Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Tầng mười tám địa ngục bị thủng, Thiên đình cử người xuống trấn áp. Mạch Hoà bị bao vây tứ phía, cô không chống trả. Ánh mắt hết sức bình thản, tay vận ma khí bắt đầu xé rách tầng địa ngục. Hàng loạt tia chớp bắn về phía cô, cô ngăn lại, tốc độ nhanh như chớp điều khiển ma khí hạ binh lính triều đình. Sấm sét đều đánh về phía cô, ba ngàn thiên lôi giáng xuống. Mạch Hoà cười lớn, " Các ngươi chỉ có vậy !" Thiên lôi đánh về phía cô, nhưng đều bị ma khí nuốt chửng.

Một đợt thiên lôi khác lại giáng xuống, Mạch Hoà lùi ra sau, nhắm mắt chờ đợi nhưng lại nghe thấy tiếng nổ kinh hoàng. Cô mở mắt ra, Doanh Chính đứng chắn trước người cô, thiên lôi đồng loạt đánh về phía hắn. Cô ôm đầu, giống như lúc đó, Trần Lâm đứng trong biển lửa đẩy cô ra. Cô hét lên, địa ngục rung chuyển, tà ma theo nỗi hận của cô cũng tấn công về phía đám thiên binh.

Doanh Chính khuỵu người xuống, chú ma sau lưng bị phá kết ấn, hắn muốn tránh xa Mạch Hoà để không làm tổn thương cô. Dù sao hắn cũng là Diêm Vương, là kẻ mang tội nghiệt nặng nhất thế gian.

Chú ma ánh lên, Mạch Hoà nhìn chú ma, kinh ngạc, làm sao có thể ! Người mang chú ma là thân quỷ, bị oán niệm dưới hồ sâu ăn mòn, hắn sao lại mang chú ma ấy ! Hắn là vì ai mà trầm mình dưới sông quỷ ?

Mạch Hoà chạy tới bên hắn, " Nói...sao ngươi lại mang chú ma ?"

Doanh Chính kéo áo lên, hắn vẫn là để cô nhìn thấy mất. Địa ngục có sông Quỷ, nơi đó thâm sâu nguy hiểm nhất, mỗi kiếp mà Mạch Hoà bước qua, hắn đều xuống sông Quỷ ấy, rửa hết oán hận cho cô. Chú ma ngấm vào trong linh hồn, biến hắn thành kẻ bị oán niệm chi phối, nếu không phải vì hắn biết còn có nàng thì có lẽ hắn đã huỷ diệt thế gian.

" Ngươi !" Mạch Hoà gằn giọng lên. Thiên lôi vẫn giáng xuống, cô tạo ra kết ấn bảo vệ bọn họ.

Doanh Chính khẽ cười, " Ta...vì nàng cho nên...."

" Ngươi rốt cuộc là Trần Chính hay Trần Lâm ?" Cô nhất định phải biết.

Doanh Chính biến ra một cây trâm ngọc đặt vào trong tay cô, " Người vì nàng làm trâm là Trần Lâm." Hắn dừng lại một chút, phun ngụm máu tươi ra, chỉ về ngực của mình, " Nhưng người cho nàng trái tim là Trần Chính."

Mạch Hoà cầm trâm trong tay, thu nhận kí ức... huyết lệ chảy xuống, cô khóc lớn. Tiếng khóc của cô khiến ma khí bạo nộ, đám thiên binh bị bật tung, oán linh cũng bị lửa hoả thiêu cháy. Mạch Hoà nghe thấy tiếng kẻ điên đang thầm thì bên tai rằng tất cả là lời nói dối. Cô cầm trâm đâm vào tim mình, máu đen phụt ra, tàn nhẫn lấy tay xuyên thủng lồng ngực, ném ra một quả cầu ma khí ngự trị trong người mình.

