Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4 : Cho dù hắn là Mộc Mộc hay Phạn Việt thì vẫn sẽ bảo vệ nàng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phạn Việt ngẩng đầu, trong ánh mắt sâu thẳm của hắn ẩn hiện một tia bất an kỳ lạ. Hắn nhìn Bạch Thước đang say ngủ, vung tay. Một đạo kết giới bao phủ cả căn phòng.

"Bên trong bảo các có chuyện. Ta cảm nhận được khí tức trong đó ít nhất đã đạt đến cảnh giới bán thần. Đầu gỗ, ngươi nên cẩn thận một chút."

Phạn Việt thu heo gỗ vào túi áo, linh quang lóe lên, biến mất trong phòng Bạch Thước. Cửa bảo các cùng lúc bị mở toang. Trong gian phòng, giữa không trung, một ngọc bài lơ lửng có một thân thiếu niên Bạch Y bình thản đi đến. Hắn tay cầm quạt, bộ dáng rất thoải mái, ngắm nhìn ngọc bài lơ lửng, vừa đắc ý nói: "Không ngờ vật này lại ở Hạo Nguyệt Điện, xem ra lần này ta may mắn."

Lời thiếu niên vừa dứt, lập tức có một đạo linh quan cực mạnh đánh về phía sau đầu hắn. Ngay lập tức, quạt rời khỏi tay, dùng một kích lao về phía linh quan. Trong nháy mắt, cả phòng tràn ngập thần lực nổ tung, ngọn nến bị thổi tắt.

Đợi linh quan tan đi, trong phòng chỉ còn ánh trăng chiếu vào, thân ảnh Phạn Việt mới dần lộ ra. Xích bạc trong tay hắn rung lên một trận, rồi đã quay về trong tay áo.

"Người phương nào dám to gan đột nhập vào tàng bảo các của bổn điện?"

Phạn Việt cau mày, biểu tình vẫn bình thản. Xích bạc lần nữa vang lên.

Người kia cười cười, chắp tay hành lễ: "Tại hạ Thích Dung, đến đưa Hạo Nguyệt Điện Chủ đến một nơi."

"Nếu bổn điện không muốn đi theo ngươi?" Phạn Việt lạnh lùng đáp, xích bạc lần nữa vang lên.

Thích Dung phẩy quạt trắng: "Nếu Điện Chủ Hạo Nguyệt Điện đã không đồng ý, thì ta chỉ có thể bị bắt ép."

Cánh tay hắn phất lên, một nguồn linh quan trắng bao lấy cơ thể, nồng hậu tràn trề tuôn ra từ ngọc bài. "Còn một vài chuyện đám yêu quân của Điện Chủ là ảnh hưởng đến việc của ta ở thành Bấc Ky. Nay ta đến cũng là một phần để trả nợ."

"Ngươi có liên quan đến Bấc Ky thành?"

Thích Dung không phủ nhận, đôi tay mân mê ngọc bài: "Không chỉ không liên quan mà còn rất mật thiết đấy, Điện Chủ. Bây giờ chỉ đành phiền Điện Chủ cùng ta..."

Lời Thích Dung chưa dứt, côn sắt mang hỏa lực có thể bổ đôi núi của Hoa Hồng lao tới phía sau Thích Dung. Chỉ có điều yêu lực cùng với côn sắt lại chẳng thể nào đụng đến hắn một tấc.

Hoa Hồng, Tàng Sơn, Mộ Cửu đồng thời hoảng hốt, bọn họ đành lùi về một bước. Thiên Hỏa Yêu Quân thu lại côn sắt, cảnh giác nhìn.

"Điện Chủ hắn?"

Phạn Việt thần sắc bình thản, đương nhiên hắn biết Thích Dung đã là bán thần, chỉ là yêu lực của yêu quân đỉnh phong sao có thể đụng đến.

"Hạo Nguyệt Điện Chủ sao lại trầm ngâm vậy?"

Thích Dung nhìn Phạn Việt có chút thắc mắc, hắn dùng điệu bộ bỡn cợt đi xung quanh ngọc bài.

Phạn Việt đột nhiên bật cười: "Không có gì, chỉ là bổn điện cảm thấy ngươi chính là ngươi rất đần độn mà thôi."

Lời nói của Hạo Nguyệt Điện Chủ làm Thích Dung nhướng mày: "Ngươi!"

Khắp tàng bảo các, linh quang lập lòe hiện ra một trận pháp bao quanh tàng các. Hoa Hồng khẽ cười: "Đúng là đần độn, vào tàng bảo các của Tam Vương Yêu Giới mà không đề phòng gì cả."

