Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

" Ý ngài là sao ?" Lí Long hỏi.

" Các ngươi không để ý sao, khoảnh khắc các ngươi sống lại, đều là đang nằm bên một cái hồ ngọc. Hồ đó chính là Huyền Âm, thanh lọc oán niệm."

" Nằm ở dưới hồ ngọc đó chính là oán niệm của tất cả những kẻ đã chết dưới tay Doanh Chính. A Hoà vì để hắn lúc chết không bị rơi xuống 18 tầng địa ngục không thể siêu thoát nên cứ mỗi một người chết oan dưới tay của hắn, nàng sẽ thanh lọc bọn họ. Mỗi lần làm như vậy, thì phúc khí của hắn sẽ tăng."

Tống Nguyệt Lâm chợt run người, bao năm qua.... số người chết có thể đã...

Trạch Vu nhìn tay nàng, " Thanh kiếm của Nguỵ Bắc đế, ngươi đoán xem bao nhiêu kẻ chết ?"

Lí Long cuối cùng cũng hiểu tại sao ngày đó Mạch Hoà lại hỏi hắn có hận Doanh Chính không...hoá ra nàng đã chuẩn bị mọi đường đi nước bước để thanh tẩy cho tên bạo quân đó.

" Doanh Chính... hắn trước đây không ác như vậy. Chỉ là từ khi biết đến lời nguyền mà mấy đời bậc đế vương của Nguỵ Bắc áp lên Mạch Hoà, hắn mới làm như thế." Trạch Vu nói.

Tống Nguyệt Lâm kinh ngạc: " Lời nguyền ?"

" Mạch Hoà chính là nữ phù thuỷ năm đó đã giúp Nguỵ Đế Doanh Minh trấn quốc, nhưng cuối cùng lại bị chính hắn yếm bùa, bắt nàng phải phục tùng cho vương tộc. Ba trăm năm, nàng bị nhốt trong cung cấm, các đời hoàng đế khác đều xem nàng là thứ giữ chúng bảo vệ ngôi báu.

" Doanh Chính từ khi mười một tuổi, ngay lúc mẫu phi của hắn qua đời, Mạch Hoà đã đến chăm sóc hắn." Trạch Vu nói. Mười năm như mộng, hắn nhớ tên tiểu tử kia từ khi còn ngây thơ, lúc nào cũng chỉ biết gọi tìm Mạch Hoà cho đến bây giờ, trở thành bạo quân khét tiếng.

Tống Nguyệt Lâm hiểu ra được một chuyện, nàng không ngờ, vị hoàng đế kia lại có thể làm ra chuyện như vậy, " Mạch Hoà chính là huyết mạch của Nguỵ Bắc, nàng sẽ trường tồn cùng đất nước. Nhưng nếu đất nước này sụp đổ, có phải lời nguyền này sẽ giải trừ đúng không ? Vì vậy nên bệ hạ mới tàn sát nhiều người như vậy, mới gánh lấy cái tiếng bạo quân... bởi vì ngài muốn cho nàng sự tự do."

Trạch Vu gật đầu, bọn họ hiểu ra được mấu chốt của vấn đề rồi.

" Nhưng... nếu như đất nước này sụp đổ thì chẳng phải Mạch Hoà cũng sẽ mất đi sao ?" Lí Long hỏi, đây là một sự liên kết tác động với nhau, chỉ có thể cùng tồn tại hoặc cùng mất đi chứ không thể một mất một còn.

" Long mạch của Nguỵ Bắc chính là hoàng đế." Trạch Vu giải thích, " Đời hoàng đế đầu tiên đã ám nguyền lên Mạch Hoà, gắn kết sinh mệnh của hai người lại. Nhưng Mạch Hoà là phù thuỷ, nàng có tuổi thọ hàng trăm tuổi nhưng con người phàm phu, cố quá cũng chỉ tám mươi, không thể sống mãi vậy. Cho nên Doanh Minh đã sử dụng một loại tà thuật, khiến cho hắn sau khi chết đi sẽ được đầu thai chuyển kiếp vào đời sau của hắn. Và những người là kiếp sau của hắn sẽ được đánh dấu bởi một hoa văn cổ dị ở cổ tay, các đời hoàng đế sau sẽ chọn thái tử kế vị bằng dấu ấn đó. Ngay khi bọn họ kế vị, Doanh Minh sẽ chính thức chuyển sinh vào kẻ đó."

" Hoàng đế Doanh Chính không có thứ dấu ấn đó." Tống Nguyệt Lâm nói. " Trong tất cả 6 vị hoàng tử của tiên hoàng, không ai có dấu ấn đó."

" Chẳng lẽ đời này không có ai có dấu ấn kia sao ?" Lí Long suy ngẫm, Doanh Chính lên ngôi là do giết huynh diệt đệ, ngay cả hắn cũng không có dấu ấn đó, nhưng theo lời Trạch Vu thì hoàng đế Doanh Minh sẽ chuyển kiếp vào đời sau. Vậy chẳng lẽ vẫn còn một người mang huyết mạch hoàng tộc đang ở ngoài sao ?

