Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Một tháng sau, sức khoẻ của Đường Nhật càng lúc càng yếu dần đi. Ông liên tục rơi vào cơn mê man, có những lúc tỉnh dậy lại đau gần như kiệt sức. Mạch Hoà ngồi bên cạnh giường bệnh của con trai ngày đêm, Doanh Chính mặc dù im lặng nhưng anh cũng biết rõ, số trời đã định. Có một lần, Đường Nhật từ cơn mê tỉnh dậy, mắt cứ nhỏ lệ, nắm lấy tay của Doanh Chính.

" Chú nhỏ, con rời đi như này, người con không yên tâm nhất vẫn là chú."

Ông lão gần chín mươi tuổi nhưng trong mắt vẫn chẳng có ai ngoài chú nhỏ, lúc bé quấn quýt nơi chân, bây giờ già đi, lại không an lòng.

Doanh Chính cúi gằm xuống, anh không thể khóc, bởi vì anh đã đánh đổi nước mắt cho sự sống vĩnh cửu này, " A Nhật, con... nghỉ ngơi đi. Chú tự chăm sóc tốt cho mình."

Đường Nhật lắc đầu, " Chú nhỏ à, không có con nữa, chú nhớ đừng làm nhiều chuyện xấu." Ánh mắt ông chuyển sang nhìn Mạch Hoà, miệng cười méo xệch, " Mẹ...con nhờ mẹ chăm sóc cho chú nhỏ. Chú ấy kiếp trước vì đợi mẹ mà sống như kẻ không có hồn."

Mạch Hoà hai mắt sớm đã ngập nước mắt, cô gục trong lòng bàn tay của Đường Nhật khóc nức nở, " A Nhật, A Nhật, con trai của mẹ."

Ánh mắt của Đường Nhật dần mất đi tia sáng, giống như chìm vào giấc ngủ say. Tất cả máy móc đều vang lên tiếng nhức tai, đó là báo hiệu cho một sinh mệnh đã rời đi. Doanh Chính nhìn Hắc Bạch Vô Thường đứng chờ ở ngoài cửa, anh gật đầu, hai người họ liền đưa linh hồn của Đường Nhật đi.

Mạch Hoà khóc càng lúc càng lớn, cô chỉ mới gặp con trai của mình chưa được mấy ngày, con trai mà cô đã bỏ lỡ ở kiếp trước, kiếp này chỉ có thể đổi lấy chút thời gian ít ỏi. Cô chỉ có thể cố hết sức nắm lấy tay con trai, giữ lấy chút hơi ấm cuối cùng cho con.

Bên ngoài, một bóng ma lặng lẽ đứng ngoài, tia ác độc xuất hiện.... Hắn đuổi theo Hắc Bạch Vô Thường sau đó dùng ma khí đoạt lấy quả cầu lửa của bọn họ. Hắc Bạch bị đánh cho trọng thương, linh lực của bọn họ không địch lại được sức mạnh của kẻ này.

" Linh hồn này rất quan trọng." Hắc Vô Thường sợ hãi nói.

" Chúng ta phải nhanh chóng nói với Diêm Vương."

—————

Mạch Hoà quỳ gối trước đống xương trắng, mắt trái chảy huyết lệ, giọng cô run lên, " Trạch Vu, buông tha cho linh hồn của A Nhật, ngươi làm gì ta cũng được."

Trạch Vu lắc đầu, trong tay hắn là một đốm lửa xanh yếu ớt, hắn để ma khí tấn công xung quanh ngọn lửa ấy, ánh mắt hắn thích thú nhìn Mạch Hoà, " A Hoà, ngươi vẫn chưa đau khổ nhất !"

Mạch Hoà điên lên, cô không có thân thể của xưa, xác thịt cô bây giờ là người phàm mắt thịt. Cô đấu không lại hắn, ánh mắt cô nhìn lên ngọn lửa xanh kia, là hồn phách của Đường Nhật, con quỷ này đã rút đi hồn phách của con trai cô. Hắn còn đe doạ cô không được để cho Doanh Chính biết. Cô căm phẫn đến cực độ....

" Trạch Vu,ta đã làm gì sai ? Một ngàn năm...ta đã làm gì sai ?"

" Phụ thần chưa một lần nhìn ta chỉ vì ngươi !" Trạch Vu cười lên, " Nhật Bạch luôn chỉ xem trọng ngươi còn ta...phụ thần vứt vào góc tối." Kẻ như cô làm sao hiểu được cảm giác của người như hắn, cô là bình minh còn hắn là bóng đêm, cô có thể sưởi mình dưới ánh nắng còn hắn chỉ chui rúc trong góc tối. Nhật Bạch chưa từng quan tâm hắn, ngay từ lúc xuất hiện, phụ thần chỉ luôn chăm chăm vào Mạch Hoà. Hắn hận...hận phụ thần, hận Mạch Hoà, hận những thứ cao sang, hắn muốn huỷ hoại mọi thứ, một chút cũng phải tiêu diệt.

