Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh muốn đuổi theo Rimuru, nhưng lại bị Takashi chặn lại:

" Hãy để em ấy có thời gian suy nghĩ..."

..................

Những tia nắng cuối cùng của buổi chiều đã tan biến... mây đen cũng dần tản ra, để ánh trăng soi rọi xuống nơi này...

Yoriichi nhắm mắt dựa người trên vách, trong đầu anh lại nhớ lại cuộc nói chuyện lúc sáng của anh và Takashi...

"Hi vọng anh để Rimuru lại đây, tôi thích cô ấy "

Yoriichi nhướng mày nhìn Takashi, giọng nói bâng huơ:

" Rimuru là con trai"

Anh lập tức ngớ người, không ngừng lẩm bẩm "không thể nào". Yoriichi nhìn thấy thì cũng đành thở dài:

" Nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép được rời đi"

Không nghe  tiếng trả lời nên anh định đẩy cửa ra ngoài luôn, nào ngờ Takashi lại bất ngờ chặn Yoriichi lại, thái độ kiên quyết nhìn anh:

" Không quan trọng nữa... tôi là thích tính cách hồn nhiên của Rimuru, không cần biết em ấy là nam hay nữ... Vậy nên xin anh hãy cho Rimuru ở lại đây để tôi có thể chăm sóc em ấy."

" Tôi nghĩ rằng cậu ấy đi cùng với tôi cũng rất tốt."

Takashi lập tức bật cười, nói thẳng cho anh :

" Có thật là tốt như anh nghĩ hay không? anh là một Sát quỷ nhân mang trách nhiệm diệt quỷ mà lại dẫn theo một người yếu ớt, anh không nghĩ em ấy có thể sẽ chết khi đi cùng với anh hay không?"

Yoriichi nhíu mày, giọng nói trầm lặng:

" Tôi nghĩ bản thân có đủ sức mạnh để bảo hộ  cho Rimuru chu toàn."

" Nhưng anh lại không để cho em ấy một cuộc sống bình thường! Yoriichi... hãy để em ấy lại cho tôi... hãy nghĩ cho Rimuru... anh không thể cho em ấy một cuộc sống đầy đủ... nhưng tôi lại có thể, đừng để Rimuru phải khổ sở khi đi cùng với anh"

Kết thúc dòng hồi ức, Yoriichi ngửa đầu lên nhìn trăng... anh vốn không hề cảm thấy Rimuru cản trở hay gì khác, thậm chí luôn nghĩ rằng thật may mắn khi có thể đồng hành cùng cậu ấy... Nhưng Yoriichi buộc phải nói như thế với Rimuru... anh muốn cậu ấy từ bỏ anh...anh nghĩ rằng cậu ấy nên ở đây... không cần phải đi vào nguy hiểm cùng anh... ở đây có người thích cậu ấy, sẽ có  người chăm sóc tốt cho Rimuru...

Tâm tình trăn trở khó chịu, Yoriichi không muốn nghĩ nữa... 

Anh từ từ nhắm mắt dưỡng thần...

Đã quá nửa đêm... Rimuru vẫn chưa về... 

Thịch!!

Tim anh đập mạnh một  cái... hoảng hốt cùng lo lắng trào dâng... Lúc nãy gia nhân của Takashi chạy đến báo rằng Rimuru vẫn chưa về...

" Cái gì cơ...?!"

Yoriichi ôm ngực ngẩn ra...

Rimuru?

Anh hoảng sợ chạy ra ngoài, đưa mắt tìm kiếm trong không gian tối om...

"Rimuru?? Cậu đang ở đâu??!!!"

Ánh trăng bị những đám mây đen che khuất... trời bắt đầu đổ mưa...Mùi hương của Rimuru trong không khí bị loãng dần ra... Yoriichi mặc kệ trời mưa chạy khắp thị trấn tìm cậu... Nhưng Rimuru giống như đã rời khỏi đây vậy...

Nhưng rời khỏi đây thì cậu ấy đi đâu được??!!

Tìm kiếm trong vô vọng... Yoriichi giật mình nhớ lại một nơi, anh như không thể tin được mà đưa mắt nhìn vào cánh rừng hôm trước... 