Linh quang khắp phòng bao phủ, dồn một đạo bạch quang vào Thích Dung. Hắn vung quạt, thét lớn: "Hạo Nguyệt Điện Chủ!"

Linh quang chói lóa bao phủ cả bảo các, linh quang dao động cực mạnh, trong thoáng chốc đã đạt đến thượng thần chi lực. Ngọc bài trong không trung bị Thích Dung nắm lấy, nổ tung trong bảo các.

Thần sắc Phạn Việt tái đi khi nhìn thấy người vừa xuất hiện trong linh quang: "Bạch Thước."

Bạch Thước lờ mờ mở mắt, vừa hay nhìn thấy cảnh này, thân tâm hoảng hốt. "Tổ tông ngươi sao có thể mơ thấy giấc mơ này chết bên ngoài còn không đáng sợ, sao lại còn mơ?" Nàng lắc đầu, tiếp tục nhắm mắt, tự nhủ chỉ là giấc mơ. Nhưng cơn đau rát ở cánh tay và thần lực áp chế linh đài lại kéo nàng ra khỏi mơ.

Phạn Việt vung xích bạc, bất chấp thần lực đang điên cuồng hủy hoại vạn vật xung quanh.

"Điện Chủ."

Nhóm Hoa Hồng vô lực tung ra yêu lực chống chế, Mộ Cửu trong nháy mắt tái xanh mặt mày: "Má nó, đúng là xui xẻo mà tà long dị thành còn chưa đủ sao, Hạo Nguyệt Điện Chủ, ngươi không phải Tam Vương Yêu Giới sao? Mau làm gì đó đi, gia hỏa ta sắp không chịu được nữa rồi."

Hoa Hồng liếc mắt nhìn Mộ Cửu biểu tình bảo hắn câm miệng. Mộ Cửu nhìn thấy như vậy ủ rủ, Cửu Vĩ Hồ thoáng chốc hiện hình mà chống đỡ.

Bạch Thước ngơ ngác nhìn Phạn Việt bất chấp một thân đầy máu bảo vệ nàng. Ánh mắt nàng thoáng chốc hiện lên cảnh tượng Mộc Mộc lao mình bảo vệ nàng khỏi tà long ở Dị Thành. Khóe mắt nàng dâng lên một trận cảm kích vô bờ. Đúng vậy, cho dù hắn có là tiểu đồ đệ của nàng hay là đại yêu, hắn vẫn sẽ bảo vệ nàng chu toàn.

Khoảng khắc lồng ngực ấm áp ôm nàng vào lòng, Bạch Thước ngẩn người.

Linh quang nổ tung, xích bạc, côn sắt cùng Tịch Diệt Luân Cung bị đánh lùi. Long Nhất Trư từ trong lồng ngực định lao ra yểm trọ, nhưng trong thần quan kia, một bóng người lao vút ra chỉ dùng một tay chặn linh quan, nháy mắt cả Hạo Nguyệt Điện chìm trong thần lực uy áp.

Tàng bảo các đổ nát, vạn vật xung quanh lại rơi vào tĩnh lặng. Người trong bảo các không thấy bóng dáng, ngay cả Long Nhất Trư cố gắng chạy thoát cũng đã biến mất.

Bên ngoài Hạo Nguyệt Điện, yêu quân Lãnh Tuyền Cung vừa hay nhìn thấy cảnh tượng này. Bảo các to lớn trong nháy mắt bị thần lực nổ tung hóa thành tro bụi.

Yêu quân run sợ, đám bọn họ tuy được kết giới bán thần bảo vệ khỏi thần lực, nhưng linh đài vẫn bị một trận chấn động nhẹ.

"Mau trở về báo với cung chủ, Hạo Nguyệt Điện có biến. Người bên trong đều không có tung tích..."

Yêu quân đang nói lại phun ra máu đỏ, ngã xuống. Các yêu quân khác đều hoảng sợ nhưng đồng loạt phát hiện linh đài bọn họ đều đã vỡ nát, vô lực mà ngã xuống trong tuyết trắng.

Kết giới nháy mắt sụp đổ, từ nơi xụp đổ kia lóe lên một tia sáng bao phủ cả cực bắc yêu giới khiến cho các yêu quân khác bên ngoài chẳng thể xâm nhập.

Ngô Đồng, Phượng Đảo, Vân Trạch nhìn tinh tú rơi xuống, bất giác thở dài.

Lời tác giả: Nghỉ lễ vui vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top