Mạch Hoà nhìn hắn, ánh mắt muốn bao nhiêu hận thù có bấy nhiêu, " Một ngàn năm, kiếp nào ta cũng bị ngươi giày vò. Trạch Vu, ta có thể là nguồn cơn của ngươi nhưng Đường Nhật....nó không có lỗi."

Trạch Vu lắc đầu, quả cầu lửa kia dưới sức ép của hắn dường như muốn vỡ tung. Mạch Hoà xông tới, tạo chú thuật đánh về hắn, linh lực không đủ, cô không thể khiến hắn hề hấn gì. Nhưng kí ức bao nhiêu kiếp đã quay trở lại, cô biết...giết hắn đơn giản không hề khó. Cô cắn đầu ngón tay, máu đỏ chảy xuống, ngưng tụ lại thành nhưng cây băng huyết. Lần lượt bắn về phía Trạch Vu, hắn lui ra, tránh né.

" Trạch Vu, chấm dứt tất cả thôi." Mắt trái bỗng nhiên chảy huyết lệ, đỏ ngầu, Mạch Hoà tạo ra kết ấn hướng về phía Trạch Vu, nuôi dưỡng bằng máu của cô nên ấn rất tàn độc.

Trạch Vu chỉ chờ có như vậy, hắn nhìn kết ấn lao đến, đột nhiên hắn biến đâu ra một sợi tơ vàng, nó xuyên thủng ấn hướng về phía Mạch Hoà, kết ấn găm thẳng vào ngực cô. Cô không rên rỉ một câu, tay bắt lấy sợi tơ vàng, " Trạch Vu, một ngàn năm...ngươi cũng chỉ có vậy." Máu đỏ theo sợi tơ bắt đầu lần về phía Trạch Vu, hắn nhếch môi.

Mạch Hoà di chuyển nhanh tới trước mặt hắn, cùng với kết ấn, tay nàng găm sâu nắm chặt thứ linh mạch của Trạch Vu, nàng bóp chặt lại. Trạch Vu đau đớn, hắn dùng ma khí muốn đánh quật nàng nhưng không thể. Linh lực đối với ma quỷ cũng giống như trái tim của con người, không có nó....tất cả sẽ không tồn tại.

Trạch Vu không nhượng bộ, quả cầu lửa trong tay bị hắn bóp vỡ vụn, Mạch Hoà hét lên, máu chảy ra từ hốc mắt càng lúc càng nhiều, đi kèm với nó là một lượng lớn ma khí bỗng nhiên xuất hiện, quấn lấy thân xác của Trạch Vu và Mạch Hoà. Trạch Vu cảm nhận được thân xác mình dần vỡ vụn, hắn nhìn Mạch Hoà, hung ác cười, " Xem xem... ta muốn để phụ thần thấy được đứa con gái yêu quý của người huỷ hoại thế gian này." Tất cả ma khí đổ dồn vào trong mắt của Mạch Hoà, cô không thể kiểm soát được thứ sức mạnh ác độc ấy, bên tai là tiếng oán khóc đến kinh hoàng.

Cô rút tay ra khỏi ngực của Trạch Vu, hắn như con búp bê rách ngã xuống, máu đen chảy khắp tay cô. Ma khí đã thâm nhập được vào người, Mạch Hoà dần không kiểm soát được mình, cô nhìn lên trời cao, bầu trời đen kịt, rất muốn thấy được một vì sao, rất muốn.

Ánh mắt trở nên nguội lạnh, cô quay người lại, nhìn kẻ đến sau, " A...xem ai đây này." Cô cười lên, trong lòng cô bây giờ chỉ có hận thù đến cùng cực, " Đây chẳng phải là Diêm Vương sao ?"

Doanh Chính khi nhận được tin từ Hắc Bạch Vô Thường, hắn đã rất phẫn nộ nhưng hắn không thể để cho Mạch Hoà biết. Hắn trở về âm phủ, lùng theo dấu vết của Trạch Vu để tìm ra, nào ngờ khi tìm được lại thấy cảnh trước mắt. Mạch Hoà đã hắc hoá, cô đã bị hận thù che mờ mắt, chẳng còn kiểm soát được chính mình.

" A Hoà, dừng tay lại." Doanh Chính nhẹ giọng.

Mạch Hoà lắc đầu, cô chỉ về phía hắn, " Ngươi có phải lại muốn giết chết ta không ? Giống như lúc ngươi giết Trần Lâm."

Doanh Chính bất động, cô...hoá ra Trạch Vu đã lợi dụng oán hận ở kiếp số ấy để ma khí tiến vào người cô. Hắn làm sao không biết được tội nghiệt của mình.

" Xem nào, ta đoán ngươi đã hối hận, đã biết được năm đó Lăng Tuyết lừa ngươi...cho nên bây giờ ngươi muốn xin lỗi ta sao ?" Thân ảnh hoà với bóng đêm nên di chuyển rất nhanh, chỉ trong phút chốc cô đã đứng trước mặt hắn.

Doanh Chính không cất lời, hắn đưa tay lên lau máu trên mặt cô, " A Hoà...nàng đã hoá quỷ."