Trạch Vu bị lôi ra ngoài, hắn hiện nguyên hình, hắn đúng là không ngờ cô lại nhanh như vậy đã thức tỉnh. Hắn bây giờ chỉ là một cái bóng cho nên yếu đến không thể ngờ.

" Doanh Chính, ta đúng là khinh thường ngươi." Tiếng cười man rợ của Trạch Vu thoắt ẩn thoắt hiện. " Ngươi vì nàng mà bán cả linh hồn, trầm mình xuống sông Quỷ tìm nàng ta, nhưng ngươi đổi lại được gì ?"

Doanh Chính biết hắn lại bắt đầu giở trò li gián, hắn là dục vọng, là tham luyến cho nên Doanh Chính không thể lơ là, bị hắn đoạt mất xác như lúc trước.

Mạch Hoà ôm ngực ngăn máu tươi chảy, cô bắt lấy cái bóng đang đi dụ dỗ kẻ khác kia, " Trạch Vu, trả linh hồn của A Nhật cho ta !" Ánh mắt cô sắc lạnh không độ ấm, sự tức giận của cô khiến cho Trạch Vu hài lòng, " Không trả."

Thiên binh tiếp tục tấn công phong ấn của cô, một lúc đã phá tan toàn bộ.

" Thượng thần Mạch Hoà sa vào ma giới, huỷ đi tầng 18 của địa ngục, tội đáng huỷ diệt." Một tên cầm đầu hô lên giọng như sấm, " Trời phạt huỷ nguyên thần, vĩnh viễn không cho hồi sinh." Hắn vừa nói xong, trên trời đã xuất hiện một thanh kiếm bằng chớp phát sáng, mũi kiếm nhọn hướng về phía cô.

" Kẻ nào dám động tới nàng ?" Doanh Chính chắn trước cô, con ngươi hổ phách cảnh cáo.

" Diêm Vương, ngươi muốn bao che cho tội nghiệt kia sao ? Ngươi biết rõ huỷ đi địa ngục đồng nghĩa với huỷ đi nhân loại !" Thiên binh uy hiếp.

" Ta sớm không quan tâm đến nhân loại...lâu nay ta đối xử tốt với nó đơn giản chỉ vì Mạch Hoà." Doanh Chính biến ma khí thành kiếm quỷ đối diện với thanh kiếm kia.

Mạch Hoà không ngờ hắn sẽ bảo vệ cô, " Doanh Chính ! Chuyện của ta ngươi đừng xen vào, chúng ta đã sớm kết thúc !"

Doanh Chính cười khổ quay đầu nhìn cô, " A Hoà, từ đầu đến cuối chỉ có nàng muốn kết thúc."

Mạch Hoà đơ người, xem đi, ngươi lại huỷ hoại hắn rồi, một ngàn năm trước ngươi hại Phúc Chính, sau đó lại khiến cho Trần Lâm tử nạn mà Trần Chính sống trong hận thù, ngươi đầu thai kiếp tiếp theo lại đẩy cho Đường Chính vào hố sâu tuyệt vọng. Kiếp nào ngươi cũng phá huỷ số mệnh của hắn !

Mạch Hoà căm hận nhìn xuống thứ linh hồn dơ bẩn trong tay cô, " Trạch Vu, ngươi cũng chỉ có vậy !" Vừa dứt lời, cô khống chế đẩy hắn vào thanh kiếm chớp kia, đó là kiếm diệt thần diệt quỷ, Trạch Vu không ngờ cô sẽ ác độc tới vậy, kiếm thần xuyên qua ma phách của hắn, thiêu cháy toàn bộ linh thể. Hắn không phục...không phục !

Thanh kiếm của thiên binh giáng xuống, bị kiếm của Doanh Chính chặn lại, trời đất rung chuyển vì sự va chạm đó. Nhưng thần hồn của Doanh Chính bị ba ngàn thiên lôi giáng xuống, tổn thương không hề nhẹ. Hắn chống chọi cũng khó.