Trạch Vu suy ngẫm, Mạch Hoà cử hai người này đến đây để mang hắn tới Trung Nguyên, vậy thì chắc chắn một cuộc chiến sắp xảy ra. Kế hoạch ban đầu đã bị Doanh Chính xáo trộn, kiếp sau của Doanh Minh vẫn chưa xuất hiện, nhưng Mạch Hoà đã vội đến tìm hắn. Xem ra, Doanh Chính đã tìm được kiếp sau của Doanh Minh.

Bên ngoài lều bỗng nhiên vang lên tiếng hét, Trạch Vu thay đổi sắc thái.

" Bắc Hải ?"

" Quốc sư, có một toán người đang đánh lén chúng ta." Bắc Hải mở cửa lều, không có chút nào sợ sệt.

Trạch Vu bấm ngón tay, chỉ về phía Nam, " Đánh ở phía Nam, chúng có 40 tên kị mã. Ngươi cho quân dùng xạ thủ. Tên chỉ huy nằm ở sau cùng, đứng vội hấp tấp tiến quân."

Bắc Hải vâng lệnh rồi đi ra ngoài. Trạch Vu nhẩm chú biến ra một vòng tròn, " Chúng ta đi thôi." Cả ba người cùng đi vào vòng tròn, khác với chú thuật của Mạch Hoà là sẽ đến ngay lập tức, chú thuật của Trạch Vu lại là bước vào một đường mòn bóng đêm, phía trước có một ánh sáng lập lờ, bọn họ chỉ cần hướng tới nó.

" Trạch Vu tiên sinh cũng là phù thuỷ giống như Mạch Hoà sao ?" Lí Long hỏi.

Trạch Vu lắc đầu, " Ta không phải là phù thuỷ, ta là tế tư, chú thuật mà ta được học này là do Mạch Hoà dạy cho ta. Có nhiều cái đương nhiên sẽ không bằng nàng."

Bước ra khỏi bóng đêm, bọn họ dừng lại trước một hồ nước rộng, bên kia bờ có hai người đang đứng đó. Một hắc y, một bạch y đi trên mặt nước bước tới trước mặt bọn họ.

" Mạch Hoà !" Trạch Vu nhìn thấy nữ nhân mặc hắc y, nụ cười hiếm hoi xuất hiện.

Mạch Hoà cười, ôm lấy Trạch Vu, " Đã lâu không gặp."

Đường Thư nhìn đứng bên cạnh, nhìn thấy đằng sau người đang ôm Mạch Hoà kia có hai người nữa, nhưng hắn không thể nhìn rõ được đó là ai. Mạch Hoà mỉm cười với Lí Long và A Lâm, " Cảm ơn hai người." Sau đó nàng phất nhẹ tay, gỡ đi chú thuật ẩn dung.

Lúc này Đường Thư cuối cùng cũng nhìn rõ, hắn thấy Tống Nguyệt Lâm và Lí Long thì sững sờ không tin được.

A Lâm và Lí Long cũng bất ngờ khi thấy Đường Thư, vẫn theo phép cũ, bái lĩnh Tây Nam vương.

" Hai người chẳng phải ?" Đường Thư chỉ chỉ.

" A Lâm và thần may mắn còn sống." Lí Long bái lễ.

Đường Thư nghe đến chữ sống, nháy mắt liền trầm tư, " Thật tốt." Đường Thư đi tới bên A Lâm, " Tống tướng quân, ta cứ ngỡ ngài đã chết nên vội vàng tới đây." Tống Nguyệt Lâm nhìn bàn tay nâng lên, muốn chạm vào nàng của Đường Thư, đột nhiên giật mình, cổ tay của hắn có hoa văn đỏ. Lí Long cũng nhìn thấy, không thể nào, chẳng lẽ đúng như lời mà Trạch Vu nói sao ?

Trạch Vu cũng quan sát thấy, hắn nhìn sang Mạch Hoà, " Vậy là nàng đã tìm được."

Mạch Hoà gật đầu, " phủ Tây Nam vương đã bị diệt. Có lẽ Doanh Chính còn nhanh hơn chúng ta một tay. Nếu không vì Đường Thư tới đây tìm Tống Nguyệt Lâm thì có lẽ đã không qua khỏi."

" Doanh Chính, hắn đúng là vì nàng mà làm tất cả." Trạch Vu trầm giọng, bạo quân si tình kia thật khiến người ta thương trách.

Mạch Hoà cúi nhẹ đầu, sau đó lại ngẩng cao đầu nhìn bầu trời sao, " Trạch Vu, dùng cả thiên hạ để đổi lấy sự tự do của ta là không đáng."

"....Trước đây ta đã hẹn nhau, trước khi nàng ra đi sẽ cùng nhau uống rượu hoa đào. Ta cứ ngỡ phải trăm năm nữa, không ngờ lại nhanh đến như vậy." Trạch Vu khẽ giọng, " Dường như năm mươi năm gặp gỡ của chúng ta tựa như một giấc mộng."