Mạch Hoà cười lớn, " Vậy ngươi sẽ giết ta phải không ? Ngươi...từ trước giờ luôn xem thiên hạ là tín ngưỡng, chắc chắn ngươi sẽ vì thiên hạ của ngươi mà giết ta." Tay cô đặt lên ngực hắn, không có tiếng trái tim, kẻ này cũng chẳng khác gì cô.

Doanh Chính bắt lấy tay cô, kéo cô lòng mình, hắn cảm nhận ngón tay sắc nhọn kia đã đâm xuyên qua lồng ngực hắn. Nếu hắn có tim...cô đã bóp nát nó rồi.

" Không có trái tim. Chả trách lại tàn nhẫn tới vậy." Mạch Hoà rút tay ra sau đó đẩy hắn.

Cô đứng yên đó, ma khí quấn lấy thân xác cô, con ngươi đỏ lên màu máu, " Nói xem nào...ta muốn biết Diêm Vương có dám giết ta không ?" Vừa nói xong, ma khí đã xâm chiếm toàn bộ không gian, mọi thứ càng lúc càng rung lên. Chỗ bọn họ ở chính là tầng thứ 18 của địa ngục, cô chính là đang muốn huỷ hoại nơi này, để tất cả oán linh đều tràn lên dương gian, huỷ diệt đi tất cả.

Doanh Chính biết ý định của cô, hắn lao tới, nhưng ma khí lại cản hắn, hắn không muốn dùng tới sức mạnh của mình bởi hắn không muốn làm tổn thương cô. Nhưng chính nó đã trở thành điểm yếu cản trở. Lỗ hổng không gian xuất hiện, ngục hoảng càng lúc càng cháy rực lên, Mạch Hoà nhìn Doanh Chính, " Ngươi có cảm nhận được hận thù của ta không hả ?" Ma khí tấn công hắn, hàng trăm mũi băng đâm về phía hắn, hắn ngã khuỵ xuống đất. Mạch Hoà thấy hắn như vậy lại càng vui.

" A Chính...ta chưa bao giờ muốn gặp ngươi, ngươi huỷ hoại cả đời của ta. Vì ngươi mà Trần Lâm chết ! Tất cả là do ngươi." Cô hét lên, tầng mười tám đã bị xuyên thủng, oán linh reo lên vui mừng.

Doanh Chính không thể để cô làm như vậy, nếu cô phá huỷ địa ngục thì sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục, ngươi trên thiên giới sẽ huỷ toàn bộ nguyên thần cùng số mệnh của cô. Hắn phải ngăn cô lại.

Mạch Hoà nhìn mũi vàng đâm xuyên qua ngực mình, cơn đau khiến cho ma khí bị tổn thương. Cô đưa mắt nhìn nam nhân vừa dùng cung tên bắn về phía cô, tiếng thét oán giận kêu lên chói tai.

Doanh Chính dùng lửa của địa ngục bắt đầu thiêu đốt đám oán linh, cùng với tiếng kêu thét của chúng chính là tiếng đau đớn của cô. Nhưng hắn phải làm vậy...

Mạch Hoà kháng cự, ma khí đối nghịch với hắn, máu chảy từ mắt xuống hoà cùng ma khí, cô đã mất đi lí trí, trái tim chỉ có hận thù. Là hắn đẩy cô tới cảnh này, là hắn khiến cho Trần Lâm chết, là hắn...xé nát trái tim cô. Hận thù biến thành sức mạnh, cô áp đảo Doanh Chính, tay bắt lấy cổ hắn bóp lại, Doanh Chính thu hồi tất cả sức mạnh, " A Hoà."

" Đừng kêu tên ta !" Cô hét lên, " Ngươi...đáng lẽ phải là kẻ bị đày ải."

" A Hoà, nàng giết ta cũng không sao cả. Nhưng ngay khi giết xong nhất định phải chạy thật nhanh, rời khỏi địa ngục, che giấu toàn bộ ma khí, đừng để cho bất cứ ai biết được." Doanh Chính nhẹ giọng nói, hắn không quan tâm chuyện sống chết của hắn, cũng không quan tâm thiên hạ, thứ hắn muốn bảo vệ chỉ có A Hoà.

Mạch Hoà nhìn hắn, đáy mắt xoa động, bởi cô dường như nhìn thấy bóng dáng của Trần Lâm. Làm sao có thể...rõ ràng người này là kẻ mà cô hận nhất, cớ sao lại có linh hồn của Trần Lâm ở trong hắn. Tay cô hạ xuống, cô ném hắn ra xa, có rất nhiều thứ đang biến chuyển.

" Ngươi rốt cuộc là ai ?" Cô căm phẫn.

Doanh Chính đi tới bên cạnh cô, " Ta..." Hắn vừa đưa tay ra đã bị cô dùng ma khí đẩy ra. Hắn bỏ tay xuống, " Ta là Trần Chính." Không thể để cô biết một nửa linh hồn năm đó tách ra chính là Trần Lâm, cô không thể mãi dằn vặt vì cái chết năm đó được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top