Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là một ngày âm u, mặt trời bị che lấp bởi những đám mây đen to lớn, cả bầu trời trở thành một vũng nước bị ai đó quẩy đục, ghê gớm vô cùng.

Đã qua một đêm, giờ này chắc rằng Yoriichi có về cũng chẳng kịp nữa, Rimuru thay một bộ yukata màu trắng đi vào bên trong rừng trúc, buổi trưa nhưng lại chẳng có nổi một ánh mặt trời, gió đẩy lá cây rơi xuống điêu tàn thảm hại...

Xích hồng chuông trên chân dao động leng keng vui tai, trời trông như sắp mưa to... ngoài tiếng gió lộng và chuông ngân thì chẳng còn gì nữa, Rimuru đi chân trần đạp lên đất mềm trong rừng, chậm rãi bước về phía trước.

Đi sâu vào bên trong, đến vùng đất trước đây khi cậu nhận mộc linh, hàng dài lớp lớp tử đằng dày đặc, che đi toàn bộ những mùi hương khác.

" đến rồi à?"

Rimuru ngẩn đầu lên liền ngơ ra, ngoài Haruno ra thì Kiyoshi, Kisame, Akane, Akira, Makoto, Miyo, Kazesaea đều ở đây...

Cậu khó hiểu nhìn Haruno, ý bảo anh ta giải thích.

" Xem ra chỉ là lòng hiếu kì thôi"

Có thể Akane hay Makoto là hiếu kì thật, nhưng những người còn lại thì chưa chắc như thế, đại loại như Akira, anh ta đến vì không tin tưởng cậu, đã đến giây phút này rồi... cậu cũng chẳng còn để ý nữa...

Rimuru bước tới, chậm rãi hạ mình ngồi xuống giữa biển hoa tử đằng rực rỡ.

" Ngươi làm gì thế...?"

Bầu trời dần đặc lại, đen hun hút... u ám rợn người...

Haruno cầm cái túi vải nhỏ của cậu từ từ bước đến, theo bước đi của anh ta, tiếng va chạm từ bên trong thanh thúy như một bản nhạc, Haruno chậm rãi đem nó đặt xuống trước mặt cậu...

Bàn tay nhỏ nhắn của cậu khẽ động, chậm chạp vươn tới mở nút thắt của cái túi ra...

Bên trong ngổn ngang những cái bình nhỏ trong suốt, mà trong những chiếc bình đó... chữa những đốm sáng lơ lửng khác nhau.

" Gì..? Gì thế?"

Akane làn lần đầu nhìn thấy những thứ như thế này, Rimuru chậm rãi tháo xích hồng chuông trên chân ra đặt lên cái túi vải...

Choang!!!

Mấy cái bình đột nhiên phát nổ khiến mọi người hết hồn, mảnh thủy tinh trở thành bụi lấp lánh rơi xuống đất...

Trời đất hoàn toàn tối tăm, không khí u ám từ tiếng vỡ đó lan tỏa ra khiến xung quanh ớn lạnh.

Đây chính là những nguyên tố mà trong suốt 1 tháng đó, Rimuru đã tự đi thu thập về...

Những đốm sáng rực rỡ tím, vàng và xanh nhạt lơ lửng trên trên không trung, xích hồng chuông đột nhiên rung lên, từ trong đó tỏa ra rồi tụ lại, hình thành một đốm sáng màu xanh lam cuối cùng... lam linh hỏa...

Mọi người ngỡ ngàng đến quên cả hô hấp, Makoto có thể cảm thấy sự sống của chính mình đang bị đe dọa, vô thức lùi lại... mọi người đều cảm thấy như thế.

" Đây chính là nguyên tố... "

Mộc linh hiền lành, Haruno có thể bình tĩnh không gợn sóng mà nói chuyện cùng rừng trúc, nhưng những nguyên tố đang bay lơ lửng trước mặt Rimuru lại không hề cho người khác cảm giác an toàn...

Ánh mắt Rimuru hạ xuống, gần như buông xuôi...

Miyo đi đến kéo Haruno: " Những ... những thứ đó có nguy hiểm đến tính mạng của cậu ta không?"

Nhưng nhìn thấy cái lắc đầu vô lực của anh ta, bọn họ đều cảm thấy chân mình lạnh dần.

Sát quỷ đoàn đang đánh giá quá cao sự bao dung của Yoriichi hay đánh giá quá thấp sự quan trọng của Rimuru đối với anh ấy?

Xẹt!!!

Một tia chớp đánh ngang bầu trời, chói lòa ròi tắt ngúm, những đợt sấm sét ì ùng trên bầu trời liên tục không ngớt, giống như đánh thẳng vào tâm trí những người ở đây.

" Mọi người đi trước đi, ở đây rất nguy hiểm"

Rimuru thở dài nhìn bọn họ, nhẹ nhàng mở lời... cậu không nói dối, gió chém nát da thịt, sự điên cuồng của sấm, lam hỏa tàn nhẫn thiêu cháy, kim linh đục khoét xương khớp...