Mạch Hoà không đáp. Nàng yên lặng nhìn bầu trời đêm, đột nhiên sắc mặt nàng tái đi, phun ra một bụm máu. Ai cũng không ngờ tới, Trạch Vu đỡ lấy nàng, " A Hoà." Cổ chú lại bắt đầu hoành hành, nhưng lần này, dường như phát tác mạnh hơn.

Đường Thư thấy cổ tay mình nóng như lửa, vết đỏ trên tay bỗng nhiên sáng lên. Hắn cũng hét lên, Lí Long kinh ngạc, đỡ lấy tay hắn. Mạch Hoà vừa nôn ra máu vừa nhìn Đường Thư, " Hắn...đã..thức tỉnh." Nàng cố gắng nói với Trạch Vu. Doanh Minh đang chuyển kiếp, Đường Thư gục xuống, máu tươi chảy ra từ thất khiếu, ánh mắt hắn dần thay đổi. Hắn đưa mắt nhìn Mạch Hoà, cảm thấy linh hồn mình như bị rút đi, Mạch Hoà nén đau, chống tay dậy đi tới bên Đường Thư. Nàng nắm lấy cổ tay hắn niệm chú.

" Nàng điên rồi." Trạch Vu không nghĩ tới ngay lúc pháp lực suy yếu như vậy mà Mạch Hoà vẫn muốn cứu Đường Thư.

Mạch Hoà biết một khi Doanh Minh chuyển thế thành công thì mọi chuyện sẽ chệch khỏi quỹ đạo. Đường Thư một tay khác bỗng nhiên nắm chặt lấy tay của Mạch Hoà, máu hai người lẫn lộn vào nhau, lực đạo rất mạnh, tưởng như bẻ được gãy tay của nàng. Mắt hắn nhắm dần lại, sau đó liền ngất đi.

Mạch Hoà phản vệ hộc máu. A Lâm đỡ lấy nàng, Trạch Vu lại ở bên cạnh niệm chú. Trước khi ngất đi, Mạch Hoà nhìn lên bầu trời sao, nàng nghe thấy tiếng tiêu ai thổi, đau lòng đến lạ. Ánh mắt nặng trĩu xuống, nàng kiệt sức hôn mê.

****

Mạch Hoà nằm mơ, quay lại khoảnh khắc mình vừa mới mười bảy tuổi. Ngày mùa xuân, bên ngoài cánh rừng của mình bỗng nhiên có người vào xâm nhập. Nàng ngồi trước căn nhà gỗ, vì biết trước thiên cơ nên nàng rõ ai đến tìm nàng. Nam nhân kia cưỡi hắc mã, trên người mặc khôi giáp sáng bạc ánh lên trong ánh nắng. Phía sau hắn là ba tên cũng cưỡi kị mã, nàng không sợ hãi, ánh mắt trong veo nhìn những kẻ vượt qua rừng già kia đến tìm nàng.

" Tiểu cô nương, ta tới đây tìm một người." Kẻ cầm đầu ngồi trên lưng ngựa cao ngạo nhìn nàng.

Mạch Hoà không đáp, nàng tiến lại gần bọn họ, sau đó những con ngựa kia đồng loạt giống như phát điên, không ngừng cố hất cho những kẻ cưỡi trên người bọn họ rơi xuống. Những nam nhân cuồng vọng kia cố gắng trấn áp ngựa, chỉ riêng tên nam nhân cao ngạo đó nhảy xuống khỏi lưng ngựa, hắn đứng trên mặt đất, đưa tay chạm tới đầu ngựa, dần dần, con ngựa đó yên lặng, ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn.

" Là tại hạ thất lễ." Nam nhân đó cúi người chắp tay với nàng.

Mạch Hoà cười, " Doanh tướng quân hi vọng ta cho ngài nhìn thấy điều gì ?" Nàng nâng hắn lên, sau đó cho mấy con ngựa còn lại yên lặng.

Doanh Minh nhìn lên trời xanh, sau đó lại nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của nàng, " Tại hạ muốn hỏi cô nương thiên hạ này liệu Doanh Minh có thể chinh phục được không ?"

" Doanh tướng quân, thiên hạ rộng lớn ngài không chinh phục nổi. Nhưng bá chủ một phương tức mang tên ngài." Mạch Hoà trả lời, " Ngài đã nhận được câu trả lời rồi, vẫn là nên rời đi, thiên hạ này tự khắc sẽ có người xứng tên."

Mạch Hoà nói xong, xoay người đi vào căn nhà gỗ của mình, nhưng tay đột nhiên bị nắm lại, nam nhân kia giữ chặt lấy cổ tay nàng, ánh mắt ôn nhu, " Cô nương, cô có muốn rời khỏi rừng đào này không ?"

Mạch Hoà ngây người, nam nhân kia đứng dưới ánh nắng, nụ cười như có như không. Một cơn gió thổi bay qua kéo theo hương hoa đào và mấy cánh hoa bay lên lướt qua nàng.

" Thiên hạ này, có nhiều thứ còn đẹp hơn rừng đào của nàng."

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top