂😂 ) tụi này là hạng người gì thì có liên quan gì đến bà ? Ko xin lỗi đó , làm gì đc nhau _ Đầu đinh hất mặt đầy vẻ thách thức
- Cái đồ ko biết điều kia , ông tưởng ông đẹp lắm sao , nhìn ông đúng là ma chê quỷ hờn , đến mập như tui ko thèm ông nữa chứ đừng nói tới người khác _ Dạ Thảo ko vừa liền đáp lại ngay
- Haha tui là người chứ đâu phải là heo , ai mượn bà thương chứ ? _ Đầu đinh càng nói càng táo tợn , ko ngại cả những lời làm tổn thươg người khác
- Tên khốn này..._ Dạ Thảo tức giận sấn tới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon