Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Lần đầu tiên Đường Chính gặp Mạch Hoà đó là trên chuyến tàu từ Thượng Hải tới Tô Châu, cô ngồi đối diện anh, cầm theo cuốn sách dày, thật lạ...xung quanh ồn ào như vậy mà cô vẫn có thể tập trung đọc sách. Anh nhìn cô, váy sườn xám màu vàng nhẹ tôn lên đường nét cơ thể, hầu hết các tiểu thư bây giờ đều mặc đồ của phương Tây, ít người mặc sườn xám hơn trước. Ánh nắng chiều bỗng chiếu lên khuôn mặt cô, cô chói mắt, khẽ ngẩng đầu, hai mắt bọn họ nhìn nhau, Đường Chính ngẩn ngơ, lần đầu anh tin...sao trời ẩn hiện trong đôi mắt.

Lần thứ hai gặp gỡ, cô ngồi ở bên vệ đường, xé từng mẩu bánh mì nhỏ cho cậu bé ăn xin, cô cười nhẹ nhàng, anh ở trong xe, nhìn cô đến ngây ngô.

Lần thứ ba gặp nhau, anh ngồi bên cạnh cô trong nhà hát, cô mặc sườn xám màu tro, anh mặc đồ âu màu xám, hai người nhìn nhau, ngỡ cứ là định mệnh.

Sau này cô trở thành bạn gái anh, lúc ấy cái tên Đường Nhị thiếu chưa nổi, mà anh cũng không muốn cô biết mình là ai, tự xưng là A Chính, con của một nhà buôn gỗ. Cô thường hay kể anh nghe rất nhiều chuyện, hoá ra cô là tiểu thư của nhà họ Mạch, nhưng cô từ nhỏ sống cùng bà ngoại cho nên cô được truyền lại những gì tinh tuý nhất của văn hoá dân tộc. Trái ngược với cô, anh lại thích những thứ mới mẻ của phương Tây, anh thích chụp ảnh, thích nghe nhạc mới. Bọn họ bù trừ cho nhau, cô đọc thơ Đường cho anh nghe, anh kể cô về những bức danh hoạ của phương Tây.

Lần đầu tiên của bọn họ là khi cô và anh trong lúc đi chơi bị ướt mưa, anh vội thuê một phòng, hai người ngượng ngùng ở với nhau. Làm sao có thể kiềm lòng nổi khi chiếc váy trắng của cô bị dính ướt, thân hình mềm mại kia áp lên da thịt anh, nước mắt cô nóng hổi như trân châu, hơi thở gấp gáp vì kích tình. Anh hôn cô, ở trong thân thể cô, cô ôm anh, tiếng như nức nở. Mỗi lần ở bên nhau xong, Mạch Hoà luôn phải uống một bát thuốc tránh thai, mỗi lần uống cô đều nhăn mặt. Anh xót cô, thề rằng sẽ cưới cô làm vợ, sau này sinh thật nhiều con.

Ở bên nhau ba năm, Đường Chính không ngờ tới có ngày anh và cô lại chia xa vì hiểu lầm như vậy. Dường như càng yêu lâu, cảm giác an toàn giữa bọn họ càng mỏng đi. Một lần, anh tham dự tiệc, khiêu vũ cùng một cô tiểu thư nào đó, không biết cô ta làm cách nào, trên cổ áo có vết son môi. Mạch Hoà chất vấn anh, anh phiền phức không giải thích. Cô càng ngày càng thay đổi, luôn nghi ngờ không đâu, anh lại vô tâm, nghĩ rằng cô giận mấy ngày rồi sẽ thôi. Nào ngờ lần đó, cô bỏ đi ngay trong đêm, anh cũng không đi tìm cô, để mặc cô đi như vậy.

Anh không biết ngày hôm đó cô đã khóc rất lâu  bên cảng biển, anh cũng không biết ngày hôm đó, cô đợi anh rất lâu chỉ vì muốn nói với anh rằng ở nhà có người mang sính lễ đến hỏi cưới cô, tiếc là chưa kịp mở lời, vết son chói mắt ấy đã khiến cô đau khổ.

Rất nhiều ngày sau, cô vẫn không trở về, anh vội vàng đi tìm cô nhưng tìm không được, anh rất muốn nói với A Hoà, anh hối hận rồi. Anh cũng đã tìm được người làm vết son đó dây lên cổ áo của anh, hoá ra chỉ là trò đùa ác ý của lũ bạn. Nhưng cô lại như một làn sương, cứ vậy mà biến mất.