Đột nhiên một thứ gì đó đánh bật Doanh Chính ra khỏi. Hắn văng xuống sông Quỷ, oán linh kéo hắn chìm xuống, hắn ngỡ ngàng, sau đó hét lên: " A Hoà !"

Mạch Hoà không nhìn hắn, cô bay lên, đối diện với thanh kiếm của thiên binh, " Ta trả nợ cho các người."

Thanh kiếm kia lao xuống đâm xuyên qua ngực cô, nguyên thần vỡ tan, Doanh Chính bị quỷ giữ trong sông, nhìn cảnh này mà điên cuồng. Hắn bạo nộ chú ma, hất văng lũ quỷ đang bám riết lấy hắn, cả người bay lên, máu trên thân nhỏ xuống ròng ròng. Kiếm thần kia đâm xuống nhát thứ hai, Mạch Hoà đã không chịu được. Đây là kết cục mà Trạch Vu muốn...hắn chính là muốn cô phải như vậy. Xem ra hắn thành công rồi.

Mũi kiếm rút ra khỏi người cô, cô ngã khuỵ, sức mạnh dần bị rút cạn. Từ trên không trung dần dần hạ xuống, Doanh Chính đi tới ôm lấy cô. Cô nhìn hắn, hắn đang khóc...khóc bằng máu. Ồ,hoá ra vẫn còn có nước mắt.

Ma khí theo nỗi oán hận của hắn đã tuôn trào, thứ chú ma hắc ám thoát khỏi phong ấn liền tung hoành, chúng bắt đầu tấn công thiên binh. Mạch Hoà ngăn Doanh Chính lại, " Đừng...tàn sát vô tội."

" Không...chúng hại chết nàng." Doanh Chính gầm lên, tiếng như sắp vỡ nát.

" Người hại chết ta là chàng." Mạch Hoà nhẹ giọng nhưng lại như tên đâm vào ngực hắn, " Ta đã nói chàng đừng đi tìm ta...chàng vẫn tìm, hại ta chết thảm. Từ đầu đến cuối đều do chàng." Cô nhất định phải khiến hắn chết tâm, nếu không cô sợ sau khi cô đi, hắn sẽ huỷ diệt thế gian này.

" Thiên hạ này...kẻ duy nhất có lỗi với ta chỉ có chàng."

Doanh Chính bỗng nhiên bật khóc nức nở, hắn đưa tay cầm máu trước ngực cho cô, " A Hoà...nàng yêu quý thiên hạ cho nên tàn nhẫn với ta." Hắn sao không biết ý đồ của cô. A Hoà luôn tàn nhẫn, cô bao dung với tất cả mọi người trên thế gian này...trừ hắn ra.

" Đúng...ta không yêu chàng, chẳng qua chỉ là năm đó khi chàng còn là Phúc Chính. Chàng cứu ta một mạng nên ta cảm động...xem đó là tình yêu. Không ai dạy ta yêu là gì...ta ngộ nhận hối lỗi và cảm kích là yêu. Là do ta sai." Cô phun bụm máu lớn, mắt trái mờ nhoè.

Doanh Chính ôm chặt lấy cô, chú ma xung quanh đã tàn sát không biết bao nhiêu thiên binh, tầng địa ngục lại rung lên. Mạch Hoà bỗng rướn người lên, hôn lên môi hắn, nụ hôn ấy tanh ngọt...chỉ nghe thấy mùi máu. Môi hắn run rẩy đáp lại cô, cô xúc động hôn hắn, " Dừng tay lại. Rời khỏi đây...được không ?"

Doanh Chính gật đầu, môi hắn ánh lên tia máu, đó là máu của cô. Hắn thu lại toàn bộ chú ma. Ba ngàn thiên binh phái xuống, lúc này chỉ còn lại số ít. Doanh Chính lạnh giọng, " Kẻ nào cản ta...đều chết không siêu sinh." Hắn tạo ra một vòng phép, bước vào rồi biến mất. Thiên binh định đuổi theo nhưng bỗng nhiên bị một người ngăn lại.