" Chủ nhân... có người đang hướng về phía này"

Một người di chuyển với một thứ tốc độ phi nhân loại, hướng thẳng đến trụ sở không hề dừng lại.

Yoriichi... sao cậu lại trở về...?

Yoriichi vốn dĩ đã đến địa điểm làm nhiệm vụ vào sáng hôm nay, nhưng chỉ một chi tiết nhỏ nhoi của cậu mà đối phương lập tức trở về sát quỷ đoàn, đường đi cả một đêm bị rút lại trở thành 2 tiếng.

2 giờ di chuyển không ngừng, vượt rừng để trở lại trụ sở...

Cái túi mà Rimuru mang về không có ở trong phòng cậu ấy...

Một thứ mà Rimuru không thể để anh nhìn thấy đến nỗi phải giấu đi...

Yoriichi cắn răng di chuyển với tất cả tốc độ mà anh ấy có, nước mắt Rimuru rơi xuống khi anh cõng cậu ấy ở trên cánh đồng chính là sự hối hận duy nhất...

Hối hận vì đã không nghe lời.

Nhìn thấy trụ sở ở trong tầm mắt, nhưng vào thời khắc ngước lên, đồng tử lập tức thu nhỏ lại, sự âm u đặc quánh đó không thuộc về một cơn mưa bão...

Những đám mấy cuộn lại to lớn đến nghẹn thở...

Cánh cửa nhà bị đạp nát, Yoriichi lao vào trong phòng Rimuru, bên trong không có ai mà chỉ có xích lạc nằm cùng đồng phục được xếp ngay ngắn ở trên giường.

"..."

Hộc....

Gió thổi vào mắt đau rát, rừng trúc không có một chút ánh sáng, không có bất cứ dấu vết gì của con người, hơi thở hỗn loạn gấp rút, Yoriichi lao như điên trong cái bóng tối đó, hướng thẳng tới vị trí có mùi hương của tử đằng...

Ở đâu...ở đâu...?

Mùi hoa càng lúc càng đậm dần...

Soạt!!!!

Không khí bị thứ gì đó chém ngang, Yoriichi cắn răng xoay người lại chộp lấy thứ đó rồi thô bạo vật xuống.

" KISAME!! RIMURU Ở ĐÂU?!!"

Kisame choàng dậy rồi nắm lấy tay rồi dùng sức đè anh ấy xuống đất ,từ trong tán hoa, những người khác cũng nhảy xuống kéo Yoriichi ấn xuống, Haruno chụp một khăn lên mũi và miệng của Yoi, mặt anh ấy tái mét...

Là thuốc mê...

Yoi nhịn thở muốn vùng dậy, mọi người cũng tái mặt, thuốc mê cũng không có tác dụng!!!

BỐP!!!

Gáy đau nhói, Akira thở hồng hộc cầm cây gậy trực tiếp dùng toàn lực phang thẳng vào đầu Yoriichi, 2 mắt mờ nhòe nhưng cơ thể vẫn kịp đá Akira văng ra ngoài, Kazesawa và Makoto giữ tay, Kisame kéo chân , Haruno cắn răng bóp khớp hàm của anh ấy ra để Miyo dùng thêm một liều thuốc mê khác...

" NHANH LÊN ĐI!! BỌN TÔI KHÔNG GIỮ NỔI!!"

CỐP!!!

Yoriichi dùng sức ngồi dậy, đập đầu vào trán của Haruno một cái thật mạnh, đầu 2 người tức khắc tuôn máu, Yoriichi chuẩn bị vùng dậy, Akira lao tới đè đầu Yoriichi xuống, Miyo cầm cái khăn tay bị rơi xuống chụp lên mũi đối phương...

Đôi mắt anh ấy hơi đỏ lên, mờ nhòe...

Ngấm thuốc.... ngấm thuốc rồi...

" TRÁNH RA!!!"

Đột nhiên anh ấy vùng dậy, mọi người không thể giữ được bị hất văng đi...Yoriichi ngồi dậy chuẩn bị chạy về phía trước. Kisame một lần nữa lao tới ấn đầu Yoi xuống đất, ngay khi Yoriichi vực lên chuẩn bị đánh trả thì mũi và miệng bị một bàn tay chụp lấy...

" tích nguyệt..."

Trong không gian âm u chỉ có một loại ánh sáng duy nhất... Tích nguyệt quang...

Phân rã ý thức...

" Rimu..ru.."

Nghe thấy âm thanh anh ấy gọi mình, Rimuru chỉ nhẹ lắc đầu: " Yoi... xin lỗi..."

Mắt của Yoriichi giống như bị màn đêm che phủ, dần tối đi...

" Yoi... tích nguyệt quang là chiêu thức chỉ dành riêng để đối phó cậu..."

Yoi.... không phòng bị tôi chính là sai lầm lớn nhất của cậu...