Anh cả lấy vợ, là thiên kim tiểu thư của nhà nào đó ở Thượng Hải. Anh từ Tô Châu về Thượng Hải, nhà cũng đã trang hoàng sắc đỏ của tân hôn. Anh cả nói với anh rằng chị dâu rất đẹp và dễ tính, anh cả cứ mãi luyên thuyên về vợ mình. Anh chán ngắt, anh chẳng còn tâm trí nghe về người khác.

Cho đến khi anh nhìn thấy người chị dâu của mình, khoảnh khắc ấy anh như thấy trái tim mình bị bóp vụn. Làm sao đây...A Hoà của anh thành chị dâu của anh mất rồi ! Cô nép trong lòng anh cả, mặc sườn xám đỏ thắm, ánh mắt cô nhạt nhoà xem anh như người xa lạ. Anh...không thể đánh mất cô như vậy.

" Anh cả, từ trước giờ em chưa từng cầu xin anh điều gì...lần này, anh có thể đừng cưới A...Mạch Hoà được không ?" Mượn hơi men để có bản lĩnh, anh khản giọng quỳ xuống cầu xin anh cả của mình.

" Tại sao vậy ?" Anh cả ngạc nhiên.

" Cô ấy...là người em yêu." Anh nấc nghẹn, nước mắt nóng hổi rơi xuống, anh không thể để chuyện đi đến như vậy.

Anh cả trầm ngâm, im lặng hồi lâu, sắc mặt anh cả tái mét, nhưng sau đó, anh cả vẫn từ chối, " A Chính, hôn nhân đã quyết, không thể muốn từ là từ."

Một năm, từ A Hoà thành chị dâu Mạch Hoà. Một năm, từ Đường Chính thành Đường nhị thiếu ăn chơi trác loạn, phong lưu đa tình, chỉ có anh biết, trái tim anh đã sớm bị không còn thuộc về mình. Người ở đây nhưng tim lại nằm trong tay chị dâu.

Anh thích phụ nữ mặc sườn xám.
Anh thích người biết đọc Thơ Đường.
Anh thích nhất nhìn lén chị dâu của mình.
Anh yêu nhất, vẫn là A Hoà của anh.

Không biết bao nhiêu đêm dài nước mắt chảy cạn...nếu có thể quay lại, ngày hôm đó anh đáng lẽ không nên giận dỗi với cô. Anh chỉ mới buông tay, cô liền leo lên đầu anh, vai vế hơn anh một bậc.

" A Hoà." Cô nằm trong lòng anh, anh chạm môi xuống trán cô, " Anh nghĩ đã đến lúc anh phải buông tay em." Bởi anh không thể mâu thuẫn như này nữa, anh không muốn gọi em là A Hoà, anh phải sửa thôi, anh nên gọi chị dâu. Hôn lên môi cô lần cuối, tạm biệt, tình yêu của anh.

Đường Minh chờ đến sáng, hai người họ đã không về kịp hoàng hôn, điều này khiến anh lo lắng, không lẽ xảy ra chuyện sao ? Anh rất sợ, hai người họ đều là người quan trọng của anh, nếu xảy ra chuyện gì, anh sẽ ân hận mất.

Bình minh, anh định tự mình đi tìm nhưng khi chuẩn bị đi thì thấy từ trong rừng đi ra là một bóng người, trong lòng người đó đang ôm lấy một thân ảnh nhỏ nhắn. Anh đi tới, Đường Chính trao cô cho anh, vẻ mặt của lão nhị bi thương, " Cô ấy mệt quá nên ngủ say." Người cô nóng bừng lên, cả người ẩm ướt, cô phát sốt rồi. Đường Minh cởi áo ra ủ ấm cho cô, anh nhìn tay áo dính đầy máu của Đường Chính, khẽ giọng, " A Chính, em vất vả rồi."

Đường Chính không nói, ánh mắt anh nhìn người trong lòng anh cả mình, " Anh, cô ấy đêm qua ngủ mơ gọi tên anh." Đường Minh sững sờ, lão nhị cười buồn, " Em...thua rồi."

........

Mạch Hoà sốt suốt một tuần, ngủ li bì trên giường, Đường Minh mỗi ngày đều túc trực bên cạnh cô, người cô lúc nào cũng như lò than, nóng đến bức điên. Bác sĩ phải đến thăm khám suốt, thật may cuối cùng cô cũng đỡ, và cũng thật không ngờ, bọn họ có con rồi. Mạch Hoà khi biết chuyện cô rất vui, Đường lão còn vì chuyện này mà mở cả tiệc để thông báo.