Chẳng lẽ cậu ấy chạy vào rừng...?

Cơn mưa ngày càng khủng khiếp, mùi  của cậu đã hoàn toàn biến mất... 

" Rimuru??!! Cậu ở đâu??!!"

Vào rừng ban đêm chính là tự sát... có phải Rimuru điên rồi không?? Quỷ vẫn còn ở trong cánh rừng rộng  lớn này...rõ ràng là cậu ấy không có khả năng phòng thân... Rõ ràng là Rimuru biết chuyện đó... Tại sao?? tại sao vẫn chạy vào rừng??

Ngàn vạn câu hỏi đều hóa thành âm thanh gọi lớn tên cậu của Yoriichi, đôi mắt chết lặng không chút ánh sáng của Rimuru lại hiện lên trong đầu... Yoriichi như sắp phát điên lên... anh sợ lần tới gặp cậu ấy sẽ không còn nhìn thấy sự vô tư đó trên mặt của Rimuru nữa...

Yoriichi vẫn chạy, vẫn gọi lớn " Rimuru? Cậu ở đâu?"... nhưng có lẽ mọi thứ đều là vô ích... Cơn mưa xối xả vẫn không thể làm tan đi cái mùi nồng nặc đó...

Mùi quỷ...

Mùi máu...

Mùi của Rimuru...

Yoriichi đứng chôn chân tại chỗ... anh muốn tự tát mình một cái, anh muốn đây chỉ là ác mộng...

.

.

Dưới cơn mưa khủng khiếp... xác của 6, 7 con quỷ nằm la liệt... nhưng mà... gần đó... có một con người... mái tóc xanh lam bạc bị nhuộm đỏ bởi máu... Yoriichi không còn cảm giác gì về thế giới xung quanh... anh vô thức bước đến cạnh người đang nằm bất động tại đó... bàn tay vừa chạm vào cậu lại rụt lại run rẩy... da thịt cậu tái nhợt... lạnh ngắt...

Yoriichi ép bản thân phải bình tĩnh lại, cẩn thận lật người đó lên... gương mặt mà anh không muốn nhìn thấy ngay lúc này lại xuất hiện...

Là Rimuru... 

Tâm của Yoriichi chìm vào hầm băng... máu trên người anh như đông cứng lại... phổi không thể hô hấp...

Bàn tay run rẩy chạm vào mặt cậu... Tim của Yoriichi như muốn ngừng đập... 

Rimuru vẫn còn thở... nhưng hơi thở lại mỏng manh dường như cũng sắp tan biến... 

Cố ép bản thân phải tỉnh táo, giọng nói lạc đi đến mức anh cũng không nhận ra được:

" Rimuru... tỉnh dậy đi... làm ơn... tôi xin cậu... nếu không tỉnh dậy... cậu sẽ chết mất...làm ơn..."

Rimuru không động đậy... thân thể cậu bị thương quá nặng...3 vết thương bị đâm xuyên qua người... gãy cánh tay phải... gãy cả chân trái... nhưng vết cào xé trên cơ thể sâu đến nhìn thấy cả xương... cả người cậu như tắm trong huyết hồ...

Rimuru không tỉnh táo thì vết thương sẽ không thể tự hồi phục...

Yoriichi sợ hãi... thiếu niên như ánh mặt trời giờ đang nằm thoi thóp ngay trước mắt anh... Yoriichi run rẩy ôm cậu lên, dịu dàng như ôm trân bảo... dùng thân thể che chắn nước mưa cho Rimuru, không ngừng gọi tên cậu trong tuyệt vọng:

" Rimuru... làm ơn... tỉnh dậy... tôi xin cậu...Rimuru..."

"..."

" Yori..."

Âm thanh nhỏ đến mức tưởng như ảo giác lại là tiếng sấm nổ bên tai anh...

" Rimuru... đừng sợ... tôi mang cậu đi chữa trị... đừng sợ... đừng sợ..."

Đôi mắt anh dần có một chút ánh sáng... anh cố  gắng ôm cậu ấy lên, luôn miệng lẩm bẩm tên cậu, Yoriichi ép đôi chân vô lực của bản thân bước đi... anh phải đưa đưa cậu đi chữa trị.... Rimuru sẽ được sống...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top