Nếu tích nguyệt có thể trị thương mà không gây đau đớn thì tích nguyệt quang lại là gây mê cực mạnh, không thể chống lại, giống như sự dịu dàng duy nhất mà đối phương dành cho cậu... không thể phản kháng.

Rimuru bỏ tay xuống, nhưng thứ ánh sáng dịu dàng đó vẫn quẩn quanh 2 người... ấm áp như một cánh đồng mùa hạ buổi sáng, dễ dàng làm người ta đắm chìm.

Yoriichi gục xuống người làm Rimuru lảo đảo, nhưng cậu vẫn vững vàng dìu đối phương đến dựa vào một gốc cây tử đằng, cẩn thận đỡ Yoriichi ngồi xuống.

2 mắt anh ấy đục dần,Rimuru miễn cưỡng nở một nụ cười, dùng tay lau đi vết máu trên trán anh ấy, một lần nữa dùng tích nguyệt trị thương cầm máu...

Dưới bàn tay Rimuru là gương mặt cậu gặp được lần đầu tiên khi nhìn thấy thế giới, ngón tay xoa xoa nhẹ gương mặt đó, nhìn nhiều thêm một chút, ghi nhớ kĩ một chút...

Cuối cùng, cậu nắm lấy tay anh, cúi người ôm đôi bàn tay đó thành kính như thể gặp được tín ngưỡng của chính mình.

" Yoi... chờ tôi..."

Chờ tôi... lời hứa với cậu... tôi nhất định sẽ làm được.

Tích nguyệt vẫn còn vẩn quanh Yoriichi ngay khi Rimuru đã rời đi, Yoriichi mơ màng nhìn bàn tay trống không của mình, ý thức cuối cùng lưu lại hình dáng của cậu bé mặc bạch y quay lưng rời khỏi.

Những nguyên linh bay tới theo từng bước chân của cậu, có chút run rẩy, có chút ngập ngừng...Dường như chúng đang muốn cậu suy nghĩ lại thật kĩ, nhưng đã đến bước này thì làm thế nào để quay đầu?

" Bắt đầu thôi..."

Thứ nhất... phong linh...

Gió lốc hình thành xung quanh cậu, cuốn theo cánh hoa bay lên, cơn gió càng ngày càng mạnh, bụi và phấn hoa mịt mù, mọi người từ ngỡ ngàng rồi đến tái mặt....

Ở trung tâm của cơn lốc, yukata dần bị rách ra... máu dần thấm qua lớp áo trắng. Những con dao vô hình cứa vào da thịt từng nhát từng nhát, cảnh tượng tàn bạo trước mắt làm mỗi người ở đây ngơ ngác đến không thể phản ứng...

Người trực tiếp hứng chịu vẫn cắn chặt răng đứng thẳng lưng...

" Lấy... danh nghĩa chủ nhân... gọi ngươi ra... bằng lòng tiếp nhận... lôi hoàng..."

Giọng nói trầm khàn rít lên lạnh người, cổ họng cậu ấy bị thương...

Sấm chớp ì ùng trên trời gầm lên một thứ khủng khiếp...

" RIMURU!!!!

Một đạo ánh sáng trực tiếp giáng xuống trừng phạt kẻ tham lam, Rimuru trực tiếp lãnh một cú lập tức ngã xuống trong con mắt kinh hoàng của tất cả bọn họ...

Haruno sợ đến run người...

Cậu ấy sẽ chết... cậu ấy chết mất...

Không khí vương lên mùi da thịt cháy khét, Akira nhìn cậu nằm dài trên mặt đất, đầu óc trắng xóa...

Sấm sét đùng đoàng vẫn liên tục giáng xuống, dường như muốn triệt đi đường sống của đứa nhỏ đó, đến một khoảnh khắc thêm một tia sét lao đến, Kazesawa lao tới ôm cậu lăn một vòng,tránh khỏi một đòn chí mạng nữa...

Mặt đất bị thủng một lỗ lớn vì lôi quang khủng khiếp, mọi người bây giờ mới có thể có lại phản ứng.

Kazesawa tái mặt nhìn thân thể thảm hại của Rimuru, tìm một chỗ lành lặn cũng khó khăn...

" Rimuru.. Rimuru...chẳng phải cậu có khả năng tự chữa sao... mau chữa!! Rimuru!! MAU TỰ CỨU MÌNH ĐI!!!"

Nhìn thấy khóe môi cậu ấy hơi động, Kazesawa suýt nữa ngừng thở, càng thêm gọi cậu ấy. Nhưng ai ngờ, lời nói thốt ra lại khiến anh ta cứng đờ người...

" Hỏa linh... đến..."

Không biết vì quá đau đớn, nhưng đột nhiên Rimuru mở lớn 2 mắt, vùng dậy đẩy mạnh Kazesawa ra trong sự ngỡ ngàng của đối phương...

..........................

Vì Jolly ý thức được sự thâm độc của mình nên hôm nay cho thêm một chap nữa nhé =))

Coi như bù đắp cho mọi người ~[]~( ̄▽ ̄)~*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top