Mạch Hoà sau lần đó đều ở trong nhà, bụng cô càng ngày càng lớn, đi lại cũng khó khăn. Cô rảnh rỗi thì hay ngồi chơi cờ cùng Đường lão, thỉnh thoảng lại vẽ tranh. Đường Minh ngoài lúc phải đi làm ra, anh đều ở nhà, chăm sóc cho vợ. Tối sẽ rửa chân rồi ngâm chân cho cô, sau đó cùng trò chuyện với con. Anh còn chuẩn bị một căn phòng riêng cho con của họ, mang rất nhiều thứ về.

Đường Chính lại giống như mất hút, lần duy nhất cô gặp lại anh đó là vào năm mới, anh trở về nhà, người gầy hơn trước nhưng phong thái vẫn như cũ. Anh đưa cho cô một phong bao đỏ, " Này là lì xì cho cháu của tôi." Anh nhìn chiếc bụng tròn của cô, cười bình thản.

Cô nhận lấy, " Thời gian này anh đi đâu vậy ?"

Đường Chính định châm một điếu thuốc nhưng lại nhớ ra cô đang có bầu nên thu lửa lại, anh nhạt nhẽo trả lời cô, " Đi chơi với Kiều Nam."

" Anh cũng nên cưới vợ thôi. Ông nội nhắc suốt." Cô xoa xoa bụng của mình.

Đường Chính gật đầu, " Có lẽ, sắp tới anh sẽ hỏi Kiều Nam, nếu cô ấy bằng lòng, anh không ngại."

Mạch Hoà mỉm cười, cô chỉ vào bụng mình, " Nhanh lên nhé ! Cháu anh sắp không chờ nổi mà đạp bụng vì vui rồi này."

Đường Chính không nghĩ cô sẽ thoải mái tới vậy, cõi lòng như bị kim đâm, rỉ máu đau đớn. Anh không đáp lời cô, anh biết, anh không thể quên cô, anh ghen tị với anh cả, ghen tị với cả đứa con của họ. Nếu như....mà thôi, chuyện vốn không thể xảy ra.

......

Mạch Hoà mang thai đến tháng thứ tám, Đường Minh đi tới doanh trại rất lâu không trở về, cô gọi cho phía quân đội, họ nói anh đang xử lí chuyện. Cô nhớ lần cuối bọn họ gặp nhau, anh vẫn rất bình thường, trước khi đi còn không quên dặn cô cẩn thận, anh hôn cô rồi mới lên xe. Vậy mà bây giờ đã là ngày thứ mười, anh vẫn chưa trở lại.

Cô hỏi ông cụ Đường, ông nói đàn ông lo việc làm gì có chuyện rảnh rang, hơn nữa gần đây chiến tuyến phức tạp, Tướng quân như anh bận cũng phải. Cô cũng nhẹ lòng, cô sợ anh xảy ra chuyện, gần đây cô luôn có dự cảm không lành.

Đường Chính trở về nhà, anh đem theo phong thư mà Đường Minh nhờ anh đưa cô. Đường Minh nói gần đây tình hình phức tạp, anh không tiện liên lạc, anh vẫn như cũ, dặn dò cô nhớ uống thuốc an thai, tối ngủ phải ngâm chân để không bị chuột rút. Anh còn nói thời gian này anh bận, Đường Chính sẽ thay anh chăm sóc cô. Đọc được thư của anh, cô thở phào, may quá, anh vẫn bình an.

Đường Chính mỗi sáng sẽ tới phòng gọi cô dậy, giúp cô ăn sáng rồi dẫn cô đi dạo. Anh làm những việc mà trước đây Đường Minh vẫn thường làm với cô. Anh cũng chuyện trò thoải mái, thỉnh thoảng anh lại kể cho cô nghe chuyện lan man ở Thượng Hải.

Có đêm Mạch Hoà đang ngủ thì bị chuột rút làm cho đau đớn, bên cạnh không có ai, bụng lại rất nặng, cô khóc rất lớn. Dường như tiếng của cô làm cho ai đó tỉnh dậy, Đường Chính vội vàng đi tới phòng của cô, nhìn thấy cô nằm trên giường khóc. Anh lo lắng, tay anh ấm áp nắm lấy chân cô xoa bóp, " Không sao, có tôi ở đây."

Mạch Hoà vẫn đau đến không chịu được, cô khóc sưng mắt, phải rất lâu chân mới đỡ hơn, trời bên ngoài vẫn tối om, Đường Chính không dám về, anh nằm ở ghế dài phòng cô, " Phòng ngừa chuyện như lúc nãy xảy ra, chị dâu cứ yên tâm ngủ đi." Cô sợ người ngoài sẽ nghĩ không hay về họ, nhất quyết không chịu. Đường Chính đi ra ngoài một chuyến sau đó quay về, " Ông nội cho phép rồi." Lúc này cô mới yên tâm nhắm mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top