" Để bọn họ đi."

....

Doanh Chính lúc đầu ôm cô nhưng sau đó cô lại bắt hắn cõng. Máu theo dấu chân của bọn họ mà kéo thành đường.Mạch Hoà nằm trên lưng Doanh Chính, hắn cõng cô đi một đường rất dài, máu chảy càng lúc càng nhiều, cô nghe hắn nói rất nhiều, hắn nói với cô rằng trong 700 năm qua hắn đã gặp cô của mỗi kiếp như thế nào, cô chết trong ngực hắn ra sao... nói nhiều đến nỗi cô dường như thấy được toàn bộ tiền kiếp của mình.

Mạch Hoà tựa đầu trên vai hắn, cô đưa tay lên vẽ một ấn chú nơi cổ của hắn, " A Chính, ta...không có kiếp sau nữa." Hai kiếm kia đã phá bỏ toàn bộ nguyên thần của cô, cũng đẩy cô vào vạn kiếp không thể siêu sinh.

" Có... Kiếp sau nhất định sẽ có. Chúng ta sẽ gặp nhau, ta sẽ tới tìm nàng." Doanh Chính khóc nghẹn lên, giọng hắn bi thương đến đau lòng.

Khẽ thở dài, cô vòng tay của mình ôm lấy cổ hắn, giọng nói thều thào, " Đổi lại kiếp sau ta đến tìm chàng nhé !" Hơi thở yếu dần rồi cánh tay buông thõng xuống, người cõng cô đứng im, sau đó lại tiếp tục cõng người đi xuống.

Cho dù chết rồi vẫn không quên cho hắn hi vọng, Doanh Chính điên lên. Hắn muốn huỷ diệt thế giới này. Nguồn ma khí bỗng nhiên trỗi dậy, cây cối xung quanh đồng loạt héo khô. Tiếng khóc của hắn khiến cho ma khí càng thêm hung hãn, sự sống gần đó bắt đầu bị chúng vắt kiệt.

Đinh đang...đinh đang... tiếng chuông ở đâu bỗng nhiên khiến cho Doanh Chính sững lại. Hắn nhìn thấy một cây đào to lớn không bị ma khí hút cạn đang đứng sừng sững ở đó. Trên thân đào treo rất nhiều chuông gió. Nước mắt chảy xuống, Doanh Chính khóc lớn, người trên lưng hơi thở đã không còn. Cô tựa đầu nơi vai hắn, tựa như ngủ say. Tiếng chuông gió kêu lên, cùng hương hoa đào thoang thoảng nơi chóp mũi. Doanh Chính đau lòng, thu lại toàn bộ ma khí.

Kiếp đầu tiên, hắn là Phúc Chính, là hộ vệ của A Hoà.

Kiếp thứ hai, hắn là Doanh Chính, là tiểu hoàng tử của A Hoà.

Kiếp thứ ba, hắn là Trần Chính, là đá của A Hoà.

Kiếp thứ tư, hắn là Đường Chính, là em chồng của A Hoà.

Kiếp thứ năm, hắn là ngọn gió ở bên A Hoà.

Kiếp thứ sáu, hắn trở thành quỷ sai, đưa tiễn A Hoà.

Bao nhiêu kiếp rồi, hắn đếm không nổi nữa, chỉ có một điều hắn nhớ, hắn luôn là A Chính của A Hoà.

Mặt trời đã lặn từ lâu, bóng đêm dần xâm chiếm mọi thứ. Người trên lưng thân xác lạnh ngắt, Doanh Chính đặt cô nằm xuống trên ghế đá, một quả cầu lửa từ mi tâm của cô xuất hiện, hắn thu nó vào trong chuỗi ngọc.

" A Hoà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top